Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

Nguyên Văn•Nơi Có Anh Đứng Chờ•

Chương 1: Gặp gỡ.

QNguyn bồ mìn😳
QNguyn bồ mìn😳
Chào các người đẹp
QNguyn bồ mìn😳
QNguyn bồ mìn😳
Đào hố mới nè
QNguyn bồ mìn😳
QNguyn bồ mìn😳
Toi cũng không biết nào mới lấp nữa
QNguyn bồ mìn😳
QNguyn bồ mìn😳
Các bạn góp ý, toi sửa, thoải mái với nhau đi ha🫶
QNguyn bồ mìn😳
QNguyn bồ mìn😳
//Hành động// * suy nghĩ * 📞: gọi điện thoại 💬: nhắn tin
--------
Chương 1: Gặp gỡ.
16:45
Trên con đường làng nho nhỏ, một cậu trai mang theo vali, cặp sách, cùng túi quà sải bước tới trước một căn nhà cổ được hoa hồng leo phủ kín.
Dương Bác Văn_cậu
Dương Bác Văn_cậu
📞: Aida, mẹ, con biết mà, có gì con gọi lại sau nha.
Dương Bác Văn_cậu
Dương Bác Văn_cậu
Haiz, lần này chắc đúng nhà rồi, nhầm nữa mình lên núi ở luôn quá.
Dương Bác Văn bấm chuông cửa, một lúc sau, một người đàn ông cao ráo, ngũ quan tuấn tú mở cổng cho cậu.
Dương Bác Văn_cậu
Dương Bác Văn_cậu
*Hả, lên núi ở thật à!?*
Dương Bác Văn_cậu
Dương Bác Văn_cậu
*Đâu ta, nhà cổ, hoa hồng leo và...ừ, đúng nhà rồi.*
Cậu quan sát xung quanh, thứ gì cũng đúng với mô tả của mẹ. À còn có bé cún đi theo bên cạnh hắn nữa.
Dương Bác Văn_cậu
Dương Bác Văn_cậu
Bé Quế ơi~
Biểu cảm người đàn ông kia từ thắc mắc chuyển sang sững sờ mà nhìn Dương Bác Văn, mãi cho đến khi cậu nhận ra ánh mắt nhìn chằm chằm mình của hắn mới lên tiếng.
Dương Bác Văn_cậu
Dương Bác Văn_cậu
Halô, xin chào, cho hỏi đây có phải nhà của bà Trần Xuyên không ạ?
Hắn bị giọng nói của Dương Bác Văn kéo ra khỏi mớ suy nghĩ hỗn độn rồi khù khờ gật đầu.
Cả hai không biết rằng, từ đằng sau, một bà cụ chống gậy đã đứng đó không biết từ bao giờ.
Trần Xuyên
Trần Xuyên
Hai đứa làm gì mà lâu thế, vào nhà thôi, ngoài này nắng lắm.
Dương Bác Văn_cậu
Dương Bác Văn_cậu
Ngoại ơi, con nhớ ngoại lắm.//ôm bà//
Trần Xuyên
Trần Xuyên
Aiyo, cái đứa nhỏ này.
Trần Xuyên
Trần Xuyên
Được rồi, vào nhà thôi nào hai đứa.
Dương Bác Văn_cậu
Dương Bác Văn_cậu
Dạ!
...
Trần Xuyên
Trần Xuyên
Ngồi đi, ngồi đi.
Trần Xuyên
Trần Xuyên
Đứa nhỏ này, con gầy đi rồi, ngoại phải vỗ béo con mới được, càng mũm mĩm càng đáng yêu.
Dương Bác Văn_cậu
Dương Bác Văn_cậu
Hì hì, con tăng 2kg rồi á ngoại, ngoại thấy con siêu khong.
Trần Xuyên
Trần Xuyên
Tốt tốt, về với ngoại tăng 10 kg luôn ha.
Dương Bác Văn_cậu
Dương Bác Văn_cậu
Dạ!
Dương Bác Văn_cậu
Dương Bác Văn_cậu
À, con có mang quà về biếu ngoại đây, ngoại xem xem, con đích thân lựa đó nha.
Trần Xuyên
Trần Xuyên
Được được, con ngồi đợi ngoại, ngoại lấy cái này cho con.
Dương Bác Văn_cậu
Dương Bác Văn_cậu
Dạ.
Sau khi bà đi, Dương Bác Văn chợt nhận ra rằng trong căn phòng này còn có thêm một người. Không phải cậu không quan tâm mà là hắn như có sức mạnh tự làm giảm sự tồn tại của chính mình ấy.
Bầu không khí xung quang yên ắng đến lạ, hắn không nói gì, cậu không biết nên chào hỏi ra sao nên đành thôi. Từ nãy đến giờ, chưa thấy hắn mở miệng nói tiếng nào! Chả lẽ hắn bị câm!?
Dương Bác Văn_cậu
Dương Bác Văn_cậu
*Dương Bác Văn, mày nghĩ tào lao cái gì đấy, nhưng lỡ đâu-...*
Trần Xuyên
Trần Xuyên
Đây rồi, Văn Văn.
Trần Xuyên
Trần Xuyên
Trà vải, uống đi cho mát người.
Dương Bác Văn_cậu
Dương Bác Văn_cậu
Con cảm ơn.
Trần Xuyên
Trần Xuyên
Ở thành phố có nắng nóng như ở đây không con.
Dương Bác Văn_cậu
Dương Bác Văn_cậu
Ui, nắng nóng hơn đó ạ, dưới ngoại cây xanh quá trời đương nhiên là mát mẻ hơn rồi, con chút nữa là đi lạc đó.
Trần Xuyên
Trần Xuyên
Hả? Vậy con có làm sao không?
Dương Bác Văn bị bà xoay tới xoay lui không khỏi chóng mặt, nhanh chóng nói rằng mình không sao rồi thỏ thẻ bên tai bà.
Dương Bác Văn_cậu
Dương Bác Văn_cậu
Ngoại ơi, người đó sao không nói gì vậy ạ?
Ai? Người đó nào? Bà ngẩn ra một hồi, à, bà biết đứa cháu này nói ai rồi!
Trần Xuyên
Trần Xuyên
Bé Quế.
Bỗng dưng đồng thời một tiếng dạ cùng một tiếng cún sủa vang lên, Dương Bác Văn vểnh tai lên nghe, ô hô, cậu hiểu rồi, hiểu tại sao hắn lại nhìn chằm chằm cậu khi cậu gọi bé Quế rồi!
Dương Bác Văn_cậu
Dương Bác Văn_cậu
*Tui rất xin lỗi ạ.*
Trần Xuyên
Trần Xuyên
Bà không gọi con đâu. //vỗ nhẹ đầu chú cún//
Trần Xuyên
Trần Xuyên
Quế Quế, đây là cháu ngoại bà, tên Văn.
Trương Quế Nguyên_hắn
Trương Quế Nguyên_hắn
Chào cậu.
Dương Bác Văn_cậu
Dương Bác Văn_cậu
*Tui xin lỗi thêm lần nữa, ảnh không phải không nói được, giọng ảnh còn rất hay.*
Dương Bác Văn_cậu
Dương Bác Văn_cậu
Chào anh ạ.
Trần Xuyên
Trần Xuyên
Hai đứa ngồi nói chuyện đi, ngoại đi kêu người nấu ăn.
Trương Quế Nguyên_hắn
Trương Quế Nguyên_hắn
Để con-..
Trần Xuyên
Trần Xuyên
Không cần đâu, con ngồi đi.
Chết thật, bầu không khí im lặng này trở lại rồiii.
Dương Bác Văn_cậu
Dương Bác Văn_cậu
À ừm....
Dương Bác Văn_cậu
Dương Bác Văn_cậu
Anh... bao nhiêu tuổi rồi a?
Trương Quế Nguyên_hắn
Trương Quế Nguyên_hắn
Tôi 24.
Trương Quế Nguyên_hắn
Trương Quế Nguyên_hắn
Cậu thì sao?
Dương Bác Văn_cậu
Dương Bác Văn_cậu
Dạ, 18 tuổi ạ.
Trương Quế Nguyên_hắn
Trương Quế Nguyên_hắn
À, ra trường rồi?
Dương Bác Văn_cậu
Dương Bác Văn_cậu
Vâng, mới ra trường.
Dương Bác Văn_cậu
Dương Bác Văn_cậu
*Cứ thấy ngượng ngượng là thế quái nào vậy.*
Trương Quế Nguyên_hắn
Trương Quế Nguyên_hắn
Ừa...
Sau đoạn hội thoại chả đi vào đâu của 2 người này, họ quyết định im lặng đến hơi thở cuối cùng, ai làm việc nấy, hắn cúi đầu nhìn điện thoại, cậu nhìn chung quanh nhà rồi lại lén lút nhìn hắn ta.
Dương Bác Văn chính là yêu thích cái đẹp, phải, từ nhỏ đã thích.
Dương Bác Văn_cậu
Dương Bác Văn_cậu
*Ảnh đẹp ha. *
Cậu nhìn vào trong bếp... lại nhìn hắn.
Dương Bác Văn_cậu
Dương Bác Văn_cậu
*Ảnh thích nữ hay thích nam ta.*
Dương Bác Văn_cậu
Dương Bác Văn_cậu
*Triệu luông, bé thích ảnh qó.*
💬:Chắc gì người ta đã giống mày hả em!?
Dương Bác Văn_cậu
Dương Bác Văn_cậu
*Bạn thì biết cái quần què gì.*
Dương Bác Văn_cậu
Dương Bác Văn_cậu
💬:Cút!
6 giờ tối
Trần Xuyên
Trần Xuyên
Cơm, hai đứa.
Dương Bác Văn_cậu
Dương Bác Văn_cậu
Dạ.
Trương Quế Nguyên_hắn
Trương Quế Nguyên_hắn
Dạ.
Bà giống như internet kết nối hai người như cách nhau nửa cái Trái Đất kia bắt chuyện, bà biết, lúc ăn cơm không nên nói nhiều, nhưng mà bà cứ thấy chúng nó ăn thôi cũng dè dặt, chả hiểu nổi, không phải hồi bé đứa cháu này của bà hay kể về người ta lắm à?
Trần Xuyên
Trần Xuyên
*Phải không? Hay là đứa nhỏ khác ta, mình không nhớ nữa, kệ đi.*
Dương Bác Văn_cậu
Dương Bác Văn_cậu
Ngoại ơi, cơm thơm lắm nha, nhà mình đã làm ruộng chưa vậy ngoại, con muốn thử!
Trần Xuyên
Trần Xuyên
Con về đúng lúc lắm, chuẩn bị đi cấy mạ, con muốn thử thì đi theo Quế Nguyên, thằng bé sành sỏi lắm.
Nghe vậy, Dương Bác Văn hí hửng lắm.
Dương Bác Văn_cậu
Dương Bác Văn_cậu
Dạ, anh ơi, có thể thu nhận Văn không? //cười mỉm//
Hắn bất ngờ nhìn sang bà, thấy bà khẽ gật đầu hắn mới lên tiếng, dù sao đây cũng là ruộng của nhà bà, hắn chỉ là người làm mướn.
Trương Quế Nguyên_hắn
Trương Quế Nguyên_hắn
Ừ, có thể
Trương Quế Nguyên_hắn
Trương Quế Nguyên_hắn
*Ngốc, con nít ham tìm hiểu thật*
----------------
Dương Bác Văn không biết, đây chính là mở đầu cho chuỗi ngày mới mẻ đầy nhiệt huyết ở nơi đồng quê làng xóm này!

Chương 2: Trật chân

QNguyn bồ mìn😳
QNguyn bồ mìn😳
Ờm....
--------
Chương 2: Trật chân
6:15
Dương Bác Văn_cậu
Dương Bác Văn_cậu
Ngoại ơi, ảnh đến chưa ạ?//ngó nghiêng//
Trần Xuyên
Trần Xuyên
Còn sớm, ăn sáng đi đã.
Trần Xuyên
Trần Xuyên
Con hóng người ta như hóng chồng về ấy.
Dương Bác Văn_cậu
Dương Bác Văn_cậu
?
Dương Bác Văn_cậu
Dương Bác Văn_cậu
Con? Khi nào chứ....
Dương Bác Văn_cậu
Dương Bác Văn_cậu
Ảnh nói ảnh đưa con đi chơi mà~
Trần Xuyên
Trần Xuyên
Hai đứa.... thân đến thế rồi sao.//cười//
Dương Bác Văn_cậu
Dương Bác Văn_cậu
Chưa thân lắm ạ, ảnh kiệm lời muốn chết ý, mà ảnh đẹp bà ha, hí hí
Bà nhìn đứa cháu đang cười ngốc kia mà cạn ngôn, đứa nhỏ này chính là có hơi nói nhiều, bà sợ nó sẽ làm người khác chán ghét, từ nhỏ đã ham tìm hiểu, thấy cái gì lạ là hỏi, là thử. Nhưng mà thằng bé Trương Quế Nguyên kia lại khác, nó quá trầm, không biết cách nói chuyện cho lắm... Thôi kệ đi, chúng nó tự lo.
Một tiếng trôi qua, Dương Bác Văn miệng thì nói đợi, nhưng chân không đợi, cậu muốn đi tìm Trương Quế Nguyên rồi.
Dương Bác Văn_cậu
Dương Bác Văn_cậu
Ngoại ơi, nhà ảnh ở đâu thế ạ?
Trần Xuyên
Trần Xuyên
Rẽ phải, cách nhà mình hai căn.
Dương Bác Văn_cậu
Dương Bác Văn_cậu
Dạ ngoại, con đi nha.
Trần Xuyên
Trần Xuyên
Con đội nón v-....
Bà chưa nói hết câu, cậu đã phóng cái vèo ra ngoài.
---
Cậu đi một lúc là tới trước cửa nhà có biển "nhà có chó dữ", ừ, một con chó con vác theo dây xích gấp 5 lần nó, quá dữ. Bỏ qua con chó con, cậu bấm chuông cửa thì thấy có một cậu nhóc khoảng 7-8 tuổi lững thững đi ra.
npc nam
npc nam
Anh tìm ai thế ạ?
Dương Bác Văn_cậu
Dương Bác Văn_cậu
Đây có phải nhà của Trương Quế Nguyên không em?
npc nam
npc nam
Anh Nguyên ạ? Nhà ảnh ở cuối đường cơ, cái nhà có hai cây hoa quế trước nhà ý anh.
Dương Bác Văn_cậu
Dương Bác Văn_cậu
?
Dương Bác Văn_cậu
Dương Bác Văn_cậu
*Vãi chưởng*
Dương Bác Văn_cậu
Dương Bác Văn_cậu
Cảm ơn em nhé!
npc nam
npc nam
Dạ, không có chi.
Cùng lúc đó, tại nhà bà
Trần Xuyên
Trần Xuyên
Hình như mình nhớ nhầm rồi, đó là nhà ông Năm. Mà thôi kệ đi.
....
Dương Bác Văn vừa đi vừa nhìn chung quanh, con đường này một bên là nhà san sát, một bên là đồng ruộng mênh mông, phía xa còn thấp thoáng bóng người, bỗng dưng có ai đó nhận ra cậu.
npc nữ
npc nữ
Ô, cháu trai bà Xuyên đúng không?
Dương Bác Văn_cậu
Dương Bác Văn_cậu
Ơ, cô biết con ạ?
npc nữ
npc nữ
Dồi ôi, lớn tướng rồi ha, bà Xuyên lúc nào cũng cho bọn cô xem ảnh con hết.
Dương Bác Văn_cậu
Dương Bác Văn_cậu
Aha, dạ.
Dương Bác Văn_cậu
Dương Bác Văn_cậu
Mọi người đang làm gì thế ạ?
npc nữ
npc nữ
Cấy mạ thôi con, không cấy thì không có gì mà ăn, mưa nó trôi giống lúa đi sạch.
Dương Bác Văn_cậu
Dương Bác Văn_cậu
Mọi người vất vả rồi!
Dương Bác Văn_cậu
Dương Bác Văn_cậu
À, cho con hỏi là nhà Trương Quế Nguyên ở đâu vậy ạ?
Dương Bác Văn_cậu
Dương Bác Văn_cậu
Con tìm mãi không thấy.//cười ngượng//
npc nữ
npc nữ
Thằng bé đó à, con đi tiếp tầm 500m nữa, nhà có hoa quế là nhà nó.
Dương Bác Văn_cậu
Dương Bác Văn_cậu
Dạ con cảm ơn.
Dương Bác Văn_cậu
Dương Bác Văn_cậu
Con chào mọi người con đi.
npc nữ
npc nữ
Ừm ừm.
Dương Bác Văn_cậu
Dương Bác Văn_cậu
*Ngày ngày ảnh đi bộ chừng này cây số á?*
---
Ừ, đến rồi, nhà có hoa quế to đùng, thấy hàng rào gỗ không đóng cậu mở nó ra rồi đi vào.
Dương Bác Văn_cậu
Dương Bác Văn_cậu
Anh ơi~
Dương Bác Văn_cậu
Dương Bác Văn_cậu
Ối ối, áaa.
Tiếng thét vang vọng núi rừng, chim bay tùm lum, Dương Bác Văn trượt chân té, nguyên nhân chính là do con đường lát xi măng bị rêu xâm chiếm hơn phân nửa.
Dương Bác Văn_cậu
Dương Bác Văn_cậu
*Cứu bé, trật chân rồi.*
Trương Quế Nguyên_hắn
Trương Quế Nguyên_hắn
Ai v-....
Hắn mới chạy ra liền thấy cảnh tượng một người như cá mắc cạn đang lết về phía mình.
Trương Quế Nguyên_hắn
Trương Quế Nguyên_hắn
Vãi chưởng, cậu là ai?//rùng mình//
Dương Bác Văn_cậu
Dương Bác Văn_cậu
Cứu bé, chân... chân trật rồi, huhu
Trương Quế Nguyên_hắn
Trương Quế Nguyên_hắn
.... //đeo kính//
Trương Quế Nguyên_hắn
Trương Quế Nguyên_hắn
Văn?
Dương Bác Văn_cậu
Dương Bác Văn_cậu
Dạ!
Hắn nhìn Văn như nhìn một con bò, rõ ràng là con đường từ ngoài hàng rào đi vào là con đường gạch men kia, sao cậu trai này lại ngốc nghếch mà đi đường hắn chưa kịp sửa vậy? Hay là cậu ấy thích tự ngược?
Trương Quế Nguyên_hắn
Trương Quế Nguyên_hắn
*Chả hiểu nổi mà*
Dương Bác Văn_cậu
Dương Bác Văn_cậu
...
Dương Bác Văn_cậu
Dương Bác Văn_cậu
Anh.
Trương Quế Nguyên_hắn
Trương Quế Nguyên_hắn
Ừ?
Dương Bác Văn_cậu
Dương Bác Văn_cậu
Có thể xách em tới bệnh viện hay gì không? Chân em sắp phế rồi, huhu.
Trương Quế Nguyên_hắn
Trương Quế Nguyên_hắn
Được...
Hắn vơ lấy cái mũ để trên bàn trà, nhẹ nhàng đóng cửa nhà lại rồi đi đến cạnh Văn. Nói xách liền xách, hắn kẹp cậu vào nách và xách như bao gạo. Trong quá trình di chuyển, cậu cứ thấy đầu óc mình long sòng sọc như cưỡi con ngựa hoang luôn.
♪Tạm nở nụ cười không vui, mạnh mẽ một lần thôi♪
♪Trả lời rằng, em, không đau nữa rồi♪
Dương Bác Văn_cậu
Dương Bác Văn_cậu
...
8 giờ sáng
Trạm y tế
Dương Bác Văn_cậu
Dương Bác Văn_cậu
*Tạ ơn trời, mạng nhỏ của con được cứu rồi!*
---
Chuyến đi chơi dài 2 tiếng trong ngày hôm nay của Dương Bác Văn chính thức khép lại ở trạm y tế, bởi vì cái chân "què" của nhỏ.
Dương Bác Văn_cậu
Dương Bác Văn_cậu
Đừng mà, Văn có thể ngồi xe lăn đi chơi!
Trương Quế Nguyên_hắn
Trương Quế Nguyên_hắn
*Trẻ con*
Trương Quế Nguyên_hắn
Trương Quế Nguyên_hắn
Tôi đưa cậu về.
Dương Bác Văn_cậu
Dương Bác Văn_cậu
Dạ.
Tại nhà bà.
Dương Bác Văn_cậu
Dương Bác Văn_cậu
Con chỉ là bị trật chân thôi ngoại ơi, mai là khỏi ấy mà, anh Nguyên "xách" con đi khám rồi, ngoại không tin thì hỏi ảnh đi ạ. //cười cười nhìn hắn //
Trương Quế Nguyên_hắn
Trương Quế Nguyên_hắn
Ừm, không nghiêm trọng đâu ạ, bà yên tâm.
Trần Xuyên
Trần Xuyên
Đứa cháu ngốc nhà bà làm phiền con rồi.
Trương Quế Nguyên_hắn
Trương Quế Nguyên_hắn
Không phiền gì đâu ạ.
Ngay lúc này, Dương Bác Văn tìm cớ chuồn về phòng, chân đau nhưng ý chí sinh tồn của cậu không đau, chân nhức miệng không nhức. Trên " ôk, ổn", dưới đi cà nhắc cà nhắc trông vừa hài vừa ngốc.
Bỏ qua công đoạn la lối trong im lặng vì lúc nãy cậu đi không chú ý mà ngón chân quệt trúng chân bàn kia sang một bên đi. Cậu mở quyển sổ nhỏ ra ghi ghi chép chép.
Hôm nay, ngày 27/7.... Trương Quế Nguyên xách bao gạo là tôi đi khám chân, đi được nửa đường ảnh mới nhớ nhà ảnh có xe, ảnh lại xách tôi về nhà ảnh.....Tôi nhận ra là ảnh không có kiệm lời với ai khác ngoài tôi!!! Nói nhiều thêm một chữ tôi cũng đâu có ăn thịt ảnh đâu!
Dương Bác Văn_cậu
Dương Bác Văn_cậu
NovelToon
Dương Bác Văn_cậu
Dương Bác Văn_cậu
@yybw: Chiến tích đầu tiên✌🏻
@gyz_yw đã like ảnh của bạn
---------

Chương 3: Hắn cứ là lạ, lạ ở đâu thì chưa biết.

QNguyn bồ mìn😳
QNguyn bồ mìn😳
hé lô các bro
QNguyn bồ mìn😳
QNguyn bồ mìn😳
Ý là, có cái voice ý, bgm lồng dô cho cảm xúc á ae, cóa thể mở để nghe nha🤣🤣🤣
-----
Vài phút sau khi tấm ảnh kia được up lên, tin nhắn gửi đến cho Dương Bác Văn cứ tinh tinh như tép nhảy, lược bỏ bớt đối tượng, Văn rep người nhà và một số bạn học, sau đó cậu mở đoạn chat của người tên "anh iêu của bé Văn" lên, đương nhiên cái tên sến rện này không phải cậu để rồi.
💬:Sao.
💬:Chội ôi, đau hong dạ.
💬:Anh nhớ bé lắm đó, anh về quê bé nhó.
Dương Bác Văn_cậu
Dương Bác Văn_cậu
💬:Cút.
Dương Bác Văn_cậu
Dương Bác Văn_cậu
💬:Chỗ bạn dỡn hỏ?
💬:Dạ.
Dương Bác Văn_cậu
Dương Bác Văn_cậu
💬: Vậy phắn giùm em.
💬:Không thích đấy.
Văn đang chuẩn bị nhắn lại đối phương thì có tiếng gõ cửa từ bên ngoài truyền đến.
Trương Quế Nguyên_hắn
Trương Quế Nguyên_hắn
Văn, ra ăn cơm.
Dương Bác Văn_cậu
Dương Bác Văn_cậu
Vâng vâng, ra liền.
Vì đứng lên quá vội, cộng thêm việc chân cậu đang trật, chúng đã giúp Văn mất thăng bằng rồi ngã.
Dương Bác Văn_cậu
Dương Bác Văn_cậu
Đù mom!
Rầm
Trương Quế Nguyên_hắn
Trương Quế Nguyên_hắn
?
Dương Bác Văn_cậu
Dương Bác Văn_cậu
Cứu, cứu em với anh ơi...
Trương Quế Nguyên_hắn
Trương Quế Nguyên_hắn
Tôi vào nha.
Dương Bác Văn_cậu
Dương Bác Văn_cậu
Vâng!
Hắn mở cửa đi vào, thấy Dương Bác Văn nửa thân trên giường, nửa thân dưới sàn thì đến đỡ dậy.
Dương Bác Văn_cậu
Dương Bác Văn_cậu
*Sao mình toàn gặp anh ấy trong cái hoàn cảnh xấu hổ này vậy trời.*
Trương Quế Nguyên_hắn
Trương Quế Nguyên_hắn
Cậu là truyền nhân của Nobita à?
Dương Bác Văn_cậu
Dương Bác Văn_cậu
*Chỗ nào chứ?*//khó hiểu//
Trương Quế Nguyên_hắn
Trương Quế Nguyên_hắn
Hậu đậu
Dương Bác Văn_cậu
Dương Bác Văn_cậu
!!!
Dương Bác Văn_cậu
Dương Bác Văn_cậu
*Thân chưa mà giỡn hả anh ơi?*
Dương Bác Văn_cậu
Dương Bác Văn_cậu
Xí, kệ tôi!
Dương Bác Văn_cậu
Dương Bác Văn_cậu
Ăn cơm thôi.
Trương Quế Nguyên_hắn
Trương Quế Nguyên_hắn
Ừ.
Một lớn một nhỏ nối đuôi nhau đi đến bàn ăn.
Trần Xuyên
Trần Xuyên
Con chuồn cũng nhanh lắm ha.
Dương Bác Văn_cậu
Dương Bác Văn_cậu
Hì hì.
Trần Xuyên
Trần Xuyên
Bếp để hai đứa, ngoại qua nhà bà Tư.
Dương Bác Văn_cậu
Dương Bác Văn_cậu
Ơ, ngoại không ăn với tụi con ạ?
Trần Xuyên
Trần Xuyên
Không, bà Tư đang đợi ngoại rồi.//cười//
Dương Bác Văn_cậu
Dương Bác Văn_cậu
Ngoại đi chơi vui vẻ nha, tạm biệt ngoại.
Sau khi bà đi, Văn chống cằm suy tư nhìn Trương Quế Nguyên đang mặc tạp dề, tay áo xắn đến khuỷu tay, lộ ra một tầng cơ mờ nhạt, chân dài thẳng tắp, công nhận, tên đàn ông nhạt nhẽo này cũng có sức hút ấy chứ.
Tách.
Dương Bác Văn_cậu
Dương Bác Văn_cậu
//đơ//
Dương Bác Văn_cậu
Dương Bác Văn_cậu
*Sao chưa tắt âm thanh thế này!*
Trương Quế Nguyên_hắn
Trương Quế Nguyên_hắn
Chụp lén à?
Dương Bác Văn_cậu
Dương Bác Văn_cậu
Ai thèm chụp anh chứ!
Trương Quế Nguyên_hắn
Trương Quế Nguyên_hắn
Vậy âm thanh hồi nãy là gì? Cậu tự sướng?
Dương Bác Văn_cậu
Dương Bác Văn_cậu
Đương nhiên rồi!
Dương Bác Văn_cậu
Dương Bác Văn_cậu
Tôi tự sướng, anh có gì đâu mà chụp...
Trương Quế Nguyên_hắn
Trương Quế Nguyên_hắn
Vậy à.
Càng bào chữa càng thấy ngại, trong lúc cậu không để ý, hắn đã tiến đến, cúi ngang mặt cậu.
Trương Quế Nguyên_hắn
Trương Quế Nguyên_hắn
Này, mẹ tôi nói, mặt tôi ăn ảnh lắm đó, có muốn chụp không?
Trương Quế Nguyên_hắn
Trương Quế Nguyên_hắn
Chụp quang minh chính đại.
Dương Bác Văn_cậu
Dương Bác Văn_cậu
*Sao giờ ảnh nói nhiều vậy ạ?*
Dương Bác Văn_cậu
Dương Bác Văn_cậu
Không, không, không cần!//đẩy mặt hắn ra//
Tên đàn ông chết tiệt, rù quyến ai đấy hả!!!
Dương Bác Văn_cậu
Dương Bác Văn_cậu
*Cháy nhà sao bốc khói được như mình.*
5 phút, 10 phút, canh rau đã nấu xong, hắn đi đến mở nồi cơm, hu lì sít, khi nắp nồi được mở ra, gạo ra gạo, nước ra nước.
Trương Quế Nguyên_hắn
Trương Quế Nguyên_hắn
Ờm...Tôi quên bật nút nồi cơm rồi//nhìn cậu//
Dương Bác Văn_cậu
Dương Bác Văn_cậu
Chúc mừng anh nha.
Trương Quế Nguyên_hắn
Trương Quế Nguyên_hắn
?
Trương Quế Nguyên_hắn
Trương Quế Nguyên_hắn
Tôi nấu lại nhé, đói chưa?
Dương Bác Văn_cậu
Dương Bác Văn_cậu
Anh hỏi tôi hả?
Trương Quế Nguyên_hắn
Trương Quế Nguyên_hắn
Còn ai ngoài tôi với cậu ở đây à?
Dương Bác Văn_cậu
Dương Bác Văn_cậu
Lỡ đâu có thật.
Trương Quế Nguyên_hắn
Trương Quế Nguyên_hắn
...
Trương Quế Nguyên_hắn
Trương Quế Nguyên_hắn
Thế đã đói chưa?
Dương Bác Văn_cậu
Dương Bác Văn_cậu
Không hẳn, kiếm gì ăn tạm trong lúc chờ cũng được.
Trương Quế Nguyên_hắn
Trương Quế Nguyên_hắn
Ăn tôi không?
Dương Bác Văn_cậu
Dương Bác Văn_cậu
?
Trương Quế Nguyên_hắn
Trương Quế Nguyên_hắn
Giỡn đấy, đợi tí, nấu cơm xong lấy cho cậu ít trái cây.
Dương Bác Văn_cậu
Dương Bác Văn_cậu
...
"Anh iêu của bé Văn"
Dương Bác Văn_cậu
Dương Bác Văn_cậu
💬:Ê mày ơi, gấp gấp.
💬:Sao?
💬:Lại là ai kia à?
Dương Bác Văn_cậu
Dương Bác Văn_cậu
💬:Hình như ảnh bị đa nhân cách.
💬:?
💬:Tiếp đi.
Dương Bác Văn_cậu
Dương Bác Văn_cậu
💬: Hôm qua ảnh xài face trầm tính, nay ảnh xài face trầm ai chính mày ạ.
💬:Tí ảnh hỏi mày nghe bài trình chưa nè em.
Dương Bác Văn_cậu
Dương Bác Văn_cậu
...
💬:Kể chuyện mà kể được cái đoạn giữa thì bố tôi cũng không hiểu bạn nhé.
Dương Bác Văn_cậu
Dương Bác Văn_cậu
💬:Thôi, bữa sau kể, lười nhắn.
💬:Voice
Dương Bác Văn_cậu
Dương Bác Văn_cậu
💬:Ảnh đang ở đây.
💬:Thì mày cút ra chỗ khác.
Dương Bác Văn_cậu
Dương Bác Văn_cậu
💬:Què rồi, lười.
💬:Thôi dẹp mom đi.
Sau một hồi vật lộn với cơn đói buổi ban trưa thì cũng đã đến chiều tối. Hắn về từ lúc 15 giờ, còn cậu nằm như cá ướp trên sofa đánh một giấc thật sâu từ trưa đến giờ, lúc dậy còn lơ tơ mơ tưởng rằng là hôm sau luôn rồi.
Dương Bác Văn_cậu
Dương Bác Văn_cậu
U chu chu, em Quế nhà ai mà dễ thương thế.//xoa đầu con cún//
Trương Quế Nguyên_hắn
Trương Quế Nguyên_hắn
//nhẹ nhàng đến gần cậu//
Trương Quế Nguyên_hắn
Trương Quế Nguyên_hắn
Hù!
Dương Bác Văn_cậu
Dương Bác Văn_cậu
Đù mom!
Dương Bác Văn_cậu
Dương Bác Văn_cậu
Sao lại là anh?
Trương Quế Nguyên_hắn
Trương Quế Nguyên_hắn
Sao không thể là tôi?
Dương Bác Văn_cậu
Dương Bác Văn_cậu
...
Trương Quế Nguyên_hắn
Trương Quế Nguyên_hắn
Bà nay không về nên nhờ tôi chăm sóc cậu.
Dương Bác Văn_cậu
Dương Bác Văn_cậu
...
Dương Bác Văn_cậu
Dương Bác Văn_cậu
Tùy anh.
Hắn cứ là lạ, mà lạ chỗ nào thì Dương Bác Văn cũng không biết.
Trương Quế Nguyên_hắn
Trương Quế Nguyên_hắn
Để tôi đỡ cậu về phòng.//giơ tay ra//
Dương Bác Văn_cậu
Dương Bác Văn_cậu
Cảm ơn anh.
Thời gian trôi nhanh như chó chạy ngoài đồng, khi mặt trời nhường chỗ cho mặt trăng lên, nhưng Dương Bắc Văn cùng Trương Quế Nguyên lại không nhường nhau cái vụ ai rửa bát.
Dương Bác Văn_cậu
Dương Bác Văn_cậu
Để tôi rửa cho!
Trương Quế Nguyên_hắn
Trương Quế Nguyên_hắn
Cậu tránh ra, để tôi!
Dương Bác Văn_cậu
Dương Bác Văn_cậu
Không! Anh nấu ăn thì tôi rửa bát, anh giành với tôi làm gì?
Trương Quế Nguyên_hắn
Trương Quế Nguyên_hắn
Lúc này cậu không phải nên nói "anh ơi, để em rửa bát cho" à? Lúc bị ngã gọi trơn tru lắm cơ mà.
Dương Bác Văn_cậu
Dương Bác Văn_cậu
...
Trương Quế Nguyên_hắn
Trương Quế Nguyên_hắn
Tôi nghĩ cậu nên làm quen dần.
Làm quen dần cái gì cơ? Là nói như thế với hắn à?
Dương Bác Văn_cậu
Dương Bác Văn_cậu
...
Ok, cậu sai rồi, người này thì ít nói cái chó gì? Rõ ràng là mồm mép điêu luyện. Kiệm lời cái chó gì? Cái này là với người khác, còn với cậu thì như bị chạm vảy ngược, ai chọc gì hắn!?
----
Mẹ Dương Bác Văn luôn dặn cậu rằng, thích ai thì mạnh dạn nói, không thì người ta đi mất lại nuối tiếc... Nhưng mà cái tên Trương Quế Nguyên này sao còn chưa về nhà, tính ngủ qua đêm ở đây à?
QNguyn bồ mìn😳
QNguyn bồ mìn😳
Not support
Trương Quế Nguyên_hắn
Trương Quế Nguyên_hắn
//nhìn cậu//
Trương Quế Nguyên_hắn
Trương Quế Nguyên_hắn
Không được thật à?
Gì vậy? Cậu vừa thấy cái quái gì vậy? Hắn nhìn cậu với cái ánh mắt cún con bị bỏ rơi á hả?
Dương Bác Văn_cậu
Dương Bác Văn_cậu
*Em yêu cún.*
Dương Bác Văn_cậu
Dương Bác Văn_cậu
Được được được, ngủ thì ngủ, nhưng mà anh ngủ sofa.
Trương Quế Nguyên_hắn
Trương Quế Nguyên_hắn
Muỗi đó...
Dương Bác Văn_cậu
Dương Bác Văn_cậu
//hít sâu//
Dương Bác Văn_cậu
Dương Bác Văn_cậu
Cái mùng chụp ở trong phòng, tôi lấy cho anh.
Trương Quế Nguyên_hắn
Trương Quế Nguyên_hắn
...
Một trong một ngoài, quá yên tĩnh.

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play