[ Bâng X Quý ] Bí Mật Của Em
chương 1
Mặt trời bắt đầu lặng, những ánh đèn vàng nhạt bắt đầu sáng lên. Những đám mây trôi nhẹ nhàng, lúc đầu chỉ là những dải mỏng, rồi dần chúng kết hợp thành mảng lớn che kín bầu trời. Ánh trăng yếu ớt, le lói qua những kẽ mây, tạo nên những vệt sáng nhạt nhòa, rồi dần chìm vào bóng tối. Cảnh vật xung quanh trở nên mờ ảo, huyền bí dưới ánh trăng bị che khuất.
Cách đó không xa, có một nhà hàng nhỏ nằm trong hẻm ánh sáng và tiếng đàn piano phát ra từ trong cửa hàng khiến khung cảnh bên trong trở nên ấm cúng lạ thường. Anh vô tình đi ngang quán thấy không khí bên trong nên anh cũng bước vào.
Lai Bâng - anh
// bước vào trong //
Tiếng chuông cửa vang lên báo hiệu có một người vừa bước vào.
Quốc Hận - cậu
// cúi đầu // Xin chào quý khách
Anh nhìn cậu hồi lâu rồi cũng bước đi kiếm bàn ngồi.
Quốc Hận - cậu
Cho hỏi anh ăn gì ạ? // tay cằm giấy note //
Sau khi coi qua menu 1 lượt, nghĩ hồi lâu rồi anh nói.
Lai Bâng - anh
Cho tôi 1 phần cơm gà và 1 ly trà vải nhé.
Cậu gật đầu ghi vào giấy note rồi bước vào trong bếp đọc món anh kêu để đầu bếp làm món.
Quốc Hận - cậu
Chúc quý khách ngon miệng // đặt đồ xuống //
Anh không nói gì chỉ nhìn cậu gật đầu nhẹ rồi bắt đầu bữa ăn. Vừa ăn vừa tận hưởng tiếng nhạc ballad vu vương bên tai.
Rồi một cơn mưa đổ xuống. Tiếng tí tách từng hồi lớn hơn rơi trên mái nhà, những hạt mưa thay nhau đập vào cửa kính khiến cái kính nhoè hơn.
Lai Bâng - anh
Mưa rồi sao về đây.
Anh nhìn những hạt mưa rơi bền ngoài mà đầu không ngừng suy nghĩ.
Không khí bên ngoài lạnh bấy nhiêu thì bên trong quán lại ấm áp đến lạ.
Quốc Hận - cậu
// bước tới gần + hỏi // anh có muốn đi về không?
Lai Bâng - anh
// giật mình nhẹ // hả cậu vừa nói gì vậy.
Quốc Hận - cậu
Tôi chỉ muốn hỏi anh có về không thôi.
Quốc Hận - cậu
Nếu có thì về với tôi này.
Lai Bâng - anh
À thì có phiền cậu không?
Quốc Hận - cậu
// lắc đầu nhẹ //
Hai người đi bộ về, mưa vẫn rơi và không có dấu hiệu dừng hay nhỏ lại, anh và cậu đi chung một cái ô nhưng cái ô có phần nghiêng về người kia hơn một chút.
Lai Bâng - anh
Sao cậu biết tôi muốn đi về mà bị mắc mưa vậy?
Lai Bâng - anh
Sao tôi với cậu lại chung đường?
Lai Bâng - anh
Cậu tên gì?
Lai Bâng - anh
Bao nhiêu tuổi?
Lai Bâng - anh
Nhà cậu khu nào?
Hỏi một loạt câu hỏi rồi anh mới cười gượng vành tai đỏ ửng lên vì thấy nãy giờ mình hỏi nhiều.
Cậu cười nhẹ, ánh đèn đường chiếu phớt qua khuôn mặt khiến gương mặt.
Quốc Hận - cậu
Không sao đâu.
Quốc Hận - cậu
Tôi tên Quốc Hận.
Quốc Hận - cậu
Năm nay tôi 18 tuổi.
Quốc Hận - cậu
Nhà tôi gần công viên.
Lai Bâng - anh
Tôi tên Lai Bâng.
Lai Bâng - anh
Năm nay tôi 24 tuổi.
Lai Bâng - anh
Nhà tôi cách nhà cậu 3 căn nhà.
Quốc Hận - cậu
Ồ sao tôi chưa gặp anh bao giờ nhỉ?
Lai Bâng - anh
Tại tôi thường ít khi ở nhà tôi hay ở đồn cảnh sát.
Quốc Hận - cậu
Anh bị bắt hả // quay qua nhìn anh cười //
Lai Bâng - anh
Không không đó là công việc của tôi.
Đi dọc trên con đường vắng tiếng bước chân hai người đi lạch cạch trên những vũng nước mưa khiến nước dính vào ống quần cả hai. Hai người cười, nói với nhau rất nhiều cuối cùng thì nhà ai cũng nhà nấy.
Quốc Hận - cậu
// bước ra từ phòng tắm //
Tiếng tin nhắn vang lên vang vọng khắp căn phòng tối. Cậu mở màn hình thì thì thấy tin nhắn của Khoa.
Tấn Khoa
: nay mày có đi không?
Trả lời xong cậu tắt điện thoại rồi bước xuống nhà kiếm gì đó để ăn. Ăn xong cậu đi nhanh lên phòng để chợp mắt một chút.
Đồng hồ chỉ đúng 12 giờ đêm. Báo thức reo lê cậu bước xuống giường chuẩn bị đồ rồi đi ra khỏi nhà.
Bước ra khỏi nhà, bóng tối bao trùm lấy mọi thứ, không còn tiếng xe hay tiếng người, nó yên ắng đến lạ thường.
Tới nơi cậu chậm rãi dùng đồ cạy mở khoá cửa chính rồi ung dung bước vào.
Quốc Hận - cậu
// vừa đi vừa ngáp //
Đi một hồi cậu cũng mò tới được căn phòng chứa món đồ cậu cần. Cậu cẩn thận xem xét rồi mở từng cái khoá cửa.
Quốc Hận - cậu
Khoá dỏm hả?
Mở được cửa cậu đi vào quan sát từng món đồ được trưng trong phòng. Kiếm tới kiếm lui cuối cùng cậu cũng thấy cái cậu cần, cậu bước tới mở tủ đựng ra rồi lấy tờ giấy.
Hoàn thành mọi bước cậu định quay ra đi về thì.
Cảnh sát ập vào. Cậu vẫn giữ gương mặt buồn ngủ mà không thèm để ý đã có một đống cảnh sát bao vây cậu rồi.
Quốc Hận - cậu
Bộ... Mấy anh không mệt hả.. // ngáp //
Từ trong đống cảnh sát có một người cao khoản M6 đứng ra nói.
Quốc Hận - cậu
Thiệt luôn á hả.
Lai Bâng - anh
Không bắt được cậu mới mệt đó.
Nói rồi cả đống cảnh sát nhào tới nhưng cậu đã ném một trái bom khói rồi trèo lên một chiếc trực thăng bay mất rồi.
Bỏ lại đống cảnh sát đứng ngơ người ra ở đó.
Lai Bâng - anh
Trời đất ơi.
Lai Bâng - anh
Lần thứ mấy rồi?
Anh nói xong cũng phải ngặm ngùi bỏ về vì có bắt được cậu đâu..
chương 2
Trên chiếc trực thăng đang bay qua từng con phố, ngôi nhà. Không khí mát mẻ, gió đều đều từng đợt. Bóng cây cũng theo đó mà di chuyển.
Tấn Khoa
Mày vẫn tin rằng điều đó không phải sự thật à?
Quốc Hận - cậu
Không có cái chết nào mà không có giấu vết như vậy được.
Nói xong câu cậu nhìn ra ngoài bầu trời đêm nhìn những đám mây đang trôi, những ngôi sao đang toả sáng. Hồi lâu cậu cũng chìm vào giấc ngủ.
Khoa nói xong không thấy cậu trả lời, quay qua nhìn thì thấy cậu ngủ từ đời nào rồi.
Vẫn không một hồi âm, thấy vậy Khoa bế cậu vào phòng ngủ vừa đi còn vừa chửi.
Tấn Khoa
// ném cậu lên giường //
Xong hết mọi việc Khoa ra xe và đi về, để cậu ở lại trong căn nhà không một ánh đèn.
Tiếng chuông vang lên khắp căn phòng hồi lâu mới có người tắt.
Quốc Hận - cậu
// ngồi dậy + ngáp //
Cậu đứng dậy bước xuống giường đi những bước chân như sắp té tới nơi để vào nhà vệ sinh.
Hoàn thành mọi việc. Cậu đi ra khỏi nhà khoá cửa cẩn thận rồi đi bộ đến trường.
Bước đi trên con đường quen thuộc đã dần mòn theo năm tháng, đường phố bắt đầu đông hơn. Tiếng kèn xe kêu inh ỏi, tiếng nói, tiếng bước chân vội vã, ...
Cậu đứng trước cửa nhà Khoa bấm chuông liên tục.
Tấn Khoa
// chạy ra // mày nhấn một cái đủ điếc rồi nhấn nhiều vậy có ngày cái chuông nhà tao hư sao??
Quốc Hận - cậu
Hư tao mua cái mới cho.
Quốc Hận - cậu
Giờ nhanh đi trễ học rồi nè.
Một hồi lâu, Khoa cùng cậu đi tới trường.
Cậu bước đi không vội vã cũng không chậm nó đủ để cậu thấy những xe bán đồ ăn, bán nước, những bước chân chạy nhảy của học sinh, những tiếng cười đùa vang vãng bên tai.
Bước vô tới chỗ ngồi cậu đặt cặp xuống bên ghế rồi ngồi vào chỗ của mình.
Quốc Hận - cậu
// nhìn ngoài trời //
Quốc Hận - cậu
Chỉ là tao thấy nay trời đẹp thôi // cười nhẹ //
Tiếng chuông vào học vang lên, tiếng những bước chân chạy vào lớp, tiếng cười đùa cũng dần im đi.
Sân trường bây giờ chỉ còn lại tiếng chim hót líu lo, tiếng bước chân thầy cô bước vào lớp, không còn tiếng nói của học sinh nói ở sân trường, chỉ còn tiếng gió.
Ánh nắng chiếu qua rèm cửa, khiến cậu phải nheo mắt nhẹ.
thầy giáo
Hôm nay lớp ta có học sinh mới.
thầy giáo
Bạn ấy mới chuyển tới.
thầy giáo
Mong các em giúp đỡ bạn.
Nói rồi Bâng bước vào đôi mắt anh quét qua lớp như kiếm một món đồ, anh cúi nhẹ người.
Lai Bâng - anh
Chào các bạn.
Lai Bâng - anh
Mình là Lai Bâng, mới chuyển tới mong được mọi người giúp đỡ. // cười nhẹ //
Quốc Hận - cậu
// giật mình nhẹ //
Tấn Khoa
// quay xuống // ồ, người tình của mày kìa.
Quốc Hận - cậu
// liếc Khoa // tình cái đầu mày.
Bâng không trả lời bước xuống, đôi mắt vẫn liếc qua lại. Anh nhìn thấy cậu, nhìn rất lâu.
Cậu có chút hoản vì nghĩ anh đã biết cậu vì từ lúc trong quán tới giờ ánh mắt anh nhìn cậu rất khó hiểu.
Không để cậu nghĩ thêm gì anh đi tới bàn cậu.
Lai Bâng - anh
// ngồi xuống //
Cậu nãy giờ thấy hơi sợ vì bị anh nhìn hoài, đã vậy không ngờ anh nhìn cậu rồi còn ngồi kế cậu.
Lai Bâng - anh
Ồ, chào cậu.
Quốc Hận - cậu
// đơ người //
Lai Bâng - anh
Chúng ta có duyên thật nhỉ // cười tươi //
Cậu vẫn không nói gì, khiến anh có chút hụt hẫng nghĩ rằng cậu ghét anh.
Đối với cậu bây giờ mọi thứ như ngưng động lại vậy, vì cậu không ngờ có ngày mình ngồi kế người mà muốn bắt mình hơn ai hết nhưng không thể bắt được.
Quốc Hận - cậu
Cậu vừa nói cái gì??
Lúc này trong lòng anh như nở hoa vậy, vì anh tưởng cậu ghét anh nên không muốn nói chuyện với anh.
Lai Bâng - anh
Tôi nói chúng ta có duyên thật // cười //
Quốc Hận - cậu
Ồ à ra vậy..
Quốc Hận - cậu
À mà sao cậu lại đi học vậy?
Quốc Hận - cậu
Không phải cậu đã ra trường và đi làm rồi sao?
Lai Bâng - anh
À, tôi vô đây là có nhiệm vụ của cấp trên.
Lai Bâng - anh
Tại tôi nghe cấp trên nói trong đây có một tên ăn trộm khét tiếng đang học.
Lai Bâng - anh
Tôi cũng nhiều lần không bắt được hắn nên mới vô đây để kiếm và bắt hắt.
Quốc Hận - cậu
À // cười cười //
Cười vậy thôi chứ trong lòng cậu bây giờ muốn niệm chú đại bi rồi.
Tiếng chuông vừa reo lên, học sinh vui mừng chạy ra khỏi chổ ngồi mà đi thẳng ra canteen.
Sân trường lại đông đúc, tiếng nói, tiếng cười, tiếng chen lấn để lấy đồ ăn,...
Ngôi trường trong phút chốc bổng trở nên náo nhiệt.
Lai Bâng - anh
// quay sang nhìn cậu // đi ăn với tôi không?
Quốc Hận - cậu
À.. Để tôi hỏi bạn tôi.
Quốc Hận - cậu
// đi qua bàn Khoa // đi ăn không?
Hỏi vậy thôi chứ trong lòng cậu mong Khoa từ chối lắm, nhưng..
Tấn Khoa
Có // cười cười //
Lai Bâng - anh
Vậy đi thôi // nắm tay cậu kéo đi //
tnh=)
Thánh thần thiên lý ơi..
chương 3
Anh nắm tay cậu đi qua từng lớp, vừa đi vừa chú ý xung quanh, mắt anh đảo qua lại cố kiếm một thứ gì đó.
Lai Bâng - anh
* sao không thấy ai khả nghi hết nhỉ? *
Vừa đi vừa nghĩ mặt anh có phần căng thẳng, nhưng giây sau lại quay lại vẻ mặt bình thường.
Quốc Hận - cậu
// nhìn thấy //
Tấn Khoa
// bước nhanh hơn để có thể nói chuyện với cậu //
Tấn Khoa
Hình như anh ta bắt đầu kiếm mày rồi đó // cười khúc khích // * nói nhỏ *
Quốc Hận - cậu
// quay qua nhìn Khoa, cười nhếch // * nói nhỏ * người anh ta muốn kiếm là Jiro chứ không phải Hận.
Sân trường bây giờ không còn yên ắng mà thay vào đó là tiếng cười nói, chạy nhảy, chen lấn để mua đồ ăn của học sinh.
Không lâu sau ba người cũng đi tới canteen, canteen bây giờ chật kín người, ba người chật vật lắm mới kiếm được chỗ ngồi.
Tấn Khoa
hai người ăn gì, tôi lấy cho.
Quốc Hận - cậu
Cho tao một cái sandwich.
Lai Bâng - anh
Cho tôi một ly cà phê được rồi, cảm ơn cậu.
Nói rồi Khoa cũng đi mua đồ ăn để anh với cậu ngồi lại. Canteen thì ồn ào nhưng bàn của anh và cậu lại im lặng muốn nghẹt thở, anh cất tiếng nói để phá tan bầu không khí gượng gạo này.
Lai Bâng - anh
Tại sao cậu còn đi học mà lại đi làm rồi?
Quốc Hận - cậu
Tại hoàn cảnh đưa đẩy thôi // cười cười //
Lai Bâng - anh
Ba mẹ cậu đâu?
Quốc Hận - cậu
// khượng lại vài giây // ba mẹ tôi... Mất rồi.
Lai Bâng - anh
Ồ, tôi xin lỗi // áy náy //
Quốc Hận - cậu
Không sao, chuyện cũng qua lâu rồi // cười nhẹ //
Thấy cậu hơi buồn anh cũng thấy ấy náy nên cũng không hỏi gì thêm nữa.
Cùng lúc đó Khoa cũng đem đồ ăn lại, thấy anh nhìn cậu nhưng không nói gì, còn cậu thì có vẻ buồn ra mặt.
Tấn Khoa
Sao vậy? // ngồi xuống cạnh cậu //
Thấy cậu trả lời cộc lốc vậy Khoa cũng không hỏi thêm gù nữa mà tiếp tục bữa ăn của mình.
Tiếng chuông vào học vang lên học sinh bắt đầu đi vào lớp trả lại sự yên bình vốn có cho sân trường.
thầy giáo
// bước vào // cả lớp lấy sách vở văn ra nhé.
Quốc Hận - cậu
// nhìn trời //
thầy giáo
// nhìn thấy // này em kia!
Lai Bâng - anh
Này * nói nhỏ *
Quốc Hận - cậu
// hoàn hồn lại // hả, cái gì.
Lai Bâng - anh
Thấy kêu cậu kìa * nói nhỏ *
Quốc Hận - cậu
// đứng dậy // dạ?
thầy giáo
Nãy giờ tôi nói gì em nghe không? // tức giận //
thầy giáo
Em ra ngoài đứng đi!
Không trả lời thầy giáo cậu đứng dậy lặng lẽ bước ra ngoài.
Thời gian thấm thoát trôi qua, một ngày nữa lại hết. Ánh nắng chiều không gay gắt mà nó rất ấm áp.
Tiếng chuông ra về vang lên học sinh ùa ra từng đợt khiến ngôi trường yên hơn, không lâu sau học sinh cũng về hết chỉ còn thưa thớt vài người.
Lai Bâng - anh
// đi ra ngoài + thấy cậu // sao cậu ấy chưa về nhỉ? * nói nhỏ *
Lai Bâng - anh
// đi lại gần // này.
Quốc Hận - cậu
// tỉnh ngủ // hả.
Lai Bâng - anh
Cậu không về hả?
Quốc Hận - cậu
// khờ // ủa về rồi hả.
Quốc Hận - cậu
Bạn tôi đâu?
Lai Bâng - anh
Cậu ấy về rồi.
Lai Bâng - anh
Nếu cậu không phiền thì về với tôi nè // cười //
Chưa đợi cậu suy nghĩ xong anh nắm lấy tay cậu kéo cậu đi, hai người bước đi dọc trên hành thành, xuống tường bậc thang rồi ra khỏi cổng trường.
Quốc Hận - cậu
// vừa đi vừa nói // nè tôi thấy cậu lớn hơn tôi mà cứ xưng hô tôi cậu như vậy có kì không?
Lai Bâng - anh
// quay qua nhìn cậu //
Suy nghĩ một hồi rồi anh cũng nói.
Lai Bâng - anh
Vậy kêu kêu tôi là anh đi // cười //
Quốc Hận - cậu
Vậy còn nghe được // cười nhẹ //
Lai Bâng - anh
Cậu cho tôi trao đổi phương thức liên lạc được không? // đưa điện thoại ra //
Quốc Hận - cậu
À được // lấy điện thoại ra //
Sau một hồi nói chuyện qua lại hai người dừng ở nhà cậu rồi tạm biệt người kia để vào nhà.
Quốc Hận - cậu
// nằm xuống giường // lấy điện thoại ra.
Quốc Hận - cậu
: Trời ơi mày biết gì không.
Tấn Khoa
: Không nói sao biết.
Quốc Hận - cậu
: Ông nội cảnh sát đó mới xin phương thức liên lạc với tao đó.
Quốc Hận - cậu
: Sướng cái đầu mày huhu.
Nhắn tin với Khoa xong cậu cũng bỏ điện thoại trên bàn mà lấy khăn với đồ đi tắm.
Tiến nước trong phòng tắm cứ rơi tí tách điều điều, bên ngoài căn phòng được bật một cái đèn ngủ vàng nhạt không quá sáng nhưng đủ để thấy mọi thứ xung quanh. Trên bàn chiếc điện thoại cứ vang lên tinh tinh từng hồi.
Quốc Hận - cậu
// bước ra, ngồi xuống giường // mát quáaaaa.
Quốc Hận - cậu
// nhìn thấy tin nhắn // gì mà nhắn nhiều vậy nhỉ?
Lai Bâng - anh
: cậu đang làm gì vậy?
Lai Bâng - anh
: ăn uống gì chưa?
Lai Bâng - anh
: nay cậu có đi làm không?
Quốc Hận - cậu
Trời, nhắn gì lắm vậy..
Download MangaToon APP on App Store and Google Play