[TULA] Từ Ghét Thành Thương [Hồng Tú X Huỳnh Lập]
Cái tên phiền phức
Ngày đầu tiên bước vào lớp 12A1, cậu không mong chờ gì ngoài một chỗ ngồi gần cửa sổ và một năm học yên ổn. Nhưng đời không như là mơ...
Trời xui đất khiến thế nào, năm đó, cậu lên lớp 12, còn anh thì… bị lưu ban (học lại). Hai người cùng lớp, cùng nhóm trực nhật, cùng tổ và cùng bàn..
HLap
Bỏ cặp dò xuống dùm đi
HTu
Không! Tôi cần luật sư!!
Anh lớn hơn cậu hai tuổi, từng nổi tiếng với cái mác lười học nhưng mặt đẹp, từng làm cậu bực vì cái thái độ "không ai bằng mình" suốt cả năm cậu học lớp 10 và 11.
HTu
Để biết, để khỏi gọi lộn thành tên nhóc đáng ghét.
HLap
Cứ gọi là Lập đẹp trai.
HTu
Cho cái bịch nilông đen hứng đi
HLap
Lấy tay bịnh lại dùm. Ghê quá
Từ lúc đó, mọi người trong lớp đều thấy một điều kỳ lạ. Cứ nơi nào có anh là y như rằng vài phút sau sẽ có cậu chen vào cãi nhau tóe lửa và ngược lại.
Cả hai như hai cực nam châm cùng dấu, không tài nào gần được nhau.
Cậu ghét cách anh nói chuyện như thể trên đời chẳng có gì lọt mắt. Ghét cái dáng lười chảy thây dựa vào ghế sau ngủ ngon lành trong tiết văn, ghét cả nụ cười nhếch mép như trêu ngươi.
Anh thì cũng chẳng vừa. Ghét cậu lúc nào cũng quạo quọ, sống chết vì điểm số, nói câu nào cũng như muốn dạy đời người khác...
Cậu từng lên xin cô đổi chỗ, nhưng cô giáo chủ nhiệm lắc đầu
Gvcn
Chỗ đó đủ ánh sáng, ít gió, thích hợp cho em học lâu. Còn bạn ngồi cùng em thì cần người kèm để không ngủ gật nữa kìa
Nghe vậy, cậu câm nín. Anh thì khoanh tay úp mặt xuống bàn, phì cười như thể mọi chuyện đều theo ý mình.
HTu
Cảm ơn vì đã kèm nhé, học sinh ưu tú.. hâhah
HTu
Biết rồi, biết rồi. Nhưng cũng vui vì có em ngồi gần chứ bộ
Cậu quay mặt đi, cố nhịn. Không phải vì tức, chỉ là... không muốn ai thấy mặt mình đỏ lên.
Từ đó, lâu lâu lại có âm thanh thì thầm như gió rít bên cạnh
HTu
Ủa chỗ này là sao? Lú thấy mịa luôn
HLap
Hôm bữa chả phải anh kêu cái đó dễ ẹc à?
HTu
Ờ thì… nói vậy cho đỡ quê thôi, giờ chịu thua rồi
HLap
…Không hiểu thật hay đang kiếm cớ bắt chuyện?
Cậu khựng lại, rồi mở vở ra, lấy bút chỉ chỉ nhẹ lên trang giấy:
Từ đó, cứ vài hôm lại có một câu
"Cái công thức này là sao Lập? "
"Đm giảng chậm lại đi bé"
"Chỗ này dùng định lý nào"
Còn cậu, ngoài miệng thì cau có, nhưng tay ghi ghi nhịp đều đều lên vở, giọng giảng bài dần chậm lại, rõ ràng hơn.
Giữa những cái cự lộn nhỏ nhặt, hàng tá lần liếc mắt khó chịu, bỗng dưng có một khoảnh khắc yên lặng, đủ để cậu nhận ra. Ngồi cạnh nhau, hóa ra cũng chẳng tệ.
Không hẳn thích. Nhưng có lẽ… không còn ghét nữa...
______end chương đầu tiên.
Một chiếc dù, hai người che
Buổi sáng nào cũng vậy, cậu đều ngồi vào chiếc bàn quen thuộc gần cửa sổ. Nơi ánh nắng xiên qua tán cây tạo thành những vệt vàng mờ trên mặt bàn..
Chiếc ghế bên cạnh cậu năm ngoái đã từng trống lặng, giờ lại hay có người chen vào.
Anh chẳng bao giờ đến sớm. Lúc nào cũng là người bước vào lớp khi chuông reo sát giờ, áo khoác vắt hờ trên vai, dáng đi chẳng hề gấp gáp
Vậy mà lúc chọn chỗ ngồi, chẳng hiểu sao cứ thẳng tiến về phía cậu mà ngồi xuống ghế bên cạnh
HTu
Ê, chỉ tui cái phần Toán hôm qua được không? Coi hoài mà mấy cái đó nó lằng nhằng quá
Cậu vẫn cúi đầu ghi bài, nét bút đều đặn. Một lúc sau mới trả lời, mắt không rời khỏi trang giấy:
HLap
Anh mà cũng chịu đọc lại bài à?
HLap
Lần sau tập trung nghe giảng dùm đi, ngủ mãi.
Anh ngồi dựa ra sau, tay gác nhẹ lên thành ghế, giọng bình thản:
HTu
Biết sao giờ, giảng bài như ru ngủ ấy. Thà ngủ một giấc rồi dậy nghe em giảng lại còn sướng hơn
Lời đáp nhẹ tênh như chẳng có gì đặc biệt, nhưng lại khiến tay cậu khựng một chút. Cậu không đáp, chỉ đẩy tập về phía anh, lật đúng trang cần xem.
Ra chơi, một bạn nữ từ lớp bên ghé qua. Tay cầm sách, vỗ nhẹ vai anh ngập ngừng nói:
cô bạn lớp bên
À.. anh gì ơi hôm qua anh để quên sách ở phòng âm nhạc nè
Cậu ngồi bên, lật vở nhưng mắt không nhìn vào chữ. Mỗi lần cô gái kia cười, anh cũng cười theo, cái kiểu cười nhẹ mà cậu tưởng chỉ dành riêng để trêu cậu.
Cậu cắn môi, lật sang trang khác. Lực tay hơi mạnh khiến anh vô tình chú ý
HTu
Gì thế, gió thổi ngược à?
HLap
Chắc nay có người vui vẻ với nhau dữ quá mới thổi ngược đấy
Anh phì cười rồi quay hẳn người về phía cậu
Thấy mình bị ngó lơ, cô bạn kia cũng đi về lớp.
HTu
Không ghen sao lườm dữ vậy?
Cậu im bặt. Tai ửng đỏ lên quay mặt đi chỗ khác
Tan học, trời bất chợt đổ cơn mưa. Không quá lớn, chỉ lặng lẽ rơi từng hạt lất phất, phủ bạc mái ngói và hành lang dài nối giữa các dãy phòng..
Cậu đứng dưới mái hiên, nhìn ra sân trường loang nước. Tay siết chặt quai cặp, đắn đo chuyện có nên chạy về hay là đợi trời tạnh.
Anh bước đến sau lưng từ lúc nào, giọng trầm thấp:
HLap
Ờ, chắc chạy thẳng ra nhà xe luôn
Gió lùa qua khe tường, lạnh lành lạnh. Anh giơ tay chỉnh lại phần tóc rối của cậu.
Rồi anh mở balo lôi ra một cây dù. Cái dù gòn gọn màu xám bạc chắc chắn. Anh bung ra, nghiêng về phía cậu:
Cậu nghiêng đầu nhìn anh. Một nửa mặt anh bị che khuất bởi vành dù, chỉ còn thấy ánh mắt nghiêm túc hơn thường ngày.
HLap
cũng được, cảm ơn anh Tú.
HTu
Lần đầu tiên nghe câu này đó
Cậu ngập ngừng vài giây rồi cũng bước lại gần. Hai người đứng dưới một chiếc dù, vai suýt chạm vai. Không khí im ắng lạ lùng, chỉ nghe tiếng mưa rơi lộp độp trên tán lá và mặt đường.
Vừa tới nhà xe, anh đột nhiên nói nhỏ:
HTu
Mưa kiểu này dễ bệnh lắm á
Giọng anh bật cười khe khẽ:
HTu
ừ, về từ thôi cẩn thận đường trơn
Cậu quay sang định đáp lại thì bắt gặp ánh nhìn nghiêng của anh. Không trêu chọc như mọi khi, cũng không quá nghiêm túc. Chỉ là, một ánh nhìn khiến cậu thấy tim mình đập nhanh hơn bình thường...
sao anh biết fb tui?
Mưa về chiều cứ rả rích mãi
Cậu vừa láy xe chạy về tới cổng nhà, lòng vẫn còn đọng lại cảm giác hơi kỳ kỳ khi đi chung dưới dù với anh...
Cậu phủi nhẹ nước mưa dính trên tay áo, mở cánh cửa quen thuộc của căn nhà không quá to nằm trong một con hẻm yên tĩnh.
Từ dưới bếp vọng lên giọng của mẹ, quen thuộc và ấm áp:
mẹ cậu
Về rồi à con, đi lau người đi không bệnh đó.
Anh hai cậu ló mặt ra, trên tay vẫn còn cầm ly mì tôm nóng hổi.
anh hai cậu
Dề rồi đó hả, đi tắm đi cu
HLap
Em biết rồi, lo ăn mì của anh đi
Anh cậu quay trở lại phòng, còn buông một câu trêu:
anh hai cậu
Nãy tao thấy mày gật gù ngoài sân trường với thằng nào lạ lắm á nha…
Cậu lập tức đóng sầm cửa.
Tắm xong, tóc còn ướt lòa xòa, Lập đi xuống phụ mẹ nấu cơm. Mẹ đang xào rau, ngoảnh đầu nhìn con trai út:
HLap
Tại quên mang dù nên con ở lại với bạn xíu
Cậu đáp, giọng hơi hơi nhỏ
Mẹ hỏi tới, mắt liếc nhẹ.
Cậu chưa kịp nói gì thì anh hai từ phòng bước xuống, hùa vào liền:
anh hai cậu
Mẹ hỏi trúng tim đen rồi á, con thấy nó đi chung với một anh bạn nào cao cao, mặt lạnh lạnh mà che dù cho nó á.
HLap
Hai đừng có tào lao nghe
anh hai cậu
Anh hai quan tâm thôi mà. Bạn dễ thương ghê, sau này dẫn về nhà chơi nhá~
Cậu quát rồi quay ngoắt lên phòng, để lại mẹ cười khúc khích còn anh hai thì hả hê vì vừa chọt đúng điểm yếu.
Ngoài trời mưa đã tạnh. Trong phòng chỉ còn tiếng điều hòa rè rè
Ngả lưng xuống giường. Điện thoại mở lên, cậu lướt vài tin nhắn, vô thức vuốt đến phần lời mời kết bạn.
Cậu đang lướt mạng thì điện thoại hiện lên thông báo
"Tú đã gửi lời mời kết bạn"
Cậu ngớ người. Hắn tìm được acc của cậu? Tài khoản này cậu để bằng biệt danh bạn bè hay gọi, ảnh đại diện lại là ảnh bé cún nhà cậu. Ủa?
Cậu do dự rồi lỡ tay bấm chấp nhận.
tác giả tủn
hẳn là lỡ tay 😔
Không tới một phút sau, tin nhắn đầu tiên hiện lên
HLap
📱:Rồi. Nhưng sao anh biết acc tui?
HTu
📱:Hồi trưa tụi bạn gọi em là Lập Lờ á, giống hệt tên acc. Fb gợi ý anh bấm đại vô thì đúng liền. Cũng dễ tìm mà.
Chừng 2p sau anh đã thả tim một loạt story cậu từng đăng. Từ ảnh chụp ở thư viện tuần trước, tới tấm cún viral nhà cậu nằm ngủ hôm qua
HLap
📱: Ê stalk ghê z cha, cúc dùm đi
HTu
📱: Gì đâu, tui chỉ là fan hâm mộ thui mò
Cậu cau mày, lòng như muốn nhai luôn cái điện thoại vì quá tức
Cứ ngỡ về nhà sẽ được yên thân, nào có ngờ..
tác giả tủn
Cái này gọi là
tác giả tủn
Ghét của nào, trời trao của đó á nga..
tác giả tủn
=)))) hự hự hự
Download MangaToon APP on App Store and Google Play