Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

[AllLyhan]BEHIND THE SPOTLIGHT

Gương Mặt Của Sân Khấu

*....*: suy nghĩ ".....": nói nhỏ ABC..: hét,la, chửi,reo hò,... //...//: hành động 📞....: gọi điện 💬....: nhắn tin , comment,... 👤.....: người dùng...
---
Tiếng hò reo vang dội như sóng trào, đèn led nhấp nháy thành hàng dài, cả sân khấu phủ đầy ánh sáng rực rỡ. Trong tiếng nhạc sôi động, giọng hát của LyHan vang lên đầy mê hoặc – từng nốt cao, từng chuyển động cơ thể đều tròn trịa như được lập trình không sai sót.
Fan
Fan
LYHAN! LYHAN! LYHAN!
Tên cô được gào lên đến khản cả cổ từ hàng ghế khán giả. Biển lightstick màu tím phủ kín cả khán đài, lung linh như ngân hà thu nhỏ.
Nhưng chỉ có cô biết, bên dưới lớp makeup hoàn hảo và ánh đèn chói lóa… là một gương mặt gần như trống rỗng.
Kết thúc phần encore, LyHan cúi đầu chào khán giả lần cuối cùng trong đêm diễn. Cô cười – nụ cười quen thuộc mà mọi người đều nghĩ là của một người đang hạnh phúc. Nhưng chính cô lại không còn nhớ lần cuối mình cười thật sự là khi nào.
---
Phía sau cánh gà, không khí hoàn toàn khác biệt.
Tiếng giày cao gót nện vội, nhân viên tất tả tháo micro, Hạo Nam – quản lý của LyHan – đã chờ sẵn.
Hạo Nam
Hạo Nam
Good job. Rất tròn vai
Anh nói nhanh, không cảm xúc.
LyHan không đáp, chỉ khẽ gật đầu. Mồ hôi lạnh dính đầy sau gáy. Váy biểu diễn bó sát khiến cô khó thở. Cô bước vào phòng thay đồ trong khi mọi người còn đang chúc mừng nhau ngoài kia.
Linh Vy
Linh Vy
Chị ơi, nước nè
Linh Vy – trợ lý mới – hấp tấp chạy vào, tay run run cầm chai nước suối lạnh.
LyHan cầm lấy, ngửa cổ uống một hơi. Cô không nhìn Vy, nhưng khẽ gật đầu cảm ơn.
Gương trong phòng phản chiếu khuôn mặt cô – đẹp, sắc sảo, đúng chuẩn “nữ thần Vbiz”. Nhưng LyHan không nhận ra người trong gương nữa. Lớp nền dày, phấn highlight lấp lánh, son đỏ đậm. Chỉ cần tẩy lớp son, tắt đèn… là cô sẽ biến mất. Không ai biết cô thực sự là ai.
---
Mạng xã hội bắt đầu bùng nổ.
Fan
Fan
1:💬Đêm nay LyHan cháy quá!!!
Fan
Fan
11:💬Body như tượng tạc luôn á trời ơi!
Fan
Fan
15:💬Coi clip encore mà nổi da gà!
Fan
Fan
2:💬Nhìn thấy chưa? Mắt của cổ đỏ hoe. Diễn sâu ghê!
Fan
Fan
6:💬Sao diễn mà cứng mặt vậy nhỉ…
---
Trần Thảo Linh| Lyhan
Trần Thảo Linh| Lyhan
//kéo thanh trượt trong điện thoại//
Mỗi một lời khen đi kèm là một lời chỉ trích. Mỗi một clip triệu view là hàng loạt bình luận phân tích từng ánh mắt, từng cử chỉ.
Có một bài đăng nổi bật:
👤 Mat_Cu:
Mắt Cú
Mắt Cú
Sao nhìn fake dữ vậy trời. Diễn thì cũng đừng lạm dụng botox. Nhìn ánh mắt như robot. Đỉnh cao của giả tạo = LyHan.
---
Trần Thảo Linh| Lyhan
Trần Thảo Linh| Lyhan
//Thẫn người,tay buông điện thoại//
Màn hình vỡ vụn, dòng chữ @Mat_Cu vẫn hiển thị.
Linh Vy
Linh Vy
//luống cuống//Em xin lỗi! Em lau liền, chị đừng giận…
Trần Thảo Linh| Lyhan
Trần Thảo Linh| Lyhan
//im lặng, rút khăn giấy,lau mảnh kính vỡ//
Linh Vy
Linh Vy
*chị ấy lại bị sao nữa rồi*// nhìn Han//
---
Một giờ sau, phòng hậu trường vắng tanh. Cả ê-kíp đã đi ăn mừng. Cô ở lại một mình.
Một tiếng gõ cửa vang lên. Là Maiqiunn – mái tóc nhuộm vàng lợt, đeo tai nghe trên cổ, tay cầm một ly matcha nóng.
Nguyễn Hiền Mai| Maiqiunn
Nguyễn Hiền Mai| Maiqiunn
Lại trốn chứ gì.
Giọng Maiqiunn vang lên nhẹ tênh, không phán xét, không thương hại.
Nguyễn Hiền Mai| Maiqiunn
Nguyễn Hiền Mai| Maiqiunn
//đặt ly Matcha lên bàn//Uống đi. Ngủ bụng trống là dở đó.
Trần Thảo Linh| Lyhan
Trần Thảo Linh| Lyhan
//nhìn ly Matcha// Bộ tao yếu lắm hả?
Nguyễn Hiền Mai| Maiqiunn
Nguyễn Hiền Mai| Maiqiunn
//bật cười, không trả lời, lấy ghế ngồi cạnh,ngả lưng ra, mắt nhìn trần//Cái thế giới này á… càng mạnh là càng cô đơn. Mày giỏi quá nên không ai để mày gục.
Không khí lặng đi.
Trần Thảo Linh| Lyhan
Trần Thảo Linh| Lyhan
//Quay đầu nhìn Mai//Tao mệt rồi, Mai à. Tụi nó đâu có thương tao. Tụi nó thương cái hình ảnh mà tụi nó dựng lên. Tao đâu có được quyền sai.
---
Gần 2 giờ sáng, LyHan bước ra khỏi tòa nhà. Gió đêm lạnh, tóc cô bay nhẹ. Không ai đợi cô. Không xe đón. Không paparazzi.
Chỉ là một cô gái đang đứng giữa thành phố rực rỡ mà cô không còn thấy ánh sáng.
Cô đeo khẩu trang, đội nón lưỡi trai, băng qua vài con phố. Một lúc sau, cô đứng trước một quán cà phê cũ – tường gạch, ánh đèn vàng ấm, bảng hiệu bằng gỗ ghi dòng chữ: “The Pause.”
Cô đẩy cửa bước vào.
Một người đàn ông đang lau ly tách phía sau quầy. Khoảng 30 tuổi, áo sơ mi xắn tay, tóc hơi rối, mắt sâu và ánh nhìn... không có chút ngạc nhiên.
Trần Nam Phong| chủ quán The Pause
Trần Nam Phong| chủ quán The Pause
Uống gì?
Anh hỏi, bình thản như thể cô chỉ là một khách hàng bình thường.
Trần Thảo Linh| Lyhan
Trần Thảo Linh| Lyhan
//kéo khẩu trang xuống//Anh không nhận ra tôi à?
Trần Nam Phong| chủ quán The Pause
Trần Nam Phong| chủ quán The Pause
//lắc đầu//Chỗ này không để nhận người. Chỗ này để người ta nghỉ.
Trần Thảo Linh| Lyhan
Trần Thảo Linh| Lyhan
//hơi khựng lại,rồi cười//
Một nụ cười nhẹ – thật sự là lần đầu tiên trong nhiều tháng qua.
---
Đêm đầu tiên sau ánh đèn.
LyHan – từ thần tượng được tung hô – ngồi trong một quán cà phê bình dị, không ai nhận ra, không ai cần cô diễn vai gì cả.
Và lần đầu tiên… cô thấy nhẹ lòng.
_____
Tác giả này xàm lắm
Tác giả này xàm lắm
Tự dưng tui bị mê Lyhan mấy bà ơi
Tác giả này xàm lắm
Tác giả này xàm lắm
Cái là tui đi tìm idea để viết truyện nè
Tác giả này xàm lắm
Tác giả này xàm lắm
Bộ này có 2 seasons: +Season 1: BEHIND THE SPOTLIGHT +Season 2: AFTER THE SILENCE Mỗi season là 15 chap nha

Khi SPOTLIGHT Tắt

Ánh đèn trong quán cà phê “The Pause” dịu nhẹ như ánh hoàng hôn cuối ngày, len lỏi qua từng tấm rèm cửa màu beige mỏng manh. Gió đêm khẽ lay động chiếc chuông gió treo trên cửa, phát ra tiếng leng keng nho nhỏ.
LyHan ngồi ở chiếc bàn gần góc tường. Cô không trang điểm, tóc buộc lơi, gương mặt lộ rõ sự mệt mỏi. Cốc cacao nóng trước mặt vẫn còn nguyên, chỉ vơi đi một ngụm. Cô im lặng nhìn ra cửa kính, ánh mắt vô định như thể đang trôi lạc trong một thế giới khác – nơi không có sân khấu, không có ánh flash máy ảnh, không có cả tên gọi "LyHan".
Người đàn ông sau quầy – Trần Nam Phong – không hối thúc, không hỏi han. Anh chỉ nhẹ nhàng pha chế, đặt từng tách cà phê lên kệ, bật một bản nhạc jazz cũ với tiếng saxophone da diết, êm dịu như chạm vào một phần tâm hồn đã rách.
Sau một lúc lâu, LyHan lên tiếng, giọng khàn khàn:
Trần Thảo Linh| Lyhan
Trần Thảo Linh| Lyhan
Ở đây… không ai nhận ra tôi thật à?
Trần Nam Phong| chủ quán The Pause
Trần Nam Phong| chủ quán The Pause
//rót nước sôi vào ấm trà//Ở đây, người ta không cần biết ai là ai. Chỉ cần biết hôm nay… mình còn muốn ngồi lại.
Trần Thảo Linh| Lyhan
Trần Thảo Linh| Lyhan
//bật cười//
Không phải kiểu cười như trên tạp chí hay truyền hình, mà là một tiếng cười nhỏ – gần như mỉa mai chính mình.
Trần Thảo Linh| Lyhan
Trần Thảo Linh| Lyhan
Vậy thì hôm nay tôi ngồi đây… vì không còn nơi nào khác để đi.
Nam Phong không trả lời. Nhưng có điều gì đó trong sự im lặng ấy… lại khiến cô cảm thấy không bị đánh giá.
---
Trở về căn hộ, LyHan bật đèn. Không gian hiện đại, trắng lạnh, sạch sẽ đến mức vô cảm. Trên bàn là loạt hợp đồng cần ký, một xấp thiệp mời sự kiện, và một bức thư chưa bóc – từ mẹ cô, Cô Hiền.
Cô mở nó ra. Mảnh giấy nhỏ gọn gàng, nét chữ nghiêng nghiêng:
"Con còn mệt không? Đừng ráng quá. Có thể về nhà, nếu thấy không còn nơi nào khác.-Mẹ."
Trần Thảo Linh| Lyhan
Trần Thảo Linh| Lyhan
//Siết tờ thư , cắn chặt môi//
Giọt nước mắt đầu tiên rơi xuống – không phải vì scandal, không phải vì anti-fan, mà là vì… sự dịu dàng cô đã từ chối quá lâu.
---
Hôm sau, cả mạng xã hội lại rộn ràng. Một clip lan truyền với tiêu đề:
LyHan bị quản lý mắng xối xả ngay sau sân khấu?
Trong video là Hạo Nam – giọng lớn, gương mặt gắt gỏng. Dù không rõ tiếng, nhưng ánh mắt LyHan khi ấy – đầy cam chịu và trống rỗng – khiến dân mạng nổ tung.
Phản ứng trái chiều xuất hiện:
Fan
Fan
21:💬Ủa ủa, quản lý gì mà như mẹ chửi con?
Fan
Fan
52:💬Có khi nào LyHan bị ép làm quá sức không?
Fan
Fan
34:💬Không còn ai đứng lên bảo vệ cổ à?
Một dòng tweet được chia sẻ lại hàng ngàn lần:
Tôi chưa từng thấy ai vừa đẹp vừa buồn như ánh mắt LyHan đêm qua.
---
Lúc đó, LyHan đang ở studio của Maiqiunn.
Nguyễn Hiền Mai| Maiqiunn
Nguyễn Hiền Mai| Maiqiunn
//Vắt chân lên ghế, tay cầm guitar, gõ nhịp theo bài hát dang dở.//
Trần Thảo Linh| Lyhan
Trần Thảo Linh| Lyhan
//ngồi đối diện, tay chống cằm, mắt nhìn lơ đãng ra ô cửa nhỏ.//
Nguyễn Hiền Mai| Maiqiunn
Nguyễn Hiền Mai| Maiqiunn
Cổ họng mày sao rồi?
Trần Thảo Linh| Lyhan
Trần Thảo Linh| Lyhan
Vẫn đau
Nguyễn Hiền Mai| Maiqiunn
Nguyễn Hiền Mai| Maiqiunn
Không có hát nữa thì tính làm gì?
Trần Thảo Linh| Lyhan
Trần Thảo Linh| Lyhan
//Nhún vai.//Im lặng.
Nguyễn Hiền Mai| Maiqiunn
Nguyễn Hiền Mai| Maiqiunn
//Dừng chơi, nhìn cô chăm chú//Lâu rồi mày chưa có viết gì hết. Không viết, không nói, không khóc… Mày có còn sống không vậy, Han?
Câu hỏi đó khiến cô khựng lại. Trống rỗng.
Trần Thảo Linh| Lyhan
Trần Thảo Linh| Lyhan
Vậy còn mày?
Nguyễn Hiền Mai| Maiqiunn
Nguyễn Hiền Mai| Maiqiunn
Tao sống nhờ những bài hát chẳng ai nghe
Nguyễn Hiền Mai| Maiqiunn
Nguyễn Hiền Mai| Maiqiunn
//cười//Nhưng ít nhất… tao không diễn.
Cả hai im lặng một lúc lâu.
Cuối cùng
Trần Thảo Linh| Lyhan
Trần Thảo Linh| Lyhan
//thở dài//Vậy cho tao mượn tạm phòng này vài hôm được không?
---
Tối hôm đó, LyHan nằm trên chiếc ghế sofa cũ ở góc phòng thu, nghe tiếng nhạc không lời của Maiqiunn vọng lại từ tai nghe.
Không có ai gọi điện. Không lịch trình. Không scandal mới.
Chỉ là một khoảng tĩnh lặng – nhỏ thôi – nhưng đủ để cô thở.Và giữa đêm
Trần Thảo Linh| Lyhan
Trần Thảo Linh| Lyhan
//Bất giác mở ghi chú điện thoại, viết một dòng duy nhất//📝:Nếu ngày mai tôi biến mất khỏi sân khấu, có ai thật sự nhớ đến con người thật của tôi không?
(📝...: ghi chú)
---
Lần đầu tiên sau nhiều năm, LyHan không trình diễn – mà chỉ tồn tại.
Không phải như một ngôi sao.
Mà như một người đang học cách lắng nghe chính mình.
_____

NHỮNG TIẾNG VỖ TAY KHÔNG DÀNH CHO MÌNH

Một buổi sáng sớm. Ánh nắng lọt qua khung cửa sổ bụi mờ, len nhẹ trên gò má của LyHan. Cô mở mắt. Căn phòng thu của Maiqiunn vẫn im lìm. Gối lún sâu, mùi nhạc cụ cũ, tiếng quạt quay chậm rãi.
Không báo thức. Không lịch trình. Không người gõ cửa dục cô đến phòng makeup.
Lần đầu tiên sau nhiều năm, buổi sáng không bắt đầu bằng tiếng người khác — mà bắt đầu từ nhịp thở của chính cô.
---
LyHan đi bộ ra ngoài mua cà phê. Kính râm che nửa khuôn mặt, khẩu trang bịt kín, nhưng ánh mắt mỏi mệt vẫn không giấu được. Cô ngồi vào một quán ven đường. Người ta lướt qua, không ai nhận ra cô. Cũng không ai quan tâm.
Một nhóm học sinh ngồi bàn bên cạnh, cười vang.
Hs
Hs
1:Trời ơi, cái clip LyHan bị mắng viral ghê luôn!
Hs
Hs
3:Bà ấy tưởng mình là công chúa chắc? Không làm thì nghỉ đi cho đỡ mệt!
Hs
Hs
2:Ủa nhưng rõ ràng thấy cổ cũng khổ mà?
Hs
Hs
3:Khổ mà giàu. Đổi chỗ cho tao cái coi.// đứng dậy đổi chỗ với hs2//
LyHan khựng lại. Cô không trách. Cũng không giận.
Chỉ là… bỗng thấy một thứ gì đó trống rỗng đến lặng người.
Trần Thảo Linh| Lyhan
Trần Thảo Linh| Lyhan
//đứng dậy, bỏ lại ly cà phê chưa uống, bước đi.//
---
Tại phòng thu, Maiqiunn đang chỉnh lại nhịp guitar cho một bài hát mới. LyHan bước vào, không nói gì, đặt lên bàn một bản viết tay – lời bài hát dang dở.
Nguyễn Hiền Mai| Maiqiunn
Nguyễn Hiền Mai| Maiqiunn
Mày viết à?
Trần Thảo Linh| Lyhan
Trần Thảo Linh| Lyhan
Tối qua.
Nguyễn Hiền Mai| Maiqiunn
Nguyễn Hiền Mai| Maiqiunn
Muốn tao phổ nhạc không?
Trần Thảo Linh| Lyhan
Trần Thảo Linh| Lyhan
Tao không chắc… người ta còn muốn nghe tao không.
Maiqiunn lặng im vài giây.
Rồi đáp:
Nguyễn Hiền Mai| Maiqiunn
Nguyễn Hiền Mai| Maiqiunn
Không ai nghe cũng không sao. Miễn mày còn nghe chính mình.
---
Chiều hôm đó, quản lý Hạo Nam tìm đến. Anh xuất hiện với dáng vẻ hối hả, giận dữ, nhưng vẫn giữ giọng trầm thấp.
Hạo Nam
Hạo Nam
Em đang làm cái quái gì vậy, LyHan?
Trần Thảo Linh| Lyhan
Trần Thảo Linh| Lyhan
Nghỉ ngơi.
Hạo Nam
Hạo Nam
Trốn tránh thì đúng hơn.
Hạo Nam
Hạo Nam
//Ném một xấp giấy lên bàn//
Lịch trình, hợp đồng, thư mời talkshow, buổi ra mắt phim tài liệu về sự nghiệp của cô.
Hạo Nam
Hạo Nam
Chúng ta đã đầu tư hàng trăm triệu cho dự án comeback. Còn đúng một tháng nữa. Em định lặn luôn à?
Trần Thảo Linh| Lyhan
Trần Thảo Linh| Lyhan
//Nhìn anh.//
Không sợ. Không cáu. Chỉ… bình thản.
Trần Thảo Linh| Lyhan
Trần Thảo Linh| Lyhan
Anh biết không, Nam… Em thấy mệt không phải vì hát. Mà vì hát để vừa lòng người khác.
Căn phòng lặng đi.
Hạo Nam
Hạo Nam
Nếu em không làm vì khán giả, thì em là ai?//gằn từng chữ//
Câu hỏi ấy… ám ảnh cô mãi đến tối.
---
Đêm. Trở về quán “The Pause”.
Nam Phong đang sắp lại những cuốn sách cũ. Nhìn thấy cô, anh gật đầu nhẹ, không hỏi han. Nhưng LyHan lại ngồi xuống bàn, cất tiếng trước.
Trần Thảo Linh| Lyhan
Trần Thảo Linh| Lyhan
Anh từng làm nghề gì?
Trần Nam Phong| chủ quán The Pause
Trần Nam Phong| chủ quán The Pause
//không ngẩng đầu//Từng chụp hình. Ảnh chân dung, ảnh concert, nghệ sĩ, mẫu ảnh…
Trần Thảo Linh| Lyhan
Trần Thảo Linh| Lyhan
Tại sao nhỉ?
Trần Nam Phong| chủ quán The Pause
Trần Nam Phong| chủ quán The Pause
//ngẩng lên lần đầu tiên. Nhìn thẳng vào mắt cô.//Vì tôi nhận ra… mình không còn chụp người thật nữa. Chỉ chụp vai diễn của họ.
Trần Thảo Linh| Lyhan
Trần Thảo Linh| Lyhan
//Siết nhẹ ngón tay dưới bàn//
Câu nói đó như một cú gõ vào tim.
Trần Nam Phong| chủ quán The Pause
Trần Nam Phong| chủ quán The Pause
Có một lần, tôi chụp một cô ca sĩ rất trẻ. Trong ảnh, mắt cô ấy long lanh như vì sao. Nhưng khi xem lại, tôi chỉ thấy một người muốn biến mất.
Trần Thảo Linh| Lyhan
Trần Thảo Linh| Lyhan
Anh còn giữ bức ảnh đó không?
Nam Phong không trả lời. Nhưng ánh mắt anh lúc đó khiến cô biết – người trong ảnh ấy là chính cô.
---
Tối hôm đó, LyHan ngồi một mình trên ban công studio, ngước nhìn lên trời. Không có tiếng vỗ tay, không có ánh đèn sân khấu.
Chỉ có gió. Và tiếng nhịp tim của chính mình.
Trần Thảo Linh| Lyhan
Trần Thảo Linh| Lyhan
//Mở ghi chú điện thoại//📝Những tiếng vỗ tay từng khiến tôi sống.Bây giờ, tôi muốn biết – tôi là ai khi không còn tiếng vỗ tay.
---
Trở về studio của Maiqiunn, LyHan đứng lặng trước gương. Không trang điểm, không phục trang sân khấu, chỉ là một chiếc áo len mỏng màu xám và mái tóc cột lơi.
Cô thử cười – một nụ cười thật, nhưng không thể.
Đã bao lâu rồi… kể từ lần cuối cô khóc một trận ra trò?
---
Nguyễn Hiền Mai| Maiqiunn
Nguyễn Hiền Mai| Maiqiunn
//gõ cửa// muốn ăn gì không?
Trần Thảo Linh| Lyhan
Trần Thảo Linh| Lyhan
//Ngẩng lên, khẽ lắc đầu//
Nhưng rồi cô lại hỏi ngược:
Trần Thảo Linh| Lyhan
Trần Thảo Linh| Lyhan
Mai… nếu tao không phải là LyHan – mày có còn chơi với tao không?
Nguyễn Hiền Mai| Maiqiunn
Nguyễn Hiền Mai| Maiqiunn
//bật cười khan//Ủa, bộ giờ mày đang là ai?
Nguyễn Hiền Mai| Maiqiunn
Nguyễn Hiền Mai| Maiqiunn
//ngồi xuống đối diện, nói nhẹ hơn//Tao không phải fan của LyHan. Tao là bạn của Thảo Linh– nhỏ hay cười, từng sợ côn trùng, ăn cay dở tệ, và từng mơ làm nhà văn. Tao chơi với người đó.
Một khoảng lặng.
Trần Thảo Linh| Lyhan
Trần Thảo Linh| Lyhan
//đưa tay lên che mặt, giọng nghẹn lại//
Trần Thảo Linh| Lyhan
Trần Thảo Linh| Lyhan
Tao sợ. Nếu tao không còn đứng trên sân khấu, không còn ai vỗ tay… tao sợ tao sẽ biến mất.
Maiqiunn không trả lời. Cô chỉ bước đến, ôm lấy LyHan từ phía sau – như ôm lấy một người đang tan chảy từ bên trong.
---
Ba ngày sau.
Một bản tin nổ ra trên mạng:
📺:LyHan huỷ toàn bộ lịch trình tháng 9 – nghi vấn giải nghệ?
(📺...: bản tin)
Tin tức đi kèm với ảnh cô bước ra từ quán cà phê “The Pause”, mặt không makeup, đầu cúi thấp. Phóng viên lùng sục. Các clip cũ bị đào lại. Những lời khen hôm qua biến thành nghi ngờ hôm nay.
???
???
22:💬Bỏ nghề à?
???
???
43:💬Làm màu nữa hả?
???
???
55:💬Không chịu nổi áp lực thì đừng làm idol.
Tin nhắn từ Hạo Nam gửi tới:
Hạo Nam
Hạo Nam
💬Em muốn tự huỷ sự nghiệp thật à?
Hạo Nam
Hạo Nam
💬Còn ít nhất 4 hợp đồng chưa thanh toán.
Hạo Nam
Hạo Nam
💬Công ty bắt đầu bàn chuyện thay người rồi.
---
Trần Thảo Linh| Lyhan
Trần Thảo Linh| Lyhan
//nhìn điện thoại. Bấm xoá.//
Trần Thảo Linh| Lyhan
Trần Thảo Linh| Lyhan
//mở thư tay của một fan cũ//
Minh Quân, 17 tuổi, đã gửi từ tháng trước.
Minh Quân
Minh Quân
✉️:Chị LyHan, em hay bị trầm cảm, hay khóc một mình, nhưng mỗi lần xem chị hát em thấy nhẹ hơn. Em không biết chị có thật sự ổn không, nhưng nếu có lúc nào đó chị muốn biến mất… thì em mong ít nhất chị nhớ rằng, chị đã từng khiến ai đó cảm thấy mình đáng sống.
(✉️......: thư)
---
Tối hôm đó, cô viết một dòng trạng thái mới, sau 9 ngày im lặng:
Trần Thảo Linh| Lyhan
Trần Thảo Linh| Lyhan
📂:Tôi không giải nghệ. Nhưng tôi đang học cách trở lại… …với chính mình trước.
(📂....: trạng thái,...)
Không hashtag. Không filter. Không PR.
Nhưng chỉ trong 1 tiếng – 3 triệu lượt like. Hơn 50.000 bình luận. Trong đó có một cái từ tài khoản @mat_cu:
Mắt Cú
Mắt Cú
💬Giờ mới thấy… thì ra chị cũng có trái tim.
---
Trần Thảo Linh| Lyhan
Trần Thảo Linh| Lyhan
//Ngẩng lên, mắt cay cay.//
Lần đầu tiên, LyHan hiểu:
Những tiếng vỗ tay không dành cho mình… thì cũng không cần giữ lại.
Bởi vì giờ đây, cô đang học cách vỗ tay cho chính mình – trong im lặng.
---
Trong sự im lặng của spotlight đã tắt, LyHan bắt đầu nhìn lại từng mảnh vỡ trong mình.
Lần đầu tiên, không phải ai vỗ tay cho cô… mà là chính cô, vỗ về chính mình.
Spotlight là ánh sáng soi lên sân khấu.
Nhưng cũng có lúc, chính bóng tối mới giúp người ta thật sự nhìn thấy bản thân.
_____

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play