[FREENBECKY] NĂM NĂM... KHÔNG MỘT LỜI
Sự bình yên thầm lặng
Cơn mưa kéo dài từ giữa trưa, đến giờ vẫn chưa có dấu hiệu ngớt
Những hạt mưa lộp bộp trên mái tôn, đôi lúc bị cơn gió lùa qua làm lệch nhịp, lạnh buốt cả không gian vốn đã ẩm ướt
Cô bước vào, mái tóc hơi rũ xuống vì ướt mưa, vài giọt nước vẫn còn lăn dài trên cổ áo
Áo sơ mi trắng hơi dính vào người, hơi lạnh thấm vào da thịt khiến cô khẽ rùng mình
Cô tháo túi, cởi áo khoác ướt rồi treo lên giá
Căn nhà hôm nay không bật lò sưởi, nhưng lại có một thứ gì đó ấm áp hơn cả lửa – mùi cơm chín, tiếng xào nấu trong bếp và bóng dáng nhỏ nhắn của người vợ mới cưới
Trong gian bếp nhỏ, ánh đèn vàng dịu hắt xuống làn tóc đen buộc gọn sau gáy của nàng
Nàng đang nêm nếm, mày khẽ nhíu lại vì vị mặn hay nhạt. Mùi canh rong biển và cơm nóng quện vào nhau, tạo thành một thứ hương thân thuộc khiến lòng cô dịu hẳn
Cô không nói gì, chỉ bước đến, vòng tay từ phía sau ôm lấy nàng, cằm tựa lên vai nàng, khẽ áp vào tấm áo mỏng còn vương mùi xà phòng và mùi của nàng
Becky Rebecca Patricia Armtrong (Nàng)
*hơi giật mình rồi bật cười* Chị về rồi à? Em cứ tưởng nay chị tăng ca
Freen Sarocha Chankimha (Cô)
Không có sức đâu mà tăng… *khẽ nói, giọng khàn và mỏi*
Freen Sarocha Chankimha (Cô)
Chị nhớ vợ muốn chết luôn... về sớm để được ôm một cái cho ấm người
Nàng còn chưa đáp, cô đã hôn nhẹ lên má nàng – một cái hôn đủ dịu dàng để khiến người ta lặng người, đủ lâu để tim khẽ rung lên
Nàng đặt muỗng xuống, xoay lại đối diện với cô, đôi mắt nâu sâu lắng, mũi ửng đỏ vì đứng bếp lâu trong cái lạnh
Becky Rebecca Patricia Armtrong (Nàng)
Chị ướt hết rồi lên tắm đi, em hâm đồ ăn lại là vừa
Freen Sarocha Chankimha (Cô)
Cho chị hôn thêm cái nữa rồi đi
Không đợi nàng gật đầu, cô đã cúi xuống
Lần này là môi, dịu dàng – nhưng sâu, như một sự khẳng định mảnh liệt rằng người phụ nữ trước mặt là nhà, là điểm tựa duy nhất giữa ngày dài mỏi mệt
Nàng chỉ khẽ siết tay vào vạt áo cô, nhắm mắt lại. Nụ hôn không cháy bỏng, nhưng lại thấm vào tận tim
Khi môi tách ra, cô cười khẽ, trán vẫn chạm trán nàng
Becky Rebecca Patricia Armtrong (Nàng)
Chị thật là...
Freen Sarocha Chankimha (Cô)
Giờ chị đi tắm liền nè, chờ chị nha
Becky Rebecca Patricia Armtrong (Nàng)
*lườm nhẹ nhưng không giấu được nét cười* Chị mà tắm lâu là em ăn trước đó
Freen Sarocha Chankimha (Cô)
Không dám, không dám... chị tắm rửa cho sạch rồi ra ăn cùng vợ liền
Cô nháy mắt, cầm chiếc khăn nhỏ trên bếp lau qua giọt nước trên má rồi mới chịu rời đi
Mùi ẩm lạnh theo chân cô biến mất trên cầu thang, để lại nàng đứng đó, tim còn đập nhẹ theo từng nhịp bước của cô
Cô đứng dưới vòi sen, ngước mặt lên, để dòng nước trôi đi hết cái lạnh và mỏi mệt
Cô nhắm mắt lại – trong đầu chỉ còn lại hình ảnh nàng trong căn bếp, ánh mắt nhìn cô và bàn tay áp lên má cô như thể lo lắng tất cả những gì thuộc về cô đều quan trọng với nàng
Một lúc sau, khi đã lau khô tóc và thay bộ đồ ngủ thoải mái, cô bước xuống, mái tóc còn hơi ẩm
Nàng đã dọn cơm lên bàn, ngồi chờ sẵn, cằm chống lên tay, đôi mắt nhìn về phía cầu thang – như thể đã đoán được từng phút cô sẽ xuất hiện
Thấy cô, nàng đứng lên, rót nước rồi xới cơm cho cả hai, tay nàng nhanh nhẹn, quen thuộc như thể việc chăm sóc cô đã là thói quen từ rất lâu
Freen Sarocha Chankimha (Cô)
*đi đến, cầm lấy muỗng từ tay nàng* Để chị làm... em nấu rồi thì giờ chỉ cần ngồi ăn thôi
Becky Rebecca Patricia Armtrong (Nàng)
Dạ *mím môi cười, lùi về ngồi xuống ghế, gật nhẹ*
Bữa cơm trong chiều mưa, không cần tiếng nhạc, không cần lời hoa mỹ chỉ cần hai đôi đũa gõ vào chén sứ, một nồi canh còn nóng và cái nhìn dịu dàng dành cho nhau – đã là đủ đầy cho một khởi đầu ấm áp của những ngày sau hôn lễ
Sau bữa cơm, cô xắn tay áo lên rửa chén nàng đứng bên cạnh, không giúp, cũng không rời đi, chỉ đứng nhìn với ánh mắt tinh nghịch, lâu lâu lại… phá
Becky Rebecca Patricia Armtrong (Nàng)
Chén đó rửa rồi mà chị rửa lại chi vậy? *vừa nói, vừa giật nhẹ một sợi tóc rũ xuống trán cô*
Freen Sarocha Chankimha (Cô)
Vừa nãy em gắp trứng, tay dính dầu, nên chị rửa lại thôi *trả lời tỉnh queo, vẫn chăm chú dưới vòi nước*
Becky Rebecca Patricia Armtrong (Nàng)
Chị khó tính quá à
Nàng chu môi, rồi thừa lúc cô không để ý, nhéo nhẹ vào má cô một cái
Becky Rebecca Patricia Armtrong (Nàng)
Mặt lạnh mà má mềm ghê
Freen Sarocha Chankimha (Cô)
*liếc sang, lườm nàng một cái* Còn nghịch nữa là chị rửa em luôn đó
Becky Rebecca Patricia Armtrong (Nàng)
Em cũng đâu có bẩn đâu mà rửa? *cười khúc khích, mắt long lanh như đang cố ý khiêu khích*
Freen Sarocha Chankimha (Cô)
Không bẩn… mà quậy
Cô cố nhịn cười, rửa nốt cái bát cuối cùng, lau tay thật sạch. Vừa quay lại đã thấy nàng ngửa đầu nhìn cô, môi hơi cong lên, ánh mắt nửa vô tội, nửa khiêu khích
Freen Sarocha Chankimha (Cô)
Gì? Em tính chọc chị tới khuya hả?
Cô khoanh tay, nhìn nàng từ trên xuống, ánh mắt như đã biết rõ trò của nàng
Nàng không trả lời, chỉ chậm rãi chống tay lên mép bếp, nhón mông nhảy phắt lên ngồi luôn trên thành bếp
Hai chân nàng đung đưa nhẹ rồi vòng ra ôm lấy eo cô
Cô còn chưa kịp phản ứng thì nàng đã chủ động kéo cô sát lại, mắt chớp chớp
Becky Rebecca Patricia Armtrong (Nàng)
Vậy… chị tính làm gì tiếp theo nè?
Freen Sarocha Chankimha (Cô)
*khẽ nheo mắt* Chơi chiêu với chị hả? Mặt nhìn vô tội mà lòng dạ thấy ghê
Becky Rebecca Patricia Armtrong (Nàng)
*bật cười, hai tay vòng qua cổ cô, giọng nhỏ nhẹ như rót mật* Thì chị thử coi, coi lòng dạ em có thật sự ‘thấy ghê’ không
Freen Sarocha Chankimha (Cô)
*nhướng mày, hất nhẹ cằm nàng lên bằng ngón trỏ* Đừng có thử thách chị, em biết sức chịu đựng chị tệ lắm mà còn…
Becky Rebecca Patricia Armtrong (Nàng)
Thì em muốn biết hôm nay chị chịu đựng được tới đâu…
Câu nói chưa dứt, môi cô đã tìm đến môi nàng
Nụ hôn ban đầu là sự đáp lại lời thách thức, nhưng rất nhanh sau đó, nó trở thành điều duy nhất cả hai bận tâm
Nàng nghiêng đầu, môi mím chặt lấy môi cô, tay siết nhẹ sau gáy như giữ cô ở lại lâu hơn
Cô đưa tay ôm sát lấy eo nàng, một tay còn lại chống vào thành bếp để giữ thăng bằng cho cả hai
Giữa nụ hôn, nàng buông ra một câu thỏ thẻ
Becky Rebecca Patricia Armtrong (Nàng)
Này… chị tính làm gì nữa không?
Freen Sarocha Chankimha (Cô)
*khẽ bật cười giữa nụ hôn, rời môi nàng chỉ để nói nhỏ* Còn làm được gì nữa, khi vợ ngồi đây dụ hoài không cho chị yên
Becky Rebecca Patricia Armtrong (Nàng)
Thì ai biểu chị dễ dụ làm chi *đáp tỉnh bơ, nhưng gương mặt thì đã ửng hồng*
Freen Sarocha Chankimha (Cô)
Vậy giờ chịu trách nhiệm đi *khẽ nói, cúi sát xuống hơn, giọng trầm lại*
Freen Sarocha Chankimha (Cô)
Vào phòng với chị
Becky Rebecca Patricia Armtrong (Nàng)
*chu môi* Không chịu, em ngồi đây mát lắm trên bếp cao hơn, còn được ôm chị từ trên xuống
Freen Sarocha Chankimha (Cô)
Trên bếp mà mát? *bật cười, ôm nàng sát hơn*
Freen Sarocha Chankimha (Cô)
Nói câu này nghe là biết em đang tính ở lì để chị phải bế
Becky Rebecca Patricia Armtrong (Nàng)
*nhún vai ra vẻ vô tội* Chị thông minh ghê
Cô thở dài rất khẽ, rồi cúi người xuống, một tay luồn dưới chân nàng, tay kia giữ sau lưng – bế nàng lên thật gọn
Becky Rebecca Patricia Armtrong (Nàng)
Ah! *khẽ la một tiếng*
Rồi cười khanh khách, tay vẫn ôm cổ cô không rời
Becky Rebecca Patricia Armtrong (Nàng)
Chị thích bế em vậy hả?
Freen Sarocha Chankimha (Cô)
Không, chị thích em vừa vừa thôi nhưng cơ thể chị thì không chịu nghe
Chị tính làm gì em vậy?
Freen Sarocha Chankimha (Cô)
Không, chị thích em vừa vừa thôi nhưng cơ thể chị thì không chịu nghe
Becky Rebecca Patricia Armtrong (Nàng)
Nghe câu đó… tưởng khen mà hóa ra mắng…
Freen Sarocha Chankimha (Cô)
*cười, nhẹ nhàng bế nàng khỏi bếp, vừa đi vừa nói* Là đang nói thật... vừa ăn xong đã dụ chị bế vào phòng em là vợ kiểu gì vậy hửm?
Becky Rebecca Patricia Armtrong (Nàng)
*thì thầm vào tai cô, như thổi hơi* Là kiểu vợ khiến chồng không nỡ rời tay đó…
Freen Sarocha Chankimha (Cô)
*lặng vài giây, rồi cười nhẹ* Ừm không nỡ thiệt
Căn nhà nhỏ vẫn còn mùi canh rong biển thoảng trong không khí, tiếng mưa rơi ngoài hiên đã dịu hơn một chút
Và bước chân cô đưa nàng vào phòng – không vội, cũng không chậm – như mang theo hết ấm áp của chiều mưa vừa rồi vào một đêm dịu dàng, rất dài
Cánh cửa phòng vừa mở ra, cô không dừng lại
Bằng một động tác quen tay, cô dùng chân khẽ đẩy cánh cửa đóng lại sau lưng — tiếng “cạch” nhẹ vang lên như đánh dấu ranh giới giữa thế giới bên ngoài và không gian riêng của hai người
Vừa vào đến, cô xoay người đặt nàng xuống giường
Cô không vội vàng, nhưng ánh mắt thì sáng lên rõ rệt, không còn ý định giấu nhẹm bất kỳ cảm xúc nào
Nàng ngước nhìn cô, hai má ửng hồng, ánh mắt vẫn giữ nét khiêu khích lúc nãy, nhưng giọng đã mềm đi
Becky Rebecca Patricia Armtrong (Nàng)
Chị tính làm gì em vậy?
Cô cúi người, tay chống hai bên vai nàng, giọng trầm xuống như thì thầm vào khoảng cách chỉ còn là hơi thở
Freen Sarocha Chankimha (Cô)
Làm điều em chờ nãy giờ
Vừa dứt lời, cô cúi xuống hôn nàng. Môi tìm đến môi – chậm, sâu và rất chắc chắn
Nàng đáp lại không do dự, vòng tay siết nhẹ lấy cổ cô như muốn kéo gần hơn nữa
Từ môi, cô lướt xuống cổ, hôn lên làn da mềm mại đang dần ửng hồng vì nhiệt
Hơi thở của nàng trở nên ngắn hơn khi môi cô chạm vào xương quai xanh – từng điểm, từng chạm đều nhẹ nhàng nhưng nóng bỏng
Becky Rebecca Patricia Armtrong (Nàng)
Freen… nhẹ thôi…
Nàng thở ra khe khẽ, nhưng không có ý đẩy ra – ngược lại, đầu nàng khẽ nghiêng để cổ lộ ra rõ hơn
Cô không trả lời chỉ cười nhẹ, môi vẫn mải miết khám phá làn da thân thuộc ấy, như thể đang đánh dấu lại một lần nữa rằng nàng là của cô – trọn vẹn và duy nhất
Ánh đèn ngủ vàng dịu phủ lên hai thân hình đan vào nhau, quấn quýt trong tấm chăn mỏng
Những tiếng thì thầm, những hơi thở gấp gáp và cái ôm siết chặt là những bản nhạc không lời ngân vang suốt một đêm dài
Khi cơn say dịu lại, cả hai nằm im, vẫn ôm lấy nhau dưới chăn
Cơ thể trần trụi không còn khoảng cách nào, nhưng chính ánh mắt dịu dàng và bàn tay vuốt ve chậm rãi mới là thứ khiến nàng thấy mình được yêu đến tận cùng
Becky Rebecca Patricia Armtrong (Nàng)
*dụi nhẹ vào ngực cô, giọng lười biếng và mơ màng* Chị… mệt chưa?
Freen Sarocha Chankimha (Cô)
*vẫn còn hơi thở gấp, cánh tay siết lấy eo nàng* Còn nói được là chưa đủ mệt
Becky Rebecca Patricia Armtrong (Nàng)
Vậy… muốn mệt thêm không? *ngước lên, môi cong cong trêu chọc*
Freen Sarocha Chankimha (Cô)
*nhìn nàng, nhướn mày* Muốn… nhưng sợ vợ mai đi không nổi thì chị bị bắt đền
Becky Rebecca Patricia Armtrong (Nàng)
Thì đền đi, em nằm yên chờ nè… *giọng nàng kéo dài, tay vẽ vòng vòng lên ngực cô như cố tình chọc ghẹo*
Freen Sarocha Chankimha (Cô)
*bật cười, vùi mặt vào mái tóc rối của nàng* Bà xã của chị đúng là phiền phức dễ thương
Becky Rebecca Patricia Armtrong (Nàng)
*cười rúc rích, dụi sát hơn, chân gác lên đùi cô, giọng khẽ mè nheo* Chị không thấy phiền thiệt hả?
Freen Sarocha Chankimha (Cô)
Có chứ *trả lời, rồi cúi xuống hôn lên trán nàng*
Freen Sarocha Chankimha (Cô)
Phiền tới mức không muốn rời ra luôn
Nàng mím môi, mắt khẽ lim dim, tay kéo chăn lên cao hơn một chút, rúc sâu vào người cô như con mèo nhỏ vừa được vuốt ve
Becky Rebecca Patricia Armtrong (Nàng)
Vậy chị đừng rời em nha
Freen Sarocha Chankimha (Cô)
*ôm nàng chặt hơn, thì thầm bên tai* Chị còn phải ở đây đến… hết đời đó không trốn được đâu
Trong không gian ấm áp, tiếng mưa ngoài kia đã nhỏ dần, chỉ còn tiếng gió nhẹ lướt qua và giữa căn phòng chỉ còn hai người, một cái ôm thật chặt, vài câu thì thầm trêu đùa – và rất nhiều yêu thương chưa cần nói thành lời
Ánh nắng đầu ngày len qua rèm cửa, rơi xuống chăn gối còn vương mùi ấm áp của một đêm dài quấn quýt
Cô tỉnh giấc trước, nằm yên, không rời khỏi vòng tay đang ôm mình cả đêm — mà thực ra là cả hai ôm nhau, chẳng ai chịu buông trước
Nàng vẫn còn say ngủ, hơi thở nàng nhẹ, đều, đôi môi khẽ hé ra vô thức, gương mặt xinh xắn vùi một nửa vào gối, một bên má còn in vết nhăn từ chăn
Cô nhìn nàng một lúc lâu, chỉ nhìn thôi, như thể thế giới này chẳng còn gì đáng bận tâm ngoài người đang nằm trong vòng tay cô
Freen Sarocha Chankimha (Cô)
Đẹp thiệt đó… *khẽ thì thầm, rồi cúi xuống hôn lên tóc nàng một cái thật nhẹ*
Từng cái hôn tiếp theo cũng dịu dàng như vậy — lên trán, rồi chóp mũi, xuống má, rồi lại lướt qua môi nàng một chút chỉ một chút như thể chỉ cần khẽ chạm là có thể bị nghiện
Cô dừng lại ở cổ nàng một lúc lâu hơn, hôn thật chậm lên làn da mềm mịn ấy, rồi dịch xuống hôn lên xương quai xanh — nơi tối qua cô đã từng để lại không ít dấu vết
Tay cô luồn dưới lớp chăn, vuốt nhẹ lên đùi nàng, từng đường vuốt như có chủ đích — không quá táo bạo nhưng cũng chẳng hề vô tình
Cảm nhận được làn da trần mịn màng dưới đầu ngón tay, cô khẽ cười rồi tiếp tục xoa nhẹ lên đùi, rồi từ từ lướt dọc lên hông, đến phần eo nhỏ nhắn mà cô luôn yêu thích
Ngay lúc đó, nàng khẽ cựa mình
Becky Rebecca Patricia Armtrong (Nàng)
Ưm ~
Một tiếng rên nhỏ phát ra từ cổ họng nàng — rất khẽ, nhưng khiến môi cô cong lên một nụ cười rõ ràng
Becky Rebecca Patricia Armtrong (Nàng)
*khẽ xoay mặt, mắt chưa mở hẳn, giọng vẫn còn ngái ngủ* Chị… đang làm gì đó…
Freen Sarocha Chankimha (Cô)
Đánh thức vợ bằng tình yêu nè *cúi đầu, hôn lên môi nàng một cái như để chứng minh*
Becky Rebecca Patricia Armtrong (Nàng)
*lim dim nhìn cô, giọng khàn khàn dễ thương* Gọi vậy là dụ dỗ thì đúng hơn…
Freen Sarocha Chankimha (Cô)
*bật cười, tay vẫn không rời khỏi eo nàng* Thì dụ vợ dậy ăn sáng, đâu có dụ gì xấu đâu
Becky Rebecca Patricia Armtrong (Nàng)
*dụi đầu vào ngực cô, chân quấn lấy chân cô như mèo con* Không muốn dậy... chị ấm quá…
Freen Sarocha Chankimha (Cô)
Không dậy là chị hôn tiếp á *nói, giọng nửa đùa nửa thật*
Becky Rebecca Patricia Armtrong (Nàng)
Chị hôn chỗ nào…? *hạ giọng, thì thầm sát tai cô*
Em đang dụ chị đó hả?
Becky Rebecca Patricia Armtrong (Nàng)
Chị hôn chỗ nào…? *hạ giọng, thì thầm sát tai cô*
Freen Sarocha Chankimha (Cô)
Em muốn chị bắt đầu từ đâu?
Becky Rebecca Patricia Armtrong (Nàng)
*đỏ mặt, đánh nhẹ vào vai cô, nũng nịu* Chị hư quá…
Freen Sarocha Chankimha (Cô)
Chị ngoan lắm *bật cười, kéo nàng vào ôm sát hơn*
Freen Sarocha Chankimha (Cô)
Tại vợ chị đẹp quá thì chị mới khó kiềm chế thôi
Becky Rebecca Patricia Armtrong (Nàng)
*cười khúc khích, rúc đầu vào cổ cô, giọng lí nhí* Rồi sao… giờ tính làm gì em nữa?
Freen Sarocha Chankimha (Cô)
*hôn lên tóc nàng, thì thầm* Không làm gì hết chỉ ôm vợ… tới trưa luôn cũng được
Căn phòng ngập ánh sáng sớm, mùi thơm từ mái tóc của nàng hòa quyện cùng hơi thở ấm áp
Không cần dậy vội, không cần nói nhiều chỉ cần nằm cạnh nhau, ôm nhau, thỉnh thoảng chạm môi – thế là đủ cho một buổi sáng của hai người yêu nhau… và là vợ chồng của nhau
Căn phòng sáng sớm yên ắng, hơi ấm từ hai cơ thể quấn quýt vẫn chưa tan
Cô nằm nghiêng, tay còn đang nhẹ vuốt lưng nàng thì tiếng chuông điện thoại bất ngờ vang lên, phá vỡ khoảnh khắc ấy
Cô khẽ nhíu mày, vươn tay với lấy điện thoại trên tủ đầu giường. Nàng vẫn còn vùi trong ngực cô, mắt nhắm, giọng lười biếng
Becky Rebecca Patricia Armtrong (Nàng)
Không nghe được không…?
Freen Sarocha Chankimha (Cô)
Chắc là việc gấp *nói nhỏ, đặt một nụ hôn lên trán nàng trước khi ngồi dậy*
Ánh sáng từ tên người gọi khiến gương mặt cô lập tức trầm xuống
Cô nhấn nút nhận cuộc gọi, giữ máy sát tai, giọng khàn nhẹ
Freen Sarocha Chankimha (Cô)
Chuyện gì?
Phía bên kia, giọng nam vang lên nhỏ, ngập ngừng
Jay (Em trai cô)
Chị hai… là em nè, Jay…
Freen Sarocha Chankimha (Cô)
*im lặng*
Jay (Em trai cô)
Chị ơi, lần này… em bị kẹt thật rồi em cần tiền... em… em lỡ vay đánh lớn mà không thắng được…
Cô nhắm mắt, hít một hơi thật sâu
Freen Sarocha Chankimha (Cô)
Jay *giọng trầm hẳn xuống*
Freen Sarocha Chankimha (Cô)
Em lại thua bạc nữa?
Jay (Em trai cô)
Em biết em sai rồi… nhưng giờ em không còn cách nào khác… Chị giúp em lần này thôi em thề là lần cuối…
Freen Sarocha Chankimha (Cô)
Lần cuối? *cười khẩy, không lớn, nhưng đầy lạnh lùng*
Freen Sarocha Chankimha (Cô)
Mấy lần trước em cũng nói vậy kết quả thì sao?
Jay (Em trai cô)
Chị hai... em lỡ thật rồi chỉ cần chị gửi em một ít thôi…
Freen Sarocha Chankimha (Cô)
*gằn từng chữ, giọng sắc lạnh* Không có một ít nào nữa đâu, Jay! Lần này chị không cứu nữa em tự mà chịu đi!
Jay (Em trai cô)
Chị hai...
Cô dập máy, để mặc tiếng cầu xin còn dang dở
Đôi vai cô cứng lại, ngón tay siết chặt lấy điện thoại đến trắng bệch. Cô ngồi lặng vài giây, rồi buông một câu khẽ
Freen Sarocha Chankimha (Cô)
Hết thuốc chữa...
Nàng không lên tiếng vội, chỉ lặng lẽ chống người ngồi dậy, vén chăn qua một bên, ánh mắt nhìn cô không chớp
Becky Rebecca Patricia Armtrong (Nàng)
Jay gọi hả chị? *hỏi, giọng nhẹ như sương*
Freen Sarocha Chankimha (Cô)
Ừm *gật đầu, không quay lại*
Freen Sarocha Chankimha (Cô)
Lại xin tiền, lại nợ, lại đánh bạc
Becky Rebecca Patricia Armtrong (Nàng)
*chậm rãi dịch sát tới, đưa tay chạm nhẹ vào lưng cô* Chị ổn không?
Freen Sarocha Chankimha (Cô)
*lặng một lúc rồi mới đáp, giọng trầm hẳn đi* Không biết nữa... viận… nhiều hơn là buồn
Nàng không nói gì, chỉ siết nhẹ tay, như đang truyền qua đó một phần hơi ấm rồi đột nhiên, nàng cúi sát, đặt một nụ hôn thật khẽ lên vai cô
Becky Rebecca Patricia Armtrong (Nàng)
Vậy để em giúp chị bớt giận nha…
Freen Sarocha Chankimha (Cô)
*quay lại, mày vẫn còn nhíu* Bằng cách nào?
Nàng không trả lời chỉ chủ động nghiêng người, nhẹ nhàng đặt môi mình lên môi cô
Nụ hôn đầu tiên là một lời xin phép, dịu dàng như muốn hỏi: “Em dỗ chị như này được không?”
Cô hơi bất ngờ nhưng không tránh đi
Trái lại, cô để cho nàng dẫn dắt - đôi môi ấy dịu dàng nhưng đầy ý, khẽ mở, chạm vào môi cô từng chút, từng chút như muốn rút hết cơn giận ra khỏi tim cô
Freen Sarocha Chankimha (Cô)
Becky… *thì thầm giữa nụ hôn, giọng trầm đục*
Freen Sarocha Chankimha (Cô)
Em đang dụ chị đó hả?
Becky Rebecca Patricia Armtrong (Nàng)
Ưm *cười, vẫn chưa lùi lại*
Becky Rebecca Patricia Armtrong (Nàng)
Dụ cho chị quên mấy chuyện không đáng nhớ đi
Cô không trả lời, nhưng cánh tay cô đã vòng qua ôm lấy eo nàng, kéo nàng lại gần hơn
Cô thở ra thật khẽ, trán tựa vào trán nàng, mắt vẫn còn chút bất an
Freen Sarocha Chankimha (Cô)
Chị mệt lắm nhưng khi em ôm chị vậy… chị thấy dễ thở hơn
Becky Rebecca Patricia Armtrong (Nàng)
*dịu giọng* Vậy để em ôm hoài luôn
Rồi nàng rúc đầu vào hõm cổ cô, giọng thì thầm
Becky Rebecca Patricia Armtrong (Nàng)
Có em đây rồi không phải gồng nữa đâu
Cô nhắm mắt, hít thật sâu mùi hương quen thuộc từ tóc nàng, khẽ nói
Freen Sarocha Chankimha (Cô)
Ưm có em rồi… chị không cần giận ai nữa
Trong vòng tay nhau, không gian trở lại yên tĩnh
Cô ngồi tựa vào thành giường, nàng thì nép sát vào người cô, đầu vùi nơi hõm cổ, bàn tay nhỏ vẫn đặt nơi ngực cô, vẽ vẽ những đường không rõ hình thù
Hơi thở đều dần, ánh mắt cũng không còn lạnh như lúc nãy, tay cô nhịp nhàng vuốt lưng nàng, như thể từng chuyển động đó cũng đang dỗ chính mình
Im lặng kéo dài thêm một chút nữa… cho đến khi một giọng nhỏ kéo dài vang lên, mềm như tơ, ngọt như mật
Becky Rebecca Patricia Armtrong (Nàng)
Chồng ơiiii… em đóiii ~
Freen Sarocha Chankimha (Cô)
*khựng lại trong một nhịp thở*
Nàng vẫn còn rúc trong ngực cô, nhưng đôi mắt đã ngước lên long lanh, miệng cong cong một cách rất đáng ngờ
Freen Sarocha Chankimha (Cô)
Em đói? *nhướng mày*
Freen Sarocha Chankimha (Cô)
Mới dụ chị chưa tới mười phút mà giờ kêu đói?
Becky Rebecca Patricia Armtrong (Nàng)
*mím môi, cố nhịn cười, rồi càng rúc sát hơn* Thì em đói thiệt mà… Đói bụng đó… không phải đói kia…
Freen Sarocha Chankimha (Cô)
Chắc không? Cái kiểu nói kéo dài chữ đói đó đáng nghi lắm
Becky Rebecca Patricia Armtrong (Nàng)
Chị suy diễn vừa thôi! *bật cười, tay vỗ nhẹ lên eo cô*
Becky Rebecca Patricia Armtrong (Nàng)
Em là người nghiêm túc, biết phân biệt đói ăn và đói yêu nha
Freen Sarocha Chankimha (Cô)
*cười khẽ, tay vẫn vuốt nhẹ sống lưng nàng, giọng trêu trêu* Ừm, hôm qua chắc là đói yêu, còn giờ chuyển sang đói ăn, đúng không?
Becky Rebecca Patricia Armtrong (Nàng)
*ngồi dậy, vòng tay ôm cổ cô, má áp má, nũng nịu* Đói kiểu nào cũng tại chị đó…
Freen Sarocha Chankimha (Cô)
Ơ hay… *nheo mắt*
Freen Sarocha Chankimha (Cô)
Tại chị là sao?
Becky Rebecca Patricia Armtrong (Nàng)
Thì tại chị hôn em, rồi ôm em, rồi làm em bối rối, rồi không cho em ngủ sớm… rồi sáng nay còn khiến em xụi lơ… *đếm từng thứ một, giọng lí nhí, mặt đỏ nhưng vẫn bướng*
Becky Rebecca Patricia Armtrong (Nàng)
…nên giờ đói ~
Freen Sarocha Chankimha (Cô)
*phì cười, đưa tay bẹo nhẹ má nàng* Rồi, rồi, chồng chịu thua vợ là nhất
Becky Rebecca Patricia Armtrong (Nàng)
*cười tít mắt, dụi đầu vào ngực cô lần nữa* Chồng đi nấu gì cho em ăn đi~
Freen Sarocha Chankimha (Cô)
*giả vờ than thở* Chị tưởng sau kết hôn là được chiều, ai ngờ bị đè ra phục vụ từ sáng tới tối…
Becky Rebecca Patricia Armtrong (Nàng)
Còn than nữa là em đói đến ăn luôn chồng đó *bật cười, cắn nhẹ vào bờ vai trần của cô một cái*
Cô giả bộ đau, nhưng sau đó cúi xuống, luồn tay bế bổng nàng lên khỏi giường
Becky Rebecca Patricia Armtrong (Nàng)
*giật mình, hai tay ôm vội lấy cổ cô* Ê ê, em tự đi được mà…
Freen Sarocha Chankimha (Cô)
*liếc nàng một cái, môi cong lên tinh quái* Vợ là để bồng, để cưng, để chiều còn cãi là cắn
Nàng tròn mắt nhìn cô, rồi bất lực cười khúc khích, vùi mặt vào hõm cổ cô, tim đập loạn vì cái giọng ngang mà ngọt
Cô bế nàng thẳng vào phòng tắm
Cô đặt nàng ngồi gọn trên bệ rửa, với tay lấy áo choàng ngủ mặc vào cho cả hai rồi lấy sẵn khăn mặt, rót nước ấm, bơm kem đánh răng ra bàn chải cho cả hai
Mọi thứ đều rất tự nhiên, nhẹ nhàng, như thể cô đã chăm sóc nàng suốt mười năm nay
Nàng vừa ngồi, vừa nhìn theo từng cử động tỉ mỉ của cô mà trong lòng lặng lẽ mềm nhũn
Vệ sinh cá nhân xong, cô lại bế nàng trở lại phòng như lúc nãy, không cho nàng đi bộ lấy nửa bước
Đặt nàng nằm gọn lại trên giường, cô còn kéo chăn đắp cho tử tế, gõ nhẹ lên trán
Freen Sarocha Chankimha (Cô)
Được rồi, nằm đó chờ mười phút nữa có đồ ăn sáng nhưng vợ mà nhúc nhích khỏi giường là mất đặc quyền nũng nịu đó nha
Becky Rebecca Patricia Armtrong (Nàng)
*chu môi, nhướng mày* Vợ có đặc quyền vĩnh viễn, nhá~
Cô nhìn nàng, ánh mắt dịu hẳn, rồi cúi xuống hôn nhanh lên trán nàng
Freen Sarocha Chankimha (Cô)
Biết rồi, bà xã
Và rồi cô đứng dậy, bước ra khỏi phòng trong khi nàng vẫn nằm trong chăn, mắt dõi theo dáng cô đi khuất, môi vẫn mỉm cười mãn nguyện
Bên ngoài, nắng đã lên hẳn
Và trong gian bếp sắp thơm mùi trứng và bánh mì nướng, tiếng trái tim yêu nhau vẫn đang gõ nhịp rất
Download MangaToon APP on App Store and Google Play