[Englot] Chị Đã Bao Giờ Yêu Em Chưa?
Chương 1: Hôn nhân sắp đặt
Tiếng chuông gió bên khung cửa sổ khẽ rung lên trong đêm lạnh. Gió lùa vào khiến căn biệt thự rộng lớn càng thêm tĩnh mịch. Trong ánh đèn vàng nhạt hắt xuống hành lang, nàng khẽ đứng đó - dáng người nhỏ bé tựa như cái bóng mờ của chính mình.
Năm năm.
Kể từ ngày đám cưới của nàng và cô được tổ chức long trọng giữa hai gia tộc quyền lực, nàng đã trở thành "vợ hợp pháp" của Engfa Waraha - nữ tổng tài nổi danh lạnh lùng, tàn nhẫn.
Một cuộc hôn nhân sắp đặt.
Một tình yêu đơn phương.
Một trái tim chờ đợi trong vô vọng thầm lặng.
Cô chưa từng gọi nàng một cách dịu dàng. Cô chưa từng mỉm cười khi nhìn nàng, cũng chẳng quan tâm nàng thậm chí lại càng thấy chán ghét nàng hơn.
Engfa Waraha(cô)
Cô nên nhớ tôi không yêu cô và cô cũng chỉ là vợ hợp pháp trên giấy tờ mà thôi, cô đừng mong tôi sẽ yêu cô.
Câu nói đầu tiên sau đêm tân hôn, cũng là lời cô cảnh cáo nàng.
Từ ngày đó, cô sống trong phòng riêng - căn phòng mà nàng chưa bao giờ có quyền bước vào. Còn nàng một mình cô đơn nơi phòng khách, nằm trên chiếc sofo đã cũ, mỗi đêm ôm lấy cái gối lạnh ngắt, nghe từng tiếng bước chân cô đi ngang mà tim như bị ai đó bóp nghẹt.
Dù vậy... nàng vẫn yêu.
Yêu từ cái nhìn đầu tiên của năm 17 tuổi. Yêu cho đến khi trở thành vợ danh nghĩa của cô.
Nàng chưa bao giờ oán trách, chưa một lần giận dữ. Cô lạnh lùng, nàng lại càng dịu dàng. Cô càng xa cách, nàng lại muốn gần cô thêm một chút - dù chỉ là qua ánh mắt, qua việc chăm chút bữa cơm, hay chỉ là khẽ đặt tay áo ủi phẳng lên thành ghế để tiện cô mặc.
Engfa Waraha(cô)
Tôi không cần cô làm những chuyện vô nghĩa đó.
Challote Austin(nàng)
Em chỉ muốn ủi quần áo cho chồng mình thôi không được sao* mỉm cười dịu dàng nhìn cô*
Engfa Waraha(cô)
Tôi không phải chồng cô Challote Austin. Cô đừng tưởng làm như thế thì tôi sẽ yêu cô, cô làm như thế chỉ khiến tôi cảm thấy chán ghét hơn thôi *Ánh mắt chán ghét nhìn nàng + bỏ đi*
Challote Austin(nàng)
*Cười buồn + nhìn cô rời đi*
Nỗi đau không ai nhìn thấy.
Tình yêu không hồi đáp.
Dù cô có đối xử thế nàng nàng cũng không oán trách. Chỉ cần được ở cạnh cô dù như vậy nàng cũng cam lòng.
Đêm ấy, nàng lặng lẽ đứng trước cánh cửa gỗ khép hờ, khe cửa nhỏ hé ra một khoảng sáng dịu. Ánh trăng tràn vào qua rèm cửa, chiếu lên khuôn mặt cô đang ngủ.
Cô ngủ rất bình yên, gương mặt lạnh lùng thường ngày dường như mềm lại. Tóc dài buông rũ, hàng mi dài khẽ rung. Nàng nhìn không chớp mắt. Mỗi lần được nhìn thấy cô ngủ như thế này, nàng lại cảm thấy lòng dịu đi một chút.
Challote Austin(nàng)
Chị biết không em yêu chị nhiều lắm… Em chỉ ước mỗi sáng thức dậy, chị nhìn em, cười với em một chút thôi cũng được, như thế khó lắm hay sao* đau lòng*
Nàng thì thầm với bóng tối, tựa như một lời thú tội không người nghe.
Nàng khẽ cúi đầu, chống trán lên vách gỗ mát lạnh, nén nước mắt . Rồi quay đi, từng bước lùi vào khoảng hành lang dài, cô đơn như chính trái tim nàng trong cuộc hôn nhân này.
Một cánh cửa chưa bao giờ mở ra.
Một người vợ chưa bao giờ được yêu thương.
Một cuộc đời chưa bao giờ được sống như chính mình mong muốn.
Chương 2: Trà xanh
Sáng nay nàng đã dậy thật sớm, lặng lẽ trong bếp, tay thoăn thoắt cắt từng lát bánh mì, trứng lòng đào, cà chua, một chút bơ và tách cà phê nóng, chuẩn bị bữa sáng cho cô như thói quen cũ.
Tiếng bước chân vang nhẹ phía cầu thang.
Nàng quay lại, nụ cười run run nở trên môi.
Challote Austin(nàng)
Chị lại đây ăn sáng đi nè, em pha cà phê rồi, có bánh mì bơ và trứng chị thích...*cười*
Cô không nhìn nàng, không dừng bước, cô đi thẳng như thể nàng vô hình.
Challote Austin(nàng)
Chị không ăn sao...? Chị không thích ăn bánh hả hay để em làm cái khác cho chị ăn nhé* luống cuống + lùi lại một bước*
Engfa Waraha(cô)
Cô có biết cô phiền lắm không hả * gằn giọng + nhìn nàng cực kỳ chán ghét*
Challote Austin(nàng)
Em chỉ muốn làm đồ ăn sáng cho chị thôi, chị ăn một chút thôi cũng được*buồn*
Engfa Waraha(cô)
Tôi cần cô quan tâm tôi sao, tôi ăn hay không cũng không liên quan đến cô* bỏ đi*
Nàng đứng trơ lại như tượng đá, mặc dù nàng đã quá quen với cách cô đối xử với nàng nhưng tại sao khi cô nói ra nàng vẫn thấy đau đến như vậy. Trên bàn, tách cà phê vẫn bốc khói nghi ngút, nhưng tim nàng đã nguội lạnh từ lâu.
Tiếng cửa mở vang lên.
Nàng đang lau khung ảnh cưới treo trên tường – tấm ảnh mà mỗi lần nhìn, nàng vẫn ngỡ như giấc mơ đẹp chưa kịp tắt.
Bước chân quen thuộc vang lên trên nền gạch.
Nàng xoay người lại—
Và đứng sững.
Engfa bước vào.
Vẫn là khuôn mặt ấy, dáng người ấy.
Nhưng… không còn một mình.
Đi bên cạnh cô là một người phụ nữ lạ. Cô và ả ta đang nắm tay nhau.
Nàng khựng lại. Trái tim siết chặt.
Challote Austin(nàng)
Chị đây là...ai vậy * ngập ngừng*
Engfa chưa kịp mở miệng.
Người con gái kia đã bật cười khẽ, bước lên trước, giọng ngọt.
Min
Ủa? Chị ấy chưa nói với cô sao?
Min
Tôi là Waraha phu nhân tương lai. Cô không thấy sao?”*nghiêng đầu + cố ý trêu ngươi nàng*
Một giây.
Hai giây.
Ba giây…
Tim nàng như ngừng đập.
Mọi thanh âm xung quanh biến mất, chỉ còn lời nói ấy vang đi vang lại trong đầu, từng chữ như đâm xuyên qua lồng ngực.
Cô ta… gọi mình là phu nhân tương lai.
Còn Engfa?
Vẫn im lặng.
Vẫn không nói gì.
Không phản bác.
Không phủ nhận.
Chỉ tháo giày và treo áo khoác như thể nàng chưa từng tồn tại.
Trái tim nàng lạnh dần, đau như bị ai đó bóp nghẹt lại.
Tg không biết viết H+++
Hello ✌️
Tg không biết viết H+++
Cho tui xin một like làm động lực ra truyện nhoaaa 🫰🥹
Chương 3: Gia vị của nỗi đau
Nàng đau lắm, chỉ biết nén nỗi đau này vào trong, ngăn không cho nước mắt rơi xuống.
Min
Chị à, em đói~* làm nũng + dẹo*
Engfa Waraha(cô)
*khẽ gật* Ừ, để chị đưa em ra ngoài ăn, ở đây chắc chẳng có gì ăn được đâu.
Cô vừa định xoay người đi thì...
Challote Austin(nàng)
Chị Fa...
Challote Austin(nàng)
Em...em lúc nãy làm cơm xong hết rồi chỉ đợi chị về ăn thôi, để em dọn cơm ra cho chị ăn nha* ánh mắt mong chờ*
Engfa Waraha(cô)
Cô lại muốn gì nữa đây* nhíu mày + ánh mắt cực kỳ chán ghét nhìn nàng*
Challote Austin(nàng)
Em chỉ muốn chị ăn cơm em nấu thôi, chứ không có ý gì cả.
Min
Chị à, dù gì chị ta cũng nấu rồi… bỏ đi thì uổng lắm, em cũng muốn xem thử ‘vị’ vợ chị nấu như thế nào~
Engfa Waraha(cô)
*cười + nhìn ả* Được thôi, miễn là em muốn.
Nàng chỉ biết lủi thủi vào bếp dọn cơm ra, mặc dù lòng đau như cắt, nhưng chí ít cô cũng ăn cơm nàng nấu.
Bàn ăn dọn ra.
Ba món, một canh.
Tất cả là những món nàng từng ghi nhớ những món cô thích – từ cách nấu món canh Tom Yum, vị chua ngọt của cá kho.
Min vừa gắp miếng thịt bỏ vào miệng đã nhăn mặt.
Min
Trời ơi… cái gì mà mặn chát vậy.
Min
Sao mà món này cay quá vậy, chị fa, em bị đau bao tử mà sao em ăn cay được* giả vờ + nũng*
Cô ta đặt đũa xuống bàn, lấy khăn chấm môi. Engfa nhìn ả, rồi lại nhìn nàng, mặt tối sầm lại.
Engfa Waraha(cô)
CÔ NẤU CÁI Gì VẬY HẢ*quát*
Challote Austin(nàng)
*giật mình + sợ* em...em không biết là min không ăn được cay, em... không cố ý...
Engfa Waraha(cô)
KHÔNG CỐ Ý NHƯNG MÀ CỐ TÌNH ĐÚNG KHÔNG*quát*
Engfa Waraha(cô)
CÔ NẤU CHO CHÓ ĂN À, MÓN THÌ MẶN, MÓN THÌ CAY, CÔ NGHĨ AI ĂN NỔI MẤY MÓN NÀY HẢ?*quát*
Cổ họng nàng nghèn nghẹn.
Đôi tay run run, cắn môi đến bật máu cũng không lên tiếng được.
Min
Thôi chị… Chị bỏ qua cho chị ấy đi, dù gì cũng nấu rồi, chị đừng nặng lời quá* giả tạo + ánh mắt liếc nàng đầy châm chọc*
Engfa Waraha(cô)
*Đẩy ghế đứng dậy*
Engfa Waraha(cô)
Đi* giọng lạnh*
Min
*ngẩng đầu + giả vờ chớp mắt ngơ ngác*
Đi đâu ạ?
Engfa Waraha(cô)
Dẫn em ra ngoài ăn, ở đây chỉ thêm chướng mắt thôi*liếc nàng + chán ghét*
Challote Austin(nàng)
Chị fa...em...*đau lòng*
Min
* đứng dậy + giả vờ níu tay Engfa nhỏ nhẹ*
Min
Thôi, chị đừng giận… Em không sao mà… chắc chị ấy không cố ý đâu..
Tg không biết viết H+++
Hello :)))))))
Tg không biết viết H+++
Lại là tác giả nè 😁🫰
Tg không biết viết H+++
Cho tui xin mụt like nhaaaaa ;)))
Download MangaToon APP on App Store and Google Play