Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

[DuongHung] Bắt Em Về Làm Người Thừa Kế!

người lạ và chiếc xe đen

//abc// hành động "abc" nói nhỏ 'abc' suy nghĩ
chiều muộn, bầu trời Sài Gòn mây xám nặng trĩu
Quang Hùng
Quang Hùng
//đạp xe//
Hùng đạp xe trên con đường quen thuộc, tai đeo tai nghe, miệng khẽ hát theo bản nhạc cũ
hôm nay là một ngày bình thường-cho đến khi mọi thứ đột ngột đảo lộn
một tiếng rít phanh vang lên phía sau
Quang Hùng
Quang Hùng
//quay lại//
một chiếc xe tải nhỏ đang lao về phía cậu
tim Hùng đập mạnh, cậu chưa kịp phản ứng thì từ đâu một chiếc xe hơi đen tuyền lao tới, ép sát xe tải buộc nó phải dừng lại
Quang Hùng
Quang Hùng
chuyện gì...
Quang Hùng
Quang Hùng
//lùi lại//
cậu hoang mang tột độ
cánh cửa chiếc xe đen bật mở
một người con trai bước ra-dáng cao mặc sơ mi đen, ánh mắt sắc lạnh như vừa bước ra từ phim hành động
gương mặt anh đẹp tới mức khiến Hùng phải nhìn vài giây mới thôi
nhưng điều đáng đáng sợ là thần thái... không giống người bình thường
Đăng Dương
Đăng Dương
//bước về phía em//
Đăng Dương
Đăng Dương
Lê Quang Hùng //giọng trầm//
Quang Hùng
Quang Hùng
ờ.. tôi đây
Quang Hùng
Quang Hùng
cho hỏi cậu là ai
Đăng Dương
Đăng Dương
không cần hỏi nhiều
Đăng Dương
Đăng Dương
//rút ra một tệp hồ sơ giơ lên cho em xem//
trong đó có ảnh của cậu, tên tuổi, địa chỉ và cả số lớp học
Quang Hùng
Quang Hùng
gì vậy trời //toát mồ hôi//
Đăng Dương
Đăng Dương
lên xe //ra lệnh//
Quang Hùng
Quang Hùng
tôi không quen anh
Quang Hùng
Quang Hùng
anh bị điên hả
Quang Hùng
Quang Hùng
//định bỏ chạy//
ngay lúc đó,hai người mặc vest đen khác từ trong xe bước ra
vệ sĩ 1
vệ sĩ 1
//giữ chặt tay Hùng//
vệ sĩ 2
vệ sĩ 2
//cầm xe đạp của Hùng//
Đăng Dương
Đăng Dương
cậu đưa cậu ấy vào xe
Đăng Dương
Đăng Dương
còn cậu thì chạy xe này về nhà đi
vệ sĩ 2
vệ sĩ 2
ủa sếp
Đăng Dương
Đăng Dương
làm hay nghỉ
vệ sĩ 2
vệ sĩ 2
dạ em làm
Quang Hùng
Quang Hùng
thả tôi ra
Quang Hùng
Quang Hùng
tôi báo công an bây giờ
Đăng Dương
Đăng Dương
//liếc nhẹ//
Đăng Dương
Đăng Dương
chúng tôi cũng là công an
Đăng Dương
Đăng Dương
nhưng không thuộc nhà nước
Đăng Dương
Đăng Dương
//ghé sát tai em//
Đăng Dương
Đăng Dương
em là người thừa kế
Đăng Dương
Đăng Dương
và từ giờ
Đăng Dương
Đăng Dương
em là của tôi
---------

thu hồi tài sản

chiếc xe đen lao nhanh qua những con đường vắng,trời cũng đã sập tối
Hùng bị trói tay bằng dây mềm phía sau
miệng thì lắp bắp không ngừng..
Quang Hùng
Quang Hùng
này
Quang Hùng
Quang Hùng
các anh bị gì vậy
Quang Hùng
Quang Hùng
tôi đâu làm gì sai
Quang Hùng
Quang Hùng
tôi có cha mẹ,có nhà..
Quang Hùng
Quang Hùng
các anh biết bắt người như vậy là phạm pháp không hả
Đăng Dương
Đăng Dương
//cười khẽ//
Đăng Dương
Đăng Dương
pháp luật sẽ chẳng bao giờ đụng tới tôi đâu
Đăng Dương
Đăng Dương
em cứ yên tâm
Đăng Dương
Đăng Dương
tôi cũng biết là em có nhà
Đăng Dương
Đăng Dương
nhưng nhà em thuộc về máu và đạn
Đăng Dương
Đăng Dương
chỉ là không ai nói cho em biết thôi
Đăng Dương
Đăng Dương
đồ ngốc
Hùng còn đang định la lên thì..
Đăng Dương
Đăng Dương
//đập nhẹ vai em//
Đăng Dương
Đăng Dương
tốt nhất là em đừng nói gì
Đăng Dương
Đăng Dương
cũng vô ích thôi
Đăng Dương
Đăng Dương
đến nơi đi rồi em sẽ hiểu
Quang Hùng
Quang Hùng
//liếc anh//
cái liếc ấy như muốn cào nát cái vẻ mặt bình thản ấy,nhưng không hiểu sao từ lúc ánh mắt chạm nhau cậu thấy..có gì đó lạnh buốt trong lòng
không hẳn là sợ-mà là một thứ cảm giác rất lạ như từng gặp người này ở đâu rồi
30 phút sau
Biệt thự Trần gia
cánh cổng sắt nặng nề mở ra xe chạy thẳng vào bên trong khuôn viên rộng như lâu đài
đèn sáng trưng,lính gác đứng thành hàng hai bên
Đăng Dương
Đăng Dương
//xuống xe//
vệ sĩ 1
vệ sĩ 1
//kéo Hùng xuống//
Quang Hùng
Quang Hùng
anh biết đau không vậy hả
Đăng Dương
Đăng Dương
xin lỗi cậu ấy đi
vệ sĩ 1
vệ sĩ 1
d-dạ cho tôi xin lỗi //cúi đầu xuống//
tay Hùng thì đã được cởi trói nhưng chân thì lại không vững chút nào
Quang Hùng
Quang Hùng
chỗ này là ở đâu vậy
Đăng Dương
Đăng Dương
nhà tôi
Đăng Dương
Đăng Dương
và giờ thì cũng là nhà em
Quang Hùng
Quang Hùng
tôi không rảnh đóng phim giả tưởng với anh nha
Đăng Dương
Đăng Dương
//ngoái lại,phẩy tay//
một cánh cửa lớn được mở ra
phía trong là phòng khách sang trọng với tường đá đen,đèn trần pha lê và một bức chân dung lớn được treo giữa chính diện
hình ảnh một người đàn ông trung niên với ánh mắt sắc lạnh trông có nét gì đó..giống Dương
Đăng Dương
Đăng Dương
//lại ghế ngồi//
Đăng Dương
Đăng Dương
ngồi đi //chỉ vào chiếc ghế đối diện//
Quang Hùng
Quang Hùng
//do dự//
Đăng Dương
Đăng Dương
cứ ngồi đi
Quang Hùng
Quang Hùng
//lại ghế ngồi//
Quang Hùng
Quang Hùng
tuy tôi không biết anh là ai
Quang Hùng
Quang Hùng
nhưng nếu anh cần tiền chuộc thì..
Đăng Dương
Đăng Dương
tôi không cần tiền //cắt ngang//
Đăng Dương
Đăng Dương
tôi cần em
Đăng Dương
Đăng Dương
với tư cách là người thừa kế //giọng dửng dưng//
Quang Hùng
Quang Hùng
sao
Đăng Dương
Đăng Dương
//đứng dậy đi lại gần chỗ em//
Đăng Dương
Đăng Dương
//chống tay lên thành ghế và cúi thấp xuống//
khuôn mặt của Dương gần Hùng đến nỗi cậu cảm nhận rõ cả hơi thở mát lạnh
Đăng Dương
Đăng Dương
em mang trong người dòng máu của Lê gia
Đăng Dương
Đăng Dương
một gia tộc mafia huyền thoại bị diệt sạch mười năm trước
Đăng Dương
Đăng Dương
em là người cuối cùng còn sống sót
Quang Hùng
Quang Hùng
không thể nào
Quang Hùng
Quang Hùng
tôi mới chỉ là học sinh cấp 3 bình thường thôi mà
Đăng Dương
Đăng Dương
vậy sao em lại có dấu vết hình con rồng ở vai trái
Quang Hùng
Quang Hùng
//sững người//
Quang Hùng
Quang Hùng
làm sao anh biết chứ
Đăng Dương
Đăng Dương
tôi theo dõi em từ ba năm trước
Đăng Dương
Đăng Dương
đợi đến khi chắc chắn em chính là người đó tôi mới ra tay
Quang Hùng
Quang Hùng
vậy rốt cuộc anh là ai
Đăng Dương
Đăng Dương
//đứng thẳng dậy tay đút túi//
Đăng Dương
Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Đăng Dương
Đăng Dương
con trai duy nhất của Trần gia
Đăng Dương
Đăng Dương
cũng là người nắm quyền cao nhất Trần gia này
Đăng Dương
Đăng Dương
một tổ chức mafia lớn nhất Đông Nam Á
Đăng Dương
Đăng Dương
và từ giờ
Đăng Dương
Đăng Dương
em thuộc về tôi
Quang Hùng
Quang Hùng
//nín lặng đi//
trái tim cậu đập thình thịch
Quang Hùng
Quang Hùng
chuyện quái gì đang xảy ra vậy
Đăng Dương
Đăng Dương
em cứ yên tâm
Đăng Dương
Đăng Dương
tôi sẽ lo chu toàn cho em về việc học tập của em
Đăng Dương
Đăng Dương
mọi việc tôi sẽ sắp xếp ổn thỏa
----

biệt thự khóa kín

Hùng không nhớ mình đã ngồi thẫn thờ bao lâu trong căn phòng khác ấy
Quang Hùng
Quang Hùng
//nhìn mọi thứ xung quanh//
cậu nhìn mọi thứ như một giấc mơ:bộ sofa đen bóng loáng,đèn trùm lấp lánh,sàn đá cẩm thạch lạnh buốt
tất cả xa hoa đến choáng ngợp nhưng lại khiến Hùng cảm thấy ngột ngạt
Quang Hùng
Quang Hùng
đây không phải nhà tôi
Quang Hùng
Quang Hùng
tôi không ở lại
Quang Hùng
Quang Hùng
//đứng dậy tiến thẳng ra cửa//
Quang Hùng
Quang Hùng
//vặn tay nắm cửa//
Quang Hùng
Quang Hùng
khóa rồi
Quang Hùng
Quang Hùng
//chạy ra cửa sổ//
Quang Hùng
Quang Hùng
cửa này cũng bị khóa rồi sao
Quang Hùng
Quang Hùng
trời đất ơi
Quang Hùng
Quang Hùng
không lẽ bị nhốt sao
phía sau giọng nói trầm lạnh vang lên
Đăng Dương
Đăng Dương
Trần gia không phải là khách sạn
Đăng Dương
Đăng Dương
muốn đi,phải có lệnh
Quang Hùng
Quang Hùng
//quay lại//
hình ảnh một người đàn ông cao 1m8 đang đứng ở đó tay thì đút túi vẻ bình thản đến khó chịu
Đăng Dương
Đăng Dương
//bước xuống//
anh bước xuống chậm rãi như thể chính mình là người cai trị cả tòa nhà này-và đúng thật là vậy
Quang Hùng
Quang Hùng
anh muốn gì ở tôi
Quang Hùng
Quang Hùng
tôi chẳng có gì cả //gắt lên//
Đăng Dương
Đăng Dương
em có thân phận
Đăng Dương
Đăng Dương
có máu
Đăng Dương
Đăng Dương
và có một chiếc chìa khóa mà cả thế giới ngầm đang săn lùng
Quang Hùng
Quang Hùng
tôi không biết chìa khóa nào hết //hét lên//
Đăng Dương
Đăng Dương
em không biết
Đăng Dương
Đăng Dương
nhưng người khác thì biết
Đăng Dương
Đăng Dương
và nếu tôi không giữ em chúng sẽ đến giết em để lấy nó
không khí trong phòng lúc này trở nên lạnh lẽo.
Đăng Dương
Đăng Dương
//tiến lại gần Hùng//
đến khi khoảng cách chỉ còn vài bước chân
Đăng Dương
Đăng Dương
từ bây giờ trở đi
Đăng Dương
Đăng Dương
mọi thứ em biết sẽ bị đảo lộn
Đăng Dương
Đăng Dương
em sẽ học cách sống với thân phận mới
Đăng Dương
Đăng Dương
nếu không muốn chết,thì nghe lời tôi
Quang Hùng
Quang Hùng
tôi..tôi không phải đồ chơi của anh //lùi về sau//
Đăng Dương
Đăng Dương
không phải //gật nhẹ//
Đăng Dương
Đăng Dương
em là người thừa kế của một gia tộc bị xóa tên
Đăng Dương
Đăng Dương
là "tài sản" tôi phải bảo vệ
Đăng Dương
Đăng Dương
bằng mọi giá
tối hôm đó
Hùng bị dẫn về một căn phòng riêng ở tầng 3. Nó rộng hơn nhà của cậu nhưng không có lấy một cửa sổ mở được
Quang Hùng
Quang Hùng
//nhìn xung quanh//
tủ áo,giường lớn,bàn sách,camera ẩn học tường-đúng kiểu 'nhà giam 5 sao'
Quang Hùng
Quang Hùng
//rút điện thoại ra//
Quang Hùng
Quang Hùng
không có sóng sao
Quang Hùng
Quang Hùng
biết ngay là vậy mà
Quang Hùng
Quang Hùng
//thở dài, đôi mắt bắt đầu rưng rưng//
vì cậu chưa từng thấy cô đơn đến vậy
sáng hôm sau
tiếng gõ cửa nhẹ vang lên. Một người giúp việc cúi đầu đưa vào bộ đồ mới
giúp việc
giúp việc
cậu Dương mời cậu xuống ăn sáng
Quang Hùng
Quang Hùng
phiền bà nói lại cậu ấy là tôi không ăn
giúp việc
giúp việc
cậu ấy nói
giúp việc
giúp việc
nếu cậu không xuống..thì sẽ bị "bê xuống"
Quang Hùng
Quang Hùng
//cứng họng//
chưa kịp từ chối thì cửa đã mở
Đăng Dương
Đăng Dương
//bước vào//
chiếc áo sơ mi trắng của Dương đã được xắn tay áo lên gương mặt anh vẫn lạnh nhưng giọng nói trầm thấp hôm nay lại nhẹ nhàng hơn
Đăng Dương
Đăng Dương
mười phút
Đăng Dương
Đăng Dương
nếu em không ra,tôi vào
Đăng Dương
Đăng Dương
và lần sau tôi sẽ không gõ cửa đâu //rời đi//
Hùng nhìn theo bóng Dương đi khỏi
lần đầu tiên trong đời cậu cảm thấy như thể..đã lọt vào một chiếc lồng khóa kín mà người giữ chiếc chìa khóa ấy không phải ai khác chính là gã trai tên Trần Đăng Dương ấy
-----

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play