[Rhycap]: Nghiện Em
۰۪۪۫۫●۪۫۰ 1 ۰۪۪۫۫●۪۫۰
Những giọt nước xối xả giáng xuống mái tôn của một xưởng gỗ bỏ hoang nơi ngoại ô Sài Gòn, từng tiếng rào rào như đang đếm ngược mạng sống của kẻ bị trói chặt giữa căn phòng đổ nát. Gã đàn ông mặc áo sơ mi hoa, toàn thân run rẩy, hai mắt thất thần nhìn vào bóng người đứng sừng sững trước mặt.
Người đó khoác sơ mi trắng, tay đút túi, mắt đen sâu thẳm như vực đá. Gương mặt hắn không có một biểu cảm nào, trừ lạnh lẽo tuyệt đối. Mưa thấm ướt vai áo hắn, loang lổ như thể máu ngấm vào từng sợi vải.
Nguyễn Quang Anh – 25 tuổi, ông trùm mafia khét tiếng.
....
Em… em lỡ tay thôi anh Quang a h…
....
Em không cố ý phản bội đâu…
Quang Anh không đáp, chỉ liếc mắt nhìn Thái Sơn – em trai hắn. Không cần ra lệnh. Chỉ một cái gật đầu.
Tiếng súng nổ chát chúa trong không gian kín. Máu bắn tung tóe, loang đầy nền xi măng. Gã phản bội ngã rạp, mắt còn mở trừng trừng.
Thái Sơn lẳng lặng lau khẩu Glock, tay dính máu không chút do dự.
Nguyễn Thái Sơn
Giải quyết xong! Có dặn đàn em dọn sạch dấu vết.
Nguyễn Thái Sơn
Xưởng này cháy đêm nay.
Quang Anh nhìn cái xác lần cuối, khẽ chỉnh tay áo.
Nguyễn Quang Anh
Phản bội tao… thì ngay cả chết cũng không được chọn cách.
Giọng hắn trầm, không cao không thấp, nhưng vang dội như lưỡi dao cắt không khí.
Ở một thế giới khác – nơi nắng vẫn chan hòa và những giấc mơ còn chưa bị máu làm vấy bẩn…
Hoàng Đức Duy – 20 tuổi, sinh viên năm nhất ngành Y khoa, vừa dụi mắt vừa lăn khỏi chiếc giường King size rộng thênh thang. Cậu uể oải vươn vai, để lộ thân hình nhỏ nhắn, da trắng hồng đến lóa mắt trong ánh nắng sớm.
Hoàng Đức Duy
“Hôm nay chủ nhật… mình có quyền ngủ nướng.”
Cậu lầm bầm, chưa kịp mừng thì…
Mẹ Duy
Duy! Xuống ăn sáng rồi chuẩn bị học đàn!
Cậu vùi đầu xuống gối, khổ sở rên rỉ.
Hoàng Đức Duy
Sao lại bắt mình học piano chứ?!
Duy là cháu đích tôn của gia tộc họ Hoàng – một dòng họ lâu đời giàu có và danh giá bậc nhất thành phố. Từ bé, cậu sống trong nhung lụa, được cưng như trứng mỏng. Nhưng cũng chính vì thế mà cậu không được quyền… nói “không”.
Ông nội sắp tròn tám mươi tuổi. Cả họ đang rục rịch tổ chức một buổi mừng thọ hoành tráng, và Duy – cháu đích tôn – được “phân công” học đàn piano để biểu diễn trong tiệc.
Khổ nỗi, Duy chưa từng học nhạc. Cậu thuộc team học thuộc lòng mấy trăm trang giải phẫu chứ không phân biệt nổi pha với fa trong nốt nhạc.
Bước xuống phòng ăn, cậu ngồi vào bàn, tóc còn rối tung, mắt lim dim.
Hoàng Đức Duy
“Mẹ ơi… con là sinh viên y, không phải thiên thần âm nhạc…”
Duy thều thào, tay cầm ly sữa như kẻ sắp ngất.
Mẹ Duy
Ba con đã tìm được gia sư rồi.
Mẹ Duy
Người này cực kỳ giỏi, chơi đàn quốc tế, bảo đảm dạy con từ cơ bản tới biểu diễn.
Hoàng Đức Duy
Thật hả? //Trố mắt//
Hoàng Đức Duy
Có chịu dạy người tone điếc như con không?
Mẹ Duy
Không chỉ dạy, mà còn nhận lời đến tận nhà.
Mẹ Duy
Tuần sau sẽ bắt đầu.
Mẹ Duy
Con ráng lên, ba mẹ tin con!
Cậu thở dài, ánh mắt nhìn ra ngoài cửa kính. Nơi sân vườn rộng trải dài, hoa nở rực rỡ trong nắng sớm. Bình yên… nhưng trong lòng Duy, mây mù đã kéo đến.
Tại tầng hầm bí mật dưới toà nhà HA Corporation – trụ sở của giới ngầm.
Trần Minh Hiếu – 26 tuổi, chủ tịch HA – ngồi bắt chéo chân, xem camera giám sát cảnh Quang Anh hành xử gọn ghẽ một tên phản bội. Hắn nhíu mày, nhấp ngụm rượu vang, quay sang Trần Đăng Dương đang đứng cạnh.
Trần Minh Hiếu
Mấy vụ gần đây, Quang anh hành xử quá nhanh.
Trần Minh Hiếu
Không cho đứa nào kịp khai gì.
Trần Đăng Dương
Không cần khai. Quang biết hết. Nhìn mắt là đủ. //Cười nửa miệng//
Trần Minh Hiếu
Nhưng tao không hiểu…
Trần Minh Hiếu
Tại sao nó lại nhận dạy piano cho một thiếu gia?
Dương lấy trong túi ra tập hồ sơ, đẩy tới.
Trần Đăng Dương
Hoàng Đức Duy, sinh viên y.
Trần Đăng Dương
Con cháu nhà họ Hoàng.
Trần Đăng Dương
Bị ép học đàn để diễn cho ông nội. Ba mẹ thuê gia sư.
Trần Đăng Dương
Mà người nhận… là Quang Anh.
Hiếu nheo mắt, môi cong lên đầy ẩn ý.
Trần Minh Hiếu
Tên Quang anh này… đang tính gì đây?
Dương không đáp. Trong mắt hắn, chỉ có hình ảnh của Quang Anh – người đàn ông vừa bước ra từ địa ngục, nhưng vẫn ung dung chơi đàn như thiên thần sa ngã.
Duy bước vào lớp học sớm, tay ôm cặp nặng trĩu giáo trình. Cậu vẫy tay với bạn thân – Thành An – rồi ngồi vào bàn cạnh cửa sổ.
Đặng Thành An
Ê Duy, nghe nói mày sắp có gia sư mới?
Hoàng Đức Duy
Tao chuẩn bị chết chìm trong nốt nhạc rồi đây…
Đặng Thành An
Tao nghe nói là siêu đẹp trai đó. //Bật cười//
Đặng Thành An
Mẹ mày khen không ngớt lời luôn.
Hoàng Đức Duy
Đẹp trai thì sao, miễn đừng biến tao thành bản sao của Beethoven là được…
Lúc đó, một người con trai khác bước vào lớp. Dáng cao gầy, mái tóc đen nhánh, ánh mắt sắc lạnh – chính là Trần Đăng Dương, người đang giả dạng sinh viên y để theo dõi Duy theo lệnh Quang Anh.
Dương lặng lẽ quan sát cậu, ánh mắt thoáng dừng lại trên khuôn mặt trắng hồng, đôi mắt nai ngơ ngác và dáng người nhỏ nhắn đến mức chỉ muốn ôm vào lòng.
Không hiểu tại sao Quang anh lại để mắt đến cậu nhóc này…
Hoặc… chỉ là trò chơi của một con sói.
Tại một ngôi biệt thự lớn ở quận 2.
Cánh cổng tự động mở ra. Một chiếc xe Rolls-Royce Phantom màu đen từ từ lăn bánh vào. Quản gia vội ra đón.
Nguyễn Quang Anh bước xuống, trên tay không cầm gì ngoài một tập bản nhạc. Đôi mắt đen sắc lẹm quét quanh khuôn viên.
....
Quản gia: Chào ngài Quang Anh.
....
Quản gia: Mời ngài vào trong. Cậu chủ Duy đang chờ ở phòng đàn.
Quang Anh gật đầu nhẹ, bước từng bước thong thả như thể từng viên gạch lót sàn cũng biết sợ mà run lên.
Phòng đàn mở ra. Nắng hắt nhẹ qua cửa sổ lớn. Cậu nhóc ngồi lưng quay lại, đang mân mê từng phím đàn như đứa trẻ lạc trong mê cung.
Hoàng Đức Duy
Thầy là… gia sư đàn?
Duy quay đầu lại. Và giây phút ánh mắt cậu chạm vào đôi mắt lạnh lẽo kia…
Thời gian như ngừng trôi.
۰۪۪۫۫●۪۫۰ 2 ۰۪۪۫۫●۪۫۰
Không khí trong phòng đàn giống như bị đông lại.
Cả hai người đều im lặng. Một người đứng – lạnh lẽo như bóng tối, người còn lại ngồi – nhỏ bé, lóng ngóng như cừu non sắp bị xén lông.
Hoàng Đức Duy ngước nhìn người đàn ông vừa bước vào. Cậu không nghĩ… "gia sư dạy nhạc" lại có ngoại hình như bước ra từ phim hành động: cao ráo, vai rộng, dáng đứng thẳng như cán dao găm. Áo sơ mi đen ôm gọn cơ thể, tay áo xắn gọn gàng để lộ cổ tay mạnh mẽ – trên đó là chiếc đồng hồ bạc lạnh lẽo, vừa lịch thiệp, vừa áp lực.
Đôi mắt của hắn… không hề giống người dạy nhạc. Nó sắc, sâu, lạnh và chết chóc như thể một người lính vừa trở về từ chiến trường máu lửa.
Duy nuốt nước bọt. Cậu cười gượng.
Hoàng Đức Duy
Thầy… là gia sư piano ba mẹ em mời tới ạ?
Nguyễn Quang Anh không trả lời. Hắn bước đến gần chiếc đàn grand piano giữa phòng, ánh mắt không chớp lấy một lần. Hắn đặt tập bản nhạc lên mặt đàn, ánh nhìn quét qua Duy từ đầu đến chân.
Nguyễn Quang Anh
Ngồi đúng tư thế. Thẳng lưng. Hai tay đặt lên phím.
Giọng hắn đều, khô và sắc như dao cứa giấy.
Duy khựng lại. Đùa à? Mới gặp đã lên giọng?
Hoàng Đức Duy
Ơ… em chưa biết tư thế đúng là gì á thầy.
Cậu cố nhấn mạnh chữ "thầy", giọng mang chút cợt nhả.
Quang Anh không đáp, chỉ gạt nhẹ tay cậu lên đúng vị trí, đôi tay hắn lạnh, nhưng cử chỉ lại chính xác đến kinh ngạc. Duy giật nhẹ tay lại.
Hoàng Đức Duy
Ủa thầy, em bị dị ứng người lạ chạm vô á…
Giọng cậu nửa thật nửa đùa, ánh mắt lấp lánh khiêu khích.
Quang Anh ngước lên nhìn. Duy thề rằng tim cậu lỡ một nhịp khi ánh mắt đó chiếu vào cậu. Giống như một con dao rạch thẳng vào da thịt. Không đau… nhưng lạnh đến buốt sống lưng.
Nguyễn Quang Anh
Tôi không quan tâm!
Bốn chữ. Không hơn, không kém. Nhưng khiến Duy ngậm miệng lại trong một giây.
Quái vật gì đây? Sao lại lạnh như băng khô vậy trời?!
Quang Anh rút cây bút, gạch mấy nốt trên bản nhạc.
Nguyễn Quang Anh
Bắt đầu từ C-dur! Bấm phím này.
Duy nhìn xuống, cố tình bấm sai phím.
Nguyễn Quang Anh
“Cơ bản mà sai… thì nghỉ học đi.”
Hắn lẩm bẩm, giọng không lớn, nhưng đủ để Duy nghe thấy.
Hoàng Đức Duy
Ơ thầy… mới dạy được 1 phút rưỡi mà đã đuổi học trò rồi sao?
Hoàng Đức Duy
Em bấm sai thôi mà?
Quang Anh không nói gì. Hắn kéo ghế, ngồi cạnh, đôi tay dài thon cầm tay cậu chỉnh lại từng ngón.
Nguyễn Quang Anh
Ngón giữa cong, không bẻ khớp.
Nguyễn Quang Anh
Cách phím 1cm. Tay trái đặt đúng vị trí. Bấm.
Hoàng Đức Duy
Em thấy như này là đẹp rồi mà.
Hoàng Đức Duy
Ai cần học chi chi, đàn sơ sơ cũng được mà?
Quang Anh nhìn cậu rất lâu.
Ánh nhìn của hắn khiến Duy bỗng thấy gai lưng. Không phải vì sợ – mà vì cái gì đó… khác. Cái cách hắn nhìn cậu, không phải nhìn học trò. Cũng không phải nhìn con người.
Giống như nhìn một con thú nhỏ đang giãy dụa trong lồng sắt.
Nguyễn Quang Anh
Cậu đang giỡn với tôi?
Duy cười ngọt, má lúm ửng nhẹ
Hoàng Đức Duy
Em đang cố gắng để thầy… bực mình mà nghỉ dạy ạ.
Rồi, Quang Anh cười. Lần đầu tiên, từ khi bước vào căn phòng này, hắn khẽ cong khóe môi. Nhưng nụ cười đó… không có chút ấm áp.
Nguyễn Quang Anh
Vậy thì không dễ đâu.
Mỗi lần Duy bấm sai, Quang Anh lại bắt bấm lại. Không quát. Không la. Nhưng ánh mắt như xuyên qua gáy, khiến cậu lạnh sống lưng.
Nguyễn Quang Anh
Mỗi lần sai là học thêm 10 phút.
Hoàng Đức Duy
Thầy đang trừng phạt em hả?
Duy thở hắt, tay đã bắt đầu tê.
Nguyễn Quang Anh
Không! Tôi đang dạy đúng cách.
Hoàng Đức Duy
Thầy có thấy ai học piano mà chảy máu tay không?
Duy chìa ngón tay đỏ ửng ra, đầu ngón bắt đầu rướm đỏ.
Hoàng Đức Duy
//Ngớ người//
Quang Anh khẽ gảy một đoạn nhạc bằng tay trái – mượt mà, gọn gàng, đầy kỹ thuật. Đến khi hắn dừng, tiếng đàn vẫn còn vang vọng trong đầu cậu.
Người đàn ông này… không chỉ biết dạy. Hắn từng là thiên tài thật sự.
Duy im lặng vài giây, rồi cố tình cười phá lên:
Hoàng Đức Duy
Thầy siêu thật! Nhưng mà em yếu lắm.
Hoàng Đức Duy
Cừu non như em không chịu nổi đâu…
Nguyễn Quang Anh
//Quay sang// Tôi không dạy cừu.
Nguyễn Quang Anh
Tôi huấn luyện thú hoang.
Duy sững người. Tim đập hụt một nhịp.
Buổi học kết thúc sau gần hai tiếng – dài hơn gấp đôi thời lượng mẹ cậu nói ban đầu.
Duy lê xác ra khỏi phòng đàn, tay đau, lòng khó chịu, nhưng… cũng không hiểu sao, có chút gì đó xốn xang trong ngực.
Hắn ta lạnh lùng. Khó ưa. Thái độ không giống người bình thường. Nhưng tại sao mình lại không thấy sợ?
Trong khi đó, Quang Anh đứng lại một mình trong phòng đàn.
Hắn nhìn bản nhạc bị bôi xóa chi chít, đôi môi mím lại. Hắn rút điện thoại, gọi cho Thái Sơn.
Nguyễn Quang Anh
Cậu nhóc này… dễ thương đấy.
Nguyễn Thái Sơn
Anh giết nó chưa?
Giọng Sơn vang lên bên kia máy.
Nguyễn Quang Anh
Chưa! Nhưng tôi muốn… uốn nắn.
Nguyễn Thái Sơn
…Lần đầu tiên tôi thấy anh có hứng với người khác không phải vì súng.
Quang Anh không đáp. Hắn cúi nhìn vệt máu mỏng còn dính trên phím đàn – do ngón tay Duy để lại.
Máu cừu non… nhưng ánh mắt thì không yếu.
Nguyễn Quang Anh
Cậu ta… thú vị thật.
۰۪۪۫۫●۪۫۰ 3 ۰۪۪۫۫●۪۫۰
Ánh nắng cuối chiều rơi nghiêng qua ô cửa kính, trải một lớp mật ong vàng óng lên phím đàn đen trắng. Không gian trong phòng như đọng lại, chỉ còn tiếng tích tắc của đồng hồ và… cái nhịp tim bướng bỉnh của ai đó.
Hoàng Đức Duy ngồi bắt chéo chân trên ghế, mặc một chiếc áo sơ mi oversized màu trắng, tay áo xắn lên đến khuỷu, để lộ cổ tay trắng đến trong suốt. Mái tóc xanh mềm vừa mới gội còn thơm mùi sữa gạo. Cậu gác cằm lên tay, ngồi nhìn cây đàn như đang nhìn… một con rắn độc.
Hoàng Đức Duy
Thầy tới trễ ba phút.//Không thèm quay lại//
Nguyễn Quang Anh
Cậu tính thời gian giỏi vậy sao?
Giọng Quang Anh vang lên sau lưng, trầm, đều, không cảm xúc.
Hoàng Đức Duy
Không, nhưng em ghét chờ đợi!
Duy cười mỉm, cố ý nghiêng đầu, để ánh sáng chiếu lên một bên mặt.
Quang Anh tiến tới, gọn gàng đặt tập nhạc mới lên giá. Hắn không nhìn Duy, chỉ mở bản nhạc.
Nguyễn Quang Anh
Hôm nay học hợp âm.
Nguyễn Quang Anh
Đơn giản thôi. Nếu cậu không bày trò!
Hoàng Đức Duy
Ủa? Em đã làm gì đâu? Em hiền mà. //Chống cằm// //mắt long lanh//
Quang Anh nhướng mày, cuối cùng cũng liếc nhìn cậu
Nguyễn Quang Anh
Hiền mà bấm sai hợp âm ba mươi lần chỉ trong mười phút?
Hoàng Đức Duy
Đó là do… tay em ngắn.
Cậu chìa tay ra, làm bộ đáng thương
Hoàng Đức Duy
Thầy nhìn nè, mấy ngón tay em như ngón cá chép vậy.
Hoàng Đức Duy
Không với tới được hợp âm đâu!
Quang Anh không nói gì. Hắn chậm rãi kéo ghế ngồi xuống cạnh, ánh mắt vẫn dán vào bàn phím.
Nguyễn Quang Anh
Đặt tay lên! Bấm C major. Lần này bấm đúng.
Duy thở dài như thể vừa bị bắt thi đại học. Cậu vươn tay, đặt lên phím. Giây phút chạm vào, cậu cố tình bấm sai. Đúng nốt, nhưng dùng… ngón út.
Nguyễn Quang Anh
Ngón sai? //Nhíu mày//
Hoàng Đức Duy
Nhưng nghe vẫn hay mà? //Cười rạng rỡ//
Hoàng Đức Duy
Em nghĩ nghệ thuật là tự do.
Hoàng Đức Duy
Thầy có nghĩ vậy không?
Nguyễn Quang Anh
Tự do là thứ được phép khi đã có nền tảng. //Cộc lốc//
Nguyễn Quang Anh
Còn cậu, không có gì cả.
Duy khựng lại. Một giây thôi, ánh mắt cậu tối lại.
Nhưng rồi, cậu bật cười như chưa hề bị đâm bởi câu nói đó.
Hoàng Đức Duy
Vậy thầy giúp em xây nền móng đi.
Hoàng Đức Duy
Nhưng nhớ, đừng đánh sập luôn cả công trình nha.
Quang Anh không phản ứng. Hắn không thích đùa. Càng không thích cái kiểu vừa bướng, vừa cố ý ngây thơ như Duy. Nhưng… hắn lại không ghét nó.
Có lẽ vì cậu khác tất cả những người từng ngồi đối diện hắn. Không sợ. Không né tránh. Không nịnh bợ.
Mà ngược lại, như đang chơi trò rút gỗ với hắn. Từng lần kéo nhẹ giới hạn của hắn, chờ đợi xem… bao giờ thì tháp đổ.
Sau gần một tiếng học, Duy đã… sai tổng cộng 17 lần, bấm lệch 5 lần, giả vờ bị chuột rút 2 lần và… lỡ tay làm đổ nước 1 lần.
Hoàng Đức Duy
Em nghĩ hôm nay tới đây là đủ rồi đó thầy.
Cậu thở hắt ra, tựa lưng vào ghế, mắt lim dim
Hoàng Đức Duy
Đàn thêm chút nữa chắc ngón tay em rớt luôn.
Nguyễn Quang Anh
Chưa hết giờ! //Lạnh lùng//
Hoàng Đức Duy
Chứ thầy muốn em gãy tay thiệt hả?
Hoàng Đức Duy
Em còn phải đi học giải phẫu mai nữa đó.
Quang Anh rút khăn giấy lau mặt đàn, rồi quay sang.
Nguyễn Quang Anh
Đúng! Nếu cậu không tập trung, thì phải chịu đau.
Hoàng Đức Duy
Thầy ác quá… //Tròn mắt//
Nguyễn Quang Anh
Tôi không hiền!
Hoàng Đức Duy
Thầy không hiền mà đẹp trai… cũng được.
Cậu nghiêng đầu, nở một nụ cười mà chính cậu biết là cố tình gợi đòn.
Quang Anh ngừng tay. Hắn nhìn Duy. Rất lâu.
Nguyễn Quang Anh
Cậu tưởng tôi không đánh học trò à?
Hoàng Đức Duy
Thầy mà đánh em, em méc mẹ đó! //Lè lưỡi//
Quang Anh nhếch mép. Không phải cười. Mà là… đe dọa.
Duy rùng mình. Nhưng cậu lại thấy… buồn cười.
Lần đầu tiên trong đời, cậu gặp một người thầy không nịnh, không dỗ, không dễ dụ. Một người có thể nhìn xuyên qua lớp vỏ ngây thơ cậu dựng lên, và không chơi theo luật của cậu.
Không hiểu sao, điều đó khiến tim cậu đập mạnh.
Kết thúc buổi học, Duy lết xác ra cửa, vai tê rần, đầu óc lộn xộn. Vừa bước tới bậc thang, cậu thấy mẹ mình đứng dưới nhà, tay bưng ly nước trái cây, mắt sáng rỡ.
Mẹ Duy
Duy, học ổn không con?
Hoàng Đức Duy
Ổn… Ổn theo kiểu, thầy dạy kỹ đến mức con muốn… xin nghỉ học. //Mím môi//
Mẹ Duy
Thầy Quang Anh dạy nghiêm lắm, nhưng ba con nói thầy từng là thần đồng piano đó.
Mẹ Duy
Cố chịu đựng một thời gian là được.
Duy quay đầu nhìn lên. Cửa phòng đàn vẫn mở hé. Bên trong, người đàn ông ấy vẫn đang chỉnh lại ghế, dáng lưng thẳng như đường thước kẻ.
Hoàng Đức Duy
Mẹ, thầy Quang anh này… lý lịch rõ ràng không?
Hoàng Đức Duy
Thì… không biết sao nữa.
Hoàng Đức Duy
Thầy nhìn như mấy nhân vật trong phim mafia ấy.
Mẹ Duy
//Cười phá lên// Con xem phim nhiều quá rồi đó.
Mẹ Duy
Người đâu ra lạnh lùng vậy mà lại dính tới tội phạm?
Hoàng Đức Duy
Thì đó… chính vì lạnh quá nên con mới nghi đó mẹ à…
Duy thầm nghĩ, nhưng không nói ra.
Tối hôm đó, Duy nằm lăn trên giường, tay ôm gối, mắt mở thao láo nhìn trần nhà. Bên cạnh là điện thoại đang mở phần ghi âm buổi học – cậu bí mật ghi lại, để "lỡ cần thì kiện thầy bắt học quá sức".
Giọng Quang Anh vang trong loa:
“Tôi nói rồi, sai là học thêm.”
Hoàng Đức Duy
Thầy đúng là robot. //Nhăn mặt//
Nhưng khi âm thanh cuối cùng vang lên – một đoạn nhạc ngắn Quang Anh chơi mẫu – Duy ngừng lại.
Âm thanh đó… dịu dàng đến mức cậu thấy nghẹn.
Người như thầy… làm sao có thể chơi đàn ấm như vậy?
Cậu mím môi, tay đặt lên ngực
Không ổn rồi. Mình… đang tò mò về người đó.
Trong căn hộ penthouse tầng cao nhất thành phố, Quang Anh đứng trước cửa sổ lớn, tay cầm một ly rượu vang đỏ.
Thái Sơn dựa vào thành ghế, mắt liếc nhìn anh trai
Nguyễn Thái Sơn
Làm gì nhìn trời vậy?
Nguyễn Quang Anh
Cừu non hôm nay… biết cắn. //Nhấp rượu//
Nguyễn Thái Sơn
Anh định làm gì nó? Thuần hóa? //Bật cười//
Quang Anh lắc đầu, ánh mắt dõi xa xăm
Nguyễn Quang Anh
Tôi chỉ… muốn xem, nếu con cừu đó bước lạc vào hang sói…
Nguyễn Quang Anh
Nó sẽ chạy, hay cắn ngược lại!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play