Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

Yên Trung Hỗn

CHƯƠNG 1 : Một đôi bạn thân

Giữa căn chòi tre nhỏ ven đầm sen có một bóng lưng đầy mơ mộng. Đó là bóng lưng của chàng trai trẻ tên Dương.

Nhân lúc trời còn sớm, ánh nắng mặt trời còn dịu nhẹ, và cái se lạnh của đêm hôm trước còn chưa tan, Trần Dương lại mò ra căn chòi tre này, sắn quần lên tận đầu gối, và ngồi xuống ngay mép chòi, thả hai chân xuống đong đưa trên mặt nước. Mấy cô vẫn chưa chèo đò ra đầm hái sen, nên không khí vô cùng yên tĩnh, rất thích hợp cho những suy nghĩ vẩn vơ.

Dương chống tay lên cằm. Không phải tự dưng anh chọn chỗ này để ngồi thơ thẩn.

Dạo này anh phát hiện trong số những cô hái sen có một người quen, đó là dì của cái My, cô em xinh xắn dễ thương mà anh để mắt tới mỗi khi hè về. My là con gái rượu của ông thầy ngày trước Dương theo học, nhưng khi anh theo nghề thầy thuốc, cô cũng theo cha lên huyện phụ việc vặt mất tăm. Vậy nên mới có cái chuyện hè nào anh cũng lui tới căn chòi tre này, chỉ hy vọng có thể gặp được cái My đi chung với dì ra đầm sen, hoặc tâm cơ hơn, anh có thể giúp cái chi đó cho dì hòng gây ấn tượng tốt trong mắt cô.

Hôm nay sen nở đỏ rực cả một khu đầm làm không khí trữ tình ghê gớm. Và chàng trai trẻ của chúng ta đang đóng vai một kẻ si tình ngồi thơ thẩn đợi chờ bóng hình của người thương.

Đột nhiên...

" Hù ! "

Dương buột miệng chửi thề một tiếng, giật nảy cả mình suýt nữa thì rơi tõm xuống đầm. Sau khi đảm bảo bản thân đã an toàn trên sàn tre, anh thở phào một cái rồi gay gắt mắng :

" Cái thằng dở dở ương ương này, chơi cái trò chi mà..."

Chàng trai hăm tư tuổi mặt mày tuấn tú, da dẻ hồng hào, dáng dấp cân xứng đâu ra đó qua miệng Dương lại thành " cái thằng dở dở ương ương " không ai khác chính là Lê Doanh. Cậu hù cho anh bạn tri kỷ của mình một phát muốn hồn lìa khỏi xác xong vẫn trơ trẽn mỉm cười.

Khác với Trần Dương đang mặc bộ đồ bà ba vô cùng thoải mái, Doanh lại bận áo dài màu trắng gạo bằng lụa tơ tằm và đội khăn đóng. Rõ ràng gia cảnh của hai người hoàn toàn khác nhau, những vẫn chơi chung được với nhau từ thời tấm bé đúng là kỳ diệu.

Doanh cúi xuống buộc hai vạt áo dài vắt ngang hông và sắn quần lên y hệt Dương, rồi cậu cũng ngồi xuống ngay mép chòi, thả hai chân lắc lư trên mặt nước. Dương sau khi trấn tĩnh lại, mới lười nhác lết ra ngồi cạnh Doanh. Thấy bạn mình tỏ ra hờn dỗi, Doanh bật cười, đành đoạn mở lời trước :

" Mày nhớ người ta hả ? "

Dương giật thót. Anh vụng về trưng ra vẻ mặt như kiểu " người ta nào ? ", làm Doanh buồn cười quá xá. Cậu tàn nhẫn phanh phui : " Mày khoái nhỏ My hồi trước hay nắm tóc mày rồi chứ chi ? Hai chữ tương tư rõ mồn một trên cái bản mặt kìa "

Dương lúng túng : " Mần chi mà có. Mày, mày đừng có tầm bậy nghen "

" Thôi đi ông tướng " - Doanh phẩy tay - " Đợt tao thấy mày đang bốc thuốc ngon lành mà chạy ra đầm phụ dì nó, không khoái nó, chẳng nhẽ khoái dì nó ? "

" Thì..."

" Ngày nào cũng ra đây ngồi, nhớ người ta chứ cái chi nữa "

Doanh đem tiếng lòng thầm kín của Dương nói ra, mặc dù chỉ có hai người nghe được nhưng anh cảm thấy như đang hô to cho cả làng xóm biết, nên mần Dương ngượng chín mặt. Anh mân hai bàn tay, im im một lúc rồi nói :

" Nhớ cũng có được cái chi đâu. Người ta con nhà gia giáo, tao chỉ là thầy lang quèn, hồi xưa còn bị thầy cốc đầu miết, bao nhiều hình tượng mất ráo trọi. Tao mà bằng một góc của mày thì tao đi cua nó cho rồi, chứ hơi đâu mà ngồi đây thương với chả nhớ "

" Thì cứ thương thôi "

Doanh bật ra một câu làm Dương chưng hửng. Doanh mỉm cười, bảo : " Thương nhau trái ấu cũng tròn mà. Nếu mà có lý do hay tiêu chuẩn thì đâu còn gọi là thương nữa. Thương là không có tại sao. Giống mày á, giờ tao hỏi sao mày thương nó, mày chắc trả lời được à. Còn cái My, giả sử mày là mày thì nó không thương, còn mày được như tao thì nó thương, vậy thì đâu phải là thương. Cái đó là chọn bạn đời thôi "

Dương nghe thì nghe vậy nhưng chả thấm vô đâu. Anh bĩu môi : " Mày có yêu đương chi đâu mà biết "

Doanh bật cười. Đúng là cậu chưa từng yêu đương lần nào, cũng không có tiền lệ tương tư ai, nhưng thân là một người đọc nhiều, đã thuộc nằm lòng hàng trăm bài thơ tình khác nhau thì mấy cái lý lẽ này cậu thở ra dễ như trở bàn tay.

Doanh ngồi nói chuyện phiếm với Dương cả buổi, nhân tiện báo cho anh hay rằng trưa nay cậu sẽ về làng.

Mặc dù tiếc ghê gớm nhưng Dương vẫn cứng miệng : " Ừa, về giùm tao cái. Mày ở đây hơi lâu rồi đó "

Sở dĩ Doanh phải quay về, bởi lẽ làng Lũ này chỉ là quê hương của Doanh, là nơi chôn rau cắt rốn, chứ cậu không ở đây. Năm nào cũng vậy, nhân lúc tụi học trò nghỉ hè, cậu mới có dịp lặn lội từ huyện Thanh Điền về quê thăm cha má, bạn bè.

Làng Thị nơi cậu sống là một ngôi làng đặc biệt, vì ngay trên mảnh đất đó có phủ nha phủ Thanh Thuyên. Quan phủ Thanh Thuyên, Trần Hoàn, là một người dễ mến, và từ khi biết tới Doanh, ông đã cho con trai ông là thằng Tiến theo học cậu. Doanh cũng khá thân với Trần Hoàn, thậm chí còn hay chơi cờ tướng với ông lúc rảnh rỗi, nên ông quý Doanh lắm.

Nhưng cũng chính vì lẽ đó, cậu gặp không ít rắc rối với những thầy đồ khác trong làng.

Khi Dương phải trở về hiệu thuốc đặng làm việc, Doanh cũng tạm biệt anh rồi về nhà. Mặt trời đã lên cao và cậu tự nhủ mình cũng nên chuẩn bị để về rồi.

Vừa tới cổng nhà, Quỳnh Lâm đã chạy ra, vẻ mặt hốt hoảng : " Cậu Hai ! Sao cậu Hai đi mà không nói năng chi hết ? "

Doanh dở khóc dở cười. Cậu chỉ đi lòng vòng trong cái làng này, cũng đâu có chi nghiêm trọng.

Võ Quỳnh Lâm là thằng hầu của Doanh. Nó chỉ là  " đứa nhỏ " hai mươi tuổi nhưng lúc nào cũng cau có và làm quá mọi chuyện lên như một ông già. Nó chạy tới dò xét Doanh một lượt từ trên xuống dưới, và chỉ khi xác nhận rằng cậu vẫn ổn, nó mới thở phào.

" Trong lúc cậu đi ra ngoài, ở nhà có chuyện chi không ? " - Doanh hơi áy náy, hỏi

Quỳnh Lâm lắc đầu : " Cũng không có chi, nhưng mà cậu Hai, hồi nãy bà mới hỏi em là cậu Hai đi đâu đa. Chắc là bà định nhờ cậu Hai cái chi đó "

Doanh gật đầu rồi đi vô trong nhà.

Căn nhà của cha má cậu là căn nhà vườn năm gian hiếm hoi trong làng bởi lẽ làng Lũ vốn không có nhiều nhà khá giả. Cha của Doanh - Lê Dĩnh - là một thương nhân buôn gốm có tiếng. Ông còn cho xây hẳn cả một xưởng làm gốm, tiền bỏ ra thì không thấm vô đâu so với thu nhập hằng tháng nên chuyện nhà cao cửa rộng là hiển nhiên.

Ông thậm chí còn mua cho Doanh căn nhà ba gian ở làng Thị để cậu vừa ở vừa kéo sắp nhỏ về dạy cho tiện kia mà.

Vừa vô tới nhà lớn, Doanh đã thấy bà Liễu ngồi uống trà trên trường kỉ.

Cậu hỏi : " Má, con nghe thằng Lâm nói má tìm con hả má ? "

Bà Liễu để chén trà lên bàn. Bà vỗ vỗ lên mặt ghế gỗ, ngay bên cạnh. " Con lại đây ngồi đi má nhờ con cái này "

Cho tới khi ngồi xuống kế bên bà, Doanh mới nhận ra trên bàn ở trước mặt có một cái hộp gỗ nhỏ. Cậu đoán trong đó là một món nữ trang.

Quả nhiên khi bà Liễu mở nắp hộp ra, bên trong là mấy cái lắc tay bằng vàng.

Bà bảo : " Hôm bữa có người bạn của má nhờ má đem bán giùm mấy cái vòng này. Nhưng mà có cái má lo, là làng mình có mỗi cái tiệm vàng mới mở, không biết uy tín ra sao. Nghe nói Thanh Điền có tiệm vàng Kim Lan nổi tiếng lắm. Con đem qua bển bán giùm má nghen "

Doanh nghe tới cái tên đó thì thoáng giật mình, nhưng vẫn gật đầu. Cậu đưa hai tay nhận lấy cái hộp. " Dạ, để con coi thử. Bán xong thì con nhờ thằng Lâm gởi về "

" Thôi. Chuyện tiền bạc để tía con lo. Con cứ giữ lấy tiền đó đặng xài, cứ gởi thư nói má hay bán được bao nhiêu là được. Dù sao thì gởi tiền đường xa cũng nguy hiểm lắm "

" Vậy sao mà được hả má ? "

Bà Liễu đưa tay nắm lấy bàn tay với những ngón thon dài của Doanh, bà cười bảo : " Nhà mình cũng đâu có thiếu thốn chi đâu con. Đó giờ con có bao giờ nhận tiền của tía má đâu. Cái này coi như là má cho con tiền ăn quà vặt đi "

Doanh bất lực nói : " Con đâu còn là con nít đâu má "

" Lớn rồi thì không biết ăn à ? "

Doanh biết cậu vô phương từ chối, đành đoạn đồng ý giữ lại số tiền nhưng thầm nghĩ có lẽ sẽ để dành không tiêu phí.

Sau khi đồ đạc đâu đó xong xuôi, Doanh tạm biệt má rồi gửi lời chào hỏi tới cha - người đang bận rộn ở xưởng gốm và không có thì giờ về tiễn con. Trên đoạn đường về, cậu có ghé ngang hiệu thuốc của Dương.

Nghe tiếng xe ngựa lộc cộc, Dương vội giơ tay chào một tiếng, rồi tiếp tục cặm cụi coi bệnh cho người ta.

Thế là Doanh trở về làng Thị, chuẩn bị giáo án đặng còn dạy học cho đám học trò nhỏ của mình.

CHƯƠNG 2 : Vụ án tiệm vàng Kim Lan

" Người là quân tử, phải có ngũ thường, nhân trong nhân hậu, lễ trong lễ phép, nghĩa trong chánh nghĩa, trí trong trí tuệ, tín trong uy tín. Sống, suy nghĩ như một người quân tử, là phải biết khiêm nhường, phải biết tiến biết lui. Gặp bề trên phải biết giữ lễ nghĩa, gặp bề dưới phải biết tôn trọng người ta. Gặp kẻ tiểu nhân, đáng quý nhất là giữ thể diện cho mình, gặp người cao nhân, phải biết tự hổ thẹn "

Doanh vẫn như thường lệ, cầm cuốn sách trên tay và đi vòng quanh phòng học, đảm bảo tất cả học trò đều nghe được rõ ràng. Với chất giọng trầm ấm trời cho, đám học trò nhỏ rất thích nghe Doanh giảng bài. Cậu hài lòng khi nhìn thấy chúng tập trung ghi chép, tiếp tục :

" Đức Khổng Tử đã từng răn dạy, quân tử tìm lỗi lầm ở bản thân, tiểu nhân tìm lỗi của người khác. Biết lỗi, chữa lỗi, là thông minh. Có tội, chạy tội là ngu dốt, cả đời cũng không khá lên, mãi dậm chân tại chỗ. Núi cao thì có núi cao hơn. Đừng tự cho bản thân là nhất, là hay, mà phải luôn học hỏi, bởi vì học không bao giờ là thiếu, là thừa "

Ngay sau khi trở về làng Thị, Doanh dành cả ngày hôm đó để nghỉ ngơi. Sang hôm sau, cậu liền vùi đầu vào việc dạy học, nếu không, cậu sẽ héo mòn vì nhàm chán.

Doanh là một người thích bận rộn. Bởi lẽ cậu không thích giao du đây đó, cũng không có người để thương nhớ như Trần Dương. Toàn bộ thời gian Doanh dành cho việc dạy học, hoặc nếu bất đắc dĩ phải rảnh rỗi, thì cậu sẽ ghé dinh quan phủ để chơi cờ với ông khi ông rảnh.

Thế nhưng dạo này có một số chuyện kinh khủng xảy ra trong huyện Thanh Điền. Nó nghiêm trọng tới mức quan huyện lực bất tòng tâm và quan phủ phải nhập cuộc. Cho nên, Doanh chỉ quanh quẩn trong nhà, nói chuyện phiếm với Quỳnh Lâm, ngắm cây trong vườn và đọc mấy quyển sách.

Tiết học bắt đầu lúc sương còn đọng trên lá cây và kết thúc khi mặt trời đứng bóng.

Khi sắp nhỏ dọn dẹp tập sách và trở về nhà, Doanh gọi với thằng Tiến lúc này đang lon ton rượt theo thằng bạn nó. Nó nghe thầy gọi thì chạy lại, hỏi :

" Dạ, thầy kêu con có chuyện chi không thầy ? "

Mặc dù mới tuổi trăng tròn nhưng thằng Tiến cao vượt trội so với đám bạn đồng trang lứa. Nhiều khi Doanh đứng nói chuyện với nó còn phải ngước mắt lên một tí, mần cậu tự ái ghê gớm. Nếu không nhờ chiếc khăn đóng thì thoạt nhìn cậu cũng không cao bằng nó đâu.

" À, không có chi quan trọng đâu. Thầy chỉ muốn hỏi dạo này cha của con bận lắm à ? "

" Thầy muốn tới chơi cờ với cha đúng không ? " - Nó cười tươi rói - " Dạo này cha cũng bận thiệt, nhiều khi mần công chuyện tới khuya. Nhưng mà nếu thầy cần hỏi, thì con hỏi cha giùm cũng được "

Doanh nghe vậy thì phẩy tay. " Thôi khỏi, thầy hỏi vậy thôi. Chuyện có quan trọng đâu mà. Con về đi "

Đoạn Doanh nhìn lướt qua cửa sổ, thấy bên ngoài nắng chang chang và mặt trời đang vỗ từng lớp hơi nóng lên mặt đường, dặn thêm : " Về nhanh, đừng có la cà không thôi say nắng đó nghen "

" Dạ, con hiểu rồi. Thưa thầy con về "

Doanh đứng đó nhìn theo thằng Tiến cho tới khi trong mắt cậu, nó còn bé tí như con kiến mới quay lại sắp xếp sách vở. Cậu thở dài, tự hỏi vì sao tụi nhỏ dạo này trổ mã xong cao ráo gớm, rồi đắn đo không biết liệu có phải do cậu lùn quá nên không có lấy một cô nào để ý hay không.

Doanh lắc đầu xua đi cái ý nghĩ đó. Cậu sực nhớ tới hộp lắc tay hôm qua má cậu nhờ bán giùm. " Chết rồi, hôm qua định đi mần mà lười quá quên mất tiêu. Chắc phải nhờ thằng Lâm đi mới được "

Nghĩ rồi, Doanh trở vô trong nhà. Cậu đi lướt qua bộ trường kỷ trong nhà chính rồi chạy ra nhà sau.

" Lâm ơi ? " - Doanh gọi với vô trong, nhưng không ai trả lời. Cậu đi một vòng quanh nhà rồi nhận ra Quỳnh Lâm đã chạy đi mất từ khi nào. Còn tệ hơn, nó thó luôn cái nón lá duy nhất trong nhà.

Đầu giờ chiều sẽ có sắp khác tới học, nên Doanh không có thì giờ đợi Quỳnh Lâm trở về. Cậu loay hoay một lúc rồi quyết định đội nắng ra tiệm vàng Kim Lan vì dù chi nó cũng không cách đây xa lắm.

Trưa hè trời nắng chang chang, Doanh lại không có nổi một cái nón để che nắng, chỉ biết trông chờ vô chiếc khăn đóng trên đầu. Cậu tự nhủ sau khi bán được bộ lắc tay sẽ ghé chợ mua một cái.

Vì đang giờ trưa, là giờ nghỉ ngơi và ăn cơm của người ta nên hầu hết đều trở về nhà, chợ làng vắng tanh vắng ngắt, chỉ còn vài cô bán rau quả tận dụng chỗ có bóng mát mà ngồi chầu chực.

Doanh theo trí nhớ của mình, đi một hồi cũng tới được tiệm vàng Kim Lan gần nhà nhất. Nhưng có một điều kỳ lạ.

Tiệm vàng bình thường không bao giờ nghỉ trưa lại đóng cửa im ỉm.

Doanh chạy vội xuống đứng dưới mái hiên của tiệm vàng, đưa tay gõ cửa mấy cái, chỉ hy vọng sẽ có người ra mở cửa. Không phải chỉ đơn giản là do cậu nóng, hay lười, hay sợ lội bộ đường xa bị say nắng, mà là vì một lý do sâu xa khác.

Nhưng kết quả, gõ một hồi vẫn không có ai trả lời.

Doanh có hơi sợ hãi. Cậu liều một phen đẩy cửa tiệm ra, và đúng như cậu dự đoán : Nó không hề bị khóa. Doanh đẩy cánh cửa mở rộng ra. Cậu bước chân qua khỏi bậc thềm và đi vô trong.

" Chèn ơi...! "

Cậu phải bịt miệng mình lại để không la lên.

Phía bên trong tiệm vàng im ắng, có một vệt máu kéo dài từ sâu bên trong ra tới mũi giày của Doanh. Nói chính xác hơn, thì nó là vệt máu từ vết thương của một người và người đó đã bị lôi từ ngoài cửa vào tận bên trong.

Doanh đẩy hết cửa ra để ánh sáng ban ngày lọt vô chiếu sáng toàn bộ không gian trong tiệm vàng.

Cậu men theo vết máu đi vào, và trước khi được phát hiện, người đàn ông đã tắt thở, đôi mắt vô hồn nhìn trừng trừng lên trần nhà. Doanh nhìn xuống.

Kẹp giữa hai cánh môi ông ta là một đóa lục bình tím.

" Cái này...là người thứ ba rồi đa..."

CHƯƠNG 3 : Áo đỏ, nón lá, da trắng như mây

Đúng ngày này tháng trước, có một vụ án mạng xảy ra ở làng Nghệ huyện Thanh Điền.

Một vị khách quen tới tiệm vàng để nhờ sửa lại chiếc kiềng bị móp mà bà đã mua, bởi vì chính tiệm vàng này là nơi đã gia công ra nó. Hôm đó là giờ trưa, và khi bà tới nơi, Kim Lan vẫn chưa mở cửa. Bà lấy làm lạ vì trước giờ chuỗi cửa tiệm này làm việc rất đâu ra đó, nếu nghỉ thì sẽ treo biển đường hoàng.

Hơn nữa, ngày hôm trước bà đã ghé hỏi thăm, ông chủ gật đầu bảo hôm đó vẫn sẽ mần việc bình thường. Nào có chuyện vô duyên vô cớ đóng cửa im ỉm như vầy.

Bà đứng gõ cửa mãi, nhưng không ai mở. Cho tới khi vị khách phát hiện cửa không chốt và tiến vô trong, bà mới tá hỏa khi nhìn thấy cảnh tượng khủng khiếp vô cùng.

Ông chủ tiệm đã tử vong. Đóa hoa lục bình xinh đẹp nở rộ giữa hai cánh môi tái nhợt.

...

Doanh thở dài. Ngay khi vụ án mạng đầu tiên xảy ra, và cậu được nghe thuật lại từ miệng Trần Hoàn, thì Doanh đã đoán ngay người đờn ông đó sẽ không phải là người duy nhất thiệt mạng. Bởi lẽ, nếu là giết người ngẫu hứng thì sẽ không có chuyện dàn dựng hiện trường.

Hơn nữa, những đóa lục bình đã xuất hiện từ rất lâu về trước, luôn yên vị giữa kẽ môi của những người xấu số được lựa chọn.

Mặc dù đã báo lên phủ nha và rời đi từ nãy, nhưng Doanh thiệt khó mà quên đi được hình ảnh rùng rợn đó.

Giữa căn buồng tối tăm với những vách nhà sờn củ có một thi thể đã tái nhợt đi, dường như lu mờ và sắp tan vào cảnh vật xung quanh. Chỉ có vệt máu dài ra tới cửa và đóa lục bình tím là rực rỡ giữa không gian như thế.

Doanh tự hỏi không biết rốt cục ý nghĩa của bông hoa là cái chi. Vì sao bọn chúng luôn để lại một đóa hoa đơn độc như thế trên đôi môi người bị hại ? Hay chỉ đơn giản là thông báo cho sự hiện diện của chúng thôi chăng ?

" Cái tụi đó...thiệt ác nhơn " - Cậu thầm mắng trong dạ

Vì tiệm vàng Kim Lan đã bị niêm phong, và ông chủ cũng qua đời cho nên Doanh đành phải đội nắng đi ra đầu làng nơi có tiệm vàng nhỏ. Không chỉ có Doanh, một số vị khách cũng ngán ngẩm di chuyển dưới cái nắng oi bức của trưa hè.

Tại tiệm vàng nhỏ đầu làng, có lác đác vài người đi đi lại lại giữa các kệ tủ trưng bày. Doanh cuối cùng cũng tới nơi sau bao gian khó. Cậu đi thẳng tới quầy mà không thèm nhìn ngó xung quanh, nói với thanh niên đang trực :

" Chào anh, cho tui hỏi là tiệm này có mua lại trang sức vàng không ? "

Thanh niên thấy Doanh đi nắng nóng tới đổ mồ hôi đầy trán, cũng tội tội. Anh đáp : " Dạ, tụi tui có mua lại. Anh muốn bán cái chi ? "

" Tui muốn bán bộ lắc tay này " - Doanh đem hộp gỗ đã mở sẵn để lên bàn - " Anh coi giùm tui nhiêu đây thì bán được bao nhiêu ? "

Thanh niên trực quầy bảo Doanh đợi một chút. Anh ta nhận lấy hộp gỗ và cẩn thận xăm soi từng chiếc lắc một, cố gắng định giá một cách chính xác nhất.

Trong khi chàng trai đó dán mắt vô món trang sức bằng vàng, Doanh lơ đễnh đánh mắt nhìn xung quanh. Lúc này, cậu mới phát hiện đứng bên cạnh mình còn có một thanh niên khác. Hắn bận bộ áo dài màu đỏ sẫm, sắn tay áo lên tận khuỷu, và đội trên đầu một cái nón lá. Mái tóc dài của hắn có hình dáng hơi kỳ lạ, mỏng hơn bình thường lại chỉa chệch lung tung, được buộc gọn thả trượt dài trên tấm lưng rộng lớn.

Doanh nhìn những đường nét trên gương mặt người đó thì phỏng chừng hắn ta tầm hăm sáu hăm bảy, cũng khá trẻ.

Điều làm cậu thấy bất ngờ khi lần đầu nhìn thấy hắn là nước da trắng cùng ngũ quan cân xứng.

Mặc dù Doanh được thừa hưởng từ má cậu màu da có thể so với loài bông bưởi tinh khôi, nhưng dường như thanh niên nọ còn trắng hơn cả cậu.

" Chắc là mấy tên công tử bột nhờ ? " - Doanh tự hỏi, rồi lại thấy xấu hổ khi thầm phán xét người khác

Khi hai mặt cậu còn dán lên trên người người ta, hắn đột nhiên quay sang nhìn cậu. Đôi mắt cáo của hắn như một thanh mã tấu sắc bén và có phần tinh ranh, đôi con ngươi đen lay láy sâu như một cái hồ mà bất kỳ ai bước vào cũng có thể đắm chìm trong đó.

Hắn liếc nhìn Doanh. Ánh nhìn đầu tiên là như thế, lạnh lùng và đáng sợ. Nhưng chỉ trong một thoáng, đáy mắt của hắn cong lên tạo thành một mảnh trăng lưỡi liềm úp ngược, đuôi mắt hằn sâu.

Hắn nở một nụ cười - một nụ cười mà Doanh cho là có thể khiến nhiều cô gái phải khóc khi mai này hắn không còn cô thân nữa.

" Mà chắc chi hắn còn chăn đơn gối chiếc ? Tầm tuổi này chỉ có mình mình là chưa có lấy một mảnh tình vắt vai " - Doanh than thở trong dạ, quay đi tránh ánh mắt của người ta

Ai mà ngờ, chạy trời không khỏi nắng.

" Cậu có chuyện chi muốn nói với tui hả ? "

Doanh hơi giật mình. Cậu vội chối : " À, hả ? À không, không có chi "

Thanh niên lạ mặt không bàn luận thêm, chỉ giữ nụ cười thân thiện trên môi. Nhưng kể cả khi Doanh quay đi, cậu vẫn có thể cảm thấy ánh mắt của hắn dán chặt lên đỉnh đầu của mình - hắn cao hơn cậu gần một cái đầu.

Bầu không khí trở nên gượng gạo.

May thay lúc đó chàng trai trẻ trực quầy lên tiếng. Anh bảo : " Mấy cái lắc tay này tuy cũ nhưng mà giá trị vẫn rất cao đó đa. Nếu cậu bán luôn ngay bây giờ, tụi tui sẽ trả cậu mười hai quan tiền. Cậu thấy sao ? "

" Mười hai quan lận á ? "

" Phải " - Thanh niên vui vẻ đáp

Mười hai quan tiền, đủ để ăn mấy tháng không hết. Doanh cảm thán, tự hỏi không biết vì sao bạn của má lại đột nhiên bán hết số vàng này. Rồi, cậu lại cảm thấy thần kỳ khi một thiếu gia như cậu lại bất ngờ trước số tiền mà đối với nhà cậu không thấm vô đâu như thế.

Dù sao thì cũng bán được rồi. Doanh nói : " Vậy tui bán liền luôn nghe. Có phải mần giấy tờ chi không ? "

" Đương nhiên là có. Cậu đợi tui xíu, tui vô lấy giấy rồi ra liền hà. Chỉ cần điền danh tánh với đóng dấu vân tay là xong "

Đợi Doanh gật đầu rồi thanh niên kia mới nhanh nhảu đi ra nhà sau. Ngay lúc anh ta sắp biến mất sau bức tường, có một người đàn ông trung niên cùng lúc bước ra.

Hai người trao đổi với nhau và ông ta thoáng vui mừng. Xong rồi thì ông đi ra quầy, gật đầu chào Doanh một cái cho lịch sự. Xong, ông quay sang chỗ thanh niên đứng bên cạnh Doanh, đưa ra một sợi dây chuyền vàng sáng chói, bảo :

" Cậu Vỹ, dây chuyền của câu tui đánh bóng xong rồi nè. Thấy tui nói có đúng không ? Sáng bóng như mới "

Đặng Vỹ nhận lấy sợi dây chuyền xăm soi một chốc rồi mỉm cười tán thành : " Đúng là nhìn như mới thiệt đa. Sợi dây chuyền má tui cho tui cũng ngót nghét hăm bảy năm rồi, tui cứ tưởng là nó sờn cũ mất tiêu. Ai dè là do tui vô ý mần dơ nó "

Hăm bảy năm ? Doanh thầm ước lượng lại, có khi tuổi thật của người này lớn hơn nhiều so với khuôn mặt. Ba mươi chăng ? Chắc là cỡ đó, không hơn.

" Cậu nè "

Doanh nghe gọi, nhưng không đáp. Cho tới khi cậu quay sang và chạm mắt với hắn, đảm bảo người hắn vừa gọi là mình thì mới hỏi : " Anh kêu tui có chi không ? "

" Thì..." - Đặng Vỹ chỉ ra ngoài trời đang nắng chang chang - " Trời này mà cậu đội nắng ra đường, có khi tối về là liệt giường luôn đa "

Doanh đương nhiên tán thành. Cậu ngán ngẩm : " Nhà tui hết nón mất tiêu. Tui định hồi ghé chợ mua đây "

" Hay là...cậu xài nón của tui đi "

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play