Năm tôi sáu tuổi em gái tôi ra đời.
Hôm ấy cũng là ngày sinh nhật của tôi, trước cửa phòng mổ, anh trai ném cho tôi một ổ bánh mì lạnh ngắt bảo là bánh sinh nhật cho tôi. Tôi bắt chước những người trong tivi, lấy một que tăm cắm vào ổ bánh mì rồi ước
"Ước gì ba mẹ có thật nhiều tiền, anh trai có thể đỗ vào Bắc Đại"
Dù lúc đó tôi không hiểu rõ khái niệm về tiền bạc, nhưng mỗi khi cãi nhau, ba mẹ lại nhắc đến tiền. Vậy nên tôi nghĩ nếu có thật nhiều tiền thì có lẽ họ sẽ không cãi nhau nữa. Còn về Bắc Đại là cái tên mà tôi thường nghe anh trai nói mỗi khi tôi bước vào phòng đưa cơm cho anh, anh bảo:
"Nếu tao mà không đỗ Bắc Đại thì mày có chịu trách nhiệm không, nếu không thì cút ra ngoài đừng làm phiền tao học".Thế nên tôi nghĩ nếu anh đỗ Bắc Đại thì anh sẽ không mắng tôi lớn tiếng như vậy nữa.
"Cắm tăm mà ước cái gì thế, haha" Anh trai cười lớn nhìn ổ bánh mì cắm tăm của tôi.
"Ước nguyện mà nói ra thì sẽ không linh nghiệm nữa" tôi nói lại lời nghe được trên tivi cho anh nghe.
"Mày chắc chắn là ước có nhiều đồ chơi chứ gì, tao còn lạ gì mày nữa, tiếc là giờ đã có em gái, đồ chơi của mày sẽ thuộc về em gái hết thôi".
Mặt tôi tái lại, lúc còn nhỏ tôi không biết che đậy cảm xúc, nghe anh dọa một chút liền sợ chết khiếp.
"Sợ rồi chứ gì, sợ thì giờ về nhà đánh giày cho tao, không thì tao cũng không cần mày nữa".
Từ lúc mẹ tôi mang thai, tôi đã rất sợ, mẹ luôn bảo là, sinh một đứa khác có ích hơn, không cần tôi- đồ phá gia chi tử.
"Nhìn mày vừa đen vừa xấu lại còn hay bệnh, thấy mà tức" mẹ nói suốt 10 tháng cho đến khi em gái tôi ra đời.
Ba ngày sau khi tôi đánh giày cho anh trai, ba mẹ trở về, mẹ bọc kín mít vì đang ở cữ, bố tôi bế một đứa bé cũng bọc kín mít. Phía sau họ là một người phụ nữ giản dị, đó là cô tôi, tôi gọi là cô Thúy, cô Thúy là người duy nhất trong họ hàng đối tốt với tôi, lần này cô chủ động vào viện chăm sóc mẹ tôi sau sinh. Tôi chạy ra, gọi:
"Ba, mẹ, cô Thúy" rồi phụ cầm đồ. Mẹ thấy tôi liền đen mặt quát:
"Mày quay về phòng ngay, vừa nhìn thấy mặt mày là đã thấy bực bội, sao mà xấu thế chứ, nhìn em mày xem, vừa đẹp vừa trắng trẻo, dễ thương làm sao". Tôi đứng đó không biết làm gì, cô Thúy liền cười gượng:
"An An lớn lên sẽ đẹp thôi, vẫn còn nhỏ mà".
"Sáu tuổi mà còn nhỏ gì nữa, suốt ngày ốm đau, mẹ sắp không chịu nổi mày nữa, đi đi" mẹ quát.
Tôi lủi thủi về phòng, anh trai vừa ra cũng không nhìn tôi mà háo hức đi xem em gái.
"Oa, dễ thương quá, mắt to miệng nhỏ, đúng là gen nhà mình" anh khen, ba vui mừng khôn xiết, mặt mẹ cũng nở nụ cười, chỉ có cô Thúy là khó xử thương xót nhìn tôi.Tôi trốn vào phòng, co ro trong góc giường không nhúc nhích, chỉ cần tôi ngoan ngoãn ba mẹ sẽ cho tôi ăn cơm thừa.
Ngày thứ hai em gái về nhà, ba mẹ tôi lại cãi nhau, nguyên do là vì mẹ muốn ăn cherry nhưng ba lại chê đắt, nói là nuôi ba đứa con cần phải tiết kiệm, mẹ lại tức giận nói ở cữ mà không được ăn cherry. Em gái hoảng sợ òa khóc, ba mẹ liền ngừng cãi, vội dỗ dành em
"Tiểu Nguyệt ngoan, ba mẹ không cãi nhau đâu đừng sợ" ba chưa từng dịu dàng như thế. Dỗ xong tiểu Nguyệt, ba thở dài:
"Vợ à, mình không cãi nhau nữa, kẻo làm tiểu Nguyệt sợ, thầy bói nói rồi, tiểu Nguyệt là phúc tinh của nhà mình, sẽ đem lại cho nhà mình nhiều may mắn" Ba rất tin vào bói toán, mẹ thì không, mẹ thường mắng ba mê tín, nhưng giờ mẹ cũng nói:
"Tiểu Nguyệt là phúc tinh, nhìn con bé dễ thương như vậy chắc chắn là phúc tinh, không như An An là sao chổi". Tôi nghe xong lại cuối đầu lần nữa.
Có lẽ tiểu Nguyệt thật sự là phúc tinh, việc kinh doanh của ba tôi bắt đầu khởi sắc. Ba khởi nghiệp hai năm rồi, luôn thua lỗ. Nhưng ông không cam lòng, cứ vay hết tiền họ hàng, bạn bè và cả ngân hàng.
Khi tôi ốm cần tiền, ba liền gào lên nói nợ nần với tôi như thể tôi có thể hiểu được. Giờ đây việc kinh doanh của ông cuối cùng cũng có khởi sắc.
"Vợ à, tuyệt quá! Anh vừa ký được một hợp đồng lớn, em chờ đi xưởng của anh sẽ phát đạt". Tối đó ba tôi rất phấn khích, anh trai cũng bị ảnh hưởng mà bỏ sách vở xuống ăn mừng, anh còn hôn tiểu Nguyệt một cái:
"Phúc tinh tốt quá!". Tôi ngẩng khuôn mặt vàng vọt của một đứa bé 6 tuổi lên, cười nịnh em:
"Thật là phúc tinh!" Thật ra tôi chưa biết phúc tinh là gì, chỉ theo bản năng nghĩ lúc đó mình nên cười và nói như vậy.
"Xui xẻo đi chỗ khác" mẹ tôi quát, còn tôi chỉ biết cuối đầu nhìn vào cái bát trống không của mình, lại quay ra nhìn em, thấy em cười vui vẻ vì được mẹ trêu, tôi cũng cảm thấy em thật là xinh đẹp.
Công việc kinh doanh của ba tôi bắt đầu phát đạt không ngừng, ông ấy luôn gặp được may mắn đến mức phát triển mạnh mẽ không thể kiềm chế. Chỉ trong ba tháng ngắn ngủi ông đã mặc vest, thắt cà vạt đi dự tiệc ở khắp thành phố.
Mẹ tôi đã hết ở cữ từ lâu, vốn định toàn tâm ở nhà chăm sóc cho anh trai và tiểu Nguyệt, nhưng bà cũng không yên tâm, bắt đầu cùng ba tôi lo liệu việc kinh doanh.
Thế là cô Thúy lại đến, mẹ tôi trả cho cô ba nghìn mỗi tháng để cô chăm sóc ba anh em chúng tôi. Cô Thúy là một người rất tuyệt, cô luôn công bằng và đối xử với ba anh em chúng tôi như nhau. Cô thương anh trai, thương tiểu Nguyệt và cũng thương tôi. Có cô Thúy tôi mới cảm nhận được tình mẹ.
Ban ngày cô ở nhà tôi chăm sóc chúng tôi, cô kể cho tôi nghe rất nhiều câu chuyện.Nhưng tôi vẫn nhớ như in một câu chuyện về vịt con xấu xí và thiên nga trắng.
Vịt con lúc nhỏ bị coi thường vì xấu xí, cuối cùng nó lại vỗ cánh bay cao, thì ra nó là thiên nga trắng. Cô nói, chỉ cần tôi cố gắng, tôi cũng có thể bay cao như thiên nga trắng, không còn bị khinh thường, ghét bỏ nữa.
Buổi tối, cô về nhà của mình, mọi chuyện vẫn như cũ, tôi ngồi co ro trong góc giường viết nhật ký và đọc sách. Ba mẹ và anh trai ngồi ngoài phòng khách mơ mộng về tương lai và âu yếm ôm tiểu Nguyệt.
"Tiểu Nguyệt thật sự là phúc tinh, thành tích của con đã tiến bộ lên rất nhiều, hiện giờ đã nằm trong top 10 của khối, con cảm thấy có thể thi vào Bắc Đại" anh trai lại nhắc đến Bắc Đại, ba mẹ tôi vui mừng khôn xiết. Tiếng cười tràn ngập khắp căn nhà.
Ngày anh tôi đỗ vào Bắc Đại, công ty của ba chính thức được thành lập, không còn là một xưởng nhỏ nữa. Chỉ hơn nửa năm, ông đã trở thành tổng giám đốc, còn mẹ tôi trở thành bà chủ cao quý.
Gia đình trở nên giàu có nên tiệc mừng thi đỗ của anh trai cũng được tổ chức ở một khách sạn lớn. Hôm đó khách khứa đông đúc, hơn 30 bàn ngồi kín, tôi lần đầu tiên thấy cảnh này vừa hồi hộp vừa thích thú. Hôm nay ba mẹ rất vui, không bắt tôi ở trong phòng không cho gặp người nữa.
Tất nhiên! Lý do chính là tôi phải bế tiểu Nguyệt. Ba mẹ và anh trai rất bận rộn, cô Thúy thì tất bật trong bếp, tôi ôm chặt mông em ngồi yên một chỗ, tôi đã rất quen vì lúc ở nhà tôi cũng hay giữ em như thế.
"Tiểu Nguyệt xinh đẹp quá!" một vị khách dừng lại nhìn tiểu Nguyệt rồi thốt lên, tôi cũng nhìn em, hàng mi dài và cong, khuôn mặt trắng hồng, thật là đáng yêu. Mỗi lần có vị khách nào đi qua, họ đều dừng lại nhìn em rồi khen em dễ thương, xinh đẹp, tôi cũng ưỡn ngực tự hào lắm. Đúng, em tôi quả thật rất xinh đẹp.
Lát sau liền có một vị khách đi ngang không cẩn thận đá vào chân ghế một cái, tôi và em đều ngã nghiêng, tôi vội vàng ôm lấy bảo vệ đầu em gái. Em khóc toáng lên thu hút sự chú ý của cả hội trường. Ba mẹ tôi lao tới mặt đầy lo lắng:
"Mày trông em kiểu gì vậy, đồ vô dụng!". Mẹ tôi tát tôi một cái rồi quay sang ôm lấy tiểu Nguyệt, ba cũng thuận chân đá tôi một cái rồi cũng xót xa xoa trán em. Tôi sợ hãi, hoảng loạn không biết làm gì, nước mắt trào ra.
"Còn đứng đó khóc làm gì, mau cút đi, đồ mất mặt" mẹ lại muốn tát tôi. Trong lúc tôi luống cuống không biết làm gì, cô Thúy liền chạy tới ôm lấy tôi vừa cười vừa giảng hòa:
"Haha... trẻ con còn nhỏ, ngồi không vững, không sao đâu, mọi người đừng để ý, hôm nay không say không về". Sau khi khách đã yên vị chỗ ngồi, cô mới đưa tôi vào bếp. Thì ra cô Thúy từng làm việc ở đây quen biết mọi người nên đến giục lên món gì đó.
Tôi ngồi trên một chiếc ghế trong góc bếp, trước mặt là rất nhiều món ăn ngon, tôi chảy nước miếng. Không biết cô Thúy tìm đâu ra một con bồ câu quay cho tôi. Tôi say sưa ăn mà hoàn toàn không hay biết khóe miệng mình đang chảy máu, đó là vết mẹ tôi tát.
Ngồi ăn một lúc, tôi ngẩng lên thấy cô Thúy đang khóc. Tôi hỏi cô tại sao cô khóc, cô cúi xuống, ôm chặt lấy tôi:
"Yên yên à, thật đáng thương...". Thật đáng thương sao...?
Tiệc tan, ba mẹ và anh trai tôi đã biến mất, cô Thúy không tìm thấy họ chỉ có thể đưa tôi về nhà. Về đến nhà, cô gõ cửa, từ trong nhà phát ra tiếng của mẹ tôi:
"Đừng đưa nó về, tôi thật sự sợ vận xui của nó sẽ truyền sang tiểu Nguyệt, cô thích nó thì mang nó đi đi". Cô Thúy rất lúng túng:
"Trước đó tôi mang An An vào bếp giúp đỡ, vì không đủ người"
"A Thúy, cô không có con phải không, tôi tặng nó cho cô đấy, cô mang đi đi" ba tôi nói vọng ra từ trong nhà. Anh tôi mở một khe cửa, nhìn tôi không chút biểu cảm:
"Cả nhà sắp chuyển sang căn hộ lớn, nhà này phải bán, mày tự đi mà tìm chỗ ở, tốt nhất thì mày theo cô Thúy là được rồi".
Tôi không nói gì chỉ đột nhiên hiểu ra nhiều thứ, hiểu rằng đáng thương là gì và thế là nước mắt tôi lăn dài trên má...
Cô Thúy hiếm khi giận dữ, giọng run run hỏi:
"Các người có còn là người không? Con ruột của mình mà không cần sao? Nghĩ có tiền là sang trọng sao?. Mấy năm qua ai giặt quần áo, giày dép cho các người? Là tôi giặt!, bà Vân nói cần phải tiết kiệm tiền điện nên không cho dùng máy giặt, ngoài trời âm mấy độ tôi vẫn phải ngồi giặt đồ cho các người".
"Kiều Thúy, cô kêu ca cái gì? Kiều An là sao chổi, là đồ xui xẻo, tôi không cần nữa thì làm sao?" mẹ tôi xông ra chỉ vào mặt cô Thúy mắng. Cô Thúy đột nhiên im lặng, môi run rẩy, má đỏ bừng, ba tôi cũng xông ra, khó chịu hừ một tiếng:
"A Thúy, sao chổi này cô thích thì mang đi đi, nhìn nó như con khỉ vậy, phiền phức. Năm đó tôi bị thất nghiệp cũng là do nó, nó nghe điện thoại của sếp tôi không biết nói gì mà sếp tức giận" ba tôi giận dữ trách mắng tôi. Tôi ra sức lắc đầu phủ nhận:
"Con chỉ nói chào chú, rồi chú cúp máy..."
"Câm miệng! Mày đúng là đồ xui xẻo, nếu tiểu Nguyệt mà không được sinh ra, không biết nhà mình còn phải xui xẻo đến bao lâu nữa" ba quay vào nhìn tiểu Nguyệt trong nôi, sắc mặt liền trở nên dịu dàng:
"Em mày đúng là phúc tinh, nhìn nó dễ thương, xinh đẹp làm sao". Tiểu Nguyệt ngồi trong nôi, mắt to tròn ngây thơ nhìn chúng tôi.
Cô Thúy đưa tôi đi, cô cõng tôi từng bước từng bước đi về khu phố nhỏ, khoảng cách tám cây số. Tôi nằm trên lưng cô, gió thổi nhè nhẹ, không biết khi nào mà ngủ thiếp đi.
Lúc tôi tỉnh dậy, chồng cô Thúy đã đi làm về. Cô Thúy bế tôi ra, cười gượng giải thích:
"Chồng à, An An sau này sẽ ở nhà mình nhé!".
Nghe xong tấm lưng mệt mỏi của chú càng thêm cong, chú hỏi tại sao, cô lại giải thích một hồi. Chú ngẫm nghĩ, nhiều lần định mắng nhưng lại thôi. Cuối cùng, chú cũng thở dài, đưa tay bóp má tôi:
"Thôi được rồi, con xui xẻo, chú lại càng xui hơn, cùng là hai kẻ xui xẻo như nhau, cứ ở lại đi".
Thế là tôi ở lại. Chú là một người đàn ông thô kệch nhưng lại rất có trách nhiệm, chú đồng ý cho tôi ở lại liền bận rộn lên. Đầu tiên là cải tạo lại phòng chứa đồ rồi nhặt về một chiếc giường gỗ cuối cùng là treo màn chống muỗi.
"Con ở đây nhé, nhà không có nhiều tiền, con chịu khổ một chút, chúng ta nuôi nghèo" chú lau mồ hôi, ngáp một cái. Chú giống ba mẹ tôi, cũng thích nói về tiền. Thế là tôi liền chắp tay cầu nguyện:
"Chúc chú có nhiều nhiều tiền". Chú cười lớn, quay sang nói với cô Thúy ở cửa:
"Đứa trẻ này thật biết nói chuyện, tối nay tôi mua vé số sẽ trúng năm triệu cho xem"
"Lại mua vé số, lãng phí tiền đó" cô Thúy không hài lòng, chú nhún vai không nói gì thêm.
Buổi tối chú dậy ăn cơm rồi đi làm ca đêm, nhưng chưa đi được nửa tiếng đồng hồ, chú lại gọi điện về nhà. Cô Thúy sợ xảy ra chuyện gì liền vội vã hỏi có chuyện gì sao.
"Em đoán xem, haha trời ơi, trúng rồi, trúng rồi" chú vui mừng đến phát điên. Cô Thúy hỏi lại trúng gì.
"Vé cào, anh cào một tờ hai đồng, trúng năm vạn, giải nhất đấy, haha, trời ơi tiền nhiều, tiền nhiều quá". Chú tôi trúng vé số cào, năm vạn đồng. Cô Thúy ngạc nhiên không tin nổi, hỏi đi hỏi lại qua điện thoại.
"Chính xác là năm vạn đồng, em đợi đấy anh về ngay". Chú không đi làm ca đêm nữa, chính xác là không còn tâm trí để làm. Cô Thúy cười đến không khép nổi miệng, hồi hộp đi qua đi lại, lúc thì ngồi xuống, lúc thì ôm tôi hôn:
"An An, con thật sự là phúc tinh của chúng ta". Tôi là phúc tinh sao, tiểu Nguyệt mới là phúc tinh chứ.
Phải lâu lắm chú tôi mới về đến nhà. Cô Thúy vừa mở cửa ra liền hỏi:
"Sao lâu vậy? Thật sự là có năm vạn à?"
"Đúng đúng, anh đi mua quạt máy cho An An, còn mua KFC cho con bé nữa, em nhìn xem là phần ăn gia đình". Cô Thúy yên tâm, cầm quạt máy rồi hít ngửi mùi KFC:
"Đây là KFC à, thơm quá!". Tôi cũng ngửi thấy mùi thơm và biết KFC là gì, anh tôi thường mua và ngồi trong phòng ăn, sau đó lại vứt cho tôi những miếng khoai tây chiên ở cuối hộp. Tôi nuốt nước miếng hỏi chú:
"KFC có cánh gà chiên không ạ?". Chú cười haha bế bổng tôi lên:
"Tất nhiên là có, chú mua riêng cho con đấy, An An ngoan, con quả thật là phúc tinh của chúng ta". Tôi cũng cười tươi, tôi thích từ phúc tinh.
Tối đó căn nhà tràn ngập tiếng cười nói, tôi vừa ăn cánh gà, vừa nghe cô chú bàn về chuyện tương lai.
"Có năm vạn này, anh sẽ mua một chiếc xe cũ để giao hàng, số tiền còn lại gửi tiết kiệm, giao hàng chỉ cần chăm chỉ, một tháng có thể kiếm bảy đến tám ngàn, ngày tốt lành của chúng ta sắp tới rồi" chú vung đôi tay thô ráp, như vẽ ra một bức tranh tươi sáng. Cô Thúy cười khúc khích liên tục gật đầu phụ họa theo chú:
"Được được, có phúc tinh của chúng ta ở đây, ngày tháng sắp tới sẽ thật tốt đẹp" cô nhìn sang tôi rồi cười ấm áp, tôi cũng thích ở đây lắm.
Download MangaToon APP on App Store and Google Play