Bọn Ta Là Những Người Được Chọn_[ Countryhuman]_
chap 1 death and reunion
_hành động+cảm xúc_
"-suy nghĩ-"
*-nói nhỏ-*
— giải thích —
NHẤN MẠNH, NÓI LỚN
^-giao tiếng ánh mắt-^
'-khẩu hình miệng-'
______________________________
đôi lúc sẽ có những từ ngữ không hay
Ngày hắn ngã xuống, không một ai tiếc nuối hay rơi lệ cho hắn...Chỉ có những tiếng chửi rủa, những lời nguyền rủa cay nghiệt găm vào thân xác lạnh dần của một kẻ đã từng sống quá đỗi dữ dội.
Mùa đông năm đó, anh đứng lặng trước thi thể hắn—nằm bất động trên nền tuyết trắng xoá. Máu đỏ thẫm loang lổ, nhuộm đỏ cả một khoảng tuyết tinh khiết. Hắn im lìm nằm đó, như thể đang ngủ, trên môi vẫn vương một nụ cười… nhẹ nhõm đến kỳ lạ.
Anh không nói gì, không khóc, chỉ đứng nhìn hắn rất lâu. Mãi đến khi có người gọi khẽ, anh mới khẽ nghiêng đầu rời đi—chậm rãi như thể mang theo cả mùa đông.
Ngày thế giới chìm trong hạnh phúc…là ngày anh lặng lẽ rời khỏi thế gian, bỏ lại những ký ức bị lãng quên phía sau.
Mùa đông năm ấy lạnh đến tê dại. Cái lạnh phủ trùm lấy cơ thể anh, nuốt trọn hơi ấm cuối cùng.
Gương mặt anh vẫn thế—bình yên, không chút đổi thay.
Đôi mắt hổ phách vàng kim rực rỡ từng soi chiếu thế giới giờ đây đã khép lại… không còn mở ra để nhìn hắn, như những ngày xưa nữa.
Nụ cười từng ấm áp như nắng xuân năm nào giờ đã biến mất. Thứ còn lại chỉ là một gương mặt lạnh như băng, vô hồn, đông cứng giữa trời đông khắc nghiệt—như thể thế giới cũng đóng băng cùng với anh.
Anh bất ngờ thấy mình đứng giữa một nơi xa lạ—một cánh đồng hoa hướng dương trải dài đến tận chân trời, những cánh hoa vàng rực lay động trong gió như biển nắng đang thì thầm điều gì đó không rõ. Anh đứng thẫn thờ một lúc, để mặc những tia nắng sớm mơn man trên vai áo, rồi ánh mắt chợt dừng lại ở phía xa: một ngôi nhà nhỏ đơn độc hiện ra giữa biển hoa.
Sự hiện diện của nó khiến anh khựng lại. Tại sao lại có một ngôi nhà ở nơi hoang vu thế này? Không có lối mòn, không có khói bếp, không một bóng người—chỉ duy nhất nó nằm đó, như thể đợi anh từ rất lâu.
Dù trong lòng dấy lên chút nghi hoặc, đôi chân anh vẫn bước về phía ngôi nhà, chậm rãi nhưng không do dự. Bởi có điều gì đó trong gió, trong sắc vàng ngập tràn này, khiến anh không thể quay lưng.
Ngôi nhà ấy được dựng bằng gỗ nâu trầm, màu sắc như tách biệt hẳn khỏi biển hoa rực rỡ xung quanh, tựa như một vết chấm tối giữa khung cảnh vàng óng. Anh tiến đến gần, cánh cửa gỗ bất ngờ hé mở với một tiếng “kẽo kẹt” khẽ khàng.
Bên trong, hai bóng người đang ngồi trên ghế đối diện nhau—một nam, một nữ. Họ quay đầu nhìn về phía anh. Không lời chào hỏi, không biểu cảm rõ ràng, chỉ có ánh mắt im lặng khóa chặt lấy anh như đã biết trước sẽ có một cuộc tái ngộ.
Anh cũng đứng lặng, cổ họng nghẹn lại. Trong khoảnh khắc ấy, tim anh như bị kéo ngược về những ký ức xa xưa. Lồng ngực chật lại bởi một cảm xúc không tên, vừa day dứt, vừa mơ hồ, như thể thế giới đã từng vỡ vụn, và giờ đang run rẩy vì sắp được chắp vá.
Không ai lên tiếng. Cả ba đứng giữa một không gian tĩnh lặng đến rợn người—tĩnh lặng đến mức tưởng như có thể nghe thấy tiếng cây kim rơi xuống đất. Sáu ánh mắt giao nhau trong khoảng cách mỏng như một hơi thở. Và mọi thứ, trong phút chốc, dường như ngưng đọng.
chap 2 Erklärung und Schweigen
_hành động+cảm xúc_
"-suy nghĩ-"
*-nói nhỏ-*
— giải thích —
NHẤN MẠNH, NÓI LỚN
^-giao tiếng ánh mắt-^
'-khẩu hình miệng-'
______________________________
đôi lúc sẽ có những từ ngữ không hay
Cả sáu mắt nhìn nhau, lặng như tờ. Không ai mở lời, nhưng không khí giữa họ căng tựa dây đàn sắp đứt.
Cô gái với mái tóc đen dài như màn đêm, ngồi trên chiếc ghế gỗ cũ kỹ, đôi mắt sâu như vực thẳm dõi theo anh. Tấm váy trắng trên người cô nhẹ nhàng lay động theo gió, phảng phất như bóng ma lặng lẽ trong chiều hoàng hôn. Trên tay cô, một con cáo trắng nhỏ lim dim ngủ, bộ lông của nó mượt như tuyết đầu mùa. Tay cô chầm chậm vuốt ve lưng nó, như thể không có gì ngoài con vật ấy tồn tại trên đời.
Còn hắn — người đàn ông với mái tóc đỏ rực như ngọn lửa cháy trong bóng tối — ngồi đối diện cô. Bộ quân phục bạc màu dính vài vệt bẩn loang lổ, thở ra mùi tháng năm cũ kĩ và khói đạn. Trên ngực hắn là sợi dây chuyền đeo thập tự sắt, đã sứt một góc, rạng một đường dài — như chính hắn vậy
Một lúc lâu, im lặng kéo dài tưởng như bất tận. Rồi, anh khẽ nghiêng đầu, giọng khàn khàn vì thời gian hoặc vì điều chưa kịp nói
Soviet Socialist Republic [ussr]
đây là..?
Lời anh nhẹ, nhưng như dao khứa vào không khí. Và cái bóng ký ức trôi về, không ai dám đuổi theo
Hắn cụp mắt xuống, hàng mi dài che khuất đi ánh nhìn vống luôn bùng cháy như lửa. Lần này, chẳng còn tia lửa nào — chỉ còn tro tàn và im lặng, Hắn không nói gì, chỉ siết nhẹ bàn tay đang đặt trên đầu gối, như muốn giữ lại điều gì đó đang tuột khỏi lòng bàn tay.
Cô gái chỉ biết mỉm cười, nhưng nụ cười méo mó, gượng gạo như bị khâu lại bằng chỉ sợi mảnh của dối lòng.
glücklichen Tod
Anh thắc mắc vì sao mình lại ở đây, đúng không?
_cô lên tiếng, giọng nhẹ như hơi thở cuối đông_
Anh...đã vượt qua cánh cửa mà lẽ ra không ai nên chạm vào. Nơi này không thuộc về người sống.
Cô cúi xuống, nhẹ nhàng vỗ về con cáo trắng trong lòng đang khẽ động đậy. Mắt cô vẫn nhìn anh, ánh nhìn không trách móc, chỉ tiếc nuối.
glücklichen Tod
các người như anh chỉ được gặp những ai mang trong tim điều chưa kịp buông bỏ
Soviet Socialist Republic [ussr]
_Anh ngồi đó, cơ thể gần như đông cứng lại. Trên môi, anh mấp máy_
Tôi hiểu.
Nhưng mắt anh lại liếc sang người kia — hắn, kẻ đang ngồi lặng yên như một tượng đá rạn vỡ. Hắn không đáp, không ngẩng đầu, chỉ có chiếc thập tự sắt nơi ngực khẽ đung đưa, như muốn nói điều gì mà miệng không thể nói ra.
Và trong khoảnh khắc ấy, giữa tiếng gió khô rít qua mái gỗ, không ai nói thêm câu nào. Nhưng ba người, ba quá khứ, ba linh hồn... lại nối chung bởi một điều không thể gọi tên.
chap 3 Stille begegnen?
_hành động+cảm xúc_
"-suy nghĩ-"
*-nói nhỏ-*
— giải thích —
NHẤN MẠNH, NÓI LỚN
^-giao tiếng ánh mắt-^
'-khẩu hình miệng-'
______________________________
đôi lúc sẽ có những từ ngữ không hay
Vietnam ngồi bất động trên chiếc ghế da bóng loáng, đôi mắt tối lặng nhìn thẳng về phía trước. Bộ vest chỉnh tề không tì vết, cổ tay đeo đồng hồ bạc sáng lên dưới ánh đèn trắng. Xung quanh là những con người quyền lực — mỗi người đại diện cho một quốc gia, một đế chế, một thể chế… nhưng lúc này, tất cả chỉ là những cái bóng lặng lẽ, vô hồn. Không ai cử động. Không ai thở mạnh. Căn phòng lớn đến mức có thể nghe được tiếng kim rơi, nhưng lại nhỏ tới nỗi mọi ánh mắt va chạm nhau như dao lướt.
Tiếng bước chân đều đặn vang lên từ cuối phòng. UN — người đại diện của Liên Hợp Quốc — tiến đến bục phát biểu. Trên tay là một tập hồ sơ dày, dán niêm phong đỏ, vẫn còn nguyên mùi giấy mới và khói thuốc lạnh lẽo của hành lang quyền lực.
UN dừng lại, đặt hồ sơ lên bục gỗ, nhẹ nhàng chỉnh lại micro. Đôi sắc bén lướt qua từng gương mặt bên dưới — từ đôi mắt thờ ơ của America, sự im lặng khó dò của China, ánh nhìn mỉa mai của France, đến vẻ nặng nề nhưng trầm mặc của Vietnam. Rồi ông ho nhẹ, như để đẩy đi sự ngột ngạt đang chất đầy trong căn phòng.
United Nations
Về dự án Tái thiết khu vực Đông—Bắc,chúng tôi đã có những báo cáo đầy đủ...theo đúng yêu cầu của các bên liên quan.
UN mở hồ sơ ra, bắt đầu đọc. Giọng nói đều đều, chuyên nghiệp, không cao trào, không cảm xúc. Từng con số, từng dòng thống kê thiệt hại, từng mốc thời gian, từng cái tên – đều được đọc ra như thể đó là bảng danh sách hàng hóa, không phải dấu vết của con người
United Nations
_Khi ông đọc dứt câu cuối cùng_
...và theo đánh giá sơ bộ, dân số tại khu vực chịu ảnh hưởng đã giảm 23,7
_một chuyển động nhỏ xảy ra_
United Nations
Bên dưới, một ánh mắt lóe lên
Ánh nhìn gay gắt, khó chịu, mang theo chút chán ghét, thoáng lướt qua bàn họp — như thể chính việc nói ra những điều đó đã là một sự xúc phạm. Nhưng không ai lên tiếng. Ngay cả ánh nhìn ấy, sau khi lóe lên, cũng lại lặng xuống như cũ.
United Nations
_UN dừng lại. Đôi mắt ông khẽ nhíu, nhưng không tỏ thái độ.UN đóng tập hồ sơ lại cạch một tiếng khô khốc, rồi ngẩng đầu nhìn toàn thể_
Các vị ở đây có ý kiến gì về dự án này không?
Một câu hỏi mở, nhưng như lời thách thức. Âm thanh vang lên, dội vào bức tường kính dày như vang vào lòng biển sâu.
Không ai trả lời. Không ai cử động.
Chỉ có sự im lặng — thứ im lặng không phải vì thiếu ý kiến, mà vì quá nhiều thứ đã bị chôn vùi. Và trong không gian ấy, sự im lặng chính là câu trả lời rõ ràng nhất.
nam kỳ[cáo]
cái khúc họp thì shop nhớ gpt viết chứ shop ngu cái vụ họp này:ppp
nam kỳ[cáo]
Thông cảm cho shop
Download MangaToon APP on App Store and Google Play