Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

[Gtop] Yêu Tinh Nhỏ

Chap 1.| ɳԋὶɳ ᏟᎯ́Ꭵ ძ૯́૦ gì

con Jia Han nghiện phim
con Jia Han nghiện phim
👋👽
________
Có một ngôi làng nằm khuất sâu trong rừng nguyên sinh, nơi mặt trời chỉ kịp len lỏi những tia nắng yếu ớt xuyên qua từng tán lá dày. Đó là nơi sinh sống của những yêu tinh nhỏ – chủng tộc cổ xưa với đôi tai dài nhọn, đôi mắt sáng như những vì tinh tú, và trái tim hòa nhã với mọi sinh linh trong rừng. Họ không lớn nhanh như con người, không già đi, cũng không chết, nếu không bị tổn thương bởi bàn tay máu lạnh
Ngôi làng ấy từng có tên – Kwon Ji Yong, không chỉ là tên một người, mà là biểu tượng, là linh hồn của cả vùng đất. Cậu – nhân vật chính của câu chuyện này – từng sống giữa tình thương và tiếng cười trong ngôi làng ấy. Cậu không mạnh mẽ như các chiến binh, không thông tuệ như người già, cũng không giỏi phép như các thầy phù thủy rừng. Nhưng cậu có ánh mắt trong veo và trái tim không bao giờ từ bỏ những điều tốt đẹp
Cho đến cái ngày đó
Con người ập đến. Không phải với tay trắng, mà với dao, lửa và súng. Họ biết yêu tinh là sinh vật quý hiếm. Mỗi bộ phận – từ máu, tóc, trái tim đến thận – đều có giá trên thị trường đen. Những kẻ săn lùng không xem yêu tinh là sinh vật sống, mà như những “báu vật biết thở”
Chúng thiêu rụi làng Ji Yong. Chúng treo xác yêu tinh trên những cành cây cổ thụ. Chúng chất đầy bao tải nội tạng vào xe tải lạnh, và phóng đi trong đêm như chưa từng có điều gì xảy ra
Cậu – chỉ là một yêu tinh nhỏ – trốn trong hốc đá, run rẩy, cắn răng đến bật máu nhưng không dám thở mạnh. Đôi tai cậu từng vểnh cao để nghe chim hót, giờ chỉ vểnh lên để lắng tiếng bước chân con người – để biết mình có sống sót được nữa hay không
Từ hơn một trăm người, giờ chỉ còn ba sinh linh sống sót
Do Jia Han – cô bé yêu tinh với đôi mắt tím buồn và sợi dây chuyền hình lá rụng từ mẹ để lại
Do Soojoo – em gái của Jia Han, nhỏ hơn nhưng mạnh mẽ, hay cãi nhau với cậu nhưng lại là người dám nắm tay lôi cậu chạy khỏi biển máu
Và cậu, người kể chuyện, kẻ sống sót, nhân chứng cuối cùng của sự diệt chủng
Ngôi làng giờ chỉ là tro tàn. Những gốc cổ thụ cháy đen. Dưới đất, cậu vẫn thấy những mảng máu chưa khô hết – mùi tanh vẫn ám vào da thịt, không rửa bao nhiêu cũng không phai
Cậu muốn khóc. Nhưng khóc cho ai, khi chẳng còn ai để mà nghe?
Cậu ngồi đó, trong cái hốc rừng đã từng là nhà, nhìn những tấm vải liệm tạm bợ che xác đồng loại rải rác trên đất. Một số thi thể bị mổ bụng, không còn tim. Một số khác bị cắt tai, bởi vì “tai yêu tinh” được xem là linh vật mang lại may mắn trong giới buôn bùa ngải
Phải làm gì, khi chỉ còn là một yêu tinh nhỏ trong thế giới không còn chỗ cho yêu tinh?

Chap 2.| Người Hiệp Sĩ Bước Ra Từ Ánh Sáng

Tro vẫn còn bay nhẹ trong gió. Mùi khói và máu quyện lại, vắt lên từng tán cây già những vệt nặng
Ji Yong nghĩ… đây có lẽ là ngày cuối cùng cậu còn sống. Không còn ngôi làng. Không còn nơi để về. Chỉ có ba kẻ sống sót đang co ro sau vách đá nứt, giữa rừng sâu chẳng còn che chở nổi nữa
Kwon Ji yong
Kwon Ji yong
Chắc... chúng ta cũng sẽ ch.ết thôi
Cậu thì thầm, mắt không còn ứa nổi giọt nào
Bỗng, một ánh sáng lóe lên. Không phải lửa. Không phải pháo. Mà là một luồng sáng trắng ấm áp, rọi xuống mặt đất như một ngọn đèn từ trời cao
Cả ba người đều ngước lên. Một bóng dáng xuất hiện qua màn khói
Bước ra từ vùng ánh sáng là một chàng trai loài người – dáng cao, khoác áo choàng dài màu lam bạc, vai đeo một thanh kiếm lớn đen tuyền – ánh thép phản chiếu mặt trời rạng rỡ sau lưng anh như hào quang
Ji Yong chết lặng
Cậu siết chặt vạt áo, run lẩy bẩy, bản năng hét lên trong đầu
Kwon Ji yong
Kwon Ji yong
Chạy! Chạy ngay!
Nhưng trước khi kịp bước lùi, người đó dừng lại, nghiêng đầu nhìn cậu bằng ánh mắt... kỳ lạ. Không phải ánh nhìn khinh bỉ. Cũng không phải hứng thú thèm khát như những kẻ buôn yêu tinh khác
Chỉ là... tò mò. Như thể đang nhìn một sinh vật quý hiếm sắp tuyệt chủng. Nhưng không phải vì lợi ích. Mà là vì thương xót
Người ấy cúi thấp, bàn tay mở ra như một lời mời
Choi Seung Hyun
Choi Seung Hyun
Là... yêu tinh sao? Hiếm thấy thật. Cậu tên gì?
Ji Yong giật mình, lùi hẳn về sau. Đôi tai dài rút lại theo phản xạ phòng vệ. Trái tim cậu đập thình thịch, tay toan bốc đất đá mà ném nếu bị bắt
Người ấy vẫn không tiến lại
Chỉ đơn giản là đứng đó, gió khẽ lướt qua mái tóc đen rối nhẹ, giọng nói trầm ấm đến kỳ lạ
Choi Seung Hyun
Choi Seung Hyun
Tôi là Choi Seung Hyun, hiệp sĩ cấp bậc Địa. Không phải kẻ săn yêu tinh
Choi Seung Hyun
Choi Seung Hyun
Tôi chỉ đi ngang qua đây, thấy cậu còn sống...
Choi Seung Hyun
Choi Seung Hyun
Cậu muốn gia nhập nhóm tôi không? Tôi có thể bảo vệ cậu
Ji Yong nghẹn lại. Một câu mời nhẹ nhàng… Nhưng tại sao… trong lòng lại đau đến thế?
Cậu chưa kịp trả lời, thì phía sau có tiếng bước chân rít lên. Một cô bé nhỏ nhắn nhưng kiên cường lao tới, chắn ngang trước Ji Yong – Do Jia Han
Do Jia Han — T/g
Do Jia Han — T/g
Tránh xa cậu ấy ra
Do Jia Han — T/g
Do Jia Han — T/g
Chúng tôi không tin con người
con Jia Han nghiện phim
con Jia Han nghiện phim
👶🐃
Seung Hyun im lặng, rồi... anh mỉm cười
Một nụ cười không hề chế giễu, không hề ép buộc. Mà là một nụ cười của người từng nhìn thấy bóng tối, và hiểu rằng không phải ai cũng đáng bị nuốt chửng bởi nó
Choi Seung Hyun
Choi Seung Hyun
Tôi không bắt ép. Nhưng nếu cậu – người yêu tinh nhỏ ấy – muốn sống tiếp…
Choi Seung Hyun
Choi Seung Hyun
…hãy đi cùng tôi. Tôi không giàu có, không vĩ đại
Choi Seung Hyun
Choi Seung Hyun
…nhưng tôi có một lời hứa: sẽ không để bất kỳ ai chạm được vào cậu thêm lần nữa
Ji Yong chết lặng. Cổ họng nghẹn cứng. Lần đầu tiên… sau bao lâu rồi… mới có một con người chìa tay ra vì mình, mà không vì cái giá nào cả
Cậu lắp bắp
Kwon Ji yong
Kwon Ji yong
Tôi… là Ji Yong…
Một cái tên… từng được gọi bởi bao yêu tinh trong làng, giờ như vết sẹo nhỏ khẽ nhói khi thốt ra. Nhưng không hiểu sao – khi nói ra trước mặt anh – nó lại như hồi sinh

Chap 3.| Ngôi Nhà Trong Rừng – Hội Ngộ Ánh Sáng

Sau lời đề nghị chân thành từ Choi Seung Hyun, ba yêu tinh nhỏ không lập tức đồng ý
Họ vẫn còn cảnh giác. Vẫn còn đau
Nhưng trong mắt Ji Yong – lần đầu tiên – ánh sáng của sự sống hiện ra không phải từ phép thuật, mà từ một con người
Cuối cùng, sau một đêm im lặng bên suối, nơi cả ba trốn lại dưới ánh trăng, Ji Yong gật đầu
Kwon Ji yong
Kwon Ji yong
Đi cùng anh ta đi
Do Jia Han — T/g
Do Jia Han — T/g
Điên à?
Do Jia Han — T/g
Do Jia Han — T/g
Nếu là bẫy thì sao? Nếu hắn cũng chỉ muốn lợi dụng như những kẻ khác thì sao?
Cười buồn, ánh mắt nhìn lên trời
Kwon Ji yong
Kwon Ji yong
Thì ít ra… mình không chết trong bóng tối
———
Hành trình xuyên qua rừng kéo dài hai ngày
Ban đầu, Ji Yong đi sát Soojoo, cả ba đều cảnh giác, đôi tai dài hơi cụp xuống, liên tục liếc sang từng động tác của Seung Hyun
Nhưng anh không nói nhiều. Chỉ đi trước dẫn đường. Chặt cành cây chắn lối. Đốt lửa mỗi khi trời lạnh. Che lưng họ khi nghe tiếng động lạ
Đến ngày thứ hai, cuối cùng họ cũng đến một khu vực rừng dày đặc với dây leo rủ xuống như màn rèm. Seung Hyun rút một con dao nhỏ, rạch nhẹ một vết lên thân cây bên phải – vết rạch lập tức phát sáng màu xanh lục – như dấu hiệu mở cánh cổng ẩn
Và phía sau… một căn nhà gỗ hiện ra
Căn nhà chỉ cao hai tầng, bao phủ bởi rêu và mùi cỏ mới. Cửa sổ tròn, mái nhà dốc, có giàn hoa leo quấn quanh ban công. Một con đường lát đá nhỏ dẫn đến cửa chính, bên cạnh là một cối xay gió nhỏ đang quay lách cách trong gió
Ji Yong tròn mắt. Soo Joo nuốt nước bọt. Jia Han nắm chặt tay cậu, thầm thì
Do Jia Han — T/g
Do Jia Han — T/g
…đây… là… nơi ở của loài người sao?
Choi Seung Hyun
Choi Seung Hyun
//Cười nhẹ// Không hẳn. Đây là nơi ở của những kẻ không thuộc về đâu cả
Cánh cửa bật mở – và một mũi tên xẹt ra, cắm ngay sát mép ủng của Ji Yong khiến cậu giật bắn mình
Lee Seung Hyun
Lee Seung Hyun
Ai đó?
Một chàng trai tóc bạc, dáng gầy, tay cầm cung tiến ra
Ngay sau lưng là một cơ bắp nổi bật, tay cầm quả cầu lửa nhỏ như chơi đùa. Cuối cùng là một người mặc áo choàng dài, đầu quấn băng trắng, trong tay là cây trượng phát sáng
Lee Seung Hyun
Lee Seung Hyun
Yo~ Hyung về rồi kìa
Lee Seung Hyun
Lee Seung Hyun
Và... mang theo cái gì thế kia?!
Lee Seung Hyun
Lee Seung Hyun
Không lẽ… yêu tinh?! Cả ba?!
Choi Seung Hyun
Choi Seung Hyun
//Gật đầu// Cho tôi giới thiệu. Đây là Ji Yong, Jia Han và SooJoo
Choi Seung Hyun
Choi Seung Hyun
Là yêu tinh sống sót sau vụ tàn sát ở làng phía Nam
Cả ba người kia lập tức im lặng. Một sự lặng im bất thường bao trùm căn nhà. Rồi – bất ngờ – họ đồng loạt reo lên
Kang Daeng
Kang Daeng
Thật sao?! Thật hiếm thấy yêu tinh!
Dong Young Bae
Dong Young Bae
Tôi chưa từng thấy yêu tinh nào ngoài sách cả!
Dong Young Bae
Dong Young Bae
Chưa từng thấy một lúc ba đâu nha!
Người cầm cung – Seungri – nhảy lên lan can, huýt sáo
Lee Seung Hyun
Lee Seung Hyun
Cậu có tai thiệt kìa! Dễ thương phết!
Lee Seung Hyun
Lee Seung Hyun
Ê, tui bắn thử một mũi tên xem cậu tránh nhanh không nhé?
Ji Yong hoảng hốt, nép sau lưng Seung Hyun
Người cầm lửa – Young Bae – bật cười
Dong Young Bae
Dong Young Bae
Thôi đừng dọa người ta. Nhìn họ còn đang sợ kìa
Người còn lại – Daesung, pháp sư, trầm giọng
Kang Daeng
Kang Daeng
Lần đầu tiên ta cảm nhận được luồng năng lượng phép thuật cổ như thế
Kang Daeng
Kang Daeng
Họ không chỉ sống sót – mà còn là kho tàng sống
Choi Seung Hyun
Choi Seung Hyun
//Gật đầu// Đúng vậy. Bọn họ không biết – nhưng trong người họ mang dòng phép thuật
Choi Seung Hyun
Choi Seung Hyun
Thứ mà con người không thể tạo ra
Choi Seung Hyun
Choi Seung Hyun
Bọn mình đang thiếu một người có thể thu thập và giải mã phép thuật cổ xưa
Choi Seung Hyun
Choi Seung Hyun
Có thể… Ji Yong là người đó
Trong căn nhà rừng nhỏ, giữa những tiếng cười và cái nhìn tò mò, Ji Yong bắt đầu… thở nhẹ hơn. Lần đầu tiên, sau ngần ấy bi kịch… …cậu không bị nhìn như một món hàng. Mà như một đồng đội
Jia Han vẫn còn nghi ngờ, nhưng ánh mắt đã bớt căng. Soo Joo thậm chí còn nhón chân rờ thử quả cầu lửa trong tay Young Bae, và hét toáng lên vì bị phỏng
Seung Hyun chỉ đứng nhìn, yên lặng. Cho đến khi Ji Yong quay sang nhìn anh, chạm vào ánh mắt ấy, và – lần đầu tiên – nở một nụ cười thật lòng

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play