Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

[VĩCường] When The Music Paused

Khởi Đầu

Tg👽
Tg👽
Hé lô
Tg👽
Tg👽
Kô ni chi wa
Tg👽
Tg👽
Có mom nào có hình Vĩ đánh guitar khom
Tg👽
Tg👽
Hay cầm mic hát cũng oki
Tg👽
Tg👽
Để hợp với vibe truyện ớ
Tg👽
Tg👽
Có thì cho tuoi xin
Tg👽
Tg👽
Đa tạ🫰
Tg xin phép không trả lời những bình luận kém duyên ạ💝
Tg👽
Tg👽
Mở đầu chán gòi^^
__________
NovelToon
Chap 1: Khởi Đầu
Tôi đến câu lạc bộ âm nhạc vì thích một người khác
Lúc ấy là mùa thu, trường mới đổi giờ sinh hoạt ngoại khóa, và tôi thì… chỉ muốn ở gần người ta nhiều hơn một chút
Tôi không biết thứ khiến mình thích cậu ta là gì, có thể là nụ cười lúc cúi đầu gắn dây đàn, cũng có thể là vì cậu ấy từng đưa tôi chai nước giữa buổi học thể dục. Mọi lý do của tuổi mười bảy đều mỏng như giấy, nhưng lại gấp được thành cả một con thuyền ảo tưởng rất to
Tôi chọn guitar điện, phần vì nhìn ngầu, phần vì dễ bắt mắt người mình để ý. Lúc đăng ký, người phụ trách chỉ nhìn tôi một chút rồi gật đầu, không nói gì.
Đó là lần đầu tiên tôi gặp Bạch Hồng Cường, chủ nhiệm CLB âm nhạc, lớp 12, nổi tiếng lạnh lùng và chơi violin như rút hồn người khác ra khỏi cơ thể
Tôi nghĩ cậu ta sẽ không quan tâm tôi.
Nhưng không ngờ, buổi tập đầu tiên, sau khi tôi chơi xong một đoạn riff do mình tự nghĩ ra, cậu ta ngẩng lên, đôi mắt đen tuyền hút hồn, giọng không chút cảm xúc
“Cậu đang chơi nhạc hay đánh lộn với dây đàn vậy?”
Nguyên dãy phòng tập im bặt. Tôi đứng ngẩn tò te.
Lúc ấy, tôi nghĩ mình ghét người này rồi
Chỉ không ngờ… về sau, tôi lại viết bản nhạc đầu tiên của mình vì người đó
_________
Tg👽
Tg👽
Tới đâu thôi nhớ😈

Ghi Danh

________
Chap 2: Ghi Danh
Lúc tôi bước tới bảng thông báo tuyển thành viên mới, trời vừa qua mùa mưa. Nắng nhẹ, ươm ươm như tan trên vai áo. Cả sân trường phảng phất mùi gỗ ẩm và giấy tập cũ, nhắc tôi nhớ ra mình đã trễ hạn nộp đơn CLB ba ngày
Danh sách câu lạc bộ dán chồng lên nhau. Bóng râm từ tán cây phượng phủ nhẹ lên mặt giấy. Tôi đưa tay lật tờ đầu, rồi dừng lại khi thấy hàng chữ mực đỏ
🎵 CLB Âm Nhạc – Nhận thành viên mới 202X 🎵 Không yêu cầu chuyên môn. Miễn là bạn thích nhạc. Chỉ cần bạn dám cất tiếng
Tôi đứng đó một lúc. Tim đập nhẹ, không vì hồi hộp mà vì… phía sân thể dục bên trái, có một người đang ngồi bó gối cạnh cột giỏ bóng rổ, ánh nắng hắt nghiêng trên tóc cậu ấy
Là người tôi để ý gần một tháng nay
Lần đầu thấy cậu ấy là lúc hát bè trong buổi lễ khai giảng. Giọng không quá nổi bật, nhưng lại cực kỳ vững, như kiểu dù cả sân trường vỡ tung vì tiếng vỗ tay, cậu vẫn giữ đúng tông. Có gì đó làm tôi nhớ tới sóng biển, đều, xa, và không cố gắng làm ai chú ý mà vẫn khiến người ta nghe hoài
Tôi nhìn tờ đơn một lần nữa, rồi cúi xuống điền họ tên
LÊ BIN THẾ VĨ Khối 11A3 Nhạc cụ: Guitar điện Lý do tham gia: Để thử
Tôi định ghi “để gần người mình thích” nhưng sợ lộ quá, nên xóa đi.
Cầm tờ đơn đi dọc hành lang, tim tôi đập một nhịp rất kỳ lạ. Nửa như phấn khích, nửa như… sắp bắt đầu một thứ sẽ làm mình khổ dài dài
Phòng câu lạc bộ nằm trên tầng ba, cuối dãy khu nghệ thuật. Lúc tôi gõ cửa, trong đầu còn kịp nghĩ
Thế Vĩ
Thế Vĩ
"Nếu mình với bạn đó tập chung với nhau thì như thế nào nhờ"
Đang hí hửng thì
Cửa mở
Người ra mở là một cậu con trai, tóc đen, da trắng, mặc áo sơ mi cũ nhưng thẳng nếp. Ánh mắt lạnh như nước buổi sớm, giọng bình thản
Cường Bạch
Cường Bạch
Tham gia mới à?
Tôi gật đầu.
Cậu ấy cầm tờ đơn, liếc qua, rồi gật
Cường Bạch
Cường Bạch
Được. Tên gì?
Thế Vĩ
Thế Vĩ
…Vĩ. Lê Bin Thế Vĩ.
Cường Bạch
Cường Bạch
Ừ. Mai 3 giờ đến phòng tập. Đừng tới trễ
Cửa đóng lại.
Tôi đứng đó, tim vẫn chưa bình thường lại. Không phải vì người mình thích, mà vì ánh mắt vừa rồi, đen sâu, không có biểu cảm
Tôi chưa biết tên cậu ấy.
Chỉ nghe loáng thoáng từ mấy người bạn cũ trong lớp nhạc nói “Chủ nhiệm CLB năm nay lạnh lắm. Bạch Hồng Cường đó, khó gần lắm.”
Tôi nghĩ… chắc mình sẽ không thích kiểu người như vậy đâu
Chỉ là, lúc đi xuống cầu thang, tôi lại quay đầu nhìn lên tầng ba. Không biết từ lúc nào
________
Tg👽
Tg👽
Hớ hớ
Tg👽
Tg👽
T cho Vĩ khung xanh nhó
Tg👽
Tg👽
Tại nhân vật của Vĩ nhìu cái khai thác hơn ớ
Tg👽
Tg👽
Trôn á

Âm thanh đầu tiên

Tg👽
Tg👽
So ri
Tg👽
Tg👽
Tại mấy nay lười ra chap 💔😔
__________
Chap 2: Âm thanh đầu tiên
Tôi đến phòng tập đúng ba giờ chiều, mang theo cây đàn guitar điện mượn từ bạn trong lớp. Dây màu đỏ, hơi cũ. Vài vết trầy lộ gỗ bên dưới, nhưng tôi thấy vậy lại đẹp, như người từng trải qua nhiều bản nhạc
Căn phòng câu lạc bộ nằm trong góc khu nghệ thuật, vách cách âm bằng gỗ, ánh đèn vàng hơi mờ
Có một cái đàn grand piano đen bóng ở giữa, một giá để violin treo ngay ngắn trong tủ kính, trống điện tử kê ở sát tường, và một vài bạn đang ngồi lốp nhốp tập gì đó trong góc
Tôi bước vào, khom người chào nhẹ
Thế Vĩ
Thế Vĩ
Chào mấy bạn
( thông cảm nha tại lúc này không biết nói rì )
Không ai quay lại, trừ một người. Ngồi cạnh cây piano, cậu ấy gật nhẹ, rồi hỏi ngắn gọn
Cường Bạch
Cường Bạch
Tên gì?
Thế Vĩ
Thế Vĩ
À… Vĩ. Hôm qua em nộp đơn. Guitar điện.
Cường Bạch
Cường Bạch
Ừ. Lấy đàn ra. Biểu diễn thử chút.
Tôi đứng hình một giây
Ủa? Mới vô là test liền luôn hả?
Tôi lúng túng tháo dây, cắm dây jack vào ampli, rồi chỉnh nhanh. Cây đàn hơi nặng, nhưng tôi quen cầm rồi
Tim đập hơi nhanh, vì biết đang bị đánh giá
Tôi hít một hơi, rồi bắt đầu chơi. Là một đoạn tôi tự viết, có riff đầu hơi dồn dập, rồi thả nhẹ về sau như đổ xuống dốc. Không hoàn hảo, nhưng tôi thấy mình chơi bằng tim
Khi tiếng đàn dứt, tôi buông tay, thở ra một hơi
Căn phòng vẫn yên. Không ai vỗ tay. Không ai nói gì.
Tôi quay qua nhìn. Cường vẫn ngồi đó, anh ấy là người duy nhất nhìn thẳng tôi từ đầu đến cuối
Rồi, giọng anh ấy cất lên, phẳng như mặt nước không gợn
Cường Bạch
Cường Bạch
Cậu chơi như đang gõ cửa nhà hàng xóm lúc 2 giờ sáng
Tôi blink blink hai cái. “…Ủa?”
Cường Bạch
Cường Bạch
Gấp, ồn, không có kiểm soát. Không biết đang kể chuyện gì.
Cường Bạch
Cường Bạch
Cảm xúc thì có. Nhưng cảm xúc không cứu được một bản nhạc dở.
Tôi tròn mắt.
Phía sau có người cười khúc khích.
Tôi đứng yên, cả người hơi ngứa ran vì bị chê thẳng mặt.
Tôi không nói gì. Chỉ cúi xuống chỉnh lại cần đàn, cắm lại dây
Trước khi ngồi xuống ghế cuối cùng, tôi nói nhỏ đủ để Cường nghe
Thế Vĩ
Thế Vĩ
…Không sao. Em chưa định chơi bản hay nhất đâu.
Tôi nghe được tiếng Cường nhếch miệng, không cười, chỉ thở nhẹ như kiểu “Ừ, ráng đi”
Tôi không biết sao, nhưng lúc ngồi xuống, tim tôi lại đập hơi nhanh.
Không phải vì bị chê.
Mà vì… tôi thấy người đó nhìn mình.
Rất lâu
____________
Tg👽
Tg👽
Tới đây thuii

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play