[Allcaptain] Cuộc Đời Dơ Bẩn?!
chap 1 : CỬA HÀNG TIỆN LỢI, GIÓ MÙA VÀ ĐÔI MẮT LẠ
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy : học sinh lớp 11, nghèo khó, sống với bố nghiện rượu và mẹ mê cờ bạc. Làm thêm tại cửa hàng tiện lợi. Bề ngoài trầm lặng, hay cúi đầu, nội tâm nhiều tổn thương. Là nạn nhân của bắt nạt và chế giễu
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh : lớp trưởng lớp 11, con nhà quyền thế, học giỏi, lạnh lùng, hay dùng lời nói cay nghiệt để đẩy Duy xuống vực thẳm
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng : hotboy thể thao, giỏi bóng rổ, hoạt bát nhưng đôi lúc vô tâm, thường dùng trò đùa để làm nhục Duy
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương : bạn thân Hùng, nổi tiếng học giỏi Toán, ít nói nhưng thâm hiểm, dùng thành tích để khinh thường người khác
Trần Minh Hiếu
Trần Minh Hiếu : em sinh đôi của Dương, hoạt ngôn, tưởng thân thiện nhưng lại là người gieo rắc những lời dèm pha tàn nhẫn nhất
Đặng Thành An
Đặng Thành An : đàn anh lớp 12, trưởng ban kỷ luật, nghiêm khắc, tàn nhẫn trong lời nói, hành động luôn mang tính kiểm soát và sỉ nhục Duy
Bùi Anh Tú
Bùi Anh Tú : giàu có, trưởng thành, lạnh lùng và nguy hiểm, thường đưa ra những lựa chọn ép buộc khiến Duy không thể từ chối
Bùi Thái Bảo Châu
Bùi Thái Bảo Châu : học sinh lớp 11, cô bạn duy nhất thân thiết với Duy, có hoàn cảnh tương tự - bố nghiện rượu, mẹ bỏ đi. Cô cũng là nạn nhân của sự bắt nạt và sỉ nhục từ chính người mình yêu
Trần Phương Ly
Trần Phương Ly: chị gái sinh đôi của Dương và Hiếu, lạnh lùng, tàn nhẫn trong cách yêu, từng dùng những lời cay độc khiến Châu tổn thương đến mức tự ti về bản thân
TÓM TẮT CỐT TRUYỆN:
Hoàng Đức Duy và Bảo Châu – hai con người bé nhỏ trong một xã hội học đường đầy những hào nhoáng giả tạo – phải gồng mình sống sót từng ngày. Những chàng trai tưởng như hoàn hảo lại là kẻ tạo ra vết thương sâu nhất. Sự chế giễu, bắt nạt, xem thường và tàn nhẫn đến từ chính người Duy và Châu dành tình cảm. Nhưng dù bị tổn thương đến mức nào, họ vẫn lựa chọn tha thứ, vẫn chọn yêu. Liệu tình yêu có thể cứu rỗi khi trái tim đã vỡ nát nhiều lần?
Trời Hà Nội đầu đông, gió lạnh quét qua con đường nhỏ bên cạnh Trường THPT Hòa Bình. Hoàng Đức Duy đứng sau quầy cửa hàng tiện lợi, khoác chiếc áo đồng phục cũ kỹ đã sờn mép. Mắt thâm quầng vì thiếu ngủ, chân tay khẽ run vì suốt đêm qua cậu phải ngủ dưới sàn không chăn, lại phải né những trận quát tháo của người cha say khướt
Bùi Thái Bảo Châu
(nhón chân, nói nhỏ)
Bùi Thái Bảo Châu
Duy, tớ có mang bánh mì cho cậu. Cậu lại không ăn sáng nữa đúng không?
Hoàng Đức Duy
(cười nhạt, mắt hoe đỏ)
Hoàng Đức Duy
Cậu giữ đi. Mẹ cậu không còn, tớ không muốn cướp phần ăn duy nhất của cậu
Bùi Thái Bảo Châu
(nghiến răng, rơm rớm nước mắt)
Bùi Thái Bảo Châu
Tớ ghét cái thế giới này. Tớ ghét cái kiểu người như họ…
Hoàng Đức Duy
Im đi, đừng để họ nghe thấy… Tớ quen rồi. Họ khinh tớ là thằng nghèo rách, không cha không mẹ, vô dụng… Tớ không muốn cậu giống tớ
Cửa kính bật mở. Một nhóm học sinh bước vào – nổi bật là Nguyễn Quang Anh, với ánh mắt lạnh lẽo như băng
Nguyễn Quang Anh
Lấy cho tôi chai nước. Mau lên, Duy
Hoàng Đức Duy
(cúi đầu đưa)
Nguyễn Quang Anh
(cười mỉa)
Nguyễn Quang Anh
Mày nên biết ơn vì còn có cơ hội bán nước cho tao
Nguyễn Quang Anh
nếu không đẹp mặt thì chắc giờ đang ăn xin ngoài đường
(nắm chặt tay, không đáp).
Hoàng Đức Duy
(nắm chặt tay, không đáp)
Lê Quang Hùng
Ê Duy, tao có cái áo cũ, chắc hợp với đứa như mày. Muốn không? Hay là muốn mặc cả tao nữa?
Trần Đăng Dương
(nhìn lướt qua, cười nhạt)
Trần Đăng Dương
Nghe nói cậu đứng chót lớp à? Thế mà dám mơ lên đại học. Hài thật
Trần Minh Hiếu
(bật cười to)
Trần Minh Hiếu
Thằng này ngu mà còn tỏ ra hiểu chuyện. Thôi thương nó đi, mấy ông. Nó đâu còn gì ngoài một cái mặt tạm ổn
Đặng Thành An
(lạnh giọng)
Đặng Thành An
Đủ rồi. Mấy cậu đang làm mất mặt trường đấy. Duy – ra ngoài với tôi. Ngay
Hoàng Đức Duy
Em… em không làm gì sai…
Đặng Thành An
(siết cổ tay cậu)
Đặng Thành An
Không sai à? Sống mà để người ta thương hại là sai rồi. Cậu làm tôi thấy… bẩn
Ở góc lớp, Châu bị kéo áo từ phía sau
Trần Phương Ly
(giọng lạnh)
Trần Phương Ly
Mày vẫn còn chưa hiểu sao? Đừng xuất hiện trước mặt tao nữa. Tao không yêu một con nhỏ mồ côi vừa nghèo vừa ngu. Tình cảm của mày làm tao thấy buồn nôn
Bùi Thái Bảo Châu
(mím môi, cúi đầu)
Bùi Thái Bảo Châu
Xin lỗi… xin lỗi vì tớ đã yêu cậu…
[Tin nhắn - Messenger sau giờ học]
Bùi Anh Tú
Em khóc à? Anh thấy mắt em sưng đấy. Đừng nghĩ rằng khóc sẽ khiến ai thương hại
Hoàng Đức Duy
Em không khóc vì muốn được thương. Em khóc vì… em thấy mình thật sự không còn giá trị gì nữa
Bùi Anh Tú
Em có giá trị với anh. Nhưng anh sẽ không nhẹ nhàng với em. Vì cuộc sống này vốn không dễ dàng. Anh sẽ dạy em cách sống… dù là bằng đau đớn
Hoàng Đức Duy
Vậy là em không có quyền lựa chọn hạnh phúc nữa sao…?
Bùi Anh Tú
Không. Em chỉ có quyền lựa chọn ai là người khiến em đau hơn
định là không ra thêm bộ nào đâu định là nghỉ hết tháng sau mới viết lại mà có con nó cmt t tức quá
Tức mà không nói gì được luôn á
Nó cmt bảo tác giả ngược nhiều vậy
đến lúc t ngọt thì nó lại bảo tác giả lại cho ngọt rồi à giống t
Y chang mấy bộ nào đó ( t không biết) đọc vậy chán lắm
Ra bộ này ngược cho m vừa lòng
Mốt gặp thêm chắc xoá hết quá
Chap 2 : VẾT BẨM SINH TRÊN NGỰC VÀ TIẾNG CƯỜI DƯỚI GIẾNG TRỜI
Tối đó, Duy co ro trong kho lạnh phía sau cửa hàng tiện lợi. Chiếc áo khoác cũ chẳng đủ che gió, mà hơi lạnh thì luồn vào từng đầu ngón tay, xuyên qua da thịt, khiến từng hơi thở của cậu như đông lại. Trên cổ tay còn hằn vết bầm từ lúc bị Thành An kéo đi giữa hành lang, trước ánh mắt khinh rẻ của hàng chục học sinh khác
Nguyễn Quang Anh
Mai 5h sáng. Sân thể dục. Đừng trễ
Hoàng Đức Duy
Tại sao lại là em?
Nguyễn Quang Anh
Vì tao muốn thế
Duy không trả lời nữa. Cậu nhìn ánh sáng mờ từ bóng đèn trần, rồi nhắm mắt lại, để mặc nước mắt chảy qua gò má
Trời Hà Nội vẫn lạnh ngắt. Hơi sương còn đọng trên mặt cỏ. Duy đến sớm hơn giờ hẹn, đứng lặng im, tay ôm chặt chiếc áo bóng rổ mà hôm qua Hùng cố tình ném xuống vũng nước rồi bắt cậu giặt
Quang Anh đến, dáng vẻ dửng dưng như thường lệ
Nguyễn Quang Anh
Cởi áo khoác ra
Hoàng Đức Duy
Trời lạnh lắm…
Nguyễn Quang Anh
(cúi sát, gằn từng chữ)
Nguyễn Quang Anh
Tao bảo cởi
Duy từ từ kéo áo khoác xuống. Làn da tái xanh lộ ra trong sương sớm. Ngay dưới xương quai xanh là vết bớt đỏ hình cánh chim — vết bớt mà từ nhỏ Duy luôn cố giấu
Nguyễn Quang Anh
(cười nhạt)
Nguyễn Quang Anh
Mày tưởng cái vết bớt này khiến mày trở nên khác biệt? Không đâu, nó chỉ khiến mày giống như con chó được đóng dấu sở hữu
Duy rùng mình, nhưng không lên tiếng. Cậu chỉ cúi đầu, hai bàn tay siết chặt đến đỏ bầm
Ở lớp học, Châu đặt hộp cơm xuống bàn của Ly. Làm từ 4h sáng, món trứng rán mà Ly thích nhất, và canh rong biển mà cô từng nhắc thoáng qua
Trần Phương Ly
(vừa đến, lạnh lùng)
Bùi Thái Bảo Châu
Tớ... chỉ nghĩ cậu chưa ăn sáng... nên...
Trần Phương Ly
(thẳng tay hất đổ hộp cơm xuống sàn)
Trần Phương Ly
Tôi bảo bao nhiêu lần rồi? Đừng bám theo tôi như chó hoang. Tôi ghét loại rác rưởi sống nhờ thương hại
Hộp cơm lăn lóc, vỡ nắp. Trứng dính đầy bụi. Nước canh thấm vào sách vở. Mùi thức ăn bốc lên giữa cả lớp
Mọi ánh mắt đổ dồn. Một vài tiếng cười khẽ
Châu quỳ xuống, nhặt từng mảnh vỡ, tay run lên bần bật. Mắt nhòe đi. Nhưng cô không khóc. Chỉ cười
Bùi Thái Bảo Châu
Xin lỗi… Tớ xin lỗi vì đã yêu cậu
Giờ ra chơi, Duy ngồi nép ở cuối hành lang
Hiếu đi qua cùng Hùng, cười lớn
Trần Minh Hiếu
Này Hùng, mày nhớ cái vết bớt chim đỏ trên ngực thằng Duy không? Trông giống mấy loại hàng thanh lý có dán tem
Lê Quang Hùng
Haha, đúng rồi. Cái mặt thì đượm buồn, thân hình thì như cành củi khô. Không hiểu nổi sao có đứa lại nghĩ nó đáng yêu
Duy nghe từng câu. Mỗi chữ như một nhát kéo cắt qua lòng tự trọng vốn đã rách nát
Cậu bật dậy, chạy vào nhà vệ sinh, khóa cửa, bật nước. Tiếng nước ào ào át đi tiếng nấc
Cậu nhìn mình trong gương – đôi mắt thâm quầng, da nhợt nhạt, môi khô nứt nẻ. Và rồi… cậu giơ tay, tát thật mạnh vào mặt mình
Hoàng Đức Duy
Mày sống để làm gì, Duy? Mày tồn tại để làm con bù nhìn cho họ cười à?
Hoàng Đức Duy
Em thấy mình như… đang mục ruỗng dần
Bùi Anh Tú
Cảm giác tuyệt đấy, đúng không? Cái cảm giác mà từng mạch máu của em không còn biết đau ở đâu nữa
Hoàng Đức Duy
Em không muốn tồn tại nữa
Bùi Anh Tú
Vậy thì để anh tồn tại thay em. Em chỉ cần ngoan ngoãn, và để anh điều khiển tất cả
Hoàng Đức Duy
Nếu em chết… liệu có ai khóc không?
Bùi Anh Tú
Không. Nhưng anh sẽ nhớ em. Như nhớ một món đồ chơi hỏng mà anh chưa kịp đập nát
Chap 3 : MỘT LỜI CHÀO VÀ ÁNH NHÌN KHÁC
Sân sau trường, trưa. Ánh nắng xuyên qua tán bằng lăng rụng tím một góc đất. Duy và Châu ngồi đó, mỗi người một hộp cơm nguội. Chỉ có tiếng muỗng chạm vào nhựa và thở dài trong gió
Bùi Thái Bảo Châu
(thì thầm)
Bùi Thái Bảo Châu
Tớ từng nghĩ… nếu mình chết đi, chắc cũng chẳng ai để ý
Hoàng Đức Duy
Tớ từng viết di thư vào sổ tay. Nhưng rồi xé bỏ. Vì nghĩ… nếu tớ chết, mẹ tớ còn ai để đổ lỗi?
Châu cúi đầu, bàn tay nắm chặt đến trắng bệch
Một khoảng im lặng dài đến mức cả hai gần như quên rằng họ đang ở trường học
Rồi có tiếng bước chân. Nhẹ. Không gấp gáp. Hai người ngẩng lên — trước mặt họ là một chàng trai và một cô gái
Cậu trai mặc áo sơ mi trắng, tay đút túi, nụ cười ấm. Cô gái tóc ngang vai, môi hồng không son, ánh mắt dịu dàng nhưng không dễ đoán
???
Xin lỗi... chỗ này có thể ngồi chung không? Bọn mình mới chuyển đến
???
Thấy hai bạn ngồi riêng… bọn mình cũng ngại ăn một mình
Duy và Châu nhìn nhau, cảnh giác. Lạ mặt ở ngôi trường này thường là tai họa. Nhưng rồi Duy gật đầu
Họ ngồi xuống. Cậu trai chìa hộp sữa ra trước
Ngô Lâm
Mình là Ngô Lâm, lớp 11A1. Đây là Vũ Linh, bạn thân mình
Bùi Thái Bảo Châu
(gượng cười)
Bùi Thái Bảo Châu
Tớ là Châu…
Vũ Linh nghiêng đầu nhìn Duy một lúc lâu. Đôi mắt ấy không dò xét, cũng chẳng thương hại. Chỉ như thể đang nhìn vào ai đó đã từng rất cô đơn
Vũ Linh
Cậu có ánh mắt của người từng ngã… nhưng vẫn không chịu gục
Duy sững lại. Không hiểu sao, tim cậu như vừa bị bóp nhẹ
Ngô Lâm
Thật ra… tụi mình biết. Trường này không đẹp như bề ngoài. Nhưng nếu hai cậu cần một chỗ để thở… có thể nhắn cho bọn mình
Châu im lặng. Nước mắt bỗng dâng nhưng cô nuốt xuống
Từ xa, phía sau bức tường gạch cũ, Quang Anh khoanh tay đứng nhìn. Bên cạnh là Phương Ly, môi mím chặt
Trần Phương Ly
(giọng băng)
Trần Phương Ly
Con chó đó đang tìm ổ mới à?
Nguyễn Quang Anh
(lạnh lẽo)
Nguyễn Quang Anh
Cứ để nó thử. Rồi nó sẽ biết… không có cái hố nào sâu bằng lòng tin đặt sai người
Download MangaToon APP on App Store and Google Play