Cáo Không Khóc Dưới Trăng [ Maiquinn×Lyhan ]
1. Gặp nhau trong rừng
Min
hôm nay Min lên cho Mn bộ truyện mới
Min
mong các bác ủng hộ em con hàng này nhé 🤩🥰🥰🥰
__________________________
Trăng non treo lơ lửng trên bầu trời mù sương. Rừng sâu về đêm tối om, chỉ còn tiếng lá xào xạc và tiếng bước chân lạo xạo của ai đó đang đi lạc.
Hiền Mai
Chết tiệt... Biết thế không hỏi con Google làm gì .
Hiền Mai
Hỏi cách để tĩnh tâm mà dẫn ra tận rừng .
Mai – cô gái với mái tóc xoăn nhẹ, đeo tai nghe một bên, tay cầm đèn pin, cau có bước đi trong sự tức tối. Áo hoodie trắng của cô đã lấm bẩn, giày dính bùn đất. Và, tất nhiên, cô chẳng biết mình đang đi về đâu cả.
Hiền Mai
Tao thề nếu tao lần được đường ra là đáng giá 1 sao liền
Vừa dứt lời, một tiếng rên nho nhỏ lọt vào tai.
Hiền Mai
Cái chó gì vậy?????
Mai lập tức dừng lại, lia đèn xung quanh. Ánh sáng rọi tới một bụi cây thấp rậm rạp. Có gì đó đang co ro. Một khối lông đỏ cam nhẹ run lên vì lạnh.
Một con cáo nhỏ, ướt sũng, đôi mắt đen láy long lanh đang nhìn chằm chằm vào cô. Nhưng… ánh mắt ấy rất lạ. Không hề giống động vật. Nó như thể đang… buồn.
Hiền Mai
//ngồi thụp xuống, giọng chậm lại//
Hiền Mai
Này, mày bị thương hả?
Cáo không kêu, chỉ rúc đầu sát hơn vào bụi cỏ.
Hiền Mai
Đừng sợ. Tao không ăn thịt mày đâu. Nhưng mày nằm ở đây thì dễ bị chết cóng lắm.
Cô cởi áo khoác ngoài, chậm rãi quấn quanh thân cáo. Tay cô run run vì lạnh, nhưng gương mặt lại dịu đi.
Hiền Mai
Mày… để tao ôm mày về nha? Gần đây hình như có trạm kiểm lâm.
Con cáo vẫn im lặng. Nhưng nó không kháng cự khi được Mai bế lên. Ngược lại, nó khẽ dụi đầu vào ngực cô, như thể quen thuộc lắm.
Hiền Mai
Mày dễ dụ quá đó, biết không ?
Hiền Mai
//Bật cười, nhưng giọng lại có chút gì đó trầm buồn//
Hiền Mai
Nhìn mày như vầy… cho tao gọi mày là Linh được không?
Hiền Mai
Tao từng có một con cáo bông tên vậy… Hồi nhỏ. Cũng mắt tròn tròn, lông mềm mềm, hay nằm trong lòng tao như mày.
Con cáo ngước lên nhìn Mai. Một giây. Hai giây. Rồi khẽ chớp mắt. Nếu có thể nói, chắc nó sẽ trả lời: "Tao chính là con Linh đó đây."
Hiền Mai
//siết nhẹ con cáo trong lòng, thì thầm//
Hiền Mai
Từ giờ mày là Linh của tao nha. Đừng biến mất
Gió rít lên một hồi. Những chiếc lá khô cuốn theo xoáy lốc. Trên bầu trời, mảnh trăng non lặng lẽ trôi qua đám mây. Không ai biết rằng sau đêm hôm ấy… là định mệnh của một cuộc chia ly được báo trước.
Min
Bộ này Min nghĩ sẽ cho ít chap thôi tại lần đầu viết dạng này 🥲😓
2. "Chị đừng hét!!!"
Mai uể oải mở mắt sau một đêm dài. Ánh nắng sớm len qua rèm cửa, chiếu nhè nhẹ vào căn phòng gỗ nhỏ nằm giữa vùng rừng vắng. Cô ngáp một cái, dụi mắt, quay sang chiếc ghế bên giường – nơi hôm qua cô đặt con cáo nhỏ sau khi cứu.
Mai bật dậy. Cái áo khoác cô dùng để bọc con cáo thì vẫn còn, nhưng cáo đâu?
Hiền Mai
Đừng nói là… nó chuồn rồi nha?!
Cô chạy ra khỏi phòng, tim đập nhanh. Đang lo sốt vó thì bất ngờ—
Trên ghế sofa phòng khách, một cô gái lạ đang ngồi co ro, mặc đúng cái áo hoodie trắng của Mai. Tóc cô ta dài, rối tung, làn da trắng bệch, mắt to và ướt như… con thú non.
???
A a a đừng hét nữa! Em không làm gì chị hết á! //cô gái kia cũng hét theo, tay giơ lên như đầu hàng.//
Hiền Mai
//Chết sững.// Cái… cái quái gì vậy?! Cô là ai? Sao lại ở đây? Đồ… đồ ăn trộm hả?!
???
Không, em không phải ăn trộm! Em… em là con cáo chị nhặt hôm qua.
Thảo Linh
Là em. Linh. Chị đặt tên em mà… nhớ không?
Hiền Mai
//Lùi về phía sau, va vào bàn. Cô lắp bắp//
Hiền Mai
Cô đang đùa tôi đấy à? Không thể nào… Cô—cô là người. Cáo sao hóa thành người được!
Thảo Linh
Thật ra em cũng không hiểu rõ lắm. Em chỉ nhớ là… sau khi chị ôm em về, người em ấm lắm. Rồi em ngủ thiếp đi. Lúc tỉnh lại thì…
Thảo Linh
//Nhìn xuống bàn tay người, rồi cười khẽ// Em thành thế này.
Mai há hốc miệng. Cô túm lấy điện thoại, thì Linh vội vàng đứng dậy chạy tới:
Thảo Linh
Khoan khoan! Đừng báo công an! Họ sẽ đem em đi mổ mất!
Hiền Mai
Tôi… tôi không chắc là tôi tỉnh hay đang mơ…
Hiền Mai
//vội véo tay mình.// Auu
Thảo Linh
Chị đau hả? // lo lắng//
Mai ngơ ngác nhìn cô gái trước mặt. Rõ ràng không phải người bình thường. Ánh mắt ấy… quen lắm. Là đôi mắt cô đã thấy khi nhặt con cáo đó.
Hiền Mai
Cô thật sự là… Linh? Con cáo hôm qua?
Thảo Linh
Ừm… nếu chị không tin thì em có thể…
Linh nhắm mắt lại. Một luồng khói trắng thoáng hiện, nhưng ngay sau đó cô khụy xuống, ôm ngực.
Hiền Mai
Khoan! Cô sao vậy?!
Thảo Linh
Em… chưa quen hình dạng người, dùng nhiều sức quá thì… sẽ đau.
Hiền Mai
//Hoảng hốt đỡ lấy cô.//
Hiền Mai
Được rồi, đừng cố nữa. Tôi… tôi sẽ không báo ai đâu. Cô cứ… cứ nghỉ đi đã.
Thảo Linh
//khẽ ngước lên, ánh mắt long lanh nhìn thẳng vào Mai//
Thảo Linh
Chị tốt với em vậy luôn hả?
Mai im lặng, không trả lời. Trong lòng cô ngổn ngang.
Một con cáo… hóa người. Một cô gái… đang dựa vào lòng cô, như thể quen nhau từ kiếp nào. Và cái tên "Linh"… sao nghe đau đến vậy?
________________END_____________
3. "Em không biết sẽ ở đây bao lâu.."
Căn nhà nhỏ nằm yên ắng giữa lưng chừng rừng. Chim hót líu ríu ngoài cửa sổ, nhưng bên trong lại chỉ có hai con người – một vừa ngồi bó gối trên ghế, một người đứng khoanh tay, đầy nghi hoặc.
Hiền Mai
Vậy… bây giờ tôi phải làm gì với cô?
Thảo Linh
//nhẹ giọng// Cho em ở lại?
Mai thở dài. Cô rót nước, đưa cho Linh. Cô gái nhận lấy bằng hai tay, cúi đầu.
Hiền Mai
Cô là… gì? Hồ ly? Yêu quái? Hay là một kiểu người đột biến gen?
Thảo Linh
//mỉm cười// Em không phải yêu quái đâu. Chỉ là… em từng là một con cáo sống gần núi này lâu lắm rồi.
Thảo Linh
Có người nói, nếu một hồ ly sống đủ lâu, lại được con người thật lòng chăm sóc… thì sẽ hóa thành người.
Hiền Mai
Tôi chỉ nhặt cô về vì thấy cô bị thương thôi…
Thảo Linh
Vậy là thật lòng rồi đấy. Em không thể biến thành người nếu không được ai thương đâu.
Hiền Mai
//quay mặt đi, tim chợt đập chậm lại.//
Hiền Mai
Vậy… cô có định rời đi không?
Thảo Linh
Em không biết. Em… cũng không biết mình sẽ ở lại đây được bao lâu.
Linh không trả lời ngay. Cô kéo áo khoác lại gần người hơn, đôi mắt nhìn xa xăm qua cửa sổ. Một làn gió lùa vào, se lạnh.
Thảo Linh
Em chỉ biết… mỗi lần em ở cạnh chị, tim em ấm lên. Em cảm thấy giống như… mình đã từng sống trong căn nhà này.
Thảo Linh
Rồi mỗi khi chị quay đi, em lại thấy lạnh lắm…
Hiền Mai
//Cứng người.// Cô đang nói mấy lời sến súa gì vậy?
Thảo Linh
//cười nhẹ// Em nói thật mà. Em không biết tình cảm là gì. Nhưng em nghĩ… em đang thích chị mất rồi.
Hiền Mai
…Cô mới ở đây có một đêm.
Thảo Linh
Nhưng em chờ khoảnh khắc này cả trăm năm rồi.
Câu nói ấy khiến không gian như chùng xuống. Mai bỗng không thể trả lời gì. Ánh mắt của Linh lúc ấy… không phải là ánh mắt của một cô gái trẻ. Mà là của một linh hồn đã cô độc quá lâu, quá sâu.
Thảo Linh
Nếu chị không cho em ở lại… em sẽ đi. Nhưng nếu có thể… chị cho em thêm chút thời gian, được không?
Hiền Mai
//lặng lẽ gật đầu.//
Cô không biết mình đang làm gì. Không biết cô gái ấy là người, hay là mộng. Nhưng có điều gì đó trong giọng nói ấy… khiến cô không thể dứt ra được.
Gió ngoài kia lại thổi. Chiếc chuông gió kêu khe khẽ.
Thảo Linh
//Thì thầm// Em hứa, sẽ không phá chị. Em chỉ muốn ở gần chị một chút thôi.
Đêm xuống. Linh ngồi bên cửa sổ, ngắm ánh trăng non.
Một giọt nước mắt lăn xuống má cô. Mặn như gió, và lạnh như thời gian đã ngủ quên trong tim cáo.
Download MangaToon APP on App Store and Google Play