[Đam Mỹ] Không Thuộc Về Ngươi
Chap 1 - Nơi không có ngày
Căn phòng này không có cửa sổ. Ánh sáng chỉ lờ mờ từ đèn lồng treo cao, chiếu xuống chiếc giường gỗ, nơi Yến Kỳ Vân ngồi tựa lưng, cổ tay vẫn bị xiềng.
Y hơi nghiêng đầu, ánh mắt lạnh lẽo liếc nhìn bóng người đang bước vào.
Tạ Kính Huyền dừng lại trước mặt y, không nói gì. Tay hắn cầm một chén nước ấm, đưa đến gần.
Tạ Kính Huyền
Không uống, sẽ đau đầu.
Yến Kỳ Vân không nhận. Y quay mặt đi, cười khẩy:
Yến Kỳ Vân
Tạ tướng quân từ khi nào lại nhân từ đến vậy?
Tạ Kính Huyền ngồi xuống mép giường, đặt chén lên bàn, giọng nhẹ như gió:
Tạ Kính Huyền
Chỉ là... không muốn ngươi ngất đi giữa chừng.
Yến Kỳ Vân im lặng vài giây, rồi cười rất khẽ:
Yến Kỳ Vân
Ngươi thích ta đến vậy sao?
Hắn không trả lời. Một lát sau mới khẽ đáp:
Tạ Kính Huyền
Nhưng không phải thứ thích mà ngươi cần.
Hắn đưa tay chạm lên gò má y, dịu dàng như thể trước mặt là bảo vật. Nhưng nơi đầu ngón tay hắn chạm vào, lại là vết sưng còn chưa tan.
Tạ Kính Huyền
Ta đã từng rất nhẹ nhàng với ngươi, Kỳ Vân.
Yến Kỳ Vân quay đầu nhìn hắn, ánh mắt vẫn kiêu ngạo:
Yến Kỳ Vân
Ngươi chưa từng thật lòng.
Tạ Kính Huyền khựng lại, ánh mắt tối đi:
Tạ Kính Huyền
Còn ngươi, từng thật lòng với ai chưa?
Câu hỏi ấy như găm sâu vào khoảng trống nơi lồng ngực.
Tạ Kính Huyền đứng dậy, giọng trầm hơn:
Tạ Kính Huyền
Ngươi không cần yêu ta
Tạ Kính Huyền
Chỉ cần... đừng rời khỏi đây.
Xa nơi đó, một ngọn gió lạnh lướt qua bờ vai Liễu Mộ Hàn, đang đứng giữa núi tuyết, tay siết chặt sợi ngọc bội có khắc tên “Kỳ Vân”.
Liễu Mộ Hàn
Ngươi nhất định còn sống.
Chap 2 - Không có gì gọi là tự do
Tiếng xiềng sắt va nhẹ vào nhau trong đêm yên ắng. Gió không thổi vào được căn phòng này. Ở đây, ngày hay đêm đều chỉ là một màu tối mờ mịt.
Yến Kỳ Vân vẫn chưa chợp mắt. Lưng y đau ê ẩm, nhưng vẫn ngồi thẳng, cố không để mình gục xuống. Một chén thuốc đã nguội đặt bên cạnh, chưa ai động vào.
Cánh cửa mở ra. Tiếng bước chân quen thuộc vang lên, chậm và chắc.
Tạ Kính Huyền đặt một khay đồ ăn lên bàn. Mùi canh thanh nhạt lan ra trong không khí đặc quánh.
Tạ Kính Huyền
Ngươi định tuyệt thực bao lâu nữa?
Yến Kỳ Vân không đáp. Y chỉ nhìn hắn, giọng khô khốc:
Yến Kỳ Vân
Ngươi từng nói là sẽ không làm ta chết.
Yến Kỳ Vân
Vậy đừng giả vờ tốt bụng.
Tạ Kính Huyền ngồi xuống đối diện. Hắn nhìn người trước mặt – vẫn là gương mặt ấy, dù gầy hơn, xanh xao hơn, nhưng ánh mắt vẫn chưa từng chịu khuất phục.
Tạ Kính Huyền
Ngươi tưởng ta làm điều này dễ dàng lắm sao?
Yến Kỳ Vân cười, cười đến khản giọng:
Yến Kỳ Vân
Tạ tướng quân bắt cóc một người, giấu biệt khỏi thiên hạ, nhốt như súc vật trong phòng kín.
Yến Kỳ Vân
Ngươi nghĩ ta nên thấy ngươi khó xử chắc?
Tạ Kính Huyền cúi người, ánh mắt hắn gần như áp sát mặt y:
Tạ Kính Huyền
Ngươi biết không… nếu ngươi chịu một chút mềm lòng, ta đã không cần phải làm thế này.
Hắn không nói gì, chỉ thở ra thật nhẹ. Tay vươn tới, lau đi vệt mồ hôi ẩm lạnh trên trán y. Y không tránh, cũng không chấp nhận – chỉ im lặng.
Tạ Kính Huyền
Vậy cứ sống đã, Kỳ Vân.
Tạ Kính Huyền
Ta sẽ đợi đến lúc ngươi thực sự không còn muốn rời khỏi đây nữa.
Chap 3 - Ta không muốn ngủ nữa
Cùng lúc đó, bên ngoài kinh thành.
Liễu Mộ Hàn trở về sau một chuyến tìm kiếm vô ích ở biên thùy. Hắn đặt túi hành lý xuống, ánh mắt loé lên khi phát hiện chiếc hộp thư cũ kỹ trong thư phòng có dấu vết bị xê dịch.
Một mảnh giấy nhỏ, nằm giữa tầng đáy, với nét chữ nghiêng nghiêng.
“Nếu ngươi đọc được mảnh giấy này, thì ta vẫn còn đâu đó giữa trời đất này.”
Kỳ Vân.
Liễu Mộ Hàn sững người. Tay hắn run nhẹ, mảnh giấy hơi nhàu lại trong lòng bàn tay.
Liễu Mộ Hàn
Ngươi thật sự... không mất tích sao?
Yến Kỳ Vân thiếp đi được một chút thì tỉnh giấc. Trong phòng không có ánh sáng tự nhiên, y không biết hiện tại là canh mấy, chỉ cảm nhận được cơ thể càng lúc càng nặng.
Mi mắt rũ xuống, cổ họng khô khốc. Y thấy lồng ngực mình phập phồng vì thở, nhưng không chắc bản thân còn sức để nói thêm lời nào cay độc.
Y không quay đầu cũng biết là ai.
Tạ Kính Huyền bước đến, lần này không mang theo thuốc, không mang nước. Chỉ là... đến.
Tạ Kính Huyền
Ngươi... đã ngủ được chưa?
Yến Kỳ Vân nhếch môi, mắt nhắm:
Yến Kỳ Vân
Muốn hỏi ta còn sống không thì cứ nói.
Tạ Kính Huyền ngồi xuống bên giường. Hắn nhìn y thật lâu, tay vươn ra, chạm vào sợi tóc ướt dính trên trán y.
Tạ Kính Huyền
Ngươi yếu rồi.
Yến Kỳ Vân
Vẫn còn đủ tỉnh táo để căm ghét ngươi.
Tạ Kính Huyền
Nếu ngươi chịu yếu thêm một chút nữa, có khi ta sẽ dịu dàng hơn.
Yến Kỳ Vân cắn răng. Nhưng lần này, y không bật lại ngay. Y thở dốc, rồi chậm rãi mở mắt, nhìn hắn:
Yến Kỳ Vân
Ngươi giữ ta lại… để chứng minh ngươi có thể khống chế ta à?
Tạ Kính Huyền cúi đầu, giọng gần như khẽ thì thầm bên tai y:
Tạ Kính Huyền
Ta giữ ngươi… vì ta không biết cách nào khác để không mất ngươi nữa.
Bàn tay hắn siết nhẹ lấy cổ y. Không đau, nhưng không buông.
Yến Kỳ Vân lặng vài giây. Trong khoảnh khắc rất ngắn, ánh mắt y không còn lạnh nữa — chỉ là một nỗi mệt mỏi rất người.
Yến Kỳ Vân
Nếu vậy... tại sao không giết ta từ sớm?
Tạ Kính Huyền nhìn y, ánh mắt tối đi.
Tạ Kính Huyền
Vì ta muốn ngươi sống.
Tạ Kính Huyền
Nhưng không phải tự do.
Download MangaToon APP on App Store and Google Play