[Văn Hiên] Cuộc Sống Hôn Nhân- If.
Thông báo khẩn cấp.
Đây là fic ngoại truyện của tác phẩm "Cuộc sống hôn nhân của bá tổng và cảnh sát trưởng." về một cái kết giả định, tươi đẹp hơn.
Bạn nào chưa đọc tác phẩm cũ thì có thể đọc trước rồi quay lại đây, bạn nào muốn cứ thế liếm con fic này luôn thì cứ thoải mái ạ, sốp đều đón nhận cách các bạn ủng hộ fic của sốp😍😍😍😍🎉🎉🎉🎉😘😘😘🎊🎊🎊🥰🥰🥰💖💖💖
Chúc các mom đọc truyện vui vẻ.
Tác giả
Trước khi viết fic sốp có đi hỏi con Chat GPT về cái vết thương ở cổ chân em Hiên.
Tác giả
Rạch cổ chân mà không được chữa trị đàng hoàng+ bẻ cmnr đi + lê lết trên sàn nhà toàn đất với bụi= 99% bị nhiễm trùng nặng và hoại tử.
Tác giả
Mà hoại tử thì phải cắt cụt chi 🤡🤡🤡💥💥💥💥💥⚡⚡⚡⚡⚡😱😱😱😱😱😱😱😱😱
Tác giả
Mà đéo phải cắt mỗi cái cổ chân thôi đâu.
Tác giả
Cắt cả cái khúc từ đầu gối trở xuống á😱😱😱😱😱💥💥💥💥💥
Tác giả
Đkm bùng lổ sấm seg⚡⚡⚡
Tác giả
Trời ơi con tao sẽ thành thọt mất, tưởng tượng ra cứ sợ sợ kỳ kỳ thế nào á🥲🥲🥲🥲🥲😭😭😭😭😭
Tác giả
Cháu nào nhìn cái vết bị cắt cụt chi sẽ biết nó đáng sợ đến cỡ nào🥲⚡
Tác giả
Dù là người thân thì nhìn cái vết ấy cũng sợ tái mặt luôn ấy.
Tác giả
Nói cái này hơi có lỗi với cục hột xoàn Syx, nhưng mà vết cắt cụt chi thực sự rất kinh khủng, nhìn vào là muốn tránh xa luôn, còn ghê sợ ý...😨😨😨😨😨😨
Tác giả
Mà theo tình tiết thì ẻm chắc chắn phải chữa bệnh tâm lý rồi, vào viện tâm thần là 100% nha. Giờ vừa bị tâm thần vừa cắt cụt mẹ một chân thì còn gì là người nữa🥰🥰🥰🥰🥰💥💥💥💥💀💀💀💀💀
Tác giả
Bộ dạng này đặc biệt doạ người nha, không có đùa đâu, ẻm mà phát bệnh là không chỉ danh tiếng đi tong mà còn mất đi một số mối quan hệ nữa ấy.
Tác giả
Đừng nói đến việc thấu hiểu hoàn cảnh của em thì sẽ bao dung, cái này nói thì dễ nhưng làm thì khó lắm. Dù tốt đến mấy cũng sẽ e ngại bộ dạng của em lúc bấy giờ.😭😭😭😭
Tác giả
Phải sốp thì sốp còn rén á😭💥💥😭💥😭💥😭💀😭💀😭💀😭💀😭💀💥😭💥😭
Tác giả
Áaaaaaaaa sốp điên mất😭😭😭😭😭😭 sốp không muốn cục cưng bị cắt mẹ cả khúc chân ngọc ngà như thế đâu😭😭😭😭😭
Tác giả
Làm sao bây giờ ặc ặc ặc ặc ặc ặc ặc ặc ặc ặc ặc ặc ặc ặc ặc ặc ặc ặc ặc ặc ặc ặc ặc ặc ặc ặc ặc ặc ặc ặc ặc ặc ặc ặc 😭😭😭😭😭😭😭😭😭😭😭😭😭😭😭😭😭😭😭😭😭😭😭😭😭😭😭😭😭😭😭😭😭😭😭😭😭
Tác giả
Rổn lành viết cái chap thông báo này nhắc trước cho các mom thôi, chắc sốp phải sửa lại vài tình tiết rồi mới dám viết tiếp.
Tác giả
Mà các mẹ nào muốn đi theo tình tiết cũ, cut 1 chân thì cứ cmt đi, sốp dám viết á, chỉ sợ vài mom rén thôi🤗🤗🤗🤗🤗🥰🥰💥💥💥💥💥
Chương 1.
Lưu Diệu Văn cúi xuống thổi ngạt cho y, hắn bịt mũi y lại, thổi hơi qua miệng Tống Á Hiên. Ngực của y khẽ phồng lên rồi lại xẹp xuống, hắn thổi được hai lần, thấy y không có phản ứng thì hai tay run lên bần bật, hai mắt đỏ lừ như máu, vẫn cố chấp ép tim.
Lưu Diệu Văn
Á Hiên....Tống Á Hiên...
Lưu Diệu Văn khẽ gọi, tay bắt đầu không còn sức để ấn lên ngực y nữa, lòng bàn tay nóng ran, rịn đầy mồ hôi, cơ ngón tay tê cứng lại, tê cứng như linh hồn của hắn lúc này.
Tống Á Hiên không thể chết.
Y không thể chết dễ dàng như vậy được.
Y chờ đợi hắn xuất hiện để kéo y ra khỏi vũng bùn nhơ nhớp, chờ đợi hắn trong nỗi tủi nhục và đau đớn tột cùng, chờ đợi hắn để hắn một lần nữa ôm y trong vòng vững chãi ấm áp sau từng giây từng phút bị giày vò cả tinh thần lẫn thể xác.
Lưu Diệu Văn đến rồi, nhưng y...
Hắn buột miệng, chửi thề một tiếng.
Tại sao cứ đến những lúc như thế này lại không đợi được cơ chứ...
Mắt hắn nhoè đi, toàn thân như mang theo chấp niệm, tay dùng sức ấn lên ngực của Tống Á Hiên.
Tống Á Hiên ngửa cổ, ho sặc sụa, y khẽ nhíu mày vì cơn tức ngực và luồng khí độc gay mũi vẫn còn quanh quẩn trong hai lá phổi.
Hắn tưởng...hắn không thể níu y lại.
Hắn tưởng, y đã thực sự chìm trong vũng bùn tanh hôi ấy.
Hắn tưởng, sức lực y đã cạn kiệt, không thể chờ hắn thêm một phút một giây nào nữa.
Lưu Diệu Văn run lẩy vẩy, vội ôm lấy cơ thể thoi thóp của Tống Á Hiên, dụi mặt vào cổ y mà bật khóc.
...Em ấy vẫn còn sống, hơi thở, mạch đập đều tồn tại như một con người thực thụ.
Em vẫn còn lưu luyến nơi trần thế, không nỡ rời bỏ chồng con nên trái tim tưởng chừng như đã héo mòn ấy kéo em trở lại.
Lưu Diệu Văn ôm y rất chặt, vai trái sẽ giật lên, run rẩy rỉ máu.
Hắn dùng nhiệt độ cơ thể để giữ ấm cho Tống Á Hiên, nhưng lại không để ý đến máu từ vai trái cứ chảy xuống, bôi nhoè cả má của y.
Đội trưởng SEK- 6 thấy nạn nhân có dấu hiệu của sự sống đương nhiên sẽ thấy nhẹ lòng, nhưng không phải hoàn toàn.
Anh siết chặt bộ đàm, có hơi sốt ruột nhìn về lối mòn dẫn lên đỉnh núi, mong ngóng xe cấp cứu của quân đội.
Chiếc xe bọc thép hạng nhẹ lao vun vút qua cánh rừng, ánh bình minh hắt lên thân xe, ánh bạc chói loá hắt lên như một đấng giáng thế ban phát hy vọng cho nhân loại.
Xe phanh gấp lại trước cửa biệt thự, cửa sau xe bật tung ra, hai y tá vội vàng khênh cáng, hô lớn.
Đa nhân vật
(Mau đưa nạn nhân lên đây! Mau lên!)
Lưu Diệu Văn ôm Tống Á Hiên đứng phắt dậy, cơ căng ra đột ngột, bắp chân tê rần khiến hắn loạng choạng.
Tống Á Hiên được đặt lên cáng, đẩy vào trong xe cấp cứu.
Lưu Diệu Văn vội vã leo lên xe cứu thương cùng y tá, cửa xe đóng rầm một tiếng, đèn từ trần xe hắt lên khuôn mặt lấm lem vết bẩn và máu tươi của y, da dẻ vẫn nhợt nhạt, mắt nhắm nghiền, nếu ngực y không thoi thóp phập phồng, ai nhìn vào cũng tưởng y đã chết rồi.
Đa nhân vật
Hạ huyết áp! Có nguy cơ nhiễm trùng máu!
Đa nhân vật
Cho thở oxy! Lập hai đường chuyền, một cho dịch, một cho kháng sinh phổ rộng! Chuẩn bị adrenaline, phòng trường hợp ngừng tim lần hai!
Lưu Diệu Văn siết chặt tay Tống Á Hiên, cảm nhận được cơn run rẩy, không biết là của mình hay của y. Cơ thể y khẽ giật lên, thỉnh thoảng lại nấc lên một tiếng do hít thở không đủ sâu, đôi lông mi dài rủ xuống, dính lại do bụi, mồ hôi và nước mắt, miệng hé mở, hô hấp từng ngụm khí ít khỏi để vớt vát sự sống cho chính mình.
Mặt nạ oxy được úp lên mũi và miệng, dây truyền cắm vào cánh tay của Tống Á Hiên.
Bác sĩ kiểm tra nhịp tim, vừa nhìn xuống cổ chân trái của y thì tái mặt.
Băng gạc đã thấm đẫm máu đen, cổ chân hơi vẹo, lệch đi, mùi tanh lợm và mùi hoại tử thoang thoảng khiến dạ dày cô sôi sục.
Y tá ở gần Tống Á Hiên vội vàng tháo băng gạc để kiểm tra tình trạng vết thương, giọng cô ấy hơi nghẹn, chân mày nhíu lại.
Đa nhân vật
Gãy kín chuyển sang gãy hở rồi, mảng xương lệch chọc thủng da, có dấu hiệu hoại tử mô. Khả năng cao là phải cắt cụt chi-
Lưu Diệu Văn như bị kích động, gầm lên khiến y tá sững sờ.
Toàn thân hắn run lên, vai trái giần giật nhức nhối.
Nếu vợ nhỏ tỉnh lại, phát hiện một chân bị mất thì y sẽ sụp đổ hoàn toàn mất.
Cắt cụt chân không chỉ đơn giản là mất một bộ phận trên cơ thể, mà là mất đi sự tự tin kiêu hãnh, mất niềm tin vào chính bảo thân mình. Ngày ngày đối mặt với vết cắt xấu xí và đáng sợ ấy, đối diện với sự thật rằng bản thân đã trở thành người tàn tật, còn thêm cả bệnh tâm lý kích thích, Tống Á Hiên sẽ hoá thành người điên mất.
Dù không dám nghĩ đến trường hợp ấy, nhưng Lưu Diệu Văn có thể khẳng định, y sẽ không thể sống một cuộc đời bình thường được nữa.
Lưu Diệu Văn
Không được cắt chân...tôi xin hai người, nếu còn khả năng cứu thì hãy cứu, đừng để em ấy mất chân...
Á Hiên đã mất đi quá nhiều thứ rồi.
Lưu Diệu Văn
Coi như tôi cầu xin hai cô...
Hai y tá nhìn nhau, ánh mắt bắt đầu thay đổi.
Đa nhân vật
Bắt đầu rửa sơ khẩn cấp! Chuẩn bị chườm lạnh, hạn chế lan viêm!
Đa nhân vật
Kháng sinh liều cao, 1g tĩnh mạch!
Đa nhân vật
Gọi cho khoa Chấn thương chỉnh hình! Yêu cầu đội phẫu thuật cắt lọc mô đón lại cổng cấp cứu!
Tài xế lập tức kết nối Bluetooth, báo thẳng về bệnh viện quân y.
Cơ thể Tống Á Hiên chợt co giật, tiếng nấc nghẹn vang lên rõ ràng hơn, nhịp tim trên màn hình điện tử tăng vọt.
Lưu Diệu Văn
Hiên! Á Hiên!
Đa nhân vật
Đường thở đang phản ứng! Có thể tỉnh lại!
Như phao cứu sinh được quăng xuống giữa biển cả mênh mông, Lưu Diệu Văn vội vàng ôm lấy tia hy vọng mong manh, khẽ vỗ lên mặt Tống Á Hiên.
Lưu Diệu Văn
Á Hiên, em nghe anh nói không? Á Hiên, Á Hiên.
Người nằm trên cáng bắt đầu có phản ứng, đầu tiên là nhíu mày, sau đó là nheo mắt, cơ thể giật lên một cái.
Đối diện với đôi mắt mê man kiệt sức của Tống Á Hiên, tim hắn như sững lại, dường như không thể tin nổi người ban nãy còn cận kề cái chết trong tay hắn hiện tại đang mở mắt, nhìn hắn bằng đôi mắt đen láy, ầng ậng nước.
Tiếng khóc vang bên tai khiến hắn sực tỉnh.
Lưu Diệu Văn xoa má y, dùng ngón tay cái lau nước mắt đang rơi xuống lã chã trên khuôn mặt lem luốc của vợ nhỏ.
Lưu Diệu Văn
Em nghe rõ anh nói đúng không, Á Hiên?
Lưu Diệu Văn
Có thấy khó chịu trong người không? Chân trái có cảm giác gì không? Nói anh nghe.
Tống Á Hiên cứ nức nở, không trả lời nồi một câu nào.
Không hiểu tại sao y lại khóc dữ dội như vậy.
Đến chính y cũng không biết nữa.
Xe cấp cứu rời khỏi núi, phóng như điên trên đường quốc lộ, vượt qua đèn đỏ, phía trước còn có hai xe motor cảnh sát mở đường.
Xe thắng lại trước cổng bệnh viện, cửa xe bật mở, cáng được đẩy xuống nền bê tông nóng hổi của khu cấp cứu.
Nhóm bác sĩ khoa chỉnh hình đón lấy xe đẩy, vội vàng đưa Tống Á Hiên đến phòng cấp cứu được chuẩn bị sẵn, mỗi bước chân đều là mỗi bước chạy đua với thời gian.
Tác giả
Đừng hỏi vì sao sốp lâu không ra chap
Chương 2.
Lưu Diệu Văn không biết mình đã ngủ được bao lâu, chỉ biết khi đôi mắt khô rát mở ra, thứ hắn thấy đầu tiên là trần nhà trắng tinh của viện quân y và mùi thuốc sát trùng len lỏi trong không khí.
Hắn đờ đẫn một lúc, não bộ trì trệ bắt đầu hoạt động.
Lưu Diệu Văn bật dậy như lò xo, doạ cho người phụ nữ Nga gần đó giật bắn mình.
Hắn ôm lấy vai trái đang giật lên từng hồi tê dại, chân mày nhíu chặt, cánh tay hơi run rẩy.
Victoria Nikolaev
Anh vừa phẫu thuật xong, đừng cử động mạnh.
Victoria vội đỡ lấy vai trái của hắn.
Lưu Diệu Văn nghiêng đầu, thấy trước mặt là một người phụ nữ lạ hoắc liền gạt tay cô ra.
Victoria im lặng, ban đầu có hơi hốt hoảng sau đó ánh mắt lại hiện lên chút khó nói và tội lỗi.
Lưu Diệu Văn nhìn cô chằm chằm, cảm xúc nơi đáy mắt hắn rất phức tạp.
Người ngồi trước mặt hắn hiện tại, là đặc vụ FBI.
Là người cải trang thành cha hắn.
Cũng là người cải trang thành Pandora Murphy- kẻ phá hoại gia đình vốn đang êm ấm của hắn.
Chân mày Lưu Diệu Văn nhíu xuống càng sâu, khoé miệng co giật, như có ngàn vạn câu hỏi muốn nói nhưng không thể thốt ra được thành lời.
Victoria Nikolaev
Thành thật thì... việc anh và cậu Tống gặp nguy cũng có một phần trách nhiệm của tôi.
Victoria Nikolaev
...Tôi rất xin lỗi.
Lưu Diệu Văn không muốn nghe, những lời ấy lọt vào tai hắn chẳng khác nào lời biện minh muộn màng. Hắn không biết nên cảm kích hay chán ghét cô và cái tổ chức FBI kia nữa.
Dù cứu được con hắn, nhưng hậu quả mà cô ta góp phần cũng đặc biệt nghiêm trọng.
Hắn chấp nhận hay không chấp nhận, Tống Á Hiên có bình an vô sự được không?
Y đã chật vật trong tay của Leonard như thế nào, chịu những sỉ nhục và đau đớn cùng cực ra sao, một lời xin lỗi là có thể xoa dịu à?
Phải rồi, vợ nhỏ của hắn!
Lưu Diệu Văn
Á Hiên đâu? Em ấy sao rồi? Có cứu được không?
Victoria nhìn bộ dạng sốt ruột hắn một lúc, sau đó thở nặng nề một hơi.
Victoria Nikolaev
...Về cơ bản thì cứu được rồi.
Lưu Diệu Văn ngẩn người, rồi nhẹ nhõm thở ra một hơi.
Mắt hắn rũ xuống, bàn tay đang siết chặt chăn dần thả lỏng ra.
Cứu được là tốt, cứu được là tốt rồi.
Trái tim vừa được hạ xuống của hắn lại bị chữ "Nhưng" như một móc sắt câu lên, mũi nhọn đâm vào thịt quả, cơ thể giật một cái, tê dại cả người.
Victoria Nikolaev
Vết thương ở chân trái rất sâu, lại chịu áp lực cơ học kéo dài khi cậu ấy phải tự di chuyển trên mặt sàn không đảm bảo vệ sinh… dây thần kinh vận động chính ở chi dưới đã hoại tử.
Victoria Nikolaev
Không thể phục hồi.
Lưu Diệu Văn trợn mắt, đầu hắn lập tức liên tưởng tới cảnh Tống Á Hiên bị cắt cụt chân. Toàn thân hắn run lên vì hoang mang và sợ hãi, hoảng loạn đến nỗi não bộ như đông cứng lại, cơ thể bất động, chỉ biết dùng đôi mắt đang mờ dần của mình để bộc phát sự thống khổ.
Tống Á Hiên mất một chân...
Em ấy mà mất một chân thì sẽ chết mất...
Cuộc đời đã nát bấy đến không thể chắp vá lại được, tinh thần y đang đứng trên bờ vực sụp đổ, hắn sợ khi biết tin bản thân trở thành người tàn tật, y sẽ lao mình xuống vực thẳm sâu hun hút ấy mất.
Lưu Diệu Văn
Chân...chân...
Giọng hắn khàn đặc, lắp bắp.
Victoria Nikolaev
Giữ lại được chân.
Victoria Nikolaev
Nhưng suốt quãng đời còn lại, cậu ấy không thể đứng lên được nữa.
Lưu Diệu Văn
Sao lại không thể đứng? Em ấy còn một chân, chỉ cần dùng nạng là có thể...
Lưu Diệu Văn
...Có thể, đi...được...
Hắn muốn phản bác nhưng càng nói, giọng lại càng nhỏ dần.
Victoria Nikolaev
Dù còn một chân, nhưng cũng không thể đứng lên được.
Victoria Nikolaev
Một phần là do thể trạng của cậu ấy yếu, ăn uống ngủ nghỉ không đầy đủ trong một thời gian dài, sống được đã là một kì tích, đừng nói đến chuyện có thể đứng lên hay không.
Victoria Nikolaev
Phần còn lại, liên quan vấn đề đến tâm lý.
Lưu Diệu Văn không nói gì, chỉ biết cúi đầu, cơ hàm căng ra.
Victoria Nikolaev
Cậu ấy trải qua nhiều chuyện như vậy, dù có thể đứng được thì bản thân cậu ấy cũng sẽ từ chối, khó kiểm soát được bản thân.
Lưu Diệu Văn im lặng rất lâu.
Hắn ngồi bất động trên giường, rũ mắt xuống nhìn chăn, khiến Victoria không thể biết hắn đang nghĩ cái gì.
Tiếng máy lạnh trong phòng bắt đầu rõ ràng hơn khi không gian quá tĩnh lặng, ánh mặt trời ban đầu còn chói chang nhưng dần dà dịu xuống thành ánh hoàng hôn màu vỏ quýt ấm áp.
Nắng chiếu lên khuôn mặt góc cạnh mà phờ phạc của hắn, tô rõ cái bất lực và vô vọng sâu bên trong thâm tâm của Lưu Diệu Văn.
Hắn vẫn ngồi ở tư thế cũ, như đang cố hết sức tiêu hoá lượng thông tin mà mình nghe được.
Thông tin không nhiều, nhưng quá đau đớn và dằn vặt đối với hắn.
Không cắt chân thì là chuyện tốt.
Nhưng đổi lại, Á Hiên của hắn không thể đứng lên suốt quãng đời còn lại, thì khác nào mất chân đâu?
Victoria thấy Lưu Diệu Văn ngồi im như tượng, mắt còn không chớp liền hơi sợ, khẽ lay người hắn.
Victoria Nikolaev
Lưu Diệu Văn.
Victoria Nikolaev
Lưu tiên sinh-
Lưu Diệu Văn ngẩng đầu khiến cô giật mình, vội rụt tay lại.
Lưu Diệu Văn
...Á Hiên đang ở đâu?
Victoria Nikolaev
Đang trong ICU...
Hắn ngẩn người một lúc, sau đó rút kim truyền trên mu bàn tay ra, bình tĩnh bước xuống giường.
Lưu Diệu Văn
Dẫn tôi đi gặp em ấy.
Victoria Nikolaev
Không được!
Victoria hốt hoảng, nhanh chóng cản hắn lại.
Victoria Nikolaev
Ít nhất cũng phải chờ hai ngày nữa, vai trái của cậu vừa phẫu thuật, không được ra ngoài.
Victoria Nikolaev
Nếu cậu đi bây giờ, vết thương bị làm sao thì thời gian ở bệnh viện sẽ kéo dài, lúc đấy muốn chăm sóc Tống Á Hiên cũng không được, cậu muốn như vậy không?
Lưu Diệu Văn vừa chạm đến tay nắm cửa thì khựng lại.
Victoria Nikolaev
Tống Á Hiên có bệnh tâm lý, cậu phải có cơ thể khoẻ mạnh mới giúp cậu ấy chữa trị được, cứ vác cái thân đau ốm của mình đi thì sẽ chịu được trong bao lâu? Lúc vợ cậu mất kiểm soát thì cậu có đủ sức cản lại được không?
Victoria Nikolaev
Lưu Diệu Văn.
Giọng cô trầm hẳn xuống, nghiêm nghị nhắc nhở.
Victoria Nikolaev
Cậu hãy suy nghĩ thật kỹ.
Download MangaToon APP on App Store and Google Play