[ W Đệ Đệ ] Kẻ Tâm Thần Để Ý Đến Tôi?
Chương 1
Một ngày mưa nặng hạt. Tại một nhà máy bỏ hoang.
Xung quanh chỉ là rừng rậm, càng khiến nơi đây thêm yên ắng, tiếng điếm đập cánh vang lên khô khốc như gõ vào hộp sọ rỗng...
Sàn xi măng ẩm ướt loang lổ dấu chân, bám bùn. Mùi sắt gỉ lẫn trong hơi nước, ngai ngái. Một bóng người đứng trong bóng tối, hoàn toàn bất động — như thể đang nghe ngóng, hoặc... đang chờ đợi điều gì đó
Gió thốc qua những khung cửa vỡ. Tiếng mưa rơi lộp độp trên mái tôn mục nát
Bóng người ấy bước ra từ vùng tối, ánh sáng nhạt của một que pháo sáng trên tay hắt lên khuôn mặt ướt mưa, đôi mắt sẫm màu, lạnh lẽo như thể đã không còn nhân tính
Ánh mắt cô trôi về khoảng không mờ sương phía trước, nơi tiếng chuông gió rít lên từng đợt trong vô vọng. Rồi cô khẽ mỉm cười
Viên Nhất Kỳ
Có vẻ như... hơi xem thường ta rồi nhỉ? ❄
Một tiếng bật cười lạnh lẽo vang lên sau câu nói. Không có gì là giận dữ, chỉ đơn thuần là sự khinh bỉ — và điềm nhiên
Tiếng cửa kim loại bị đẩy bật, vọng lại trong không gian trống rỗng như tiếng sấm giữa lòng đất
Tân Hoàng Ân
Nó... đang đến
Tiếng bước chân không vội vã — cạch… cạch… cạch… — nhưng lại khiến người ta sợ đến muốn nôn ra. Như thể kẻ đó không cần chạy. Vì dẫu cậu có trốn bao xa, cũng sẽ bị tìm thấy
Viên Nhất Kỳ
Lần này. chạy hơi xa nhỉ? ❄
Không biết từ khi nào, cô ta đã đứng phía sau. Tay áo đỏ kéo lê một vệt máu nhạt trên sàn, lưỡi dao cong ánh lên như ánh mắt của mèo trong đêm
Viên Nhất Kỳ
Nhưng ngươi biết đúng không? trốn không bao giờ là đủ ❄
Cô cúi đầu, nghiêng mặt nhìn hắn đang run rẩy như một con thỏ non bị dồn vào góc
Chương 2
Tân Hoàng Ân
Cô biết tôi là ai không, cô dám làm gì tôi thì...
Viên Nhất Kỳ
// Nâng cằm hắn lên, dùng tay ấn mạnh hai bên má buộc miệng hắn phải mở ra //
Một âm thanh ướt át vang lên. Một miếng thịt đỏ tươi lẫn máu rơi xuống sàn — dính theo vài sợi gân trắng. Hắn há hốc miệng, không phải vì kinh ngạc, mà vì không còn kiểm soát được nữa
Máu chảy từ khoé miệng hắn thành dòng mảnh, run rẩy theo từng cơn co giật. Hắn không thể nói được gì, chỉ có thể trừng mắt nhìn cô, ánh nhìn căm phẫn nhưng tràn đầy bất lực
Viên Nhất Kỳ
// Cúi xuống thật gần, nhìn thẳng vào mắt hắn. Nhếch môi cười nhẹ //
Từng mảnh thịt rơi xuống, từ tay, chân, đến bụng, máu cứ rỉ xuống không ngừng
Viên Nhất Kỳ
Hơi nhẹ thì phải ❄️
Cô nghiêng đầu quan sát, mắt nheo lại như đang cân đo một món hàng lỗi
Rồi cô bắt đầu cắt hết phần thịt bên ngoài — từng sợi tơ máu hiện ra, cô tỉ mỉ cắt tỉa như một tác phẩm nghệ thuật. Dao không đi sâu, chỉ lướt ngang da, nhưng chính sự hờ hững đó mới khiến người ta tuyệt vọng
Cô không cần phải mạnh tay. Máu sẽ tự chảy. Thịt sẽ tự tách. Và hắn… sẽ tự sụp
Một lớp da mỏng rách ra ở bắp tay, để lộ những đường gân xanh nhợt.
Cô dừng lại một chút — không phải vì thương hại, mà vì muốn ngắm. Ngắm cái cách cơ thể con người trở nên yếu đuối khi bị lột bỏ từng lớp một
Viên Nhất Kỳ
Trông ngươi chẳng khác gì những con chuột thí nghiệm ngày xưa ❄
Giọng nói của cô lạnh hơn thép. Không căm ghét. Không vui sướng. Chỉ đơn thuần là… bình thản
Tân Hoàng Ấn giãy giụa, nhưng càng vùng vẫy, máu càng trào ra nhiều hơn. Tiếng rên rỉ không rõ tiếng, hòa lẫn với tiếng dao chạm xương – một âm thanh đục, âm ỉ như tiếng rít của sắt cọ lên đá ẩm
Viên Nhất Kỳ
Tiếc là tác phẩm này hơi vụng… do chất liệu kém ❄
Chương 3
Hắn không còn giãy. Chỉ thở — từng hơi thở lẻ loi, đứt quãng, như thể cơ thể đang cố nhắc hắn rằng mình vẫn còn sống, dù chẳng còn lý do gì để sống nữa
Mắt hắn trợn trừng, nhưng ánh nhìn đã đục. Không phải vì đau. Không còn đủ tỉnh táo để cảm thấy đau.
Là sợ. Là nhục nhã.
Thứ ánh nhìn của một kẻ từng quen đứng trên người khác, nay bị xé toạc, lõa lồ như một miếng thịt ươn giữa chợ chiều
Viên Nhất Kỳ
Ngươi từng nghĩ mình là ai? ❄
Viên Nhất Kỳ
Từng đứng trên bao nhiêu người mà nghĩ sẽ không có ngày phải bò dưới chân họ? ❄
Cô không trông đợi câu trả lời. Đơn giản vì hắn không thể trả lời. Cái lưỡi đã bị cắt đi. Và cái miệng, giờ chỉ còn là một lỗ hổng rên rỉ
Viên Nhất Kỳ
Ta từng có một con mèo. Nó cũng nhìn ta bằng ánh mắt như vậy… ngay trước khi ta mổ bụng nó ra ❄
Câu nói buông ra nhẹ như khói. Nhưng trong đó là hố sâu — sâu đến mức không ai chạm tới đáy
Một dòng nước mắt chảy ra nơi khoé mắt, trộn lẫn với máu khô. Không ai rõ vì đau hay vì nỗi tuyệt vọng không thể nói thành lời. Hắn run rẩy, không còn vì lạnh, mà vì thứ gì đó vừa vỡ nát trong tâm trí
Cô bất động một lúc lâu. Rồi đột ngột đưa tay ra, vẽ nhẹ một đường máu lên trán hắn, như đang ký tên lên bức tranh mình vừa hoàn thành
Viên Nhất Kỳ
‘Kẻ nghĩ mình là Thượng Đế’.” ❄
Ngón tay chậm rãi lướt qua từng đường nét trên gương mặt. Mắt, mũi, môi – tất cả đều bị quan sát như một món đồ sắp đem ra mổ xẻ. Cuối cùng, một lưỡi dao lạnh ngắt khắc sâu vào hộp sọ, để lại vết rạch nhỏ hình chữ YQ
Bên ngoài cổng sắt hoen gỉ của nhà máy bỏ hoang, hàng chục chiếc xe cảnh sát trượt tới, bánh xe nghiến rít trên nền xi măng loang lổ. Tiếng còi hụ dồn dập, đan xen tiếng bộ đàm rè rè, vang vọng trong khoảng sân trống lạnh. Đèn chớp xanh đỏ quét lên những bức tường nứt nẻ, hắt bóng người chập chờn như ảo giác
Cánh cửa thép nặng nề bị đẩy tung, mùi ẩm mốc pha lẫn mùi máu tanh xộc ra. Bên trong, những dãy máy móc gỉ sét đứng im lìm, dây cáp rũ xuống như những sợi dây thòng lọng khổng lồ. Ở giữa khoảng trống, một cái xác nằm ngửa, đôi mắt mở to, dán chặt lên trần nhà xám xịt. Quần áo nhàu nát, vết máu khô loang ra từ vùng ngực, thấm vào nền xi măng lạnh buốt
...
[ Cảnh xác 1 ]: Hắn chạy mất rồi
...
[ Cảnh xác 3 ]: đội trưởng Vương, lần này chúng ta lại đến trễ rồi
Vương Hi
Ừm. không phải tại các cậu ❄
Vương Hi
Hắn ta xử lý quá nhanh, không để lại chút dấu vết nào ❄
Vương Hi
Việc này giao cho các cậu, tôi có việc cần xử lý ❄
...
[ Cảnh xác 4 ]: Chẳng phải đội trưởng Vương rất để ý đến các vụ án liên quan đến YQ sao?
...
[ Cảnh xác 4 ]: sao hôm nay lại rời đi sớm vậy?
...
[ Cảnh xác 3 ]: Đừng hỏi nhiều!
...
[ Cảnh xác 3 ]: nếu cậu không muốn bị đình chỉ
Download MangaToon APP on App Store and Google Play