[RhyCap] Dưới Bóng Linh Hồn
1. Biệt Thự Nhà Họ Nguyễn
Trời đổ mưa lất phất khi Đức Duy đứng trước căn biệt thự cổ
Căn nhà ba tầng mang kiến trúc Pháp nằm cuối con đường đá xanh phủ đầy lá rụng
Cánh cổng sắt cao ngất, hoa văn xoắn ốc bị rỉ sét, trên tường còn lờ mờ bảng tên cũ: “Tư gia họ Nguyễn”
Hoàng Đức Duy
Mình thực sự sẽ ở đây sao?
Hoàng Đức Duy
// nuốt nước bọt, kéo vali lạch cạch bước vào sân lát gạch đỏ //
Ngôi nhà từng thuộc về một gia đình danh giá ở thành phố – nhà họ Nguyễn, nổi tiếng giàu có và có máu mặt trong giới bất động sản lẫn nghệ thuật
Sau một biến cố, cả gia đình chuyển ra nước ngoài, để lại căn biệt thự cho trường Mỹ thuật sử dụng làm nhà khách học bổng
Duy là sinh viên năm nhất, vừa giành được suất học bổng danh giá và… “may mắn” nhận được luôn chỗ ở miễn phí – chính là nơi đây
Không ai nói gì nhiều ngoài câu: “Em cứ yên tâm, phòng đã được chuẩn bị sẵn.”
Và đúng thật, khi Duy đẩy cửa bước vào, điện đã sáng, phòng ốc sạch sẽ – có lẽ đã có người dọn dẹp trước
Nhưng không hiểu sao, ngôi nhà lại yên ắng đến mức đáng sợ
Từng bước chân Duy vang vọng giữa hành lang lát gạch men lạnh lẽo
Tường treo nhiều bức tranh – toàn tông trầm, sơn dầu cổ điển
Hoàng Đức Duy
// đi theo bản đồ được gửi kèm email, đến một căn phòng ở tầng hai //
Phòng lớn, có cửa sổ nhìn ra vườn sau, một giá sách gỗ sẫm màu, và một chiếc giường đôi phủ ga trắng tinh
Hoàng Đức Duy
// bỏ vali xuống, đảo mắt nhìn quanh //
Không khí lạnh hơn bình thường
Không điều hòa, không quạt, nhưng vẫn lạnh
Trên bàn học, có một khung ảnh úp mặt
Không biết vì sao, cậu lại tò mò dựng lên
chàng trai mặc áo sơ mi trắng, dáng ngồi nghiêng nghiêng dưới tán cây trong vườn sau – nét mặt bình thản, dịu dàng
Ánh mắt trong bức ảnh như đang nhìn thẳng vào cậu
Hoàng Đức Duy
// rùng mình // Chắc là chủ thoii
Hoàng Đức Duy
// úp bức ảnh lại, nhưng bàn tay hơi run //
Gió rít qua cửa sổ, dù trời không có bão
Duy nằm nghiêng trên giường, điện phòng vẫn bật sáng
Cảm giác như có ai đó đang quan sát cậu từ góc phòng
Cậu kéo chăn lên tận cằm, cố dỗ giấc ngủ
Lúc cậu gần thiếp đi, thì nghe thấy tiếng gõ nhẹ
Hoàng Đức Duy
// bật dậy, tim đập thình thịch //
Hoàng Đức Duy
// nhìn chằm chằm về phía tủ //
Cánh cửa hơi hé, không ai cả
Nhưng từ khe hở, như có ai đó thì thầm
Giọng con trai, nhẹ, nhưng lạnh như băng
Hoàng Đức Duy
// ngã xuống giường, hoảng sợ //
2. Giấc Mơ Màu Trắng
Sau đêm đầu tiên đầy ám ảnh, Duy thức dậy trong trạng thái kiệt sức
Mặt trời đã lên cao, chiếu qua cửa sổ làm căn phòng bừng sáng, nhưng cảm giác lạnh lẽo vẫn còn nguyên
Hoàng Đức Duy
// nhìn sang chiếc tủ gỗ ở góc phòng – cửa đã đóng chặt //
Không còn tiếng gõ, không còn tiếng thì thầm
Như thể tất cả chỉ là ác mộng
Bức ảnh cậu đã úp xuống tối qua – giờ đang được dựng lại, ngay ngắn trên bàn học, quay thẳng về phía giường
Hoàng Đức Duy
Không thể nào
// rùng mình, nhưng rồi tự cười gượng //
Hoàng Đức Duy
Chắc lúc dậy làm rơi đồ, dựng lại mà không để ý…
Cậu không biết, ngoài cửa sổ, tán cây già trong vườn đang khẽ lay dù trời không gió
Và bóng người trong bức ảnh – như đang nghiêng đầu quan sát
Duy gặp Dương và Kiều ở quán trà sữa quen thuộc gần trường
Kiều là bạn thân cấp ba, giờ học ngành thiết kế nội thất, còn Dương học cùng trường với Duy – là kiểu người tò mò, hơi mê tín
Trần Đăng Dương
Gì cơ? Ở biệt thự họ Nguyễn? Cái căn nhà từng có người chết á? // há hốc //
Pháp Kiều
Dương, đừng nói vớ vẩn // liếc //
Pháp Kiều
Nó vừa dọn vô đó chưa được một ngày
Trần Đăng Dương
Nhưng tao nghe nói… người nhà giàu đó có con trai út mất bí ẩn lắm
Trần Đăng Dương
Không ai rõ chết kiểu gì, nhà sau đó bỏ đi hết
Hoàng Đức Duy
// im lặng //
Những lời Dương nói khiến tim cậu như siết lại
Nhớ lại giọng nói đêm qua… cái cách ai đó gọi cậu bằng từ “em”
Hoàng Đức Duy
Tao mơ thấy một người con trai
Hoàng Đức Duy
Mặc áo sơ mi trắng
Hoàng Đức Duy
Ngồi cuối giường tao
Hoàng Đức Duy
// hạ giọng //
Trần Đăng Dương
Thấy mặt không?
Hoàng Đức Duy
Không rõ… chỉ thấy nghiêng nghiêng
Hoàng Đức Duy
Nhưng giống hệt người trong khung ảnh ở phòng tao
Không khí trở nên nặng nề
Kiều là người đầu tiên phá vỡ sự im lặng
Pháp Kiều
Ảnh người chết thì có gì lạ
Pháp Kiều
Biệt thự cổ mà, kiểu gì chả thờ ai đó
Pháp Kiều
Mày mệt quá nên tưởng tượng thôi
Trần Đăng Dương
// lặng đi một lúc rồi nói nhỏ //
Trần Đăng Dương
Tao nghĩ… có khi mày bị ‘chọn’ rồi đó
Hoàng Đức Duy
Chọn? // nhíu mày //
Trần Đăng Dương
Người ta bảo, nếu một vong hồn có tình cảm với ai đó, họ sẽ tìm người giống hoặc hợp với mình để đi theo
Trần Đăng Dương
Lúc đầu là mơ, rồi sẽ thành thật
Hoàng Đức Duy
// bật cười, nửa đùa nửa thật //
Hoàng Đức Duy
Ý mày là… hồn ma phải lòng tao à?
Trần Đăng Dương
/ không cười, chỉ lặng lẽ đáp //
Trần Đăng Dương
Không phải ai cũng được chọn đâu, Duy à
Duy chần chừ mãi mới dám về nhà
Căn biệt thự ẩm ướt, tiếng mưa đập trên mái ngói như nhịp tim dồn dập
Cậu bước vào phòng, mọi thứ vẫn y như cũ… chỉ có một điều khác
Trên bàn học, ngoài khung ảnh kia, giờ có thêm một bông hoa trà trắng
Hoàng Đức Duy
// nhìn quanh //
Người bí ẩn
Em… thấy rồi đúng không?
Giọng nói dịu dàng, khe khẽ vang lên bên tai, như gió, như thở nhẹ sát vành tai cậu
Hoàng Đức Duy
// quay phắt lại //
Chỉ có gương trước mặt cậu – in bóng một người con trai đứng sau lưng
Đôi mắt dịu dàng đến đáng sợ
3. Có Một Người Ở Đây
Từ hôm đó, Duy luôn thấy trong phòng mình có… một ai đó
Không rõ là ai, không rõ ở đâu, nhưng luôn có cảm giác ánh mắt ấy vẫn dõi theo – dịu dàng, im lặng, như chờ đợi
Không đáng sợ, nhưng cũng không hề thoải mái
Tấm ảnh kia – bức ảnh chụp người con trai mặc áo trắng – không bao giờ nằm yên một chỗ
Duy úp nó xuống, hôm sau nó lại được dựng lên
Cậu cất vào ngăn tủ, hôm sau nó lại nằm trên bàn
Cậu giấu hẳn ra ngoài hành lang – sáng hôm sau, ảnh lại ở đúng góc ban đầu, sạch sẽ, không dính bụi
Và cứ mỗi lần ảnh trở lại, lại kèm theo một vật nhỏ khác: hoa trà trắng, giấy gấp hình ngôi sao, một lá thư không chữ…
Hoàng Đức Duy
// thiếp đi trên bàn học //
Trong mơ, cậu thấy mình đứng trong vườn sau của căn biệt thự – nơi cỏ mọc um tùm, và giàn hoa giấy rũ xuống như một tấm rèm
Có người đứng quay lưng lại cách cậu vài mét
Hoàng Đức Duy
// định gọi, nhưng cổ họng nghẹn lại //
Người kia từ từ quay đầu lại – nửa mặt hiện rõ trong ánh trăng
Lần này nhìn gần hơn, rõ ràng hơn
Đôi môi mím nhẹ, không nói gì
Người bí ẩn
…Là em thật rồi
Người ấy thì thầm, gần như không phát ra tiếng
Hoàng Đức Duy
// giật mình tỉnh dậy //
Hoàng Đức Duy
// nhìn quanh – ánh đèn bàn vẫn sáng //
Gió lùa qua khe cửa sổ, nhưng rèm không lay
Trên bàn học, nơi cậu vừa nằm ngủ, là một tờ giấy gấp hình trái tim, mới tinh
Bên trong không có chữ, chỉ có một dấu vết mực nhòe như ai đó đang viết dở thì… tan biến
Trần Đăng Dương
Tao nói rồi mà, có thứ gì đó trong nhà mày // thì thào khi gặp lại Duy ở quán cà phê //
Hoàng Đức Duy
Tao không chắc… nó không hù tao
Hoàng Đức Duy
Nó chỉ… ở đó
Pháp Kiều
// vẫn giữ thái độ hoài nghi //
Pháp Kiều
Nếu nó hiền như mày nói, thì lo gì?
Pháp Kiều
Mày tưởng tượng nhiều quá thôi
Pháp Kiều
Ma mà dễ thương thì… chắc tao yêu luôn
Dương nghiêm túc hơn bao giờ hết
Trần Đăng Dương
Chỉ có hai loại duyên âm
Trần Đăng Dương
Một là do người chết yêu người sống
Trần Đăng Dương
Hai là do người sống… từng là người yêu của họ kiếp trước
Hoàng Đức Duy
Vậy… nếu là tao? // buột miệng //
Hoàng Đức Duy
Tao không nhớ kiếp trước
Hoàng Đức Duy
Nhưng sao tao thấy… quen thuộc lắm
Trên bàn, ly trà sữa của Duy vừa bị xô đổ, dù không ai chạm vào
Download MangaToon APP on App Store and Google Play