Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

#AllChi ꪆৎ Roses And Wine

#1 : | Gia Tộc. |

.
.
Dạo này tớ bị mê vibe đen...
.
.
Tại vì từ cái nhìn của tớ thì tớ cảm thấy nó rất sang trọng, quý phái. 🥹
✿ ❀ ⋆。゚・・゚。⋆ ❀ ✿
.
.
NovelToon
# 1 : | Gia Tộc |
Ngôi nhà sang trọng giữa rừng, tòa dinh thự của tội lỗi
Ẩn mình sâu trong một vùng đồi thông lạnh lẽo ở miền Bắc Việt Nam, ngôi nhà ấy hiện lên như một cung điện bỏ hoang, vừa sang trọng vừa rùng rợn.
Người ta gọi đó là...
" Lầu Máu Ngọc. " Nơi gạch đá được dát bởi máu và nước mắt, nơi mọi vẻ đẹp đều mang theo cái giá quá đắt để nhìn lâu.
Toàn bộ ngôi nhà được xây từ tường đá cẩm thạch trắng nhập từ châu Âu, mát lạnh như da người chết
Các cột trụ cao hơn ba mét, điêu khắc những hình thù kỳ dị nửa người nửa thú, ánh lên màu bạc trong đêm trăng.
Trần nhà được lát gỗ mun, chạm trổ hoa văn Đông Dương cổ, nhưng nếu nhìn kỹ, sẽ thấy giữa những họa tiết là hình ảnh ẩn giấu của gương mặt đang đau đớn, tác phẩm của những bàn tay bệnh hoạn.
Cửa chính được làm từ gỗ gõ đỏ, đính kim loại đen, mở ra bằng một vòng tay xoay như ở những hầm ngục cổ Châu Âu.
Bên trong, ánh sáng không bao giờ là tự nhiên, chỉ có đèn dầu pha ngọc trai, lấp lánh nhưng không ấm.
Mỗi bước chân trong nhà đều vang lên âm thanh trống rỗng, lạnh như lòng người cư ngụ...
Trong ngôi nhà ấy là bảy căn phòng lớn, mỗi phòng thuộc về một người con gái, tất cả đều mang vẻ đẹp chết người nhưng cũng chất chứa sự dã man không thể cứu chuộc.
Nhưng vẫn có một căn phòng to lớn bí ẩn vẫn chưa được mở ra, dù là người thuộc trong gia tộc nếu như đụng vào căn phòng đó cuộc đời cũng coi như là " Kết Thúc. "
𝐁𝐮𝐢𝐓𝐡𝐢𝐁𝐢𝐜𝐡𝐏𝐡𝐮𝐨𝐧𝐠 | ❀
𝐁𝐮𝐢𝐓𝐡𝐢𝐁𝐢𝐜𝐡𝐏𝐡𝐮𝐨𝐧𝐠 | ❀
Bảy đóa hoa mang độc của dinh thự Lầu Ngọc Máu đâu rồi ?
𝐁𝐮𝐢𝐓𝐡𝐢𝐁𝐢𝐜𝐡𝐏𝐡𝐮𝐨𝐧𝐠 | ❀
𝐁𝐮𝐢𝐓𝐡𝐢𝐁𝐢𝐜𝐡𝐏𝐡𝐮𝐨𝐧𝐠 | ❀
Ra đây ta có chuyện muốn nói.
Tiếng chuông đồng ngân vang một hồi trầm đục khắp tòa dinh thự, vang vọng qua từng vòm trần lạnh lẽo.
Người quản gia già khụ khụ giọng, rồi cất tiếng gọi bằng một giọng run run nhưng đầy đáng sợ :
#𝗻𝘃𝗽
#𝗻𝘃𝗽
: Xin mời... Bảy đoá hoa của dinh thự Lầu Ngọc Máu giáng lâm.
#𝗻𝘃𝗽
#𝗻𝘃𝗽
: | Giọng run run |
Tiếng kêu vọng lên từ tầng dưới, vang dội trong lòng hành lang lạnh toát như tiếng rên rỉ từ cõi chết.
Rồi... từ phía bóng tối trên tầng, chúng bắt đầu xuất hiện.
Bảy đóa hoa, mỗi đóa mang một sắc thái quái đản riêng biệt, bước xuống từng bậc một.
Chuyển động của họ chậm rãi, gần như không chạm đất. Váy áo lả lướt như tơ nhện đẫm máu, lướt nhẹ trên thành gỗ mục, để lại vệt rỉ sắt như dấu chân của xác chết vừa sống lại.
𝐁𝐮𝐢𝐓𝐡𝐢𝐁𝐢𝐜𝐡𝐏𝐡𝐮𝐨𝐧𝐠 | ❀
𝐁𝐮𝐢𝐓𝐡𝐢𝐁𝐢𝐜𝐡𝐏𝐡𝐮𝐨𝐧𝐠 | ❀
Xuống nhanh đi. Ta không muốn phải gọi lần thứ hai đâu.
Trên da thịt họ nở rộ những vết bầm tím, như những vệt hoa độc như ăn sâu vào tận xương, và hương thơm toả ra từ họ là những mùi hương của nước hoa..
Mỗi bước chân họ dẫm xuống đều phát ra âm thanh “lạch cạch” nhỏ như tiếng xương vỡ, khiến ngôi dinh thự như cũng thở hắt ra từng hơi ẩm lạnh.
Những ngọn nến trong lồng kính tự động tắt khi họ lướt qua, bóng tối dày hơn, như bị hút vào bóng họ.
Khi bảy đóa hoa cuối cùng đặt chân xuống sảnh chính, không gian chìm vào tĩnh lặng chết chóc.
𝐊𝐡𝐮𝐨𝐧𝐠𝐇𝐨𝐚𝐧𝐌𝐲  | ☣
𝐊𝐡𝐮𝐨𝐧𝐠𝐇𝐨𝐚𝐧𝐌𝐲 | ☣
Mẹ... Đã nghe thấy tiếng gọi nào sao ?
𝐊𝐡𝐮𝐨𝐧𝐠𝐇𝐨𝐚𝐧𝐌𝐲  | ☣
𝐊𝐡𝐮𝐨𝐧𝐠𝐇𝐨𝐚𝐧𝐌𝐲 | ☣
Hay... Có kẻ dám thở dưới mái của Lầu Ngọc Máu đêm nay ?
Khương Hoàn Mỹ nghiêng đầu, mái tóc đen rũ che nửa gương mặt lốm đốm những vệt hoa tím độc.
Môi cô hé nở một nụ cười méo mó, không rõ là cười hay đang phơi bày vết nứt trên lớp mặt nạ thịt người.
𝐊𝐡𝐮𝐨𝐧𝐠𝐇𝐨𝐚𝐧𝐌𝐲  | ☣
𝐊𝐡𝐮𝐨𝐧𝐠𝐇𝐨𝐚𝐧𝐌𝐲 | ☣
Mẹ gọi chúng con xuống... để nhìn ai... hấp hối lần nữa ư ?
Cánh cửa chính phía xa lạch cạch mở ra tự nó, hoặc có gì đó đang chờ phía sau ?
Sự im lặng trở nên dày đặc đến nghẹt thở...
❁ ⋆ 。゚・𝐄𝐧𝐝・゚。 ⋆ ❁
.
.
Tớ đã mở lời các cậu đã mở lòng để xem truyện của tớ chưa ?
.
.
Như nào cũng được nhưng mong cốt truyện này sẽ không bị mất tương tác.
𝘎𝘰𝘰𝘥 𝘯𝘪𝘨𝘩𝘵 𝘴𝘸𝘦𝘦𝘵 𝘥𝘳𝘦𝘢𝘮𝘴... 🫂💛

#2 : | Bức Tường Máu. |

.
.
Chuẩn bị trước, nhưng tớ lại giấu hết mấy chapter này trong nháp hết rồi :3
✿ ❀ ⋆。゚・・゚。⋆ ❀ ✿
.
.
NovelToon
#2 : | Bức Tường Máu. |
Cô đứng nơi đầu hành lang, làn tóc đen suôn dài đổ xuống vai như dòng mực chảy không dứt, da trắng như sứ nhưng ánh lên một sắc xám lạ kỳ, như được nặn ra từ tro tàn.
Chiếc váy lụa đen tuyền bám nhẹ lên dáng người mảnh khảnh, không có lấy một nếp gấp như thể chính bóng tối đã may nên nó. Đôi mắt cô sắc như mũi dao, bình thản như thể đã thấy trước mọi điều sắp xảy ra.
Bảy đóa hoa đứng yên, không ai thở mạnh.
Rồi, cô cất tiếng. Giọng cô không cao, không trầm, mà mượt như dòng suối đen chảy trong đêm không trăng...
𝐁𝐮𝐢𝐓𝐡𝐢𝐁𝐢𝐜𝐡𝐏𝐡𝐮𝐨𝐧𝐠 | ❀
𝐁𝐮𝐢𝐓𝐡𝐢𝐁𝐢𝐜𝐡𝐏𝐡𝐮𝐨𝐧𝐠 | ❀
Không phải ai cũng nghe được tiếng gọi đó đâu. Hoàn Mỹ.
𝐁𝐮𝐢𝐓𝐡𝐢𝐁𝐢𝐜𝐡𝐏𝐡𝐮𝐨𝐧𝐠 | ❀
𝐁𝐮𝐢𝐓𝐡𝐢𝐁𝐢𝐜𝐡𝐏𝐡𝐮𝐨𝐧𝐠 | ❀
Nhưng cô ấy đã nghe, và đã đến.
Cô tiến thêm một bước, đôi giày nhẹ như không chạm sàn đá, ánh mắt đảo qua từng khuôn mặt con gái mình từng đóa hoa độc mà cô đã nuôi bằng máu, bí mật và thời gian bất động.
Rồi, cô khẽ nghiêng đầu, nói tiếp, thản nhiên như thể đang chào đón một người thừa kế.
𝐁𝐮𝐢𝐓𝐡𝐢𝐁𝐢𝐜𝐡𝐏𝐡𝐮𝐨𝐧𝐠 | ❀
𝐁𝐮𝐢𝐓𝐡𝐢𝐁𝐢𝐜𝐡𝐏𝐡𝐮𝐨𝐧𝐠 | ❀
Tối nay, chúng ta có thêm một người. Một thành viên mới của gia tộc.
Cô giơ tay, những ngón tay thon dài như được tạc từ gỗ mun bóng lạnh, chỉ về phía hành lang tối nhất trong nhà, nơi chưa từng có ai đặt chân từ sau cái chết của người hầu cuối cùng..
𝐁𝐮𝐢𝐓𝐡𝐢𝐁𝐢𝐜𝐡𝐏𝐡𝐮𝐨𝐧𝐠 | ❀
𝐁𝐮𝐢𝐓𝐡𝐢𝐁𝐢𝐜𝐡𝐏𝐡𝐮𝐨𝐧𝐠 | ❀
Căn phòng thứ tám, ở cuối dãy. Dọn sạch gương...
𝐁𝐮𝐢𝐓𝐡𝐢𝐁𝐢𝐜𝐡𝐏𝐡𝐮𝐨𝐧𝐠 | ❀
𝐁𝐮𝐢𝐓𝐡𝐢𝐁𝐢𝐜𝐡𝐏𝐡𝐮𝐨𝐧𝐠 | ❀
Và che toàn bộ đồng hồ.
𝐁𝐮𝐢𝐓𝐡𝐢𝐁𝐢𝐜𝐡𝐏𝐡𝐮𝐨𝐧𝐠 | ❀
𝐁𝐮𝐢𝐓𝐡𝐢𝐁𝐢𝐜𝐡𝐏𝐡𝐮𝐨𝐧𝐠 | ❀
Cô ấy vẫn chưa sẵn sàng để nhìn thấy mình... hay biết giờ.
Cô mỉm cười, nụ cười nghiêng nhẹ như lưỡi dao lướt qua cổ. Không ai hỏi gì thêm.
Vì tất cả đều biết, khi người mẹ trẻ ấy đã nói, thì số phận đã được viết lên tường bằng máu khô...
Cô bước chậm rãi về phía trung tâm sảnh, váy đen quét ngang nền đá lạnh như hơi thở đêm.
Mắt cô dừng lại trên từng khuôn mặt con gái mình, rồi khẽ nói bằng thứ giọng đều đều nhưng chảy ngầm một sức mạnh không thể cãi...
𝐁𝐮𝐢𝐓𝐡𝐢𝐁𝐢𝐜𝐡𝐏𝐡𝐮𝐨𝐧𝐠 | ❀
𝐁𝐮𝐢𝐓𝐡𝐢𝐁𝐢𝐜𝐡𝐏𝐡𝐮𝐨𝐧𝐠 | ❀
Theo như lời của vị tiên tri... nhà chúng ta phải có đủ tám đóa hoa.
𝐁𝐮𝐢𝐓𝐡𝐢𝐁𝐢𝐜𝐡𝐏𝐡𝐮𝐨𝐧𝐠 | ❀
𝐁𝐮𝐢𝐓𝐡𝐢𝐁𝐢𝐜𝐡𝐏𝐡𝐮𝐨𝐧𝐠 | ❀
Nếu không vòng máu sẽ nứt. Vết thương xưa sẽ mở.
𝐁𝐮𝐢𝐓𝐡𝐢𝐁𝐢𝐜𝐡𝐏𝐡𝐮𝐨𝐧𝐠 | ❀
𝐁𝐮𝐢𝐓𝐡𝐢𝐁𝐢𝐜𝐡𝐏𝐡𝐮𝐨𝐧𝐠 | ❀
Và chính căn nhà này... sẽ nuốt lấy chúng ta từ bên trong.
Cô xoay người, đôi tay khẽ giơ ra, không phải để ôm, mà như đang vẽ ra định mệnh bằng không khí lạnh
𝐁𝐮𝐢𝐓𝐡𝐢𝐁𝐢𝐜𝐡𝐏𝐡𝐮𝐨𝐧𝐠 | ❀
𝐁𝐮𝐢𝐓𝐡𝐢𝐁𝐢𝐜𝐡𝐏𝐡𝐮𝐨𝐧𝐠 | ❀
Đoá hoa thứ tám đã nghe thấy tiếng gọi.
𝐁𝐮𝐢𝐓𝐡𝐢𝐁𝐢𝐜𝐡𝐏𝐡𝐮𝐨𝐧𝐠 | ❀
𝐁𝐮𝐢𝐓𝐡𝐢𝐁𝐢𝐜𝐡𝐏𝐡𝐮𝐨𝐧𝐠 | ❀
Cô ấy đang đến dù muốn hay không...
𝐁𝐮𝐢𝐓𝐡𝐢𝐁𝐢𝐜𝐡𝐏𝐡𝐮𝐨𝐧𝐠 | ❀
𝐁𝐮𝐢𝐓𝐡𝐢𝐁𝐢𝐜𝐡𝐏𝐡𝐮𝐨𝐧𝐠 | ❀
Cánh cửa đã mở. Và một chỗ trong gia tộc... đã có chủ.
Cánh cửa cổ bật mở, không một ai chạm vào...
Và rồi, em đã bước vào...
Nhẹ như một làn gió đầu hạ. Trong trẻo như nắng sớm chưa kịp vướng bụi.
Váy trắng tinh khôi buông dài theo từng bước chân e dè, lay động như cánh hoa quỳnh vừa hé.
Mái tóc dài màu hổ phách đổ xuống vai, đuôi tóc óng ánh vàng lấp lánh dưới ánh đèn u tối của dinh thự. Và đôi mắt ấy lấp lánh, trong veo như thể vẫn còn tin rằng thế gian này vẫn có điều gì đó gọi là hiền lành.
Cô đứng nơi ngưỡng cửa, đôi tay nhỏ đan vào nhau trước ngực, ngẩng lên nhìn khung trần cao và những bức tường tróc sơn, như thể đang bước vào một giấc mơ cổ tích...
Chứ không phải một nhà mồ còn sống.
Nàng tựa như một đóa hướng dương lạc giữa rừng dương xỉ ăn thịt.
Vẻ đẹp ấy không thuộc về nơi này.
Không ai lên tiếng. Ngay cả bảy đóa hoa độc, những kẻ chưa từng run rẩy, cũng chỉ nhìn cô với ánh mắt nửa giễu cợt, nửa hoang mang. Bởi ánh sáng của cô không chói, nhưng làm lộ ra tất cả những gì thối rữa xung quanh.
Nguyễn Diệu Huyền nheo mắt.
𝐍𝐠𝐮𝐲𝐞𝐧𝐃𝐢𝐞𝐮𝐇𝐮𝐲𝐞𝐧  | 𖤐
𝐍𝐠𝐮𝐲𝐞𝐧𝐃𝐢𝐞𝐮𝐇𝐮𝐲𝐞𝐧 | 𖤐
Mùi của cô ấy... Thơm như như nắng đầu mùa...
𝐍𝐠𝐮𝐲𝐞𝐧𝐃𝐢𝐞𝐮𝐇𝐮𝐲𝐞𝐧  | 𖤐
𝐍𝐠𝐮𝐲𝐞𝐧𝐃𝐢𝐞𝐮𝐇𝐮𝐲𝐞𝐧 | 𖤐
..Và thịt như chưa từng động đến móng vuốt.
𝐍𝐠𝐮𝐲𝐞𝐧𝐃𝐢𝐞𝐮𝐇𝐮𝐲𝐞𝐧  | 𖤐
𝐍𝐠𝐮𝐲𝐞𝐧𝐃𝐢𝐞𝐮𝐇𝐮𝐲𝐞𝐧 | 𖤐
| Khẽ bật cười |
𝐁𝐮𝐢𝐓𝐡𝐢𝐁𝐢𝐜𝐡𝐏𝐡𝐮𝐨𝐧𝐠 | ❀
𝐁𝐮𝐢𝐓𝐡𝐢𝐁𝐢𝐜𝐡𝐏𝐡𝐮𝐨𝐧𝐠 | ❀
Vào đi ánh sáng nhỏ...
𝐁𝐮𝐢𝐓𝐡𝐢𝐁𝐢𝐜𝐡𝐏𝐡𝐮𝐨𝐧𝐠 | ❀
𝐁𝐮𝐢𝐓𝐡𝐢𝐁𝐢𝐜𝐡𝐏𝐡𝐮𝐨𝐧𝐠 | ❀
Từ nay, em là đoá hoa thứ tám.
Trần Thị Phương Thảo bước tới, đôi giày gót nhọn dội từng tiếng rắn rỏi lên sàn đá.
Ánh mắt cô lạnh, như thể muốn bóc trần lớp ánh sáng non nớt vừa bước vào.
Giọng cô vang lên, không hẳn là hét, mà là một nhát dao rạch ngang không khí...
𝐓𝐫𝐚𝐧𝐓𝐡𝐢𝐏𝐡𝐮𝐨𝐧𝐠𝐓𝐡𝐚𝐨  | ☣
𝐓𝐫𝐚𝐧𝐓𝐡𝐢𝐏𝐡𝐮𝐨𝐧𝐠𝐓𝐡𝐚𝐨 | ☣
Trong gia đình này... Rõ là vẫn còn một người.
𝐓𝐫𝐚𝐧𝐓𝐡𝐢𝐏𝐡𝐮𝐨𝐧𝐠𝐓𝐡𝐚𝐨  | ☣
𝐓𝐫𝐚𝐧𝐓𝐡𝐢𝐏𝐡𝐮𝐨𝐧𝐠𝐓𝐡𝐚𝐨 | ☣
Nhưng không ai trong chúng ta chọn cô ấy cả.
Cô dừng lại, liếc sang Phương Thảo, giọng chậm rãi hơn. Nghiến từng chữ như gãy răng...
𝐁𝐮𝐢𝐓𝐡𝐢𝐁𝐢𝐜𝐡𝐏𝐡𝐮𝐨𝐧𝐠 | ❀
𝐁𝐮𝐢𝐓𝐡𝐢𝐁𝐢𝐜𝐡𝐏𝐡𝐮𝐨𝐧𝐠 | ❀
Chúng ta là bảy. Là đủ. Là tròn.
𝐁𝐮𝐢𝐓𝐡𝐢𝐁𝐢𝐜𝐡𝐏𝐡𝐮𝐨𝐧𝐠 | ❀
𝐁𝐮𝐢𝐓𝐡𝐢𝐁𝐢𝐜𝐡𝐏𝐡𝐮𝐨𝐧𝐠 | ❀
Cô ấy... là gì ?
𝐁𝐮𝐢𝐓𝐡𝐢𝐁𝐢𝐜𝐡𝐏𝐡𝐮𝐨𝐧𝐠 | ❀
𝐁𝐮𝐢𝐓𝐡𝐢𝐁𝐢𝐜𝐡𝐏𝐡𝐮𝐨𝐧𝐠 | ❀
Một phần của ai ? Hay là cái kết của tất cả ?
Trần Thị Phương Thảo dứt câu, âm cuối sắc như kính vỡ, vang vọng khắp sảnh đá lạnh.
Mắt cô ánh lên một thứ gì đó không chỉ là giận mà là sợ, một nỗi sợ sâu kín...
Sợ bị thay thế.
Sợ vòng máu đảo chiều.
Sợ ánh sáng ấy là thứ mà bóng tối không nuốt nổi.
Không ai lên tiếng.
Nguyễn Diệu Huyền chỉ nhẹ nhàng nghiêng người như một con mèo, môi vẫn hé nụ cười ẩm mốc.
Mỹ Chi co rút tay lại, vì bầu không khí quanh cô đột nhiên lạnh hơn bình thường.
𝐏𝐡𝐮𝐨𝐧𝐠𝐌𝐲𝐂𝐡𝐢  | ౨ৎ
𝐏𝐡𝐮𝐨𝐧𝐠𝐌𝐲𝐂𝐡𝐢 | ౨ৎ
| Hơi lo sợ |
Cô gái mới đứng đó, chưa hiểu hết, nhưng linh hồn cô đã cảm nhận ra điều gì đó... sai.
Bích Phương lúc ấy bước xuống một bậc cầu thang.
Từng bước đi không phát ra tiếng động.
Tóc đen xõa nhẹ như màn đêm biết thở.
Đôi mắt không giận, không buồn chỉ có sự tuyệt đối của một kẻ nắm luật, và là người viết ra luật.
𝐁𝐮𝐢𝐓𝐡𝐢𝐁𝐢𝐜𝐡𝐏𝐡𝐮𝐨𝐧𝐠 | ❀
𝐁𝐮𝐢𝐓𝐡𝐢𝐁𝐢𝐜𝐡𝐏𝐡𝐮𝐨𝐧𝐠 | ❀
| Nhìn Phương Thảo - mím nhẹ môi |
Rồi thốt ra một lời phán quyết cổ xưa...
𝐁𝐮𝐢𝐓𝐡𝐢𝐁𝐢𝐜𝐡𝐏𝐡𝐮𝐨𝐧𝐠 | ❀
𝐁𝐮𝐢𝐓𝐡𝐢𝐁𝐢𝐜𝐡𝐏𝐡𝐮𝐨𝐧𝐠 | ❀
Con không chọn cô ấy...
𝐁𝐮𝐢𝐓𝐡𝐢𝐁𝐢𝐜𝐡𝐏𝐡𝐮𝐨𝐧𝐠 | ❀
𝐁𝐮𝐢𝐓𝐡𝐢𝐁𝐢𝐜𝐡𝐏𝐡𝐮𝐨𝐧𝐠 | ❀
Nhưng tổ tiên đã chọn. Máu đã gọi. Và ta chỉ mở cửa.
𝐁𝐮𝐢𝐓𝐡𝐢𝐁𝐢𝐜𝐡𝐏𝐡𝐮𝐨𝐧𝐠 | ❀
𝐁𝐮𝐢𝐓𝐡𝐢𝐁𝐢𝐜𝐡𝐏𝐡𝐮𝐨𝐧𝐠 | ❀
Thứ đến từ huyết mạch không cần lời chào.
𝐁𝐮𝐢𝐓𝐡𝐢𝐁𝐢𝐜𝐡𝐏𝐡𝐮𝐨𝐧𝐠 | ❀
𝐁𝐮𝐢𝐓𝐡𝐢𝐁𝐢𝐜𝐡𝐏𝐡𝐮𝐨𝐧𝐠 | ❀
Nó chỉ cần chỗ đứng.
Im lặng và rất lâu...
Tiếng đập cánh của một con chim đêm bay ngang qua mái. Ngoài trời đổ mưa nhẹ.
Phương Thảo nắm chặt tay, móng tay ấn sâu vào lòng bàn tay đến bật máu. Rồi, cô thở hắt ra, cười nhạo.
𝐓𝐫𝐚𝐧𝐓𝐡𝐢𝐏𝐡𝐮𝐨𝐧𝐠𝐓𝐡𝐚𝐨  | ☣
𝐓𝐫𝐚𝐧𝐓𝐡𝐢𝐏𝐡𝐮𝐨𝐧𝐠𝐓𝐡𝐚𝐨 | ☣
Vậy thì tốt.
𝐓𝐫𝐚𝐧𝐓𝐡𝐢𝐏𝐡𝐮𝐨𝐧𝐠𝐓𝐡𝐚𝐨  | ☣
𝐓𝐫𝐚𝐧𝐓𝐡𝐢𝐏𝐡𝐮𝐨𝐧𝐠𝐓𝐡𝐚𝐨 | ☣
Để xem... Chỗ đứng ấy giữ được bao lâu trước khi gãy.
Cô xoay người, váy lụa đen phất nhẹ qua người cô gái mới, khiến cô rùng mình vì hơi lạnh không thuộc về người sống.
❁ ⋆ 。゚・𝐄𝐧𝐝・゚。 ⋆ ❁
.
.
Không ai cả, tớ chính là người thức đến tận 1 giờ sáng để viết fic mới. :>

#3 : | Vết Ngứa Trong Máu. |

.
.
Có một sự thật là tớ rất là sợ tâm linh, hay là kinh dị.
.
.
Nhưng mà viết truyện kinh dị thì tớ viết được. 🥹
✿ ❀ ⋆。゚・・゚。⋆ ❀ ✿
.
.
NovelToon
#3 : | Vết Ngứa Trong Máu |
Trần Thị Phương Thảo không nói gì từ đầu buổi tối.
Khi cả nhà đang dùng bữa mỗi người đều gác ánh mắt lên Mỹ Chi như thú hoang nhìn con mồi non thì chỉ riêng Phương Thảo… không nhìn.
Cô đang lắng nghe.
Không phải tiếng muỗng va vào sứ, cũng không phải giọng nói ngọt như rượu pha thuốc của mẹ.
Mà là tiếng gợn trong máu cô. Một thứ mà từ nhỏ, cô luôn cảm nhận được như giác quan thứ bảy của dòng họ.
Và tối nay… bên trong cơ thể của cô lại ngứa bất thường.
Không phải vì khó chịu. Mà là vì nó đang không chảy theo cách nó vẫn từng chảy.
❀⋆。°✩✧ 𓂃 𓈒 ⋆。°✩❀
Lúc nửa đêm...
Phương Thảo ngồi trong thư phòng riêng, ánh nến lung lay.
Cuốn "Thư huyết mạch" trải trước mặt cô, một cuốn sách cấm mà chỉ người thừa kế được chạm vào.
Mở ra, trang thứ 13… chữ máu đã khô, nhưng lời nguyền vẫn chưa chết.
Cô đọc lại một đoạn lệnh cũ, từng bị đánh dấu “không áp dụng nữa”
“ Nếu một đóa hoa mọc không từ rễ, thì mạch của những hoa còn lại sẽ rối. Phải cắt nhánh ấy trước khi nó thành dây leo siết cổ vườn. ”
𝐓𝐫𝐚𝐧𝐓𝐡𝐢𝐏𝐡𝐮𝐨𝐧𝐠𝐓𝐡𝐚𝐨  | ☣
𝐓𝐫𝐚𝐧𝐓𝐡𝐢𝐏𝐡𝐮𝐨𝐧𝐠𝐓𝐡𝐚𝐨 | ☣
Dòng họ mình không dung thứ cho sự lạ. Mỗi nhánh mọc lệch đều phải bị cắt – trước khi nó trổ quả.
𝐓𝐫𝐚𝐧𝐓𝐡𝐢𝐏𝐡𝐮𝐨𝐧𝐠𝐓𝐡𝐚𝐨  | ☣
𝐓𝐫𝐚𝐧𝐓𝐡𝐢𝐏𝐡𝐮𝐨𝐧𝐠𝐓𝐡𝐚𝐨 | ☣
Thứ máu trong người cô ta... không cùng mạch.
𝐓𝐫𝐚𝐧𝐓𝐡𝐢𝐏𝐡𝐮𝐨𝐧𝐠𝐓𝐡𝐚𝐨  | ☣
𝐓𝐫𝐚𝐧𝐓𝐡𝐢𝐏𝐡𝐮𝐨𝐧𝐠𝐓𝐡𝐚𝐨 | ☣
Nó khiến huyết của ta nghẹn lại ở cổ tay.
𝐓𝐫𝐚𝐧𝐓𝐡𝐢𝐏𝐡𝐮𝐨𝐧𝐠𝐓𝐡𝐚𝐨  | ☣
𝐓𝐫𝐚𝐧𝐓𝐡𝐢𝐏𝐡𝐮𝐨𝐧𝐠𝐓𝐡𝐚𝐨 | ☣
Một đóa hoa mới... nhưng không mọc từ đất nhà.
𝐓𝐫𝐚𝐧𝐓𝐡𝐢𝐏𝐡𝐮𝐨𝐧𝐠𝐓𝐡𝐚𝐨  | ☣
𝐓𝐫𝐚𝐧𝐓𝐡𝐢𝐏𝐡𝐮𝐨𝐧𝐠𝐓𝐡𝐚𝐨 | ☣
Vậy rễ của nó đâm xuống từ đâu ?
𝐓𝐫𝐚𝐧𝐓𝐡𝐢𝐏𝐡𝐮𝐨𝐧𝐠𝐓𝐡𝐚𝐨  | ☣
𝐓𝐫𝐚𝐧𝐓𝐡𝐢𝐏𝐡𝐮𝐨𝐧𝐠𝐓𝐡𝐚𝐨 | ☣
Mạch máu của tổ tiên đang sưng tấy. Và ta là người duy nhất nghe được tiếng mạch thét lên.
Tay của Phương Thảo siết lại đoạn ghi chú bằng móng tay đỏ sẫm...
𝐓𝐫𝐚𝐧𝐓𝐡𝐢𝐏𝐡𝐮𝐨𝐧𝐠𝐓𝐡𝐚𝐨  | ☣
𝐓𝐫𝐚𝐧𝐓𝐡𝐢𝐏𝐡𝐮𝐨𝐧𝐠𝐓𝐡𝐚𝐨 | ☣
Nếu cô ta thật sự được chọn bởi lời tiên tri…
𝐓𝐫𝐚𝐧𝐓𝐡𝐢𝐏𝐡𝐮𝐨𝐧𝐠𝐓𝐡𝐚𝐨  | ☣
𝐓𝐫𝐚𝐧𝐓𝐡𝐢𝐏𝐡𝐮𝐨𝐧𝐠𝐓𝐡𝐚𝐨 | ☣
Vậy ta phải là người kiểm chứng điều đó… bằng dao.
𝐓𝐫𝐚𝐧𝐓𝐡𝐢𝐏𝐡𝐮𝐨𝐧𝐠𝐓𝐡𝐚𝐨  | ☣
𝐓𝐫𝐚𝐧𝐓𝐡𝐢𝐏𝐡𝐮𝐨𝐧𝐠𝐓𝐡𝐚𝐨 | ☣
Đừng có để ta đúng.Vì nếu đúng… cô ta sẽ phải chết trước khi căn nhà này thức dậy.
Cô gập sách lại. Một giọt máu rơi xuống dòng chữ cuối cùng. Trang giấy hút lấy, như một cái lưỡi liếm lời nguyền vừa tỉnh dậy.
❀⋆。°✩✧ 𓂃 𓈒 ⋆。°✩❀
ĐÊM THỨ HAI: CÁNH CỬA THỞ & TIẾNG GỌI KHÔNG MANG TÊN
Hành lang phía Tây của Lầu Ngọc Máu dài và lạnh như ruột rắn.
Mỹ Chi bước qua đó một mình, trong khi các phòng khác đều khóa kín như mắt kẻ đang giả vờ ngủ.
Cô không hiểu vì sao mình lại đi.
Chỉ là... tiếng gọi đó… “ 𝗻𝗼́ 𝗺𝗼̛̀𝗶, 𝗻𝗼́ 𝘃𝗮𝗻, 𝗻𝗼́ 𝗱𝘂̣. ”
Cửa phòng số 8 mở ra không cần chạm tay.
Chỉ nghe một tiếng “lách tách” rất nhỏ – như âm thanh của một trái tim vừa bắt đầu rã đông.
❀⋆。°✩✧ 𓂃 𓈒 ⋆。°✩❀
Bên trong, không phải là một căn phòng.
Không có đèn.
Không có giường.
Không có bàn.
Chỉ có đá. Đá lạnh. Đá thở. Đá rịn ẩm như mô thịt.
Trên vách tường đối diện, có một khe nứt mảnh – mảnh đến mức chỉ một tia thở nhẹ cũng khiến không khí rít lên như kim loại cào sắt.
𝐏𝐡𝐮𝐨𝐧𝐠𝐌𝐲𝐂𝐡𝐢  | ౨ৎ
𝐏𝐡𝐮𝐨𝐧𝐠𝐌𝐲𝐂𝐡𝐢 | ౨ৎ
| Tò mò - lại gần |
𝐏𝐡𝐮𝐨𝐧𝐠𝐌𝐲𝐂𝐡𝐢  | ౨ৎ
𝐏𝐡𝐮𝐨𝐧𝐠𝐌𝐲𝐂𝐡𝐢 | ౨ৎ
Ai... đang ở trong đó ?
Không ai trả lời.
Chỉ có một tiếng thở khô, như thể ai đó không có phổi nhưng vẫn cố hít lấy mùi da thịt của cô.
Cô áp tay vào khe nứt.
Và giây phút ấy… cô thấy một hình ảnh vụt lên trong đầu – nhanh, mờ, như một giấc mơ bị cắt nửa chừng...
• 𝙈𝙤̣̂𝙩 𝙘𝙤̂ 𝙜𝙖́𝙞 𝙜𝙞𝙤̂́𝙣𝙜 𝙝𝙚̣̂𝙩 𝙘𝙤̂, • 𝙉𝙖̆̀𝙢 𝙩𝙧𝙚̂𝙣 𝙣𝙚̂̀𝙣 𝙙𝙖́ 𝙡𝙖̣𝙣𝙝, • 𝙈𝙞𝙚̣̂𝙣𝙜 𝙗𝙞̣ 𝙠𝙝𝙖̂𝙪 𝙗𝙖̆̀𝙣𝙜 𝙘𝙝𝙞̉ 𝙢𝙖́𝙪, • 𝙑𝙖̀ 𝙙𝙤̂𝙞 𝙢𝙖̆́𝙩... 𝙫𝙖̂̃𝙣 𝙢𝙤̛̉.
Nhưng không phải để nhìn, mà để chờ cô đến gần hơn một chút nữa...
Từ phía sau khe nứt, vang lên tiếng nói – không mang giọng người.
Không cao. Không thấp. Chỉ là giọng của chính cô... nhưng ngược.
𝐌𝐲𝐂𝐡𝐢 [𝐋𝐢𝐧𝐡 𝐡𝐨̂̀𝐧.]
𝐌𝐲𝐂𝐡𝐢 [𝐋𝐢𝐧𝐡 𝐡𝐨̂̀𝐧.]
Chi...
𝐌𝐲𝐂𝐡𝐢 [𝐋𝐢𝐧𝐡 𝐡𝐨̂̀𝐧.]
𝐌𝐲𝐂𝐡𝐢 [𝐋𝐢𝐧𝐡 𝐡𝐨̂̀𝐧.]
Mày nhớ không ?
𝐌𝐲𝐂𝐡𝐢 [𝐋𝐢𝐧𝐡 𝐡𝐨̂̀𝐧.]
𝐌𝐲𝐂𝐡𝐢 [𝐋𝐢𝐧𝐡 𝐡𝐨̂̀𝐧.]
Chúng ta đã từng... bị gỡ bỏ khỏi gia đình này.
𝐌𝐲𝐂𝐡𝐢 [𝐋𝐢𝐧𝐡 𝐡𝐨̂̀𝐧.]
𝐌𝐲𝐂𝐡𝐢 [𝐋𝐢𝐧𝐡 𝐡𝐨̂̀𝐧.]
Lần trước mày mở... tao chết.
𝐌𝐲𝐂𝐡𝐢 [𝐋𝐢𝐧𝐡 𝐡𝐨̂̀𝐧.]
𝐌𝐲𝐂𝐡𝐢 [𝐋𝐢𝐧𝐡 𝐡𝐨̂̀𝐧.]
Lần này mày mở thì... tao sẽ sống !
Mỹ Chi lùi lại. Tay cô đầy nước, nước từ bức tường ? Hay từ lòng bàn tay đang chảy máu?
Cô nhìn xuống.
Không vết thương.
Nhưng sàn đá thấm đỏ.
Cuối cùng, trước khi cánh cửa đóng lại...
𝐌𝐲𝐂𝐡𝐢 [𝐋𝐢𝐧𝐡 𝐡𝐨̂̀𝐧.]
𝐌𝐲𝐂𝐡𝐢 [𝐋𝐢𝐧𝐡 𝐡𝐨̂̀𝐧.]
Căn phòng này không thuộc về em...
𝐌𝐲𝐂𝐡𝐢 [𝐋𝐢𝐧𝐡 𝐡𝐨̂̀𝐧.]
𝐌𝐲𝐂𝐡𝐢 [𝐋𝐢𝐧𝐡 𝐡𝐨̂̀𝐧.]
Nhưng em là mảnh còn lại của nó.
RẦM... ! !
Cánh cửa đóng mạnh lại sau lưng
❀⋆。°✩✧ 𓂃 𓈒 ⋆。°✩❀
ĐÊM THỨ HAI – ÁNH NHÌN ĐẦU TIÊN
Hành lang phía Tây của Lầu Ngọc Máu vắng như cổ họng người đã chết lâu năm.
Trần Thảo Linh ôm một tập sách cũ, bước ngang qua dãy phòng cuối cùng để về phòng số 6.
Gió hắt ra từ đầu hành lang, đèn mờ chớp tắt ba nhịp.
Và rồi cô thấy...
Mỹ Chi đứng trước căn phòng số 8, cửa vừa bật mở một cách lặng lẽ như có ai từ bên trong kéo.
Mái tóc dài, váy trắng đơn giản, ánh mắt mơ hồ như đang nghe tiếng gọi không thuộc về cõi này.
Linh dừng lại, nép sau cây cột đá. Cô không định rình, nhưng đôi mắt tự khép nửa mí, tim tự đánh rơi một nhịp.
𝐓𝐫𝐚𝐧𝐓𝐡𝐚𝐨𝐋𝐢𝐧𝐡  | 𖤐
𝐓𝐫𝐚𝐧𝐓𝐡𝐚𝐨𝐋𝐢𝐧𝐡 | 𖤐
| Cô ta... đúng là khác.
𝐓𝐫𝐚𝐧𝐓𝐡𝐚𝐨𝐋𝐢𝐧𝐡  | 𖤐
𝐓𝐫𝐚𝐧𝐓𝐡𝐚𝐨𝐋𝐢𝐧𝐡 | 𖤐
| Không ai dám bước tới căn phòng đó.
𝐓𝐫𝐚𝐧𝐓𝐡𝐚𝐨𝐋𝐢𝐧𝐡  | 𖤐
𝐓𝐫𝐚𝐧𝐓𝐡𝐚𝐨𝐋𝐢𝐧𝐡 | 𖤐
| Vậy mà cô ta lại đi như thể nó đã chờ cô ta từ rất lâu.
Mỹ Chi quay đầu thoáng chốc, không nhìn thấy ai rồi bước vào. Lặp lại tình huống.
Cửa đóng lại như được hít kín. Gió lặng thinh.
Thảo Linh vẫn đứng im một lúc.
Không hiểu vì sao mình không rời đi.
Cô ghét sự bất thường. Ghét những thứ mềm yếu.
Nhưng lúc ấy… trong ánh nến tàn, cô thấy Mỹ Chi như một vệt sáng lạc trong mê cung xám xịt.
𝐓𝐫𝐚𝐧𝐓𝐡𝐚𝐨𝐋𝐢𝐧𝐡  | 𖤐
𝐓𝐫𝐚𝐧𝐓𝐡𝐚𝐨𝐋𝐢𝐧𝐡 | 𖤐
| Cô ta … như không thuộc về nơi này. Mà cũng có thể… chính vì thế nên mình mới thấy được cô ta.
Tối đó, Thảo Linh không ngủ được.
Tập sách để trên ngực, ánh mắt nhìn trần, và… cái hình ảnh cánh cửa số 8 tự mở cứ lặp lại mãi.
Đó là khoảnh khắc đầu tiên.
Chưa phải là thương.
Nhưng là ấn tượng khắc âm, khó xóa.
❁ ⋆ 。゚・𝐄𝐧𝐝・゚。 ⋆ ❁
.
.
Truyện của tớ viết mà tớ sợ đó các cậu...
.
.
Nhất là mấy đoạn chọn ảnh kinh dị nó ra ảnh m.a không à. 😭

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play