[YUIMUI] Mỗi Ngày Yêu Nhau
#1: Mỗi Ngày Yêu Nhau
Buổi sáng sớm, tại căn biệt thự lớn của hai anh em Tokitou. Đồng hồ điểm 6:45. Trong phòng Yuichirou, vừa thay bộ đồng phục xong, bộ đồng phục đen tuyền trung học Kimetsu Gakuen, cổ áo thẳng thớm. Gương mặt Yuichirou vẫn còn vương nét ngái ngủ, nhưng ánh mắt đã đầy tỉnh táo.
Yuichirou cài nốt cúc áo cổ tay xong liền nhìn lên đồng hồ, thở dài ra một tiếng nặng nề rồi rời khỏi phòng mình. Yuichirou đi tới gõ cộc cộc vào cánh cửa phòng của Muichirou, cất tiếng giọng gọi khô khốc như mọi ngày.
Tokitou Yuichirou
Muichirou, dậy đi.
Không có tiếng trả lời vọng từ bên trong. Yuichirou liền mở cửa, bước vào phòng em trai mình. Căn phòng vẫn im lặng, rèm cửa chỉ hé một chút ánh sáng nhàn nhạt. Muichirou cuộn tròn dưới lớp chăn dày, tóc rối phủ đầy gối, hoàn toàn không có dấu hiệu sẽ thức dậy.
Yuichirou bước lại gần, cuối người vỗ nhẹ vào vai Muichirou.
Tokitou Yuichirou
Mày mà không dậy thì trễ học thật đấy. Tao không muốn viết đơn xin nghỉ hộ cho mày đâu
Ở trong chăn ấm, một tiếng ú ớ phát ra rồi vẫn không động tĩnh gì. Muichirou chỉ dịch người, chăn trùm kín đầu hơn, rồi giọng lười biếng vọng ra từ trong chăn.
Tokitou Muichirou
Em không muốn dậy đâu.
Tokitou Muichirou
Mệt… Hôm nay trời âm u mà…
Tokitou Yuichirou
Trời âm u thì có liên quan gì?
Sau vài lần kêu gọi Muichirou dậy mãi nhưng vẫn không được, khiến Yuichirou cũng dần dần mất kiên nhẫn mà quyết định bỏ bê em luôn.
Tokitou Yuichirou
...Thôi mệt quá, tùy mày. Trễ thì tự chịu—
Nhưng khi Yuichirou vừa quay lưng rời đi được mấy bước thì Muichirou lập tức bật dậy khỏi chăn, tóc tai rối bù, mắt lim dim, cất giọng khàn khàn còn ngái ngủ gọi Yuichirou lại.
Tokitou Muichirou
Đợi đã...
Tokitou Yuichirou
Sao?
//quay lại//
Tokitou Muichirou
Bế em đi~
//Giang hai tay//
Tokitou Yuichirou
...Mày là con nít đấy à? 14 tuổi đầu rồi mà còn bày đặt!
Muichirou không trả lời, chỉ nhích nhích đôi tay nhỏ lại gần hơn, đôi mắt long lanh đang năng nỉ với Yuichirou, giọng lè nhè cất lên.
Tokitou Muichirou
Chân em yếu... với lại, ôm anh sẽ tỉnh nhanh hơn nhiều
Tokitou Yuichirou
...Thiệt tình, tao thua mày luôn đấy!
Yuichirou gằn giọng nhưng mặt lại có chút đỏ lên, miệng dù cằn nhằn thế nhưng vẫn đi lại liền cuối người bế nhắc bổng Muichirou lên một cách rất nhanh gọn, như thể đó là phản xạ đã ăn sâu vào từng buổi sáng.
Ngay khi được bế lên, Muichirou lập tức rúc mặt vào cổ Yuichirou, mái tóc mềm chạm vào má em. Mùi hương ngọt quen thuộc trên người của Yuichirou khiến Muichirou khẽ hít một hơi dài.
Tokitou Muichirou
Hm~ đúng là mùi của anh, thơm quá đi~
Yuichirou cũng chỉ bất lực thở dài, rồi cẩn thận bế Muichirou đi vào nhà vệ sinh trong phòng, từng bước cẩn trọng như thể đang giữ một thứ gì đó cực kỳ mỏng manh. Cánh cửa phòng vệ sinh bật mở. Yuichirou khom người đặt Muichirou xuống sàn gạch lạnh, nhưng...
Tokitou Yuichirou
...Buông ra coi. Tới nơi rồi
//đẩy nhẹ//
Muichirou vẫn ôm chặt cổ Yuichirou không chịu buông. Mặt em cọ cọ vào vai áo Yuichirou.
Tokitou Muichirou
Không, muốn thêm chút nữa...
Tokitou Yuichirou
Mày muốn tao mắc nghẹt cổ chết vì mày hả?
Không còn cách nào khác, Yuichirou bất lực khẽ thở dài, liền chồm xuống hôn nhẹ lên đỉnh đầu Muichirou một cái rồi đưa tay xoa đầu em như vỗ về một con mèo lười.
Tokitou Yuichirou
Thay đồ lẹ đi. Tao xuống nhà chờ.
Được đãi ngộ như thế, Muichirou mới chịu buông tay. Gật đầu nhỏ một cái.
Tokitou Muichirou
Ừm... nhưng nhớ đợi em. Đừng đi trước.
Tokitou Yuichirou
Không đợi để mày mặc ngược đồng phục à?
Phòng khách, Yuichirou ngồi trên ghế sofa, vắt chéo chân, tay cầm ly sữa uống sau khi ăn xong cơm nấm tự làm, mắt dán vào đồng hồ trên tường. Một phút, hai phút, thì cuối cùng cũng nghe được tiếng bước chân nhẹ nhàng từ cầu thang. Muichirou xuất hiện, tóc buông thả được chải gọn gàng, áo đồng phục chỉnh tề, nhưng ánh mắt thì vẫn long lanh như mèo con tìm chủ.
Tokitou Muichirou
Em xong rồi
Tokitou Yuichirou
Ừm, đồ ăn sáng của mày nè. Đi thôi
Yuichirou đứng dậy đồng thời cầm phần cơm nấm của Muichirou lên đưa cho em, ngay khi anh vừa đi tới gần cửa chính đưa tay nắm lấy tay nắm cửa, chuẩn bị xoay nó mở ra thì...
Tokitou Muichirou
…Nii-san.
Giọng Muichirou cất lên nhẹ như một hơi thở, nhưng lại đủ khiến Yuichirou khựng lại ngay lập tức. anh liền xoay người lại, cau mày nhìn Muichirou hỏi.
Tokitou Yuichirou
Lại gì nữa?
Muichirou không trả lời ngay, vẫn đứng đó trong bộ đồng phục đen tuyền ngay ngắn, tóc buông xõa mượt mà, ánh mắt trong veo như thường ngày, chỉ khác là có một chút gì đó lấp lánh hơn.
Muichirou đưa ngón tay lên chỉ vào môi mình, rồi khẽ đáp bằng giọng như thể trách nhẹ
Tokitou Muichirou
Nụ hôn buổi sáng của mỗi ngày. Anh quên rồi à?
Yuichirou chớp mắt. Một nhịp tim chậm lại rồi rối rắm tăng tốc. Anh thở dài một hơi, rũ nhẹ vai
Tokitou Yuichirou
Cái thủ tục gì ngớ ngẩn! Mày đúng là nhớ dai như đỉa thật đấy.
Tokitou Yuichirou
Tao chỉ quên đúng vài lần thôi, còn mày thì ghi nhớ cả đời!
Dù miệng thì cằn nhằn phàn nàn như thế, nhưng Yuichirou vẫn bước trở lại, đứng trước mặt Muichirou. Anh nhìn em trong một nhịp lặng, rồi chậm rãi cuối xuống, đặt môi mình lên môi em với một nụ hôn chậm, nhẹ nhàng và sâu, không còn vụng về như thuở ban đầu.
Muichirou khẽ nhắm mắt, vòng tay lên cổ Yuichirou kéo anh gần lại hơn một chút, như thể cả thế giới chỉ cần có mỗi khoảnh khắc này là đủ.
Cả hai im lặng giữa nụ hôn ấy. Chỉ có ánh nắng buổi sớm len qua cửa sổ, rọi lên mái tóc đen mềm của họ.
Một lúc sau, Yuichirou mới nhẹ nhàng rời ra, khẽ hít một hơi rồi nghiêng đầu nhìn Muichirou.
Tokitou Yuichirou
Hết chưa? Đi được chưa? Trễ học là tại mày đấy.
Muichirou khẽ mỉm cười đầy hài lòng, nụ cười hiếm hoi, mảnh như gió lướt qua mặt nước rồi gật đầu thật nhẹ
Tokitou Muichirou
Ừm. Giờ thì có thể đi được rồi.
Yuichirou không nói thêm gì, chỉ lắc đầu bất lực, vươn tay nắm lấy tay Muichirou, những ngón tay họ đan vào nhau như thói quen đã thuộc nằm lòng.
Cả hai bước ra khỏi nhà, đi dọc con đường quen thuộc dẫn tới trường. Hai bóng người lặng lẽ, một cao lớn nghiêm nghị, một nhỏ nhắn mơ màng. Tay nắm tay. Nắng lốm đốm qua tán lá, trải dài lên từng bước chân của họ như rắc mật ong lên buổi sáng.
Không bao lâu thì cũng đã đến trường Kimetsu Gakuen, ngôi trường hiện tại cả hai đang học. Nhưng khi vừa nhắc chân bước vào cổng trường còn chưa kịp đi được vài bước thì một đám nữ sinh từ các lớp khác như đã rình sẵn, lập tức ùa đến.
...
Muichirou-kun! Hôm nay tớ có làm bánh kẹp nè, cậu ăn thử nhé!
//đưa bánh kẹp cho Muichirou//
...
Muichirou ơi! Cậu có thích nước ép táo không? Tớ mua lạnh đấy, mới từ siêu thị sáng nay!
Muichirou khẽ nghiêng đầu, dừng lại một chút. nhìn hai nữ sinh đang đưa đồ ăn nước uống cho mình. Đôi mắt em mở to chớp chớp vài cái, như thể vừa mới nhận ra mình đang được bao vây. Muichirou nhẹ nhàng buông tay khỏi tay Yuichirou, đưa tay nhận lấy bánh kẹp từ nữ sinh đầu tiên nhưng rồi lại mỉm cười lịch sự, đưa trả lại cho nữ sinh ấy.
Tokitou Muichirou
Cảm ơn nhé. Nhưng tớ ăn sáng rồi.
Giọng em nhẹ tênh, không lạnh cũng chẳng nhiệt tình. Rồi cũng dịu dàng quay sang nhìn nữ sinh kia đang đưa nước ép cho mình rồi dịu dàng mỉm cười đáp.
Tokitou Muichirou
A, tớ không uống lạnh buổi sáng
Tokitou Muichirou
À...còn cơm nắm cá hồi thì thơm thật, nhưng Yuichirou làm bữa sáng cho tớ rồi.
Cứ thế Muichirou nhẹ nhàng từ chối từng món một của các nữ sinh đưa cho mình, khiến không ai phật lòng, dù bị từ chối. Đến khi Muichirou từ chối món cuối cùng khiến một loạt nữ sinh đứng sững, và mặt ai nấy cũng đều xụ mặt buồn bã thất vọng.
Thì lúc này Yuichirou vẫn giữ tay trong túi quần, liếc cả nhóm nữ sinh một lượt với ánh nhìn không mấy thiện cảm. Và một nữ sinh ở đó rụt rè đưa hộp cơm lại gần anh, ánh mắt mong chờ.
...
Tớ làm sáng nay, chưa nguội đâu-
Tokitou Yuichirou
Tao đâu có bảo mày đem tới đây?
//cau mày//
Yuichirou liền liếc sang hộp cơm của nữ sinh khác rồi lập tức cau mày sâu hơn, cất giọng đầy khó chịu.
Tokitou Yuichirou
Hộp cơm của mày còn dán hình gấu nữa, bộ mày nghĩ tao giống mấy đứa thích ăn cơm hộp màu mè này lắm hả?
Không khí xung quanh như chững lại vài giây. Muichirou vẫn đứng yên, mắt nhìn đi nơi khác, còn Yuichirou chán ngán lập tức quay sang kéo tay Muichirou.
Tokitou Yuichirou
Đi thôi, tao không muốn lãng phí thời gian ở đây.
Tokitou Muichirou
...Xin lỗi mọi người nhé
Muichirou bị kéo đi nhưng vẫn quay đầu lại nhìn đám nữ sinh kia nhỏ giọng, Hai người nhanh chóng rời khỏi đám nữ sinh, để lại sau lưng là tiếng rì rầm, thở dài tiếc nuối và vài ánh mắt thất vọng. Nhưng cả hai thì hoàn toàn không quan tâm.
Trong hành lang dẫn vào lớp học. Yuichirou vẫn nắm tay Muichirou kéo đi, bước chân dứt khoát, ánh mắt cau có nhưng im lặng.
Tokitou Muichirou
Anh ghen à?
Nghe thế Yuichirou liền quay phắt lại, mặt nhăn như vừa bị dội nước đá.
Tokitou Yuichirou
Ghen cái gì?! Tao chỉ thấy phiền thôi
Tokitou Muichirou
Vậy sao...
Tokitou Muichirou
Nhưng mà em thấy hơi vui vì anh không bỏ mặc em ở lại đó.
Tokitou Yuichirou
Ừ, nhưng mày mà cứ tươi cười với tụi nó thế hoài. Thì tụi nó lại nghĩ tụi nó có cơ hội nhiều hơn đấy!
Tokitou Muichirou
Ồ, vậy thì từ nay em chỉ cười mỗi với anh thôi. Được chứ?
Yuichirou liền quay phắt sang nhìn em lần nữa, thì bắt gặp nụ cười nhẹ như gió thoảng của Muichirou. Khiến mặt anh bất ngờ đỏ bừng lên rồi nhanh chóng quay mặt đi chỗ khác né tránh.
Tokitou Yuichirou
Ừ, tùy mày.
Savy (Tác giả)
Ok, dừng tại đây thôi nhe. Xin lỗi mọi người vì đã xóa truyện kia nhe:(( Thì nếu ai có theo dõi trên kênh tiktok của tôi thì tôi có giải thích là tôi lỡ xóa truyện vì thấy truyện tôi viết thấy xàm quá nên xóa.
Savy (Tác giả)
Nhưng không nghĩ là sau khi xóa xong thì tôi mới biết là mọi người lại yêu thích truyện của tôi đến thế, có vài người buồn đến mức mà thất vọng tràn trề luôn nên tôi không nỡ để fan tôi buồn nên quyết định viết truyện mới này nè❤
Savy (Tác giả)
Mong mọi người đỡ buồn và yêu thích truyện mới này của tôi nhe❤
Savy (Tác giả)
Và giờ nói sơ qua về kiểu yêu của Yuichirou và Muichirou nhe:))
Savy (Tác giả)
Yuichirou thì ai cũng biết tính ẻm được gọi là Tsundere đúng không, nên truyện này ẻm yêu theo cách phải gọi là 'cẩu huyết' á. Bề ngoài hay cằn nhằn khó chịu, xưng hô mày - tao với Muichirou vậy thôi chứ nói về độ yêu Muichirou thì không ai sánh bằng Yuichirou cả:33
Savy (Tác giả)
Còn Muichirou thì trước mặt mọi người thì ra dáng trưởng thành, học sinh gương mẫu, hiểu chuyện vậy đó. Nhưng khi ở cạnh Yuichirou thì như em bé mới tập đi vậy, luôn đòi bế và đòi hôn, ôm ấp ấy:33
Savy (Tác giả)
Đó, nói ngắn gọn đó là cách yêu của hai ẻm đó:D và giờ thì ráng đợi ra chap 2 nhe. Bái bai🖐
#2: Mỗi Ngày Yêu Nhau
Không bao lâu thì cũng đã đến lớp học của cả hai. Cửa lớp mở ra, ánh nắng xiên qua cửa sổ tạo thành những vệt sáng dịu dàng trên sàn. Cả lớp vẫn còn lác đác vài học sinh đến sớm. Yuichirou và Muichirou cùng bước vào, tay vẫn nắm tay nhau, im lặng như mọi ngày
Yuichirou vừa bước tới gần dãy bàn chỗ mình, vừa thả tay em ra thì bỗng Muichirou lén chồm lên rất nhanh hôn nhẹ một cái vào má trái của Yuichirou.
Âm thanh rất nhỏ, chỉ như một tiếng chạm khẽ của gió vào lá. Nhưng với Yuichirou thì như có tiếng sét đánh xuống thái dương.
Tokitou Muichirou
Thay cho nụ hôn buổi sáng hôm nay, vì hồi nãy em chưa được đáp lại đâu đấy!
Yuichirou cứng đờ tại chỗ, chớp mắt vài lần. Rồi hai vành tai lập tức ửng đỏ, lan dần xuống cổ. Đôi mắt hẹp thường ngày giãn to ra một chút, má đỏ bừng, giọng nói vấp váp hẳn.
Tokitou Yuichirou
Mày— mày bị gì vậy hả?!
Tokitou Yuichirou
Ở trường đó, tỉnh táo lên coi!
Muichirou chỉ khẽ nghiêng đầu, ánh mắt dửng dưng như thể chuyện vừa rồi là điều hiển nhiên
Tokitou Muichirou
Thì em tỉnh rồi mà. Còn anh thì đỏ mặt hết trơn luôn rồi kìa~
Tokitou Yuichirou
Cái… Cái gì mà đỏ!
Tokitou Yuichirou
Không có! Tao… nóng thôi!
Yuichirou quay phắt mặt đi, đưa tay che má trái của mình, lẩm bẩm mấy tiếng vô nghĩa. Nhưng bàn tay kia thì vẫn cầm lấy quai cặp vẫn đeo trên vai mà vẫn chưa chịu buông.
Tokitou Muichirou
...Tay anh nóng thật đấy
Muichirou đưa tay chạm nhẹ lên mu bàn tay của Yuichirou đang che bên má trái của anh, thì bất ngờ bị Yuichirou hất văng tay ra.
Tokitou Yuichirou
Im mồm! Mày còn nói nữa tao dán băng keo miệng mày luôn đó!
Câu nói ấy dù cau cáu nhưng hoàn toàn không có một chút dọa nạt nào. Trái lại, giống như một con mèo xù lông vì bị vuốt trúng chỗ ngứa, cố gồng để giữ hình tượng nhưng không thể giấu được đôi má vẫn đang đỏ bừng đến tận mang tai.
Yuichirou liền kéo ghế ngồi xuống chỗ mình, vẫn còn chưa hoàn hồn sau cú hôn má bất ngờ của Muichirou khi nảy. Anh vừa ngồi vừa liếc ra cửa lớp đầy cảnh giác như sợ có ai đó lỡ nhìn thấy.
Muichirou thì bước lại gần Yuichirou mà không về ngồi chỗ ngồi của mình, mà lại đứng cạnh bàn Yuichirou, khom người xuống, tay chống lên mặt bàn, mặt cuối sát gần anh. Mái tóc đen mềm thả nghiêng, khoảng cách giữa hai người chỉ còn vài centimet.
Muichirou mỉm cười, nụ cười tươi hiếm thấy, trong trẻo như gió đầu xuân.
Tokitou Muichirou
Buổi trưa, anh đi ăn với em nha~
Yuichirou như bị đâm thẳng vào ngực một phát, khi vừa ngước mắt lên thì thấy mặt em đang dí sát gần anh mà ngơ ngác, lắp bắp đáp lại.
Tokitou Yuichirou
Hả… ờ… ừm… Thì, nếu mày không lười ăn như mọi lần…
Giọng anh nhỏ hẳn đi, mặt đỏ bừng. Tay lật sách toán nhưng lại lật nhầm sang vở địa lý. Anh khựng lại, lật lại, lật sai nữa, tai đỏ đến mức nóng rực.
Muichirou dù nhìn thấy hết, nhưng vẫn không nói gì. Em chỉ tiếp tục cuối gần hơn, đôi tay chống trên bàn, mắt đối mắt, hơi thở nhẹ chạm nhẹ vào má Yuichirou.
Tokitou Muichirou
Vậy là hẹn rồi nha.
Tokitou Yuichirou
//Liếc xéo lên// Mày ngồi gần vậy làm cái gì? Có người thấy giờ là phiền phức đấy.
Tokitou Muichirou
Không sao, em chỉ muốn nhìn anh gần một chút nữa thôi.
Yuichirou quay mặt đi, tay siết nhẹ cây bút chì như muốn bẻ đôi nó.
Một lúc sau, chuông báo vào lớp vang lên. Tiếng rì rầm khắp nơi dần lắng xuống.
Yuichirou liếc đồng hồ đang đeo trên cổ tay mình rồi nghiêm giọng nói với Muichirou.
Tokitou Yuichirou
Về chỗ đi. Vào tiết rồi
Muichirou cũng ngoan ngoãn gật đầu. Nhưng trước khi quay đi, thì bất ngờ Muichirou đưa tay lên môi mình rồi thổi nhẹ một cái hôn gió về phía Yuichirou, miệng cười khúc khích như thể vừa trêu được con thú dễ đỏ mặt nhất trường.
Yuichirou giật mình, theo bản năng nghiêng đầu né sang bên như thể sợ thứ hôn đó thật sự bay trúng vào mặt mình. Má anh lại đỏ lên lần nữa, cau mày nhìn theo bóng Muichirou đang chậm rãi quay về chỗ, bước chân thong thả như chẳng có gì xảy ra.
Tokitou Yuichirou
Đồ phiền phức này...
Miệng dù lẩm bẩm thế nhưng ánh mắt vẫn không rời khỏi bóng lưng ấy. Ngón tay đang giữ bút đã thôi siết, môi mím lại như cố nén một nụ cười mơ hồ.
Cảnh khép lại bằng ánh sáng lặng lẽ nơi cửa sổ, và một Yuichirou tuy ngoài mặt khó ở nhưng ánh mắt lại ấm lên từng chút khi nhìn về phía bàn Muichirou.
Trưa hôm đó – sân thượng trường học Kimetsu Gakuen. Trời cao thoáng đãng, gió nhẹ lướt qua như ve vuốt. Trên góc sân thượng có mái che bằng dây leo xanh, một chiếc ghế gỗ cũ kỹ được đặt dưới bóng mát. Ở đó, Yuichirou và Muichirou đang ngồi cạnh nhau, mỗi người cầm một hộp cơm bento do chính tay Yuichirou chuẩn bị từ sáng sớm cho cả hai.
Hai người cứ thế ăn trong im lặng, một thứ im lặng trong sự dễ chịu. Tiếng đũa chạm khẽ vào nhau, mùi cơm trứng thơm thoang thoảng. Gió thổi nhè nhẹ làm vài sợi tóc Muichirou bay nhẹ qua má Yuichirou, nhưng Yuichirou vẫn giả vờ như không thấy, chỉ nhai cơm mà mắt thì liếc trộm Muichirou vài lần.
Bỗng lúc này Muichirou dừng đũa, trừng mắt nhìn hộp cơm của mình. Một miếng ớt chuông xanh nằm ngay chính giữa. Em cau mày, nhìn nó như đang đối diện một kẻ thù truyền kiếp. Rồi chẳng nói chẳng rằng, em liền gấp ngay miếng ớt chuông đó, quay sang Yuichirou, ánh mắt long lanh như thể sắp làm nũng.
Tokitou Muichirou
Chồng ơiiii~
Ngay lập tức Yuichirou liền khựng đũa, miếng cơm vẫn còn trong miệng chưa kịp nuốt, quay sang nhìn Muichirou với ánh mắt mở to ngơ ngác.
Tokitou Yuichirou
Mày- mày vừa gọi cái gì vậy?!?
Muichirou mặt vẫn tỉnh bơ, chìa đũa ra, trên đó là miếng ớt xanh mà em ghét ăn nhất trên đời.
Tokitou Muichirou
Cái này em không ăn được đâu. Chồng ăn giùm em nha~
Tokitou Yuichirou
Mày… mày gọi kiểu đó ở nơi công cộng!
Tokitou Yuichirou
Lỡ ai ở đây nghe thấy thì sao?!
Muichirou đảo mắt một vòng quanh sân thượng trống không, rồi nhìn lại anh cười nhẹ.
Tokitou Muichirou
Không ai nghe hết mà. Em gọi vậy cho dễ thương thôi~
Yuichirou giơ tay che nửa mặt, tai đỏ đến tận cổ, giọng lắp bắp.
Tokitou Yuichirou
Mày… cái đồ… hết thuốc chữa…
Nhưng rồi anh cũng gắp lấy miếng ớt đó, bỏ vào miệng nhai trong tức tối, như thể đang trừng phạt miếng rau đáng ghét ấy thay cho Muichirou.
Tokitou Yuichirou
…Lần sau đừng có gọi như thế nữa. Lỡ có người khác lên đây nghe thấy thì phiền phức lắm.
Tokitou Muichirou
//Xích lại gần anh hơn//
Tokitou Muichirou
Nếu lỡ ai lên thì em vẫn sẽ gọi, nhưng gọi nhỏ lại một chút~
Tokitou Yuichirou
Đó không phải là vấn đề chính!
Muichirou chỉ nhìn anh khẽ cười khúc khích, rồi tựa nhẹ đầu lên vai Yuichirou trong một thoáng ngắn, rồi lại tiếp tục ăn như chưa có gì xảy ra.
Yuichirou nhìn Muichirou, lắc đầu bất lực, nhưng rồi lặng lẽ gắp miếng trứng chiên trong hộp cơm của mình rồi đặt sang trong hộp cơm của Muichirou
Tokitou Yuichirou
Đổi. Cái này ngon hơn
Muichirou khựng tay, nhìn món trứng vừa được chuyển qua, rồi ngước lên nhìn Yuichirou đang giả vờ nghiêm túc cuối ăn tiếp.
Muichirou khẽ mỉm cười, một nụ cười khiến gió cũng như lặng lại một nhịp.
Tokitou Muichirou
Em yêu anh lắm~
Vừa nghe Yuichirou liền vô thức bóp mạnh đũa, mặt quay đi chỗ khác né tránh sự ngại ngùng này. Nhưng gương mặt thì lại đỏ bừng bừng lên mãi.
Chiều hôm đó, phòng thể thao bộ môn bóng chuyền. Trong nhà thi đấu rộng lớn, tiếng bóng đập nền vang lên đều đặn cùng tiếng giày trượt trên sàn. Dưới ánh đèn trắng cao áp, Yuichirou, Takeuchi, Sabito và Yushirou đang hăng say luyện tập, mồ hôi rịn ướt cả áo.
Takeuchi
Giao bóng lại nào, Yuichirou!
//gào lên đầy máu lửa//
Sabito
Lần này đập cho mạnh vào nhé, đừng có nương tay với tụi tớ!
Yushirou
Lực cổ tay cậu hôm nay tốt hơn hôm qua. Phát huy đi!
Yuichirou hít một hơi sâu, lấy đà lùi ra sau, đôi mắt nghiêm nghị nhìn quả bóng sắp được chuyền. Dáng người thẳng tắp, cơ bắp căng lên dưới lớp áo thể thao. Anh lập tức bật nhảy lên, tay giơ cao chuẩn bị tung cú đập bóng.
Thì bỗng lúc này, từ trên khán đài quan sát phía trên, vang xuống một giọng nói ngọt lịm, trong trẻo như mật ong rót vào tai.
Tokitou Muichirou
Chồng ơiiii cố lên nha~~!
Cả nhà thi đấu nín lặng đúng một giây. Còn Yuichirou thì vừa nghe âm thanh đó mà lỡ trớn, mất đà giữa không trung khiến anh chới với rồi ngã uỵch xuống sàn, chân tay văng tung tóe như con mèo bị quăng khỏi bệ cửa sổ.
Tokitou Yuichirou
A-Á!!
//ngã nhào trên sàn//
Thấy thế Takeuchi - Sabito - Yushirou ở dưới sàn cùng Yuichirou lập tức vội chạy lại đỡ anh lên.
Sabito
Có sao không đó?! Sao tự nhiên lại- //Vừa đỡ dậy, vừa cố nhịn cười//
Tokitou Yuichirou
Tôi… tôi bị phân tâm…
//gục mặt xuống, giọng nghẹn lại vì xấu hổ//
Trong lúc đó, Yuichirou cũng hơi ngó nghiêng lên khán đài, và đúng như dự đoán là Muichirou đang đứng nơi lan can tầng trên, tay vẫy vẫy, gương mặt vô cùng hồn nhiên, ánh mắt long lanh đầy cổ vũ nhưng giờ lại pha một chút ngơ ngác hoang mang nhìn anh.
Tokitou Muichirou
Sao tự nhiên anh ngã vậy? Em mới cổ vũ mà?
Bên cạnh Muichirou lúc này có Senjurou, cậu em trai nhiệt huyết của thầy giáo Rengoku Kyojurou. Senjurou đang bưng nước, nhìn cảnh tượng trước mắt mà thở dài bất lực.
Rengoku Senjurou
Anh gọi kiểu đó thì anh Yuichirou không ngã mới là lạ á.
Dưới sân, Yuichirou mặt đỏ như quả cà chua chính, tay chống đầu gối ngồi bật dậy, nghiến răng lầm bầm.
Tokitou Yuichirou
Tôi thề là Muichirou nó đang âm mưu giết tôi bằng cách ngọt ngào nhất có thể...
Takeuchi
Yêu nhau vậy khổ ghê ha.
//Vỗ vai Yuichirou//
Yushirou
Bị dính đòn chí mạng bằng âm thanh rồi. Đau tim không, Yuichirou?
Từ trên khán đài, Muichirou vẫn vẫy tay, hoàn toàn không biết mình vừa gây ra một "tai nạn thể thao."
Tokitou Muichirou
Chồng ơi cố lên tiếp nha! Lần này đừng ngã nữa đó~!
Yuichirou lập tức lấy quả bóng, úp lên mặt mình che giấu gương mặt đang ngượng chín đỏ bừng bừng, lẩm bẩm nghẹt qua quả bóng.
Tokitou Yuichirou
Chết tiệt! Không thể sống sót nổi buổi tập hôm nay rồi...
Sau buổi tập bóng chuyền, cả bốn chàng trai đều đang thở dốc, mồ hôi nhễ nhại, lưng áo ướt đẫm sau buổi luyện tập căng thẳng. Họ ngồi phịch xuống sàn hoặc tựa lưng vào vách, ai nấy đều thấm mệt nhưng nụ cười hiện rõ trên gương mặt.
Takeuchi
Uff… Hôm nay đánh ngon thật, kiểu này thi đấu không thua ai đâu.
//Lau mặt bằng khăn + cười hài lòng//
Sabito
Chuẩn! Phối hợp ổn hơn hôm trước nhiều rồi
//Gật đầu + ném khăn lên vai//
Yushirou
Chỉ cần giữ đúng nhịp này là sẽ ổn!
Lúc này Yuichirou cũng đang thở đều, ngồi chống tay trên đầu gối, mắt hướng về thùng nước gần cuối sân, định đứng dậy đi lấy một chai thì bỗng một tiếng giày chạy rầm rập trên sàn gỗ vang lên khiến ai cũng quay đầu lại.
Tokitou Muichirou
Chồng ơiiii~~!!
Yuichirou lập tức đứng hình.
Âm thanh ấy vang vọng như sét đánh ngang tai lần thứ hai trong ngày.
Muichirou vừa chạy tới vừa ôm một ly nước mát lạnh, tóc cột lệch lắc lư, đôi mắt long lanh như vừa hái trăng rơi xuống. Và rồi em dừng lại trước mặt Yuichirou, thở nhẹ rồi chìa ly nước ra, giọng ngọt như đường mía lau.
Tokitou Muichirou
Em pha nước chanh mật ong nè. Mát lắm. Chồng uống đi!
Yuichirou nhìn ly nước rồi nhìn gương mặt trong veo ấy trước mặt mình. Cả thân thể anh như ngừng hoạt động một giây. Tim đập nhanh hơn cả khi đập bóng.
Tokitou Yuichirou
Tao… tự đi lấy cũng được…
//Cau mày + lí nhí//
Tokitou Muichirou
Không được! Em mất công pha cho anh mà.
Tokitou Muichirou
Anh mà không uống là em giận đó nha! //Bĩu môi//
Yuichirou lặng lẽ đành đưa tay ra, lúng túng nhận lấy ly nước. Lúc đó bàn tay anh cũng vô tình chạm nhẹ vào tay Muichirou, cảm giác lạnh của ly nước lan qua lòng bàn tay nóng hừng hực vì vận động, nhưng mặt anh lại còn đỏ hơn cả thân nhiệt.
Tokitou Muichirou
Ngon không?
//cười hỏi//
Tokitou Yuichirou
Ừm… ngon…
//khẽ gật đầu//
Tokitou Muichirou
Hihi, em biết ngay là anh sẽ thích mà~
Rồi như không để ai kịp phản ứng, Muichirou ngồi xổm xuống cạnh Yuichirou, lôi từ trong túi ra một chiếc khăn nhỏ liền đưa lên lau nhẹ mồ hôi trên cổ và trán anh một cách dịu dàng.
Tokitou Muichirou
Hôm nay anh cố gắng quá trời luôn đó. Tự hào ghê~
Tokitou Yuichirou
Đừng- lau trước mặt người khác…
Tokitou Muichirou
Hửm? Ai đâu? Em chỉ thấy có mỗi chồng em thôi mà~
Ở phía xa xa kia là 3 người bạn và một cậu em đang đứng ngó chừng cảnh đó như thể vừa bị tạt nguyên xô cơm nóng vào mặt
Takeuchi
//Nuốt khan//…Hình như khẩu vị hôm nay là cơm tình cảm?
Sabito
Tôi chưa kịp lấy nước mà đã no rồi!
//lắc đầu bất lực//
Yushirou
…Ngược đãi dân độc thân trắng trợn.
Rengoku Senjurou
Tình yêu của họ thiêng liêng thật đó… nhưng mà… đau mắt quá…
Trong lúc đó, Yuichirou vẫn đang cố nuốt ly nước chanh mà không bị sặc vì cái ánh mắt yêu thương của Muichirou đang dán vào mình như nam châm.
Tokitou Yuichirou
Lần sau đừng gọi 'chồng ơi' ở nhà thi đấu nữa.
Tokitou Muichirou
Sao vậy? Gọi vậy để anh mới có tinh thần ráng cố gắng mà!
Tokitou Yuichirou
Tao ngã sml hai lần rồi đó.
Muichirou cười khúc khích, ngả đầu lên vai Yuichirou, thủ thỉ với anh.
Tokitou Muichirou
Không sao đâu, có em ở đây đỡ anh nè~
Savy (Tác giả)
À, tôi xin nói thêm là dù hai ẻm lén lút yêu nhau giấu diếm vậy đó nhưng bạn bè của hai ẻm thì biết hai ẻm yêu nhau nha:D
Savy (Tác giả)
Hai ẻm chỉ giấu với gia đình và thầy cô thôi, chứ bạn bè thân thiết của hai ẻm thì không nhe.
#3: Mỗi Ngày Yêu Nhau
Tiếng chuông tan học cuối cùng trong ngày vang lên như giải thoát cho cả một ngày đi học dài mệt mỏi. Trong lớp học, học sinh nhốn nháo thu dọn cặp sách, tiếng ghế kéo lạch cạch, tiếng cười nói dần tràn ra hành lang.
Yuichirou đứng lên khỏi bàn, liếc nhìn đồng hồ đeo trên cổ tay rồi quay sang Muichirou vẫn đang thong thả xếp tập vở.
Tokitou Yuichirou
Mày còn định ở đó tới Tết à?
Yuichirou bực bội nói, nhưng khi thấy Muichirou vẫn dửng dưng như đang sống ở chiều không gian khác. Yuichirou lắc đầu, hừ một tiếng rồi xách cặp bước ra ngoài.
Dù nói là bỏ đi trước, nhưng khi vừa bước ra khỏi cổng trường, Yuichirou cũng chẳng rẽ về ngay mà đứng nép ở một bên lối vào, tay đút túi quần, ánh mắt như vô tình nhìn ra con đường quen thuộc trước cổng, vừa như đang đợi ai đó
“CHỒNG ƠI!! ĐỢI EMMM~!!!”
Bỗng âm thanh quen thuộc vang vọng như bom nổ giữa sân trường. Tất cả học sinh gần cổng đều đồng loạt quay đầu lại. Còn Yuichirou thì như chết lặng tại chỗ.
Yuichirou quay phắt người lại, mặt đỏ phừng như lửa bén rơm, ánh mắt phẫn nộ nhìn thấy Muichirou đang vừa vẫy tay vừa chạy như gió tới.
Tokitou Yuichirou
M-Muichirou!! Mày hét cái quái gì vậy hả?!
Muichirou dừng lại trước mặt Yuichirou, còn chưa kịp thở đều đã mím môi lườm lại.
Tokitou Muichirou
Tại sao anh không đợi em?! Bộ đi đâu cũng phải bỏ em lại phía sau vậy hả?! Em buồn muốn chết!
Tokitou Yuichirou
Tại mày lề mề như rùa đeo đá!
Tokitou Yuichirou
Với lại, hét to như thế ai mà không nghe! Cái chữ 'chồng ơi' đó mà lan ra thì tao treo cổ chết sớm!!
Tokitou Muichirou
Thì lan ra cũng tốt mà. Để người ta biết anh là chồng hợp pháp của em~!
Yuichirou nghẹn lời, một phần vì tức, phần còn lại vì ngại ngùng đến đỏ mặt.
Và rồi sau vài giây gượng gạo, Yuichirou chỉ đành "Hừ" lạnh một cái, quay mặt đi giấu vẻ lúng túng, nhưng tay lại bất giác chìa ra. Muichirou thấy thế, lập tức đan tay vào, nắm thật chặt.
Tokitou Muichirou
Đừng giận nữa mà, về nhà thôi chồng yêu~♡
Tokitou Yuichirou
Mày còn nói câu đó nữa là tao xé mồm mày!
Yuichirou gắt giọng, nhưng vẫn không hề rút tay lại. Ngược lại còn siết nhẹ như sợ người kia biến mất.
Cả hai cứ thế nắm tay, bước đi dưới ánh chiều vàng rơi loang loáng khắp con đường quen thuộc, bỏ lại phía sau một loạt học sinh vẫn còn đang há hốc mồm đứng nhìn.
Về đến nhà, cánh cửa vừa khép lại sau lưng, Yuichirou đã quen tay khom người tháo đôi giày. Ánh sáng hoàng hôn hắt từ cửa sổ nhỏ rọi vào hành lang, trải lên lưng áo của cả hai một màu cam nhạt ấm áp. Yuichirou cuối thấp xuống, tay cầm đôi giày chuẩn bị đặt vào tủ thì...
Một cảm giác mềm mại và ấm áp đột ngột ôm lấy từ phía sau. Muichirou nhẹ nhàng vòng tay qua eo Yuichirou, tựa đầu lên lưng anh, gò má áp sát vào tấm lưng rộng lớn, nơi có tiếng nhịp tim quen thuộc mà em luôn muốn tìm về. Mùi hương của Yuichirou ấm, sạch và có chút gì đó như ánh chiều quấn lấy Muichirou một cách dịu dàng.
Bị ôm bất ngờ nên Yuichirou có hơi khựng lại. Đôi giày còn lưng chừng trong tay.
Tokitou Muichirou
Anh còn giận em không?
Giọng Muichirou vang lên khẽ khàng, như sương khói tan trong buổi chiều muộn.
Yuichirou thở ra một hơi thật sâu, như thở ra tất cả cái bực tức và xấu hổ còn sót lại từ chuyện ban nãy. Anh không đáp ngay mà từ từ đặt giày vào tủ, rồi xoay người lại.
Muichirou ngước mắt nhìn lên, ánh mắt trong veo ấy như vỡ ra trong ánh nắng chiều hắt nghiêng
Yuichirou đưa tay nâng nhẹ cằm Muichirou lên, ánh mắt cau có nhưng giọng thì chẳng thể che giấu được sự dịu dàng bên dưới.
Tokitou Yuichirou
Cái kiểu lề mề với gọi toáng giữa sân trường đó mà còn tái diễn nữa thì tao xử đẹp. Nhưng…
Tokitou Yuichirou
…Giận thì cũng hết rồi. Mặt mày nhìn như cún con bị bỏ rơi ai mà nỡ.
Muichirou khẽ cười. Một nụ cười nhỏ thôi, mà như khiến ánh nắng ngoài kia dịu lại.
Tokitou Muichirou
Vậy… em ôm anh một lát nữa được không?
Tokitou Yuichirou
//Lắc đầu//
Tokitou Yuichirou
Mày đã ôm từ nãy tới giờ rồi đó.
//cười mỉa//
Tokitou Muichirou
Thì em muốn ôm tiếp…
Muichirou thì thầm, rồi lại rúc đầu vào lồng ngực Yuichirou, hai tay xiết nhẹ hơn như sợ buông ra là anh sẽ tan biến.
Yuichirou ban đầu còn gượng gạo, nhưng rồi cũng vòng tay ôm em lại, một tay xoa nhẹ lưng Muichirou, đầu tựa lên mái tóc mềm màu than tro ấy.
Tokitou Yuichirou
Chỉ được chiều lần này thôi đấy. Lần sau mà hét giữa trường kiểu đó nữa là tao dỗi thật.
Và rồi không ai nói gì thêm nữa. Trong căn nhà nhỏ ấy chỉ còn lại hơi thở hòa vào nhau, nhịp tim đồng điệu, và ánh hoàng hôn trải dài lên bóng hai người ôm nhau nơi lối vào thật bình yên, thật dịu dàng.
Download MangaToon APP on App Store and Google Play