[Tường Lâm/翔霖] Chồng Ngốc Nhà Tôi Là Sói Con Mặt Dày
Cưới?!
Âm thanh trầm đục vang lên trong căn phòng ăn rộng lớn như tiếng sấm, khi bàn tay già nua của ba cậu vỗ mạnh xuống mặt bàn gỗ lim, khiến bát đũa rung lên lanh canh. Không khí đang nhộn nhạo vì buổi cơm chiều đột ngột đông cứng lại
Mẹ cậu giật mình, nước mắt chực trào, tay còn run khi cầm muỗng canh. Giọng bà nghẹn ngào nhưng rõ ràng
Mẹ cậu
Bên nhà Nghiêm gia đã cứu công ty nhà ta một mạng. Nếu con không cưới, ba mẹ lấy gì trả họ, hả con?
Tuấn Lâm đặt đũa xuống chậm rãi. Cậu ngồi thẳng lưng, vẻ bình tĩnh bên ngoài trái ngược với sự giận dữ đang cuộn trào trong lồng ngực. Ánh mắt cậu quét qua hai người thân như muốn tìm một chút lý trí giữa cơn hỗn loạn
Hạ Tuấn Lâm
Ba mẹ thật sự muốn con cưới một người con không hề quen biết, chỉ vì cái gọi là ‘ân tình’?
Mẹ cậu
Không phải như vậy đâu con... nhưng con biết mà, công ty sắp phá sản, đơn hàng bị hủy, nhà băng gọi vốn lại... Chúng ta không còn cách nào khác
Hạ Tuấn Lâm
Con không phải món hàng
Hạ Tuấn Lâm
Con là người, mẹ à. Một con người với lý tưởng, với danh dự
Ba cậu
Vậy mày định để tao đi tù, để mẹ mày về quê ăn rau dại, để hàng trăm nhân viên thất nghiệp hả?(nghiến răng)
Tuấn Lâm im lặng. Cậu không phải chưa từng nghĩ đến điều đó. Từ khi nghe tin công ty gặp khó, cậu đã ròng rã nhiều đêm tìm cách xoay xở. Nhưng cái cách mà họ chọn… thật quá tàn nhẫn
Hạ Tuấn Lâm
(đứng bật dậy, bước ra ban công)
Ánh hoàng hôn nhuộm cả thân thể cao gầy một màu cam sẫm buồn bã
Hạ Tuấn Lâm
Người con phải cưới... là ai?
Ba cậu
Con trai duy nhất của chủ tịch Nghiêm
Hạ Tuấn Lâm
Nghiêm Hạo Tường?(nhíu mày)
Cái tên không xa lạ, nhưng chưa từng gặp mặt
Cậu ngập ngừng, rồi hỏi, như để xác nhận lại lời đồn
Hạ Tuấn Lâm
Nghe nói… đầu óc có vấn đề?
Mẹ cậu sững lại, lúng túng liếc nhìn ba cậu
Mẹ cậu
Không nặng lắm... chỉ hơi... ngốc thôi. Nhưng nó rất ngoan. Thật sự rất ngoan, Tuấn Lâm à
Hạ Tuấn Lâm
(bật cười khẩy)
Hạ Tuấn Lâm
Ngoan? Mẹ cần người ngoan để trông? Con đâu phải con nít
Mẹ cậu
Chỉ là... mẹ nghe nói nó quý người thân lắm, không quậy phá, biết nghe lời... Nó thật sự không có ai bên cạnh. Nếu con... cưới rồi, cứ coi như giúp nó một chỗ dựa...
Hạ Tuấn Lâm
Vậy còn con thì sao? Ai giúp con?(mắt đỏ hoe)
Hạ Tuấn Lâm
Cả đời con chỉ mới tự tay gây dựng được chút sự nghiệp, vậy mà phải đánh đổi vì một người ngốc nghếch chỉ biết nghe lời?
Ba cậu
Đây là cơ hội duy nhất để giữ lấy tất cả. Còn không, thì từ mai... cái Hạ gia này không còn chỗ đứng nào nữa!
Hạ Tuấn Lâm
Thế thì ba mẹ cứ cưới đi! Gả nhau cho rồi!
(gằn giọng, tức giận đến run tay)
Mẹ cậu
Tuấn Lâm! Con nói kiểu đó với ba mẹ à? Mẹ biết con đau, mẹ cũng đau! Nhưng nếu không có Nghiêm gia... ba con sẽ vào tù, mọi thứ tan tành hết, kể cả những thứ con dày công gây dựng!(bật khóc)
Mẹ cậu
Chỉ là... một cuộc hôn nhân. Họ không bắt con yêu, không bắt con sống cả đời với người ta. Chỉ cần... con gật đầu, giữ thể diện đôi bên, sau đó... muốn làm gì mẹ cũng không ngăn
Câu nói đó như nhát dao cắm thẳng vào tim cậu
Rồi giả vờ vài tháng, tách ra cũng được?
Tim cậu bây giờ nặng trĩu như bị buộc đá. Gió chiều vẫn thổi, thổi qua mái tóc rối bời, thổi vào lòng cậu một nỗi trống rỗng sâu hoắm
Hạ Tuấn Lâm
... Bao giờ cưới
Mẹ cậu gần như òa lên vì nhẹ nhõm. Bàn tay bà siết chặt lấy tay anh, như cố truyền lại chút hơi ấm của gia đình
Tuấn Lâm không nói gì thêm. Cậu rời đi, bóng lưng thẳng tắp nhưng cô đơn như gió lạc giữa hoàng hôn
Chào mừng mn đến với truyện của tui🫰
Đám cưới
Lễ cưới của Hạ Tuấn Lâm và Nghiêm Hạo Tường được tổ chức tại một resort cao cấp biệt lập bên bờ biển phía Nam nơi mà không một ống kính phóng viên nào lọt vào được
Bên ngoài, an ninh nghiêm ngặt đến nỗi chim bay qua còn bị camera theo dõi. Bên trong, lại đầy khí chất quyền lực: khách mời toàn những tên tuổi máu mặt trong giới tài chính, chính trị, tập đoàn xuyên quốc gia
Không phóng viên, không truyền thông, không công khai. Lễ cưới này là một thương vụ, không phải một câu chuyện cổ tích
Hạ Tuấn Lâm
"Thở ra. Bước đều. Không gi*t người"
Hạ Tuấn Lâm
(từng bước tiến vào lễ đường)
Cậu mặc bộ vest trắng cắt may hoàn hảo đường viền satin bóng nhẹ ôm sát đường vai, phần eo bó gọn, giày da bóng loáng phản chiếu ánh nắng hoàng hôn. Gương mặt cậu lạnh tanh, không cảm xúc, ánh mắt như phủ lớp băng mỏng
Từng bước cậu đi, không khí như đóng băng theo
Khách mời nhìn cậu không rời mắt ngưỡng mộ có, ghen tị có, tò mò càng nhiều
Khách mời: Đẹp thật... nhưng nhìn như đi đám tang...
Khách mời: Người như cậu ta, lấy ai cũng được… sao lại chọn Nghiêm Hạo Tường?
Khách mời: Nghe nói Nghiêm Hạo Tường... có tí vấn đề…
Khách mời: Cái gì mà vấn đề, tôi thấy chắc là... đầu óc không ổn định
Câu chuyện xì xào im bặt đúng vào lúc tiếng hét chói tai vang lên
'WOAAA!!! VỢ TUI ĐẸP QUÁ TRỜIIII!!!'
Toàn bộ khách mời giật nảy
Tuấn Lâm trừng mắt quay lại chỉ thấy một... sinh vật lấp lánh mặc vest đen lóa mắt đang lao về phía cậu như xe tải mất thắng
Hạ Tuấn Lâm
Làm ơn đừng...
Một nụ hôn cực mạnh đáp thẳng vào trán cậu
Tiếng cười nghẹn lại, tiếng vỗ tay chậm dần, vài người nhịn không nổi khúc khích, trong khi Tuấn Lâm… đơ toàn tập
Hạo Tường ôm bó hoa to bằng nửa người, đứng phè phỡn trước mặt anh, cười cười
Nghiêm Hạo Tường
Anh nhớ em suốt cả tuần luôn đó nha! Từ lúc nghe nói sẽ cưới, anh đã tập đứng trước gương mười mấy lần! Em nhìn nè~ Anh cười đẹp không? Cười nè! He he he~
Hạ Tuấn Lâm
(siết chặt nắm tay, nghiến răng)
Hạ Tuấn Lâm
Anh vừa hôn tôi?
Nghiêm Hạo Tường
Ờ! Trán em thơm ghê luôn á! Mềm mềm nữa~
Nghiêm Hạo Tường
Đừng giận mà, cưng! Em biết không, anh học cách hôn đúng lễ nghĩa á! Hôm qua anh còn luyện với gối ôm nữa đó~
Hạ Tuấn Lâm
"Nếu không phải vì giữ thể diện... thì giờ này anh đã bay ra biển"
Chủ hôn
Đến giờ làm lễ mời hai vị bước vào chỗ đứng
Chủ hôn
(lấy khăn tay lau trán, lấy lại bình tĩnh rồi nghiêm giọng)
Chủ hôn
Trước mặt toàn thể quý vị hôm nay… tôi xin được chứng kiến và tuyên bố… À không, xin lỗi… tôi xin được làm chứng và chủ trì lễ thành hôn giữa hai bạn… Hạ Tuấn Lâm và… Nghiêm…
Ông dừng lại, liếc xuống tờ giấy rồi nói nhỏ vào micro
Chủ hôn
Xin lỗi, chữ ai viết như giun vậy trời…
Khách mời bật cười, còn Tuấn Lâm thì mặt lạnh như băng, trong khi Hạo Tường lại vỗ tay hứng thú như đang coi hài độc thoại
Chủ hôn
À à rồi rồi… Nghiêm Hạo Tường. Vâng. Hai bạn... có đồng ý cùng nhau chia sẻ mọi vui buồn, vượt qua thử thách, và... không bỏ nhau nửa đường chứ?
Tuấn Lâm định mở miệng đáp thì bên cạnh, Hạo Tường đã nhanh miệng chêm vào, thì thào to như hét
Nghiêm Hạo Tường
Vợ ơi, mình đi trăng mật ở đâu vậy?(thì thầm)
Hạ Tuấn Lâm
Im đi(trừng mắt)
Nghiêm Hạo Tường
Anh thích đi công viên khủng long đó~ Có con khủng long bự chảng, em cưỡi lên chắc ngầu lắm!
Hạ Tuấn Lâm
Tôi sẽ cưỡi anh nếu còn nói nữa
Nghiêm Hạo Tường
Ừa cưỡi đi, miễn đừng ly hôn là được~
Hạ Tuấn Lâm
…!(bàn tay giật giật, muốn vả)
Chủ hôn thì khựng lại, nhìn hai người với ánh mắt như vừa phát hiện mình đang chứng kiến một vở diễn cải lương hiện đại
Chủ hôn
(ho khan lấy lại thế trận, cười gượng)
Chủ hôn
À… đúng rồi… hai bạn có... tự nguyện... cưới nhau không ạ?
Nghiêm Hạo Tường
Tui tự nguyện tới tận chân răng luôn!
Chủ hôn
Ờ... rất... nhiệt tình. Vậy thì... xin mời hai bạn trao nhẫn cưới cho nhau
Hạo Tường hí hửng, lấy nhẫn ra đeo ngay vào… ngón giữa của Tuấn Lâm
Hạ Tuấn Lâm
Anh đang nguyền rủa tôi đấy à?(nhíu mày)
Nghiêm Hạo Tường
Không mà! Em đeo thế nào anh cũng thương hết á! Với lại ngón này nhìn hợp với tay em lắm nè!
Nghiêm Hạo Tường
Vợ ơi, giờ mình hôn được chưa?
Hạ Tuấn Lâm
Im. Miễn cưỡng cưới, không miễn cưỡng hôn
Nghiêm Hạo Tường
Không muốn hôn(chu mỏ)
Nghiêm Hạo Tường
Em nhắm mắt lại đi… Anh hôn nè~
Nghiêm Hạo Tường
(hôn lên má cậu)
Hạ Tuấn Lâm
Tại sao không hôn môi?
Nghiêm Hạo Tường
Sợ em chửi. Môi để sau đêm tân hôn nha, em khỏi chạy~
Chủ hôn
Vậy là kết thúc buổi lễ… với quyền hạn không hề chính thống của tôi hôm nay, tôi... thành tâm mong hai bạn sống sót qua tuần trăng mật đầu tiên
Xong phần lễ thì đến đãi tiệc thì Nghiêm Hạo Tường cứ kè kè theo sau cậu, tay không rời tay, miệng không rời nhảm
Nghiêm Hạo Tường
Vợ ơi, ăn cái này nè! Ngon lắm! Anh thử trước rồi, không có thuốc mê đâu~
Nghiêm Hạo Tường
Vợ ơi, chụp hình chung nè! Cười lên! Nhìn giống người bị ép cưới quá à~
Nghiêm Hạo Tường
Vợ ơi, tối mình ngủ chung giường rồi đó nha~ Đừng đạp anh xuống đất nha, đau tim lắm á!
Hạ Tuấn Lâm
(hít sâu, cười gượng)
Hạ Tuấn Lâm
"Tôi là nạn nhân của hôn nhân ép buộc này và một gã khùng tự nhận là ‘chồng yêu’. Cứu"
Khi buổi tiệc kết thúc, Tuấn Lâm chưa kịp thở ra nhẹ nhõm, đã thấy Hạo Tường giơ hai tay ra đón
Nghiêm Hạo Tường
Bồng anh đi~ Vợ bồng chồng đi~
Hạ Tuấn Lâm
Anh mà còn mở miệng nữa, tôi sẽ để anh ngủ ở chuồng chó(quay lưng, cất tiếng lạnh tanh)
Nghiêm Hạo Tường
(bĩu môi)
Hạ Tuấn Lâm
"Người này không phải ngốc. Là không sợ ch*t"
Đêm tân hôn
Cánh cửa phòng bật mở khô khốc
Ánh đèn vàng dịu hắt lên từng góc khuất trong căn phòng rộng, sang trọng đến lạnh lẽo. Bức tường màu be, rèm lụa mỏng buông lơi, gió đêm lùa vào khe cửa sổ hé mở tạo nên làn sóng nhè nhẹ, yên tĩnh đến mức nghe được cả tiếng gió va vào kính
Ngón tay cậu tháo từng chiếc khuy áo sơ mi dưới lớp vải vừa bó sát vừa nặng nề. Hơi thở cậu trầm thấp, ánh mắt lướt qua căn phòng với vẻ mệt mỏi lẫn khó chịu. Và rồi...
Hạ Tuấn Lâm
(dừng lại giữ phòng)
Giữa chiếc giường king-size trắng tinh khôi, có một sinh vật kỳ lạ đang lăn qua lộn lại, phát ra tiếng “grư... grư” như tiếng... khủng long đang bắt đầu mùa sinh sản
Trên giường là Nghiêm Hạo Tường đang mặc bộ đồ ngủ nguyên bộ khủng long xanh lá cây, có đuôi, có vảy, có mũ trùm đầu có sừng nhỏ, và trên tay… là một con gối ôm hình cá voi xanh dương to bằng nửa người
Chưa hết, hai bên giường còn rải rác thú nhồi bông: gấu trắng, lười lông nâu, và… một con lạc đà màu hồng??
Nghiêm Hạo Tường
A, em vào rồi đó hả?!
Nghiêm Hạo Tường
(bật dậy, ánh mắt sáng như sao băng, giơ hai tay vẫy vẫy)
Nghiêm Hạo Tường
Vợ... à nhầm, Bảo Bối ơi~! Giường mềm lắm nè, lên nằm đi cho êm~!
Cậu không nói gì. Chỉ nhìn. Lạnh đến mức bức tường sau lưng cũng muốn mọc băng
Hạ Tuấn Lâm
(chỉ thẳng ra phía ghế sofa gần cửa sổ, giọng lạnh tanh)
Nghiêm Hạo Tường
(lập tức lăn lộn ôm cá voi, giãy giãy)
Nghiêm Hạo Tường
Hôm nay là đêm tân hôn! Mình là vợ chồng mà! Vợ chồng thì phải ngủ chung chớ
Hạ Tuấn Lâm
(siết nắm tay, hít một hơi thật dài)
Hạ Tuấn Lâm
Chúng ta là hôn nhân GIAO DỊCH (nhấn mạnh từng từ)
Hạ Tuấn Lâm
Không yêu. Không đụng. Không chạm. Không mơ tưởng. Anh mà dám đụng vào tôi, tôi... chém anh
Nghiêm Hạo Tường
Anh... anh không đòi đụng mà... (lập tức ngồi thẳng người)
Nghiêm Hạo Tường
Anh thề. Chỉ là muốn nằm gần thôi… nhìn em... rồi ngủ. Không rờ. Không nắm. Không sờ gì hết...
Nghiêm Hạo Tường
(chắp tay trước ngực)
Nghiêm Hạo Tường
Con xin thề với cá voi, nếu con làm trái lời, mai té đập mặt vô bàn
Nghiêm Hạo Tường
Thật mà. Chỉ cần... được ở gần em một chút xíu... chút xíu thôi cũng được…
Nghiêm Hạo Tường
(cụp mắt, rúc mặt vào cá voi, lưng hơi khom xuống như đang rút vào vỏ ốc)
Cảnh tượng trước mắt chẳng khác gì... một con gấu lớn bị đuổi khỏi giường, đang cố dùng ánh mắt gấu con van xin được ở lại thảm
Tuấn Lâm khựng lại một giây. Không phải vì mủi lòng. Mà vì không biết tại sao... lại thấy buồn cười
Cậu nghiêng đầu, thở dài một hơi, sau đó… cúi người, ném mạnh một chiếc gối xuống sàn cạnh giường
Hạ Tuấn Lâm
Nằm đó. Không r*n. Không ngáy. Không mơ. Không lăn lên. Không đụng vào tôi. Anh mà thò tay lên giường, tôi sẽ ném anh qua cửa sổ. Rõ chưa?
Nghiêm Hạo Tường
(vồ lấy gối như chiến lợi phẩm, hí hửng trải chăn, nằm gọn một góc sàn như gấu túi quấn chăn mùa đông)
Nghiêm Hạo Tường
Anh sẽ nằm ngoan lắm luôn, không nhúc nhích một cọng lông!
Hạ Tuấn Lâm
(nằm trên giường, xoay mặt vào tường)
Tấm chăn mềm mượt, đệm giường cao cấp, không khí trong phòng mát dịu nhưng cậu không ngủ được
Tiếng r*n r* khe khẽ vang lên từ dưới đất
Nghiêm Hạo Tường
Anh ngoan mà...
Tiếng thì thầm nhỏ như mèo, đủ nghe rõ trong đêm tĩnh mịch
Hạ Tuấn Lâm
(mở mắt, nhíu mày)
Hạ Tuấn Lâm
(nghiêng đầu, liếc xuống sàn từ khóe mắt)
Cậu thấy Hạo Tường nằm cuộn tròn như bánh tét, ôm cá voi trong tay, miệng lẩm bẩm
Nghiêm Hạo Tường
Anh không đòi gì đâu... Chỉ cần được gần Bảo Bối là vui lắm rồi...
Hạ Tuấn Lâm
...(quay mặt lại vào tường)
Hạ Tuấn Lâm
Ngủ (nói với chính mình)
Nghiêm Hạo Tường
Bảo Bối...? (giọng trầm vang lên)
Nghiêm Hạo Tường
Em ngủ chưa...?
Nghiêm Hạo Tường
Chắc ngủ rồi ha...(cười khẽ, giọng run nhẹ)
Nghiêm Hạo Tường
Vậy chắc không nghe anh nói đâu. Tốt quá...
Anh im lặng một chút, rồi tiếp tục
Nghiêm Hạo Tường
Chỉ muốn nói là… cảm ơn vì không đuổi anh ra ngoài. Anh biết mình ngốc lắm. Không giống mấy người tài giỏi như em. Nhưng anh sẽ ngoan… Anh sẽ không làm phiền em đâu… Chỉ cần ở gần em một chút thôi...
Nghiêm Hạo Tường
Thật mà… chỉ cần vậy thôi. Anh hứa
Hạ Tuấn Lâm
(ngắm mắt lại)
Ngực cậu... bỗng trĩu xuống một nhịp. Không hiểu vì đâu. Chỉ biết rằng, đêm ấy, cả hai không ai ngủ được.
Một người nằm co dưới sàn, thầm mong được chấp nhận. Một người nằm im trên giường, trằn trọc với chính mình. Và đêm tân hôn kết thúc trong sự im lặng đầy kỳ lạ
Download MangaToon APP on App Store and Google Play