[ RhyCap ] Ngón Tay Ai Vẫn Còn Ấm Trên Phím Đàn
Người Được Chọn
“Em bảo không còn cảm giác với piano, nhưng phím đàn vẫn nhớ hơi ấm tay em. Ngón tay ai, vẫn còn ở lại…”
Quán cà phê “Sonata” – nơi những bản nhạc xưa cũ lặng lẽ chảy trôi trong không gian nhuốm màu gỗ nâu và mùi hương của hoài niệm.
Ở góc phòng, Hoàng Đức Duy đang lau cây đàn piano cũ kỹ như một thói quen.
Tay anh lướt nhẹ trên phím đàn, nhưng không một âm thanh vang lên.
Cánh cửa mở ra, tiếng chuông gió leng keng. Một đám người bước vào – đủ sắc thái, đủ “rắc rối”.
Nguyễn Thái Sơn
/ Giơ tay chào em, tay còn dính sandwich /
Nguyễn Thái Sơn
Quán có phòng riêng hông, tụi anh tới bàn chuyện ‘tuyển dụng nhân tài’ nè!
Trần Phong Hào
/ Xách đàn guitar, liếc Sơn /
Trần Phong Hào
Nói đúng hơn là tụi anh tới gài hàng.
Nguyễn Thái Sơn
/ Giả vờ đau lòng /
Nguyễn Thái Sơn
Trái tim mong manh của anh lại vừa rơi xuống sàn…
Hoàng Đức Duy không ngước lên, giọng dửng dưng:
Hoàng Đức Duy
Phòng riêng ở trên lầu. Mấy anh đừng làm phiền khách khác.
Đặng Thành An
/ Khều Hào, cười nhỏ /
Đặng Thành An
Ủa mà có ai thấy… Duy càng ngày càng lạnh như nước đá hông?
Lê Quang Hùng
Ừ. Nhưng vẫn là nước đá tôi muốn bỏ vào ly.
Trần Đăng Dương
/ Chỉnh kính, nghiêm túc /
Trần Đăng Dương
Đi lên phòng. Đừng phá quán người ta.
Pháp Kiều
Anh là người đang nói chuyện ồn nhất đấy.
Tại phòng trên lầu – Cuộc họp “8 thành viên tự phong.”
Trần Phong Hào
/ Ngồi khoanh chân trên ghế, nghiêm trọng /
Trần Phong Hào
Chúng ta phải cứu Duy.
Nguyễn Thái Sơn
Nó đâu có chết đâu?
Trần Phong Hào
Nhưng đàn thì chết rồi!
Pháp Kiều
Duy không còn đánh đàn. Không sáng tác. Không giao tiếp.
Pháp Kiều
Từ ‘thiên tài piano’ giờ thành nhân viên lau bàn có tâm.
Trần Đăng Dương
Chúng ta từng chơi cùng nhau hồi đại học. Lúc đó Duy sống vì âm nhạc.
Đặng Thành An
Mà giờ sống nhờ… âm thầm.
Nguyễn Thái Sơn
/ Chống tay lên bàn /
Nguyễn Thái Sơn
Tóm lại, Duy cần một người đủ kiên nhẫn, đủ nhẹ nhàng.
Nguyễn Thái Sơn
Đủ… dễ thương để kéo cậu ta ra khỏi băng giá.
Nguyễn Thái Sơn
/ Nhướng mày /
Trần Phong Hào
Anh định ứng tuyển à?
Nguyễn Thái Sơn
Không. Anh đã có em rồi.
Trần Phong Hào
Bớt lãng nhách.
Truyện này Sơn gọi Hào bằng em nhe mọi người 🫶.
Lê Quang Hùng
Tôi biết một người. Từng làm tình nguyện dạy đàn ở trung tâm khuyết tật.
Lê Quang Hùng
Cũng là người học nhạc cổ điển nhưng chơi được cả nhạc hiện đại.
Đặng Thành An
Ai? Có đẹp trai không?
Đặng Thành An
…Ờ, thôi khỏi.
Pháp Kiều
Người đó tên gì?
Lê Quang Hùng
Nguyễn Quang Anh. Đang rảnh việc.
Trần Phong Hào
Tuyệt. Gọi ngay. Bảo là… nhận job ‘đặc biệt’.
Vài ngày sau – Tại quán “Sonata.”
Nguyễn Quang Anh bước vào quán với ánh nắng sau lưng.
Áo sơ mi trắng xắn tay, ba lô khoác hờ vai, tóc rối tự nhiên.
Anh nhìn quanh, ánh mắt dừng lại ở cây piano. Và… người đứng cạnh cây đàn.
Nguyễn Quang Anh
/ Mỉm cười, bước đến /
Nguyễn Quang Anh
Chào em, anh đến để gặp người cần dạy piano.
Nguyễn Quang Anh
Em có thể chỉ giúp anh không?
Hoàng Đức Duy
/ Hơi khựng lại /
“Em”? Đã lâu rồi, cậu không bị gọi như vậy.
Hoàng Đức Duy
/ Nhìn thẳng, giọng nhạt /
Hoàng Đức Duy
Tôi là người đó. Và tôi không cần dạy gì cả.
Nguyễn Quang Anh
/ Hơi ngạc nhiên, rồi gật nhẹ, vẫn giữ nụ cười /
Nguyễn Quang Anh
Vậy thì… tôi tới để học thử xem một người từng là thiên tài sẽ dạy thế nào.
Nguyễn Quang Anh
Nếu không phiền, ít nhất cho tôi một tách cà phê và một chỗ ngồi gần cây đàn?
Hoàng Đức Duy
Tôi không phải nhân viên phục vụ.
Nguyễn Quang Anh
/ Cười khẽ /
Nguyễn Quang Anh
Thế thì em là gì?
Duy thoáng ngập ngừng. Một giây thôi. Rồi quay đi, lặng lẽ mang cà phê ra.
Quang Anh ngồi xuống. Mắt vẫn không rời phím đàn. Tay gõ nhẹ một hợp âm đơn giản.
Nguyễn Quang Anh
/ Nhìn cây đàn /
Nguyễn Quang Anh
Cậu bảo không còn cảm giác với piano…
Nguyễn Quang Anh
Nhưng phím đàn vẫn nhớ hơi ấm tay cậu. Ngón tay ai… vẫn còn ở lại, nhỉ?
Hoàng Đức Duy
/ Đứng sững /
Lời nói đó — là một câu trong bài báo cũ, viết về buổi diễn cuối cùng của anh năm xưa.
Không phải ai cũng nhớ. Không phải ai cũng quan tâm.
Duy ngước nhìn Quang Anh, lần đầu tiên thật kỹ.
Người con trai ấy… không giống những người đến đây vì tò mò hay vì thương hại.
Và không hiểu sao, giọng cậu khẽ hơn mọi khi:
Hoàng Đức Duy
Tôi… không chắc tôi còn gì để dạy.
Nguyễn Quang Anh
/ Mỉm cười, nhẹ nhàng /
Nguyễn Quang Anh
Vậy thì để tôi dạy em… cách tìm lại chính mình.
Người chạm cửa trái tim đã đến. Nhưng liệu người đó đủ kiên nhẫn ở lại?
Lâu Đài Đóng Kín
Quang Anh quay lại quán vào sáng hôm sau, tay vẫn xách túi, miệng vẫn cười, và trái tim vẫn chẳng hề nao núng.
Nguyễn Quang Anh
/ Vừa bước vào vừa vẫy tay /
Nguyễn Quang Anh
Chào buổi sáng, ‘sếp Duy’! Hôm nay em tới sớm để lau đàn nè.
Hoàng Đức Duy, đang sắp ghế, ngẩng đầu nhìn anh như nhìn một vị khách không biết xấu hổ.
Hoàng Đức Duy
/ Lạnh lùng /
Hoàng Đức Duy
Tôi chưa từng thuê anh.
Nguyễn Quang Anh
/ Kéo ghế ngồi /
Nguyễn Quang Anh
Anh chưa thuê, nhưng đàn của anh cần người lau.
Anh nói, rồi thật sự… rút khăn trong balo ra và lau nhẹ từng phím đàn như thể nó là bảo vật.
Duy đứng nhìn mà không biết nên tức hay bật cười.
Hoàng Đức Duy
Anh có thể ngừng giả vờ nhiệt tình không?
Nguyễn Quang Anh
/ Khẽ ngước mắt nhìn /
Nguyễn Quang Anh
Anh nghĩ tôi đang giả vờ?
Duy im lặng. Bối rối. Nhưng vẫn cố giữ khoảng cách:
Hoàng Đức Duy
Tôi không cần ai quan tâm đến tôi.
Nguyễn Quang Anh
/ Gật gù, cười nhẹ /
Nguyễn Quang Anh
Em không cần. Nhưng cây đàn thì cần.
Quán vắng khách, Quang Anh ở lì.
Đến trưa, quán vắng. Quang Anh vẫn không rời đi.
Anh ngồi chơi vài hợp âm nhẹ, không hề ép Duy nghe, chỉ thỉnh thoảng hỏi:
Nguyễn Quang Anh
Em từng thích Chopin, đúng không?
Hoàng Đức Duy
/ Không đáp /
Nguyễn Quang Anh
/ Tự nói tiếp /
Nguyễn Quang Anh
Anh đoán vậy thôi. Cách em nhìn phím đàn… giống như từng gọi nó là bạn.
Vì đúng là Chopin là người đầu tiên dẫn dắt cậu vào thế giới nhạc cổ điển.
Hội bạn thân họp mặt “tiếp sức.”
Tối cùng ngày, nhóm bạn thân tụ tập ở quán khác bàn chuyện “quá trình trị liệu Duy”.
Nguyễn Thái Sơn
/ Vừa ăn vừa nói /
Nguyễn Thái Sơn
Tiến độ sao rồi?
Nguyễn Quang Anh
/ Gác tay sau đầu, cười mỉm /
Nguyễn Quang Anh
Duy từ chối, lườm, đuổi, rồi… im lặng. Được chừng đó.
Trần Phong Hào
Là tiến bộ lớn rồi đó. Thường nó còn dùng ánh mắt có thể đông đá nguyên cái tủ lạnh.
Đặng Thành An
Mà công nhận Quang Anh kiên nhẫn thiệt đó.
Đặng Thành An
Nếu là tui, Duy thở mạnh một cái là tui dỗi nghỉ job liền.
Lê Quang Hùng
Vậy nên em mới không được chọn.
Đặng Thành An
/ Chớp mắt /
Đặng Thành An
Ủa? Ghen hả?
Lê Quang Hùng
/ Thản nhiên uống nước /
Lê Quang Hùng
Chỉ đang tưởng tượng nếu để em chữa lành cho người ta, chắc người ta càng thêm tổn thương.
Pháp Kiều
Duy là kiểu người sẽ không bao giờ mở cửa.
Pháp Kiều
Trừ khi có ai đó chịu ở trước cánh cửa đó… rất lâu.
Trần Đăng Dương
/ Gật đầu /
Trần Đăng Dương
Quang Anh, nếu cậu còn kiên nhẫn, bọn tôi sẽ lo hậu cần.
Nguyễn Quang Anh
/ Cười nhẹ /
Nguyễn Quang Anh
Tôi ở đây không phải để cứu ai.
Nguyễn Quang Anh
Chỉ là… tôi thấy tiếc nếu một người từng gọi âm nhạc là ngôn ngữ, lại sống mãi trong im lặng.
Ngày thứ ba, trời đổ mưa. Quán vắng khách.
Quang Anh vẫn ngồi cạnh cây đàn, chơi bản Nocturne Op.9 No.2.
Tay anh lướt nhè nhẹ, không cố trưng trổ, chỉ đơn giản là một lời thì thầm.
Duy đứng ở quầy, vô thức quay lại nhìn.
Quang Anh không nhìn anh, vẫn đánh tiếp, đến khi dứt nốt cuối.
Nguyễn Quang Anh
Em từng chơi bản này rất giỏi… đúng không?
Hoàng Đức Duy
/ Im lặng một lúc lâu, rồi rất khẽ /
Hoàng Đức Duy
…Tôi quên rồi.
Nguyễn Quang Anh
/ Mỉm cười /
Nguyễn Quang Anh
Không sao. Anh nhớ giúp em.
Một người từng là thiên tài đang trốn chạy khỏi nốt nhạc.
Một người sẵn sàng ngồi giữa lặng im để kéo cậu trở lại.
Lâu đài băng đã có tiếng gõ nhẹ đầu tiên…
Không Còn Là Im Lặng
Quán “Sonata” ngày hôm đó đông bất thường.
Đức Duy bước vào buổi chiều, vừa thấy trong quán đã bày sẵn mic, dây loa và ánh đèn sân khấu mini.
Cảm giác đầu tiên là… rối loạn.
Hoàng Đức Duy
/ Nhíu mày /
Nguyễn Thái Sơn bước từ trong ra, mặc sơ mi hoa nổi bật, trên tay cầm kèn harmonica.
Nguyễn Thái Sơn
Chào mừng đến với Chạm Nhẹ Tâm Hồn – đêm nhạc đường phố phiên bản phòng trà!
Hoàng Đức Duy
Tôi không cho phép.
Nguyễn Thái Sơn
/ Mắt long lanh /
Nguyễn Thái Sơn
Duy à, người ta tổ chức vì quán em đó!
Nguyễn Thái Sơn
Không thấy hôm nay có nhiều khách à?
Từ bên kia, Phong Hào ôm đàn ngồi xuống ghế, gảy thử vài hợp âm:
Trần Phong Hào
Yên tâm, không đụng tới đàn của em.
Trần Phong Hào
Dù anh đánh còn hay hơn…
Hoàng Đức Duy
/ Lạnh giọng /
Hoàng Đức Duy
Cũng không ai yêu cầu anh đánh.
Trần Phong Hào
/ Thở dài nhìn Sơn /
Trần Phong Hào
Thấy chưa. Em nói nó không thích ai đụng đồ nó mà.
Nguyễn Thái Sơn
/ Vừa cười vừa huých tay Hào /
Nguyễn Thái Sơn
Em lo chơi cho hay là được. Đừng để khán giả bỏ về giữa chừng.
Quang Anh đến sau, thấy cả sân khấu, ánh đèn và… một Duy đang nhìn anh đầy nghi ngờ.
Hoàng Đức Duy
Anh biết vụ này?
Nguyễn Quang Anh
/ Giơ tay đầu hàng /
Nguyễn Quang Anh
Không. Nhưng anh ủng hộ.
Hoàng Đức Duy
Tôi không thích đám đông.
Nguyễn Quang Anh
/ Mỉm cười /
Nguyễn Quang Anh
Vậy thì đứng cạnh người quen trong đám đông, sẽ không đáng sợ nữa.”
Duy không đáp. Nhưng ánh mắt có phần mềm lại.
Đăng Dương ngồi sau dàn bass, ánh đèn vàng dịu đổ xuống.
Pháp Kiều lên dẫn chương trình, tay cầm mic như MC chuyên nghiệp:
Pháp Kiều
Chào mừng quý vị đến với đêm nhạc không được cho phép bởi chủ quán nhưng được hậu thuẫn bởi bảy kẻ mặt dày khác. Xin hãy cổ vũ cho nhóm nhạc chúng tôi chưa kịp đặt tên!
Đặng Thành An
/ Ngồi lên bàn, vỗ tay /
Đặng Thành An
Tôi đề xuất tên là ‘Đoán Xem Ai Là Top’!
Lê Quang Hùng
/ Ngồi kế bên, đẩy gọng kính /
Lê Quang Hùng
Cái tên đó chỉ mình em thích thôi.
Tiếng cười vang lên, không khí ấm áp len lỏi khắp căn phòng.
Quang Anh bước lên sân khấu.
Nguyễn Quang Anh
Bài đầu tiên, tôi xin chơi một bản nhạc không tên.
Nguyễn Quang Anh
Vì người tôi viết cho…
Nguyễn Quang Anh
đã từng đánh mất tên của mình trong âm nhạc.
Anh ngồi xuống piano – cây đàn vẫn im lặng suốt nhiều năm. Không ai chạm vào nó, ngoài Duy.
Quang Anh mở nắp đàn, đặt tay lên phím, nhẹ nhàng ấn từng nốt.
Không cố phô trương, không kỹ thuật điêu luyện – chỉ là những nhịp rung dịu dàng, gần gũi.
Ở góc quầy, Duy khựng lại khi nghe.
Giai điệu ấy… không hoàn chỉnh. Như thể đang chờ một người khác chơi phần còn lại.
Khách đã về hết. Quán chỉ còn lại bọn họ.
Nguyễn Thái Sơn
/ Vẫy tay /
Nguyễn Thái Sơn
Hào ơi, mình về thôi. Anh đói lắm rồi.
Trần Phong Hào
/ Cười cười, vác đàn /
Trần Phong Hào
Vừa chơi xong mà đã đói?
Nguyễn Thái Sơn
/ Ghé tai thì thầm /
Nguyễn Thái Sơn
Ờ thì nãy giờ chỉ nhìn em chứ có ăn gì đâu…
Đặng Thành An
Trời ơi đủ rồi! Về lẹ đi, ngứa lỗ tai quá trời!
Pháp Kiều
Anh Dương, hôm nay anh đánh bass đẹp ghê.
Trần Đăng Dương
/ Nói ngắn gọn /
Trần Đăng Dương
Tập cả tuần.
Pháp Kiều
Vậy tối nay… tập tiếp không?
Quang Anh ngồi lại một mình, Duy tiến đến.
Duy đứng phía sau ghế đàn, nhìn người con trai đang nghịch vài phím rời rạc.
Hoàng Đức Duy
Anh… đã từng có ai cần âm nhạc để sống chưa?
Nguyễn Quang Anh
/ Khựng lại một giây, rồi quay sang /
Nguyễn Quang Anh
Là mẹ anh. Trước khi mất, bà không nói chuyện được nữa. Chỉ nghe nhạc.
Nguyễn Quang Anh
Anh đã chơi đàn cho bà nghe mỗi tối.
Duy lặng người. Tay vô thức đặt lên nắp đàn.
Một khoảnh khắc im lặng giữa hai người. Rất thật.
Nguyễn Quang Anh
/ Nhẹ nhàng /
Nguyễn Quang Anh
Âm nhạc không phải để biểu diễn. Đôi khi… chỉ để ở lại.
Duy nhìn anh. Một lần nữa, không đáp.
Nhưng tối hôm đó, trước khi rời quán, Duy đã đặt tay lên phím đàn. Chỉ một nốt.
Và Quang Anh mỉm cười, như thể đã nghe thấy tiếng vọng đầu tiên từ một tâm hồn đang ngủ quên.
Và một người đang học cách đứng trong ánh sáng… mà không sợ bị tổn thương.
Download MangaToon APP on App Store and Google Play