Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

[XiaoAether] Tiễn Bất Đoạn

Chương 1.

.
Kyu
Kyu
Các tỉnh thành hay chỗ ở đều là trí tưởng tượng của tớ thôi không có trong game
Kyu
Kyu
Mang phong cách cổ trang thời xưa nên có những từ khó hiểu có thể search nhé chứ lâu lâu tui lười giải thích
.
🌙 [Buổi Tối — Tại Liyue]
Khung cảnh thành Liyue vừa buông xuống một màn sương mỏng như tơ
ánh đèn lồng vàng nhạt lay động trong gió đêm.
Tại một góc nhỏ của phủ Tể Tướng, một cánh cửa gỗ cũ kỹ được đẩy hé ra.
Một cậu bé dáng người mảnh khảnh bước ra, trên vai còn dính vài chiếc lá khô.
Cậu khẽ phủi bụi trên áo, rồi vươn vai một cái thật dài.
Ánh đèn chiếu vào mái tóc vàng óng mềm mại của cậu, được cột hờ bằng một dải lụa trắng ngà.
Một vài lọn tóc mai buông lơi trước trán, khiến gương mặt vốn đã xinh đẹp càng thêm phần dịu dàng, gần như… quá đẹp để là một cậu con trai.
Đó là Aether, đôi mắt màu hổ phách ánh lên ánh sáng dịu dàng, khoác trên mình bộ y phục nha hoàn nhạt màu
Aether
Aether
đi làm việc thôi…!
Cậu nói khẽ, nắm lấy cây chổi rồi bắt đầu quét sân, lá cây rơi vương vãi khắp nơi
Aether
Aether
[Ta là Aether. Ở phủ Liyue này, ai ai cũng gọi ta là “sao chổi”.]
Aether
Aether
[Không phải vì ta sáng sủa đâu… mà vì chuyện xui xẻo nào cũng rơi trúng đầu ta!]
.
Ngày hôm sau…
Aether đang lom khom trên bậc thang, tay cầm cây phủi bụi để lau trần nhà.
Dưới chân cầu thang là một vị tiểu thư đang thong thả bước tới
Rầm!
Chiếc xô gỗ không biết vì sao trượt khỏi tay Aether, rơi cái “bịch” xuống bên dưới!
Tiểu thư né được trong gang tấc, váy vẫn sạch nguyên, nhưng mặt thì… không giữ nổi bình tĩnh.
Nhân vật phụ
Nhân vật phụ
Nè tên hậu đậu kia! Ngươi muốn làm gì thế hả? Có phải cố tình không?
Nhân vật phụ
Nhân vật phụ
Tính giết ta à?! Đúng là… đồ sao chổi!
Cậu cúi đầu lia lịa, mái tóc vàng rũ xuống, lấp đi biểu cảm vừa hoảng vừa buồn của mình
.
Ngày kế tiếp nữa…
Aether hì hục bưng một chậu hoa to gấp đôi người mình đi qua hành lang.
Nhân vật phụ
Nhân vật phụ
Nè, lẹ lên đi! Làm cái tay cho nhanh lên!
Aether
Aether
Biết rồi mà… ta đang cố đây…
Nhân vật phụ
Nhân vật phụ
Thân thể như giấy mà cũng dám bưng hoa! Cẩn thận đừng ngã đấy.
Aether lảo đảo nhưng vẫn cắn răng giữ thăng bằng. Trên trán lấm tấm mồ hôi, nhưng cậu vẫn không bỏ cuộc.
Aether
Aether
[Nhưng không sao… Không sao đâu mà. Sắp đến đợt kiểm tra tiên cốt rồi.]
Aether
Aether
[Chỉ cần qua được đợt đó, ta có thể vào học ở thư viện Bạch Lộ, nơi dành cho những người có thiên tư.]
Aether
Aether
[Khi đó, mẹ và muội muội Lumine sẽ không còn phải chịu khổ nữa… và ta cũng không cần làm nha hoàn quét lá, bưng hoa hay xin lỗi suốt ngày nữa.]
.
[Sáng hôm sau — Phủ Liyue]
Ánh nắng mai vừa hé rọi qua rèm trúc, trong làn sương sớm mờ ảo, Aether bước ra khỏi căn phòng nhỏ của mình.
Trên người cậu là một bộ y phục gấm màu trắng ngà, viền đỏ sậm thêu tay tinh xảo hình hoa mai nở rộ dọc tay áo.
Bên trong là lớp áo lót mỏng nhẹ, xếp nếp cẩn thận, tôn lên dáng người mảnh mai và thuần khiết như tuyết đầu mùa.
Mái tóc vàng óng được cột gọn lên cao, búi theo kiểu cổ truyền, cố định bằng trâm bạc và dây buộc ngọc ngà.
Vài lọn tóc mảnh uốn nhẹ theo gió, ôm lấy gương mặt thanh tú như ngọc.
Hôm nay là ngày quan trọng. Aether bước nhanh qua hành lang, đôi tay khẽ nắm tà áo để không chạm đất
vừa đi vừa nhoẻn miệng cười, gương mặt tràn ngập hy vọng.
Cậu chợt thấy một ma ma đang đi tới từ đầu sân, tay ôm rổ bánh mới hấp còn tỏa khói. Aether reo lên, chạy tới
Kyu
Kyu
P/S:Ma ma ở đây không phải là mẹ nhé
Aether
Aether
Ma ma! Có phải… có phải sắp xuất phát rồi không ạ?!
Nhân vật phụ
Nhân vật phụ
Xuất phát? Đi đâu cơ?
Aether
Aether
Thì… tới lễ thành niên kiểm tra tiên cốt đó ạ!
Nhân vật phụ
Nhân vật phụ
Hả… cái gì? Cậu mà đi kiểm tra tiên cốt á?
Nhân vật phụ
Nhân vật phụ
Thôi đi, khỏi bày vẽ nữa. Mẹ cậu tới rồi kìa, đang đứng ngoài đại môn đòi dẫn cậu về đấy!
Aether
Aether
Sao… cơ?
Cậu đứng khựng lại, ánh mắt vốn đầy mơ mộng phút chốc tràn ngập nghi hoặc. Hai tay siết chặt tay áo, hơi thở nhẹ khựng.
Nhân vật phụ
Nhân vật phụ
Đi thôi, đừng để người ta đợi. Mau lên!
Aether còn chưa hiểu đầu đuôi ra sao, chỉ đành ngoan ngoãn bước theo.
.
.
.
[Tại một tòa phủ đệ to lớn, bên trong nội viện]
Ánh nắng sớm nhẹ nhàng len qua lớp mành mỏng, chiếu lên con đường lát đá xanh bóng loáng được quét dọn tỉ mỉ.
Trên lối đi giữa vườn hoa thược dược, hai thiếu nữ y phục thanh nhã sải bước tiến vào tiền sảnh
nơi một vị nam nhân trung niên đang ngồi nghiêm nghị bên bàn trà tử sa.
QingYun
QingYun
Cha~
Mingyue
Mingyue
kính chào phụ thân
Cả hai cùng cúi người hành lễ theo đúng lễ nghi.
Qingyun thì nhanh nhảu hơn, bước tới gần bàn, cầm lên chén trà nhỏ trước mặt phụ thân, nhíu mày khó chịu
QingYun
QingYun
Thứ này là gì vậy? Trà mới à?
QingYun
QingYun
Uống vào cứ như nước vo gạo, chẳng có mùi vị gì cả! Phụ thân để người khác dùng thứ này sao?
Nhân vật phụ
Nhân vật phụ
Bây giờ ngoài kia có biết bao người chẳng đủ cơm ăn, có chén trà nóng mà dùng đã là phúc lớn rồi
QingYun
QingYun
Dạ dạ, phụ thân dạy rất phải…
Nhân vật phụ
Nhân vật phụ
Mọi việc sắp xếp ổn thỏa rồi chứ?
Mingyue
Mingyue
Thưa phụ thân, xe ngựa đã chuẩn bị, có thể xuất phát bất cứ lúc nào.
Nhân vật phụ
Nhân vật phụ
Tốt. Hôm nay hai con đi kiểm tra tiên cốt – là việc hệ trọng, cũng là bước đầu để lập thân lập mệnh.
Nhân vật phụ
Nhân vật phụ
Ra ngoài cần giữ gìn phong thái, cẩn trọng lời nói, tuyệt đối không được làm mất mặt phủ Liyue.
QingYun
QingYun
Con đã rõ, phụ thân yên tâm.
Nhân vật phụ
Nhân vật phụ
Mingyue, con là tỷ tỷ, nhớ chăm sóc muội muội chu đáo.
Nhân vật phụ
Nhân vật phụ
Qingyun tính tình bộp chộp, ra ngoài mà hành xử thất lễ thì chẳng những người ta cười chê, mà còn tổn đến danh thanh nhà họ Vân ta.
Mingyue
Mingyue
Con ghi nhớ lời phụ thân dạy.
Nhân vật phụ
Nhân vật phụ
À phải rồi… Trong phủ ta hiện giờ, còn ai đủ 16 mà cũng cần tới dự lễ thành niên không?
Một Thiên Nham quân mặc giáp bạc, đứng chắp tay hầu bên cạnh liền cúi người
Thiên Nham Quân
Thiên Nham Quân
Bẩm lão gia, còn có một người nữa. Là hạ nhân thuộc nhóm làm việc nặng, tên là… Aether.
QingYun
QingYun
Tên đó ư?
Nhân vật phụ
Nhân vật phụ
Sao nào, có chuyện gì với đứa nhỏ ấy?
QingYun
QingYun
Phụ thân cũng biết mà, Aether vốn là nha hoàn trong nội viện, nhưng cứ gây chuyện suốt nên con mới cho xuống nhóm làm việc nặng.
QingYun
QingYun
Mồm miệng thì lanh lợi, nhưng lúc nào cũng lẩm bẩm mấy thứ trời trăng mây gió.
QingYun
QingYun
Gương mặt thì… cũng tạm gọi là sáng sủa, nhưng nhìn là biết không có tướng may.
QingYun
QingYun
Đúng kiểu “sao chổi” đen đủi, ở đâu là rắc rối theo tới đó.
Nhân vật phụ
Nhân vật phụ
Thôi thôi… Một hạ nhân nho nhỏ, đừng bận lòng quá.
Nhân vật phụ
Nhân vật phụ
Nhưng đã đi ra ngoài thì cũng là người nhà phủ Liyue
Nhân vật phụ
Nhân vật phụ
con cần giữ chừng mực, đừng để ai nói nhà chúng ta không biết dạy con hay coi thường người dưới.
Mingyue
Mingyue
Phụ thân yên tâm, chúng con nhất định sẽ giữ gìn thể diện cho phủ ta.
.
.
.
[Phía Aether – góc sân sau phủ Liyue]
Aether bước theo ma ma qua hành lang uốn khúc, tà áo mỏng khẽ bay trong gió sớm.
Bước chân cậu dần chậm lại khi đi tới bên một cây cầu nhỏ phía sau hoa viên – nơi ít người qua lại nhất trong phủ.
Ở đó, có một người phụ nữ trung niên đang đứng chờ sẵn.
Gương mặt hao gầy nhưng sắc sảo, ánh mắt đầy tính toán xen lẫn mỏi mệt.
Bà mặc một bộ áo vải giản dị, mái tóc búi vội, vừa nhìn thấy Aether thì liền nở nụ cười gượng.
Aether
Aether
Mẹ...?
Mẹ Aether/Lumine
Mẹ Aether/Lumine
Đa tạ ma ma đã dẫn nó đến. Phiền người rồi.
Nhân vật phụ
Nhân vật phụ
Đi đi, đi đi cho lẹ, ta còn phải lo chuẩn bị tiễn tiểu thư nữa kia!
Ma ma phủi phủi tay áo như thể phủi bụi, rồi quay người đi mất hút, để lại hai mẹ con đối diện nhau trong không khí lặng căng như dây đàn.
Mẹ Aether/Lumine
Mẹ Aether/Lumine
Ta đã sửa ngày sinh của con thành năm Canh Tỵ, nhớ kỹ chưa? Lát nữa có ai hỏi, nhất định không được để lộ.
Aether
Aether
Tại sao lại phải sửa… ạ?
Mẹ Aether/Lumine
Mẹ Aether/Lumine
Ta đã đính hôn cho con rồi. Nhà họ Xuân ở làng Kiều Anh
Mẹ Aether/Lumine
Mẹ Aether/Lumine
gia thế không tồi, chỉ là… thân thể yếu, đi lại hơi bất tiện một chút. Nhưng lễ sính đầy đủ, lại chịu chu cấp cho cả nhà ta.
Aether
Aether
Mẹ! Con không muốn đi cưới chồng đâu! Hôm nay là lễ thành niên, con phải đi kiểm tra tiên cốt…
Mẹ Aether/Lumine
Mẹ Aether/Lumine
Kiểm tra tiên cốt cái gì?! Với mệnh số của con hiện tại, ta mà không sửa thì đến thằng què cũng không muốn cưới!
Aether
Aether
Con không giống người khác!
Aether
Aether
Chỉ cần vào được Thư viện Bạch Lộ, con có thể đổi đời, con có thể lo cho mẹ và muội muội—
Mẹ Aether/Lumine
Mẹ Aether/Lumine
Hoàn cảnh nhà này ra nông nỗi gì, chẳng phải cũng tại con cả sao?!
Mẹ Aether/Lumine
Mẹ Aether/Lumine
Từ ngày con sinh ra đã mang điềm rủi! Còn mơ mộng với mấy cái tiên cốt tiên căn gì chứ?!
Aether
Aether
Nhưng con thật sự—
Chưa kịp nói hết câu, cánh tay cậu liền bị mẹ chụp lấy thật mạnh, khiến cổ tay đỏ lên tức thì.
Mẹ Aether/Lumine
Mẹ Aether/Lumine
Ta đã nhận sính lễ rồi!
Mẹ Aether/Lumine
Mẹ Aether/Lumine
Họ đã chuyển bạc đến, còn giúp muội muội con vào trường học ở kinh thành!
Mẹ Aether/Lumine
Mẹ Aether/Lumine
Nếu con còn chút lương tâm, thì hãy ngậm miệng lại và ngoan ngoãn theo ta về đi!
Aether nhìn mẹ, cổ họng nghẹn ứ. Cậu cúi đầu, môi run lên vì tức giận xen lẫn đau lòng.
Rồi cậu bỗng ngẩng mặt, nở một nụ cười nhợt nhạt.
Aether
Aether
À… lúc nãy tiểu thư có căn dặn con vài việc. Xin phép mẹ, con đi một lát rồi về liền.
Mẹ Aether/Lumine
Mẹ Aether/Lumine
Không cần, ma ma sẽ thay con đi truyền lời. Con đi đâu nữa chứ?
Aether không trả lời. Cậu khẽ cúi đầu, ánh mắt nhìn lướt qua mặt đất rải đầy cánh hoa rơi
rồi quay nhìn mẹ mình – lần này, ánh nhìn ấy trầm tĩnh và kiên định hơn bao giờ hết.
Ngay sau đó, cậu tung vạt áo, quay đầu bỏ chạy thật nhanh, như thể nếu còn chần chừ một khắc, cậu sẽ không dám bước tiếp.
Mẹ Aether/Lumine
Mẹ Aether/Lumine
Nè! Con làm gì đó?! Đứng lại!!
.
Kyu
Kyu
Hihi mong nng sẽ uho fic này của tuôi nha
Kyu
Kyu
Tui sẽ chăm ra fic nha~

Chương 2.

.
Aether thở hổn hển, tà áo vướng gió bay phần phật, chân chưa kịp dừng thì phía sau đã vang lên tiếng gọi đầy tức giận của mẹ cậu.
Mẹ Aether/Lumine
Mẹ Aether/Lumine
Aether! Đứng lại đó cho ta!
Cậu hoảng hốt rẽ qua hành lang bên trái, nào ngờ vừa lúc ấy hai tiểu thư nhà họ Vân
Qingyun và Mingyue – từ xa bước tới, y phục chỉnh tề, uy nghiêm mà đoan trang.
Thấy họ, Aether lập tức nhào đến, quỳ sụp xuống, hai tay chắp lại run rẩy.
Aether
Aether
Tiểu thư! Tiểu thư! Xin hai người hãy cứu ta… van cầu hai người!
QingYun
QingYun
Cậu làm trò gì thế? Giữa thanh thiên bạch nhật mà la lối om sòm, điên rồi à?
Mingyue
Mingyue
Có chuyện gì mà vội vàng đến mức này? Cậu nói đi, ta phải cứu cậu như thế nào?
Aether ngẩng đầu, mái tóc rũ xuống hai má, trán lấm tấm mồ hôi, ánh mắt đỏ hoe.
Aether
Aether
Mẫu thân của ta… bà đã hứa hôn ta cho một người, người ấy là thiếu gia nhà họ Xuân ở Làng Kiều Anh…
Aether
Aether
nhưng… nhưng hắn bị què, ta không muốn thành thân! Tiểu thư, xin người thương xót!
QingYun
QingYun
Hôn nhân đại sự vốn là do cha mẹ định đoạt, nào phải thứ hạ nhân như ngươi muốn cưỡng là cưỡng được?
QingYun
QingYun
Thật là… không biết xấu hổ.
Vừa lúc đó, mẹ của Aether cũng chạy tới, thở dốc đứng phía sau.
QingYun
QingYun
Bà là mẫu thân của nha đầu đó sao?
Mẹ Aether/Lumine
Mẹ Aether/Lumine
Vâng, thưa tiểu thư…
QingYun
QingYun
Phủ Vân gia chúng ta từ khi nào lại dễ dãi tới mức ai cũng có thể đưa vào làm nha hoàn thế?
QingYun
QingYun
Không quy củ, không phép tắc. Người đâu, lôi tên này đi cho ta!
Ngay lập tức, hai a hoàn bước tới, mỗi người giữ lấy một bên tay Aether. Nhưng cậu bất ngờ vươn người chộp lấy vạt áo Mingyue
Aether
Aether
Tiểu thư… xin tiểu thư cứu ta… ta không muốn bị gả đi, ta… ta chỉ muốn tham gia lễ thành niên…
Mingyue
Mingyue
Hôm nay… cậu muốn tới giám tiên đài để kiểm tra tiên cốt sao?
Mẹ Aether/Lumine
Mẹ Aether/Lumine
Người thân hèn như chúng tôi, vốn dĩ không cần tham gia mấy chuyện cao xa ấy…
Mingyue
Mingyue
Ta đang hỏi cậu ấy, bà là gì mà chen lời?
Mẹ Aether/Lumine
Mẹ Aether/Lumine
Tiểu nhân không dám…
Aether
Aether
Thưa tiểu thư, hôm nay là ngày ta 16… đúng ra phải tới giám tiên đài để kiểm tra tiên cốt…
Mingyue
Mingyue
Vậy là đúng rồi. Lễ thành niên là quy định của triều đình, thiếu niên 16
Mingyue
Mingyue
bất kể xuất thân, đều có quyền tham gia. Hay là phủ chúng ta định làm trái luật?
Mẹ Aether/Lumine
Mẹ Aether/Lumine
Không… tiểu nhân nào dám…
Mingyue
Mingyue
Aether, ngươi hiện đang là người của phủ ta?
Aether
Aether
Vâng, tiểu thư… ta bị bán vào phủ, thời hạn 5 năm… hiện còn 3 tháng mới mãn kỳ.
Mingyue
Mingyue
Vậy thì vẫn là người của Vân phủ. Hôm nay ngươi theo bọn ta lên đường, đi tới giám tiên đài, kiểm tra tiên cốt.
Mingyue
Mingyue
Việc hôn sự kia… không đến lượt ai định đoạt!
Aether
Aether
Đa tạ tiểu thư, đa tạ vị tiểu thư đã cứu
Lời còn chưa dứt, đoàn người đã bắt đầu bước đi. Qingyun phủi nhẹ ống tay áo, đi trước đầy kiêu ngạo, Mingyue chậm rãi bước theo
.
.
.
[Giờ Mùi — khoảng một khắc sau giờ Ngọ (13 giờ trưa)]
Hai bên đường là phố chợ đông đúc, kẻ bán người mua, tiếng rao hàng vang dội khắp nơi.
Từng hàng quán bày biện đủ loại kỳ trân dị bảo, mùi thơm từ bánh nướng, chè thảo mộc bay phảng phất trong gió.
Giữa dòng người tấp nập, một đoàn xe ngựa đang thong thả lăn bánh, đi đầu là xe của phủ Vân.
Trong xe, tiểu thư Mingyue nhẹ nhàng vén rèm, ánh mắt lướt nhìn ra ngoài. Bên cạnh nàng là Qingyun, đang khẽ nhăn mặt đầy bất mãn.
QingYun
QingYun
Tỷ tỷ, sao lúc nãy tỷ lại ra mặt bênh vực cái tên sao chổi kia? Tên đó vốn chẳng có điểm gì tốt đẹp cả, lại thích lắm chuyện.
Mingyue
Mingyue
Dẫu sao cũng là người trong phủ Vân.
Mingyue
Mingyue
Truyền ra ngoài, người ta sẽ nói tiểu thư phủ lớn mà lại đi bắt nạt một nha đầu như cậu ấy
Mingyue
Mingyue
Thể diện của cha, chẳng phải cũng cần giữ gìn hay sao?
QingYun
QingYun
Tỷ mềm lòng thì có. Đừng tưởng muội không nhìn ra.
trên mái một hiệu cầm y phục đối diện, một luồng ánh sáng đáp xuống.
Tựa như có bóng người vừa giáng từ trời xuống — một thiếu niên y phục trắng nhạt, khí chất lạnh lùng, dung nhan như tạc, ánh mắt lại âm trầm khó đoán.
Hắn đứng vững trên mái, tay áo khẽ lay theo gió, đôi mắt như liếc nhìn xuống dòng người phía dưới.
Đúng lúc ấy, một cậu bé gầy gò, mặt mũi lấm lem bụi đất, chạy ra chặn đầu xe ngựa, rồi quỳ rạp xuống
Nhân vật phụ
Nhân vật phụ
Làm ơn… Làm ơn cho ta xin ít thức ăn thôi… Ta đã 2 ngày chưa có gì vào bụng rồi…
Thiên Nham Quân
Thiên Nham Quân
Cút! Đừng cản đường xe của tiểu thư phủ lớn!
Nhân vật phụ
Nhân vật phụ
Làm ơn mà...
Thiên nham quân mất kiên nhẫn, vung roi ra hất mạnh cậu bé sang một bên, khiến đứa trẻ ngã lăn xuống đất.
Thiên Nham Quân
Thiên Nham Quân
Mau tránh ra! Trễ lễ thành niên của các tiểu thư thì không xong với ta đâu!
Aether, đang đi bộ bên xe ngựa, thấy cảnh đó liền vội chạy đến. Cậu cúi xuống, đỡ cậu bé dậy
Aether
Aether
Nè, đừng quỳ nữa! Mau đứng lên đi!
Cậu bé run rẩy ngồi dậy, đôi mắt hoe đỏ, miệng vẫn mấp máy.
Aether rút trong tà áo ra mấy đồng tiền bạc vụn, đặt vào tay cậu bé, giọng nhỏ nhẹ
Aether
Aether
Cầm lấy… Đi mua chút gì ăn đi.
Nhân vật phụ
Nhân vật phụ
Đa tạ… tỷ tỷ…
Aether
Aether
Ta không phải tỷ tỷ! Ta là ca ca! Đi mau đi!
Cậu bé gật đầu rối rít rồi vụt chạy mất giữa dòng người.
Aether vẫn đứng nhìn theo bóng lưng nhỏ bé đó, ánh mắt pha lẫn chút gì đó xót xa.
Cậu ngẩng mặt lên — ánh nắng chiếu rọi vào mắt, khiến cậu nheo lại. Trên mái hiệu phía trước… là người kia.
Một bóng người đứng sừng sững, gió thổi qua khiến tà áo hắn phất nhẹ, như hòa lẫn vào nắng.
Aether khẽ nghiêng đầu, dường như cảm thấy gì đó
Thiên Nham Quân
Thiên Nham Quân
Aether! còn ngây người làm gì? Đi mau!
Aether quay mặt đi, nhưng trong lòng vẫn lơ lửng một cảm giác kỳ lạ. Cậu bước nhanh theo xe ngựa, không ngoái đầu lại.
Trên mái hiệu, thiếu niên kia khẽ nhướn mày, môi cong nhẹ, như tự nói với chính mình
Xiao
Xiao
Hửm… Không ngờ, người đó… lại có thể nhìn thấy ta.
.
.
.
Tiếng trống trận và tiếng kèn đồng vang rền như xé rách tầng không, báo hiệu đại lễ thành niên của Liyue chính thức bắt đầu.
Từng đoàn xe ngựa dừng lại trước quảng trường lớn nơi dựng gương giám tiên.
Từ một cỗ xe ngựa được thêu chỉ vàng, một thiếu niên bước xuống, sắc diện tuấn tú, phong thái thư sinh nhưng ẩn chứa sự trầm tĩnh hơn người.
Nhân vật phụ
Nhân vật phụ
Trời ơi, chẳng phải là Kazuha công tử nhà họ Kaedehara sao?
Nhân vật phụ
Nhân vật phụ
Tướng mạo khôi ngô, văn thao võ lược, lại là thiếu chủ của một trong tứ đại thế gia Liyue, đúng là nhân trung chi long!
Ngay sau đó, một cỗ xe ngựa sơn son thếp vàng khác cũng tiến đến. Tấm rèm lụa khẽ vén, hai vị tiểu thư khuê các bước xuống.
Một người kiêu kỳ lạnh lùng, một người đoan trang đĩnh đạc, chính là nhị tiểu thư phủ Vân – Mingyue và Qingyun.
Nhân vật phụ
Nhân vật phụ
Là hai tiểu thư nhà họ Vân!
Nhân vật phụ
Nhân vật phụ
Nghe nói hôm nay cũng kiểm tra tiên cốt đấy…
Ngay khi đó, tiếng hô vang như rền sấm.
Thiên Nham Quân
Thiên Nham Quân
Quốc sư đại nhân giá lâm!
Chiếc xe ngựa hắc mộc từ xa đi tới, dọc hành lang đá, từng đợt thanh niên đủ 16 đồng loạt quỳ xuống hành lễ.
Cánh cửa xe từ từ mở ra, Quốc sư — áo choàng gấm thêu long văn, mày kiếm mắt sáng — bước ra, điềm tĩnh như trăng trên cao.
Thiên Nham Quân
Thiên Nham Quân
Giờ lành đã đến! Lễ thành niên năm thứ mười hai tại Liyue chính thức bắt đầu!
Thiên Nham Quân
Thiên Nham Quân
18 người 1 nhóm, lần lượt bước tới gương giám tiên kiểm tra căn cốt!
Từng nhóm thiếu niên lần lượt tiến lên. Gương giám tiên vẫn như nước hồ thu, không có chút động tĩnh.
Quốc sư
Quốc sư
Nhóm kế tiếp, bước vào!
Đó là nhóm của Aether. 18 thiếu niên nối đuôi nhau tiến lên.
Đang bước đi, Aether vô tình giẫm phải tà váy của Qingyun.
QingYun
QingYun
Á!!
Qingyun ngã nhào về phía trước, Mingyue kinh hãi cúi xuống đỡ lấy muội mình.
Aether luống cuống quỳ xuống, định cúi người tạ lỗi thì…
ẦMMM!!!
Gương giám tiên bất ngờ phát ra luồng sáng đỏ chói, sáng đến mức khiến cả quảng trường phải lấy tay che mắt.
Chớp mắt, trong gương hiện lên một luồng linh quang đỏ rực.
Một con phượng hoàng bằng hỏa khí bay vút lên từ gương, đôi cánh xòe rộng cuốn theo cuồng phong đỏ rực.
Tiếng kêu của nó vang dội như xé tan trời đất, làm bụi đá tung bay, binh lính không kịp phản ứng liền quỳ sụp cả xuống đất.
Phượng hoàng bay vút lên bầu trời, hóa thành một dòng lửa quét ngang qua tầng mây.
.
[Ở Thiên giới – trên mây cao vạn trượng]
Ở tầng trời thượng giới, linh khí chấn động mạnh. Mây tụ thành hình xoắn ốc, thiên cung run rẩy từng hồi.
Venti đứng trên đài quan tượng, nhanh chóng thi triển pháp khí gió, dựng lên tường chắn vô hình chống lại luồng khí hỏa của phượng hoàng đang lao thẳng lên trời.
Con phượng hống lên một tiếng, rồi hóa thành quang ảnh tản vào thiên địa.
Zhongli — lúc này đang khoác áo long bào vàng, ngự trên thiên tọa — khẽ chau mày
Zhongli
Zhongli
Xiao! Chuyện này là sao?
Xiao
Xiao
Khởi bẩm thiên đế. Gương giám tiên ở nhân gian… vừa xuất hiện điềm dị tượng.
Zhongli
Zhongli
Gương giám tiên… đã yên ổn hơn trăm năm, sao lại…?
Hutao — một tay nghịch ngợm chơi với chuông hồn linh, vội triệu hồi pháp khí hình cầu.
Hình ảnh từ nhân gian hiện rõ trong quầng sáng.
Thiên Nham Quân
Thiên Nham Quân
Là… điềm báo của linh căn hiếm có… Phượng hoàng hỏa linh hiện thế!
.
.
.
[Tại Quần Ngọc Các]
Trong điện hương trầm nhè nhẹ, ánh nắng chiếu xiên qua tấm rèm the, phủ ánh vàng lên sàn ngọc thạch.
Ningguang – đương kim Hoàng hậu Đại Lục Liyue – đang ngồi ngay ngắn nơi chủ vị, tay nâng chung trà, đôi mắt sâu thẳm như mặt hồ thu lặng sóng.
Từng động tác đều toát ra vẻ đoan trang, uy nghiêm nhưng vẫn mười phần tao nhã.
Phía trước, Quốc sư vận trường bào xanh lục thẫm, đứng cúi đầu, hai tay chắp trước ngực, giọng điềm đạm nhưng hàm chứa sự nghiêm trọng
Ningguang đặt nhẹ chén trà, ánh mắt lóe lên một tia sáng
Ningguang
Ningguang
Phượng hoàng xuất thế?
Quốc sư
Quốc sư
Tự cổ chí kim, phượng là linh cầm của trời, là biểu tượng cho thịnh vượng và bình an.
Quốc sư
Quốc sư
Nay lại giáng hạ tại Liyue chúng ta, rõ ràng là điềm lành do Trời ban, báo hiệu vận đổi sao dời, khổ tận cam lai, thiên mệnh hồi sinh.
Ningguang
Ningguang
Hay. Quốc sư phân tích rất chí lý.
Quốc sư
Quốc sư
Tuy nhiên, hiện tại điều hệ trọng nhất là tìm ra “Chân Phượng” – người mà trời chọn để mang linh khí phượng hoàng.
Quốc sư
Quốc sư
Giữa mười tám thiếu niên đứng trước gương khi điềm xuất hiện, tất nhiên chỉ có một kẻ là thiên mệnh chi nhân.
Quốc sư
Quốc sư
Nhưng đáng tiếc gương Giám Tiên đã vỡ, không thể dùng lại để xác minh.
Ningguang
Ningguang
Quốc sư có cao kiến gì không?
Quốc sư
Quốc sư
Thần cho rằng, chi bằng nhân cơ hội này
Quốc sư
Quốc sư
tuyển đủ cả mười tám người ấy vào Thư viện Bạch Lộ. Nơi ấy có tài liệu cổ thư đầy đủ, linh mạch tốt, lại dễ bề quan sát.
Quốc sư
Quốc sư
Thêm vào đó, mời một cao nhân đạo hạnh thâm sâu, ẩn thân dạy bảo – giả danh là giảng sư
Quốc sư
Quốc sư
rồi từ từ quan sát tư chất, khí độ, linh căn… sớm muộn cũng sẽ tìm ra chân thân phượng hoàng.
Ningguang
Ningguang
Tốt. Kế ấy ổn thỏa. Trẫm chuẩn tấu.
Ningguang
Ningguang
Từ giờ, việc này giao toàn quyền cho Quốc sư xử lý
Quốc sư
Quốc sư
Thần lĩnh chỉ – tất tuân theo thiên mệnh, dốc toàn tâm lực hoàn thành trọng trách.
.
[Tại Thiên Giới]
Giữa điện trời lộng gió, từng đám mây ngũ sắc trôi lững lờ quanh mái ngọc lưu ly.
Thiên Đế Zhongli, trong y bào tử kim uy nghiêm, đứng thẳng người trước bậc long đài. Gương mặt ông trầm tĩnh nhưng đầy lo âu.
Zhongli
Zhongli
Gương Giám Tiên ở nhân giới vừa rồi phát dị tượng, điềm lành hóa điềm dữ cũng chỉ trong sát na.
Zhongli
Zhongli
Phượng Hoàng xuất thế, trẫm đoán thiên cơ đã động. Xiao, con thấy thế nào?
Xiao
Xiao
Thưa Thiên Đế, thần đã theo dõi. Khi ánh sáng giáng lâm từ Gương Giám Tiên, trước gương khi ấy có 18 phàm nhân đang hành lễ.
Xiao
Xiao
Phượng Hoàng chân mệnh nhất định nằm trong số ấy.
Xiao
Xiao
Chỉ cần tra xét tiên cốt và huyết mạch từng người, có thể lần ra chân long chân phượng.
Zhongli
Zhongli
Phượng hoàng này, hiện giờ vẫn còn nhỏ, huyết mạch không lộ rõ, thế nhưng
Zhongli
Zhongli
chỉ cần trải qua 3 lần kích hoạt huyết mạch, pháp lực của nó sẽ vô địch tam giới
Venti bước ra từ bên cạnh, khoanh tay, ánh mắt nghiêm túc hiếm thấy
Venti
Venti
Nếu để thần lực đó bị ma giới chiếm đoạt… chẳng phải nhân gian sẽ lâm kiếp hoả tai sao?
Venti
Venti
Chưa kể đến các thế lực dị vực cũng đang âm thầm dòm ngó…
Zhongli
Zhongli
Không sai. Phượng mệnh là kỳ duyên của trời đất, cũng là tai họa nếu rơi vào tay kẻ bất chính
Zhongli
Zhongli
Vì vậy, thiên giới chúng ta phải hành động trước một bước.
Zhongli
Zhongli
Xiao!
Xiao
Xiao
Thần có mặt!
Zhongli
Zhongli
Trẫm lệnh cho con hạ giới, âm thầm quan sát thư viện Bạch Lộ, tìm ra chân phượng, dưỡng dục, dẫn dắt nó theo đạo trời.
Zhongli
Zhongli
Việc này trọng yếu, không được để lộ thiên cơ.
Xiao
Xiao
Nhi thần lĩnh mệnh.
Zhongli
Zhongli
Venti cũng sẽ hỗ trợ.
Venti
Venti
Venti tuân chỉ~!
.
Trên hành lang dài phủ mây bạc, Xiao đang đi phía trước, tay áo tung bay theo gió. Venti tất tả đuổi theo sau, mặt nhăn như tờ giấy bị vò.
Venti
Venti
Aizzz… Xiao! Huynh đi chậm chút coi! Ta còn chưa nói xong mà… Huynh đang giận ta hả?
Venti
Venti
Có phải huynh không hài lòng khi phải hợp tác với ta đúng không?
Xiao
Xiao
Phải!
Venti
Venti
Vì sao thế?
Xiao
Xiao
Huynh nói nhiều quá.
Venti
Venti
Cái đó… ta không phủ nhận được… Nhưng mà nè! Lần này huynh xuống nhân gian không phải chỉ để đứng nhìn đâu nha.
Venti
Venti
Thư viện Bạch Lộ ấy, 300 năm trước mới được lập ở Liyue, ban đầu là nơi tuyển chọn kẻ có thiên tư tu tiên vấn đạo.
Venti
Venti
Nhưng mấy năm gần đây chỉ toàn nhận con cháu quyền quý, dạy dăm ba thuật vặt cho lấy lệ thôi.
Venti
Venti
Mà lần này, cả mười tám người thấy dị tượng đều được đưa vào thư viện. Huynh… sẽ phải hóa thân làm sư tôn nữa đó
Đúng lúc đó, từ xa vang lên tiếng bước chân lanh lảnh
Hutao
Hutao
Xiao! Ta với Ganyu tới tiễn huynh nè! Từ xa đã nghe huynh lảm nhảm rồi, nói cứ như bà mẹ già ý~
Venti
Venti
Ê nè! Nói ai là bà mẹ già hả? Lát ta kể hết cho thiên đế nghe giờ!
Hutao
Hutao
Ta chạy trước nè! Mau đuổi theo ta đi đồ Venti nhiều chuyện!
Venti
Venti
Đứng lại đó, đồ đạo sĩ lừa gạt!
Hai người rượt đuổi nhau huyên náo giữa cầu mây
Ganyu
Ganyu
Khi nào huynh khởi hành?
Xiao
Xiao
Ngay bây giờ.
Ganyu
Ganyu
Không hổ danh là hộ pháp dạ xoa, luôn đi đầu khi có trọng trách. Thiên giới có huynh, thật đáng tự hào.
Xiao
Xiao
Đây là trách nhiệm của ta, cũng là sứ mệnh của chúng ta.
Ganyu
Ganyu
Nhưng đáng tiếc, đó là trách nhiệm của hộ pháp dạ xoa
Xiao
Xiao
Ganyu, nếu ngươi còn thời gian rong chơi, chẳng bằng dùng nó để giúp việc thiên đình. Kẻo thiên đế lại có ý kiến.
Ganyu
Ganyu
Biết rồi biết rồi~ Huynh cứ yên tâm đi đi!
Xiao
Xiao
Cáo biệt!
.

Chương 3.

.
Trong sân nhà mái ngói rêu phong, mùi khói bếp quyện cùng tiếng rì rầm của người làm việc khiến cả khu nhà rộn ràng sinh khí.
Trên chiếc bàn gỗ mộc trước hiên, một phụ nhân trung niên cùng một tiểu cô nương đang chăm chỉ lặt rau.
Mái tóc vấn gọn, tay áo xắn cao, nàng thoắt thoắt nhặt từng cọng rau bỏ vào rổ tre.
Aether từ ngoài cổng vội vã chạy vào, tay nắm chặt một tờ giấy. Ánh mắt cậu ánh lên niềm vui rạng rỡ.
Aether
Aether
Mẹ!
Cậu vội kéo nhẹ tà váy, ngồi xổm xuống trước mặt mẫu thân.
Aether
Aether
Con… con được chọn rồi! Con đỗ vào Thư viện Bạch Lộ rồi!
Aether
Aether
Mẹ, chúng ta… chúng ta sắp thoát khổ rồi!
Mẫu thân Aether thoáng sững người, tay đang nhặt rau cũng ngừng lại.
Tấm lưng thẳng bỗng khẽ run, đôi mắt trừng lên như vừa nghe điều cấm kỵ.
Mẹ Aether/Lumine
Mẹ Aether/Lumine
Thư viện Bạch Lộ?
Bà đột ngột siết mạnh bó rau, xé nát từng lá non trong tay.
Mẹ Aether/Lumine
Mẹ Aether/Lumine
Không được đi!
Aether
Aether
Sao cơ? Vì sao chứ?
Mẹ Aether/Lumine
Mẹ Aether/Lumine
Vì sao ư? Con hỏi vì sao? Con biết chúng ta là ai không? Là hạng tiện dân thấp kém nhất trong thiên hạ!
Mẹ Aether/Lumine
Mẹ Aether/Lumine
Còn Thư viện Bạch Lộ… đó là nơi của thiên chi kiêu tử, là đất của quyền quý!
Mẹ Aether/Lumine
Mẹ Aether/Lumine
Con bước chân vào đó chẳng khác gì bước vào địa ngục! Con muốn hại chết ta và Lumine sao?!
Aether
Aether
Nhưng… con chỉ muốn mẫu thân và muội muội được sống cuộc đời tốt đẹp hơn…
Mẹ Aether/Lumine
Mẹ Aether/Lumine
Con im đi! Ta nói cho con biết, dù có chết đói ngoài đồng, cũng tuyệt đối không được bén mảng đến nơi đó!
Aether
Aether
Nhưng con không muốn làm nô tì cả đời! Con không muốn cả nhà ta mãi mãi bị người khác coi rẻ!
Mẹ Aether/Lumine
Mẹ Aether/Lumine
Không muốn làm nô tì? Vậy con muốn làm ma quỷ à?!
Bà quay người, nắm lấy cây chổi dựng bên tường rồi lao đến
Mẹ Aether/Lumine
Mẹ Aether/Lumine
Thà ta đánh chết con tại đây, còn hơn để con đẩy cả nhà xuống vực thẳm!
Tiếng roi quật rít trong gió. Cây chổi quất mạnh vào tay, vào hông, eo Aether, khiến cậu lùi lại vài bước, cắn răng chịu đựng.
Đúng lúc ấy, Lumine từ trong nhà lao ra, nước mắt lưng tròng. Cô chụp lấy cây chổi bằng cả hai tay.
Lumine
Lumine
Mẹ! Mẹ đừng đánh ca ca nữa!
Mẹ Aether/Lumine
Mẹ Aether/Lumine
Con dám ngăn mẹ sao?!
Mẹ Aether/Lumine
Mẹ Aether/Lumine
Nếu không phải vì nó, thì con đâu đến nỗi chưa ra đời đã mất cha, mất ông nội! Tất cả là tại nó!
Lumine
Lumine
Nhưng con chỉ biết… ca ca luôn che chở cho con… chưa từng làm điều gì sai…
Cả sân lặng đi chỉ còn tiếng lá cây xào xạc…
.
[Hồi ức năm xưa]
Một quảng trường nhỏ, nơi gió rít buốt và ánh mắt dân chúng cháy rực căm thù.
Aether khi ấy còn là một hài tử, bị trói trên cọc gỗ, chân tay khóa chặt bằng xích sắt. Chung quanh cậu, người người hò hét.
Nhân vật phụ
Nhân vật phụ
Thiêu chết nó đi! Thiêu chết yêu nghiệt!
Lửa sắp bén, binh lính cầm đuốc áp sát. Nhưng đúng lúc ấy—một tiếng “phập” vang lên!
Ông nội Aether, thân mặc giáp bạc, xé gió bay xuống từ mái cao, vung kiếm chém phăng dây trói.
Ngay sau đó, phụ thân Aether, dẫn theo một nhóm lính chạy tới.
Nhân vật phụ
Nhân vật phụ
Cha:Khoan đã! Chúng ta không tạo phản! Chỉ muốn cứu con trai mà thôi!
Nhân vật phụ
Nhân vật phụ
Người đâu! Bắt phản tặc!
Vút!—mũi tên bay vun vút. Cả ông nội và cha Aether đều ngã xuống, máu nhuộm đỏ đất đá.
Mẹ Aether đứng đằng xa, run rẩy ôm bụng, ánh mắt hoảng loạn gào lên nhưng không ai nghe rõ.
Aether quỳ sụp giữa đống tro tàn, ôm chặt lấy thi thể ông nội mà khóc nức nở.
Màn sương mờ dần phủ lên quá khứ tang thương ấy.
.
Một lát sau
Ánh dương nhạt cuối ngày vắt qua tán lá, rọi xuống bậc đá xanh đã phủ rêu phong theo năm tháng.
Aether khoác trên người y phục màu nguyệt thảo, tóc buộc gọn sau đầu, ngồi trầm mặc trên thềm đá dưới mái hiên gỗ, tay ôm lấy cuộn giấy còn chưa kịp mở ra lần nữa.
Đôi mắt xưa nay luôn sáng ngời như ánh sao, giờ đây chỉ còn lại vẻ u buồn và xa xăm, phản chiếu bóng những u uẩn nơi đáy lòng.
Đột nhiên, từ phía hành lang nhỏ dẫn vào sân, một bóng người hối hả chạy tới.
Là Lumine
Cô ngồi xuống bên cạnh huynh mình, hơi thở còn chưa kịp điều hoà đã cất lời
Lumine
Lumine
Huynh có đau không? Huynh… đừng trách mẹ. Mẹ chỉ là mệt quá thôi…
Aether cúi đầu, hàng mi dài khẽ lay động.
Dù vẫn là gương mặt xinh đẹp khiến bao kẻ ngẩn ngơ, nhưng giờ đây ánh mắt ấy lại mang theo một nỗi buồn khó nói nên lời.
Lumine lặng lẽ mở chiếc bọc vải trong tay.
Mùi thơm dìu dịu của quế hoa thoảng ra, nàng cẩn thận bóc một chiếc bánh, rồi đưa về phía Aether
Lumine
Lumine
Ca ca ăn đi, là bánh quế hoa đấy.
Aether
Aether
Thôi… muội giữ lại mà ăn đi
Lumine
Lumine
Đây là món điểm tâm ngon nhất thiên hạ đó!
Lumine
Lumine
Ta cố tình để dành phần huynh ăn mà. Mẹ hiếm lắm mới chịu mua một lần đấy!
Aether khẽ nhếch môi cười, nhưng vẫn là nụ cười nhạt nhòa
Aether
Aether
Vừa nhìn đã biết muội chưa từng trải qua đời.
Aether
Aether
Rõ ràng món ngon nhất thiên hạ là… bánh mây ở Cố Thành
Lumine
Lumine
Lại là Cố Thành… rốt cuộc nơi đó ở đâu vậy?
Lumine
Lumine
Sao huynh không mua về cho ta ăn thử một lần?
Aether không đáp, chỉ ngơ ngẩn nhìn xa xăm. Lumine hừ nhẹ một tiếng, rồi đưa tay lay nhẹ vai Aether
Lumine
Lumine
Ca ca, huynh thật sự muốn đến Thư viện Bạch Lộ sao?
Aether lập tức gật đầu, đôi mắt ánh lên một tia sáng hiếm hoi. Cậu lấy trong tay ra cuộn giấy, đưa tới trước mặt Lumine
Aether
Aether
Đây là giấy báo trúng tuyển của ta.
Lumine
Lumine
Thế… thế có phải huynh sẽ không thường về thăm ta nữa không?
Aether
Aether
Umm… Đợi khi muội học thuộc hết Ngu Thư Toàn Tập, có khi ta sẽ về rồi.
Aether
Aether
Đến khi đó, sẽ chẳng còn ai dám bắt nạt chúng ta nữa.
Aether
Aether
Còn ta… sẽ có thể vừa làm y quan chữa bệnh cứu người, vừa vẽ bùa hộ mệnh, kiếm thật nhiều mora.
Lumine
Lumine
Có tiền rồi thì chúng ta sẽ cùng tới Cố Thành ăn bánh mây!
Hai huynh muội cùng nhìn nhau, nụ cười nhẹ nở trên môi
.
.
.
[Sáng hôm sau]
Nắng sớm lấp lánh trải lên mặt đường đá nhộn nhịp.
Giữa phố phường tấp nập kẻ qua người lại, một chiếc xe ngựa màu trắng tinh trang nhã lặng lẽ lăn bánh, mọi người hai bên đường phải né sang để nhường lối.
Hai tiểu thư nhà họ Vân ngồi ngay ngắn bên trong, rèm xe lụa mỏng khẽ bay bay theo gió, thấp thoáng bóng áo hồng và lam yểu điệu.
Còn bên ngoài, một thiếu niên với mái tóc vàng mềm mại như sợi nắng, thắt bím hai bên và buộc bằng dải ruy băng nhỏ xinh, đang thong thả bước đi bên cạnh xe
Cậu khoác trên mình y phục dài màu vàng nhạt nhẹ nhàng như nắng đầu xuân, eo được thắt lại bằng dải lụa cam, làn vải mỏng phất phơ theo từng bước chân và trên vai là 1 túi hành lý nhỏ
Vạt áo hơi tung lên khi cậu nghiêng đầu ngắm phố, khiến người đi đường phải ngoái lại đôi ba lần.
Aether nhẹ cắn môi dưới, rồi cúi đầu, khẽ thì thầm trong lòng
Aether
Aether
[Mẹ ơi… xin người tha lỗi cho con, vì đã rời đi mà chẳng kịp từ biệt…]
Aether
Aether
[Người đừng lo lắng nhé. Con biết thân phận hèn mọn của mình chẳng thể ngẩng đầu nơi đất học quý tộc]
Aether
Aether
[nhưng bao năm làm hạ nhân đã dạy con cách sống giữa sóng gió rồi. Con không còn là đứa trẻ hay khóc nhè nữa đâu…]
Aether
Aether
[làm người hầu lâu như vậy, con đã rèn luyện được bản lĩnh đầy mình rồi.]
.
.
.
[Tới trước cổng vào Thư viện Bạch Lộ]
Mây trắng như sương mù giăng lối, bao phủ lấy dãy núi trùng điệp như cảnh tiên.
Giữa thung lũng xanh rì, bậc thềm đá trắng dẫn lên cánh cổng cổ kính sừng sững, nơi từng phiến đá đều khắc dấu vết thời gian.
Hai bên đường là cổ thụ vươn mình như trấn giữ, gió nhẹ lùa qua kẽ lá khiến cảnh vật huyền ảo tựa mộng cảnh bồng lai.
Một chiếc xe ngựa lặng lẽ dừng lại nơi chân núi, bánh xe khẽ rít lên rồi ngừng hẳn.
Người hầu lập tức bước tới, hạ bậc thang nhỏ bằng gỗ lim xuống trước xe.
Màn xe vén lên, tiểu thư nhà họ Vân – Qingyun
Aether đứng sẵn một bên, nhẹ nhàng giơ tay ra định đỡ lấy cô ấy để tránh cô trượt chân.
Nhưng chưa kịp chạm, cậu đã bị hất phắt sang một bên.
QingYun
QingYun
Tránh ra! Nhìn thấy ngươi là đủ khiến bản tiểu thư cả ngày xui xẻo rồi!
Không buồn liếc lại, nàng đưa tay sang nắm lấy tỷ tỷ mình – Mingyue
người đã bước xuống từ phía trong xe một cách nhẹ nhàng, tao nhã.
Aether chỉ biết cười trừ, chắp tay đi theo sau như cái bóng lặng lẽ.
Ba người vừa định bước lên bậc thềm thì một tên lính canh từ cổng đá bước ra, giơ tay chặn lại
Thiên Nham Quân
Thiên Nham Quân
Người không phải học trò của Thư viện, xin mời dừng bước tại đây!
QingYun
QingYun
Bà ấy là ma ma theo hầu của bọn ta!
Thiên Nham Quân
Thiên Nham Quân
Kể từ khi bước qua cổng Thư viện Bạch Lộ, thân phận gì đi nữa cũng chỉ là học trò.
Thiên Nham Quân
Thiên Nham Quân
Tự lập là nguyên tắc đầu tiên. Bất kỳ ai cũng phải tuân theo.
Mingyue
Mingyue
Ma ma chỉ giúp chúng ta mang đồ lên rồi sẽ rời đi ngay thôi.
Thiên Nham Quân
Thiên Nham Quân
Mỗi người chỉ được mang theo một món đồ cá nhân. Các hành lý khác, đều phải gửi lại.
QingYun
QingYun
Cái gì? Thế...
Mingyue
Mingyue
Bọn ta hiểu rồi
Ma ma cúi đầu dâng lên hai túi hành lý cho các tiểu thư rồi lui ra trong im lặng.
Lính canh sau đó khẽ gật đầu, bước sang một bên, ra hiệu cho nhóm họ bước qua.
.
[Trên đường lên Thư viện Bạch Lộ]
Con đường lên Thư viện dài bất tận, bậc thang đá trắng nối tiếp nhau như vô tận giữa màn sương mờ ảo.
Cả nhóm chỉ mới đi được phân nửa mà ai nấy đã đổ mồ hôi, hơi thở gấp gáp.
QingYun
QingYun
Tỷ tỷ, đợi muội với…!
Mingyue
Mingyue
Đi nhanh lên
Qingyun vừa dậm chân vừa quay đầu lại
thấy Aether đang lặng lẽ bước phía sau, một tay nắm tà váy để không vấp ngã, tay kia lau mồ hôi lấm tấm và giữ túi hành lý vắt vai.
Mắt cô lóe lên tia ranh mãnh.
Không nói không rằng, nàng giật lấy hành lý trong tay Mingyue, rồi tiện tay ném cả hai túi về phía Aether.
QingYun
QingYun
Cầm lấy đi! Còn không nhanh thì rớt lại phía sau đó!
QingYun
QingYun
Tỷ, đi thôi!
Mingyue nhìn em mình nhưng không phản đối
Aether không nói gì, khẽ gật đầu. Trên vai cậu giờ đã có ba túi nặng, nhưng vẫn lặng lẽ bước tiếp không phàn nàn, dáng vẻ cam chịu mà kiên cường.
.
[Trước cổng Thư viện Bạch Lộ]
Cuối cùng, sau quãng đường dài và mồ hôi, nhóm họ cũng đến trước cổng thư viện.
Một lần nữa, tên lính canh ban nãy lại xuất hiện, bước tới nghênh đón.
QingYun
QingYun
Ngươi… đuổi theo lên đây từ lúc nào vậy?
Thiên Nham Quân
Thiên Nham Quân
Nơi ở của các vị hiện chỉ còn ba phòng trống. Tuy nhiên, một phòng hơi lọt gió, hơn nữa…
Aether không đợi hắn nói hết, đã giơ tay
Aether
Aether
Để ta
QingYun
QingYun
Coi như ngươi biết điều.
Thiên Nham Quân
Thiên Nham Quân
Mời các vị đi lối này, ký túc sẽ nằm ở cuối hành lang bên trái.
.
.
.
Trưa hôm ấy, ánh nắng vàng dịu phủ lên từng bậc đá rêu phong nơi bậc tam cấp dẫn vào điện học.
18 mới, nam có nữ có, ai nấy đều vận đồng phục trắng viền đỏ, theo hàng ngũ chỉnh tề, lặng lẽ bước vào lớp học dưới sự dẫn đường của vị viện trưởng thư viện Bạch Lộ.
Đi giữa đoàn là một thiếu niên nổi bật với dung nhan như họa — Aether.
Aether chớp mắt, lặng lẽ nhìn quanh lớp học cổ kính.
Trên vách gỗ treo những bức hoạ cổ, giữa lớp là bàn giảng, xung quanh là đệm ngồi được xếp thành vòng tròn nửa khép.
Viện trưởng, một người tóc đã điểm sương, dừng chân trước bàn giáo thụ, quay người lại, ánh mắt ôn hòa mà nghiêm nghị
Viện trưởng
Viện trưởng
Lão phu là viện trưởng của Thư viện Bạch Lộ.
Viện trưởng
Viện trưởng
Hôm nay, kính tu chào đón các học trò hữu duyên, từ bốn phương tám hướng tụ hội về đây, cùng nhau học đạo tu tiên.
Viện trưởng
Viện trưởng
Nguyện các trò dứt bỏ thân phàm, ly khai thế tục, một lòng cầu đạo, tương lai đắc đạo phi thăng, danh lưu thiên địa.
Lời vừa dứt, có hai người tuỳ tùng mặc áo giáp trắng bước vào, từng bước đến thu lại thiệp trúng tuyển của các tân học sinh.
Viện trưởng
Viện trưởng
Thư viện đặc biệt thỉnh được tiên sứ từ Bồng Lai hạ giới, đích thân truyền đạo cho các trò.
Viện trưởng
Viện trưởng
Mong các trò giữ tâm thanh tịnh, tu thân dưỡng tính, tương lai thập đức viên mãn, nối bước các vị đại tiên lưu danh sử sách.
Nghe đến đó, các học trò đồng loạt quay mặt lại, tò mò nhìn người sẽ là tiên sư của họ.
Một thân ảnh mặc trường bào trắng điểm họa tiết bạc, từ ngoài cửa lớp thong thả bước vào.
Dáng người cao, khí thế lạnh nhạt mà uy nghiêm như tuyết đầu non. Aether ngẩng lên, ánh mắt khẽ run.
Aether
Aether
"Là hắn!"
Đúng là người hôm trước đã đứng trên mái nóc của bảng hiệu chợ
Không khí trong lớp dường như tĩnh lặng hơn bao giờ hết.
Thế rồi...
Rongzhi
Rongzhi
Sư tôn này… trẻ quá đó chớ?
Rongzhi
Rongzhi
mà thấy hơi nghi nha. Dạy tụi mình nổi không trời?
Rongzhi
Rongzhi
Nhỡ mấy đứa mê trai thì còn tâm trạng đâu mà tu nữa?
Lời vừa dứt, một luồng gió đen xoẹt qua không khí
Ầm — một cây roi ánh bạc từ tay Xiao phóng ra, quất thẳng vào mông người vừa nói — khiến Rongzhi hét toáng lên.
Rongzhi
Rongzhi
Aaa…! Sư tôn, đồ đệ biết lỗi rồi! Sư tôn tha mạng!!
Xiao nhấc tay, cây roi lập tức biến mất như chưa từng tồn tại.
Xiao
Xiao
Người tu tiên, trọng lễ nghi, kỵ vọng ngôn.
Xiao
Xiao
Điều đầu tiên trong nội quy thư viện Bạch Lộ là: Tôn sư trọng đạo. Ai bất kính, sẽ bị pháp khí trừng phạt.
Mười tám học trò đồng loạt cúi đầu, đồng thanh hô
"Dạ rõ"
.
.
.
[Cảnh: Ký túc xá thư viện]
Ánh sáng mờ nhạt của bình minh vừa rọi qua song cửa sổ
Aether vẫn nằm nghiêng bên giường, thân thể quấn trong lớp chăn mỏng, chăn đắp ngang ngực, tóc mai hơi rũ, gương mặt thoáng nét mệt mỏi.
Cậu trở mình, kéo chăn trùm kín đầu, mắt vẫn hé mở như đang giằng co với cơn buồn ngủ.
Bỗng nhiên từ xa vang lên một tiếng quát lanh lảnh, chấn động cả viện
Thiên Nham Quân
Thiên Nham Quân
lập tức tập hợp ngoài sân!
Aether giật mình, hất chăn bật dậy, hoảng hốt
Aether
Aether
Chết rồi! Lại dậy muộn rồi!
Cậu vụt xuống giường, tóc còn rối, y phục nhàu nhẹ, cũng chẳng kịp chỉnh lại cho ngay ngắn
Tới sân, cảnh tượng đầu tiên đập vào mắt chính là bóng dáng uy nghiêm của sư tôn Xiao
người đã đứng đó từ bao giờ, lặng lẽ như một pho tượng đá giữa khoảng trời thanh tịnh.
Aether hấp tấp chạy đến, vội cúi đầu hành lễ, tóc tai xõa rối theo gió
Aether
Aether
Sư tôn!
Ngay lúc ấy, một bóng trắng dịu dàng khác cũng vừa tới – là Mingyue, tóc dài buộc nhẹ, nét mặt nhu hòa nhưng cũng đầy vẻ hối lỗi
Mingyue
Mingyue
Sư tôn..!
Từng người, từng người một lần lượt tới, tay áo bay nhẹ trong gió sớm, sắc trắng trải đều thành hai hàng gọn gàng như trong lễ tế.
Aether đứng ở hàng đầu, vừa tranh thủ chỉnh lại y phục vừa khẽ vuốt tóc.
Cuối cùng, cả mười tám đệ tử đã đứng ngay ngắn chia làm hai hàng
Giữa khung cảnh yên tĩnh, sư tôn Xiao thong thả bước tới, từng bước nặng như in dấu lên nền đá lạnh.
Tầm mắt của chàng quét ngang qua từng người, ánh mắt lạnh lùng như sương sớm trên đỉnh núi.
Xiao
Xiao
Tu đạo, bước đầu phải dưỡng thân thể cường tráng
Xiao
Xiao
Tu tiên, trước tiên cần giữ tư thái đoan chính. Kẻ uể oải rã rời, người mặt mày ủ rũ… toàn bộ, chịu phạt!
Vừa dứt lời, sư tôn nâng tay vung nhẹ – một luồng linh lực vô hình như cơn gió ép xuống
tức khắc khiến từng thân ảnh trong hàng cảm thấy cơ thể nặng trịch, cả người như bị sức đè từ thiên địa.
Ai nấy phải giơ tay đặt trước ngực để giữ vững tư thế, toàn thân run rẩy nhưng không dám động đậy.
Xiao vung tay một lần nữa – một nén hương dài hiện ra, cắm thẳng vào giá hương nơi giữa sân.
Khói nhang mờ ảo lan ra, chầm chậm tỏa hương trầm.
Xiao
Xiao
Một khi đã bước vào thư viện, chẳng còn phân biệt tiểu thư công tử, quyền quý hay dân thường.
Xiao
Xiao
Từ nay về sau, tất cả các con – chỉ có một thân phận duy nhất: học trò.
Xiao
Xiao
Là học trò của thư viện, phải nghiêm khắc với chính mình, thuộc lòng và tuyệt đối tuân thủ thư quy.
Xiao
Xiao
Ai vi phạm… tuyệt không dung tha!
Xiao
Xiao
Khi hương tàn, thuật trừng phạt sẽ tự giải
Dứt lời, Xiao lạnh lùng rời đi, để lại 18 thiếu niên như tượng đá giữa sân rộng
thân thể tê mỏi theo từng nhịp cháy của nén nhang, mà chẳng ai dám hé miệng than nửa lời.

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play