[ Hàm Khôn ] Bí Mật Giấu Kín Của Trùm Trường
Chương 1
Đồng Vũ Khôn nhớ rất rõ tình bạn của cậu với Dư Vũ Hàm bắt đầu vào một ngày mưa khi cậu mới 5 tuổi.
Hôm đó tan học xong, bỗng trời đổ mưa như trút nước. Các bạn nhỏ khác đều đã được bố mẹ đến đón, chỉ còn cậu bé ấy ngồi thu mình dưới mái hiên trước cổng trường mẫu giáo, lặng lẽ nhìn những dòng nước mưa đang tụ lại thành suối nhỏ trên mặt đất. Mẹ trực ca đêm trong bệnh viện, bố thì đi công tác, cậu đã quen với việc chờ đợi một mình từ lâu rồi.
Dư Vũ Hàm
Cậu có muốn đi cùng tớ không?
Đồng Vũ Khôn ngẩng đầu lên, thấy một cậu bé cao gầy đang che một chiếc ô đen to quá khổ đối với cậu, ánh mắt bình thản nhìn cậu. Đó là Dư Vũ Hàm - người bạn trầm lặng nhất lớp. Thầy cô luôn khen cậu ấy thông minh, nhưng trong mắt Đồng Vũ Khôn, cậu ấy rất ngốc nghếch
Dư Vũ Hàm
Nhà tớ có tài xế đến rồi
Dư Vũ Hàm nói thêm, giọng điệu thản nhiên như thể đang bàn về thời tiết hôm nay
Đồng Vũ Khôn nở một nụ cười toe toét, để lộ chiếc răng cửa bị sún
Hai cậu bé chen chúc dưới một chiếc ô, Đồng Vũ Khôn ríu rít kể về "kho báu" mà cậu đào được trong hố cát hôm nay, còn Dư Vũ Hàm lặng lẽ lắng nghe, thỉnh thoảng gật đầu
Âm thanh mưa rơi lộp độp trên mặt ô hòa cùng giọng nói vui vẻ của Đồng Vũ Khôn, trở thành bản nhạc nền cho sự khởi đầu của tình bạn giữa hai người.
Từ hôm đó, họ trở nên như hình với bóng. Dư Vũ Hàm là người lý trí, điềm tĩnh, luôn biết phân tích thiệt hơn cho Đồng Vũ Khôn mỗi khi cậu nóng nảy. Còn Đồng Vũ Khôn thì hoạt bát, lạc quan, luôn có cách khiến Dư Vũ Hàm – người ít nói phải bật cười.
Họ cùng nhau đến trường, cùng nhau tan học, cuối tuần cũng thường quấn lấy nhau không rời. Dư Vũ Hàm dạy Đồng Vũ Khôn giải toán, còn Đồng Vũ Khôn thì dẫn Dư Vũ Hàm trèo cây, lấy tổ chim.
Ai cũng biết, Dư Vũ Hàm và Đồng Vũ Khôn là đôi bạn thân nhất.
Cho đến năm 15 tuổi, mọi thứ đều thay đổi
Đồng Vũ Khôn _ Cậu
Dư Vũ Hàm, tránh xa tôi ra
Ở tuổi 15, Đồng Vũ Khôn bất ngờ đẩy mạnh Dư Vũ Hàm đang tiến lại gần. Lực đẩy quá mạnh khiến anh loạng choạng lùi lại hai bước. Cả lớp học lập tức im phăng phắc, mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía hai người bạn vốn luôn như hình với bóng
Dư Vũ Hàm đứng vững lại, trong đôi mắt đen thoáng hiện một tia tổn thương, nhưng rất nhanh đã lấy lại vẻ bình thản
Dư Vũ Hàm _ Anh
Tớ chỉ muốn chỉ cậu làm bài tập toán thôi mà
Đồng Vũ Khôn _ Cậu
Tôi không cần cậu giúp
Đồng Vũ Khôn gần như hét lên câu đó, giọng nói vang lên chói tai giữa không gian yên tĩnh của lớp học. Cậu chộp lấy cặp sách rồi lao ra khỏi phòng, để lại cả lớp rì rầm bàn tán, còn Dư Vũ Hàm thì vẫn đứng yên tại chỗ, không biểu lộ cảm xúc, siết chặt cuốn vở bài tập trong tay
Đây đã là lần thứ ba liên tiếp trong tuần Đồng Vũ Khôn nổi nóng với Dư Vũ Hàm. Từ tuần trước, cậu bỗng trở nên nhạy cảm một cách bất thường, đặc biệt mỗi khi Dư Vũ Hàm đến gần, cơ thể cậu sẽ vô thức căng thẳng rồi viện đủ lý do để tránh mặt.
Đồng Vũ Khôn chạy vào nhà vệ sinh nam, khóa chặt cửa buồng, thở hổn hển. Sau gáy cậu âm ỉ nóng lên — cái thứ cảm giác quen thuộc mà đáng sợ ấy lại bắt đầu lan tỏa. Cậu run rẩy đưa tay ra sau cổ, chạm vào tuyến thể đang nóng lên bất thường
Đồng Vũ Khôn _ Cậu
Chết tiệt
Đồng Vũ Khôn nghiến chặt môi, lục lọi trong ngăn bí mật của cặp sách và lấy ra một ống ức chế
Đó là thứ cậu lén mua trên mạng, tiêu hết ba tháng tiền tiêu vặt. Cậu thuần thục xắn tay áo lên, cắm mũi kim vào tĩnh mạch trên cánh tay.
Khi dòng chất lỏng mát lạnh chảy vào tĩnh mạch, cảm giác nóng rát trong người dần lắng xuống. Đồng Vũ Khôn tựa lưng vào vách ngăn, nhắm mắt lại
Cậu biết rõ mình đang trải qua điều gì — những triệu chứng phân hóa sớm của một Omega
Trong thế giới ABO này, 15 tuổi là độ tuổi mà phần lớn thanh thiếu niên bắt đầu phân hóa. Từ nhỏ, Đồng Vũ Khôn luôn được xem là ứng cử viên Alpha — cậu hoạt bát, hiếu thắng, thích dẫn đầu, ai cũng mặc định cậu sẽ trở thành một Alpha mạnh mẽ, giống như cha mình.
Nhưng số phận lại trêu đùa cậu một cách tàn nhẫn
Hai tuần trước, trong giờ thể dục, cậu bất ngờ choáng váng, rồi ngửi thấy pheromone của một bạn Alpha trong lớp — thứ lẽ ra hoàn toàn vô hại với một người như cậu, lại khiến đôi chân cậu mềm nhũn. Tối hôm đó, sau gáy bắt đầu nóng lên, và những dấu hiệu phát triển tuyến thể dần xuất hiện
Thế giới của Đồng Vũ Khôn sụp đổ
Cậu không thể chấp nhận sự thật rằng mình sẽ trở thành một Omega, đặc biệt là trong khi Dư Vũ Hàm gần như chắc chắn sẽ phân hóa thành Alpha
Từ nhỏ, họ đã lớn lên bên nhau, luôn là những người bạn ngang hàng, không ai phải cúi đầu trước ai. Nếu Dư Vũ Hàm biết cậu là một Omega thì......
Đồng Vũ Khôn không dám tưởng tượng ánh mắt Dư Vũ Hàm sẽ nhìn mình như thế nào
Là thương hại? Là khinh thường? Hay tệ hơn là thứ dục vọng bản năng chiếm hữu mà Alpha dành cho Omega?
Vì vậy cậu bắt đầu tránh xa Dư Vũ Hàm, lấy cơn giận và sự lạnh lùng để xây nên bức tường giữa họ. Cậu thà để Dư Vũ Hàm ghét mình, còn hơn để anh nhìn mình như một Omega yếu đuối.
Chuông tan học vang lên, Đồng Vũ Khôn đợi đến khi tất cả học sinh rời đi mới lặng lẽ bước ra khỏi nhà vệ sinh. Nhưng cậu không ngờ lại nhìn thấy Dư Vũ Hàm đang đứng chờ ở cổng trường, tựa người vào bức tường, rõ ràng là đã đứng đó khá lâu.
Đồng Vũ Khôn lập tức quay người định bỏ đi, nhưng Dư Vũ Hàm đã nhìn thấy cậu
Dư Vũ Hàm _ Anh
Đồng Vũ Khôn
Giọng của Dư Vũ Hàm rất bình tĩnh, nhưng Đồng Vũ Khôn nghe ra được cơn giận đang bị đè nén
Dư Vũ Hàm _ Anh
Chúng ta cần nói chuyện
Đồng Vũ Khôn _ Cậu
Không có gì để nói cả
Đồng Vũ Khôn lạnh lùng đáp, cậu bước đi nhanh để tránh mặt anh
Dư Vũ Hàm bất ngờ nắm lấy cổ tay cậu
Dư Vũ Hàm _ Anh
Rốt cuộc cậu bị làm sao vậy? Tớ đã làm gì khiến cậu đột nhiên ghét tớ đến thế ?
Đồng Vũ Khôn giật mạnh tay ra
Đồng Vũ Khôn _ Cậu
Đừng chạm vào tôi
Hành động đó khiến ống tay áo cậu trượt xuống, để lộ vết kim tiêm còn mới trên cánh tay. Đồng tử của Dư Vũ Hàm đột nhiên co rút lại. Anh lập tức nắm chặt lấy cánh tay Đồng Vũ Khôn
Dư Vũ Hàm _ Anh
Cái này là gì?
Tim Đồng Vũ Khôn như ngừng đập. Cậu cố vùng vẫy nhưng sức của Dư Vũ Hàm mạnh đến mức khiến cậu không tài nào thoát ra được
Đồng Vũ Khôn _ Cậu
Buông tôi ra
Dư Vũ Hàm _ Anh
Cậu tiêm cái gì vậy? Ma túy à?
Giọng Dư Vũ Hàm mang theo một sự nghiêm khắc mà Đồng Vũ Khôn chưa từng nghe thấy bao giờ
Dư Vũ Hàm _ Anh
Nói thật cho tớ biết, Đồng Vũ Khôn
Đồng Vũ Khôn _ Cậu
Liên quan gì đến cậu
Đồng Vũ Khôn cuối cùng cũng vùng ra được, lùi lại mấy bước, lồng ngực phập phồng dữ dội
Đồng Vũ Khôn _ Cậu
Cậu tưởng cậu là ai? Người giám hộ của tôi chắc?
Đồng Vũ Khôn _ Cậu
Chúng ta chỉ là bạn học thôi
Đồng Vũ Khôn _ Cậu
Dư Vũ Hàm, đừng tự ảo tưởng nữa
Nét mặt của Dư Vũ Hàm như thể vừa bị ai đó đấm thẳng một cú
Đồng Vũ Khôn biết những lời mình nói tàn nhẫn đến mức nào, nhưng cậu buộc phải làm vậy. Cậu không thể để Dư Vũ Hàm phát hiện ra sự thật
Dư Vũ Hàm _ Anh
Bạn học thôi à?
Dư Vũ Hàm lặp lại khẽ khàng, ánh mắt dần trở nên lạnh lẽo
Dư Vũ Hàm _ Anh
Mười năm làm bạn, trong mắt cậu… chỉ là bạn học thông thường
Đồng Vũ Khôn nghiến răng, cố gắng không mềm lòng
Đồng Vũ Khôn _ Cậu
Con người rồi sẽ thay đổi
Đồng Vũ Khôn _ Cậu
Dư Vũ Hàm, tôi không cần cậu nữa, hiểu chưa?
Nói xong lời tàn nhẫn này, Đồng Vũ Khôn quay người bỏ chạy, không dám nhìn vẻ mặt của Dư Vũ Hàm, chạy nhanh đến mức dường như có ma quỷ đang đuổi theo
Trên thực tế, bóng ma chính là nỗi sợ hãi của chính cậu
Chương 2
Tả Hàng _ Y
Đồng ca, Dư Vũ Hàm lại đạt hạng nhất rồi
Tả Hàng đập mạnh bảng điểm xuống bàn, vẻ mặt không vui
Tả Hàng _ Y
Tên đó càng ngày càng đáng ghét
Đồng Vũ Khôn 18 tuổi lười biếng tựa người vào lưng ghế, chân dài vắt lên mặt bàn, nghe vậy chỉ nhướng mày một cái
Đồng Vũ Khôn _ Cậu
Mặc kệ đi
Bề ngoài thì tỏ ra thản nhiên, nhưng ngón tay của Đồng Vũ Khôn lại vô thức gõ nhịp lên mặt bàn
3 năm trôi qua, cậu đã thành công trong việc ngụy trang thành một Alpha, thậm chí còn trở thành “đầu gấu” nổi tiếng của trường. Không ai nghi ngờ về giới tính thứ hai của cậu — rốt cuộc, ai lại đi nghĩ rằng một người đánh nhau như không muốn sống, pheromone mạnh đến mức các Alpha khác phải né tránh, thật ra lại là một Omega đang sống nhờ vào thuốc ức chế và thuốc ngụy trang
Chỉ có một người khiến Đồng Vũ Khôn cảm thấy bị đe dọa — Dư Vũ Hàm
Cậu bé từng trầm lặng, ít nói năm nào giờ đã cao 1m84+ , là một Alpha thực thụ, học giỏi, thể thao xuất sắc, được toàn trường tôn xưng là học thần
Đáng sợ hơn cả là, Dư Vũ Hàm dường như có thể nhìn xuyên qua lớp vỏ bọc của cậu. Mỗi lần hai người lướt qua nhau trong hành lang, đôi mắt sâu thẳm không đáy của Dư Vũ Hàm luôn khiến sống lưng Đồng Vũ Khôn lạnh toát.
Tả Hàng _ Y
Tuần sau trận bóng rổ cậu sẽ đối đầu với Dư Vũ Hàm đó, phải dạy cho hắn một bài học thật nhớ đời đấy
Lời của Tả Hàng cắt ngang dòng suy nghĩ của Đồng Vũ Khôn
Đồng Vũ Khôn nhếch môi, nở một nụ cười đầy khiêu khích
Đồng Vũ Khôn _ Cậu
Yên tâm, tớ sẽ cho cậu ta biết ai mới là ông trùm của ngôi trường này
Cậu nói với vẻ đầy tự tin, nhưng không ai nhìn thấy bàn tay đang siết chặt một ống ức chế trong túi áo. Kể từ khi phân hoá, thứ khiến Đồng Vũ Khôn sợ hãi nhất chính là pheromone của Dư Vũ Hàm — hương tuyết tùng lạnh lẽo ấy luôn có thể xuyên thủng lớp ngụy trang được xây dựng cẩn thận, đánh thẳng vào bản năng Omega trong cậu, khiến đôi chân cậu mềm nhũn
Chỉ mới nghĩ đến cái tên Dư Vũ Hàm, tuyến thể sau gáy cậu đã bắt đầu âm ỉ nóng lên
Đồng Vũ Khôn thầm nguyền rủa bản thân trong lòng. Đã 3 năm rồi, vậy mà cơ thể cậu vẫn còn nhớ rõ người từng thân mật nhất với mình. Thật quá nực cười và quá nguy hiểm.
Cậu phải cẩn thận hơn nữa. Bởi vì nếu Dư Vũ Hàm phát hiện ra sự thật, thứ chờ đợi cậu sẽ không phải là sự dịu dàng nhất thời, mà là sự sỉ nhục và chinh phục hoàn toàn
Suy cho cùng, bây giờ họ là kẻ thù không đội trời chung
Mọi người trong trường đều biết họ là kẻ thù không đội trời chung, nhưng không ai biết rằng pheromone của Dư Vũ Hàm có thể khiến đôi chân của Đồng Vũ Khôn yếu đi.
Trong nhà thi đấu vang lên tiếng reo hò náo nhiệt, trận giao hữu giữa các trường đã bước sang hiệp ba, tỉ số vẫn giằng co quyết liệt. Đồng Vũ Khôn kéo lại cổ tay áo bảo hộ, mồ hôi men theo đường viền hàm sắc nét chảy xuống. Ánh mắt cậu vô thức liếc về nửa sân bên kia — Dư Vũ Hàm đang thì thầm trao đổi với đồng đội, gương mặt nghiêng dưới ánh đèn trần của nhà thi đấu càng thêm góc cạnh, tuấn tú
Tả Hàng _ Y
Đồng ca, lát nữa để tớ kèm Dư Vũ Hàm nhé?
Tả Hàng ghé sát lại, nhìn theo ánh mắt cậu
Tả Hàng _ Y
Tên đó hôm nay ném bóng vào rổ chuẩn như máy
Đồng Vũ Khôn bật cười khẽ, vung khăn ném lên băng ghế dài
Đồng Vũ Khôn _ Cậu
Sao? Cậu nghĩ tớ không kèm nổi cậu ta à?
Tả Hàng _ Y
Không phải vậy, Đồng ca , tớ chỉ nghĩ là.....
Đồng Vũ Khôn _ Cậu
Dư Vũ Hàm là của tớ
Đồng Vũ Khôn cắt lời, giọng nói cực thấp, nhưng ánh mắt lại sắc lạnh rực cháy
Đồng Vũ Khôn _ Cậu
Tớ sẽ tự tay nghiền nát cậu ta
Tiếng còi vang lên, trận đấu tiếp tục. Đồng Vũ Khôn bước thẳng đến chỗ Dư Vũ Hàm, hai người đối đầu ngay gần vạch giữa sân. Dư Vũ Hàm cao hơn cậu nửa cái đầu, nhưng Đồng Vũ Khôn chẳng hề nao núng, ngẩng mặt lên, nở một nụ cười khiêu khích
Đồng Vũ Khôn _ Cậu
Chuẩn bị tinh thần bị nghiền nát đi, học sinh giỏi?
Dư Vũ Hàm cúi mắt nhìn cậu, vẻ mặt bình tĩnh như mặt hồ phẳng lặng
Dư Vũ Hàm _ Anh
Cậu ra nhiều mồ hôi quá rồi, Đồng Vũ Khôn
Dư Vũ Hàm _ Anh
Căng thẳng à?
Đồng Vũ Khôn khựng lại trong thoáng chốc. Dư Vũ Hàm đứng quá gần, hương tuyết tùng lạnh lẽo từ pheromone của cậu ta lượn lờ mơ hồ, nhưng lại đủ để khiến tuyến thể sau gáy Đồng Vũ Khôn nóng rực lên. Chết tiệt, rõ ràng cậu đã tiêm liều gấp đôi thuốc ức chế cơ mà !
Đồng Vũ Khôn _ Cậu
Nói nhảm
Đồng Vũ Khôn lùi lại nửa bước, cố ép mình nặn ra vẻ hung hăng
Đồng Vũ Khôn _ Cậu
Tôi là vì phấn khích, vì sắp ghi điểm trên đầu cậu rồi
Khóe môi Dư Vũ Hàm khẽ nhếch, nụ cười kia khiến lưng Đồng Vũ Khôn lạnh buốt
Dư Vũ Hàm _ Anh
Tôi mong chờ lắm đấy
Trận đấu bắt đầu. Ngay lập tức, Đồng Vũ Khôn phát hiện trạng thái của Dư Vũ Hàm hôm nay tốt đến đáng sợ. Người vốn luôn ôn hòa, điềm đạm ấy, giờ như biến thành một con dã thú trên sân — nhanh nhẹn, mạnh mẽ, không thể ngăn cản. Khi trận thứ ba còn ba phút, Dư Vũ Hàm đã ghi 6 điểm liên tiếp ngay trước mặt cậu
Đồng Vũ Khôn _ Cậu
Con mẹ nó
Lại một lần bị Dư Vũ Hàm vượt qua rồi lên rổ ghi điểm, Đồng Vũ Khôn không nhịn được mà chửi thề
Tiếng cười ồ lên từ phía khán đài vang tới, vành tai cậu nóng bừng như bị thiêu cháy
Khi lùi về phòng thủ, Dư Vũ Hàm lướt ngang qua cậu, khẽ nói :
Dư Vũ Hàm _ Anh
Đây là cái mà cậu gọi là nghiền nát tôi à?
Nắm tay của Đồng Vũ Khôn siết chặt lại. Ở lượt tấn công tiếp theo, cậu chủ động cầm bóng, cố ý hướng về phía Dư Vũ Hàm
Khoảnh khắc hai người va chạm cơ thể, một luồng điện như chạy dọc khắp người Đồng Vũ Khôn. Nhiệt độ của Dư Vũ Hàm, hơi thở của cậu ta, và mùi tuyết tùng mơ hồ ấy... tất cả đều khiến bản năng Omega trong cậu gào thét muốn khuất phục.
Đồng Vũ Khôn _ Cậu
TRÁNH RA
Đồng Vũ Khôn hét lên, cố gắng ép mình vượt qua, nhưng khi lên rổ thì bị Dư Vũ Hàm chặn đứng một cách dứt khoát. Bóng bị đập bay ra ngoài biên, trọng tài huýt còi cho đội bạn hưởng quyền kiểm soát bóng
Tiếng cười từ khán đài nổ ra dữ dội hơn. Đồng Vũ Khôn đứng yên tại chỗ, lồng ngực phập phồng kịch liệt, gương mặt đỏ bừng vì xấu hổ và giận dữ. Đúng lúc đó, cậu nghe thấy giọng nói châm chọc đầy ác ý từ phía đội bạn
Lục Chiêu
Gọi là đại ca trường mà thế này hả?
Lục Chiêu
Đến cả mọt sách còn không đánh lại nổi?
Đồng Vũ Khôn lập tức quay đầu lại, ánh mắt dữ dội trừng về phía Lục Chiêu
Hắn là Alpha nổi tiếng đầu gấu, ỷ thế gia đình có tiền có quyền, thường xuyên bắt nạt học sinh khóa dưới
Đồng Vũ Khôn _ Cậu
Mày vừa nói cái gì?
Đồng Vũ Khôn nghiến từng chữ, giọng lạnh như băng
Lục Chiêu nhún vai, làm bộ vô tội
Lục Chiêu
Tôi nói là, cậu yếu ớt như một Omega vậy
Lục Chiêu
À xin lỗi nhé, tôi quên mất, Omega còn mạnh mẽ hơn cậu. Ít ra họ còn biết thân biết phận
Cả sân đấu lập tức im phăng phắc.
Máu dồn thẳng lên đầu Đồng Vũ Khôn. Cậu sải bước lớn đi về phía Lục Chiêu
Đồng Vũ Khôn _ Cậu
Con mẹ nó, mày thử nhắc lại lần nữa đi
Lục Chiêu nghênh mặt lên khiêu khích
Lục Chiêu
Sao, muốn đánh nhau à? Đến đi, tôi cũng đang thiếu một Omega để......
Câu nói còn chưa dứt, nắm đấm của Đồng Vũ Khôn đã bay thẳng vào mặt hắn. Một cú móc phải cực mạnh giáng xuống khiến Lục Chiêu loạng choạng lùi mấy bước, máu mũi lập tức tuôn ra
Lục Chiêu gào lên lao tới, hai người lập tức lao vào ẩu đả. Trọng tài và thầy cô vội vàng xông vào can ngăn, hiện trường trở nên hỗn loạn.
Trong lúc lộn xộn, có ai đó bất ngờ đẩy mạnh từ phía sau khiến Đồng Vũ Khôn mất đà ngã sấp xuống sàn, khuỷu tay cọ xát mạnh làm trầy xước một mảng da lớn
Cậu nhăn mặt, vừa ngẩng đầu lên liền sững người
Dư Vũ Hàm đang đứng cạnh Lục Chiêu, một tay khoác lên vai tên khốn đó, vẻ mặt bình tĩnh như đang an ủi hắn
Cảnh tượng ấy như một nhát dao đâm thẳng vào ngực Đồng Vũ Khôn
Chương 3
Đồng Vũ Khôn _ Cậu
Dư Vũ Hàm
Đồng Vũ Khôn không dám tin vào mắt mình, giọng khàn đi
Đồng Vũ Khôn _ Cậu
Cậu đứng về phía hắn
Dư Vũ Hàm nhìn cậu bằng ánh mắt vô cảm
Dư Vũ Hàm _ Anh
Là cậu ra tay trước
Câu nói ấy như một lưỡi dao đâm thẳng vào ngực Đồng Vũ Khôn. Cậu mấp máy môi, nhưng không thể nói được lời nào
Những lời mà cậu từng ném vào mặt Dư Vũ Hàm 3 năm trước, giờ đây được trả lại nguyên vẹn không sót một chữ
🗣️ : Dừng lại hết cho tôi
Tiếng quát giận dữ của huấn luyện viên chấm dứt màn hỗn loạn
🗣️ : Lục Chiêu, Đồng Vũ Khôn, hai người bị cấm thi đấu 3 trận. Lập tức rời khỏi sân
Đồng Vũ Khôn gượng dậy, không quay đầu lại, bước thẳng về phía phòng thay đồ. Cánh tay bị thương bỏng rát như lửa đốt, nhưng thứ khiến cậu đau đớn hơn cả là sự lạnh lùng phản bội của Dư Vũ Hàm
3 năm qua, họ như người xa lạ, nhưng tận sâu trong lòng Đồng Vũ Khôn vẫn luôn giữ một tia hy vọng ngu ngốc rằng có lẽ, Dư Vũ Hàm vẫn còn nhớ tình bạn năm xưa của họ
Giờ xem ra… chỉ là cậu tự đa tình mà thôi
Phòng thay đồ vắng tanh không một bóng người. Đồng Vũ Khôn ngồi phịch xuống băng ghế dài, đôi tay run rẩy lục tìm trong túi chiếc ống thuốc ức chế. Những vận động kịch liệt và cảm xúc hỗn loạn vừa rồi đã khiến thuốc ngụy trang gần như mất tác dụng, cậu phải tiêm bổ sung ngay lập tức
Ngay khi kim tiêm sắp đâm vào da, cánh cửa phòng thay đồ bất ngờ bị đẩy mở.
Dư Vũ Hàm _ Anh
Cậu đang làm gì vậy?
Đồng Vũ Khôn giật bắn mình, tay run lên khiến ống thuốc ức chế rơi xuống đất, lăn tới chân người vừa đến. Cậu ngẩng đầu lên, đối diện là đôi mắt sâu thẳm khó dò của Dư Vũ Hàm
Đồng Vũ Khôn _ Cậu
Liên quan quái gì đến cậu
Đồng Vũ Khôn cố tỏ ra bình tĩnh, vươn tay định nhặt ống thuốc, nhưng Dư Vũ Hàm đã nhanh hơn
Anh cúi người nhặt lấy ống tiêm, chăm chú nhìn nhãn dán trên đó. Ánh mắt Dư Vũ Hàm dần trở nên sắc bén
Dư Vũ Hàm _ Anh
Thuốc ức chế dành cho Omega
Giọng anh nhẹ nhàng nhưng lại khiến toàn thân Đồng Vũ Khôn lạnh buốt như rơi vào hầm băng
Dư Vũ Hàm _ Anh
Đồng Vũ Khôn, tại sao cậu lại cần thứ này ?
Bộ não của Đồng Vũ Khôn quay cuồng. Không thể hoảng loạn, tuyệt đối không được
Đồng Vũ Khôn _ Cậu
Là của người yêu tôi
Cậu cố gắng khiến giọng mình nghe thật thản nhiên
Đồng Vũ Khôn _ Cậu
Hôm qua em ấy để quên trong cặp tôi
Đồng Vũ Khôn _ Cậu
Đúng vậy, thì sao?
Đồng Vũ Khôn đứng dậy, cố tình nhếch môi cười khiêu khích
Đồng Vũ Khôn _ Cậu
Mặc dù mấy mọt sách như cậu chắc khó mà hiểu được, nhưng đúng là rất nhiều Omega đều thích kiểu người như tôi đấy
Dư Vũ Hàm không cười. Anh tiến lên một bước, buộc Đồng Vũ Khôn phải lùi về sau cho đến khi lưng áp sát vào tủ đồ
Dư Vũ Hàm nhìn xuống cậu từ trên cao, pheromone tuyết tùng lạnh lẽo như lớp sương mỏng lặng lẽ vây quanh khiến chân Đồng Vũ Khôn gần như mềm nhũn
Dư Vũ Hàm _ Anh
Người đó tên gì? Lớp nào?
Đồng Vũ Khôn _ Cậu
Liên quan gì đến cậu?
Dư Vũ Hàm _ Anh
Vì cậu đang nói dối
Giọng Dư Vũ Hàm lạnh buốt như băng
Dư Vũ Hàm _ Anh
Ống thuốc này được sản xuất cách đây một tuần
Dư Vũ Hàm _ Anh
Theo những gì tôi biết, 3 tháng gần đây cậu không thân thiết với bất kỳ Omega nào
Tim Đồng Vũ Khôn đập loạn như sấm
Đồng Vũ Khôn _ Cậu
" Cậu ta… đang điều tra mình à ?Vì sao "
/ Suy nghĩ /
Cậu cố nén sợ hãi, dùng giận dữ làm lá chắn
Đồng Vũ Khôn _ Cậu
Cậu theo dõi tôi à?
Đồng Vũ Khôn _ Cậu
Đồ biến thái
Dư Vũ Hàm không trả lời câu hỏi đó. Anh cúi đầu nhìn ống thuốc ức chế trong tay, rồi bất ngờ bật cười
Dư Vũ Hàm _ Anh
Cậu biết không, Đồng Vũ Khôn, 3 năm qua tôi luôn thắc mắc tại sao cậu lại đột nhiên tránh mặt tôi
Ánh mắt Dư Vũ Hàm nóng rực như muốn thiêu cháy người đối diện
Dư Vũ Hàm _ Anh
Giờ thì tôi hiểu rồi
Nhịp thở của Đồng Vũ Khôn trở nên gấp gáp
Đồng Vũ Khôn _ Cậu
" Xong rồi, cậu ta sắp phát hiện ra rồi sao ?"
/ Suy nghĩ /
Một khi Dư Vũ Hàm biết cậu là Omega, mọi thứ sẽ chấm dứt. Cậu sẽ trở thành trò cười của cả trường, mọi nỗ lực che giấu suốt 3 năm qua sẽ hoàn toàn sụp đổ.
Nhưng ngoài dự đoán, Dư Vũ Hàm chỉ lặng lẽ đặt ống thuốc trở lại tay cậu, rồi lùi về phía sau một bước
Dư Vũ Hàm _ Anh
Cất kỹ đồ của người yêu cậu đi
Giọng Dư Vũ Hàm bình thản như thể những lời chất vấn ban nãy chưa từng tồn tại
Đừng để người khác nhìn thấy lần nữa
Nói xong, anh quay người rời đi, để lại Đồng Vũ Khôn đứng chết lặng một mình, tay siết chặt đến mức gần như bóp nát ống thuốc
Cánh cửa phòng thay đồ khép lại, Đồng Vũ Khôn cuối cùng cũng ngồi phệt xuống đất, toàn thân run rẩy
Dư Vũ Hàm đã biết chưa? Nếu biết, tại sao không vạch trần cậu? Nếu chưa biết thì sao lại chắc chắn rằng cậu đang nói dối?
Điều đáng sợ nhất là khi Dư Vũ Hàm tiến lại gần, cơ thể của Đồng Vũ Khôn lại đáng xấu hổ mà sinh ra phản ứng
Tuyến thể nóng lên, tim đập dồn dập, thậm chí trong khoảnh khắc cậu đã có ý muốn chủ động để lộ sau gáy
Đó là bản năng phục tùng của Omega đối với một Alpha mạnh mẽ
Cũng là phần con người mà Đồng Vũ Khôn ghét bỏ nhất ở chính mình
Đồng Vũ Khôn _ Cậu
Chết tiệt
Đồng Vũ Khôn vùi mặt vào hai bàn tay, mạnh mẽ vò đầu vài cái. Cậu bắt buộc phải cẩn thận hơn nữa. Dư Vũ Hàm rõ ràng đã bắt đầu nghi ngờ cậu, mà một khi bí mật bị phơi bày, chờ đợi cậu sẽ là vực thẳm không đáy
Đặc biệt là khi người có thể vạch trần cậu lại chính là Dư Vũ Hàm, người mà cậu không muốn cho biết sự thật nhất
Download MangaToon APP on App Store and Google Play