『ĐN-Haikyuu!!』Khi Tình Yêu Là Môn Thể Thao Đồng Đội?
Chương 1
"Karasuno không phải nơi dành cho tôi."
Ánh nắng tháng Tư nhạt màu phủ xuống sân trường Karasuno. Trong lớp học 1-4 yên tĩnh, nơi góc cuối cùng gần cửa sổ, một cô gái với mái tóc đen dài gọn gàng đang chống cằm, ánh mắt lơ đãng nhìn ra ngoài. Minamoto Kazuha — một cái tên vừa mới được gọi trong danh sách học sinh, nhưng không một ai chủ động đến bắt chuyện.
Với khuôn mặt lạnh nhạt và ánh mắt không bận tâm thế giới, Kazuha khiến người khác ngại lại gần. Cô cũng chẳng có nhu cầu mở lời. Bầu không khí xung quanh cô luôn tĩnh lặng như thể tự dựng một hàng rào vô hình. Và thật ra, chính Kazuha cũng thấy nhẹ nhõm khi người khác không quá tò mò.
Khi tiết thể dục đầu tiên diễn ra, cả lớp được yêu cầu chạy 800 mét quanh sân trường. Một số bạn than phiền, số khác cố gắng chứng tỏ bản thân. Còn Kazuha thì chạy trong im lặng, sải bước đều đặn, vừa đủ để không bị chú ý, nhưng cũng không đủ chậm để bị gọi tên. Cô luôn biết cách giữ mình ở giữa – không nổi bật, không quá mờ nhạt. Tuy vậy, vẫn có những ánh mắt quan sát cô một cách kín đáo.
Tsukishima Kei
Cậu chạy khá nhanh đấy.
Một giọng nam trầm thấp vang lên khi cô dừng lại. Kazuha quay lại, đối diện với một chàng trai tóc vàng, đeo tai nghe quanh cổ, chiều cao vượt trội và đôi mắt nheo lại nửa thích thú, nửa thờ ơ. Tsukishima Kei.
Minamoto Kazuha
Không hẳn.
Cô đáp, lau mồ hôi, giọng đều đều như không muốn kéo dài cuộc trò chuyện.
Tsukishima Kei
Hay là cậu cố tình chạy chậm hơn khả năng thật sự?
Tsukishima vẫn nhìn cô với ánh mắt dò xét. Câu hỏi không mang chất trách móc, chỉ đơn giản là một nhận xét... nhưng lại như mũi tên nhắm trúng tâm điểm.
Kazuha không trả lời, ánh mắt cô khẽ tối lại một thoáng trước khi quay đi. Cô ghét bị nhìn thấu – nhất là khi cố giấu một điều gì đó.
Tsukishima không nói thêm gì nữa, chỉ khẽ cười rồi bỏ đi, như thể vừa tìm thấy một trò chơi mới thú vị trong sân trường nhàm chán này.
Kazuha tưởng rằng mình sẽ không gặp thêm rắc rối nào, cho đến khi...
Takeda Ittetsu
Thầy được biết em từng là đội trưởng đội bóng chuyền nữ cấp hai ở Sendai?
Thầy Takeda lên tiếng, đôi mắt sáng lấp lánh đầy kỳ vọng.
Tim Kazuha khẽ nhói, chỉ một câu nói đơn giản, mà như khơi dậy cả một vực sâu trong lòng.
Minamoto Kazuha
Em nghỉ chơi rồi.
Cô đáp ngắn gọn, hơi cúi đầu. Giọng cô không giấu nổi sự dứt khoát, như thể đã phải lặp lại câu trả lời ấy hàng trăm lần.
Takeda Ittetsu
Không sao, thầy không ép em thi đấu. Chỉ là... đội bóng hiện tại đang thiếu quản lý, và thầy nghĩ kinh nghiệm của em sẽ giúp ích rất nhiều.
Giọng thầy đầy chân thành, không có vẻ ép buộc, nhưng cũng không dễ từ chối.
Kazuha giữ im lặng một lúc. Những ký ức mơ hồ về sân bóng, về những cú nhảy, tiếng bóng đập sàn, và giọng hét vang vọng trong nhà thi đấu ùa về. Trong lòng cô, một cánh cửa từng bị đóng sập bỗng hé mở… chỉ một khe nhỏ.
Minamoto Kazuha
Em sẽ suy nghĩ lại.*rời đi*
Khi đi ngang qua nhà thi đấu, cánh cửa để mở hé để lộ một phần bên trong – nơi vài chàng trai đang luyện tập bóng chuyền. Mồ hôi văng tung tóe, tiếng giày cọ sàn vang vọng và những câu la hét vang dội khắp không gian.
Kageyama Tobio
Hinata-boke! Đừng đập ra ngoài nữa!
Hinata Shouyou
Im đi Kageyama! Tớ sẽ làm lại!
Kazuha đứng lại trong thoáng chốc, lặng lẽ nhìn qua khe cửa. Một chàng trai tóc cam nhỏ con đang bật nhảy với tất cả sức lực. Người chuyền bóng – tóc đen, ánh mắt sắc lạnh – đón bóng với vẻ tập trung đến tuyệt đối. Mỗi chuyển động đều mạnh mẽ, rực cháy… giống hệt như những ngày xưa cô từng sống.
Cảm xúc trong cô rối loạn, những hình ảnh đan xen giữa hiện tại và quá khứ – một đội bóng cũ, những giấc mơ bị bỏ dở, một cú trượt ngã không bao giờ đứng dậy lại.Từ bên trong, tiếng hét vọng ra:
“Tớ sẽ trở thành người mạnh nhất!!”
Kazuha rời đi, bước chân nặng nề hơn vài phần. Cô không biết mình đang chạy trốn, hay đang bị kéo ngược về phía quá khứ. Khi trở về phòng, cô mở tủ và nhìn thấy một món đồ đã lâu không đụng tới – chiếc băng cổ tay đội tuyển Miyagi cấp hai.
Cầm nó lên, ngắm nhìn những đường chỉ đã sờn, cảm xúc trong lòng nghẹn lại. Một phần muốn ném nó đi, một phần khác lại siết chặt như thể sợ đánh mất điều gì đó quan trọng.
Minamoto Kazuha
"Karasuno không phải nơi dành cho mình."
Tự nhủ một lần nữa, nhưng trong lòng lại không chắc chắn như trước.
Chương 2
"Ồn ào, nóng nực, đập bóng loạn xạ. Tôi nhớ là tôi ghét chỗ này lắm mà.?"
Cửa phòng thể chất mở ra, và không khí bên trong gần như lập tức tạt thẳng vào mặt Kazuha — vừa nóng hầm hập, vừa ồn như cái chợ chiều.
Mùi mồ hôi, tiếng giày trượt trên sàn gỗ, tiếng bóng đập, và cả những tiếng la hét vang trời.
Kageyama Tobio
Hinataaa, bóng kìa!!
Hinata Shouyou
Ể! Kageyama! Sao cậu chuyền kiểu đó hả?!
Kageyama Tobio
Vì cậu nhảy không tới.
Một quả bóng rơi ngay trước chân cô.
Kazuha nhìn xuống, rồi nhìn lên. Cậu nhóc tóc cam đang hoảng loạn lao tới chỗ cô.
Hinata Shouyou
Xin lỗi! Xin lỗi! Cậu không sao chứ? Cậu— Ể? Cậu là người hôm qua!!
Kazuha không trả lời. Cô cúi xuống, nhặt bóng lên, lặng lẽ đưa cho cậu ta, sau đó bước thẳng vào trong.
Cả sân lặng đi vài giây vì bất ngờ.
Tanaka Ryunosuke
Ể, đẹp gái thế?
Một giọng nói lạ phát ra, đầy hứng thú.
Kazuha không cần quay lại cũng biết người vừa lên tiếng là Tanaka, lúc nào cũng vậy, lớp vỏ ngoài của mấy chàng trai đội thể thao – bốc đồng, ồn ào, vô tư. Cô từng nghĩ mình hiểu họ.
Cô bước đến gần chỗ Kiyoko đang đứng, ánh mắt lướt qua toàn bộ đội hình. Họ đang tập, phần lớn đều mồ hôi nhễ nhại, nhưng vẫn... cười. Không hiểu sao, điều đó khiến cô thấy lạ.
Kiyoko Shimizu
Em định làm quản lý thật à?
Kiyoko lên tiếng, giọng nhẹ mà dứt khoát.
Minamoto Kazuha
Chị cần người, đúng không?
Kiyoko Shimizu
Ừ, nhưng chị không muốn ai làm việc này vì miễn cưỡng.
Kazuha quay sang nhìn thẳng vào mắt đàn chị, giọng bình thản:
Minamoto Kazuha
Em không miễn cưỡng, chỉ là... em không ưa thể thao.
Câu trả lời khiến Kiyoko thoáng bất ngờ, nhưng cô chỉ cười nhẹ.
Kiyoko Shimizu
Thế thì đây có lẽ là một thử thách thú vị dành cho em đấy.
Minamoto Kazuha
Em không cần thú vị.
Cả hai im lặng một lúc. Sự im lặng ngắn ngủi ấy, giữa một không gian ồn ào, lại giống như một lớp màng mỏng bao quanh hai người — tách biệt khỏi cái sân đầy năng lượng đang chuyển động trước mặt.
Nishinoya Yuu
Ê ê, là người mới hả? Nhìn lạnh quá trời ha.
Nishinoya ló đầu lại gần, tò mò đầy vẻ hào hứng.
Kiyoko Shimizu
Em ấy là người mới.
Kiyoko Shimizu
Tên em ấy là Minamoto Kazuha, từ hôm nay sẽ làm quản lý phụ trách phần thể lực và hậu cần.
Hinata Shouyou
Ể!! Đẹp mà tên cũng ngầu!
Hinata Shouyou
Tớ là Hinata Shouyo! Này, cậu có nhớ tớ không? Hôm qua ở sân trường--
Tsukishima đứng từ xa, tháo kính, khẽ nhướng mày.
Tsukishima Kei
Lạnh lùng thật đấy, gây tổn thương lòng tự trọng Hinata liền.
Hinata Shouyou
Tsukishimaaa!*hét*
Kazuha lướt qua từng gương mặt, cố gắng không biểu lộ cảm xúc. Những cái tên bắt đầu xuất hiện trong đầu cô, từng chút một: Hinata Shouyou, Kageyama Tobio, Tanaka Ryunosuke, Nishinoya Yuu, Tsukishima Kei...
Mỗi người là một nguồn năng lượng khác nhau. Nhưng điều họ giống nhau... là điều khiến cô mệt.
Minamoto Kazuha
Tôi không cần ai giúp đâu, cứ làm việc của mấy người đi.
Kazuha nói, đặt túi đồ bên cạnh xô nước và khăn lau.
Một thoáng bất ngờ hiện trên mặt Kageyama. Hinata nhìn cô, định nói gì đó, nhưng rồi chỉ gãi đầu.
Kiyoko bước đến, nhẹ nhàng:
Kiyoko Shimizu
Cứ quan sát trước, đừng ép bản thân làm quá sớm.
Minamoto Kazuha
Không sao.
Minamoto Kazuha
Em biết mình đang làm gì mà.
Nhưng sự thật là… cô không chắc.
Cô không biết tại sao mình lại đồng ý.
Không biết tại sao khi nhìn thấy Hinata rơi xuống đất hôm qua, cô lại thấy hình ảnh của chính mình ba năm trước.
Không biết tại sao khi nghe tiếng bóng đập vào sàn, trái tim cô lại lỡ nhói lên một nhịp.
Chương 3
"Không chạm tay vào tim, nhưng lại rung động."
Karasuno vào đầu thu, trời trong vắt. Lá cây vàng úa nhẹ, rụng xuống sân trường mỗi khi gió lướt qua. Thời tiết dịu lại, nhưng phòng tập bóng chuyền thì vẫn như nồi hấp khổng lồ.
Minamoto Kazuha đứng tựa lưng vào tường, tay ôm chồng khăn đã giặt sạch, ánh mắt lơ đãng dõi theo từng pha chuyền bóng. Mồ hôi đổ như mưa trên sân, tiếng giày trượt trên sàn vang vọng khắp không gian. Dù có bao nhiêu lần thấy cảnh này, cô vẫn thấy kỳ lạ làm sao khi con người ta có thể đổ mồ hôi và la hét vì một trái bóng.
Nishinoya Yuu
Kazuha-sannnn.
Kazuha quay đầu. Nishinoya thò mặt ra khỏi sân, vẻ mặt sáng bừng.
Nishinoya Yuu
Em xem anh nhận bóng nãy giờ có đỉnh không? Quá dữ dội luôn ấy!
Minamoto Kazuha
Ừ, chấn động tâm hồn tôi luôn.
Cô đáp, giọng không biểu cảm, tay đưa cho Nishinoya chai nước lạnh.
Tanaka Ryunosuke
Uầy! Nói kiểu đó là khen thật hay khịa vậy?
Tanaka từ phía sau lao ra, tay đặt lên ngực như vừa lĩnh một cú đâm.
Tanaka Ryunosuke
Tim anh không chịu nổi nữa rồi, Kazuha-san!
Tsukishima Kei
Tim anh từ lâu đã không ổn định rồi, Tanaka-senpai.
Tsukishima lướt qua, nhẹ nhàng buông một câu mà đủ khiến Tanaka gục tại chỗ.
Minamoto Kazuha
Cậu luôn thích xát muối vào vết thương người khác nhỉ?*liếc Tsukki*
Tsukishima Kei
*nhún vai* Tôi chỉ đang làm công việc của một người quan sát trung thực.
Minamoto Kazuha
Vậy quan sát hộ tôi xem, có ai trong đội sắp gãy chân không, để tôi chuẩn bị băng gạc trước.
Một thoáng yên lặng. Tsukishima thoáng mỉm cười – rất nhẹ, như bóng nắng qua kẽ lá.
Tsukishima Kei
Cậu có vẻ hợp làm nhân viên cấp cứu đấy. Lạnh lùng, nhanh tay, và không bị dao động bởi nỗi đau người khác.
Minamoto Kazuha
Cảm ơn, còn cậu thì hợp làm nguyên nhân gây ra tai nạn.
Giờ nghỉ giữa buổi, cả đội ngồi tản ra ăn đồ ăn vặt hoặc uống nước. Hinata và Kageyama thì vẫn đang tranh cãi về chiến thuật. Daichi ngồi giữa hai người, mặt mỏi mệt như ông bố hai con.
Kazuha ngồi trên băng ghế phía ngoài, tay lật quyển sổ nhỏ ghi chép về lịch trình trận đấu sắp tới. Cô viết bằng chữ đẹp, đều và tỉ mỉ – trái ngược hẳn với sự bừa bộn trên sân.
Kageyama Tobio
Kazuha-san.
Cô ngẩng lên. Kageyama, mồ hôi nhỏ giọt, đang đứng lúng túng trước mặt cô.
Minamoto Kazuha
Cậu cần gì sao?
Kageyama Tobio
...À, cái khăn...hồi nãy tôi để đâu ấy nhỉ?
Kageyama Tobio
Cậu có thấy không?
Cô chỉ vào cái móc ngay sau lưng cậu.
Minamoto Kazuha
Treo trên người cậu đấy.
Không ai cười, nhưng bầu không khí hơi dịu đi. Kageyama đỏ mặt, lùi lại lúng túng. Hinata từ xa la lên
Hinata Shouyou
Kageyama đúng là đồ ngốc mà! Cái khăn mà cũng không tìm thấy!
Kageyama Tobio
Im đi đồ lùn!*gào lên*
Kazuha khẽ lắc đầu, nhưng khi ánh mắt cô vô tình chạm phải Tsukishima đang ngồi dựa lưng vào cột gần đó, cô thấy cậu ta đang nhìn mình.
Cô nhìn lại, ánh mắt sắc như muốn hỏi “Nhìn gì?”
Tsukishima không né tránh. Ngược lại, cậu ta hơi nghiêng đầu, rồi hỏi:
Tsukishima Kei
Cậu thường viết mấy thứ đó để cảm thấy mình có ích hơn à?
Minamoto Kazuha
Tôi viết để khỏi phải nói chuyện vô nghĩa với ai đó.
Tsukishima Kei
Tôi tưởng cậu sẽ trả lời kiểu sâu sắc hơn.*nhướng mày*
Minamoto Kazuha
Xin lỗi, hôm nay tôi lười diễn.*nhún vai*
Cô đứng dậy, đi về phía bồn nước rửa tay. Nhưng khi quay lưng lại, môi cô khẽ cong lên – chỉ một chút thôi.
Còn Tsukishima? Cậu ngồi yên, ánh mắt dõi theo bóng lưng đó, rồi gõ nhẹ lên gọng kính.
Cuối buổi tập, khi mặt trời dần khuất sau dãy núi xa, cả đội thu dọn đồ đạc. Tanaka và Nishinoya tranh nhau ai sẽ dọn banh, Yachi lúng túng nhặt khăn, Kiyoko bước đến giúp, vẫn giữ nụ cười dịu dàng thường thấy.
Kazuha lặng lẽ gom giấy ghi chú, sổ và đồng hồ bấm giờ vào túi.
Sawamura Daichi
Kazuha-san.
Lần này là giọng Daichi, anh nghiêm túc nhưng không lạnh.
Sawamura Daichi
Cảm ơn em vì hôm nay.
Minamoto Kazuha
Em...cũng không làm gì nhiều.*ngạc nhiên*
Sawamura Daichi
Không phải ai cũng chịu ngồi im gần hai tiếng để quan sát và ghi chép đâu.
Sawamura Daichi
Bọn anh trân trọng điều đó.*gật đầu*
Minamoto Kazuha
Em hiểu.*gật nhẹ*
Cô không nói gì thêm. Nhưng khi đi ra khỏi phòng tập, ánh nắng hoàng hôn rọi nghiêng trên mặt cô. Gió thu thổi nhẹ, cuốn tóc cô bay lòa xòa. Cô rướn vai, thả lỏng cơ thể sau một buổi chiều dài.
Không biết từ khi nào, cô bắt đầu… chú ý hơn đến những giọng nói quanh mình. Những bước chân rầm rập. Những tiếng cười – đôi khi quá ồn, đôi khi quá ngớ ngẩn – nhưng lại có gì đó ấm áp.
Và ánh mắt đó, ánh mắt sắc lạnh nhưng cũng rất thật… của cậu ta.
Download MangaToon APP on App Store and Google Play