Vương Hiên vừa từ triều trở về, mặt không đổi sắc lạnh lùng trở về phủ.
Dương Chính thấy Vương Hiên trở về liền gấp rút báo cáo: "Vương gia, đã tìm được rồi" Vương Hiên hai mắt trừng trừng nhìn sang, hỏi: "Ngươi nói tìm được cái gì?" Dương Chính: "Là nam nhân đó"
Vương Hiên đưa tay đỡ trán, mệt mỏi ra lệnh: "Hai canh giờ nữa dẫn ta đi tìm hắn" Thấy Dương Chính không trả lời, Vương Hiên gằn giọng: "Lại làm sao?" Dương Chính nhìn Vương Hiên chằm chằm, nói: "Vương gia mấy hôm nay vất vả, đi đường xa, e rằng không ổn"
Vương Hiên càng nghe càng khó chịu: "Hắn rốt cuộc trốn ở đâu mà ngươi lại không cho ta đi?" Dương Chính hững hờ đáp: "Bắc Quốc"
"Hắn trốn xa đến vậy sao!" Vương Hiên hai mắt ánh lên vẻ hung tợn. Dương Chính càng nhìn càng thấy vương gia đối với con người này có chút bất bình thường, giống như tên nam nhân đó ăn hết của ba đời nhà hắn! Những lời này Dương Chính chỉ dám nghĩ không dám nói, xem ra, y vẫn còn yêu cái mạng của mình.
Vương gia yêu ai ghét ai người ngoài nhìn chẳng bao giờ biết, Dương Chính lại là một trường hợp khác. Dương Chính xuất thân là người bình thường, từ nhỏ đã không còn người thân. Khi tiên đế còn sống, vô tình gặp được một tiểu tử sắp chết trên đường, Dương Chính may mắn được người cứu sống, cho phép ở bên cạnh hầu hạ vương gia. Dương Chính từ đó thay đổi số mệnh, một lòng vì vương gia. Dương Chính và vương gia của hắn cùng nhau lớn lên, tính tình cục súc của vương gia cũng chỉ mình hắn mới chịu được, thử hỏi hắn không hiểu tâm tình của vương gia thì còn ai.
Dương Chính không ngăn được y, cũng chỉ đành tuân theo. Đi được một ngày đêm, cả hai ghé lại một khách điếm, Vương Hiên mệt mỏi nằm lăn ra giường than thở: "Cái lưng của ta sắp gãy rồi!" Dương Chính rót một tách trà đưa đến cho y, nói: "Chẳng phải do người không chịu thường xuyên tập luyện đó sao, cưỡi ngựa đi lâu như vậy đương nhiên sẽ mệt rồi"
Vương Hiên một hơi uống cạn, nói: "Ngươi xem ta có thời gian rảnh rỗi để cưỡi ngựa bắn cung sao?" Dương Chính đột nhiên cảm thấy vô lí, nhíu hai chân mày, hỏi: "Người đã không có thời gian vậy tại sao vẫn nhất định đến Bắc Quốc?" Vương Hiên dửng dưng đáp: "Ta không biết"
Ba chữ này của vương gia nói ra vô cùng nhẹ nhàng, Dương Chính nhíu mày càng chặt, dùng giọng điệu giễu cợt nói: "Người nói không biết là xong sao, vô lí hết sức. Không ngờ vương gia cũng có lúc không biết!" Vương Hiên liền lia y một cái, thở dài nói: "Ta thật sự không biết mà, ta... chỉ cảm thấy việc này rất kì quái..."
Dương Chính quay đầu nhìn vào ánh đèn đang le lói, y phút chốc lại không để tâm đến vương gia đang ê a giải thích bên kia, trong lòng lại cảm thấy nặng trĩu, vẻ mặt có chút mơ hồ.
Giữa không gian im lặng vô định pha chút se lạnh, y lại nghĩ đến một chuyện, ánh mắt khẽ động dời ánh nhìn về phía vương gia. Cả người y như toát lên hơi nóng hừng hực, hỏi Vương Hiên: "Vương gia, chuyện đó... nhất định phải làm?"
Vương Hiên khẽ nghiêng đầu nhìn y, vẻ mặt liền lạnh không cảm xúc, ánh mắt trở nên đầy dục vọng, đáng sợ đến lạnh thấu tâm can, giọng nói vương gia cất lên cùng nụ cười mang đầy dã tâm: "Đương nhiên, ta không thể trơ mất nhìn thiên hạ này bị hủy trong tay hắn"
Thật ra cả Vương Hiên và Dương Chính đều biết, một khi chiến tranh xảy ra, thiệt hại nhiều nhất vẫn là bá tánh vô tội, Vương Hiên cướp ngôi ít nhiều sẽ gây nên phẫn nộ như vậy hoàng vị cũng sẽ không thể ngồi vững. Vương Hiên nhắm chặt hai mắt, bình thản nói: "Ta nhất định sẽ khiến cho hắn tự nguyện giao hoàng vị cho ta"
Dương Chính hiểu nên chỉ gật đầu rồi rời đi. Cả hai người bọn họ đều biết bản thân đang làm gì, Dương Chính y một lòng trung thành, dù có phải nghịch thiên đảo thủy y cũng nhất định đi theo vương gia.
...
Ròng rã nửa tháng cũng đến Bắc Quốc. Vương Hiên trước giờ chỉ nghe nói chứ chưa từng đến đây, đến rồi lại thấy nơi này không tệ, chỉ là cảm thấy có chút nghèo nàn và quang cảnh có phần xơ xác còn lại thì vẫn rất tốt.
Bá tánh Bắc Quốc vừa nhìn đã biết hai người bọn họ không phải người ở đây liền có ý tránh xa, Vương Hiên vừa đi vừa nhìn ngắm xung quanh, chợt nhớ ra chuyện chính, hỏi: "Hắn ta ở đâu?"
Dương Chính nhìn mẫu bản đồ trong tay xem xem, nói: "Đi thêm chút nữa" Vương gia đang đi đột nhiên không đi nữa, cười nói: "Có người đến đón chúng ta kìa"
Dương Chính khẽ nhìn: "Kì Dung?"
Kì Dung là thuộc hạ thân tính của Trần Tuân, tam hoàng tử.
Kì Dung lên tiếng: "Vương gia đến Bắc Quốc, tiểu nhân tiếp đón chậm trễ" Vương Hiên khẽ cười, nhưng nụ cười lại đầy tà ý, nói: "Kì Dung, lâu rồi không gặp" Kì Dung lễ độ nói: "Mời vương gia đến bắc phủ, chủ nhân muốn gặp người"
Dương Chính bên cạnh khẽ hỏi: "Vương gia nên làm thế nào?" Vương Hiên cười nói: "Ta mệt rồi" song hướng Kì Dung nói: "Vậy mời ngươi dẫn đường"
Vương Hiên và Trần Tuân là huynh đệ nhưng không cùng thân sinh, thân sinh Vương Hiên là hoàng hậu, còn Trần Tuân thân sinh thân phận bình thường, đây cũng là lí do mà Trần Quân xem thường y. Tuy nhiên trước giờ quan hệ của Vương Hiên và y rất tốt nên lâu ngày gặp mặt trò chuyện cũng là chuyện bình thường.
"Vương gia, lâu rồi không gặp" Trần Tuân hớn hở chào hỏi. Vương Hiên cười: "Gọi đại ca được rồi" Trần Tuân vui vẻ: "Tuân lệnh đại ca"
Vương Hiên thong thả uống tách trà, hỏi: "Sao đệ biết ta đến đây?" Trần Tuân thành thật: "Bắc Quốc xa kinh thành, đệ muốn liên lạc cũng rất khó nên có bố trí người ở vài nơi, vì vậy, mới biết huynh muốn đến đây"
Vương Hiên chợt hiểu, ở xa kinh thành đã là một bất lợi lớn, Trần Tuân cũng rất mưu trí, không thể xem thường.
Đến lượt Trần Tuân thắc mắc: "Huynh đến đây làm gì?"
Vương Hiên: "Ta có chút chuyện riêng thôi. Đúng rồi, ta có một việc muốn hỏi đệ"
Trần Tuân cười nói: "Huynh cứ hỏi"
Vương Hiên nhỏ tiếng: "Nam nhân Bắc Quốc có thể mang thai là thật hay giả?"
Trần Tuân trả lời: "Là thật"
Trần Tuân nói thêm: "Lúc đầu đệ cũng rất mơ hồ nhưng khi đến đây rồi chứng kiến không ít, không thể không tin"
Vương Hiên: "Bọn họ làm sao mà mang thai?"
Trần Tuân có chút e dè: "Thật ra, nam nhân mang thai thì chẳng khác gì nữ nhân, người Nam Quốc chúng ta sẽ lấy chuyện này ra mà coi thường họ, cho nên chẳng ai dám nói ra bên ngoài chuyện này. Đệ đến trấn giữ Bắc Quốc cũng coi như là một phần ở đây, lâu dần đệ cũng quen, bây giờ đệ thấy chuyện này rất bình thường. Còn chuyện huynh hỏi... bọn họ sẽ lấy nam nhân vùng khác... sau đó thì có thể sinh con"
Trần Tuân lại nói thêm: "Tuy rằng họ có thể sinh con nhưng mà họ vẫn là nam nhân, cho nên, huynh đừng xem họ như nữ nhân, coi trọng họ một chút"
...
Vương Hiên dẫn thêm vài người đi đến nơi Lục Vân đang ở, hắn không vào trong lặng lẽ đứng bên ngoài quan sát, người khác đi ngang nhìn vào sẽ nghĩ hắn là lưu manh có ý đồ bất chính! Nhất định sẽ nghĩ như vậy.
Thanh Nhiên vui vẻ trên tay bồng đứa bé luôn miệng gọi "Quân nhi" bên cạnh không ai khác chính là Lục Vân.
"Huynh nhẹ tay một chút" Lục Vân lên tiếng nhắc nhở. Thanh Nhiên cười tươi: "Không sao, ta biết mà, huynh xem, Quân nhi cười vui đến vậy"
Lục Vân bất lực cười, nụ cười của y chứa đầy hạnh phúc, phút chốc lại khiến Vương Hiên cảm thấy khó chịu.
Vương Hiên núp mình càng lâu càng không vui, bất ngờ xuất hiện đứng trước mặt bọn họ. Lục Vân mặt đột nhiên biến sắc, chân dung người nam nhân lúc đó bỗng hiện ra trước mặt y một cách rõ ràng đến đáng sợ, bất giác lùi về sau, siết chặt lấy tay Thanh Nhiên, sợ đến nói không thành tiếng.
Vương Hiên dùng ánh mắt chứa đầy tà khí, ma mị nở nụ cười phát lên ba chữ: "Phong Lục Vân" Thanh Nhiên dù ngốc cũng biết tên này đến không phải để làm khách liền lập tức thay đổi thái độ, đứng chắn cho Lục Vân đang run sợ, lên tiếng: "Các ngươi đến đây làm gì?"
Vương Hiên vốn dĩ đến đây là tìm tên nam nhân đã qua đêm với hắn, không ngờ bây giờ lại xuất hiện một người muốn cảng trở hắn, không vui liền cho người kéo hắn sang một bên. Thanh Nhiên đột nhiên bị đám người bắt giữ liền vùng vẫy phản kháng, hét lên:
"Các ngươi muốn làm gì, thả ta ra" Sức mạnh người đông, Thanh Nhiên bất lực bị khoá chặt nhất thời không thể cử động. Đứa bé trong tay sợ hãi khóc lớn thành tiếng, Lục Vân sợ hãi chạy đến ôm lấy, siết chặt không dám buông lơi, y chính là sợ đứa bé cứ thế sẽ bị hắn ta cướp mất.
Vương Hiên càng nhìn càng thấy kì lạ, liền bước đến gần xem thử, khẽ nghiêng đầu nhìn đứa bé, đột nhiên lại có hứng thú đưa tay muốn sờ nó một cái nhưng bị Lục Vân mạnh mẽ gạt phắt đi, ánh mắt kiên định tặng hắn một chữ: "Cút"
Vương Hiên bất mãn nhướng một bên chân mày, không nói một tiếng mạnh bạo cướp đứa bé từ trong tay y, Lục Vân nhanh chóng cũng bị kiềm lại không cử động, không ngừng hét lớn: "Mau trả Quân nhi lại cho ta!"
Vương Hiên hai tay ôm đứa bé không ngừng ngọ nguậy, đứa bé nhìn chưa đầy hai tháng tuổi, lia mắt liền nhìn thấy trên tay có quấn một miếng vải trắng, Vương Hiên không do dự tháo nó xuống.
Vết bớt rõ ràng khắc chữ "thiên" hiện rõ trước mặt Vương Hiên, hắn nhìn chăm chú vết bớt, hai chân mày chau lại, đảo mắt nhìn Lục Vân một cách đáng sợ.
Lục Vân cùng Thanh Nhiên được một phen chấn khinh, tâm trí liền không ổn định mà run sợ. Lục Vân vất vả hơn một năm chạy trốn bây giờ lại bị bắt, không chỉ mình y mà còn cả Thanh Nhiên cũng bị liên lụy, uất hận không ngừng sục sôi, tức đến thổ huyết.
...
Lục Vân mơ màng mở mắt, cảm giác cơ thể nặng nề, giật mình hai tay bị trói chặt đưa lên cao. Cả người Lục Vân nằm trên chiếc giường, căn phòng tràn ngập không khí lạnh lẽo.
Lục Vân nhìn xung quanh cũng chỉ thấy có mình y, ra sức cởi trói nhưng vô ích. Bên ngoài bỗng có tiếng mở cửa, Lục Vân liền giả vờ nằm im, không mở mắt. Tiếng bước chân càng lúc càng gần, không nhanh không chậm, đều đều bước đến gần y, bình thản đến đáng sợ.
Vương Hiên đưa mắt nhìn y, nhè nhẹ cất tiếng: "Mở mắt ra nhìn ta"
Chiêu trò của Lục Vân sớm đã bị hắn ta nhìn thấu, Lục Vân mở mắt, quay phắt đầu, không có ý như muốn trò chuyện. Vương Hiên khó chịu đưa tay nắm cằm y, trực tiếp quay về phía hắn.
Mắt hai người đối diện nhau, trong khoảnh khắc ngắn ngủi, Lục Vân có cảm giác như sắp bị hắn bóp chết, tuyệt không có đường thoát. Nhìn nhau một lúc, Lục Vân không kiềm được mà lên tiếng: "Rốt cuộc ngươi muốn gì, tại sao lại bắt ta ở đây?"
Vương Hiên cười lạnh: "Còn muốn giở trò?"
Lục Vân khẽ cười, cố gắng dùng biểu cảm bình thường nhất để đối diện với hắn, nụ cười có tám phần ẩn ý: "Ngươi có phải lầm người rồi không? Ta trước giờ chưa từng gặp ngươi"
Vương Hiên khẽ vuốt ve khuôn mặt xinh đẹp của y, nói: "Lầm? Lầm làm sao được, tên nam nhân từng lên giường với ta, ngươi nghĩ ta sẽ quên sao? Từng đường cong trên cơ thể, làn da trắng mềm mại, còn có âm thanh dâm đãng ấy của ngươi. Ta... thật sự không dám quên"
Vương Hiên vừa nói vừa vuốt đến bên dưới của y, Lục Vân liền co người: "Ngươi muốn làm trò gì, mau dừng tay!"
Phản ứng của Lục Vân khiến Vương Hiên thích thú, tay không kiềm chế mà cởi tung y phục của y.
(chương sau sẽ có h, có ai hóng hông? ° ∆ ° )
Vương Hiên nhìn người trước mặt, y là nhân không phải nữ nhân. Hắn nhất thời không kiềm được mà có chút ham muốn.
Vương Hiên khẽ giật mình, đưa mắt nhìn Lục Vân đang cương quyết chống cự, Vương Hiên lên tiếng mỉa mai: ''Sao vậy? Đâu phải chưa từng lên giường với ta, bây giờ được ta làm thêm lần nữa, không thích sao?''
Lục Vân câm phẫn nhìn hắn, giọng lạnh buốt tê dại đến cực điểm: ''Ngươi muốn làm gì?''
Vương Hiên lộ ra vẻ mặt buồn bực, cười nói: ''Có cần phải hỏi những câu vớ vẩn như vậy không? Ta đương nhiên là muốn làm nhục ngươi rồi"
Lục Vân hai mắt lộ ra oán niệm: ''Ngươi tột cùng là vì cớ gì phải làm như vậy?'' Vương Hiên đảo mắt ra vẻ suy nghĩ, hửng hờ trả lời: "Không biết. Có lẽ là ta thích"
Lục Vân trừng hai mắt, không lạnh mà run, mắng: ''Tên súc sinh!''
Lục Vân vừa mắng xong liền cảm thấy da mặt tê rát, Vương Hiên vậy mà lại y đánh một bạt tay, khuôn mặt trắng nõn bị đánh đến đỏ ửng vô tình lại tăng thêm mấy phần kiều diễm, người khác nhìn vào có khi bên dưới lập tức cươn(g) cứn(g).
Vương Hiên hắn từ khi sinh ra đã là thiên tử, có ai dám mắng hắn chứ? Đột nhiên lại bị một tên thân phận thấp kém chẳng ra gì mắng hắn ''súc sinh'' bất giác tức giận cả kinh, giơ tay đánh Lục Vân một cái. Lục Vân nằm co go không cử động, cảm giác lạnh lẽo bao trùm khiến Lục Vân giống như một cái xác đã chết từ lâu.
Bỗng một bàn tay lạnh giá nắm chặt chân y mạnh bạo kéo về phía hắn, đột ngột nắm lấy khuôn mặt xinh xắn của Lục Vân, đôi mắt vô cảm đến lạnh sống lưng. Vương Hiên từ lâu đã mất kiên nhẫn, trực tiếp hướng môi hắn hôn xuống.
Lục Vân kinh hãi mím chặt môi, Vương Hiên mạnh bạo hôn, vừa hôn vừa cố ý cắn. Lục Vân cảm nhận được môi mình sắp sưng đỏ, nhũn ra, cảm giác lạ lẫm không ngừng xâm nhập vào tâm trí y, khiến y không còn đủ sức buông thả ánh mắt chứa đầy oán niệm.
Vương Hiên thành công đưa được lưỡi vào trong liền không ngừng điên đảo cuồng phá, càng hôn càng mảnh liệt. Lục Vân hai mắt đỏ ngầu, sợ hãi không dám mở mắt, môi bị hôn đến chảy máu, đau nói không thành tiếng.
Ánh mắt Vương Hiên khẽ động, biểu cảm có chút khó hiểu, chợt đưa tay vào phân thân bên dưới của Lục Vân, bàn tay nhanh nhẹn bao trọn lấy cự vậ(t) ẩm ướt không ngừng co rút. Lục Vân giật mình, khẽ van xin: ''Đừng!''
Vương Hiên không nói gì chỉ chăm chú cọ cọ bên dưới, Lục Vân cầu xin một lúc liền không còn sức, thở dốc khổ sở. Vẻ mặt Vương Hiên bình tỉnh pha chút lãnh đạm vô tình, mặt dù bên dưới của hắn cũng đã cứng từ lâu, biểu cảm của Lục Vân thật sự khiến hắn muốn thao chết y.
Vương Hiên khẽ nheo mắt đem cự vậ(t) to lớn ra, Lục Vân khẽ nhìn thấy liền khóc không thành tiếng, mặt không còn máu, sợ đến cả người run lên bần bật. Vương Hiên loé lên ý niệm tà ác, khoé miệng khẽ nhếch, đưa phân thân đến mật động mạnh bạo đâm vào.
Lục Vân đau đớn không kiềm nước mắt mà rơi xuống, miệng cắn chặt không hé một tiếng. Vương Hiên cảm nhận bên trong như đang muốn bóp chết hắn, khẽ cúi người nói vào tai y: ''Thả lỏng''
Lục Vân run giọng chỉ nói với hắn ba chữ: ''Tha cho ta!''
Vương Hiên ôm y, bên dưới bất giác chuyển động mạnh mẽ, không ngừng siết chặt vật lạ xâm nhập, Vương Hiên động tác ngày một nhanh, âm thanh quỷ dị vang bên tai khiến người ta khó lòng thanh tĩnh. Làn da trắng nõn của Lục Vân bị hắn làm đến đỏ tươi, thoáng nghe mùi máu khiến người ta thần hồn điên đảo, sợ một khi đã rơi vào tuyệt không có đường ra.
Da thịt hai con người trần trụi liên tục va chạm nhau, cả người đều vương vấn mồ hôi, cơ thể nhỏ nhắn của Lục Vân cứ thế bị Vương Hiên nuốt trọn, tin(h) dịc(h) không biết đã bắn vào trong bao nhiêu lần, bên dưới Lục Vân đau đến không thể cử động, cơ hồ đã không còn muốn sống.
Y lại một lần nữa bị cưỡng ép.
Vương Hiên đêm đó đã âm thầm rời đi để lại Lục Vân trơ trội, cả người đều toàn dấu bầm tím, bất động trên giường.
Nội tâm Lục Vân đau đớn dữ dội, âm trầm mà càu xé y. Chẳng phải y đã chạy trốn rồi sao, cớ gì mà vẫn không buông tha cho y, vì cớ gì lại muốn cưỡng ép y. Nếu là y của một năm trước, có lẽ đã lao đầu tự vẫn, nhưng bây giờ y còn có Thanh Nhiên cùng Quân nhi, y thật sự không thể chết.
...
Dương Chính đứng bên cửa, chẳng hiểu sao y lại không ngủ được, ánh mắt lờ mờ nhìn vào màn đêm tĩnh mịch, thoáng chốc lại nghĩ đến vương gia. Vương Hiên từ xa đi tới, tiếng bước chân lãnh đạm vang bên tai, Dương Chính biết là chủ nhân của hắn nhưng vẫn cúi mặt không ngước nhìn. Con người này mặc dù cùng y lớn lên nhưng đôi lúc, Dương Chính thật sự không thể hiểu nổi vương gia muốn làm gì, càng không hiểu tâm ý của người sâu đậm, vô tình đến đâu.
Vương Hiên đừng lại trước mặt Dương Chính, bất giác đưa tay vỗ vai Dương Chính, hừ lạnh một tiếng, nói: "Ở đây làm gì?"
Dương Chính trầm mặt, thở dài nhè nhẹ: "Đợi người"
Vương Hiên rời tay, lạnh giọng nói: "Sau này không cần đợi ta nữa, ta đi rồi, sẽ tự khắc trở về" nói xong thì mở cửa bước vào phòng. Dương Chính im lặng không đáp, lời nói của Vương Hiên cứ văng vẳng bên tai y, trong lòng nặng trĩu có chút khó chịu.
Trời sắp vào đông lạnh lẽo vô cùng, từng cơn gió thổi mang đầy khí lạnh, khiến người ta không tự chủ rùng mình lạnh buốt.
Download MangaToon APP on App Store and Google Play