[SongMỹ] Vợ Của Trùm Mafia[Mỹ Mỹ X Orange]
Đêm Định Mệnh.
Thành phố về đêm không còn vẻ hoa lệ như ban ngày. Những ánh đèn vàng lấp lánh mờ ảo phản chiếu lên những vũng nước loang lổ trên vỉa hè, tạo nên một cảm giác ảm đạm đến ngột ngạt. Trong lòng phố, giữa những con hẻm tối như miệng giếng, một chiếc xe đen bóng không biển số lặng lẽ đậu lại, không gây bất kỳ sự chú ý nào.
Khương Hoàn Mỹ siết chặt quai cặp, từng bước len qua những khúc quanh của con hẻm dẫn về căn nhà trọ tồi tàn mà cô và mẹ thuê đã gần ba năm. Cô gái mười tám tuổi với khuôn mặt thanh tú, đôi mắt trong veo ấy đã quá quen với việc đi làm thêm đến tận đêm khuya. Một cửa hàng tiện lợi, vài giờ dạy kèm, rồi tranh thủ nhận giao đồ ăn cho ứng dụng… Cuộc sống nghèo khó như đè nặng lên đôi vai nhỏ bé.
Nhưng đêm nay không giống những đêm khác.
Khi bước qua đoạn ngõ sau lưng nhà máy bỏ hoang, Hoàn Mỹ đột ngột khựng lại.
Một tiếng hét chói lói xé toạc màn đêm.
Một giây sau đó, tiếng súng nổ.
Đoàng!
Tiếng bánh xe rít lên, rồi im bặt. Cô nấp sát tường, tim đập mạnh như muốn chui ra khỏi lồng ngực. Qua khe tường hẹp, cô trông thấy bốn người đàn ông áo đen đang khống chế một người quỳ gối – máu chảy từ thái dương nạn nhân tạo thành một vệt dài đỏ sẫm trên nền xi măng lạnh ngắt.
Một bóng người xuất hiện giữa ánh sáng mờ từ đầu hẻm.
Người đó mặc vest đen, giày da bóng loáng, tóc cột cao gọn gàng. Dáng người thanh mảnh nhưng khí chất ngút trời, đôi mắt sắc lạnh như dao lam rạch vào không gian.
Vũ Thị Ngân Mỹ.
Người đàn bà mà cả thế giới ngầm run rẩy gọi bằng một cái tên: Madam Đỏ Máu.
Hoàn Mỹ chết sững. Cô không biết mình đang chứng kiến thứ gì, chỉ biết rằng nếu bị phát hiện, cô chắc chắn không còn đường sống.
Một câu nói lạnh như băng vang lên:
Vũ Thị Ngân Mỹ
Tưởng phản tôi mà sống yên được à?
Rồi tiếng súng lần nữa xé nát không khí.
Người đàn ông gục xuống. Một tên trong nhóm vệ sĩ quay đầu – đôi mắt hắn chạm trúng ánh mắt của Hoàn Mỹ đang nấp.
Hắn rút súng.
Hoàn Mỹ hoảng loạn bỏ chạy, đôi chân như hóa đá. Tiếng bước chân đuổi theo phía sau ngày càng gần, tiếng gió rít bên tai như lời cảnh báo tử thần. Cô lách qua từng ngõ hẹp, nhưng cuối cùng bị chặn lại tại con đường cụt. Cô đứng dựa vào tường, mắt nhìn khẩu súng đang chĩa vào trán.
Nhưng rồi…
Vũ Thị Ngân Mỹ
Dừng tay. Để đó cho tôi.
Một giọng nữ trầm thấp vang lên, khiến tất cả khựng lại.
Ngân Mỹ bước tới. Không vội vã, không biểu cảm. Đôi giày cao gót của cô gõ đều trên nền xi măng như nhịp gõ phán xét tử hình.
Cô nhìn Hoàn Mỹ – một cái nhìn lạnh lẽo, dò xét. Nhưng trong đôi mắt đen đó thoáng một tia kỳ lạ.
Khương Hoàn Mỹ
Kh....Khương Hoàn Mỹ
Vũ Thị Ngân Mỹ
Bao nhiêu tuổi?
Ngân Mỹ tiến lại gần, đứng ngay trước mặt cô gái nhỏ, chậm rãi đưa tay nâng cằm cô lên. Hoàn Mỹ không dám thở mạnh. Cô nhìn thấy ánh mắt ấy – không chỉ là máu lạnh, mà còn là thứ gì đó sâu hơn… nguy hiểm hơn.
Vũ Thị Ngân Mỹ
Từ giờ… cô là của tôi.
Hoàn Mỹ bị kéo lên xe không một lời giải thích. Chiếc SUV đen lao vút vào màn đêm như một con quái thú không phát ra tiếng gầm, nhưng mang theo sát khí rùng rợn.
Cô bị ép ngồi im giữa hai gã đàn ông to lớn, không điện thoại, không quyền hỏi han. Cô chỉ nghe tiếng Ngân Mỹ ở hàng ghế trước, lật giở tài liệu, tiếng lật trang sắc lẹm như lưỡi dao.
Vũ Thị Ngân Mỹ
Không có người thân. Mồ côi cha. Mẹ thì ung thư giai đoạn cuối. Làm thêm đủ nghề. Học sinh xuất sắc năm cuối cấp. Trường công.
Giọng nói trầm đều ấy cứ như đang đọc một bản hồ sơ nhân thân đã chuẩn bị sẵn.
Khương Hoàn Mỹ
Cô… điều tra tôi?
Vũ Thị Ngân Mỹ
Với tôi, không có chuyện gì xảy ra là “tình cờ”.
Ngân Mỹ liếc qua gương chiếu hậu, ánh mắt sắc như mũi tên bắn trúng hốc mắt Hoàn Mỹ.
Vũ Thị Ngân Mỹ
Cô đã bước vào đêm đó, thấy thứ không nên thấy. Vậy nên, bây giờ cô thuộc về tôi. Đừng trốn.
Khương Hoàn Mỹ
Tôi không nói với ai cả. Tôi thề. Tôi… tôi sẽ coi như chưa từng thấy gì. Xin hãy thả tôi về…
Vũ Thị Ngân Mỹ
Về để chết à?
Vũ Thị Ngân Mỹ
Ai đã thấy máu của tôi, đều không còn sống. Trừ khi…
Ngân Mỹ quay lại, đôi mắt thâm trầm như vực sâu.
Vũ Thị Ngân Mỹ
… Trừ khi trở thành người của tôi.
Một nụ cười thoáng hiện nơi khóe môi lạnh lùng kia.
Vũ Thị Ngân Mỹ
Ký vào đây.
Một tờ giấy được đưa ra. “HỢP ĐỒNG HÔN NHÂN TẠM THỜI”. Dưới cùng là dòng in đậm: “Người ký tự nguyện cam kết chịu trách nhiệm pháp lý, gắn bó không ràng buộc thời gian cho đến khi đối phương hủy bỏ hợp đồng”.
Khương Hoàn Mỹ
Đây là… cưỡng ép!
Vũ Thị Ngân Mỹ
Cưỡng ép là khi cô có lựa chọn. Còn đây… chỉ có một con đường sống.
Một khẩu súng được đặt lên đùi Hoàn Mỹ. Không chĩa, không dọa nạt, chỉ lặng lẽ như một lời nhắc rằng ranh giới sống chết mỏng như tờ giấy kia.
Hoàn Mỹ tay run lên, ánh mắt dại đi. Mẹ cô đang nằm viện. Tiền thuốc, tiền ăn… tất cả đều lệ thuộc vào cô. Cô không thể chết. Không thể.
Cuối cùng, ngòi bút chạm giấy.
Tên cô nằm dưới tên Vũ Thị Ngân Mỹ – gọn gàng, lạnh lẽo, như một phán quyết định mệnh.
Chuyến xe đưa cô đến một dinh thự biệt lập vùng ngoại ô – lâu đài thực thụ giữa rừng. Người hầu cúi đầu, gọi cô là “phu nhân”.
Cô không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Vũ Thị Ngân Mỹ
Từ giờ, cô ngủ phòng cạnh tôi. Từ 9 giờ tối đến 6 giờ sáng, không được bước chân ra khỏi tầng ba. Không hỏi, không trái lệnh, không được chạm vào người tôi khi chưa được cho phép.
Giọng Ngân Mỹ vang lên rõ ràng trong hành lang dài lạnh lẽo.
Vũ Thị Ngân Mỹ
Và đặc biệt… không được yêu tôi.
Khương Hoàn Mỹ
Cô nghĩ tôi sẽ yêu một người như cô?
Ngân Mỹ bước lại gần, ngón tay lạnh như đá chạm vào cổ Hoàn Mỹ.
Vũ Thị Ngân Mỹ
Tôi không nghĩ. Nhưng cô sẽ. Rất nhanh thôi.
Căn phòng Hoàn Mỹ được đưa vào – nếu dùng từ “sang trọng” thì vẫn quá khiêm tốn. Từng món nội thất đều là hàng thủ công Ý cổ điển, đèn chùm pha lê trên trần phản chiếu từng tia sáng lung linh như những vết dao xé ngang bóng tối.
Lạnh như ánh mắt của người đàn bà vừa “cưới” cô.
Vũ Thị Ngân Mỹ không động vào cô. Không chạm. Không gọi. Chỉ giao lệnh thông qua quản gia. Nhưng đồng thời, mọi hành tung, từng hơi thở của Hoàn Mỹ dường như đều nằm trong tầm kiểm soát của người kia.
Cô phát hiện ra quần áo mình mặc đều bị đổi mới, nhãn hiệu cao cấp, vừa vặn đến khó tin.
Một tờ lịch trình được gửi đến:
6:30 sáng – Thức dậy.
7:00 – Dùng bữa tại sảnh A.
8:00 – Đọc sách hoặc học trong phòng học tầng hai.
11:00 – Tập thể dục nhẹ.
12:30 – Bữa trưa cùng Madam (nếu có).
…
9:00 tối – Trở về phòng. Không được rời tầng ba sau giờ này.
Cô không thể liên lạc với mẹ. Không điện thoại, không wifi, không ai trả lời cô.
Như bị cắt khỏi thế giới.
Một chiếc lồng giam xa xỉ.
Lần đầu tiên, cô thấy Ngân Mỹ ngồi trong phòng khách khi cô bước xuống dùng bữa. Người đàn bà đó mặc một bộ suit màu tro, chân vắt chéo, tay cầm một ly rượu vang đỏ – thứ ánh sáng lấp lánh bên trong như máu.
Cô gái ngập ngừng, nhưng ánh mắt lạnh lẽo kia không chấp nhận sự chậm trễ. Hoàn Mỹ ngồi xuống phía đối diện.
Vũ Thị Ngân Mỹ
Tôi là gì trong mắt cô?
Câu hỏi khiến cô ngỡ ngàng.
Khương Hoàn Mỹ
Là… người ép tôi ký một bản hợp đồng nô lệ.
Vũ Thị Ngân Mỹ
Giỏi. Có cốt khí.
Ngân Mỹ nhấp một ngụm rượu, ánh mắt vẫn dán vào Hoàn Mỹ như đang soi chiếu tận cùng lớp da thịt.
Vũ Thị Ngân Mỹ
Vậy nhớ điều đó. Tôi không cần cô yêu tôi. Chỉ cần cô tồn tại bên tôi, đúng vị trí mà tôi đặt.
Vũ Thị Ngân Mỹ
Một tài sản.
Khương Hoàn Mỹ
Tài sản biết thở, biết sợ và biết khinh thường người sở hữu mình.
Ngân Mỹ đặt ly rượu xuống bàn, đứng dậy. Tiếng gót giày vang lên từng nhịp, chậm rãi tiến về phía Hoàn Mỹ.
Cô ngẩng đầu, nhưng người kia không dừng lại. Cho đến khi khoảng cách giữa hai người chỉ còn chưa tới một gang tay.
Ngân Mỹ cúi xuống, hơi thở phả vào tai cô.
Vũ Thị Ngân Mỹ
Cô sẽ không khinh tôi lâu đâu. Mọi thứ ở đây… đều khiến người ta quỳ gối.
Câu nói lạnh lẽo ấy khiến Hoàn Mỹ rùng mình.
Và đúng lúc ấy… một âm thanh vang lên ngoài cổng.
Ngân Mỹ siết hàm, đôi mắt ánh lên sát khí. Ngay sau đó, cả biệt thự chìm vào trạng thái phòng thủ.
Vũ Thị Ngân Mỹ
Lên phòng. Khóa cửa. Không được ra.
Khương Hoàn Mỹ
Cô… định đi giết người?
Ngắn gọn. Tàn nhẫn. Chân thật đến nghẹt thở.
Vũ Thị Ngân Mỹ
Đừng nhìn tôi bằng ánh mắt đó. Tôi chưa từng là người tốt. Và bây giờ… tôi cũng không cần làm người tốt trong mắt cô.
Dứt lời, bóng dáng Ngân Mỹ biến mất vào hành lang. Hoàn Mỹ đứng yên – tay nắm chặt thành ghế đến trắng bệch. Tim cô đập hỗn loạn, nhưng có một điều chắc chắn…
Cô biết mình đã không còn quay đầu được nữa.
Tiếng súng vang lên cách biệt thự chỉ vài trăm mét.
Không phải tiếng súng trong phim.
Hoàn Mỹ nấp trong phòng như lệnh. Nhưng đôi tai thì căng ra, cố lắng nghe những âm thanh ngoài kia – từng tiếng bước chân gấp gáp, tiếng gió giật giữa đêm, và tiếng rít nhỏ của radio bảo vệ báo mã mật.
Một sự im lặng đến đáng sợ.
Cô không biết vì sao lòng mình lại quặn lên. Là sợ? Là hoang mang? Hay là… thứ gì đó kỳ lạ hơn? Một cảm giác như sợi chỉ đỏ mỏng tang vừa bị kéo căng đến rách toạc.
Người xuất hiện là Ngân Mỹ, áo vest đẫm máu, tay còn cầm khẩu súng bạc lạnh lẽo. Gò má trái cô bị trầy xước nhẹ, mái tóc rối nhẹ vì gió và khói, nhưng ánh mắt vẫn sáng rực.
Khương Hoàn Mỹ
Cô… cô bị thương?
Lần đầu tiên Hoàn Mỹ lên tiếng hỏi trước.
Cô tháo áo khoác ngoài, vứt xuống ghế, để lộ vai áo sơ mi rách toạc – máu vẫn rịn ra từ vết cắt dài nơi bắp tay.
Ngân Mỹ ngắt lời, nhưng khi thấy Hoàn Mỹ vẫn đứng đó, không hề bỏ chạy, ánh mắt cô hơi động lại.
Khương Hoàn Mỹ
Không rõ. Có thể là sợ… nhưng cũng có thể không.
Rồi đột ngột bước tới, chụp lấy tay cô.
Cô bị ép ngồi xuống chiếc ghế cạnh giường. Trước mặt cô giờ là bắp tay rướm máu ấy – trần trụi, mạnh mẽ, nhưng lúc này lại yếu ớt lạ thường.
Vũ Thị Ngân Mỹ
Lấy hộp y tế trong ngăn tủ thứ hai.
Hoàn Mỹ đứng dậy, tay run nhẹ nhưng vẫn làm theo.
Cô rửa vết thương, sát trùng, băng lại. Trong suốt quá trình ấy, người kia không rên một tiếng. Chỉ im lặng.
Như thể quá quen với việc đổ máu.
Cô cố gắng không hỏi gì, nhưng một câu cứ bật ra khỏi môi:
Khương Hoàn Mỹ
Cô đã giết bao nhiêu người?
Vũ Thị Ngân Mỹ
Cô muốn biết để làm gì?
Khương Hoàn Mỹ
Để hiểu người mà tôi “kết hôn” là ai.
Một nụ cười lạnh hiện trên môi Ngân Mỹ.
Vũ Thị Ngân Mỹ
Cô sẽ không hiểu. Nhưng rồi cô sẽ quen. Với tôi, với máu, với cái chết. Cũng như… cô sẽ quen với cảm giác bị tôi nắm trong lòng bàn tay.
Ngón tay dài của người kia bất ngờ nâng cằm Hoàn Mỹ lên.
Khoảnh khắc ấy, cô cảm nhận được hơi thở người kia rất gần.
Vũ Thị Ngân Mỹ
Từ hôm nay, tôi không chỉ là chủ nhân hợp đồng của cô. Tôi là kẻ quyết định sinh tử của cô. Cô ở đâu, đi đâu, nhìn ai, thở thế nào… đều phải được tôi cho phép.
Khương Hoàn Mỹ
Cô bị điên.
Vũ Thị Ngân Mỹ
Ừ. Nhưng tôi điên… và có quyền.
Một tay cô ghì lấy gáy Hoàn Mỹ.
Khoảnh khắc ấy, ánh mắt của Ngân Mỹ không còn là sát thủ – mà là người phụ nữ mang trái tim bị bóp nghẹt bởi quá khứ, bị điều khiển bởi nỗi sợ yêu và nỗi sợ mất kiểm soát.
Vũ Thị Ngân Mỹ
Từ giờ, em là của tôi.
Chỉ có thể cảm nhận được trái tim mình… vừa lỡ một nhịp.
SÁNG SAU ĐÊM MÁU.1
Sáng hôm sau, khi ánh nắng đầu tiên xuyên qua lớp rèm dày của căn phòng rộng lớn, Hoàn Mỹ đã thức.
Cả đêm chỉ nằm im trên chiếc giường rộng hơn căn phòng trọ cũ của cô gấp đôi, nhìn lên trần nhà dát vàng, và nghĩ về người đàn bà vừa bước ra từ cơn ác mộng – vừa quyến rũ, vừa đáng sợ đến lạnh sống lưng.
Người đàn bà đã đẩy cô vào một cuộc sống mà dù có kêu cứu cũng không ai nghe thấy.
Giúp việc
Phu nhân, bữa sáng đã chuẩn bị xong. Madam dặn không được bỏ bữa.
Giọng người giúp việc vang lên rất khẽ, không hề có sự bất kính, nhưng cũng không có chút thương cảm nào. Họ gọi cô là “phu nhân” – nhưng cô biết rõ, đó là danh xưng rỗng, chỉ tồn tại trên một tờ giấy với chữ ký ép buộc.
Hoàn Mỹ bước ra khỏi phòng.
Trên bàn ăn dài tới hơn mười mét, chỉ có hai chiếc ghế được kéo sẵn: một ở đầu bàn, và một ở bên phải sát cạnh.
Ngân Mỹ ngồi ở vị trí chủ tọa, bộ suit đen hôm nay thay bằng áo sơ mi trắng, cổ tay xắn cao để lộ vết thương đã được băng cẩn thận.
Chỉ cầm dao nĩa cắt từng miếng bánh, nhấp một ngụm espresso.
Hoàn Mỹ ngồi xuống. Không ai nói gì.
Chỉ có tiếng thìa chạm nhẹ lên thành tách sứ, và tiếng giày người giúp việc di chuyển không một tiếng động.
Vũ Thị Ngân Mỹ
Hôm nay cô học tiếng Ý.
Ngân Mỹ lên tiếng khi Hoàn Mỹ vừa cầm thìa múc miếng súp đầu tiên.
Vũ Thị Ngân Mỹ
Vì tôi không thích nghe vợ mình phát âm sai tên rượu vang.
Hoàn Mỹ nhướng mày, cười lạnh.
Khương Hoàn Mỹ
Tôi tưởng cô nói rõ rồi, tôi chỉ là một “tài sản”?
Ngân Mỹ ngẩng lên, đôi mắt đen sâu không đáy dừng lại trên gương mặt Hoàn Mỹ.
Vũ Thị Ngân Mỹ
Tài sản của tôi phải hoàn hảo. Phải biết ngẩng đầu trước thiên hạ. Phải đẹp, thông minh, và không bao giờ được để người khác dòm ngó.
Khương Hoàn Mỹ
Vậy còn tình cảm?
Vũ Thị Ngân Mỹ
Tình cảm là thứ xa xỉ chỉ dành cho kẻ yếu.
Cô im lặng suốt bữa ăn, nhưng lòng không yên.
Lớp học tiếng Ý tổ chức tại một căn phòng sang trọng bên cạnh thư viện biệt thự. Giáo viên là một phụ nữ nước ngoài hơn bốn mươi, ánh mắt lạnh tanh như thể đã được dặn trước: “Không được hỏi gì ngoài bài học.”
Hoàn Mỹ học suốt bốn giờ đồng hồ. Không ai giám sát, nhưng cảm giác luôn có ai đó dõi theo cứ vờn quanh sống lưng.
Buổi trưa, khi cô trở lại phòng, một chiếc váy trắng đặt sẵn trên giường, đính kèm dòng ghi chú viết tay bằng mực đỏ:
Tối nay, 7 giờ, dự tiệc cùng tôi.
Không dấu hiệu, nhưng cô biết rõ đó là từ ai.
Chiếc váy trắng được may đo vừa vặn, chất liệu satin cao cấp như trôi tuột khỏi làn da. Khương Hoàn Mỹ đứng trước gương, ngón tay khẽ lướt lên vùng cổ lộ rõ xương quai xanh. Từ khi bước chân vào biệt thự này, mọi thứ đều xa hoa, sang trọng và… lạnh lẽo.
Cô chưa từng nghĩ bản thân sẽ bị kéo vào một ván cờ không lối thoát – trở thành “vợ hợp đồng” của một người phụ nữ như Vũ Thị Ngân Mỹ.
Sảnh chính biệt thự được thắp sáng bằng hàng trăm ánh nến và đèn chùm pha lê. Giới thượng lưu lần lượt xuất hiện, từng người đều được kiểm tra an ninh nghiêm ngặt trước khi bước qua cánh cửa lớn.
Ngân Mỹ xuất hiện cuối cùng – bộ suit đen ôm sát cơ thể, từng bước đi như thể có hàng nghìn con mắt phải cúi đầu. Mắt cô quét một lượt đám đông đang rì rầm bàn tán, cho đến khi ánh nhìn dừng lại trên người con gái đang đứng cạnh cầu thang.
Chiếc váy trắng ôm dáng khiến làn da cô càng thêm trong suốt. Mái tóc dài uốn nhẹ buông lơi, đôi môi điểm nhẹ màu hồng nhạt. Dù cố giữ vẻ điềm tĩnh, nhưng lòng bàn tay cô đã đẫm mồ hôi.
Giọng nói không lớn nhưng đủ khiến mọi âm thanh xung quanh lắng xuống. Mọi ánh mắt đổ dồn về phía hai người.
Ngân Mỹ không để cô phản ứng, đưa tay kéo Hoàn Mỹ vào lòng, đặt lên trán cô một nụ hôn nhẹ như khẳng định chủ quyền. Cô quay sang đám đông, môi cong lên lạnh lẽo.
Giới thiệu với mọi người. Đây là Khương Hoàn Mỹ, vợ hợp pháp của tôi.
Một làn sóng xôn xao dâng lên. Một số người ngạc nhiên, một số thì cười đầy ẩn ý. Một người phụ nữ trẻ đẹp, lại là người nước ngoài, đứng gần bàn rượu, cười khẽ:
Nv
Cô ta chẳng qua là một con búp bê mà chị thích nhất thời thôi sao?
Ngân Mỹ nghe rõ. Nhưng không đáp lại.
Thay vào đó, cô quay sang nhìn thẳng vào mắt Khương Hoàn Mỹ, nâng cằm cô lên bằng hai ngón tay.
Vũ Thị Ngân Mỹ
Em nghĩ sao? Chúng ta là tạm thời?
Hoàn Mỹ mím môi, môi run nhẹ. Giữa chốn đông người, cảm giác bị lột trần không phải vì váy áo, mà vì ánh mắt của kẻ đứng trước cô – ánh mắt có thể thiêu đốt mọi lý trí.
Khương Hoàn Mỹ
Em không biết…
Vũ Thị Ngân Mỹ
Vậy để tôi giúp em biết.
Dứt lời, cô cúi xuống, hôn cô ngay giữa sảnh tiệc. Không phải nụ hôn nhẹ nhàng, mà là một sự xâm lấn – mãnh liệt, bá đạo, chiếm hữu đến không chừa cho đối phương đường lui.
Tiếng vỡ ly vang lên đâu đó.
Một vài người quay đi, vài người khác thì chết lặng.
Nhưng Ngân Mỹ không quan tâm.
Chỉ có một người duy nhất trong mắt cô đêm nay: Khương Hoàn Mỹ.
Sau bữa tiệc, Hoàn Mỹ ngồi im lặng trong xe, không nói một lời. Ánh mắt vẫn ngỡ ngàng xen lẫn hoảng loạn.
Ngân Mỹ nghiêng đầu, nhìn cô:
Khương Hoàn Mỹ
Tôi không hiểu… tại sao chị lại làm vậy?
Vũ Thị Ngân Mỹ
Vì tôi muốn.
Khương Hoàn Mỹ
Nhưng tôi không phải món đồ để chị trưng bày như chiến tích.
Ngân Mỹ cười khẽ, đưa tay vuốt tóc cô:
Vũ Thị Ngân Mỹ
Không. Em là vợ tôi. Không ai có quyền nhìn em, trừ tôi.
Khương Hoàn Mỹ
Nhưng tôi không yêu chị.
Vũ Thị Ngân Mỹ
Không sao. Đủ thời gian, em sẽ yêu.
Khương Hoàn Mỹ
Chị lấy gì để chắc chắn?
Vũ Thị Ngân Mỹ
Bởi vì… tôi sẽ không để em có cơ hội yêu ai khác.
Câu nói đó như một lời nguyền, nhẹ tênh nhưng trĩu nặng. Khương Hoàn Mỹ quay đi, tránh ánh mắt của người kia, nhưng tim lại đập loạn trong lồng ngực.
Phía sau lớp mặt nạ lạnh lùng ấy, là thứ gì… cô không dám chạm tới.
Từ sau mưa hôm đó, không khí trong căn biệt thự trên đồi trở nên kỳ lạ.
SÁNG SAU ĐÊM MÁU.2
Từ sau đêm mưa hôm đó, không khí trong căn biệt thự trên đồi trở nên kỳ lạ.
Không còn căng thẳng rõ rệt, nhưng cũng chẳng thể gọi là bình thường.
Khương Hoàn Mỹ vẫn lặng lẽ đi qua những ngày sống chung cùng một người mà cô vừa sợ, vừa không hiểu, vừa không thể ngừng nhìn theo. Ngân Mỹ không thúc ép, nhưng sự hiện diện của chị, ánh mắt dõi theo từng bước chân cô, lại giống như một tấm lưới vô hình… càng vùng vẫy, càng siết chặt.
Có lần, khi đi ngang qua phòng tập bắn súng ở tầng hầm, cô thấy Ngân Mỹ đang đứng ở đó, một tay lắp đạn, tay kia điều chỉnh khẩu súng ngắn đặt trên giá.
Dưới ánh đèn mờ, người phụ nữ ấy như được đúc ra từ thép và lửa.
Khương Hoàn Mỹ
Chị tập súng làm gì?
Vũ Thị Ngân Mỹ
Bởi vì thế giới này không tử tế như em nghĩ.
Vũ Thị Ngân Mỹ
Nếu chị không mạnh, em đã không còn sống mà đứng đây nói chuyện với chị.
Tim cô khựng lại một nhịp. Cô không phải đứa ngây thơ, chỉ là chưa từng tận mắt thấy máu, chưa từng đặt chân vào một cuộc thanh trừng nào. Nhưng lời của Ngân Mỹ, ánh mắt lạnh lẽo, lại khiến cô rùng mình.
Khương Hoàn Mỹ
Vậy chị mang tôi về để làm gì? Là món đồ sưu tầm sao?
Ngân Mỹ thả súng xuống, bước tới gần. Ánh mắt chị khẽ dừng ở xương quai xanh cô lộ ra qua lớp áo ngủ lụa mỏng.
Vũ Thị Ngân Mỹ
Không. Em là người của tôi.
Khương Hoàn Mỹ
Tôi không phải tài sản của ai hết.
Vũ Thị Ngân Mỹ
Nhưng tôi không hỏi ý em.
Khương Hoàn Mỹ
Chị đang nghĩ mình có thể làm gì thì làm với tôi sao?
Vũ Thị Ngân Mỹ
Tôi đang dạy em cách tồn tại trong thế giới của tôi.
Đêm đó, Hoàn Mỹ không ngủ được.
Cô mở cửa ban công, đứng tựa lan can nhìn những giọt nước loang lổ trên mặt đất. Trong ánh sáng yếu ớt từ đèn đường xa xa, cô thấy bóng ai đó đang đi ra từ nhà kho phía sau biệt thự. Là Ngân Mỹ.
Dưới mưa, bộ vest sẫm màu ướt sũng, nhưng người đó vẫn bước chậm rãi như không hề lạnh.
Cô không hiểu sao mình lại bước xuống. Không cầm dù, không mặc áo khoác. Chỉ một thân váy ngủ mỏng, chân trần giẫm lên nền đá lạnh buốt.
Khương Hoàn Mỹ
Chị điên rồi.
Ngân Mỹ nhìn cô một lúc lâu, rồi chỉ khẽ cười:
Vũ Thị Ngân Mỹ
Em cũng vậy, mới theo tôi ra đây giữa đêm mưa.
Vũ Thị Ngân Mỹ
Em có lạnh không.
Khương Hoàn Mỹ
Chị có điên mới hỏi vậy!
Vũ Thị Ngân Mỹ
Vào nhà thôi.
Cô lẽ ra phải hất tay chị ra. Phải phản kháng. Nhưng không hiểu sao, chân cô lại không nhúc nhích. Áo khoác của chị nặng, mang theo mùi thuốc súng và vị lạnh của mưa đêm. Nhưng ở giữa tất cả sự hỗn loạn đó… lại có một thứ khiến tim cô run rẩy.
Từ hôm đó, mối quan hệ giữa hai người bắt đầu rẽ sang một nhánh khác.
Nhưng khoảng cách giữa hai chiếc ghế sô pha đã gần hơn.
Những ánh nhìn lâu hơn một giây.
Những lần tay chạm vào nhau không còn rụt lại ngay lập tức.
Lần đầu tiên kể từ khi bước vào căn biệt thự, cô thấy bàn tay lạnh lẽo của người kia luống cuống đến vậy. Ngân Mỹ đặt khăn lên trán cô, rót thuốc, dỗ từng muỗng cháo, rồi ngồi bên giường cả đêm mà không ngủ.
Khương Hoàn Mỹ
Chị không cần làm vậy. Tôi không chết được đâu.
Vũ Thị Ngân Mỹ
Tôi biết. Nhưng tôi không muốn em đau.
Vũ Thị Ngân Mỹ
Vì em là của tôi.
Khương Hoàn Mỹ
Đừng nói câu đó nữa.
Khương Hoàn Mỹ
Tôi sẽ tin mất.
Vũ Thị Ngân Mỹ
Em có thể tin.
Khương Hoàn Mỹ
Nhưng tôi chưa yêu chị.
Vũ Thị Ngân Mỹ
Không sao tôi sẽ đợi.
Chính vào cái đêm mà Ngân Mỹ bị thương sau một cuộc đột kích, cô mới thật sự hiểu ra.
Chị được đưa về nhà, máu loang lổ khắp vai và cánh tay.
Khương Hoàn Mỹ
Gọi bác sĩ!
Chị vẫn tỉnh. Thậm chí còn cười nhợt nhạt khi thấy cô hoảng loạn:
Khương Hoàn Mỹ
Chị bị điên hả? Đã thế này còn cười?
Vũ Thị Ngân Mỹ
Vì tôi biết em vẫn quan tâm tôi.
Khương Hoàn Mỹ
Tôi…Tôi không muốn thấy chị chết.
Vũ Thị Ngân Mỹ
Tôi không chết đâu. Tôi đã hứa sẽ ở bên em mà.
Người phụ nữ ấy, dù đang bê bết máu, vẫn cố đưa tay ra vuốt tóc cô.
Và trái tim cô, trong khoảnh khắc ấy… vỡ ra.
Chỉ biết rằng, nếu ngày nào đó tỉnh dậy mà không còn nhìn thấy chị ngồi trên ghế, lặng lẽ pha trà như thói quen… có lẽ cô sẽ không chịu nổi.
Download MangaToon APP on App Store and Google Play