Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

Lửa Tình Trên Lầu Son.

Chương 1: Mợ ba Quỳnh Châu.

Thể loại truyện: bách hợp, Nam Bộ xưa, ngược luyến tàn tâm.
Đây là bộ truyện đầu tiên mình viết, hy vọng được mọi người biết đến, ủng hộ và góp ý để bản thân mình có thể học hỏi, trau dồi kinh nghiệm hơn trong cách dùng từ ngữ sao cho hợp lý nhất.
Hãy gọi mình là Quỳnh Chi, bởi vì từ nay mình sẽ dùng bút danh này ạ.
***
Năm 1936, đất Vĩnh An khi ấy vẫn còn mùi phù sa, mưa nắng giao mùa, người người tất bật trên bến dưới ghe. Nằm giữa ruộng đồng cò bay thẳng cánh, ai ai cũng thấy được dinh thự nhà hội đồng Lâm sừng sững như một toà tiểu cung đình tráng lệ nguy ngoa, với mái ngói rêu phong, sân gạch đỏ au, hai bên là hàng cau thẳng tắp dẫn lên lầu son.
Ngày hôm đó, dinh rộn ràng xôn xao hẳn lên, người làm người ở chạy tới chạy lui, tiếng bà quản gia rầy la vang cả sân.
Hạnh Mai (bà năm)
Hạnh Mai (bà năm)
Lẹ cái tay lẹ cái chân coi, mợ ba mới về, đừng để mất mặt với người thành thị! Hương, con Hương đâu rồi?
Phía xa xa, một cô hầu gái trẻ, tết tóc hai bên gọn gàng, nhanh nhảu chạy tới.
Hương
Hương
Dạ, có con!
Hạnh Mai (bà năm)
Hạnh Mai (bà năm)
Ra trước cổng dinh mà đứng đón xe hoa, tới nơi thì bưng mâm trầu vào cho cẩn thận. Người ta là mợ ba, chớ không phải như mấy cô vợ lẻ ở quê nghen con!
Hương
Hương
Dạ má Năm, con biết mà.
Hương cười cười, mắt long lanh chớp chớp.
Độ chừng năm phút sau, xe hoa từ Sài Gòn dừng lại trước dinh.
Người đàn bà bước xuống, trên người là tà áo dài trắng tinh khôi, khăn đóng tím, gương mặt sắc sảo, da trắng như sữa và đôi môi hồng hệt cánh đào. Không ai khác chính là tiểu thư Quỳnh Châu, ngay hôm nay trở thành mợ ba nhà hội đồng Lâm, cô vợ cưới hỏi đàng hoàng của cậu ba Trí.
Nhìn thấy mợ ba, người hầu xì xầm bàn tán sau lưng.
Người Hầu
Người Hầu
Nghe đâu mợ ba có ăn học... Biết cả tiếng Tây á nghen.
Người Hầu
Người Hầu
Sao gả vô đây chi vậy trời, tui thấy cậu ba mê đá gà còn hơn mê vợ nữa là cái chắc rồi.
Người Hầu
Người Hầu
Nhưng mà... Mợ ba đẹp tới mức mà tui hông dám thở mạnh luôn á.
Và trong đám đông, chỉ có ánh mắt Hương là khác.
Hương không trầm trồ cũng không sợ, nhưng tim Hương bỗng khựng lại khi ánh mắt mợ ba lướt ngang mình. Như thể trong khoảnh khắc vô cùng ngắn ngủi đó, hai người đã nhìn thấy nhau từ thuở nào rồi.
***
Bước vào phòng tân hôn, Quỳnh Châu ngồi xuống giường.
Không rơi lệ, cũng chẳng có dấu hiệu gì gọi là đợi chờ chồng hay mở miệng hỏi han. Quỳnh Châu mở vali, xếp từng món đồ xuống kệ gỗ, đồng thời lau chùi chiếc gương đồng cũ kỹ trên bàn phấn tự bao giờ. Cô khẽ quay người sang, lạnh giọng hỏi.
Quỳnh Châu (mợ ba)
Quỳnh Châu (mợ ba)
Tên em là gì?
Hương
Hương
Dạ... Hương, người ta gọi em là con Hương.
Quỳnh Châu (mợ ba)
Quỳnh Châu (mợ ba)
Từ nay gọi là Hương, không cần "con".
Hương
Hương
Dạ... Mợ ba.
Quỳnh Châu (mợ ba)
Quỳnh Châu (mợ ba)
Ừ, em sẽ ở bên ta từ giờ.
Màn đêm buông xuống, ở phòng tân hôn, chỉ có hai người đàn bà.
Cậu ba Trí say xỉn ngoài bến sông, chẳng màng đến đêm động phòng hoa chúc.
Quỳnh Châu đang ngồi chải tóc, làn tóc dài óng ả rơi trên lưng áo lụa nhạt màu.
Hương run run bưng chén trà, khẽ giọng hỏi.
Hương
Hương
Mợ... Mợ có buồn không?
Quỳnh Châu (mợ ba)
Quỳnh Châu (mợ ba)
Không, người như ta, không lý nào lại buồn vì một gã đàn ông say rượu.
Quỳnh Châu quay đầu lại, mỉm cười.
Quỳnh Châu (mợ ba)
Quỳnh Châu (mợ ba)
Ta chỉ buồn vì người đời không hiểu đàn bà... Cũng có thể đau lòng vì một người đàn bà khác.
Câu nói đó, giống như một ngọn lửa nhỏ, âm thầm bén rễ trong lòng Hương.
Đêm nay, mưa không rơi. Thế nhưng, trong lòng Hương đã bắt đầu gợn lên những đợt sóng kỳ lạ.

Chương 2: Đêm hoa chúc bỏ lỡ.

Tờ mờ sáng, tiếng xe kéo ì ạch dừng trước cổng lớn. Người về là cậu ba Trí, tân lang vắng mặt suốt cả đêm qua.
Bà năm hớt ha hớt hải chạy vào khuê phòng Quỳnh Châu, giọng nói rõ to.
Hạnh Mai (bà năm)
Hạnh Mai (bà năm)
Mợ ơi, cậu ba vừa về, tuy nhiên trên người cậu lại có mùi rượu, mắt đỏ hoe, quần áo xộc xệch... Dường như trước khi về đến cổng, cậu có ghé qua tửu lâu.
Quỳnh Châu ngồi ung dung trên bàn trà, hiện tại đang mặc trên người bộ sườn xám màu đỏ rực rỡ, gương mặt điểm chút phấn nhẹ. Cô không nhanh không chậm di chuyển tư thế, đôi hàng mi dài khẽ động, thanh âm nhẹ nhàng vang lên.
Quỳnh Châu (mợ ba)
Quỳnh Châu (mợ ba)
Bảo cậu ba, ta đang chải tóc, lát sẽ qua ngay.
Hương đứng phía sau nhìn Quỳnh Châu trong gương, vừa định mở lời thì bị ánh mắt kia chặn lại, Hương cúi đầu xuống, nói có hơi cà lăm.
Hương
Hương
Dạ... Dạ, để em buộc tóc giúp mợ.
***
Thư phòng sáng nay bao trùm một tầng u ám, lạnh lẽo đến nghẹt thở và trở nên nặng nề. Cậu Trí ngồi đó, ánh mắt trũng sâu.
Quỳnh Châu bước vào, cô đứng đối diện nhìn thẳng vào đôi mắt anh đào ấy của cậu, không cười, không trách, chỉ nhìn thôi. Không ai biết cô nghĩ hay có cảm xúc thế nào, vì trên khuôn mặt cô chẳng biểu lộ cảm xúc gì cả.
Lâm Trí (cậu ba)
Lâm Trí (cậu ba)
Ta về rồi.
Quỳnh Châu (mợ ba)
Quỳnh Châu (mợ ba)
Vâng, ta thấy.
Lâm Trí (cậu ba)
Lâm Trí (cậu ba)
Chuyện hôm qua... Ta...
Quỳnh Châu (mợ ba)
Quỳnh Châu (mợ ba)
Cần gì nói nữa, cậu? Chỉ là một đêm tân hôn, dầu gì cũng chẳng quan trọng.
Giọng Quỳnh Châu nhẹ nhàng như gió thoảng khiến cho cậu Trí lặng người. Chẳng phải vì lời nói, mà bởi cách cô không biểu hiện điều gì cả. Như thể nỗi tổn thương bị kìm nén lại, lặng lẽ hơn cả oán hận.
Lâm Trí (cậu ba)
Lâm Trí (cậu ba)
Ta... Uống hơi quá chén do mấy bằng hữu rủ rê, rồi không kịp về.
Quỳnh Châu (mợ ba)
Quỳnh Châu (mợ ba)
Vậy thì hôm nay cậu đã về, coi như vẫn là tân lang của ta.
Như nhát dao lướt qua mà không để lại máu, câu nói ấy đã làm cho cậu Trí bẫng đi một nhịp. Cậu Trí mím môi, lặng thinh mà chẳng nói một lời nào.
***
Xế chiều, trong vườn rau xanh mướt, Hương dọn nước bên đình. Còn Quỳnh Châu đang ngồi đọc sách, lâu lâu lại đưa mắt lên nhìn bầu trời. Hương lưỡng lự mãi mới dám hỏi.
Hương
Hương
Mợ có giận không?
Quỳnh Châu (mợ ba)
Quỳnh Châu (mợ ba)
Giận ai?
Hương
Hương
Cậu ba.
Quỳnh Châu (mợ ba)
Quỳnh Châu (mợ ba)
Ta nào có quyền giận, cuộc hôn nhân này là do gia đình sắp đặt... Người ta không yêu, sao ta dám đòi hỏi đây?
Hương im lặng, chợt nhận ra đằng sau vẻ đẹp ấy là một lớp băng mỏng manh. Mợ ba, một người cao quý, thanh cao, lại bị bỏ rơi ngay trong đêm cưới.
Hương
Hương
Nhưng em... Nếu người đó là em, em thực sự sẽ khóc đó.
Quỳnh Châu khẽ cười.
Quỳnh Châu (mợ ba)
Quỳnh Châu (mợ ba)
Vậy thì em vẫn còn được phép yếu lòng, còn ta... Đã không còn là một cô gái.
Tiếng đàn du dương vang lên từ tiểu viện bên cạnh, từ trên cây liễu, chiếc lá rơi lặng lẽ xuống bàn trà chỗ Quỳnh Châu đang ngồi, không một ai nói thêm lời nào.
Chỉ có lòng Hương là gợn sóng.
Và lòng Quỳnh Châu, vẫn cứ thế, phẳng lặng trong gương và chờ cơn bão khác đến sau.

Chương 3: Sáng sớm ở dinh thự Lâm.

Trời còn chưa sáng hẳn, mà trong đại sảnh nhà họ Lâm đã bắt đầu nhộn nhịp. Bà hội đồng, mẹ của cậu Trí, từ rất sớm đã cho người dọn bàn, bày trà nhằm chuẩn bị đón con trai và con dâu chính thức ra mắt toàn thể họ hàng.
Bà ngồi trên ghế chạm trổ, áo dài gấm màu hổ phách, đầu búi trong cài trâm vàng, gương mặt nghiêm nghị nhưng vẫn mang nét quyền quý của một mệnh phụ đứng đầu gia tộc.
Bà hội đồng Lâm - Nguyệt Nga
Bà hội đồng Lâm - Nguyệt Nga
Con dâu ta đâu?
Bà gõ tay nhẹ qua tay vịn, ánh mắt lướt qua các con hầu người ở.
Bà hội đồng Lâm - Nguyệt Nga
Bà hội đồng Lâm - Nguyệt Nga
Hôm qua động phòng, nay còn chưa thấy mặt mũi đâu.
Người Hầu
Người Hầu
Dạ bẩm bà, mợ ba đang chuẩn bị ra ạ, con Hương nó đang thay áo cho mợ.
Một người hầu bên cạnh bà hội đồng nhỏ giọng nói.
Phía đối diện, ông hội đồng Lâm lên tiếng, giọng ông trầm trầm, không giấu đi được nỗi thất vọng trong câu nói ấy.
Ông hội đồng - Lâm Vĩ
Ông hội đồng - Lâm Vĩ
Nó làm lễ rồi lại bỏ đi uống rượu, không coi ai ra gì, cái nết của nó y hệt như hồi nhỏ chẳng kém là bao.
Ông hội đồng - Lâm Vĩ
Ông hội đồng - Lâm Vĩ
Lần này là cưới hỏi đàng hoàng, không phải chuyện chơi. Để tôi xem nó ăn nói ra sao với vợ nó và họ hàng hôm nay.
Ông hội đồng - Lâm Vĩ
Ông hội đồng - Lâm Vĩ
Mợ ba là con nhà danh giá lại nết na, tướng mạo không chê vào đâu được, mà cái số... Lấy phải thằng con trai ta, haizz.
Bà thở dài, đưa mắt nhìn ra ngoài sân, nơi đám người nhà đang rục rịch dọn ghế, đặt lư hương và đèn tế trước đường lớn để chuẩn bị cho nghi lễ ra mắt tổ tiên.
Phía sau hậu viện, con Hương đang sửa lại cổ áo cho Quỳnh Châu. Quỳnh Châu mặc chiếc áo dài lam viền bạc, búi tóc thấp, cài trâm ngọc trai. Dù không điểm trang son phấn nhiều, dung nhan cô vẫn thanh tú và đoan chính.
Quỳnh Châu (mợ ba)
Quỳnh Châu (mợ ba)
Hương.
Hương
Hương
Dạ mợ.
Quỳnh Châu (mợ ba)
Quỳnh Châu (mợ ba)
Lát nữa... Nếu có người xúc phạm ta, em cứ để ta đối mặt. Không cần bênh vực, không cần chen vào, đã nhớ rõ lời mợ nói chưa?
Hương hơi khựng lại trong giây lát.
Hương
Hương
Mợ nghĩ người ta sẽ nói gì sao?
Quỳnh Châu (mợ ba)
Quỳnh Châu (mợ ba)
Làm gì có ai không nói. Cả nhà họ Lâm ấy... Đều đang chờ xem ta sẽ làm gì sau một đêm bị bỏ rơi.
Tại đại sảnh, các thành viên trong nhà họ Lâm đã tề tựu đông đủ. Trưởng nữ, cô tư Lâm Lan, từ ngoài tỉnh trở về, áo áo quần quần sắc sảo, mắt liếc nhìn Quỳnh Châu từ đầu tới chân.
Trưởng nữ - cô tư Lâm Lan
Trưởng nữ - cô tư Lâm Lan
Đây là mợ ba đó sao? Nhìn yếu quá, chắc không chịu nổi nhà này đâu.
Dì tư
Dì tư
Đây là con bé nhà ông bà Quỳnh đây mà, tôi nhớ rõ hồi nhỏ từng theo học chung lớp với con tôi. Cũng lanh lợi lắm.
Bà dì tư chen vào, giọng nửa khen nửa dò xét.
Dì tư
Dì tư
Lanh lợi chưa chắc đã chịu được cái tính cậu Ba nhà này... Nó mà nổi điên lên thì...
Tiếng bàn tán nhỏ dần nhỏ dần rồi im bặt khi Mợ Ba bước vào.
Quỳnh Châu cúi đầu nhẹ, bước từng bước chậm rãi tới trước bàn tổ tiên. Phía sau cô, Hương lặng lẽ đi theo. Mọi người đều nín thở nhìn cử chỉ của cô.
Quỳnh Châu (mợ ba)
Quỳnh Châu (mợ ba)
Con là Quỳnh Châu, con dâu của nhà họ Lâm, hôm nay ra mắt tổ tiên, kính mong người trên phù hộ gia đạo an khang, vợ chồng hoà thuận.
Giọng nàng nhẹ nhàng nhưng rõ ràng. Gương mặt không biểu cảm, nhưng ánh mắt lại có chút xa xăm. Sau lưng nàng, Cậu Ba Trí lững thững bước vào, mắt vẫn còn đỏ hoe, môi nhợt nhạt.
Lâm Trí (cậu ba)
Lâm Trí (cậu ba)
Tôi xin lỗi... Vì hôm qua...
Quỳnh Châu (mợ ba)
Quỳnh Châu (mợ ba)
Cậu không cần xin lỗi tôi, hôm qua không có gì đáng để nhắc đến ở đây cả.
Quỳnh Châu cắt lời nhẹ như không, rồi quay sang hành lễ tiếp theo. Bà Hội đồng cau mày, còn cô tư Lâm thì khẽ bật cười khẩy.
Trưởng nữ - cô tư Lâm Lan
Trưởng nữ - cô tư Lâm Lan
Gớm, tưởng ai, cũng biết trả treo đấy.
Sau nghi lễ, họ hàng lục tục lui vào dùng trà. Trong lúc đó, bên nhà mẹ đẻ Mợ Ba cũng đã có mặt. Mẹ cô là bà Quỳnh Phượng, bước vào với vẻ lo lắng.
Quỳnh Phượng (mẹ Quỳnh Châu)
Quỳnh Phượng (mẹ Quỳnh Châu)
Châu... Con ổn chứ?
Quỳnh Châu (mợ ba)
Quỳnh Châu (mợ ba)
Con ổn, mẹ đừng lo, con sẽ không để nhà họ coi thường nhà mình.
Quỳnh Phượng (mẹ Quỳnh Châu)
Quỳnh Phượng (mẹ Quỳnh Châu)
Ông ngoại con nói rồi, nếu nhà họ Lâm dám bạc đãi con, nhà họ Quỳnh sẽ không bỏ qua.
Quỳnh Châu nhàn nhạt cười.
Quỳnh Châu (mợ ba)
Quỳnh Châu (mợ ba)
Họ không bạc đãi, họ chỉ không yêu con.
Hương đứng bên cạnh, tim chợt nhói lên, quặn thắt.
***
Bữa trà chiều, trong sân sau, cậu ba ngồi trầm ngâm cùng em trai là Lâm Khang, cậu út mới du học về.
Cậu út - Lâm Khang
Cậu út - Lâm Khang
Anh Trí... Vì sao lại bỏ đi trong đêm cưới?
Lâm Trí (cậu ba)
Lâm Trí (cậu ba)
Em không thể nào hiểu đâu, hôn nhân này là ràng buộc, mà ta trước giờ không quen với dây trói.
Cậu út - Lâm Khang
Cậu út - Lâm Khang
Nhưng người ta đã trở thành vợ anh.
Lâm Trí (cậu ba)
Lâm Trí (cậu ba)
Càng là vợ... Ta càng không thể thương. Thứ gì gượng ép, đều không thể thật lòng.
Từ xa, bóng Quỳnh Châu đi ngang qua hành lang. Không ai nhìn thấy được, bởi ánh mắt nàng thoáng lướt qua phía họ, không dừng lại, cũng không lay động.
Và Hương, người đứng trong bóng tối phía sau cánh cửa, đã thấy tất cả.
Đã nghe tất cả. Lòng cô, chợt ấm ức một cách kỳ lạ.

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play