[Yoshiki X Hikaru] Nếu Một Mai Tớ Nói Tớ Thích Cậu Thì Sao?
nếu một mai tớ nói tớ thích cậu thì sao?
thuyền đen x trắng (cụ thể hơn là yoshiki top và hikaru bot) nên mọi người hãy tôn trọng.
chú thích:
//ABC//: suy nghĩ.
*ABC*: hành động.
“ABC”: tin nhắn, chữ viết, dòng chữ hoặc là lời nói trong quá khứ.
‘ABC’: nhấn mạnh.
bộ truyện này cốt truyện sẽ khác hoàn toàn tác phẩm gốc ‘Mùa Hè Hikaru Chết’ và sẽ không bao gồm các nhân vật, các tình tiết khác trong tác phẩm gốc.
LƯU Ý:
- sẽ có oc (các nhân vật tui tự tạo và thêm vào).
- đôi khi sẽ ooc, không giống hoàn toàn trong tác phẩm gốc 100%.
- sở thích của Yoshiki và Hikaru trong truyện này sẽ khác trong tác phẩm gốc.
ánh nắng sớm len qua những tán lá, rải xuống con đường làng lớp vàng dịu nhẹ. Gió buổi sáng mơn man, thổi bay vài sợi tóc mái của Yoshiki. Tiếng ve còn thưa thớt, lẫn trong không gian yên tĩnh của một ngày hè mới bắt đầu.
trên bậc tam cấp của cửa tiệm tạp hóa nhỏ cuối làng, hai cậu thiếu niên ngồi cạnh nhau. Tay mỗi người cầm một que kem que lạnh buốt, vỏ giấy vừa mới bóc xong còn nằm lăn lóc dưới chân.
trong khi đó, Hikaru vẫn luôn cười khúc khích, cậu vừa đưa kem lên miệng liếm một cái dài lười biếng và vừa nhìn chăm chăm vào Yoshiki.
Indou Hikaru
này, Yoshiki, cậu biết điều gì là tuyệt nhất trong ngày hôm nay không?
Indou Hikaru
chính là được thưởng thức kem dưa hấu đó!
Tsujinaka Yoshiki
*cười trừ*
Yoshiki không đáp, chỉ nhướn mày liếc sang, rồi lặng lẽ cắn một miếng kem của mình. Lạnh đến buốt răng, nhưng cậu vẫn không rời mắt khỏi khoảng trời xanh thẳm trước mặt.
Hikaru nhìn bạn mình chằm chằm một lúc, rồi cười nhẹ. Trong ánh sáng mờ sương của buổi sớm, đôi mắt cậu ánh lên như có gì đó vừa thân quen, vừa xa lạ.
hai đứa ngồi lặng bên nhau, không cần nhiều lời. Tiếng giấy kem xào xạc, tiếng gió nhẹ, tiếng cười khẽ, tất cả như một khoảnh khắc vĩnh cửu giữa mùa hè - nơi thời gian ngưng đọng chỉ để giữ lại một buổi sáng bình dị, cùng ăn kem, bên người bạn không thể thay thế.
Hikaru cười, một nụ cười có vẻ tự nhiên… nếu không để ý kỹ đến cái cách cậu nắm chặt que kem đến mức ngón tay trắng bệch. Gió thổi qua làm vạt áo phồng lên nhẹ nhẹ, nhưng cậu chẳng buồn nhìn. Mắt vẫn dán vào khoảng không phía trước, nơi Yoshiki đang ngồi, lặng lẽ như thường lệ.
Indou Hikaru
cậu ăn nhanh thật đó~ *giọng cố giữ bình thản*
Yoshiki chỉ khẽ gật đầu, chẳng quay sang, cũng chẳng đáp gì thêm.
dẫu là như vậy, nhưng cổ họng của Hikaru đột nhiên nghẹn lại. Câu định nói đã dừng ở đầu lưỡi lần thứ bao nhiêu rồi nhỉ?
chỉ ba chữ, mà sao khó đến vậy? Mỗi lần nghĩ đến việc thốt ra, tim cậu lại đập nhanh hơn một nhịp, không phải vì hồi hộp, mà vì sợ, sợ mọi thứ sẽ đổi khác, sợ mất đi sự gần gũi này.
cậu lại nhìn Yoshiki. Nhìn cái gáy cậu ấy đọng chút mồ hôi dưới nắng sớm, nhìn đôi vai gầy khẽ rung nhẹ theo nhịp thở, nhìn… và chỉ dám nhìn.
sự gượng gạo không nằm ở lời nói, mà nằm ở sự im lặng. Một khoảng lặng mà chính Hikaru cũng không chịu nổi, nhưng lại chẳng đủ dũng cảm để phá vỡ nó.
cậu gọi khẽ, như thể chỉ để xác nhận người kia vẫn còn ở đó.
Tsujinaka Yoshiki
mày có chuyện gì sao? *quay sang nhìn Hikaru*
Indou Hikaru
…không có gì. *cúi mặt xuống đất*
Hikaru cười gượng, như mọi lần. Một nụ cười quá giống thật, đến nỗi chính cậu cũng sợ nó.
Tsujinaka Yoshiki
có chuyện gì, mày cứ nói tao đi, không cần phải giấu tao đâu Hikaru. *bắt đầu nhăn mặt*
nếu như Yoshiki đã muốn như vậy, cậu cũng chẳng cần tha thiết giấu cái tình cảm này làm chi.
Hikaru mím môi. Đôi mắt cậu hơi run, như đang soi mói từng biểu cảm nhỏ nhất của người bạn thân bên cạnh.
Indou Hikaru
…nếu một mai tớ nói tớ thích cậu thì sao?
không có tiếng ve. Không có tiếng gió. Chỉ có tim Hikaru đang đập rất rõ trong lồng ngực cậu.
bỗng dưng, gió lại bắt đầu thổi qua tóc, đi kèm theo cơn gió lại là tiếng ve vỡ vụn. Yoshiki hơi khựng lại. Cậu không trả lời ngay, cũng không quay đầu nhìn.
Hikaru vẫn tiếp tục, giọng nhỏ dần, mắt cụp xuống nhìn đôi giày đã bạc màu:
Indou Hikaru
không phải là tớ đang thích cậu gì đâu, chỉ là… tớ nghĩ thử thôi. Nếu một ngày nào đó tớ thích cậu, thì…
cậu cười khẽ. Một nụ cười rất mỏng, như để giấu đi chút run rẩy trong giọng
Indou Hikaru
cậu sẽ xa lánh tớ à? Hay… vẫn ngồi cạnh như bây giờ?
lần này, Yoshiki mới quay sang, mắt cậu lặng lẽ nhìn Hikaru một lúc lâu.
Tsujinaka Yoshiki
nếu một mai mày thích tao..?
Tsujinaka Yoshiki
tao cũng sẽ không biết mình nên làm gì đâu, Hikaru à. *cười trừ*
Tsujinaka Yoshiki
thật đấy!
cậu chỉ nhìn Yoshiki một cách chăm chú, như thể đang cố tìm xem đằng sau nụ cười trừ ấy là gì. Là bối rối thật sao? Hay… là đang từ chối khéo?
một cơn gió nhẹ thổi qua, cuốn theo mùi lúa chín đầu mùa, ngai ngái và ngọt dịu. Thời gian như ngừng lại một giây, rồi tiếp tục trôi.
Indou Hikaru
tớ chỉ nói như vậy thôi…
nhưng thật ra không phải. Cậu nói ra là vì lòng tràn ngập cảm xúc, là vì không kìm được nữa. Nhưng cuối cùng… vẫn phải giả vờ như không có gì xảy ra. Như một vết xước được chính mình che lại bằng nụ cười nhạt.
Hikaru cười nhẹ, không quay sang, mắt nhìn xuống mặt đường lấm tấm đá vụn. Bóng nắng nghiêng dài đổ qua vai cậu, mờ nhạt như chính cảm xúc đang cố giấu.
Indou Hikaru
không sao đâu. Cậu không cần phải nói gì. Chỉ cần vẫn ngồi cạnh tớ… là được rồi.
lần này, Yoshiki không trả lời bằng lời.
anh thấy vậy liền chầm chậm đưa tay ra, ngập ngừng trong vài giây rồi khẽ đặt lên mu bàn tay của Hikaru. Bàn tay hơi lạnh, vì cây kem hay vì điều gì khác, Yoshiki cũng không biết.
Indou Hikaru
*giật mình kẽ*
Hikaru giật mình khẽ, nhưng cậu không rút tay lại.
cả hai cứ ngồi đó, tay chạm tay, mắt không nhìn nhau, miệng không nói thêm điều gì. Nhưng trong im lặng, có điều gì đó… đã đổi khác.
Tsujinaka Yoshiki
cùng đi chợ thôi, Hikaru.
Hikaru ngẩng lên nhìn Yoshiki. Đôi mắt cậu khẽ lay động, như đang hỏi “vậy là gì?”, nhưng không thành lời.
Yoshiki đứng dậy, phủi nhẹ bụi trên quần, rồi đưa tay về phía cậu:
Tsujinaka Yoshiki
đi chợ thôi. Chắc mày cũng đã đói bụng rồi mà?
giọng anh nhẹ hẫng, như chẳng có chuyện gì vừa xảy ra. Nhưng ánh mắt… lại không dám nhìn quá lâu vào mắt Hikaru.
Hikaru lặng người vài giây, rồi cũng nắm lấy tay Yoshiki để đứng dậy. Tay họ buông ra ngay sau đó, như chưa từng chạm.
nhưng thật ra, cái chạm ấy đã để lại gì đó rất rõ trong lòng cả hai.
tâm tư của Yoshiki
trên đường ra chợ, Hikaru đi phía trước, tay đút túi, dáng lưng thẳng và bước chân vô tư như mọi lần. Nắng rọi qua mái tóc sáng màu của cậu, tạo thành một viền sáng mềm mại, khiến Yoshiki bất giác nhìn lâu hơn cần thiết.
Tsujinaka Yoshiki
//tao thích mày, Hikaru.//
Yoshiki đã nghĩ câu đó nhiều lần rồi, nhưng lần này nó vang lên rõ ràng hơn trong đầu. Không còn là “có thể”, hay “giống như”, mà là một sự thừa nhận lặng thầm. Không ồn ào, không cuồng nhiệt, chỉ là một cảm giác sâu sắc, âm ỉ, và dai dẳng.
anh nắm chặt tay bên túi áo, mắt nhìn vào lưng Hikaru như muốn nói ra, nhưng cổ họng chỉ siết lại, không phát thành lời.
Tsujinaka Yoshiki
//nếu tao nói tao cũng thích mày… thì sao?//
vì Hikaru… vẫn đang ở cạnh cậu. Cười, nói, đi bên nhau mỗi ngày như hai đứa bạn thân. Nếu tỏ tình rồi đánh mất tất cả… thì Yoshiki không biết mình sẽ sống tiếp mùa hè này như thế nào nữa.
Tsujinaka Yoshiki
//thôi vậy.
Im lặng vẫn an toàn hơn.
Chỉ cần nó vẫn ở đây… là đủ rồi.//
Yoshiki thở ra thật khẽ, rồi rảo bước nhanh hơn một chút để bắt kịp Hikaru, giả vờ như không có gì trong lòng mình vừa vỡ.
Yoshiki bước lên đi ngang hàng với Hikaru.
hai người chẳng nói gì suốt quãng đường ra chợ. Tiếng bước chân chạm mặt đất xen lẫn tiếng ve cuối mùa. Tưởng như không khí vẫn bình thường, như mọi ngày, nhưng chính cái quá bình thường ấy khiến Yoshiki thấy nghèn nghẹn trong ngực.
Hikaru khẽ liếc sang, rồi bất ngờ hỏi:
Indou Hikaru
này, hôm nay cậu im lặng hơi lâu đấy.
Indou Hikaru
tớ bắt đầu bực mình rồi đó!
Tsujinaka Yoshiki
ừ… chắc do nóng quá.
Hikaru gật đầu, nhưng ánh mắt vẫn đặt lên khuôn mặt Yoshiki một lúc lâu.
Yoshiki dừng bước nửa giây, rồi lại bước tiếp.
Tsujinaka Yoshiki
đừng nghĩ nhiều. Mày không làm gì sai cả.
Indou Hikaru
Nhưng cậu nhìn tớ… khác lắm. *thì thầm*
Hikaru nhìn Yoshiki thật lâu.
cậu biết ánh mắt đó. Biết sự ngập ngừng đó. Biết cái cách Yoshiki khẽ quay đi mỗi khi cậu lại gần, biết cái cách cậu ấy tránh ánh nhìn, nhưng lại luôn cố gắng ở cạnh mình. Rất gần, nhưng không dám chạm.
Indou Hikaru
//mình biết…Yoshiki cũng sẽ có một chút tình cảm với mình…//
mặc dù Hikaru biết, nhưng cậu không nói.
Indou Hikaru
//nếu mình giả vờ không biết, thì cậu ấy sẽ không cần chọn giữa tình cảm và tình bạn…//
Indou Hikaru
//nếu mình giả vờ không thấy… thì chúng mình vẫn có thể đi bên nhau như bây giờ. Như mọi ngày…//
cậu quay mặt đi, giả vờ chăm chú nhìn hàng quán phía trước, rồi nói như thể chưa từng có khoảng lặng đó giữa hai người:
Indou Hikaru
này, đi mua dưa hấu đi. Mẹ tớ bảo hôm nay giảm giá.
chỉ một câu rất bình thường, rất quen thuộc. Nhưng đó là cách Hikaru giữ lấy Yoshiki, theo một kiểu nhẹ nhàng nhất mà cậu có thể làm, ngay cả khi phải giả vờ không biết đến cảm xúc thật của người kia.
cả ngày hôm đó, họ không nói gì về chuyện sáng nay.
đi chợ, nấu ăn, dọn dẹp, mọi thứ diễn ra bình thường đến mức giả tạo. Hikaru vẫn cười nói, vẫn trêu Yoshiki vì chọn nhầm loại rau, vẫn ngồi gọt cà rốt trong bếp như thể không có chuyện gì từng lướt qua giữa hai người.
và Yoshiki cũng cố gắng làm như vậy.
anh cười lại, trả lời những câu hỏi vô thưởng vô phạt, kể chuyện ông hàng xóm mới nuôi con chó, hay giả vờ than phiền trời nóng.
nhưng trong đầu, tất cả những gì Yoshiki có thể nghĩ đến chỉ là:
Tsujinaka Yoshiki
//tại sao lại dễ dàng như thế?
tại sao mình có thể lờ đi mọi thứ, trong khi tim mình rối tung cả lên?//
tối đến, sau khi Hikaru ra về, Yoshiki đóng cửa lại, tựa trán vào cánh gỗ lạnh.
căn nhà bỗng im ắng lạ thường. Không còn tiếng bát đũa va nhau, không còn tiếng Hikaru gọi “Này, cho tớ miếng nước” hay “Cậu nêm mặn đấy, Yoshiki.”
chỉ còn lại tiếng đồng hồ tích tắc, và tiếng lòng mình đang dội ngược.
anh ngồi xuống mép giường, chống tay lên trán.
Tsujinaka Yoshiki
nó biết mình có tình cảm với nó…chắc chắn là biết…
Tsujinaka Yoshiki
nhưng nó lại chọn im lặng. Chọn bình thường.
Yoshiki khẽ cười, một tiếng cười mệt mỏi.
Tsujinaka Yoshiki
tao không thích mày đâu, Hikaru…
Tsujinaka Yoshiki
tao yêu mày, yêu mày rất nhiều…
Tsujinaka Yoshiki
yêu mày nhất trên đời…
Tsujinaka Yoshiki
giá như, tao nói được những lời này vào lúc sáng sớm thì hay biết mấy…
bên ngoài cửa sổ, tiếng gió đêm lùa qua từng khe lá. Trong phòng, ánh đèn đường hắt qua rèm, in lên tường những bóng hình chao đảo.
tim Yoshiki đã mệt. Trái tim gồng gánh nỗi thương một người mà chẳng dám giữ, cuối cùng cũng rã rời mà lặng đi.
anh chìm vào giấc ngủ lúc nào không hay.
một giấc ngủ chập chờn, nặng trĩu. Trong mơ, anh thấy Hikaru, vẫn là dáng người quen thuộc ấy, vẫn ánh mắt và nụ cười ấy, quay lưng bước đi dưới nắng sớm. Yoshiki muốn gọi, muốn chạy tới, nhưng chân như bị níu lại bởi chính im lặng của bản thân.
Hikaru không quay đầu lại.
và trong mơ, anh chỉ biết đứng nhìn bóng lưng ấy nhỏ dần, cho đến khi tan vào nắng, như chưa từng tồn tại.
Yoshiki cũng đã biết ghen
sáng hôm sau, Yoshiki thức dậy khi ánh nắng đã len vào tận phòng, hắt lên góc gối nơi cậu vẫn còn đang nằm nghiêng.
đầu hơi nhức. Mắt khô và nặng.
anh dụi mắt, ngồi dậy thật chậm. Căn phòng vẫn vậy, im lặng, trống rỗng, và mang theo mùi lạnh của một đêm dài không mộng đẹp.
Tsujinaka Yoshiki
//là mơ thôi…chỉ là mơ…//
nhưng Yoshiki vẫn cảm thấy nghẹn trong cổ họng. Cảm giác thấy Hikaru rời đi mà không ngoảnh lại… vẫn như thật.
điện thoại anh bỗng rung lên một cái rất khẽ.
Yoshiki giật mình ngẩng lên, tim chợt đập mạnh.
không hiểu vì tiếng chuông, hay vì cái tên hiện trên màn hình: Hikaru.
một dòng tin nhắn đơn giản:
“đi chơi không? Chiều tớ qua rủ.”
Tsujinaka Yoshiki
*sững người*
anh không biết nên cười hay nên buồn. Một phần trong lòng nhẹ đi, nhưng một phần khác… lại nặng nề hơn.
Tsujinaka Yoshiki
nó ấy vẫn vậy. Vẫn nói như không có chuyện gì. Vẫn là Hikaru như mọi ngày.
Yoshiki nhìn dòng tin, tim thắt lại.
Tsujinaka Yoshiki
tao vừa mơ thấy mày quay lưng rời đi mà không nói gì. Và giờ, mày lại rủ tao đi chơi như chưa từng có gì giữa hai đứa.
ngón tay anh gõ vài dòng:
chiều hôm đó, Hikaru đạp xe đến trước cổng, vẫn như mọi lần, cậu gọi to:
Indou Hikaru
Yoshikiiiii! Nhanh lên!
Yoshiki mở cửa, bước ra với ánh nhìn quen thuộc, nhưng lòng vẫn còn nguyên sự xáo trộn từ giấc mơ đêm qua.
Tsujinaka Yoshiki
//sao mày có thể vô tư đến thế?
hay là… nó đang cố giả vờ như mình?//
họ cùng đạp xe ra cánh đồng phía nam thị trấn, nơi có một con đường đất nhỏ dẫn đến một quán nước ven bờ sông.
trên đường đi, họ nói về những chuyện vặt:
Indou Hikaru
cậu còn nhớ hồi lớp 7 tớ ngã vào bụi tre không?
Tsujinaka Yoshiki
nhớ chứ, mày gào như bị g//iết ấy…
Indou Hikaru
còn hơn là bị ong đốt như cậu năm ngoái!
tiếng cười vang lên, tự nhiên đến mức khiến Yoshiki tự hỏi:
Tsujinaka Yoshiki
//có khi nào… chúng ta cứ mãi thế này thì tốt biết mấy…//
khi đến nơi, họ gọi hai ly soda chanh, rồi ngồi trên bờ đá, ngắm dòng nước lấp lánh dưới nắng.
Hikaru và Yoshiki cứ thế mà tiếp tục kể nhưng câu chuyện từ xa xưa của mình, cho đến khi hai ly soda của cả hai gần như đã sắp cạn.
sau khi uống soda xong, cả hai rảo xe chậm rãi dọc bờ sông, không ai nói gì nhiều, chỉ là những cái lặng yên thoải mái, như thể họ đã quen thuộc với sự có mặt của nhau đến mức chẳng cần phải nói thêm.
bỗng điện thoại Hikaru rung lên. Cậu dừng lại, mở ra xem, rồi khẽ cười, một nụ cười nhẹ thôi, nhưng Yoshiki cảm nhận rõ sự thay đổi.
Yoshiki hỏi, giọng không cố gượng, nhưng hơi cứng lại.
Indou Hikaru
à, anh Ryuu. Người trong nhóm tình nguyện hôm trước tớ kể ấy.
Hikaru gõ vài chữ, rồi bấm gửi, không chút bận tâm.
Tsujinaka Yoshiki
anh ta nhắn gì cho mày vậy?
Indou Hikaru
chỉ hỏi mai tớ có đến không thôi. Ổng hay giỡn lắm, lúc nào cũng bảo tớ ‘bỏ rơi ảnh’. *cười nhẹ*
câu nói chẳng có gì quá mức, nhưng Yoshiki thấy khó chịu một cách vô lý.
Tsujinaka Yoshiki
//tao mới là người bị bỏ rơi thì đúng hơn.
Mày đang đi chơi với tao, vậy mà vẫn cười vì tin nhắn của người khác.//
suốt phần còn lại của buổi đi chơi, Yoshiki im lặng nhiều hơn. Không còn trêu ghẹo Hikaru như thường, cũng chẳng đạp xe nhanh như mọi lần. Anh chỉ lặng lẽ đi cạnh, đầu óc quay cuồng với đủ loại cảm xúc:
Tsujinaka Yoshiki
//anh ta là ai?//
Tsujinaka Yoshiki
//mày nhắn tin với anh ta thường xuyên đến mức nào?//
Tsujinaka Yoshiki
//và tệ nhất là, nếu một ngày mày hết thích tao và đi thích anh ta thì sao..?//
Tsujinaka Yoshiki
//tao sẽ chẳng là gì trong mắt mày nữa cả, hay sao..?//
Indou Hikaru
ê, cậu làm sao thế? Mặt nhăn như khỉ vậy đó~ *vương vai*
Yoshiki giật mình, vội xua tay:
Tsujinaka Yoshiki
không, không gì cả.
anh cười nhạt. Nhưng ánh mắt lại nhìn xa xăm, nơi sóng nước lấp lánh phản chiếu ánh chiều, cũng giống như tâm trạng anh bây giờ: gợn nhẹ, nhưng không thể dập tắt.
Yoshiki nằm nghiêng trong phòng, ánh sáng điện thoại hắt lên trần như vệt sáng duy nhất giữa bóng tối mờ mịt. Anh đã mở đoạn hội thoại với Hikaru ít nhất năm lần… rồi lại tắt.
đã gửi từ nửa tiếng trước. Hikaru đã seen. Nhưng không trả lời ngay.
Tsujinaka Yoshiki
chắc đang bận nhắn với “anh Ryuu”.
Tsujinaka Yoshiki
chắc đang cười với cái kiểu mà ban sáng mày đã cười.
Yoshiki ngồi bật dậy, mở khung chat, ngón tay gõ vài chữ… lần này, không xoá.
“mày thân với người đấy lắm hả?”
chỉ một phút sau, Hikaru trả lời.
bên kia im lặng khá lâu. Màn hình hiện lên dòng chữ “Hikaru đang nhập…” rồi biến mất.
rồi một tin nhắn lại đến.
“không thân lắm. Nhưng ảnh tốt bụng. Sao thế?”
Yoshiki nhìn tin nhắn ấy thật lâu. Rồi nhắn lại một dòng mà đến chính anh cũng không hiểu sao mình lại dám gửi:
“nếu tao nói là tao không thích mày nói chuyện với ảnh… thì sao?”
khoảng im lặng sau đó dài như cả một mùa.
Tsujinaka Yoshiki
toang rồi…
tim Yoshiki đập mạnh. Cậu siết chặt điện thoại, gần như muốn tắt máy trốn đi.
không emoji. Không thêm chữ nào nữa. Chỉ một câu hỏi. Nhưng như đẩy hết suy nghĩ của cậu ra ánh sáng.
“cậu ghen thật rồi còn gì~ 😏”
một chiếc emoji trêu chọc đơn giản, nhưng khiến mặt Yoshiki nóng bừng.
Tsujinaka Yoshiki
Hikaru… mày… *đỏ mặt*
- “không có!! Tại mày hỏi lạ nên tao nói thế thôi.”
- “ừ thì không sao đâu. Tớ thấy vui lắm.”
dòng tin nhắn đó khiến Yoshiki khựng lại.
Tsujinaka Yoshiki
Hikaru…vui vì mình ghen?
một lúc sau, Hikaru nhắn thêm:
“chỉ cần là cậu, thì tớ vui thôi.”
tim Yoshiki như bị bóp nghẹt bởi chính sự dịu dàng ấy. Cậu không biết phải nói gì nữa, chỉ còn ngồi nhìn màn hình chớp nháy trong bóng tối.
- “ngủ đi, đồ ghen ngầm~, mai gặp nha.”
- “ngủ ngon nè, Yoshiki :3!”
màn hình điện thoại tối dần đi. Trong căn phòng im lặng, Yoshiki đặt điện thoại xuống, rúc vào chăn, tim vẫn còn đập nhanh… nhưng lần này không còn vì buồn hay tức tối.
ở đâu đó, trong căn phòng khác, Hikaru cũng mỉm cười với chiếc màn hình tối đen, rồi khẽ nhắm mắt lại.
cả hai cùng chìm vào giấc ngủ. Và trong một thế giới mà lời chưa nói được nói ra, ánh mắt dám nhìn lâu hơn, và tay có thể nắm lấy tay -
cả hai cùng bước vào chung một giấc mơ.
Download MangaToon APP on App Store and Google Play