Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

Lãnh Hôn

Chương 1: Xuyên không - " va chạm linh hồn"

-----------------
Trời mưa
Thành phố rực rỡ ánh đèn bỗng chốc mờ nhạt sau lớp kính uớt nhòe. Sở Văn ngồi trong xe, ánh mắt mệt mỏi nhìn dòng người hối hả bên ngoài đang lao đi dưới cơn mưa như trút nước. Anh cầm điện thoại, ánh mắt dán chặt vào màn hình sáng, suy nghĩ của anh dừng lại ở dòng cuối của cuốn tiểu thuyết online :
" Nhân vật phụ chết trong uất hận. Không một ai nhớ tên hay biết mặt"
Người thư ký lái xe phía trên bỗng cảm thấy thiếu gia nhà mình dạo này rất hay luớt đọc tiểu thuyết "nhảm" trên mạng.
Sở Văn đột nhiên bật cười. Không phải cười to mà là cười nhàn nhạt. Cuốn truyện này... quá giống cuộc đời anh.
Một thiên tài bị chối bỏ. Một đứa con được xem là rác rưởi trong chính gia đình mình. Cả đời anh sống trong sự đề phòng, tính toán, lạnh lùng đến mức người khác gọi là "cỗ máy biết thở" . Không có gì là thật - kể cả cảm xúc.
Nhân vật phụ trong cuốn tiểu thuyết kia cùng tên với anh - bị lợi dụng, bị phản bội và bỏ rơi.
Anh thấy.... đau?
Nhưng rất nhanh đời thực lại mang đến cho anh một cái kết không ngờ tới. Khi anh ngước nhìn lên kính chắn gió, tất cả mọi thứ như vụt qua mắt anh. Điều duy nhất anh còn nhớ là tiếng hét của người thư ký và một chiếc xe tải lao tới đâm trực diện vào xe anh. Một âm mưu lật đổ người thừa kế đã hoàn thành.
ẦM
Tất cả chìm vào bóng tối.
.....
...
....
Sở Văn mở mắt. Không còn tiếng mưa, không còn thành phố, không còn xe. Thứ đầu tiên anh nhìn thấy là một chiếc đèn lồng nhỏ màu đỏ trên trần nhà cổ kính. Thứ hai là... bàn tay của chính mình - nhỏ hơn, trắng hơn và rất mềm mại. Đây không phải thân thể của anh.
Sở Văn
Sở Văn
Chết tiệt, đầu thai nhanh tới vậy sao? /ngỡ ngàng nhìn vào đôi bàn tay không còn gân guốc, trai sần với những vết cắt/
Anh bật dậy, đầu đau như búa bổ. Một giọng nói yếu ớt vang lên từ trong tinh thần :
"Cứ xem là đầu thai đi, nếu có thể... xin hãy sống giùm tôi... "
Một cơn buốt lạnh chạy dọc sống lưng
Sở Văn
Sở Văn
Không phải mơ chứ? /thì thầm/
To be continued....

Chương 2: Giao kèo giữa hai "linh hồn"

Sở Văn
Sở Văn
"Hóa ra không phải mơ" /thì thầm/
Sở Văn đưa mắt đảo một vòng quanh căn phòng, tuy nhỏ nhưng lại rất đầy đủ tiện nghi.
Ngay khi đặt chân xuống nền nhà, chuẩn bị đứng dậy đi về phía phòng tắm. Bỗng nhiên cơ thể anh tê cứng, dòng âm thanh lạ vang lên trong kẽ tai khiến đầu óc Sở Văn choáng váng. Chỉ vài phút sau đó, cơ thể anh ngã sấp xuống nền nhà và mất ý thức.
Khi anh tỉnh lại, cơ thể anh dường như không phải là cơ thể xương thịt mà là một linh hồn đang lơ lửng trong không gian trắng xóa
Sở Văn đứng giữa một khoảng không vô tận. Không có tường, không có trần cũng chẳng có sàn. Xung quanh chỉ là một màu trắng đục nhòe như sương mù bao phủ lấy anh.
Đột nhiên, một mảnh vỡ trong suốt phát sáng như bay lại phía anh. Bất giác chạm vào, một hình bóng mờ xuất hiện ngay trước mắt.
Sở Văn
Sở Văn
"mình như thể bị cuốn hút chạm vào vậy, rốt cuộc là thứ gì"/lùi lại/
Một cậu thanh niên gầy gò, mặc y phục trắng bị rách tả tơi, tay chân bầm tím, khuông mặt xinh đẹp ngước nhìn anh với ánh mắt trống rỗng cố gắng nở nụ cười.
Sở Văn - nguyên tác
Sở Văn - nguyên tác
Chào... tôi là Sở Văn.
Anh khựng lại một nhịp.
Sở Văn
Sở Văn
Cái gì...?
Sở Văn - nguyên tác
Sở Văn - nguyên tác
Không phải anh/cười/
Giọng cậu ta nhẹ như hơi thở cuối cùng.
Sở Văn - nguyên tác
Sở Văn - nguyên tác
Là tôi - người từng mang thân thể này...trước khi anh đến.
Sở Văn - nguyên tác
Sở Văn - nguyên tác
Anh và tôi cùng chết một ngày, nhưng ngày tận mạng của anh chưa tới, nên anh được đưa đến đây.
Sở Văn
Sở Văn
Vi diệu nhỉ?
Sở Văn
Sở Văn
Cậu nghĩ tôi muốn sống nên mới mang tôi đến đây à?
Sở Văn - nguyên tác
Sở Văn - nguyên tác
Anh sẽ đồng ý thôi.... /chạm vào hư không/
Đột nhiên, cả không gian xoay chuyển. Sở Văn không còn đứng ở đấy nữa. Anh rơi vào một chuỗi cảm giác... như sống lại một "cuộc đời không phải của mình".
Cảnh 1 : Bữa cơm gia tộc
Tiếng cười nói rôm rả vang lên, nhưng cậu bé ngồi ở góc bàn thì bị lờ đi và bị bóng tối che lấp. Đồ ăn cứ lần lượt bị gắp đi. Người phụ nữ chừng 50 tuổi buông lời :
????
????
Sao còn để nó ngồi đây? Đồ dư thừa /chán ghét/
Cậu bé không nói gì lặng lẽ ngước nhìn người đàn ông đang ngồi giữa bàn ăn như muốn cầu cứu, chỉ là không được đáp lại.
Sở Văn
Sở Văn
"quen thuộc thật đấy"/không cảm xúc/
Không gian lại tiếp tục xoay chuyển tựa như thước phim ngắn, nó đưa anh đến một bối cảnh khác.
Cảnh 2 : Buổi sinh nhật.
Món quà cậu bé chuẩn bị bị ném ra ngoài cửa sổ. Người mà cậu thương yêu nhất đứng từ xa bày tỏ vẻ không hài lòng, rời đi không quay đầu lại.
????
????
Cậu nghĩ mình xứng sao? rẻ tiền thật đấy.
Chuyển cảnh
Cảnh 3 : Đêm bị hãm hại
Chàng trai nhỏ bị vu oan, bị đày đọa, bị khai trừ khỏi gia tộc, đứng trần trụi trong cơn mưa, ánh mắt bất lực ánh lên bởi tia sét. Câu cuối cậu nhận được là :
????
????
Đứa như mày nên chết từ sớm mới phải.
Sở Văn
Sở Văn
/siết chặt tay, gương mặt tối sầm/
_____
Tất cả những ký ức ấy đồng bộ vào đầu Sở Văn như lưỡi dao cắt sâu vào tâm trí. Không chỉ nhìn. không chỉ nghe. Anh cảm được. Cái rét, cái đói, cái nỗi nhục không cách nào nuốt xuống.
_____
Không gian lại trở về như ban đầu - trắng xóa như lớp sương mù.
Sở văn - nguyên tác đứng trước mặt, mỉm cười, nhẹ nhàng nói
Sở Văn - nguyên tác
Sở Văn - nguyên tác
Tôi chết cũng...đã chết, giờ cũng chỉ là mảnh linh hồn chưa kịp tan biến....
Sở Văn - nguyên tác
Sở Văn - nguyên tác
Tôi không cần trả thù. Tôi chỉ.... muốn ai đó sống tốt giúp tôi
Sở Văn
Sở Văn
.............
Sở Văn - nguyên tác
Sở Văn - nguyên tác
Không phải cúi đầu, không phải chịu đựng. Chỉ cần được ngẩng đầu....dù chỉ một lần.
Sở Văn siết chặt nắm tay, tự hỏi : cùng là Sở Văn thế nhưng tại sao con người này lại thảm hại như vậy. Tim anh đập như chưa từng đập. Đáp lại :
Sở Văn
Sở Văn
tôi và cậu không giống nhau, cậu có thể thảm hại tùy ý nhưng tôi không chấp nhận...
Sở Văn - nguyên tác
Sở Văn - nguyên tác
/mím môi/
Sở Văn
Sở Văn
Tôi sẽ thay cậu sống. Nhưng không chỉ là sống như cậu nói.
Sở Văn
Sở Văn
Tôi sẽ lật lại tất cả. Tôi sẽ để họ phải nhìn tôi bằng ánh mắt khác. /kiên định/
Linh hồn kia mỉm cười, rồi tan vào không khí - như làn khói mỏng cuối cùng thoát khỏi lồng ngực.
"Cảm Ơn.. Hãy sống như anh muốn"
-
-
Sở Văn mở mắt. Cái lạnh của nền nhà chạm thẳng vào dây thần kinh.
Nhưng kỳ lạ, mồ hôi đã thấm uớt lưng áo. Tim vẫn đập dồn dập.
Chân thực đến mức anh phải rùng mình, không phải mơ.
Sở Văn
Sở Văn
/Ngồi lên cạnh giường/
Ngay từ giây phút mở mắt này Sở Văn đã ngấm ngầm rằng : Đây không chỉ là một cuộc đời khác - nó là một ván cờ mới. Và lần này, anh là người cầm quân.
End chap

flashback 1: Sở Văn

Thời điểm: vài năm trước - nguyên chủ được gia tộc đưa về làm người "kế nhiệm tạm thời". Góc nhìn: Sở Văn - nguyên tác
Sở Văn hiện đang đứng giữa sảnh lớn.
Trên người cậu là bộ âu phục được may đo, tóc chải gọn, dáng lưng thẳng. Xung quanh là những ánh mắt mỉm cười, gật gù tán thưởng.
Sở Duệ
Sở Duệ
Có khí chất. Trông nó nghe lời hơn tụi nhỏ nhiều. /khàn giọng/
Cậu nghe mà ấm lòng. Kể từ khi mẹ mất, đã bao lâu rồi... mới có người khen?
Bữa tiệc kết thúc, người cha bước đến, vỗ nhẹ vai cậu - bàn tay người đó lạnh như kim loại.
Sở Duệ
Sở Duệ
Làm tốt lắm. Từ nay, con sẽ đại diện nhà họ Sở.
Cậu run lên - không phải vì sợ, mà là vì lần đầu tiên... được gọi là " con ".
Đêm đó, cậu không ngủ. Chỉ lặng lẽ nhìn lên trần nhà, mắt hoe đỏ.
Sở Văn - nguyên tác
Sở Văn - nguyên tác
cuối cùng... cũng có người thấy mình rồi /cười khờ/
______
Thế nhưng vài tháng sau, khi những sóng gió dồn dập kéo đến, cậu bị đẩy ra làm "người đàm phán" mưu lợi.
Gian nan, hiểm nguy, một mình xoay sở trong thương trường - không một ai hỗ trợ.
Cậu gục ngã trước gió lớn và thất bại như một kế hoạch đã định sẵn. Trong bàn họp của gia tộc. Người cha nhìn xuống cậu như một thứ đồ đã hết giá trị - bẩn thỉu - rẻ tiền.
Sở Duệ
Sở Duệ
/lạnh giọng/ Chuyện này do nó tự làm. Không liên quan đến cái nhà này.
Sở Duệ
Sở Duệ
Từ giờ, không ai được phép nhắc đến cái tên đó nữa.
Sau khi ông rời đi, những tiếng cười "dơ bẩn" vang lên vì đã đạt được mục đích.
.
.
.
Cậu không hiểu. Không khóc. Chỉ lặng lẽ đứng dưới hiên nhà khi trời đổ mưa. Bữa tiệc đầu tiên, nụ cười đầu tiên, ánh nhìn đầu tiên, cái vỗ vai đầu tiên - tất cả chỉ là màn kịch.
Sở Văn - nguyên tác
Sở Văn - nguyên tác
Thì ra... được yêu thương chỉ là phần thưởng ngắn hạn dành cho con chó biết vẫy đuôi đúng lúc / cười lạnh/

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play