Người Tình Trong Tranh Thủy Mạc [Thi Tình Họa Dịch]
Chap 1
Một ngày hạ, trời không mưa, cũng chẳng nắng.
Trời thành phố như dãy lụa lặng im vắt ngang bầu trời, vân mây mỏng như sương vương vạt áo trắng thiếu nữ. Giữa khu biệt thự cao cấp phía Tây thành phố, căn nhà mái ngói men sứ màu chàm đứng sừng sững như một cơn thở dài bằng đá giữa khu phố thượng lưu.
Vẻ ngoài trang nhã ấy đủ khiến bất kỳ ai thoáng qua cũng thầm nghĩ:
All
: "Đây là một gia đình hạnh phúc."
Phải chăng, phàm là con người, luôn thích tin vào những gì được trình bày như một vở diễn hoàn hảo?
Trong phòng ăn rộng lớn nơi tầng một, bốn bức tường treo bốn bức tranh thủy mặc. Trên bức thư pháp chính giữa có đề bảy chữ: 家和萬事興– Gia hòa vạn sự hưng. Một lời nhắn gửi của thế hệ trước, một điều tưởng giản đơn mà khó giữ như trăng đầu mùa.
Bàn ăn bằng gỗ trắc đen bóng, dài đủ mười hai ghế, nhưng hôm nay cũng như hôm qua và rất có thể là ngày mai chỉ có một thiếu nữ đang ngồi đó, trước mặt là một phần cơm bày biện tinh tế nhưng đã nguội lạnh như một tách trà uống dở.
Châu Thi Vũ
/Cầm thìa khuấy nhẹ bát canh/ Hôm nay ba mẹ lại không có nhà rồi.
Một câu nói nhỏ đến mức dường như chỉ để gió nghe, để bát canh hiểu, để bàn ghế lặng im mà ghi nhớ.
Thiếu nữ này tuổi mười tám, đôi mắt trong veo như giếng nước đầu thôn, mái tóc dài như mực đổ, rũ qua vai tựa lụa sống, đôi bàn tay trắng muốt nâng chén sứ men lam. Khí chất ấy, dáng hình ấy quả là phong tư tài nữ thế nhưng, trong ánh mắt nàng, phảng phất một nét gì đó... không thuộc về người trẻ tuổi. Không hẳn là u buồn, càng chẳng phải cương nghị, mà là thứ mệt mỏi đã thấm vào máu tự thuở nào, như gió tạt mòn đá.
Châu Thi Vũ
Gia hòa vạn sự hưng… thật chăng?
Nàng ngẩng đầu nhìn bức thư pháp.
Ký ức chạy về như dòng mực bị nghiêng nghiên, đổ tràn trên giấy. Những bữa cơm lặng lẽ, tiếng đũa chạm chén như tiếng gió lùa qua rặng trúc, mỗi lần đều thiếu một người khi là cha, lúc là mẹ, thậm chí có khi chỉ có nàng ngồi đó, gặm nhấm cơm nguội với bóng tối dài ngoẵng.
All
Mẹ nàng/Vừa tháo khẩu trang y tế/: Hôm nay mẹ có ba ca mổ...
All
Ba nàng/Qua điện thoại/: Ba đang họp. Đừng gọi nếu không có chuyện quan trọng.
Châu Thi Vũ đưa mắt nhìn xuống chén cơm.
Châu Thi Vũ
/Cười nhạt/ Vâng, con ăn một mình cũng quen rồi.
Quen rồi... Hai chữ đơn giản nhưng nặng hơn nghìn vạn lời oán trách. Phải chăng con người ta có thể quen với cả sự lạnh nhạt, như cá sống quen nước đục, như cây đứng quen đất khô?
Châu Thi Vũ
/Nhẹ giọng hỏi trong lúc gọt lê/
Châu Thi Vũ
Mẹ có khi nào thấy buồn vì chúng ta không cùng ăn tối không?
All
Mẹ nàng /Không ngẩng đầu/: Mẹ buồn vì con hỏi câu ấy.
Câu trả lời như nhát kéo cắt lìa sợi tơ mong manh tên là hy vọng.
Lúc ấy nàng chỉ cười, nhưng trong lòng đã vẽ một nét mực. Một nét thật mảnh, thật lạnh, thật sâu.
Châu Thi Vũ
"Nhà này có tất cả."
Danh vọng, tiền bạc, ánh đèn chùm nhập từ Ý, sàn gỗ đỏ nhập từ Myanmar, tranh vẽ tay treo khắp tường… Nhà nàng đều có đủ...
Châu Thi Vũ
"Chỉ không có người để cùng ngồi mà nói một câu thật lòng."
Vách tường vẫn dày, nhưng tiếng cãi vã ngày càng rõ:
All
Ba nàng/Cao giọng, giận dữ/: Cô lại chiều nó học vẽ?
All
Ba nàng: Học vẽ thì sau này làm cái gì? Họa sĩ? Có mấy ai thành công?
All
Ba nàng: Hay lại sống dở chết dở như đám làm nghệ thuật rởm?
All
Mẹ nàng/Lạnh lùng, rót trà/: Nó có thiên phú.
All
Mẹ nàng: Tôi không muốn giết chết ánh sáng trong con bé vì nỗi lo thực dụng của anh.
All
Ba cô /Bật cười khinh bạc/ Tôi gọi đó là mộng tưởng.
All
Ba nàng: không phải ánh sáng. Gia đình này không cần thêm một người mộng tưởng nữa.
Nàng đã ngồi sau cánh cửa, tay ôm gối, đầu gục xuống gối – nhưng không rơi một giọt lệ. Lệ là thứ xa xỉ, chỉ dành cho kẻ còn mơ mộng về sự cảm thông.
Châu Thi Vũ
/Lẩm bẩm, ánh mắt xa xăm/ Mộng tưởng sao?
Châu Thi Vũ
Nếu mộng tưởng là thứ duy nhất khiến người ta cảm thấy còn sống...
Châu Thi Vũ
Vậy thì... giết nó đi, người cũng chết theo thôi.
Tiếng kim đồng hồ điểm mười hai giờ mười tám phút. Ngoài sân, hoa ngọc lan đã tàn gần hết.
Nàng bước ra khỏi bàn ăn, mở cửa sổ lớn. Ánh sáng ùa vào, nhưng chẳng làm lòng người ấm lên. Trên bức tường phòng ngủ là giá vẽ nàng vẫn cất giấu – một nỗi thèm khát bị đè nén bởi kỳ vọng, trách móc, định kiến.
Tấm toan trắng vẫn còn dang dở, nhưng ánh nhìn của thiếu nữ ấy, hôm nay, lại sâu hơn mọi khi.
Chap 2
Tiếng quạt trần xoay đều đều trên trần nhà cao vút, tạo thành những vòng lặng lẽ như bánh xe luân hồi, quay mãi mà không rõ sẽ dừng nơi đâu.
Châu Thi Vũ đứng bên lan can tầng hai, mắt nhìn xuống phòng khách.
Châu Thi Vũ
'Bữa nay… trời vẫn không mưa.'
Gió tháng bảy lùa qua rèm cửa, lay động chậu lan trắng được đặt trong bình gốm Thanh Hoa. Hương hoa nhè nhẹ, thoang thoảng trong không khí như dư âm của một khúc tỳ bà cũ.
Dưới tầng, tiếng va ly kéo lạch cạch trên nền đá hoa cương vang lên, tựa nhát dao kéo xoẹt vào lòng nàng.
Mẹ nàng với chiếc khẩu trang vắt bên cổ, giọng khản đặc vì mệt.
All
Mẹ nàng: Tôi đã nói rồi, để con bé về quê một thời gian.
All
Mẹ nàng: Chúng ta bận như thế này, ai lo cho nó?
All
Ba nàng: Về quê? Cô điên rồi à?
All
Ba nàng: Con gái chúng ta học trường top ở thành phố.
All
Bây giờ vứt về cái làng hẻo lánh học trường hạng ba? Sau này thi cái gì?
Châu Thi Vũ
/Khựng người, tay siết vào lan can/
All
Mẹ nàng/Gắt gỏng, tay bóp trán/ Nó học được cái gì khi ngày nào cũng ăn một mình?
All
Mẹ nàng: nói chuyện với bức tường?
All
Mẹ nàng: Chẳng lẽ anh không thấy nó đang ngày càng thu mình lại?
All
Mẹ nàng: Tôi làm mẹ mà còn xót, anh thì sao?
All
Ba nàng /Cười khinh/ Con gái thì lớn lên rồi cũng đi lấy chồng.
All
Ba nàng: Nuôi nó đến khi đủ lông đủ cánh là được rồi.
All
Ba nàng: Mấy cái chuyện tinh thần, tâm lý, nghệ thuật vẽ vời vớ vẩn…
All
Ba nàng: cô đừng làm quá!
Châu Thi Vũ
/Nghiêng đầu, lẩm bẩm/
Châu Thi Vũ
'Vậy ra… mình chỉ là cái cây trồng tạm ven đường…'
Châu Thi Vũ
'Đến khi đủ lá thì người ta sẽ nhổ lên, đem trồng vào chậu khác…'
Bức tường ngăn giữa tầng hai và phòng khách dày hơn ba tấc gạch, nhưng chẳng ngăn nổi tiếng cãi vã lọt qua từng khe nứt vô hình.
All
Mẹ nàng/Ném túi tài liệu xuống ghế, bật dậy/ Cái gọi là “vẽ vời vớ vẩn” ấy...
All
Mẹ nàng: nếu là đam mê, thì cũng đáng giá hơn thứ thành công mà không có lấy một lần mỉm cười.
All
Ba nàng /Chỉ tay vào mặt bàn, tay run lên vì giận/ Đam mê?
All
Ba nàng: Tôi nói cô nghe, cả đời tôi không tin mấy thứ vô bổ ấy!
All
Ba nàng: Cái nhà này có tiền, nhưng không có chỗ cho người sống bằng ảo tưởng!
All
Mẹ nàng/Chua chát, cười nhạt/ Vậy thì anh sống bằng gì?
All
Mẹ nàng: Bằng quyền lực? Bằng thứ sĩ diện rẻ tiền cha truyền con nối?
All
Mẹ nàng: Anh có từng hỏi con bé nó muốn gì chưa?
All
Ba nàng/Đập mạnh tay lên mặt bàn/ Nó là con tôi, nó phải nghe tôi...
All
Ba nàng: Bao nhiêu năm nay tôi vất vả kiếm tiền để mẹ con cô sống trong nhung lụa...
All
Ba nàng: giờ lại quay lại bảo tôi là độc đoán?
Trần nhà cao, nhưng tiếng giận dữ vẫn va đập khắp các bức tường như sấm vang trong hang động. Rèm cửa lay động, bức tranh "Xuân Sơn Mộng Cảnh" treo đối diện phòng khách lệch nhẹ sang một bên – một lệch lạc nhỏ, nhưng vừa đủ để khiến mắt người nhìn bức bối.
Châu Thi Vũ
/Lùi về phòng, khép cửa lại/
Châu Thi Vũ
Mình không phải là con của một người cha…
Châu Thi Vũ
Mà là quân cờ trên bàn cờ gia tộc…
Giọng nàng không mang oán than, chỉ nhẹ như nước thấm vào đất – nhưng đó chính là loại nước lâu ngày khiến đá cũng phải mòn, gỗ cũng phải mục.
Nàng ngồi trước giá vẽ. Tấm toan vẫn là một khung trắng bất tận. Nhưng lần này, tay nàng run. Không phải vì sợ, mà vì tấm lòng đã bắt đầu lấp đầy bởi những cơn dông không tên.
Châu Thi Vũ
Nếu một ngày mình rời khỏi nơi này… có ai nhận ra không?
Tiếng mẹ lại vọng lên từ phòng khách, lần này nhẹ hơn, nhưng vẫn sắc như dao rọc giấy.
All
Mẹ nàng/Lạnh lùng, pha thêm mệt mỏi/ Anh biết không?
All
Mẹ nàng: Cô bé ấy không cần nhiều. Chỉ cần một câu hỏi, một ánh nhìn, một cái ôm.
All
Mẹ nàng: Thế mà chúng ta, hai kẻ trưởng thành chưa từng cho nó được một lần.
Châu Thi Vũ
/Tựa đầu vào giá vẽ/ Một cái ôm…
Châu Thi Vũ
Nghe như thứ xa xỉ phẩm… chỉ dành cho những ai có “quyền được yêu thương”.
Bên ngoài, trời vẫn không mưa. Nhưng cây ngọc lan trong sân đã rụng thêm vài cánh.
Không phải hoa chết – mà là hoa đã đến ngày tàn.
Chap 3
Thành phố vừa thức giấc với tiếng còi xe rít từng hồi như lưỡi dao cắt vào buổi sáng mỏng manh, thì ở nơi khác, một vùng quê yên tĩnh vẫn còn đắm mình trong làn sương bạc như dải lụa vắt ngang triền núi.
Chiếc xe khách màu ngà cũ kỹ rẽ vào con đường đất đỏ, bánh xe nghiến qua ổ gà phát ra tiếng kèn kẹt như khúc dạo đầu của một khúc hát buồn. Bên trong, thiếu nữ họ Châu tựa đầu vào ô kính bám bụi, ánh mắt trống không như vầng trăng soi xuống mặt nước lặng – chỉ có hình, không có bóng.
Châu Thi Vũ
/Đưa mắt nhìn cánh đồng trải dài phía xa/
Châu Thi Vũ
"Quê mẹ… nơi mình chưa từng thuộc về… giờ lại trở thành nơi để đi về… "
Nàng ấy không khóc, cũng không cười. Gương mặt nàng bình lặng như mặt hồ thu, nhưng trong đáy mắt, từng đợt sóng ngầm cứ thế trỗi dậy, như dòng nước xiết dưới lớp băng dày. Sau lưng nàng, thành phố mịt mờ trong gương chiếu hậu, nhỏ dần như một hạt bụi – hạt bụi từng khiến nàng nghẹt thở.
Cách đó mấy dặm đường, một nữ nhân vận áo sơ mi cũ, tóc búi cao đơn giản đang ngồi nơi bãi đê, hai tay chống ra sau, mắt dõi lên bầu trời cao vời vợi. Mái tóc cô đen nhánh, lẫn vài sợi nâu cháy nắng, vắt qua bờ vai gầy như dây liễu buông trước gió. Người ta trong thôn gọi cô là Vương Dịch, đứa con gái kỳ lạ nhưng hiền lành, ít nói nhưng làm nhiều, lạnh mặt mà bụng ấm.
Vương Dịch
/Mắt nheo lại khi ngẩng lên nhìn trời/
Vương Dịch
Mùa này, chim di trú mà bay sớm…
Vương Dịch
Lẽ nào trời sắp đổ mưa?
Gió đồng nội quét qua những rặng tre, cuốn theo mùi rạ mới gặt, mùi đất ẩm và hương nhài đầu vụ. Không khí nơi đây không nồng nặc như khí ga khói xăng ở đô thị, cũng chẳng đặc sệt mùi giả tạo của những lọ nước hoa đắt tiền. Nó nhẹ tênh như lời ru của người mẹ già ngồi đan võng, như tiếng sáo của lũ trẻ chăn trâu vang vọng bên kia ruộng nước.
Cô gái ấy không cười, cũng không buồn chỉ là dạng bình thản sinh ra sau những mùa giông tố. Người trong thôn bảo mẹ cô mất sớm, cha thì bỏ đi biệt tích từ khi cô còn bé. Một tay bà nội nuôi dưỡng. Mà bà nội nay cũng đã yếu, nên mọi việc lớn nhỏ trong nhà đều do nàng gánh vác. Vương Dịch không than, không trách, không kể lể. Chỉ âm thầm sống, âm thầm gieo hạt, âm thầm thu về những mùa vàng lặng lẽ.
Bến xe nằm nơi đầu thôn. Một căn chòi lợp mái tôn đơn sơ, chiếc ghế dài bằng tre đã mòn vẹt hai đầu. Khi chiếc xe khách rẽ vào khúc cua cuối cùng, bụi đỏ bay lên như màn sương đục. Cánh cửa xe mở ra, và một thiếu nữ vận áo sơ mi trắng bước xuống. Chiếc va ly kéo theo phát ra tiếng lạch cạch khẽ khàng, như tiếng dương cầm lạc giữa đồng không.
Châu Thi Vũ
/Đưa tay che nắng, nhìn quanh quất/
Châu Thi Vũ
"Đây là… nơi mình sẽ sống sao?"
Gió tạt qua, mang theo hương lúa sữa phảng phất. Cô đưa tay giữ vành mũ, chợt quay đầu và bắt gặp một ánh mắt. Người ấy đứng phía xa, tựa lưng vào thân cây bàng già, ánh mắt nửa lạnh nhạt, nửa mơ màng như sương sớm còn chưa tan.
Vương Dịch
/Lặng người giây lát/ "… Ai vậy?"
Ánh mắt chạm nhau trong một khoảnh khắc ngắn ngủi tựa như hai dòng sông xa lạ bất chợt giao nhau giữa thảo nguyên, rồi lại âm thầm chảy về hai hướng khác biệt.
Vương Dịch
/Quay bước, vai hơi khựng lại một giây trước khi bước đi/
Vương Dịch
"Chắc là cháu nhà bác trưởng thôn… "
Bác Tào, hàng xóm gần nhà ông bà ngoại nàng ra đón từ sớm. Ông đội nón lá, dắt theo chiếc xe đạp cà tàng, miệng lúc nào cũng nở nụ cười hồn hậu.
All
Bác Tào /Cười móm mém, tay xoa đầu/ Ối giời ơi, lớn thế này rồi à?
All
Bác Tào: Đúng là con gái cô Yến giống như đúc! Lên xe, bác đèo về!
Châu Thi Vũ
/Gật nhẹ, giọng lí nhí/ Vâng… cháu cảm ơn bác…
Khi xe đạp lăn bánh qua cánh đồng vàng rực nắng, nàng ngoái đầu lại nơi gốc bàng cũ kia, bóng người đã khuất. Nhưng cái cảm giác ánh mắt kia vẫn còn đọng nơi tim, như vết cắt nhẹ mà lâu lành. Không phải vì đau mà vì quá lạ lẫm, quá chân thành, đến mức khiến người ta phải giật mình.
Chiều hôm đó, Vương Dịch trở về nhà. Bà nội ngồi trước sân, đôi tay run rẩy đang gấp lại từng mảnh vải cũ. Cô đặt bó rau muống xuống bàn, rửa tay nơi lu nước rồi vào bếp nấu cơm.
All
Bà nội /Hướng mắt ra sân, cười hiền từ/ Hôm nay trời nắng đẹp nhỉ…
All
Bà nội: Tiểu Vương, con đã gặp cháu gái của bà Yến chưa?
Vương Dịch
/Dừng tay thái hành, khẽ chau mày/ … Con gặp rồi.
Vương Dịch
Ở bến xe. Cô ấy trông… không giống người ở quê.
All
Bà nội /Chậm rãi gật đầu/ Ừ… Con gái thành phố mà con.
All
Bà nội: Nhưng lòng người, ai biết được...
All
Bà nội: hoa lan trồng trong nhà kính chưa chắc đã yếu hơn hoa dại ngoài đồng đâu, phải không con?
Vương Dịch
/Cười nhẹ/ Phải… Chỉ là… không hiểu sao…
Vương Dịch
Con thấy ánh mắt cô ấy… lạ lắm…
Đêm xuống. Trên trời, trăng treo giữa tầng mây như hạt châu mắc vào áo gấm. Gió từ cánh đồng thổi qua ô cửa sổ nhỏ, vắt ngang gối ngủ của thiếu nữ họ Vương.
Vương Dịch
/Tựa đầu vào vách gỗ, mắt vẫn mở/ Một ánh mắt…
Vương Dịch
Sao cứ ám ảnh mãi thế này?
Có phải… chỉ một thoáng nhìn, cũng đủ để xáo trộn cả một tâm hồn đã quen với tịch mịch?
Có phải… định mệnh, đôi khi không đến bằng sấm sét, mà chỉ là một làn gió nhẹ thoảng qua nơi tim?
Download MangaToon APP on App Store and Google Play