Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

[Vô Hạn Lưu] Oán Niệm Của Ác Linh Và Tên Sát Nhân Điên Loạn

Chương 1: Bộ Tiểu Thuyết Kì Lạ

……
Trong nhà của Thanh Tuyết
Vương Thanh Tuyết
Vương Thanh Tuyết
/Đng vui vẻ đọc tiểu thuyết trên mạng
…..
"Dậy đi!” Một giọng nói vang lên khiến Vương Thanh Tuyết bừng tỉnh. Trước mặt cô là một căn phòng trắng toát, mùi thuốc sát trùng nồng nặc. Cô cau mày, cố nhớ lại chuyện gì đã xảy ra. Ký ức mịt mờ… thứ duy nhất cô còn nhớ là chuyến đi chơi với bạn bè – rồi một tai nạn. Cô chậm rãi bước tới chiếc gương treo ở góc phòng. Nhưng thay vì phản chiếu chính xác, trong gương lại có một cô gái mặc đồ bệnh nhân. Người đó nhìn thẳng vào cô, khẩu hình không phát ra âm thanh nhưng Thanh Tuyết vẫn đọc được: > “Nơi này không đơn giản đâu. Đặc biệt là viện trưởng… đừng lại gần ả ta.” Thanh Tuyết chưa kịp phản ứng thì cánh cửa bật mở. Một người phụ nữ mặc blouse trắng bước vào, mái tóc dài gọn gàng, trên ngực đeo thẻ tên: “Bạch Linh Châu – Viện Trưởng.” Người bạn đi cùng cô gắt lên: “Cô là ai? Tại sao tụi tôi lại ở đây?” Bạch Linh Châu mỉm cười kỳ lạ: “Bệnh lại phát rồi à? Các người đang điều trị tại bệnh viện tâm thần này. Tôi là viện trưởng.” Thanh Tuyết cảm thấy bất an. Lời cô gái trong gương… có vẻ là thật. Và tại sao… trong gương lại phản chiếu hình ảnh của cô và Linh Châu – như thể họ đã quen biết từ trước? Ánh mắt cô rơi xuống bàn tay Linh Châu – đang cầm một con dao phẫu thuật… dính máu. Bạn cô la lớn: “Cái gì vậy? Cô tính làm gì? Đừng tưởng tôi sợ—” Chưa kịp dứt câu, nhát dao đã đâm thẳng vào tim cậu ta. Gục xuống, máu chảy tràn trên nền trắng. Nhìn cảnh tượng đấy đầu cô bỗng nhiên đau dữ dội Ký ức Thanh Tuyết ồ ạt quay về… Cô… là một sát nhân. Cô từng giết nhiều người, và trong cơn thù hận mù quáng, cô đã tàn sát cả gia đình của Linh Châu. Và Linh Châu – kẻ từng yêu cô sâu đậm – đã biến đổi. Lúc này trước mặt cô không phải là "Bạch Linh Châu" mà cô biết nữa, Linh Châu vốn là 1 bác sĩ vẻ ngoài hiền lành, thanh cao giờ đây đã biến mất người trước mặt cô lúc này tựa như 1 kẻ tâm thần vậy. “Hahahaha!” Linh Châu cười như điên loạn. “Em biết vì sao nơi này không có ai không?” Từ tay cô ta, những sợi tơ mỏng như tơ nhện nối thẳng vào hư không sau đó liền kéo ra những cái xác kì dị, sợi tơ từ tay cô ta kéo họ dậy như những con rối, vặn vẹo bò về phía Thanh Tuyết. Có kẻ mất đi đôi mắt, có kẻ thì mất đi trái tim, có người thì mất đi thân dưới không khó để cô nhận ra đó là những kẻ đã bị cô giết và trong đó có gia đình của Linh Châu “Cô là thứ gì vậy!?” – Thanh Tuyết hoảng sợ hét lên. “Không phải em đã rõ rồi sao?” – Linh Châu nói, rồi cơ thể cô biến đổi. Hai hốc mắt trống rỗng, trái tim thủng một lỗ máu tuôn ra, phần thân dưới hóa thành những xúc tu đỏ thẫm. “Đây là tác phẩm do chính em tạo ra đó!” – Linh Châu gào lên trong đau đớn. “Chính em… đã giết cả nhà tôi. Chính em đã đẩy tôi tới bước này.” Lúc này Thanh Tuyết đã cảm thấy sợ hãi lẫn hối hận. Nếu như lúc đó cô không mù quáng vì một số chuyện liên quan đến gia đình của cô và Bạch Linh Châu thì đã không có ngày hôm nay rồi.. Năm đó gia đình cô bị tai nạn giao thông rồi tử vong ngay tại hiện trường...hung thủ là bố của Linh Châu. Lúc đó cô như kẻ mất hồn chả biết làm gì ngoài việc ăn ngủ. Ngay khoảnh khác ấy vị bác sĩ họ Bạch kia đã ở bên cô an ủi cô. Lâu dần liền nảy sinh tình cảm Nhưng cho tới mùa hạ năm ấy. Cô dường như phát điên vì 1 chuyện gì đó mà lao vào giết bố, mẹ, chị gái và cả Linh Châu đương nhiên Linh Châu là người chết thảm nhất cơ thể không còn nguyên vẹn trước khi nhắm mắt xuôi tay Linh Châu đã hỏi cô vì sao lại làm như vậy thì cô liền lạnh lùng trả lời "Tôi ghét chị, tôi ghét cả nhà chị, đừng nghĩ tiếp cận tôi để biến tôi thành món đồ chơi của chị là chị sẽ thắng!!" Giờ đây người yêu cô đậm sâu lại hóa quỷ mà trả thù cô “Xin lỗi… là do tôi sai… tôi không đáng được tha thứ…” – Thanh Tuyết quỳ xuống, ánh mắt đẫm lệ. Linh Châu nhìn cô lặng lẽ, rồi nói: “Muộn rồi, Thanh Tuyết… tôi đã hoàn toàn mất niềm tin vào em.” Sau đó Linh Châu điều khiển những xác chết ấy tấn công cô, cơn đau dữ dội lập tức ập đến khiến cô không chịu được mà gào lên Trước khi ý thức cô mờ dần thì Linh Châu lại nói “Hừ….tôi chưa để em chết dễ vậy đâu…nỗi đau mà tôi phải chịu, em phải trải qua thì mới biết nó đau đớn và tuyệt vọng như nào” Sau đó trước mắt cô liền hoá thành 1 màu đen kịt…….
Vương Thanh Tuyết
Vương Thanh Tuyết
Hả???/ buông điện thoại xuống /
Vương Thanh Tuyết
Vương Thanh Tuyết
Thế méo nào tên nvat chính trong đây lại giống mình thế?
Vương Thanh Tuyết
Vương Thanh Tuyết
Đã vậy còn làm sát nhân??? Méo thể tin đc
Vương Thanh Tuyết
Vương Thanh Tuyết
Đã vậy tên của người yêu của nv9 còn giống……
Bạch Linh Châu—- Kẻ thù ko độ trời chung của cô
Vương Thanh Tuyết
Vương Thanh Tuyết
Bộ tác giả bộ này là tiên tri à?
Vương Thanh Tuyết
Vương Thanh Tuyết
Chết tiệt thật tại sao mình lại đọc trúng bộ này chứ!?
Vương Thanh Tuyết
Vương Thanh Tuyết
Mịe bà đây đi ngủ cho bớt giận vậy!!!
Vương Thanh Tuyết
Vương Thanh Tuyết
Deo thèm đọc mấy chap sau nữa!!!!
Vương Thanh Tuyết
Vương Thanh Tuyết
/ Ném điện thoại sang 1 bên + đi ngủ /
Vương Thanh Tuyết
Vương Thanh Tuyết
Khó hiểu
———
Tgia ngớ ngao
Tgia ngớ ngao
Ừ cốt truyện nó loạn xạ z đó ae thông củm=)
Tgia ngớ ngao
Tgia ngớ ngao
Từ từ gòi tui sửa lại sau😘

Chương 2: Khởi Đầu Của Cơn Ác Mộng

Bệnh viện tâm thần XXX
NVP
NVP
Dậy đi mậy! / Đánh vào ng cô /
Vương Thanh Tuyết
Vương Thanh Tuyết
Hả? Gì vậy / Mơ màng tỉnh dậy /
Xung quanh cô lúc này là 1 căn phòng hoàn toàn xa lạ, mùi thuốc khử trùng nồng nạc và 1 chiếc gương
Vương Thanh Tuyết
Vương Thanh Tuyết
Hả????????
Vương Thanh Tuyết
Vương Thanh Tuyết
*Chẳng lẻ………mình xuyên vào đây rồi!?!?*
Vương Thanh Tuyết
Vương Thanh Tuyết
*Không phải chứ mình còn chưa đọc xong mà? Làm như vậy khác gì giết mình?*
Suy nghĩ 1 lúc thì cô cũng quyết định chấp nhận sự thật mà đi về phía chiếc gương kia
Vương Thanh Tuyết
Vương Thanh Tuyết
*Chiếc gương này…..
Trong gương là 1 cô gái khác mặc bộ đồ bệnh nhân, ánh mắt tràn ngập sự u buồn, cô gái đó luôn nhìn về phía Thanh Tuyết như muốn nói điều gì đó
Vương Thanh Tuyết
Vương Thanh Tuyết
Muốn nói gì sao?
Dù cô không nghe được tiếng nhưng qua khẩu hình thì cô cũng biết được là cô gái kia đang nói gì
> “ Chạy đi, chạy đi cô không còn thời gian đâu, đừng tin bất cứ ai cả……..kể cả viện trưởng và bản thân cô! “
Vương Thanh Tuyết
Vương Thanh Tuyết
Ha?? Sao lời của chiếc gương này lại khác rồi!?
Vương Thanh Tuyết
Vương Thanh Tuyết
/ Dùng khẩu hình nói với cô gái trong gương / “Ý cô là sao?”
Cô gái kia chưa kịp trả lời thì đã bị tiếng mở cửa cắt ngang, trong lúc ấy Thanh Tuyết nhìn thấy khuôn mặt của cô gái kia bắt đầu biến dạng…..rồi cũng biến mất
Người kia liền bước vào căn phòng kia và cô thì thấy được thẻ tên trên ngực của người đó
Bạch Linh Châu ——— Viện trưởng
Vương Thanh Tuyết
Vương Thanh Tuyết
Viện trưởng!? / nói nhỏ /
Bạch Linh Châu
Bạch Linh Châu
/ Nhìn cô /
Vương Thanh Tuyết
Vương Thanh Tuyết
* Sao! Sao có thể? Vì sao viện trưởng ở đây lại giống….Bạch Linh Châu thế kia!? Cả tên cũng giống nữa!?
NVP
NVP
Viện trưởng
Bạch Linh Châu
Bạch Linh Châu
Hửm?
NVP
NVP
Tại sao cô lại……kéo xác của ai thế kia!?
Lúc này Thanh Tuyết mới để ý trên tay vị viện trưởng kia là 1 con dao phẩu thuật bị máu nhuốm đỏ và tay còn lại thì đang kéo xác của ai đó
Bạch Linh Châu
Bạch Linh Châu
Ah, chỉ là xác của bệnh nhân đã chết thôi mà? Tôi làm 2 người sợ rồi sao?
Bạch Linh Châu
Bạch Linh Châu
……….Nếu 2 người không nghe lời….thì có thể cái xác mà tôi kéo đi là 2 người đó / nói nhỏ /
Vương Thanh Tuyết
Vương Thanh Tuyết
…..* Sao cốt truyện lại bị đổi rồi mình nên làm thế nào đây???*
NVP
NVP
Vậy thì viện trưởng à tình trạng của tôi cũng đỡ hơn rồi bao giờ tôi mới có thể xuất viện đây?
Bạch Linh Châu
Bạch Linh Châu
Còn tuỳ vào cậu nữa / Cười khểnh /
NVP
NVP
??
Vương Thanh Tuyết
Vương Thanh Tuyết
Khoan đã
Bạch Linh Châu
Bạch Linh Châu
?
NVP
NVP
?
Vương Thanh Tuyết
Vương Thanh Tuyết
Nếu cô bảo cái xác kia mà cô đang kéo là bệnh nhân đã chết, vậy thì không phải cô nên kéo nó đến nhà xác sao? Nhưng mà tôi nhớ nhà xác ở hướng ngược lại mà?
Bạch Linh Châu
Bạch Linh Châu
……
NVP
NVP
Cũng có lý đó….không lẽ viện trưởng c-!
Bạch Linh Châu
Bạch Linh Châu
/ Dùng con dao trong tay đâm thẳng vào mắt người kia /
Bệnh nhân kia chỉ kịp hét lên trong đau đớn rồi gục ngay tại chỗ
Máu tươi lập lúc trào ra khiến chiếc áo blouse trắng của Linh Châu bị nhuộm thành màu đỏ
Vương Thanh Tuyết
Vương Thanh Tuyết
Cô! / lùi lại /
Bạch Linh Châu
Bạch Linh Châu
A~ Vốn định giả vờ với em 1 chút nhưng mà bị em phát hiện mất rồi
Vương Thanh Tuyết
Vương Thanh Tuyết
Cô muốn làm gì!?
Bạch Linh Châu
Bạch Linh Châu
Làm gì thì em biết mà Vương-Thanh-Tuyết
Vương Thanh Tuyết
Vương Thanh Tuyết
*Không….không lẽ cô ta định……
Vương Thanh Tuyết
Vương Thanh Tuyết
*Nếu như vậy thì…
Bạch Linh Châu
Bạch Linh Châu
Sao? Giờ em mới biết sợ hả?
Vương Thanh Tuyết
Vương Thanh Tuyết
……*Chắc cô ta không tính để mình chết sớm vậy đâu nhỉ? Vừa hận vừa yêu mà*
Vương Thanh Tuyết
Vương Thanh Tuyết
Thì sao? Tôi cũng là con người cũng biết sợ vậy! *Cược thử vậy*
Bạch Linh Châu
Bạch Linh Châu
Vậy thì sao lúc em ra tay giết cả nhà tôi và tôi thì lại không thấy sợ đi!?
Vương Thanh Tuyết
Vương Thanh Tuyết
Chính bố chị là người hại cả nhà tôi việc gì tôi phải sợ khi làm lại việc mà bố chị đã làm với cả gia định chị
Bạch Linh Châu
Bạch Linh Châu
Nhưng tôi đã làm gì!!!??
Bạch Linh Châu
Bạch Linh Châu
Chính ông ấy mới là kẻ có tội!!!!
Bạch Linh Châu
Bạch Linh Châu
Hà cớ gì em lại kéo cả tôi vào?
Vương Thanh Tuyết
Vương Thanh Tuyết
Giết cùng diệt tận, lỡ đâu chị lại đi nói với cảnh sát?
Vương Thanh Tuyết
Vương Thanh Tuyết
Nói đi đây là chỗ quái quỷ nào???
Bạch Linh Châu
Bạch Linh Châu
…Tâm ma của tôi
Vương Thanh Tuyết
Vương Thanh Tuyết
!?
Vương Thanh Tuyết
Vương Thanh Tuyết
Vậy thì nôn cách thoát ra khỏi đây coi!
Bạch Linh Châu
Bạch Linh Châu
Em nghĩ em có thể lành lặn mà rời đi sao?
Vương Thanh Tuyết
Vương Thanh Tuyết
….
Vương Thanh Tuyết
Vương Thanh Tuyết
*Ôiiiii mày bán đi cái mạng của mày rồi con ơi*
Tới đây cơ thể của vị bác sĩ kia hoàn toàn biến đổi
Như miêu tả trong truyện chỉ có nơi trái tim kia…….lại mọc ra 1 con mắt ở đó
Vương Thanh Tuyết
Vương Thanh Tuyết
*Ôi vaiz……..thấy ghê quá..*
Vương Thanh Tuyết
Vương Thanh Tuyết
*Nv9 đã làm cái trò gì vậy nè*
Bạch Linh Châu
Bạch Linh Châu
Ha, nhìn đi đây là tác phẩm do chính em tạo ra đó!?
Vương Thanh Tuyết
Vương Thanh Tuyết
…..Dừng lại….đừng tới đây / sợ hãi /
Bạch Linh Châu
Bạch Linh Châu
Giờ mới thấy sợ có phải là hơi muộn rồi không? / Bóp cổ cô /
Vương Thanh Tuyết
Vương Thanh Tuyết
Ư…..*Tại sao chứ? Chỉ vì tên tôi giống nv chính mà phải chịu cảnh như này sao?….Tên Bạch Linh Châu chết tiệt kia tại sao lại…….*
Vương Thanh Tuyết
Vương Thanh Tuyết
Ư…..dừng lại đi….tôi sai rồi / Giãy giụa /
Trong lúc giãy giụa thì chân cô vô tình đá vỡ chiếc gương kia
Bạch Linh Châu
Bạch Linh Châu
!!!! Aaaaaaaaaa / Buông tay /
Vương Thanh Tuyết
Vương Thanh Tuyết
Ha?……
Vương Thanh Tuyết
Vương Thanh Tuyết
*Mình đá vỡ chiếc gương kia rồi?
Vương Thanh Tuyết
Vương Thanh Tuyết
*Có nên lụm mảnh kính đó cứu lấy mình không nhỉ?*
Bạch Linh Châu
Bạch Linh Châu
Cút ra!!! Đừng động vào chiếc gương đó!!! / gào lên /
Vương Thanh Tuyết
Vương Thanh Tuyết
……/ nhặt mảnh kính dưới đất lên /
Vương Thanh Tuyết
Vương Thanh Tuyết
Nếu tôi đã giết được chị 1 lần thì chắc sẽ có lần hai chứ? / Giơ mảnh kính lên / * Đau quá.....gì vậy nè..*
Bạch Linh Châu
Bạch Linh Châu
…….
Lúc này từ tay cô ta liền xuất hiện những sợi tơ kì lạ nối vào không trung
Bạch Linh Châu
Bạch Linh Châu
Vậy thì phải xem ai là người chết trước đã….
Lúc này xung quanh cô là những cái xác, chúng bước đi với các tư thế vặn vẹo miệng vẫn không ngừng gọi tên cô
Vương Thanh Tuyết
Vương Thanh Tuyết
?! *Thôi xong*
Sau đó những xác chết kia liền lao vào cắn chết cô
——
Bạch Linh Châu
Bạch Linh Châu
Chiếc gương đó....trong đó chứa linh hồn của em đấy
Bạch Linh Châu
Bạch Linh Châu
Em làm vậy thì chỉ làm khó em thôi Thanh Tuyết à….
Bạch Linh Châu
Bạch Linh Châu
Trò chơi giữa 2 ta chưa thể kết thúc như vậy đâu…./ ngã xuống /
Đúng vậy…..cô chưa giết được Linh Châu thì đồng nghĩa với việc cô chưa thế thoát ra khỏi tâm ma của cô ta
———
Tgia ngớ ngao
Tgia ngớ ngao
Hí=)

Chương 3: Nỗi Đau Không Thể Xóa Nhòa

Tại bệnh viện tâm thần XXX
NVP
NVP
Bác sĩ Vương bệnh nhân số 23 lại vậy nữa rồi
Thanh Tuyết ngẩng đầu khỏi chồng hồ sơ mái tóc buộc gọn gàng, đôi mắt thâm quầng vì trực đêm
Vương Thanh Tuyết
Vương Thanh Tuyết
Là cô gái tên Châu đó hả? *Lần này thì lại làm bác sĩ lần sau chị tính để tôi làm gì?*
NVP
NVP
Đúng vậy tối qua cô ấy cứ đứng trước gương khóc.....rồi lại cười đến khi tôi đưa thuốc chô cô ấy thì cô ta lại lẩm bẩm cái gì mà "Lần này em có đến không?".......
Vương Thanh Tuyết
Vương Thanh Tuyết
......*Tôi không phải Thanh Tuyết mà cô biết mà tha cho tôi đi*
Tại phòng bệnh số 23
Cánh cửa kim loại nặng nề mở ra, mùi ẩm mốc và thuốc khử trùng hòa lẫn trong không khí
Vương Thanh Tuyết
Vương Thanh Tuyết
Bạch Linh Châu
Bạch Linh Châu
Bạch Linh Châu
? /Quay đầu lại/
Bạch Linh Châu
Bạch Linh Châu
Ha..em đến rồi/ Cười /
Vương Thanh Tuyết
Vương Thanh Tuyết
...Không cô nhầm rồi tôi chỉ là bác sĩ phụ trách ở đây
Bạch Linh Châu
Bạch Linh Châu
Phải không?
Vương Thanh Tuyết
Vương Thanh Tuyết
...../ Chột dạ /
Bạch Linh Châu
Bạch Linh Châu
Lúc còn sống ai là người giết tôi vậy nhỉ..?
Bạch Linh Châu
Bạch Linh Châu
Giờ gặp lại liền muốn chối bỏ tội? / Cười /
Vương Thanh Tuyết
Vương Thanh Tuyết
Không chối được thì tôi chạy / Cười /
Bạch Linh Châu
Bạch Linh Châu
Có chạy cũng không thoát / Đi về phía cô /
Vương Thanh Tuyết
Vương Thanh Tuyết
Ây yo từ từ nào / Lùi lại /
Lần này cô đã chuẩn bị sắn rồi....1 con dao phẩu thuật, dù cô không biết nó có làm được gì hay không
Bạch Linh Châu
Bạch Linh Châu
Haha / Đi tới kéo cô vào trong gương /
Vương Thanh Tuyết
Vương Thanh Tuyết
!? *Tốc độ gì vậy? Nhanh quá*
Nhưng cô chưa kịp phản ứng thì đã bị kéo vào gương r
Thế giới trong gương là 1 hành lang trắng, những thi thể nằm la liệt trên nền đất lạnh lẽo và mùi máu tanh nồng nặc
Vương Thanh Tuyết
Vương Thanh Tuyết
Đây....đây là thế giới trong gương sao..??
Vừa dứt câu những mảnh kính từ đâu xuất hiện và cô nhìn thấy được bản thân mình trong đó...
Cô mặc một bộ đồ bệnh nhân, khuôn mặt tái nhợt và đôi tay bị máu nhuộm thành màu đỏ tươi
Vương Thanh Tuyết
Vương Thanh Tuyết
Nữa...nữa...rồi../ choáng váng /
Những ký ức từ lúc Linh Châu còn sống cho tới bây giờ cứ chất chồng lên nhau
Bạch Linh Châu
Bạch Linh Châu
Đau quá....Thanh Tuyết...tôi đau quá../ Đặt tay lên ngực cô /
Vương Thanh Tuyết
Vương Thanh Tuyết
Ah....cô..../ nắm chặt tay của Linh Châu / *Đầu mình đau quá...*
Bạch Linh Châu
Bạch Linh Châu
Thanh Tuyết....Thanh Tuyết....em cho tôi trái tim của em nhé..?
Vương Thanh Tuyết
Vương Thanh Tuyết
Đừng.....đợi đã / Ngã xuống /
Bạch Linh Châu
Bạch Linh Châu
Sao vậy?...
Vương Thanh Tuyết
Vương Thanh Tuyết
Đau.....đau lắm.../ bấu chặt lấy cánh tay của người kia /
Bạch Linh Châu
Bạch Linh Châu
Giờ em mới thấy đau sao..?
Giọng cô ta nhẹ nhàng tựa như đã buông bỏ hết mọi thứ nhưng cô biết cô ta vẫn cố chấp như vậy....cô ta sẽ không dễ dàng tha cho cô
"Thanh Tuyết.....tại sao cô lại làm vậy?
"Chị Thanh Tuyết....em lạnh quá"
"Tôi đã trao hết niềm tin vào cô...vì sao vậy Thanh Tuyết?"
Bạch Linh Châu
Bạch Linh Châu
Còn tôi...tôi trao cả trái tim của mình cho em...nhưng thứ mà tôi nhận lại được là gì?
Vương Thanh Tuyết
Vương Thanh Tuyết
Đừng! Đừng nói nữa tôi không phải Thanh Tuyết mà các người biết!!!!!
Vương Thanh Tuyết
Vương Thanh Tuyết
Tôi không giết ai cả!!! Làm ơn đi...làm ơn im miệng đi!!
Bạch Linh Châu
Bạch Linh Châu
Em nói dối....
Bạch Linh Châu
Bạch Linh Châu
Nhớ lại xem những lời mà em nói với tôi có bao giờ là thật chưa??
Vương Thanh Tuyết
Vương Thanh Tuyết
Tôi không biết!! Tôi không phải cô ta!! / gào lên /
Bạch Linh Châu
Bạch Linh Châu
Đừng trốn tránh nữa
Bạch Linh Châu
Bạch Linh Châu
Dù cho em có nói bao lời đi chăng nữa..thì những lời em nói ra có khiến em trở thành người vô tội không?
Vương Thanh Tuyết
Vương Thanh Tuyết
.....Tôi...tôi thật sự không phải mà /suy sụp/
Bạch Linh Châu
Bạch Linh Châu
Thật sự không phải, vậy nói xem Thanh Tuyết thật sự đang ở đâu? /Nâng cằm cô lên /
Vương Thanh Tuyết
Vương Thanh Tuyết
Ức....
Bạch Linh Châu
Bạch Linh Châu
Không biết?
Vương Thanh Tuyết
Vương Thanh Tuyết
Đừng mà...tôi xin chị đó..
Vương Thanh Tuyết
Vương Thanh Tuyết
Tôi..sai rồi..*Ước gì cô gái ở trước mặt mình là Bạch Linh Châu mà mình quen biết*
Vương Thanh Tuyết
Vương Thanh Tuyết
*Đối thủ hay gì cũng được...làm ơn cho tôi ra khỏi thế giới này đi*
Bạch Linh Châu
Bạch Linh Châu
Giờ mới biết sai? Muộn rồi..
Bạch Linh Châu
Bạch Linh Châu
Nếu như em không giết được tôi thì em sẽ mãi mãi kẹt ở nơi này...
Vương Thanh Tuyết
Vương Thanh Tuyết
..../ mím môi /
Bạch Linh Châu
Bạch Linh Châu
Hoặc là đơn giản hơn...
Bạch Linh Châu
Bạch Linh Châu
Tôi sẽ cho em thoát khỏi đây...với 1 điều kiện là em phải tự tử
Bạch Linh Châu
Bạch Linh Châu
Thấy sao?
Vương Thanh Tuyết
Vương Thanh Tuyết
...Đường nào mà chả chết..
Bạch Linh Châu
Bạch Linh Châu
Đương nhiên rồi vì oán niệm của tôi nằm trên người em có nghĩa là chỉ cần em biến mất thì tôi có thể thanh thản rời đi
Bạch Linh Châu
Bạch Linh Châu
Chọn đi
Vương Thanh Tuyết
Vương Thanh Tuyết
.....Tôi không muốn..
Bạch Linh Châu
Bạch Linh Châu
?
Vương Thanh Tuyết
Vương Thanh Tuyết
Chị có tin hay không thì tùy nhưng nếu chọn giết chị thì dù tôi có cơ hội hay ko tôi cũng chẳng dám
Vương Thanh Tuyết
Vương Thanh Tuyết
Còn về việc tự tử...tôi thật sự là không đủ can đảm
Bạch Linh Châu
Bạch Linh Châu
.....
Bạch Linh Châu
Bạch Linh Châu
Vậy thì.....
Tay của Linh Châu liền hóa thành móng vuốt sắt nhọn...
Vương Thanh Tuyết
Vương Thanh Tuyết
Khoan...khoan đã..
Vương Thanh Tuyết
Vương Thanh Tuyết
Cho tôi một cơ hội làm lại được ko..?
Bạch Linh Châu
Bạch Linh Châu
Không thể / giơ móng vuốt lên /
Vương Thanh Tuyết
Vương Thanh Tuyết
....*Mình phải trải qua cảm giác này bao lâu nữa..?* / Nhắm mắt lại /
Bạch Linh Châu
Bạch Linh Châu
Cho tôi trái tim của em nhé?..
Phập!
Bạch Linh Châu
Bạch Linh Châu
.........*Trò chơi còn dài*
Bạch Linh Châu
Bạch Linh Châu
*Nếu như em không thoát khỏi tâm ma của tôi được thì cứ ở đó mà làm người của tôi đi*
Không gian xung quanh bắt đầu méo mó những chiếc gương rạn nứt rồi vỡ tan trong khoảnh khác ấy Linh Châu đã thấy được một căn biệt thự đang cháy và 1 cô gái mắt đỏ ngầu cầm dao điên rồi cười điên loạn như kẻ mất trí..
Bạch Linh Châu
Bạch Linh Châu
Ha? Trò chơi tiếp theo...chắc sẽ ở căn biệt thự ấy nhỉ
Bạch Linh Châu
Bạch Linh Châu
*Nỗi đau của tôi...còn gấp vạn lần những thứ mà em đã chịu...tôi làm vậy là đã thiên vị em lắm rồi*
........
Tgia ngớ ngao
Tgia ngớ ngao
Đang chơi game thì tôi bị bắt đi hc hóa...
Tgia ngớ ngao
Tgia ngớ ngao
NovelToon
Tgia ngớ ngao
Tgia ngớ ngao
NovelToon
Tgia ngớ ngao
Tgia ngớ ngao
Đừng ngó KDA mà dạo này cắt yue bị trung quốc

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play