[AllNegav] Lũ Trẻ Biết Tôi Đang Diễn
Chapter 1
Seahy<tác giả>
Tớ mới nảy ra ý tưởng bộ này mới đây
Seahy<tác giả>
Nên có thể bí và xóa truyện bất cứ lúc nào......mong chuẩn bị tâm lý sẵn
Âm thanh đầu tiên tôi nghe được là tiếng tích tắc
Không phải đồng hồ báo thức.
Không phải tiếng xe ngoài phố.
Mà là tiếng tích tắc khô khốc, đều đều, như thể ai đó đang gõ móng tay lên mặt bàn gỗ suốt hàng giờ liền
Đặng Thành An
!! /bật dậy/
Đặng Thành An
"Chỗ quái gì thế này…?"
Ngực vẫn còn thở, tay chân lạnh buốt
Tôi đưa tay lên sờ bụng, nơi vết đâm đáng lẽ phải đang tóe máu
Áo thun sẫm màu, sạch sẽ như chưa từng bị rạch toạc ra trước siêu thị lúc 11 giờ đêm
Không còn cảnh thằng khốn đâm tôi rồi cười như điên lúc đêm muộn
Thay vào đó là một căn phòng gỗ cũ kỹ
Trần nhà loang lổ ố vàng, vách gỗ nứt nẻ. Có mùi ẩm mốc, pha lẫn mùi sắt hanh hanh của thứ tôi không muốn đoán
Tôi nằm trên một chiếc giường gỗ ọp ẹp. Không có ga, chỉ có tấm nệm rách rưới mỏng dính
Không có ánh sáng mặt trời, chỉ có một cái đèn bàn nhỏ le lói
Đặng Thành An
"Không phải mơ… Không thể nào..."
Đặng Thành An
Có ai không?
Không ai trả lời. Chỉ có tiếng tích tắc
Đặng Thành An
/đứng dậy, chân run nhẹ/
Trên bàn, ngoài cái đèn, có một thứ duy nhất: một cuốn sổ đen dày cộm, bìa dính máu khô và bụi xám xịt
Tôi không muốn chạm vào. Nhưng tay vẫn vươn ra
[Cuốn sổ – trang đầu, chữ xiêu vẹo mực nhòe:]
“Nếu mày đang đọc cái này… thì đã quá muộn rồi. Tao không biết tao là ai nữa. Nhưng tụi nó vẫn gọi tao là Anh Hai. Nhớ lấy – ĐỪNG ĐỂ LỘ MÌNH LÀ NGƯỜI CHƠI.”
Đặng Thành An
Thật à? Tụi mày đùa tao đấy à?
Đặng Thành An
Cái quái gì vậy? Mình mới chơi có 2 chap!
Đây là cái game chết tiệt tôi từng chơi thử hai chương đầu rồi bỏ giữa chừng
Game kinh dị sinh tồn, vào vai “anh hai” của một gia đình 7 đứa em không giống người. Luật thì đơn giản: “đừng để lộ thân phận người chơi, phải chăm sóc chúng nó như người nhà"
Đặng Thành An
/nghiến răng/ Game mẹ gì chơi một lần là xuyên thật luôn...
Đặng Thành An
/lật nhanh vài trang/
Dòng chữ ngoằn ngoèo, nhiều đoạn bị gạch, bị viết đè lên. Có đoạn như được viết bằng móng tay, rạch lên giấy
“Đừng hỏi tụi nó về ngày hôm qua.”
“Khi nghe tiếng gõ cửa lúc 3 giờ sáng, đừng trả lời.”
“Khang luôn thử lòng mày bằng mấy trò đố ngu.”
“Dương không bao giờ chớp mắt.”
“Nếu mày chớp mắt trước nó... mày đi đời.”
Một tiếng “Cạch” vang lên
Đặng Thành An
!!! /giật bắn mình/
Cửa phòng mở ra. Ngoài hành lang là một căn nhà gỗ dài, đèn trần chớp chớp như sắp tắt
Có người đứng ở cuối hành lang
Một thằng con trai, khoảng hai mươi tuổi, tóc đen rũ, mặc áo len xám dài tay. Da nó trắng bệch, ánh mắt nhìn chằm chằm vào tôi
Không chớp. Không cử động
Đặng Thành An
"Thái Sơn… là thằng lớn nhất…"
Tôi nhớ nó. Đứa lớn nhất, cực kỳ ít nói, và theo lời ghi chú trong game thì “đừng nhìn nó lâu quá.”
Đặng Thành An
/cố giữ bình tĩnh/ Ờ… Ờ, anh đây
Nguyễn Thái Sơn
Anh dậy trễ. Tụi nó đang chờ
Đặng Thành An
/cười gượng/ Anh ra liền đây
Tôi cầm cuốn sổ, giấu nó vào trong áo rồi bước theo Thái Sơn
Mỗi bước đi là một cái bẫy tiềm ẩn. Mỗi cử động là một vai diễn buộc phải khớp nhịp với thứ tôi chưa từng học
Phòng khách rộng, sàn gỗ cọt kẹt, một cái bàn tròn và sáu đứa khác đang ngồi quanh, mắt đứa nào cũng dán lên tôi
Trần Đăng Dương
Anh hai… hôm nay anh không nấu à?
Đặng Thành An
! /giật mình, cười gượng/
Đặng Thành An
Ờ… anh dậy hơi trễ
Đặng Thành An
Giờ nấu vẫn kịp chứ?
Lê Quang Hùng
Lạ nhỉ. Anh hai chưa bao giờ ngủ quá bốn rưỡi sáng
Đặng Thành An
"Tao là người chứ phải gà đâu mà dậy giờ đó?"
Đặng Thành An
Haha....anh hơi mệt nên ngủ quên...
Đặng Thành An
Anh vào làm liền đây
Tôi bước vào bếp, lòng bàn tay ướt mồ hôi
Tủ lạnh cũ kỹ, mở ra có vài thứ còn nguyên nhãn “ĐỪNG ĐỤNG”
Tôi mở vung nồi – bên trong là một thứ đen sì không rõ gì ngoài mùi nồng gắt như máu đun sôi
Đặng Thành An
"Mình mà nôn ngay bây giờ là lộ"
Tôi giả vờ kiểm tra tủ, lục vài gói mì tôm
Trần Minh Hiếu
/nhìn chằm chằm từ cửa bếp/
Trần Minh Hiếu
Anh hai, hôm nay là ngày gì?
Đặng Thành An
Ngày… thứ Năm?
Hiếu mỉm cười, nhưng mắt nó không cười
Trần Minh Hiếu
Sai rồi. Hôm nay là ngày chết thử đầu tiên
Đặng Thành An
"Cái đ.t... bắt đầu rồi"
Tiếng tích tắc vang lên. Nhưng lần này lại đậm và gấp hơn trước
Và tôi biết, vở kịch đã bắt đầu
Chapter 2
Seahy<tác giả>
Cảm ơn góp ý của cậu rất nhiều💋💝
Seahy<tác giả>
Sau khi đọc xong thì tớ đã viết lại chương 1 hoàn chỉnh
Seahy<tác giả>
Đây là lần đầu tớ viết thể loại này nên có nhiều sai sót mong các cậu góp ý để tớ cải thiện nó hơn ạ!
Trần Minh Hiếu
Hôm nay là ngày chết thử đầu tiên
Tôi đứng chết lặng trong bếp
Đôi mắt của Hiếu không rời khỏi tôi dù chỉ một giây. Nụ cười trên môi nó như thể đã được luyện đi luyện lại trước gương cả ngàn lần
Giả tạo đến mức sởn gai ốc
Đặng Thành An
"Mình nhớ rõ… trong chap 2, đoạn này là nhiệm vụ phụ"
Đặng Thành An
"Nếu trả lời sai, tụi nó sẽ nghi ngờ"
Đặng Thành An
"Nếu im lặng… thì có thể dính bẫy ngay"
Tôi nhếch miệng cười, giọng cố giữ nhẹ
Đặng Thành An
Phải rồi. Anh nhớ rồi
Đặng Thành An
Chết thử đầu tiên. Mấy đứa chuẩn bị chưa?
Trần Minh Hiếu
/cười toe/ Chuẩn bị rồi
Trần Minh Hiếu
Anh hai đi đầu nhé
Tôi rút tay khỏi cái ngăn tủ mục nát, bỏ luôn chuyện nấu nướng mà đi theo Hiếu
Vừa quay ra phòng khách thì cả sáu đứa đã đứng thành một hàng, thẳng lối như diễn quân sự
Thằng nhỏ nhất – Nguyễn Quang Anh (16 tuổi) cầm theo con búp bê vải không có mắt. Nó nhìn tôi, rồi nhìn cái đồng hồ treo tường
Nguyễn Quang Anh
Ba giờ đúng. Đến giờ rồi
Đặng Thành An
"Ba giờ… đúng là thời điểm bắt đầu thử thách trong game"
Đặng Thành An
"Nhưng chưa biết thử thách gì. Chỉ nhớ sơ sơ… có liên quan tới tiếng gõ cửa"
Thái Sơn bước lại gần tôi, giọng nó rì rầm như sấm gầm trong ngực
Nguyễn Thái Sơn
Luật cũ, anh hai nhớ mà, phải không?
Nhưng tôi biết một thứ – trong nhật ký có ghi:
“Khi nghe tiếng gõ lúc 3h sáng, đừng trả lời.”
Tôi ngồi xuống chiếc ghế cũ ở giữa phòng. Bảy đứa nó ngồi quanh, im như tượng sáp
Đèn trần chớp tắt nhịp chậm như nhịp tim của một người sắp tắt thở
Căn nhà không có âm thanh gì ngoài tiếng tích tắc, vẫn là thứ tiếng đó, gõ từng nhịp, dồn từng hơi
Một tiếng gõ cửa vang lên.
Cốc.
Cốc. Cốc.
Không đứa nào phản ứng. Như thể chúng biết sẽ có người đến
Nhưng chúng không định ra mở.
Chúng đợi tôi
Đặng Thành An
"Đây rồi. Bẫy đây rồi"
Đặng Thành An
"Nếu mình ra mở, có thể sẽ chết thật"
Đặng Thành An
"Nếu mình ngồi im, chúng sẽ nghi"
Đặng Thành An
"Nhưng nếu hỏi ngược lại..."
Đặng Thành An
/quay qua Hiếu/
Đặng Thành An
Hôm nay anh hay thằng Hùng mở nhỉ?
Trần Minh Hiếu
/cười toe/ Luật là người lớn nhất
Trần Minh Hiếu
Anh quên rồi hả?
Lê Quang Hùng
/trầm giọng/ Đúng luật. Người lớn nhất mở
Lê Quang Hùng
Và không được hỏi ai
Tiếng gõ to hơn, thêm ba nhịp nữa. Cửa chính rung nhẹ
Đặng Thành An
/đứng dậy, tay run lẩy bẩy/
Sáu đứa nhìn tôi chằm chằm. Ánh mắt chúng không mang một chút cảm xúc
Lạnh như đám sáp hình người
Tôi bước lại gần cửa, cách chừng một mét
Giọng trẻ con bên ngoài vang lên
All
Anh hai... mở cửa cho em... Em quên đồ ngoài sân rồi…
Cái giọng này không lẫn được - Là Quang Anh
Tôi quay lại. Nó đang ngồi giữa ghế sofa, ôm con búp bê
Đặng Thành An
"Thằng Quang Anh vẫn đang ngồi đây, không thể đồng thời ngoài cửa được"
Đặng Thành An
/nuốt nước bọt, ngón tay cách tay nắm cửa chỉ vài phân/
Đặng Thành An
Quang Anh này
Đặng Thành An
Em quên gì ngoài sân hả?
Nguyễn Quang Anh
Em đâu có ra ngoài đâu, anh?
Không khí như bị bóp nghẹt
Sáu đứa đồng loạt quay sang tôi. Một cái quay đầu hoàn toàn đồng bộ, không sai lệch một giây
Đặng Thành An
/cổ lạnh toát/
Giọng trẻ con ngoài cửa lại vang lên, nhưng lần này lại gấp gáp, thiếu kiên nhẫn
All
Anh hai... mở cửa đi mà… em lạnh…
Đặng Thành An
"Không được mở, không thể để nó dụ"
Đặng Thành An
/lùi lại nửa bước/
Đặng Thành An
Luật mới đi. Tối nay tao không mở
Không khí im lặng. Đèn trần chớp mạnh một cái rồi tắt phụt
ẦM!!!
Cửa chính rung bần bật như có ai đập cả thân người vào
Tôi ngã lùi về sau, tay đập xuống sàn gỗ. Đám trẻ vẫn ngồi im, không phản ứng gì, như thể đó là chuyện thường ngày
Lê Quang Hùng
Anh hai vượt qua rồi
Nguyễn Thái Sơn
Lần này là thật. Một mạng giữ được
Đặng Thành An
"Một mạng giữ được? Tức là… nếu mình mở cửa… sẽ chết thật?"
Đặng Thành An
/lồm cồm bò dậy/
Cửa đã im, không còn tiếng gõ
Tối hôm đó, tôi mở lại cuốn sổ
Một trang vừa được thêm vào. Dòng chữ nguệch ngoạc, mực còn tươi
“Thằng trước mày đã mở cửa.
Nó không kịp hét lên.”
Chapter 3
Căn bếp lạnh tanh như kho ướp xác
Bảy đứa ngồi quanh bàn, mỗi đứa một vẻ mặt. Chúng nói cười rời rạc, thỉnh thoảng lại nhìn tôi như thể đang chờ tôi diễn cho tròn vai
Nguyễn Quang Anh
Anh hai ăn gì sáng nay? Hôm qua anh ăn ít lắm
Giọng nó nhẹ tênh, như thể một câu hỏi bình thường. Nhưng ánh mắt lại như soi thấu vào trong đầu tôi
Đặng Thành An
“Cái này nào phải quan tâm, là đang kiểm tra mình”
Đặng Thành An
/nuốt nước bọt/
Đặng Thành An
Anh ăn bánh mì với nước lọc thôi
Đặng Thành An
Dạ dày hơi yếu
Phạm Bảo Khang
Lạ ha. Anh hai chưa bao giờ bỏ món cháo huyết…
Cả bàn im lặng trong một nhịp
Đặng Thành An
/cười gượng/ Anh thấy nó tanh
Đặng Thành An
Dạo này đổi khẩu vị
Tụi nó gật gù. Nhưng gật gù không có nghĩa là tin
Tôi quay lại phòng, khóa trái cửa
Rút cuốn sổ từ áo ra, lật đến trang có chữ bị rạch bằng móng tay:
“ĐỪNG NHÌN THẲNG DƯƠNG QUÁ 20 GIÂY”
“KHI HẮN HỎI, PHẢI CHỚP MẮT”
“NẾU KHÔNG, MẮT HẮN SẼ KHÔNG CHỚP NỮA”
Đặng Thành An
“Dương…. đứa 17 tuổi hay đeo tai nghe đen à?”
Tiếng gõ cửa vang lên ba tiếng
cộc – cộc – cộc
Mỗi tiếng như gõ lên xương sống tôi
Đăng Dương bên ngoài, giọng đều đều nói vào
Trần Đăng Dương
Anh hai… Em cần hỏi một chuyện
Đặng Thành An
/siết tay vào cuốn sổ/
Đặng Thành An
“Mở cửa thì là màn kiểm tra. Nhưng không mở… còn tệ hơn”
Dương đứng đó, nụ cười méo mó, ánh mắt dán chặt vào mắt tôi như dán keo
Trần Đăng Dương
Anh hai… hôm qua anh để đèn ngủ sáng… phải không?
Đặng Thành An
“Tới nữa rồi đó”
Đặng Thành An
Ờ… Ờ đúng. Anh quên tắt
Trần Đăng Dương
/giọng nhỏ lại/ Anh chưa bao giờ quên tắt đèn
Trần Đăng Dương
Nhất là vào đêm mùng 3
Tôi không dám trả lời. Căn phòng lạnh hẳn đi, Dương vẫn nhìn tôi chằm chằm
Trần Đăng Dương
Anh thấy em… có gì lạ không?
Đặng Thành An
“20 giây. Mình đã nhìn nó gần 20 giây”
Đặng Thành An
“Mày phải chớp mắt, An”
Đặng Thành An
“Mày phải chớp ngay”
Tôi chớp mắt. Ngay khi mắt khép lại, một tiếng thì thầm sát tai vang lên
Trần Đăng Dương
/thì thầm/ Ừ. Anh vẫn là anh hai của tụi em…
Khi mở mắt ra, Dương đã đi rồi
Đặng Thành An
/quỵ xuống, mồ hôi ướt đẫm lưng áo/
Đặng Thành An
“Một chút nữa là tiêu rồi..!”
Buổi chiều. Tụi nó rủ tôi chơi bài “Truy Lùng Kẻ Giả”
Một trò chơi tôi nhớ rõ ở Chap 2 – nơi người chơi phải diễn vai anh hai sao cho thật tự nhiên, nếu bị nghi ngờ là “giả”, cả đám sẽ bỏ phiếu giết thẳng tay
Nguyễn Thái Sơn
Luật cũ nha. Ai không chịu chơi thì bị treo cổ
Lê Thượng Long
Mỗi người được một lượt chất vấn
Lê Thượng Long
Nếu nghi ai, gõ bàn ba cái
Cả lũ nhìn tôi. Tôi là người đầu tiên bị hỏi
Trần Minh Hiếu
Anh hai… hôm sinh nhật em, anh tặng gì?
Đặng Thành An
“Chết. Game đâu cho chi tiết vậy đâu trời?!”
Tôi nhíu mày giả bộ nhớ lại
Đặng Thành An
Anh… tặng mày quyển sách ‘Đừng để bọn em biết anh đang diễn’… Cuốn em hay đọc ban đêm đó?
Trần Minh Hiếu
/cười toe, vỗ tay/
Nhưng tới lượt Khang, nó gõ bàn ba cái. Cả bọn sững lại
Phạm Bảo Khang
Em nghi… không phải anh hai
Phạm Bảo Khang
Ảnh không nhìn em khi nói chuyện
Phạm Bảo Khang
Bình thường, ảnh hay nhìn em mà, đúng không?
Nguyễn Quang Anh
/cười khúc khích/ Ảnh không cốc đầu em hôm nay nữa…
Đặng Thành An
“Bây giờ muốn kí đầu 2 đứa nó ghê”
Cả đám bỏ phiếu. Bốn đứa giơ tay, ba đứa im lặng
Lê Quang Hùng
Thiếu một phiếu để treo. Mai kiểm lại
Lê Thượng Long
/cười khẩy/ Còn một phiếu nữa là anh bị giết rồi... Hên nhỉ
Tôi cười héo. Chưa chết hôm nay, nhưng chỉ cần một sai lệch nhỏ thì.…
Đêm đó, tôi nằm trong phòng, cuốn sổ đặt dưới gối
Mắt tôi không thể khép lại
Ở cuối giường… tôi thấy Dương đứng đó, không rõ là từ bao giờ
Download MangaToon APP on App Store and Google Play