Năm Tháng Ấy Gặp Lại Cậu
TẬP 1: Ngày đầu tiên
Sân trường Trung học Thanh Vân rộn ràng như mọi buổi sáng thứ hai. Học sinh túm tụm chuyện trò, cười nói râm ran. Giữa dòng người đông đúc, một cô gái bước vào – mái tóc dài đen mượt, ánh mắt bình thản nhưng có chút lặng lẽ. Đó là Bạch Tinh Vân, học sinh chuyển trường vừa nhập học lớp 11A2.
Giáo Viên chủ nhiệm
Em vào đi, cô giới thiệu.
cô chủ nhiệm mỉm cười nhẹ nhàng, giọng nói dịu dàng vang lên trong lớp.
Tinh Vân cúi đầu bước vào, cất tiếng nhẹ nhàng
Bạch Tinh Vân
Chào các bạn, em là Bạch Tinh Vân, mới chuyển từ trường Trung học Kim Hoa về đây.
Cả lớp lao xao. Có tiếng xì xào nhỏ từ bàn nữ sinh
Nhân vật tổng hợp(nữ)
Bạn nữ 1: Cô ấy xinh quá ha!
Nhân vật tổng hợp(nữ)
Bạn nữ 2: Nghe nói từ Kim Hoa chuyển về, chắc học giỏi lắm.
Nhân vật tổng hợp(nữ)
Bạn nữ 3: Chắc không trụ nổi nên mới chuyển trường…
Cô giáo khoát tay, cắt ngang
Giáo Viên chủ nhiệm
Được rồi. Em ngồi tạm cạnh Dực Hiên ở bàn cuối nhé.
Tinh Vân rảo mắt tìm chỗ. Cậu bạn ngồi trong góc cuối – gương mặt lạnh lùng, đang chống cằm nhìn ra cửa sổ. Đó là Trần Dực Hiên – học sinh ưu tú nhưng nổi tiếng khó gần, gần như không ai thân thiết với cậu.
Tinh Vân nhẹ nhàng kéo ghế ngồi xuống, vừa khẽ gật đầu chào.
Bạch Tinh Vân
Chào cậu, mình là Tinh Vân.
Dực Hiên không quay lại, chỉ đáp cụt lủn
Cô hơi ngạc nhiên trước thái độ của bạn mới, nhưng cũng không nói gì thêm. Cả tiết học, cậu bạn ấy chẳng buồn quay sang, chỉ chăm chú ghi chép và thỉnh thoảng… thở dài.
Ra chơi, một nữ sinh tóc nhuộm cam từ bàn trên quay xuống, ngả người hỏi nhỏ
Lâm Thiến Thiến
Này, cậu là học sinh giỏi môn Văn đúng không? Nghe nói vậy mà.
Bạch Tinh Vân
Cũng tạm thôi.
Lâm Thiến Thiến
Đừng khiêm tốn! Mình là Lâm Thiến Thiến. Có gì cần giúp thì gọi mình nhé!
Chợt, một giọng nam vang lên phía sau
Trần Dực Hiên
Đừng có làm phiền người ta. Không thấy cậu ấy đang muốn yên tĩnh à?
Tinh Vân quay lại, thấy Trần Dực Hiên nhướng mày nhìn Lâm Thiến.
Thiến Thiến le lưỡi, cười trừ rồi quay đi.
Tinh Vân quay sang nhìn cậu, khẽ hỏi
Bạch Tinh Vân
Cậu không thích nói chuyện à?
Trần Dực Hiên
Không cần thiết.
Bạch Tinh Vân
Cũng không cần lịch sự à?
Trần Dực Hiên
Với người lạ thì không.
Câu nói của Dực Hiên sắc như dao, nhưng ánh mắt thì có chút dao động khi chạm phải đôi mắt trong veo của Tinh Vân. Cô không giận, chỉ khẽ mỉm cười rồi quay đi.
Bạch Tinh Vân
Vậy thì… hi vọng sớm không còn là người lạ.
Dực Hiên hơi sững người, nhưng không đáp lại. Trong lòng cậu chợt có một cảm giác gì đó rất lạ – giống như một đợt gió nhẹ vừa lướt qua bức tường đóng kín bao lâu nay…
TẬP 2: Những điều chưa kịp nói
Buổi học kết thúc, học sinh lần lượt rời khỏi lớp, tiếng nói cười vang vọng khắp hành lang. Tinh Vân thu dọn sách vở chậm rãi. Cô chưa vội về nhà mà đi bộ quanh sân trường, lặng lẽ quan sát mọi thứ như muốn ghi nhớ từng góc nhỏ nơi đây.
Dù đã chuyển trường vài lần, nhưng lần này lại mang cảm giác rất khác. Có lẽ là vì… ánh mắt ấy, người bạn cùng bàn ấy – lạnh lùng nhưng không vô cảm, xa cách mà vẫn khiến người ta muốn lại gần.
Trần Dực Hiên
Vẫn chưa về à?
một giọng trầm ấm cất lên từ phía sau.
Tinh Vân quay lại, bắt gặp ánh nhìn của Dực Hiên. Cậu đứng cách cô vài bước, tay đút túi áo, ánh nắng cuối ngày phủ nhẹ lên bờ vai cậu, khiến cậu trông càng trầm tĩnh hơn.
Bạch Tinh Vân
Ừ, mình đi dạo chút. Còn cậu?
Tinh Vân hỏi nửa đùa nửa thật.
Dực Hiên khẽ nhếch môi, nhưng không trả lời ngay. Một thoáng im lặng trôi qua.
Trần Dực Hiên
Không thích phiền phức.
Bạch Tinh Vân
Vậy chắc mình là phiền phức đầu tiên rồi.
Tinh Vân mỉm cười nhẹ, nụ cười có chút gì đó rất dịu dàng.
Cậu quay đi, nhưng khóe môi lại khẽ cong lên – một biểu cảm hiếm hoi.
Ngày hôm sau, trời đổ mưa. Cơn mưa bất chợt giữa giờ ra chơi khiến học sinh không kịp chạy ra căn tin. Tinh Vân ngồi yên lặng nhìn mưa rơi, thỉnh thoảng vẽ vẽ gì đó trong cuốn sổ nhỏ. Dực Hiên ngồi bên, nghiêng đầu liếc qua.
Bạch Tinh Vân
Chỉ là nguệch ngoạc thôi.
Trong trang giấy, là góc sân trường với cây phượng già, vài dáng người đang chạy vội trú mưa – và cả một bóng người ngồi bên cửa sổ. Rất giống… cậu.
Trần Dực Hiên
Cũng không tệ.
cậu khẽ gật đầu, có vẻ ngạc nhiên.
Trần Dực Hiên
Mắt quan sát tốt đấy.
Tinh Vân chống cằm, nhìn cậu
Bạch Tinh Vân
Cậu khác lúc mới gặp thật.
Bạch Tinh Vân
Hôm đầu tiên, khi nói chuyện cứ như… muốn đuổi mình đi ấy.
Dực Hiên khẽ nhíu mày, rồi nhìn ra cửa sổ
Trần Dực Hiên
Không quen người mới.
Bạch Tinh Vân
Vậy quen rồi thì sao?
Cậu quay sang, ánh mắt trầm lặng
Trần Dực Hiên
Thì sẽ không muốn người đó rời đi.
Tinh Vân hơi ngỡ ngàng trước câu nói ấy. Cô quay đi, giấu đi chút bối rối trên gương mặt. Ngoài trời, mưa vẫn rơi đều đều.
Cả hai không ai nói gì thêm, nhưng khoảng lặng giữa họ lại không còn xa cách như trước nữa.
TẬP 3: Ánh mắt phía sau khung kính
Một tuần trôi qua kể từ ngày Tinh Vân chuyển đến lớp 11A2. Cô dần hòa nhập với môi trường mới – vẫn giữ nét trầm lặng nhưng chẳng hề tách biệt. Cô hay ngồi vẽ, hay đọc sách vào giờ ra chơi, thỉnh thoảng bị Lâm Thiến lôi kéo đi mua trà sữa sau giờ học. Còn Trần Dực Hiên – vẫn trầm mặc như thế, nhưng ánh mắt lại nhiều lần lặng lẽ dõi theo bóng dáng cô gái bên cạnh.
Chiều thứ sáu, lớp 11A2 có tiết sinh hoạt cuối tuần. Cô chủ nhiệm đưa ra thông báo
Giáo Viên chủ nhiệm
Thứ hai tuần sau trường tổ chức Hội thao, mỗi lớp đăng ký một tiết mục văn nghệ để cổ vũ tinh thần. Lớp mình cần chọn đại diện biểu diễn, có ai xung phong không?
Cả lớp bắt đầu lao xao. Mắt cô chủ nhiệm chợt sáng lên
Giáo Viên chủ nhiệm
À, Bạch Tinh Vân, cô nghe nói em từng học thanh nhạc ở trường cũ đúng không?
Tinh Vân khựng lại, có chút bối rối. Mọi ánh mắt đổ dồn về phía cô.
Bạch Tinh Vân
Dạ… em có học, nhưng lâu rồi không hát trên sân khấu.
Giáo Viên chủ nhiệm
Em thử nhé, chỉ là một bài đơn giản để cổ động lớp thôi.
Tinh Vân nhìn cô giáo, rồi khẽ gật đầu.
Bạch Tinh Vân
Vâng, em sẽ thử.
Cả lớp vỗ tay, Lâm Thiến reo lên
Lâm Thiến Thiến
Tốt quá! Vậy phải chọn bài thật hay cho cậu mới được!
Trong lúc mọi người hào hứng bàn luận, Dực Hiên ngồi yên, không nói gì, ánh mắt vẫn hướng về phía cô – như thể đang nhìn xuyên qua một lớp sương mỏng.
Tan học, Tinh Vân nán lại lớp tập một đoạn bài hát. Giọng hát trong trẻo, dịu dàng vang lên trong căn phòng vắng. Dực Hiên chưa về, cậu đứng dựa vào tường gần cửa lớp, lặng lẽ lắng nghe.
Bạch Tinh Vân
Cậu định núp ở đó nghe lén đến khi nào?
giọng nói vang lên sau tiếng piano điện thoại.
Dực Hiên thoáng ngỡ ngàng. Tinh Vân đang nhìn thẳng vào cậu, nửa đùa nửa thật.
Trần Dực Hiên
Không phải nghe lén.
Trần Dực Hiên
Chỉ là không muốn làm phiền.
Bạch Tinh Vân
Vậy nghe thấy rồi thì sao? Dở lắm hả?
Trần Dực Hiên
Giọng cậu… khiến người ta muốn yên lặng.
Tinh Vân thoáng đỏ mặt. Lời khen ấy không quá hoa mỹ, nhưng lại khiến tim cô rung nhẹ.
Bạch Tinh Vân
Cậu từng học piano đúng không?
cô hỏi, tay lướt nhẹ trên bàn phím điện thoại.
Dực Hiên không trả lời ngay. Một thoáng do dự hiện lên trong ánh mắt cậu. Rồi cậu nói khẽ
Trần Dực Hiên
Từng học. Nhưng không còn chơi nữa.
Trần Dực Hiên
Có những thứ… khi mất đi động lực, thì cũng mất đi cả lý do để tiếp tục.
Tinh Vân im lặng. Cô không hỏi thêm. Cô biết, ai cũng có những góc khuất riêng, và cậu – chàng trai hay ngồi lặng bên khung cửa sổ – hẳn cũng có những vết thương chưa lành.
Bạch Tinh Vân
Vậy, nếu có ai đó… khiến cậu muốn chơi lại thì sao?
Cậu quay sang, bắt gặp đôi mắt trong veo đang nhìn mình. Một thoáng dịu dàng thoáng qua gương mặt lạnh lùng ấy.
Trần Dực Hiên
Thì có lẽ, tớ sẽ thử lại.
Tối hôm đó, trong phòng ngủ nhỏ, Tinh Vân ngồi bên bàn học, tay vẽ nguệch ngoạc một bản nhạc chưa trọn. Trong tâm trí cô, giọng nói trầm ấm ấy vẫn vang lên…
Trần Dực Hiên
Giọng cậu… khiến người ta muốn yên lặng.
Cô khẽ cười. Trái tim bắt đầu rung lên bởi những điều nhỏ bé nhất – từ ánh nhìn, từ câu nói… từ một người chưa từng nghĩ sẽ chạm vào tim mình như thế.
Download MangaToon APP on App Store and Google Play