Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

[DuongKieu] Trầm Luân Kiếp — Mệnh Buộc Tơ Đào

Chương 1. Một Hồn — Không Mệnh

Tại rìa Tây của Thiên giới, nơi không có tên trên bản đồ đạo pháp, có một tiểu đình cũ dựng trên biển mây.
Mỗi khi sấm dội, gió gào, mưa ngập cả Ngọc Thiên Thành... nơi ấy vẫn không một gợn sóng.
Chỉ có một người ngồi lặng.
Y mặc bạch y không hoa văn. Mắt nhắm suốt ngàn năm, chẳng già, chẳng đổi. Trên tay cầm một chuỗi ngọc đỏ, mỗi hạt khắc một chữ trong tiếng cổ, chẳng ai đọc nổi — kể cả lũ tiên đồng tinh thông ba tầng pháp văn.
Người đời gọi y là Thiên Mệnh Quan.
Bên dưới tam giới, có một cõi nhỏ hơn, nơi hồn lạc trôi giạt không đầu thai được.
Người ta gọi nó là Bờ Quên.
Mỗi năm một lần, Thiên Mệnh Quan sẽ đến bờ ấy, lựa ra một linh hồn duy nhất để đưa trở lại vòng luân hồi. Chỉ một. Hồn nào không được chọn... sẽ mờ dần như khói.
Lần này, ngài đến.
Trời không nổi sấm, không có gió. Chỉ có tiếng chày kinh vọng từ phía âm phủ, văng vẳng như ai đang tụng mãi một bài không hồi kết.
Người ngồi đợi nơi Bờ Quên là một thiếu niên gầy, tóc dài, mắt sâu — vẻ mặt tĩnh đến đau.
Y không hề ngẩng đầu nhìn Thiên Mệnh Quan. Chỉ khẽ cười.
Pháp Kiều — Thiên Hồn
Pháp Kiều — Thiên Hồn
Lại một lần nữa... ta không được chọn.
Pháp Kiều — Thiên Hồn
Pháp Kiều — Thiên Hồn
Cũng tốt. Dù sao... cũng không ai nhớ đến tên ta.
Thiên Mệnh Quan dừng lại. Chuỗi ngọc trên tay khẽ ngân như có hồn chạm qua.
Ngài nhìn người trước mặt. Bắt đầu cất giọng:
Đăng Dương — Thiên Mệnh Quan
Đăng Dương — Thiên Mệnh Quan
Ngươi tên gì?
Pháp Kiều — Thiên Hồn
Pháp Kiều — Thiên Hồn
Ta không còn tên.
Đăng Dương — Thiên Mệnh Quan
Đăng Dương — Thiên Mệnh Quan
Ngươi từng sống ở đâu?
Pháp Kiều — Thiên Hồn
Pháp Kiều — Thiên Hồn
Một kiếp trước kia... dưới gốc đào Thiên Cảnh.
Đăng Dương — Thiên Mệnh Quan
Đăng Dương — Thiên Mệnh Quan
Ngươi có điều gì muốn nói trước khi hồn tiêu tan?
Pháp Kiều — Thiên Hồn
Pháp Kiều — Thiên Hồn
... Có.
Pháp Kiều — Thiên Hồn
Pháp Kiều — Thiên Hồn
Nếu một ngày nào đó... người ấy nhớ ra ta... Xin hãy nói rằng ta chưa từng hối hận vì đã yêu.
Lần đầu tiên sau vạn năm làm quan mệnh, ánh mắt Thiên Mệnh Quan dao động.
Gió dậy.
Một cành đào bay từ đâu tới — lạc lõng giữa cõi hư vô.
Ngài bước đến gần, cúi nhìn thiếu niên kia.
Đăng Dương — Thiên Mệnh Quan
Đăng Dương — Thiên Mệnh Quan
Người nói... dưới gốc đào Thiên Cảnh?
Thiếu niên gật đầu, ánh nhìn không buồn, chỉ thản nhiên như đã tan vào cát.
Pháp Kiều — Thiên Hồn
Pháp Kiều — Thiên Hồn
Năm ấy hoa nở, người ấy hứa... rằng nếu kiếp sau còn gặp, sẽ nắm tay ta rời khỏi thiên đạo.
Pháp Kiều — Thiên Hồn
Pháp Kiều — Thiên Hồn
Chỉ tiếc... ta là người nhớ.
Pháp Kiều — Thiên Hồn
Pháp Kiều — Thiên Hồn
Còn người đó... đã quên.
Thiên Mệnh Quan khẽ nhắm mắt. Ngài xoay chuỗi ngọc trên tay.
Một hạt ngọc đứt dây — rơi xuống, vỡ làm đôi. Từ trong, rớt ra một mảnh giấy nhỏ đã ố. "Dưới hoa đào, nếu trời không cho ta bên nhau, ta nguyện chống lại trời."
Ngài thì thầm:
Đăng Dương — Thiên Mệnh Quan
Đăng Dương — Thiên Mệnh Quan
Tên ngươi... là Pháp Kiều
Đăng Dương — Thiên Mệnh Quan
Đăng Dương — Thiên Mệnh Quan
Và người đã thề... là ta.
Tĩnh mịch.
Không ai kêu lên.
Không ai cười.
Chỉ có một cánh tay vươn ra, run rẩy... và một vòng tay siết lại, như giữ lại trăm kiếp đã trôi.

Chương 2. Mệnh Trời Chẳng Ghi Tên Chàng

Sau khi Kiều được Thiên Mệnh Quan chọn trở lại vòng luân hồi, mây trên Thiên Tinh Đài chợt biến sắc.
Sấm nổ lên ba tiếng.
Tựa như tiếng ai cười trong xó tối: "Lại một kẻ dám cãi mệnh."
Trên Thiên giới, Dương (Thiên Mệnh Quan) đưa Kiều về tịnh thất phía sau Thái Huyền Cung — nơi không ai ngoài những vị Chưởng Tôn có quyền bước vào.
Kiều mê man suốt ba ngày ba đêm.
Dương không trời nửa bước.
Vẫn là dáng người mặc bạch y, gương mặt trầm mặc như không vướng bụi, Nhưng đôi mắt… không rời khỏi giường chàng một khắc.
“Nếu trời hỏi, ta sẽ nói… mệnh của ngươi, là do ta ban lại.”
Tối ngày thứ ba, Kiều mở mắt.
Ánh nến lặng lẽ lung lay. Mắt chàng còn mờ, nhưng một cái tên chợt thoáng qua miệng.
Pháp Kiều — Thiên Hồn
Pháp Kiều — Thiên Hồn
Đăng... Dương.
Dương ngồi bên giường, tay hơi siết lại:
Đăng Dương — Thiên Mệnh Quan
Đăng Dương — Thiên Mệnh Quan
Ngươi nhớ ra ta rồi?
Kiều nhìn anh một lúc lâu. Ánh mắt chẳng mang kinh ngạc... mà chỉ có bình thản buốt lòng.
Pháp Kiều — Thiên Hồn
Pháp Kiều — Thiên Hồn
Ngươi... để ta sống lại làm gì?
Pháp Kiều — Thiên Hồn
Pháp Kiều — Thiên Hồn
Trời đã không ghi tên ta, người đã quên ta, ta cũng chẳng mong… phải nếm lại cảm giác yêu một lần nữa, rồi bị bỏ lại.
Dương không trả lời. Anh đặt vào lòng bàn tay Kiều một vật — một chiếc chuông nhỏ bằng bạc, đã hoen rỉ.
Đăng Dương — Thiên Mệnh Quan
Đăng Dương — Thiên Mệnh Quan
Năm đó, dưới gốc đào Thiên Cảnh, ta tặng ngươi vật này trước khi đi nhận thiên mệnh.
Đăng Dương — Thiên Mệnh Quan
Đăng Dương — Thiên Mệnh Quan
Ta thề rằng nếu có ngày ngươi rơi khỏi sổ mệnh, ta sẽ từ thiên đạo mà đi ngược về.
Đăng Dương — Thiên Mệnh Quan
Đăng Dương — Thiên Mệnh Quan
Người không phải là sinh linh không tên.
Đăng Dương — Thiên Mệnh Quan
Đăng Dương — Thiên Mệnh Quan
Ngươi là trái tim của ta.
Kiều quay đi, mắt đỏ hoe nhưng không rơi lệ.
Pháp Kiều — Thiên Hồn
Pháp Kiều — Thiên Hồn
Nhưng trời có cho chàng giữ ta không?
Câu hỏi ấy... vang xa tới tận Linh Cảnh Sơn — nơi chư thần hội tụ.
Tại Linh Cảnh Sơn, các vị Thiên Tôn đang xem xét sách mệnh.
Người đứng đầu là Vân Chưởng Thiên, một tiên quân áo lam có đôi mắt xanh lục lạnh như hồ băng.
Khi sách mệnh mở ra, trang ghi tên “Pháp Kiều” hoàn toàn trống rỗng. Chữ viết không thể ghi vào. Pháp lực không thể khắc nổi.
Vân Chưởng Thiên
Vân Chưởng Thiên
Là ai... dám chọn sinh linh đã bị xóa?
Vân Chưởng Thiên
Vân Chưởng Thiên
Mệnh trời đâu phải trò chơi của lòng người.
Vân Chưởng Thiên đóng sách lại. Quay sang một tiểu tiên đồng:
Vân Chưởng Thiên
Vân Chưởng Thiên
Truy lệnh đến Thiên Mệnh Quan.
Vân Chưởng Thiên
Vân Chưởng Thiên
Nếu không giao hồn phách kia... thì bắt hắn cùng tới trời chịu phạt.
Cùng lúc đó, trong tịnh thất, Kiều ngồi bên hiên, nhìn hoa đào nở sớm.
Dương mang áo choàng tới đắp lên vai cậu.
Kiều không quay lại. Chỉ lẩm bẩm:
Pháp Kiều — Thiên Hồn
Pháp Kiều — Thiên Hồn
Kiếp trước ngươi từng gánh tội thay ta.
Pháp Kiều — Thiên Hồn
Pháp Kiều — Thiên Hồn
Kiếp này... nếu phải chết thêm lần nữa, ta sẽ không để người gánh thay ta.
Dương cúi đầu sau lưng Kiều. Tay anh siết lấy vai cậu, run rất nhẹ.
Đăng Dương — Thiên Mệnh Quan
Đăng Dương — Thiên Mệnh Quan
Không có kiếp này kiếp trước đâu.
Đăng Dương — Thiên Mệnh Quan
Đăng Dương — Thiên Mệnh Quan
Chúng ta chỉ có một lần để sống trọn.
Đăng Dương — Thiên Mệnh Quan
Đăng Dương — Thiên Mệnh Quan
Và lần này, ta chọn chống lại trời... để giữ em lại.
Gió nổi.
Trời đổi sắc.
Một cành đào rơi xuống hiên... hóa thành máu.

Chương 3. Trời Không Nhớ, Ta Còn Nhớ

Ba ngày sau khi Pháp Kiều tỉnh lại.
Trời chuyển âm.
Ngọc Tinh Đài rung nhẹ.
Giữa lúc đó, Vân Chưởng Thiên – đứng đầu Thiên giới – đích thân đến tịnh thất.
Y mặc đạo bào lam sắc, tóc dài cột bằng chỉ bạc, ánh mắt lãnh đạm như sương đầu đỉnh Tuyết Nguyên.
Vân Chưởng Thiên
Vân Chưởng Thiên
Thiên Mệnh Quan.
Vân Chưởng Thiên
Vân Chưởng Thiên
Ngươi đã đi quá giới hạn.
Dương bước ra, áo trắng phất nhẹ theo gió. Ánh mắt điềm tĩnh, nhưng bên trong... có lửa.
Đăng Dương — Thiên Mệnh Quan
Đăng Dương — Thiên Mệnh Quan
Giới hạn? Là ai định giới hạn ai nên sống, ai nên biến mất?
Đăng Dương — Thiên Mệnh Quan
Đăng Dương — Thiên Mệnh Quan
Ngươi nói ta phá mệnh trời.
Đăng Dương — Thiên Mệnh Quan
Đăng Dương — Thiên Mệnh Quan
Vậy ai đã từng sửa thiên thư để xóa tên một người?
Vân Chưởng Thiên khựng lại.
Một thoáng, gió đình lặng.
Kiều trong phòng nghe được — bàn tay khẽ run.
Là y.
Là Vân Chưởng Thiên.
Là người năm đó ghen khi Dương cài chuông bạc lên tóc Kiều.
Là người xóa tên cậu khỏi sách trời, khiến hồn cậu lang thang ngàn năm nơi Bờ Quên.
Kiều bước ra. Tóc cột sơ bằng dây vải, mắt chưa rõ sáng hẳn — nhưng nhìn thẳng.
Pháp Kiều — Thiên Hồn
Pháp Kiều — Thiên Hồn
Ngươi nói ta không có mệnh. Nhưng nếu không có mệnh... thì sao ta vẫn nhớ?
Pháp Kiều — Thiên Hồn
Pháp Kiều — Thiên Hồn
Trời quên ta, nhưng chàng thì không.
Pháp Kiều — Thiên Hồn
Pháp Kiều — Thiên Hồn
Vậy ngươi là ai... mà đòi ta biến mất.
Vân Chưởng Thiên siết tay.
Vân Chưởng Thiên
Vân Chưởng Thiên
Vì hắn là Thiên Mệnh Quan, không phải người phàm.
Vân Chưởng Thiên
Vân Chưởng Thiên
Nếu còn giữ ngươi lại, hắn sẽ rơi khỏi vị trí ấy.
Dương ngắt lời:
Đăng Dương — Thiên Mệnh Quan
Đăng Dương — Thiên Mệnh Quan
Nếu vì yêu một người mà không thể làm thiên quan.
Đăng Dương — Thiên Mệnh Quan
Đăng Dương — Thiên Mệnh Quan
Vậy thì ta không làm nữa.
Trời nổ sấm.
Chuỗi ngọc đỏ trên tay Dương vỡ từng hạt.
Vẫn Chưởng Thiên cười khẽ:
Vân Chưởng Thiên
Vân Chưởng Thiên
Vì một người mà bỏ cả vị trí nắm mệnh thiên hạ.
Vân Chưởng Thiên
Vân Chưởng Thiên
Đăng Dương, ngươi điên rồi.
Dương nắm chặt tay Kiều. Rất chặt.
Đăng Dương — Thiên Mệnh Quan
Đăng Dương — Thiên Mệnh Quan
Không. Ta chỉ nhớ một lời hứa.
Đăng Dương — Thiên Mệnh Quan
Đăng Dương — Thiên Mệnh Quan
Ngươi có thể xóa y trong sách mệnh. Nhưng không xóa được tình cảm trong lòng ta.
Đăng Dương — Thiên Mệnh Quan
Đăng Dương — Thiên Mệnh Quan
Chọn một người để thương, ta không cần trời cho phép.
Kiều nở một nụ cười — dịu như ngày xưa, khi hoa đào mới nở.
Pháp Kiều — Thiên Hồn
Pháp Kiều — Thiên Hồn
Kiếp trước, ta từng đứng dưới hoa chờ chàng... Chàng đến trễ.
Pháp Kiều — Thiên Hồn
Pháp Kiều — Thiên Hồn
Kiếp này, ta không đứng đợi nữa. Ta đi bên cạnh.
Lúc đó, từ xa có tiếng chuông ngân vang.
Không phải chuông trời.
Mà là chuông bạc năm xưa, lắc khẽ trên tóc Kiều.
Cành đào trong đình rơi.
Một đóa... hóa thành tơ đỏ buộc tay.
Trời vẫn âm. Nhưng không sét. Không gió.
Chỉ còn một đôi người, một sợi tơ hồng, và một thiên mệnh đang bị xé tan... để viết lại.

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play