[Allwooin] Vợ Các Gã
Chương 1 (H)
Author (Em)
End rồi mới tung fanfic có phải hơi muộn k?
Author (Em)
Đương nhiên là...
Author (Em)
Mặc dù đây k phải lần đầu t viết, nhma mà có thể coi đây là tác phẩm đầu tay
Author (Em)
T thích ai t nhét vô, mà t k thích t cx nhét vô
Author (Em)
Đọc lại tên truyện
Author (Em)
Allwooin nên t k tha đứa nào hết
Author (Em)
Một họa sĩ đã từng nói...
Author (Em)
Nam nữ qtrong đ gì, suong là đc
Author (Em)
Trong truyện của t k có tảm tiêu đâu, yên tâm
Author (Em)
Thay vào đó...
Sangho lột sạch đồ Wooin như lột một mớ vải cũ, rồi vứt đại xuống sàn như đồ bỏ
Cậu nằm sấp, tay bị túm ngược ra sau, ngực dán chặt vào ga trải giường lạnh buốt
Yoo Wooin
Sangho...hôm nay...hơi đau một chút... //lắp bắp//
Wooin lắp bắp trong tình trạng nửa tỉnh nửa mê
Choi Sangho
Tốt. Để mày nhớ
Ngón tay của hắn ấn mạnh vào vách thịt cậu, không dùng gel
Yoo Wooin
A...ah...anh..nó khô quá... //run bần bật//
Hắn đưa thẳng hai ngón tay vào trong, móc mạnh như tìm gì đó sâu bên trong
Wooin co giật từng nhịp, rên thành tiếng
Yoo Wooin
A...aah...uuh...ah...nhanh quá...nó...nó thụt lại...
Hắn rút ngón tay ra, liếm qua như thú vật, rồi đè lên cậu
Cac của hắn cương cứng, nóng hừng hực và sưng tấy, ép sát khe mông đã đỏ bầm của Wooin
Choi Sangho
Nay lon của mày nó còn gập lại khi thấy tao à?
Choi Sangho
Bé quá rồi...thích bị dit đến vậy sao?
Yoo Wooin
...uhh...uh...dit em đi...Sangho... //mời gọi//
Tiếng thụt đầu tiên vang lên ướt sũng, dơ bẩn, và tàn nhẫn
Wooin thét lên, tay bấu lấy tấm chăn như thể đang chìm trong địa ngục
Yoo Wooin
Cac anh...to quá...anh...r-rách ra rồi…!!
Choi Sangho
Mở mồm là tao nhét hết vào
Choi Sangho
Bé thế này mà còn dám kêu...lon như mày chỉ dành để đàn ông chơi
Hắn thúc mạnh, từng cú dập như búa tạ giã xuống từ lưng đến bụng dưới
Tiếng dã gạo liên tục vang vọng giữa căn phòng tối đèn, mùi mồ hôi và tinh dich hòa lẫn vào mùi rượu thuốc và ma túy còn vương vãi trên bàn
Yoo Wooin
Anh...dit...anh dit em...aah...nó vào sâu quá...uh...aa...dừng...dừng dừng lại—
Choi Sangho
Gì? Mày nói dừng? Vậy là còn cảm xúc hả?
Choi Sangho
Cũng như con diem mà còn mở mồm ra định cảm tình?
Cac giã mạnh vào trong như muốn đâm thủng thành ruột
Máu và tinh dich bắt đầu lẫn vào nhau
Yoo Wooin
Anh...em no lắm rồi...aah… em ra rồi...em chảy hết rồi...dừng...
Choi Sangho
Ra thì ra. Lon mày giờ chỉ được cái ra là giỏi
Choi Sangho
Chậc...cái thứ giống mày...chỉ đáng để banh càng ra cho đàn ông như tao mang về đánh dit
Mỗi cú thúc khiến cậu như ngừng thở
Thân thể cậu, một lần nữa, bị nghiền nát dưới xác thịt thèm khát và khinh rẻ
Yoo Wooin
Aah...uhh...ditme...em...em sắp chết...ư...phê quá...hức...
Hắn giật mạnh tóc Wooin, kéo ngửa đầu ra sau, và xuất thẳng vào trong lúc vẫn còn ở sâu hết cỡ
Choi Sangho
Giữ tất cả trong bụng mày đi
Choi Sangho
Ra ngoài để người ta còn biết mày là thằng bị tao dit
Hắn thở gấp, rút ra, đứng dậy mặc quần như chưa có gì xảy ra
Wooin nằm đó...trần truồng, lon rỉ máu, mông bầm dập, nước mắt làm ướt sũng cả khuôn mặt đỏ lựng, miệng vẫn rên khe khẽ
Yoo Wooin
a...hư...hộc...hộc...
Cậu cười. Một nụ cười không còn hình dạng người
Giọng nói khản đặc như từ cõi chết
Yoo Wooin
...dit nữa đi...Sangho...cho em biết là mình vẫn còn sống...
Author (Em)
Lần đầu viết H
Author (Em)
Thề đọc đi đọc lại mà t vẫn dựng k nổi
Author (Em)
T viết H chán đến v luôn à😭😭
Ở tuổi mười chín, Yoo Wooin chỉ còn lại đúng một thứ để tin: cái chết không đáng sợ bằng sống sai đường
Cậu đã ngủ với quá nhiều người để nhớ nổi tên
Đã hít vào người bao nhiêu thứ để thấy một đêm yên tĩnh là chuyện xa xỉ
Và đã khóc đến cạn cả nước mắt, nên về sau, dù có bị đánh, bị đá, bị vứt bỏ...cậu cũng chỉ cười
Yoo Wooin
Tao chỉ là một đống phế liệu thôi
Wooin nói thế, khi nằm trên giường nhà ai đó, dưới cái đèn mờ vàng và tiếng bass vặn to trong lồng ngực
Yoo Wooin
Tao là cái xác đang di động vì có vài gã còn thích nó
Và đúng như cậu nói, gã nào cũng thích cái xác đó
Cậu đã quên mất cảm giác được ai gọi là "con", từ rất lâu rồi
Bố cậu – một người đàn ông thành đạt, giàu có, tài giỏi – nhưng cũng là kẻ chưa từng hiện diện đủ lâu để gọi là một người cha
Sau khi mẹ cậu mất vì khó sinh, bố cậu chẳng thể ở lại lâu bên cậu
Vì công việc. Vì thương trường. Vì những thứ cao hơn cả nỗi đau của một đứa trẻ
Lúc ấy, người duy nhất cậu còn lại là ông nội
Ông nội cậu là người cay nghiệt nhất đời
Gằn từng chữ khi dạy cậu viết tên bố mẹ
Nhưng cũng chính ông là người sẽ đưa cho cậu mấy cây kẹo mút để dỗ dành mỗi khi cậu khóc
Cũng chính ông là người cõng cậu đi bộ đến tận sân bay mỗi khi cậu khóc đòi bố
Mùa hè, mùa đông, mưa hay nắng
Chỉ để cậu ngồi đó, chờ đến tối, rồi lại thất vọng quay về
Wooin còn nhớ rõ: tết năm Wooin học lớp 1, bố có về
Mang nhiều quà, trông rất mệt mỏi, nhưng vẫn cười
Cậu vui lắm, ôm gối sang ngủ với bố – nhưng không thấy bố trong phòng
Nên cậu chạy sang phòng ông
Ánh đèn yếu ớt hắt lên mặt ông
Bố cậu – người đàn ông với thân hình to lớn – đang khóc như một đứa trẻ, gục đầu vào đầu gối ông
Ông chỉ im lặng, xoa đầu con trai
Không nói gì, cũng không rơi nước mắt
Giống như thể ông biết rằng nếu ông khóc, thế giới này sẽ thật sự sụp đổ
Đêm trước khi mất, ông bảo
Wooin's grandfather
Hôm nay ông muốn ngủ với cháu
Yoo Wooin
Vâng ạ //vui vẻ//
Đó là lần hiếm hoi ông ôm cậu ngủ, ấm và chắc
Sáng hôm sau – một sáng chủ nhật có nắng
Wooin mở mắt từ sớm, nhưng ông lại ngủ nướng
Còn ông, ông vẫn ngủ nướng
Ông nhắm mắt rất lâu, không mở ra nữa...
Bố cậu không khóc trong lễ tang
Không khóc khi đem thi thể ông đi hỏa táng
Không khóc khi đem tro cốt ông trôn xuống lớp đất sâu
Không khóc khi dựng bia mộ
Thậm chí khi Wooin khóc, bố cậu...lần đầu tiên, ôm cậu vào lòng
Cậu cảm nhận được tim bố đập rất nhanh, rất mạnh, như thể bố đang kìm nén điều gì đó
Và...đêm sau những sự kiện đó, người ta đã khóc cạn nước mắt, còn bố cậu, mãi đến khi nằm một mình cạnh bàn thờ ông nội...bố mới khóc như mưa lũ
Chỉ là không thể vào được, vì cửa đã khóa, như thể bố chỉ muốn cái hình ảnh yếu đuối này của bản thân chỉ một mình bố và ông nội được thấy thôi...
Sau đó, bố cậu đưa cậu lên thành phố sống cùng
Tưởng rằng không có ông, vẫn còn bố...nhưng không
Càng thành đạt, bố càng lạnh lùng
Wooin cố gắng sống ngoan, sống giỏi
Nhưng thành phố hoa lệ này nuốt chửng lòng tốt như một trò cười
Từ học sinh giỏi đến học sinh cá biệt
Từ kẻ nghiện thành gã diem tâm hồn sống nhờ thân thể
Và ngay từ giây phút cậu theo Sangho, thành một tên nghiện
Cũng không còn là chính mình nữa
Trong cái phòng ngủ tối sẫm, gối lông rơi rớt trên sàn cùng tàn tro từ điếu cần hút dở, Wooin nằm sấp trên giường, trần truồng như một cái xác ấm
Mồ hôi và tinh dich khô lạnh trên đùi
Mùi của tình dục nặng nề bốc lên từ chăn, từ da thịt
Cả người nó nhức buốt như vừa bị một con thú xé nát từ trong ra ngoài
Một nhịp điện thoại rung lên giữa không khí nồng thối
Wooin mở mắt, không quá một kẽ
Mắt cậu đỏ lên, khô và vô hồn
Giọng cậu đục như bùn sau cơn mưa
??? (có 🐦)
Xin lỗi, cậu có phải là Yoo Wooin không ạ?
??? (có 🐦)
Tôi gọi từ Ủy ban Tái thiết khu vực Goseong
Một tiếng rít vang lên — Wooin bật cười, trống rỗng
??? (có 🐦)
Căn nhà của ông nội cậu, ở làng Yangji, sắp được giải tỏa trong tuần tới
??? (có 🐦)
Chúng tôi đã gọi bố cậu nhưng không ai bắt máy
??? (có 🐦)
Cậu...có thể đến và dọn dẹp những vật dụng cá nhân còn lại không?
Wooin không nói gì một lúc
Rồi cậu lật người, bàn tay rướn tìm điếu thuốc cuối cùng còn sót lại trên mặt bàn
??? (có 🐦)
Cậu có thể về càng sớm càng tốt không ạ? Nhà của ông cậu là căn nhà cuối cùng còn chưa dọn
Wooin đứng dậy, trần truồng, đi vào phòng tắm
Trong gương là một thằng đàn ông có gương mặt như một ai đó từng yêu thương...nhưng giờ trôi tuột như rác trôi cống
Nó không nhớ ông nội chết bao nhiêu năm rồi
Author (Em)
(từ đây xưng Wooin = nó nha, cho nó hợp)
Nó chỉ nhớ...ông chết trong lúc ôm nó. Mắt nhắm. Tay lạnh. Ngực lặng
Và bàn tay vẫn đặt sau lưng nó, như thể còn đang dỗ dành nó ngủ cho đến khi trời sáng
Yoo Wooin
Ọe...ức...h-họe...
Nó đã sống bao năm mà không dám nhớ lại điều đó
Không dám nghĩ về ánh mắt của bố khi nhìn di ảnh ông
Không dám nghĩ về đêm hôm đó, bố nó khóa cửa phòng khách, nằm cạnh bàn thờ...và khóc như đứa trẻ
Nó chưa từng thấy ai khóc như vậy
Owen Knight
Mai rảnh chứ? 📲
Đúng vậy, Wooin định mai sẽ lên đường về quê luôn
Nhưng có lẽ đời không muốn cho cậu về đấy sớm...
Owen Knight
Đó là việc của mày 📲
Owen Knight
Mai đến chỗ tao, tao cần giải tỏa một chút 📲
Yoo Wooin
Kiếm gái đi, thằng lon 📲
Owen Knight
Chơi mày quen rồi 📲
Owen Knight
Trưa mai, 11h, khách sạn như cũ 📲
Owen Knight
Cứ vậy mà làm 📲
Yoo Wooin
Ditme mày, thằng óc cac, tao đã bảo mai tao bận cơ mà 📲
Wooin nhận được một số tiền lớn vào tài khoản
Và hôm sau, Wooin đúng hẹn đến chỗ Owen
Wooin đứng trước căn nhà gỗ cũ kỹ, bao quanh bởi dây cảnh báo đỏ
Tường bong tróc. Mái đầy lá mục. Cổng rỉ sét
Gió lạnh luồn từ khe đất đá xung quanh như tiếng rên lâu năm
Mùi ẩm mốc, gỗ mục, và ký ức đổ ập về
Mỗi lần quét mạng nhện, mỗi lần mở một cái hộp gỗ, ký ức như máu trào ra khỏi vết thương chưa lành
Cả đời nó chạy trốn cái quá khứ đó
Chạy khỏi người ông nghiêm khắc nhưng hay lén bỏ kẹo vào túi áo nó
Chạy khỏi cái gia đình chưa bao giờ thật sự ôm nhau
Chiều hôm đó, khi gỡ tấm ván cuối cùng dưới gầm giường gỗ, Wooin tìm thấy một vật
Một chiếc hộp sơn đen, có khóa
Khóa đã gỉ. Nhưng cái gì đó bên trong khiến tay nó run
Trong hộp là một chiếc nhẫn ngọc lục, xanh rêu, trơn bóng đến đáng ngờ
Ở giữa mặt nhẫn khắc một chữ Hán cổ...và tất nhiên, nó không đọc được
Không hiểu vì sao, ngón tay nó cứ luồn vào chiếc nhẫn ấy
Ngay khoảnh khắc ấy, nền nhà rung lên nhẹ, không ai thấy
Gió quật một bên mái. Cửa sổ đập mạnh. Chiếc nhẫn nóng lên như có lửa hơ
Cả căn nhà như trôi đi trong một làn khói mờ
Một tiếng gầm rít qua không trung
Còn chưa kịp hoảng sợ, cả thân thể nó bị kéo thẳng vào một xoáy ánh sáng, mang theo cái tên, cái cơ thể tàn tạ, và ký ức mục rữa của một thằng người không còn gì để mất
Chương 2
Wooin tỉnh dậy giữa bầu không khí ẩm ướt và u tối, đầu vẫn còn choáng váng, mùi cỏ ẩm mục bốc lên nồng nặc, không khí dường như đặc quánh
Quần áo vẫn là đồ mà nó mặc lúc đến nhà ông, nhưng tất cả đã lấm lem bùn đất
Trên má vẫn còn dấu vết vết xước, trên môi có vị tanh của máu khô
Yoo Wooin
//lẩm bẩm// cái deo gì đây...mình bị đập thuốc nữa à? Hay vẫn đang phê...?
Một tiếng động khẽ vang lên sau lưng
Yoo Wooin
//giật mình quay lại//
Một người con trai tóc đỏ, dài và rối bời, mặc bộ y phục rách nát màu xám tro đang ngồi tựa vào gốc cây cổ thụ, mắt nhắm nghiền
Tay bị trói chặt bởi những sợi xích đen kịt, có vẻ đã rỉ máu
Gương mặt hắn sắc sảo như dao khắc, mang vẻ đẹp dữ tợn, tai nhọn, móng tay dài hơn bình thường
Yoo Wooin
Ê...ê, ông anh còn sống không vậy?
Khi chỉ còn cách vài bước, mắt người kia mở ra. Tròng mắt có hai màu, một bên đỏ như máu, một bên lại đen và sâu như hố đen vũ trụ
Ánh nhìn của hắn đầy thú tính.
??? (có 🐦)
Ngươi là ai...?
Giọng hắn khàn khàn, từng từ rít qua kẽ răng như cố kiềm lại thứ bản năng xé xác người bên trong
Wooin lùi lại theo phản xạ
Yoo Wooin
Tôi...cũng deo biết
Yoo Wooin
Mới nãy còn ở nhà, rồi...tỉnh dậy thì đã ở đây
??? (có 🐦)
Chiếc nhẫn. Ngươi chạm vào chiếc nhẫn, đúng không?
Yoo Wooin
//chau mày// nhẫn?
Yoo Wooin
À...cái nhẫn xanh lục trong phòng ông nội...
Tên tóc đỏ gầm lên, xích sắt kêu leng keng
Một cơn gió lạnh lướt qua khiến da gà nổi khắp người Wooin
Cậu nhìn thấy rõ – từ bụng hắn đang rỉ máu, nhưng thứ chảy ra không chỉ là máu, mà cả một luồng khói đen mờ đục
Yoo Wooin
Mày là ai? Bị bệnh hả? //bắt đầu nổi cáu//
??? (có 🐦)
//gằn giọng// ta là...
Vinny Hong
Bị phong ấn ở đây năm mươi năm rồi...chính bởi một mảnh Minh Hồn Châu trong cơ thể con đàn bà tên Mia
Wooin nhíu mày, chưa kịp hỏi gì thêm thì phía xa có tiếng chuông rung
Một bóng người từ trong sương mù hiện ra – là một người phụ nữ, dáng người cao, thanh mảnh, mái tóc đen dài buộc hờ sau lưng, vận y phục trắng, tay cầm trượng gỗ bọc giấy chú
Người phụ nữ nói, giọng trầm, lạnh và uy nghi
??? (🆑)
Cậu không biết hắn nguy hiểm thế nào đâu
Yoo Wooin
Cô là ai? //cau mày//
Mia Kim
Người canh giữ Minh Hồn Châu
Cô đưa tay chỉ vào phần ngực áo mình – một tia sáng tím nhạt phát ra từ lớp vải
Yoo Wooin
//nheo mắt// "cái quái gì đang xảy ra vậy..."
Vinny Hong
//gào lên từ phía sau// con khốn! Mày tới đây để giết tao à?
Vinny Hong
Tao sẽ xé xác mày ra từng mảnh nếu thoát khỏi đám xích chó chết này!
Cô lặng lẽ đưa trượng lên, chú văn bắt đầu sáng rực
Wooin cảm thấy không khí căng như dây đàn
Yoo Wooin
Khoan đã! Cô nói gì thì nói rõ cho tôi cái!
Yoo Wooin
Đây là đâu, chuyện quái gì xảy ra?
Yoo Wooin
Tôi chỉ chạm vào một cái nhẫn thôi mà!
Trong khoảnh khắc ấy, đôi mắt cô dịu lại, mang theo chút cảm thông
Mia Kim
Cậu đã bị cuốn vào rồi. Minh Hồn Châu ấy...dẫn lối những kẻ có dây mơ rễ má với linh lực
Mia Kim
Có vẻ...cậu là người kế thừa
Yoo Wooin
Kế thừa cái lon me gì? Tôi chỉ là một thằng nghiện, deo ai cần tôi kế thừa cái gì hết
Vinny Hong
//bật cười// mày sẽ cần nó. Sớm thôi, sẽ đến lúc mày cầu xin có thêm sức mạnh
Vinny Hong
Tao sẽ chờ đến khi đó
Wooin quay đầu định quát, nhưng ngay lúc ấy, dây xích trên tay Vinny phát ra tiếng rạn nứt
Một trong những mắt xích đen đã nổ tung
Mia lập tức giương trượng lên
Một luồng ánh sáng bắn ra, nhưng Vinny vẫn cười
Hắn đang thức tỉnh – một phần thôi – nhưng đã đủ khiến không gian xung quanh biến dạng
Wooin bị hất văng vào gốc cây, toàn thân đau điếng
Trong cơn choáng váng, cậu thấy Mia đứng chắn trước mặt mình, trượng giơ cao, tóc bay trong gió lửa
Dưới chân cô là vòng chú tỏa sáng – một kết giới cổ xưa
Vinny thở hổn hển, máu đổ ra từ mắt, nhưng hắn vẫn cười
Vinny Hong
Chúng ta còn gặp lại, con diem mặc áo trắng...và cả mày nữa, thằng nghiện
Vinny Hong
Tao sẽ lấy Minh Hồn Châu từ người mày
Hắn ngã xuống, bất tỉnh lần nữa
Mia từ từ quay lại, thở dốc, mồ hôi lấm tấm trên trán
Mia Kim
Cậu có bị thương không? //hỏi Wooin//
Wooin lắc đầu, mặt mày nhăn nhó
Yoo Wooin
Tôi deo hiểu chuyện gì đang diễn ra...nhưng tôi ghét cái thằng đầu ớt đó
Mia Kim
//khẽ cười// tốt. Vì cậu sẽ phải ở cạnh tôi một thời gian dài nữa
Yoo Wooin
//ngẩng lên, vẻ bất mãn// cái deo..!
Yoo Wooin
Thật là...tôi vừa tỉnh dậy khỏi cơn phê, không định dính vào trò dị đoan này đâu
Mia Kim
//nghiêng đầu, đôi mắt lướt qua bàn tay Wooin//
Chiếc nhẫn ngọc – không biết từ lúc nào – đã hóa thành một vết ấn chìm màu lục trong da
Mia Kim
Cậu không còn đường lui nữa rồi
Author (Em)
Wooin = cậu nhé
Author (Em)
Cho nó dĩa huông (maybe)
Yoo Wooin
Cô muốn tôi theo cô về làng hả?
Wooin nhìn Mia như thể cô vừa đề nghị cậu ăn đất
Yoo Wooin
Cảm ơn, nhưng không bao giờ
Yoo Wooin
Tôi sẽ ngồi đây. Tôi không thuộc về cái thế giới quỷ quái này
Mia đứng yên một lúc, ánh mắt trầm mặc nhìn cậu đang ngồi bệt dưới gốc cây, đầu dựa vào thân cây, tay vẫn lăm lăm điếu thuốc chẳng thèm châm
Thắc mắc Wooin lấy thuốc đâu ra hả?
Thì trong túi cậu ta lúc nào chả cá bao thuốc, còn bật lửa thì tao không biết
Yoo Wooin
Tôi sẽ tìm cách quay về //lầm bầm// có thể còn thuốc (muy tá) trong túi áo. Biết đâu...ngủ một giấc lại tỉnh dậy ở Seoul
Mia Kim
Cậu không thể quay lại được nữa
Yoo Wooin
Ồ, tuyệt thật. Vậy để tôi tự chết ở đây nhé //gắt lên// cô đi đi. Tôi không cần bảo mẫu
Cô nhìn cậu đúng ba giây, rồi nhấc trượng gác lên vai
Mia Kim
Cậu không cần, nhưng làng tôi thì cần
Mia Kim
Và Minh Hồn Châu thì chắc chắn không tự bảo vệ cậu đâu
Rồi, trước khi Wooin kịp mở miệng chửi thêm câu nào...
Cậu bị nhấc bổng lên khỏi mặt đất
Mia ôm gọn Wooin bằng một tay, như bế một bao gạo nhưng không quên giữ cho đầu cậu tựa vào vai mình
Tay còn lại vẫn vững chắc giữ trượng, từng bước đi vững chãi và dứt khoát qua khu rừng tối đen
Yoo Wooin
Buông tôi xuống! Tôi tự đi được!
Yoo Wooin
Cái kiểu bế này là sao hả?! Cô nghĩ mình là ai—?
Mia Kim
Một người không có thời gian để cãi nhau với đứa trẻ không biết mình đang gặp nguy hiểm //lạnh lùng đáp//
Yoo Wooin
Trẻ cái daubuoi! Tôi 22 tuổi rồi, đừng có xem tôi như một đứa con nít!
Mia Kim
Cậu đang cư xử y hệt một đứa con nít đấy, Wooin
Yoo Wooin
//giãy giụa// cái đồ diem mặc áo trắng! Cô không biết tôi là ai à?!
Mia Kim
Tôi biết. Một kẻ nghiện. Không nhà, không nghề nghiệp đàng hoàng, không ai nương tựa
Wooin khựng lại. Không nói gì nữa
Yoo Wooin
Đừng tưởng cô nói đúng thì tôi sẽ để yên!
Gió rừng lùa qua tán cây, tiếng cú rúc ở đâu đó xa xa
Con đường mòn u ám dẫn về một ngôi làng nhỏ nằm ẩn sau sườn núi, đèn dầu leo lét và làn khói mỏng bốc lên từ vài căn nhà mái tranh
Mia Kim
Dù cậu có muốn hay không...
Mia Kim
Cuộc sống cũ của cậu đã chấm dứt rồi
Yoo Wooin
Và tôi phải sống như chó trong cái làng cổ tích đó à?
Mia Kim
Nếu là chó, thì ít nhất cũng là chó được ăn no, ngủ ấm, và không bị yêu quái xé xác
Yoo Wooin
...vẫn không thuyết phục
Mia Kim
//bật cười khẽ// cậu có thể ghét tôi bao nhiêu tùy thích
Mia Kim
Nhưng nếu cậu chết, Minh Hồn Châu cũng tan vỡ
Mia Kim
Và chúng ta, tất cả, đều xong
Họ đi khuất vào màn đêm, tiếng chân đạp lên lá khô lạo xạo
Wooin ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm, đầy sao nhưng không có chòm nào quen thuộc
Yoo Wooin
Mẹ kiếp //lầm bầm// tao ghét mấy trò định mệnh...!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play