Giam Cầm Tình Yêu
Chap 1
Trời đổ mưa. Từng hạt mưa gõ lách tách trên mái tôn cũ kỹ, tiếng động nhỏ nhưng dai dẳng, như xoáy vào lòng người.
Ôn Mặc Du ngồi co mình trong góc phòng khách, hai tay ôm chặt đầu gối, môi cắn đến bật máu. Căn nhà quen thuộc bỗng trở nên xa lạ. Những bức tường ẩm mốc, mùi khói thuốc lá nồng nặc, tiếng chai lọ va chạm trong bếp… tất cả như đang chuẩn bị đẩy cậu ra khỏi thế giới này.
Từ trong phòng vang lên tiếng cãi vã:
Ôn Gia Hào (cha nuôi bot)
Tôi nói rồi! Bán nó đi! Giờ còn chần chừ cái gì nữa hả?
Tống Tuyết Lan (mẹ nuôi bot)
Nhưng… nó là đứa trẻ chúng ta nuôi từ nhỏ, ông không thấy có lỗi sao?
Ôn Gia Hào (cha nuôi bot)
Cái gì mà có lỗi?! Nuôi nó bao năm, giờ tới lúc nó trả nợ rồi!
Mặc Du siết chặt tay, móng tay cắm vào da thịt. Cậu biết, mình không còn đường lui. Bọn họ thực sự muốn bán cậu.
Một tiếng “rầm!” vang lên khi cửa phòng bị đạp mạnh. Ôn Gia Hào bước ra, mặt đỏ bừng, tay cầm chai rượu còn dở, ánh mắt như dao.
Ôn Gia Hào (cha nuôi bot)
Dọn đồ đi, người ta tới đón rồi!
Ôn Mặc Du
(Lắc đầu liên tục, giọng run như sắp khóc) Ba… ba không thể… Con không đi đâu hết…
Ôn Gia Hào (cha nuôi bot)
Ba? Tao chưa bao giờ nhận mày là con! Mày là Omega, là thứ trời sinh ra để bán – mày nên biết ơn vì có người chịu mua mày với giá cao như thế!
Cậu quay đầu tìm ánh mắt Tống Tuyết Lan, người phụ nữ đã từng ôm cậu lúc bệnh, từng đút từng muỗng cháo cho cậu năm 12 tuổi khi sốt mê man.
Nhưng bà không nhìn cậu. Đôi mắt bà đỏ hoe, nhưng vẫn cúi đầu im lặng. Sự im lặng đó giết chết chút hy vọng cuối cùng trong lòng cậu.
Cậu bật dậy, định chạy ra cửa thì ngay lập tức bị Ôn Gia Hào tóm lấy áo cổ, kéo giật ngược lại.
Ôn Gia Hào (cha nuôi bot)
Định chạy hả?! Mày nghĩ tao không dám trói mày à?!
Ôn Mặc Du
Tôi không phải món hàng! Tôi là người! Đừng đối xử với tôi như vậy!
Ôn Gia Hào (cha nuôi bot)
Mày là cái gì? Là Omega – thứ yếu mềm, chỉ cần vài giọt pheromone là quỳ rạp!
Cậu bị đẩy mạnh vào tường, đầu va vào cạnh tủ, mắt tối sầm. Trước khi cậu kịp phản kháng, có tiếng xe dừng ngoài cổng. Đèn pha rọi vào nhà, chói lóa.
Hai người đàn ông mặc vest đen bước vào. Một người lên tiếng:
Ôn Gia Hào (cha nuôi bot)
(Gật đầu, kéo cậu ra như lôi một bao tải)
Ôn Gia Hào (cha nuôi bot)
Của các anh đấy. Hàng còn mới, chưa đánh dấu. Omega sạch, đẹp, thơm
Nv phụ
Rất tốt (Liếc nhìn qua Mặc Du)
Ôn Mặc Du
Tôi không đi! Tôi không làm cái nghề đó! Tôi không muốn bị bán! (Vùng vẫy)
Nv phụ
Cậu đã bị bán rồi (Cười khẽ)
Cậu bị lôi ra khỏi nhà trong tiếng gào khóc của chính mình. Trước khi bị đẩy vào xe, cậu nhìn thấy Tống Tuyết Lan đứng ở hiên nhà, tay ôm túi, mặt quay đi.
Ôn Mặc Du
Mẹ… cứu con… mẹ…!!
Cánh cửa xe đóng sầm lại.
Chap 2
Bên trong, ánh sáng dịu hơn, nhưng không khí ngột ngạt không khác gì chiếc quan tài di động. Mặc Du ngồi co lại, môi tái mét, hai tay run rẩy.
Một người đàn ông đang ngồi đợi sẵn ở ghế bên kia. Gương mặt anh ta góc cạnh, sống mũi cao, ánh mắt sâu như vực thẳm. Mặc dù đang ngồi, anh vẫn toát ra áp lực không thể chối từ.
Ôn Mặc Du
Tôi… tôi không quen ngồi gần người lạ…
Phó Trầm Hàn
Lạ? (Nhếch môi)
Phó Trầm Hàn
Cậu là của tôi rồi. Không còn là người lạ nữa
Ôn Mặc Du
(Run) Tôi không muốn bị mua… Tôi không phải món hàng…
Phó Trầm Hàn
Vậy cậu nghĩ mình là gì?
Phó Trầm Hàn
Cậu bị chính ba mẹ nuôi bán đi. Giá bao nhiêu nhỉ? Một trăm triệu? Hay một đêm đổi sạch nợ?
Ôn Mặc Du
(Cắn môi đến bật máu. Tim đập loạn, cổ họng nghẹn lại)
Ôn Mặc Du
Họ… họ chỉ bị ép. Tôi sẽ trả tiền, tôi sẽ làm thuê…
Phó Trầm Hàn
Nghe này, Omega (nghiêng người về phía cậu, hơi thở lạnh phả vào mặt)
Phó Trầm Hàn
Tôi không mua cậu vì cần người hầu
Ôn Mặc Du
(Ngẩng mặt, môi tím tái) Vậy… anh muốn gì?
Phó Trầm Hàn
Muốn cậu. Cơ thể. Mùi hương. Biểu cảm lúc bị đè dưới thân tôi. Tất cả
Ôn Mặc Du
(Lùi sát vào cửa xe) Đồ điên
Phó Trầm Hàn
(Chộp lấy cổ cậu, ép cậu ngửa ra)
Phó Trầm Hàn
Đúng. Tôi điên. Nhưng cậu đáng để tôi phát điên
Ôn Mặc Du
Buông… buông tôi ra!
Phó Trầm Hàn
Im (Gằn giọng)
Phó Trầm Hàn
Tôi không đánh dấu cậu ngay trên xe đã là nhân nhượng rồi
Cậu giãy giụa. Hơi thở Alpha ép sát, pheromone mạnh mẽ như bóp nghẹt từng tế bào.
Phó Trầm Hàn
Tôi ghét loại mắt long lanh run rẩy như cậu…
Phó Trầm Hàn
Nhưng tôi muốn dìm nó xuống. Cho đến khi cậu khóc không thành tiếng
Phó Trầm Hàn
Chửi đi. Chửi nữa đi. Càng ghét tôi, tôi càng muốn làm cậu phát tình
Phó Trầm Hàn
(Gỡ cổ áo cậu, đầu lưỡi lướt nhẹ lên tuyến cổ Omega)
Ôn Mặc Du
Đừng! Tôi chưa từng—! (Hét)
Một dòng pheromone Alpha đậm đặc xộc thẳng vào mũi. Mặc Du co rúm, hai chân đạp loạn, mồ hôi lạnh túa ra.
Phó Trầm Hàn
Cơ thể cậu phản ứng rồi
Phó Trầm Hàn
Nóng đúng không? Tim đập nhanh, thở gấp...
Ôn Mặc Du
Không… không phải…
Phó Trầm Hàn
Phản kháng đi. Khóc đi. Tôi muốn xem cậu chịu được đến bao giờ
Ôn Mặc Du
Tôi ghê tởm anh…!
Phó Trầm Hàn
Ghê tởm tôi rồi vẫn phải rên dưới thân tôi – cảm giác đó, dễ nghiện lắm (Thì thầm vào tai cậu)
Chiếc xe lướt qua ngã tư, lao thẳng về phía ánh đèn mờ ảo phía xa – nơi treo bảng hiệu “Hắc Dạ”.
Chap 3
Phó Trầm Hàn đẩy cửa, đứng dậy, bóng hắn đổ dài dưới ánh đèn xanh lạnh lẽo. Trước mắt là tòa nhà với biển đèn đỏ: HẮC DẠ. Một cái tên nghe như đêm không lối thoát.
Ôn Mặc Du
(Không nhúc nhích) Tôi không vào đó
Phó Trầm Hàn
Không phải cậu quyết định
Cửa xe phía sau mở. Hai gã đàn ông áo đen áp sát. Cậu vùng dậy, đạp mạnh vào một tên, nhưng bị túm tóc kéo ngược.
Ôn Mặc Du
Buông ra! Tôi không phải hàng hóa!
Phó Trầm Hàn
Nhưng cậu được bán rồi
Phó Trầm Hàn
Sổ nợ ghi tên cậu. Bố mẹ nuôi cậu ký rồi. Cậu là của tôi
Mùi pheromone Alpha, mùi rượu mạnh, thuốc lá, mùi thể dịch Omega phát tình… như bóp nghẹt cổ họng. Tiếng nhạc rung trần nhà. Cậu đi qua sàn nhảy, nơi Omega nằm trên ghế da, cổ tay bị còng, miệng phát ra tiếng rên yếu ớt.
Một Alpha khác đang cười sằng sặc khi siết cổ một người.
Cậu nhìn thấy, mắt dại đi.
Ôn Mặc Du
Tôi không ở đây. Tôi không… tôi không sống được ở đây…
Phó Trầm Hàn
Sống hay không là chuyện của cậu
Phó Trầm Hàn
Tôi chỉ cần cậu ngoan, hoặc gãy
Thang máy riêng đưa cả hai lên tầng cao nhất.
Cửa mở. Không còn âm thanh ồn ã. Phòng VIP kín, mùi gỗ tối, ánh đèn vàng đỏ chiếu lên da thịt.
Chiếc giường đen giữa phòng. Ga trải giường sạch, nhưng góc vẫn còn dấu mờ của tinh dịch. Tủ kính sát vách là hàng loạt dụng cụ: còng tay bạc, vòng khóa tuyến thể, roi da, thuốc phát tình, thuốc ức chế...
Ôn Mặc Du
(Đứng sững) Không...
Phó Trầm Hàn
Lùi nữa là cậu tự chọn cái chết
Phó Trầm Hàn ném áo khoác xuống sofa. Hắn tháo khuy cổ tay áo, thong thả như chuẩn bị bước vào một buổi huấn luyện chán chường.
Ôn Mặc Du
Tôi không… Tôi sẽ không phục tùng
Phó Trầm Hàn
Tôi không nuôi hy vọng cậu phục
Ôn Mặc Du
Anh sẽ không được gì từ tôi!
Phó Trầm Hàn
Sai rồi (Rút ra một lọ xịt từ ngăn kéo)
Phó Trầm Hàn
Tôi sẽ được tất cả
"Bíp!” – Khóa tự động. Vô vọng.
Hắn kéo cậu lại, dùng đầu gối khóa chặt chân cậu. Một tay giữ gáy, tay kia dí lọ xịt vào tuyến thể sau cổ.
Chất xịt mát lạnh ngấm vào da. Một luồng nóng từ gáy lan xuống cột sống. Mùi bạc hà hòa cùng mùi Alpha đậm đặc của hắn như chất độc ngọt.
Ôn Mặc Du
(Run lên) Tôi… nóng… quá…
Cậu ôm bụng dưới. Tuyến thể bắt đầu căng lên, nhịp tim loạn, chân mềm nhũn. Mùi pheromone Alpha quanh hắn khiến cậu mất kiểm soát.
Phó Trầm Hàn
Giờ thì nói thử xem…(Ghé sát)
Phó Trầm Hàn
Cơ thể cậu muốn gì?
Ôn Mặc Du
Không! Tôi không muốn anh!
Phó Trầm Hàn
Nhưng phía dưới cậu đang ướt rồi
Cậu thở dốc, mồ hôi thấm ướt tóc mai. Hai đùi vô thức cọ sát vào nhau. Mặt đỏ bừng. Cảm giác thèm khát len lỏi dù lý trí vẫn la hét phản kháng.
Ôn Mặc Du
Tôi ghét anh… tôi thề…
Phó Trầm Hàn
Cứ ghét. Còn tôi… sẽ khiến cậu rên tên tôi
Download MangaToon APP on App Store and Google Play