Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

(Fanfic)(JoongDunk) Người Điên

_01_

01: Thành phố O

Tháng 6 mùa hè nắng gắt như đổ lửa, khiến con người ta làm việc gì cũng chùn bước, chỉ muốn ở yên trong nhà, bật điều hòa và đắp chăn. Lúc thì mưa, lúc lại nắng gắt, đỉnh điểm là dù mưa vẫn chẳng khiến thời tiết mát mẻ được chút nào, thậm chí càng nóng nực hơn.

“Woa lại kẹt xe này.”

Dunk Natachai ngồi trong xe nhìn ra bên ngoài mặt đường bị mặt trời phơi nắng như bốc hơi, dù ngồi trong chiếc xe tiền tỷ mát rượi được máy điều hòa thổi đến rét run, nhưng vẫn không thoát khỏi cảm giác khô hanh của thời tiết bên ngoài.

“Hay đi chơi đi mày”

“Đi đâu? Một là ở trên xe, hai là ở trong nhà. Thời tiết này rời xa máy lạnh là tao sốc nhiệt liền.”

“Mùa hè thì đương nhiên phải đi biển rồi”

“Nắng lắm, không đi”

“Đi quẩy?”

“Đông lắm, không đi.”

“Đặt cho mày bàn ở tầng hai, ngồi xem người ta mua vui”

“Đặt bàn ở đâu?”

Cuộc hẹn hôm nay phải mất đến 3 ngày ròng rã Pond mới thuyết phục được Dunk bước chân ra khỏi nhà. Ngày thường tên này đi chơi đến cái bóng cũng không nhìn thấy, nhưng cứ hễ trời vào hè là ở lì trong nhà không chịu ra đường. Nhưng đã hẹn ở quán rượu mà không hề nói là quán rượu ở thành phố O. Hiện tại cả hai đang trên đường ra sân bay.

“Mày không đi cùng thật hả Fourth?”

Người lái xe là Fourth - một trong nhóm bạn ba người nhưng cậu không đi cùng vì hôm nay mẹ từ quê lên thăm.

“Em không đi được, mấy anh hẹn đột xuất kiểu này ai mà xếp lịch cho kịp.”

“Vậy khi nào em đi được? Tuần sau?”

Dunk không nói câu nào, chỉ có Pond ồn ào cùng Fourth.

“Từ nay tới cuối tháng em bận rồi.”

“tháng sau?”

“tháng sau em phải chuẩn bị hồ sơ cho buổi đấu thầu”

“Tháng sau nữa?”

“em phải đi công tác ở Melbourne khoảng mười ngày”

“Mày nên đi chơi một nhé em.”

“.....”

Fourth vừa tiếp nhận công việc làm ăn của mẹ nên rất bận, khi mọi thứ vào quỹ đạo thì có khi còn bận hơn, nếu không thì bà ấy đã không phải nhập viện vì lao lực và giao lại công việc cho cậu.

“Tụi anh đi thành phố O, mày có bay đi đâu thì quá cảnh ở đó đi, chơi với tụi này”

“Ừm để xem. Khi nào đến nơi thì em gọi anh.”

“Ok ok”

Đến sân bay Fourth không tiễn mọi người vì phải quay lại công ty giải quyết công việc đột xuất. Cậu cũng không có ý định đến thành phố O, nơi đó toàn là omega, cậu không phải alpha như Dunk hay Pond mà chỉ là một beta, đến đó làm gì.

“Ê đi chơi mà trông mày cau có quá vậy?”

Sau khi ổn định chỗ ngồi trên máy bay, dù Dunk đã đeo kính râm nhưng Pond vẫn thấy chân mày của cậu đang chau chặt.

“Thời tiết như lồ-”

Pond bịt miệng ngay lập tức, tươi cười gật đầu chào tiếp viên rồi mới buông tay.

“Cái miệng của mày bớt bớt dùm tao. Có biết bản thân là ai không vậy?”

“Dunk Natachai?”

“Hoàng tử thành phố A đó, bố mày là thị trưởng, mày giữ hình tượng dùm tao.”

“Con trai thị trưởng thôi, hoàng tử gì chứ”

“Alpha trội nhất thành phố thân mến, thử cái giọng pick me boy đó thêm một lần nữa thì mày no đòn.”

Tuy Dunk là alpha trội hơn cả Pond, nhưng Pond lại là võ sư, cậu đánh không lại nên đành phải nghe lời anh.

Cả hai cùng đến thành phố O, tuy chỉ cách nhau hai giờ bay, nhưng thành phố O lại thắt chặt an ninh ở mức nghiêm ngặt, xuất cảnh thì dễ, nhập cảnh mới khó, đặc biệt là đối với những alpha như Dunk Natachai. Trội ở mức không phải mùa động dục cũng dễ dàng khiến một beta mang thai thì đối với omega, cậu chẳng khác nào một quả bom nổ chậm.

Quá trình nhập cảnh tốn mất một ngày, khi ra khỏi sân bay Dunk đã mềm như sợi bún thiu, uể oải đi về phía Pond.

“Mẹ nó cái thành phố gì nhập cảnh còn bắt tiêm thuốc ức chế, đi du lịch mà thời hạn có một tuần, thôi cấm mẹ cho rồi”

“Vì mày là alpha trội cấp S mà, tao vẫn không sao đó thôi, với lại mày lần đầu đến thành phố O, đến vài lần là được à, như tao nè”

Thành phố O không cấm Alpha, nhưng cấm Dunk Natachai, thậm chí không cho dùng thuốc uống mà phải dùng thuốc tiêm. Cả đời cậu chưa từng tiêm thuốc, pheromone trong người không những yếu đi rõ rệt, mà cả người còn mệt mỏi đến không ngờ.

“Tiêm thuốc gì cho tao vậy dm, thuốc chuột à”

“Thuốc ức chế đặc trị cho alpha trội đó. Một năm chỉ có vài lọ thôi, có người cả đời không cần dùng, không phải ai cũng được dùng đâu.”

“Phiền. Sau này thằng nào rủ tao đi thành phố O, thằng đó là con chó.”

“Gâu gâu, mau đi thôi, đặt chỗ rồi”

“Ăn trước uống sau, đừng có hành hạ bao tử của tao”

“Biết rồi biết rồi, hành hạ ví tiền của mày thôi được chưa”

Cả hai cùng đến nhà hàng đã đặt phòng sẵn, cũng gọi thêm vài người bạn cũ đến tiếp xúc làm quen, dù gì cũng là con trai thị trưởng thành phố A lần đầu đến thành phố O, dù nói là đến giải khuây nhưng quan chức cấp cao ở thành phố O cũng đích thân đến đón, vì lấy lòng thị trưởng thì khó, biết đâu lấy lòng con trai thị trưởng dễ hơn thì sao.

Ở thành phố O Pond nổi như cồn, đi tới đâu cũng có người quen, một phần vì vợ cũ của anh ở đây, một phần vì vợ mới cũng ở đây. Chỉ thiếu tờ giấy đăng ký kết hôn là hợp pháp.

“Ăn no rồi đúng không? Tiếp theo là tiết mục đặc sắc rồi~”

Trong lời nói của Pond nói thẳng ra là đến nightclub, nơi này mới là nơi đông người quen nhất. Nhưng Dunk xua tay, cậu không thích những nơi ồn ào, mục đích đến đây cũng chỉ để nghỉ dưỡng.

“Đặc sắc thì mày đi một mình đi. Tao nghỉ dưỡng, không phải làm tình. Đừng phiền tao”

“Không muốn thì thôi, tao không gọi omega tới. Tao uống rượu với mày, ok không?”

“Ok”

Kéo được Dunk lên xe, Pond mới thở dài, thầm nghĩ nếu anh có được cái gen alpha trội như thế kia, đừng nói là tam thê tứ thiếp, làm cả thành phố có bầu còn được.

_02_

02: Tiếp cận

“Mày nói không gọi ai tới mà”

Dunk mới uống được vài ba ly đã thấy Pond gọi người tới, trông không giống omega, chân dài vai rộng, áo khoét lưng khiến Dunk tưởng mình được nhìn thấy Thái Bình Dương ngay tại quán rượu, cơ lưng rắn chắc và làn da bánh mật khiến người kia trông chẳng hề yếu đuối. Có lẽ không phải O. Ấn tượng đầu tiên của Dunk tạm thời chỉ có vậy.

“Thằng này là bạn tao, không phải O đâu, tao cũng không có gọi nó tới, mà nó gọi cho tao”

“Vậy là gì? A? B?”

Pond e ngại nhìn người kia, nhưng từ khi xuất hiện đến bây giờ ánh mắt hắn đều đặt ở chỗ Dunk. Tay chặn lại ly rượu cậu đang uống, ngắn gọn đáp, “Là E.”

“Há há há ảo tưởng vừa”

Phụt cười khằng khặc như nghe được câu chuyện đùa lố bịch của năm. Không phải không tin vào sự tồn tại của E, mà bởi vì một Alpha trội nhập cảnh vào thành phố đã tiêm một liều ức chế đặc trị, nếu là E thì còn đến mức nào nữa đây. Dunk nhìn đến thân dưới của người kia, khẩy cười nói mỉa, “Chắc chưa bị cắt mất con hàng đâu nhỉ?”

“Hoàng tử, lúc anh cười nhạo người khác mà cũng đẹp vậy sao”

“Gọi Dunk được rồi, không cần gọi hoàng tử. Tới đây ngồi đi.”

Vốn dĩ cậu không muốn nhận rượu từ người khác, những kẻ hôm nay mò tới đều chỉ muốn nói đến chuyện dự án đất khiến cậu vô cùng chán ghét. Vốn dĩ người kia cũng chẳng phải ngoại lệ, nhưng mà pheromone lại thơm ngọt như hoa mơ, đến một kẻ đã tiêm liều thuốc ức chế đặc trị còn phải xốn xang trong lòng, một kẻ như vậy sao có thể là E được.

Hắn ngồi xuống lại cao hơn cậu một cái đầu, Dunk ước chừng người này chỉ cao bằng mình nhưng có lẽ do lưng dài nên khi ngồi mới có cảm giác to lớn như vậy.

“Tên?”

“Joong. Anh gọi tôi Joong là được rồi.”

“Bạn thằng Pond hả?”

“Ừ bạn cấp ba”

“Hửm? Cấp ba vậy sao tôi không biết cậu? Tôi và thằng Pond học cùng nhau từ mẫu giáo đến đại học mà.”

“Vừa nhập học một tháng thì tôi chuyển trường rồi, phải đi nước ngoài.”

“Cấp ba là chưa phân hóa nhỉ? Cậu đi đâu?”

“Tôi hơi nhạy cảm nên phân hóa sớm.”

“Vậy cậu trội rồi?”

“Cũng bình thường thôi.”

“Lúc nhập cảnh có bị tiêm thuốc không vậy?”

“Có, hơi tê người một chút”

“Tê người luôn hả? Tôi tưởng chỉ mệt thôi, vậy cậu đúng là không phải trội giống tôi rồi. Cẩn thận bị tác dụng phụ đó”

“Cảm ơn anh, tôi sẽ chú ý”

Pond nhân lúc Dunk không để ý tới mình liền chuồn sang bàn bên cạnh trò chuyện cùng vài omega. Cuộc đời anh thiếu omega chắc chắn không chịu nổi.

“Anh định ở lại đây bao lâu?”

“Một tuần, tầm đó.”

“Mọi người ở bên ngoài đồn hoàng tử A đến thành phố O vì dự án khu đất ở Nam Thành, chắc là từ chiều đến giờ đã không ít người làm phiền anh nhỉ?”

Các tập đoàn xây dựng lớn nhỏ bất kể xa gần đều chạy đến lấy lòng, chỉ mong có thể được thị trưởng để mắt, nếu trúng thầu sẽ một bước lên mây, vừa có tiền vừa có tiếng, ai nấy đều thèm thuồng ra mặt. Chuyện này đã bắt đầu từ tháng trước, đời Dunk chỉ mong yên bình nhưng vì chuyện này mà đi đâu cũng bị dòm ngó, đang đi ăn cũng có kẻ khác đến chen ngang, một chút riêng tư cũng chẳng có. Nhắc tới lại bực mình.

“Từ khi vừa xuống sân bay đã có người đến đón đi ăn, ngồi uống vài ly nhưng điện thoại reo liên tục. Đấu thầu dựa vào thực lực, lấy lòng tôi thì được chọn hay sao.”

“Đấu thầu chỉ là hợp thức hóa quy trình thôi, chỉ cần được thị trưởng để mắt thôi, nếu gói thầu này hụt vẫn còn gói thầu khác. Xem như bỏ con săn sắt, bắt con cá rô.”

“Vậy không có gói thầu này cũng không chết mà.”

“Sẽ chết đó. Dự án lần này lên đến hàng nghìn tỷ, vừa có tiếng, vừa có miếng, đối với tập đoàn lớn thì còn là một cây cầu kết nối giữa công ty và giới chính trị, đương nhiên phải ra sức tranh giành. Còn chuyện hụt con săn sắt bắt con cá rô chỉ là hẹ sách thôi, back-up plan”

“Vậy đi mà lấy lòng bố tôi, tôi không phải thị trưởng, có quyền gì quyết định đâu.”

“Thị trưởng thì không tiện. Ra tay ở chỗ hoàng tử sẽ tiện hơn.”

“Cả cậu cũng vậy?”

“Phải.”

Thẳng thắn thừa nhận khiến Dunk không những không ghét bỏ, mà còn cảm thấy hắn thú vị. Những người khác chạy đến đeo bám nịnh bợ đều phủ nhận, ra sức chứng minh bản thân trong sạch, chỉ muốn làm bạn với cậu, nhưng thực chất chỉ đang trục lợi. Joong Archen lại hoàn toàn khác, miệng tuy thừa nhận, nhưng gương mặt lại như chẳng hề quan tâm, nửa đùa nửa thật, giả giả thật thật khiến cậu không biết được động cơ thật sự của hắn là gì.

Xem như xứng đáng cùng ngồi uống một ly rượu.

“Pond đã dẫn anh đi chơi chưa?”

“Nightclub? Không có hứng thú.”

“Ở đây không chỉ có nightclub đâu. Có hội chợ, có chợ đêm, có nhạc hội, anh đều chưa đi sao?”

Dunk lắc đầu.

“Còn có biểu diễn đường phố, tùy lúc sẽ có lễ hội nhạc nước. Anh đều chưa đi sao?”

Dunk lắc đầu thêm một lần, trông như gà con ngơ ngác.

Thành phố A là đặc khu kinh tế nên những hoạt động vui chơi không nhiều, chủ yếu toàn là trụ sở làm việc của tập đoàn và các công ty lớn nhỏ, ngoài trung tâm thì là các khu công nghiệp. Thành phố O thì khác, vui chơi bất kể ngày đêm, cái gọi là nightclub phủ đầy như những quán ăn vỉa hè, dù ban ngày vẫn có thể vui vẻ. Hai thái cực hoàn toàn khác biệt, bởi vì thế giới này không xem trọng omega, Alpha lại là những con người nắm quyền làm chủ luôn ở đầu chuỗi thức ăn nên rất nhiều omega xem việc bán thân là công việc duy nhất họ có thể làm.

“Ở đó toàn là omega sao?”

“Mặc kệ ở đó có những ai. Ở đó có bán đồ ăn, có ca hát, anh thấy vui là được rồi, đừng để tâm nhiều người như vậy”

“Tôi không thích omega.”

Cá nhân Dunk không thích omega cũng vì nhìn cách mọi người xung quanh đối đãi với omega, là thú vui qua đường, là thứ không đáng bận tâm. Ở thành phố A tuyển nhân sự cho công ty cũng ghi rõ không tuyển omega, trí óc không thông minh bằng alpha, thể lực alpha luôn vượt trội hơn. Sinh ra và lớn lên ở một thành phố như vậy thì làm sao cậu có thể xem trọng omega.

“Omega cũng là con người thôi. Người ta không liên quan đến mình, mình không cần quan tâm đâu anh”

“Cậu trông như Border Collie nhỉ?”

“Vì tôi đẹp trai và trung thành sao?”

“Ý tôi khen cậu thông minh, chuyện gì cũng biết. Nhưng vẫn là chó thôi.”

Joong khẽ cười, bị mắng nhưng không chút tức giận, chỉ dời chai rượu ra khỏi tầm tay Dunk, đặt chìa khóa xe lên bàn.

“Anh muốn đi tham quan một chút không?”

“Đi thì đi.”

Quay đầu lại tìm Pond nhưng thấy anh đang làm một con ong chăm chỉ hút mật hoa, đành thôi không làm phiền, một mình đi cùng Joong.

Nhìn vẻ bề ngoài Joong trông khá giả, bộ quần áo trên người đắc tiền, xe ngoại nhập khẩu. Hơn hết, cốt cách của hắn khó mà nghèo.

“Cậu là cái gì Joong? Họ ấy.”

“Tôi họ Aydin, Joong Archen Aydin.”

“À”

“Có phải chưa nghe bao giờ không?”

“Ừ, nghe hơi lạ, cậu là con lai à?”

“Ừm.”

Bỗng hắn chồm người sang giúp cậu thắt dây an toàn, Dunk giật mình liền bật ghế ra sau.

“Anh sợ sao Dunk? Tôi không phải O mà.”

“Tôi không thích tiếp xúc gần với người khác.”

“À, thì ra là trai tân”

“Do tôi không tùy tiện thôi.”

“Cộng thêm một phần không thích omega nữa nhỉ?”

“Ừ”

“Vậy còn A thì sao? Anh cũng không động đến A sao?”

“A đều là bạn bè, tôi không muốn ngủ với bạn bè”

“Cũng nguyên tắc quá nhỉ”

“Đạo lý bình thường thôi.”

Hắn nhẹ cười, lại nửa thật nửa đùa, nói, “Vậy tôi là E đầu tiên của anh rồi.”

“Hả? Gì?”

“Không có gì. Chúng ta đi thôi.”

_03_

03: Anh dễ thương thật

Joong lái xe đưa cậu đến khu phức hợp trong trung tâm thành phố, tìm một chỗ đỗ xe rồi cùng nhau đi dạo tham quan. Khu phức hợp bao gồm công trình nhà ở, trung tâm thương mại, bệnh viện phòng khám,...nhưng đặc sắc nhất chính là quảng trường nằm ở trung tâm kiến trúc hình tròn này. Hai bên đường quảng trường là các sạp hàng đông đúc như hội chợ, trông như China Town ở các nước láng giềng nhưng sầm uất hơn, mùi hương đồ ăn như binh đoàn hoàn toàn lấn át pheromone của omega trong quảng trường.

“Đám người ngồi bên đó là ai vậy?”

“À họ là đoàn xiếc lề đường, mỗi tối cuối tuần sẽ đến đây biểu diễn.”

Joong nhìn đồng hồ rồi nói tiếp, “May thật. Hôm nay là thứ bảy, 8 giờ tối họ sẽ biểu diễn đó. Bây giờ đã bảy rưỡi rồi”

Thành phố A không có biểu diễn xiếc, Dunk cũng chỉ toàn xem trên TV, hôm nay là lần đầu được trông thấy tận mắt nên có chút mong chờ.

“Khu phức hợp này là của họ Nattawat. Khu phức hợp này cũng giống như thế giới hòa thuận của omega và alpha vậy.”

“Vẻ bề ngoài là hòa thuận vậy thôi. Nhưng cậu nhìn đi, người sống ở tầng cao nhất trong các tòa nhà chọc trời kia vẫn là alpha, còn người phải buôn bán ở đây vẫn luôn là omega. Còn chủ tòa nhà? Lại là beta.”

“Giai cấp vẫn rõ ràng quá nhỉ?”

“Ừ. Hiển nhiên thôi.”

“Nhưng mà người sống trong đó không hẳn là alpha đâu. Nếu là omega giàu có thì vẫn thuê phòng được mà.”

“Omega làm cách nào để giàu có? Ngủ với alpha thôi”

Hắn nhướng mày không đáp, biểu cảm có phần ngạc nhiên với lời cậu nói nhưng chẳng phản bác gì, tiếp tục cùng đi dạo.

Hoàng tử của thành phố alpha bản chất cũng chẳng khác gì so với những alpha hắn quen biết, tất cả đều xem mình là ông trời, bắt người khác phải cung phụng. Nhưng những kẻ ở nơi càng cao, khi ngã đài sẽ càng thê thảm. Thị trưởng hết nhiệm kỳ cũng sẽ bầu lại, Joong Archen tò mò không biết liệu đến lúc đó Dunk Natachai này sẽ còn có thể kiêu căng như bây giờ hay không.

Dunk chỉ quan sát như thể đi thăm dò thị trường, không hề có ý định mua thứ gì, thi thoảng hớp chút rượu trong bình bi đông.

“Anh nghiện rượu hả Dunk?”

“Không nghiện, uống cho dễ ngủ thôi”

“Vậy anh bị khó ngủ sao?”

“Cũng không.”

“Tôi nghe nói hoàng tử A rất thích uống rượu, là kiểu có thể uống rượu thay cơm, uống mỗi ngày.”

“Nhưng không phải nghiện, là thưởng thức rượu thôi.”

“Vậy rượu mơ nhà Nattawat anh đã thử qua chưa?”

“Thằng nhóc đó là bạn thân của tôi đó.”

“Thì ra là vậy”

“Tôi từng đến hầm rượu nhà nó rồi, nhưng nó keo kiệt lắm, tôi có thể thử cả hầm rượu, nhưng riêng rượu mơ do nó ủ thì không cho tôi thử. Nó nói là bí quyết gia truyền làm nên tên tuổi họ Nattawat, cho nên không cho tôi thử.”

“Sao vậy? Anh thử xong cũng không trộm được công thức mà.”

“Trộm được.”

“....”

“Trộm được, cho nên mới không cho tôi thử. Vị giác của tôi rất nhạy, chỉ cần món đã nếm qua, tôi sẽ làm lại y hệt. Nghe hoang đường lắm đúng không?”

Joong lắc đầu, đưa cho Dunk một viên kẹo đường bọc trong lớp giấy bóng.

“Không hoang đường. Tôi cảm thấy anh rất giỏi, rất đặc biệt.”

“Cũng biết nịnh lắm.”

“Ăn chút kẹo chanh đi, giải rượu đó, để còn thử rượu mơ nữa.”

“Cái này là viên đường thôi, kẹo chanh gì chứ”

Bóc vỏ, cho viên kẹo vào miệng mới giật mình, mắt to mắt nhỏ nhìn Joong. Quả thật là kẹo chanh, hơn nữa còn chua chát đến điếng người, nhưng vẻ ngoài rõ ràng là một viên đường trong suốt như thủy tinh.

“Cái này cậu làm từ nách hả!?! Chua lè!”

Vội kéo tay Joong đưa lên cằm nhè viên kẹo vào lòng bàn tay hắn rồi tấp vào một sạp hàng tanghulu để cứu vãn vị giác thì bỗng nghe tiếng ồn ào, ngoái đầu nhìn thấy đoàn biểu diễn lề đường đang chuẩn bị trình diễn nên mọi người đều kéo đến tụ họp lại một chỗ để cùng xem. Dunk suýt chút bị dòng người chen lấn đẩy đi thì giật mình bị Joong ôm lấy eo kéo vào lòng.

Hắn vững như bức tường thành không hề xê dịch, tay ôm lấy eo Dunk chắc chắn hơn cả seatbelt. Khoảnh khắc này như thước phim tua chậm trong các bộ phim chiếu vào khung giờ vàng khiến người ta không muốn để tâm cũng phải ghi nhớ. Nhưng điệu cười của hắn mới là thứ cậu quan tâm, một cái nhếch môi đầy ý tứ và giọng nói nhỏ bên tai khiến lông tơ dựng đứng. “Anh dễ thương thật”

“Dễ thương cái đầu cậu!”

Vừa định xô hắn ra thì đúng lúc Joong cũng buông, hắn đưa tay về phía bà chủ để lấy tanghulu, tiện tay thanh toán rồi đưa lại cho Dunk.

“Không ăn chua được sao?”

“Chua thì bình thường. Nhưng chua cỡ đó ai mà ăn được. Cậu ăn được không?”

“Nhưng nó giải rượu tốt lắm, tỉnh ngay tức thì mà”

“Vì chua quá mới tỉnh đó!”

“À cũng đúng”

Không biết có phải do viên kẹo của Joong quá chua, hay tanghulu quá ngọt, làm khẩu vị của Dunk rối lung tung, nếm thứ gì cũng rõ vị đến rùng mình. Đành phải hớp một ngụm rượu để vị giác bình ổn.

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play