[AllNegav] Âm Dương Trong Đôi Mắt Em
#1
Seahy<tác giả>
Bộ này 1 tuần ra 1-2 chap
Seahy<tác giả>
Biết là sẽ flop nhưng vẫn thích ra nhiều bộ với ý tưởng trong đầu
Đặng Thành An sinh ra vào một buổi chiều mùa mưa
Bà đỡ kể lại rằng, khi cậu mở mắt lần đầu tiên, bà đã làm rớt cả cây kéo trên tay vì hoảng hốt
Một mắt cậu màu xám nâu nhạt, bên kia ánh lên sắc lam lạnh buốt như sương
All
Bà đỡ /rụng rời/: Đứa nhỏ này… âm dương nhãn…
Mẹ cậu ôm con, nhưng tay run bần bật. Ba thì cau mày, rít một hơi thuốc dài như để trấn tĩnh
Không ai nói thêm lời nào
Mưa vẫn rơi đều ngoài mái tôn. Lặng lẽ như một điềm báo
Lên ba tuổi, An đã biết người ta không thích mình
Không phải vì nghịch, vì lì hay vì hay khóc. Mà vì đôi mắt cậu
Mỗi khi cậu bước ra ngõ, người lớn thì nhìn chằm chằm rồi thì thào, trẻ con thì xô cậu té, giật đồ chơi rồi hét lên
All
Bạn nhỏ 1: Mắt mày kỳ cục!
All
Bạn nhỏ 1: Ma nhập rồi! Tao không chơi với mày đâu!
All
Bạn nhỏ 2 /gào to/: Nó nhìn ai là người đó bệnh đó!
Mỗi lần như vậy, cậu chỉ biết lùi về sau, ôm con gấu bông đã rách tai, lí nhí
Đặng Thành An
/run rẩy/ Tớ… đâu có làm gì…
Không ai nghe và họ không cần
Cậu năm tuổi khi lần đầu thấy “người không sống”
Một bà cụ mặc áo bà ba đứng lặng lẽ trước cửa nhà vào buổi xế chiều. Bóng bà đổ dài, mặt bà nhòe đi như sương khói
Đặng Thành An
? /bước tới/
Đặng Thành An
/lịch sự/ Bà ơi… bà tìm ai?
Bà cụ nhìn cậu chằm chằm. Đôi mắt đục ngầu, lặng như giếng cạn
Ngay khi ba từ trong bước ra, bà cụ tan thành một làn khói
All
Ba An /nạt lớn/: MÀY LẠI NÓI CHUYỆN VỚI KHÔNG KHÍ HẢ?!
Cậu chưa kịp nói gì thì đã ăn cái bạt tai trời giáng
All
Ba An /gằn giọng/: Tao đã dặn rồi!
All
Ba An: Mày mà còn làm mấy trò đó thì đừng có trách!
Từ đó, cậu học cách im lặng. Có thấy, có nghe, cũng không nói
Nhưng đôi mắt ấy - cái thứ cậu không thể điều khiển cứ nhìn thấy
Càng lớn, mọi thứ càng rõ. Thứ mờ nhạt khi nhỏ, giờ rõ nét đến kinh hoàng
Người đàn bà mặc áo cưới rách ngồi vắt vẻo trên xà nhà bếp.
Đứa bé trai cụt chân bò dưới gầm giường.
Một người đàn ông gào khóc sau nhà tắm…
Đặng Thành An
/thì thầm, tay nắm chặt chăn/ Xin đừng nhìn con nữa… xin đi đi…
Cậu không dám mở mắt. Cái lạnh thấm từ chân lên tới đầu
Tường nhà như ứa nước. Mùi ẩm mốc, mùi khói hương, mùi máu…
Một lần, cậu tỉnh giấc nửa đêm vì thấy tiếng khóc ngoài cửa sổ
Mở mắt, nhìn qua lớp kính ố, là một người phụ nữ không có mắt, máu chảy đầy mặt
Đặng Thành An
/gào lên/ MA!!!
Mẹ chạy vào, không ôm cậu như các bà mẹ khác sẽ làm. Bà cầm dép, đập vào đầu cậu
All
Mẹ An /rít lên/: Mày lại phát bệnh hả?!
All
Mẹ An: Tối ngủ cũng không yên! Cái mắt này đúng là xui xẻo!
Đặng Thành An
/vừa khóc vừa lùi/ Con… con sợ…
All
Mẹ An /dằn từng chữ/: Tao cũng sợ! Tao sợ cái mặt mày lắm rồi!
All
Mẹ An: Mày có biết vì mày mà nhà này làm ăn lụn bại không?!
Tới mười hai tuổi, An bị nghỉ học. Không phải vì học kém mà vì giáo viên đề nghị
All
Cô hiệu trưởng /nói khẽ với mẹ An/: Chúng tôi không thể giữ em An nữa
All
Cô hiệu trưởng: Phụ huynh các lớp khác phản đối dữ dội
All
Cô hiệu trưởng: Có tin đồn… em ấy có ‘mắt âm dương’. Làm ảnh hưởng tâm lý học sinh
All
Mẹ An /gật ngay/: Vậy cho nghỉ đi. Đỡ tốn tiền
Vậy là từ đó, An ở nhà. Một đứa trẻ có thể thấy ma, không được đi học, không có bạn, không được ba mẹ thương
Cậu dần sống trong sự co rút. Chỉ còn một mình
Con gấu bông rách tai vẫn là người bạn duy nhất. Cậu đặt tên nó là Mực
Mỗi tối, cậu ôm Mực mà thủ thỉ như sợ ma nghe
Đặng Thành An
Tao ước gì mày biết nói…
Mười lăm tuổi, An nghĩ mình quen với cô đơn
Nhưng hôm ấy, cậu nghe tiếng ba nói chuyện điện thoại rất lạ. Thấp giọng, gắt gỏng, rồi… có cả tiếng cười
Sau đó vài ngày, có một người đàn ông lạ đến nhà. Ăn mặc bảnh bao, giọng nói mềm như tơ
All
Ông Hoàng /bắt tay ba An/: Cháu yên tâm
All
Ông Hoàng: Tôi có kinh nghiệm dẫn dắt mấy đứa đặc biệt như thế
All
Ông Hoàng /nhìn An/: Dễ thương ghê…
All
Ba An /gật gù/: Đúng rồi, ông dẫn nó đi cho tôi
All
Ba An: Nhà tôi nuôi nó hết nổi rồi
All
Mẹ An /chen vào/: Còn cái vụ tiền...?
All
Ông Hoàng /cười/: Yên tâm. Như thỏa thuận
All
Ông Hoàng: Tôi sẽ gửi về đều đặn
An đứng ở cầu thang, tim đập loạn
Đặng Thành An
/lắp bắp/ Mẹ… ba… con không muốn đi…
All
Mẹ An /khinh khỉnh/: Đi theo người ta mày mới có tương lai. Ở nhà chỉ tổ rước họa
All
Ba An /lạnh tanh/: Lên xe. Đừng để người ta đợi
Cậu nhìn cái nhà cũ kỹ, nhìn cái cây khế ngoài sân, nhìn Mực – con gấu bông nằm trên sàn mà quên không mang theo
Nước mắt trào ra mà không kịp lau thì đã bị đẩy lên xe. Không ai nhìn cậu lần cuối
Chiếc xe lăn bánh. Phía sau, một bóng trắng từ hàng rào mốc meo lặng lẽ bước ra, đứng nhìn cậu, vẫy tay
“An, con của mẹ... cũng là của trời đất. Nhưng tiếc là… mẹ chỉ là người phàm"
#2
Seahy<tác giả>
Viết chap này mà phải dừng lại mấy lần để bình tâm viết tiếp^^
Chiếc xe dừng lại trước một ngôi nhà lớn, cũ kỹ nhưng được sơn sửa lại kỹ lưỡng
Trên bảng hiệu treo phía trên cổng sắt, những dòng chữ vàng nổi bật:
“Thiền Phủ – Pháp Sư Cao Tay Trừ Tà, Giải Vận, Đón Lộc”
All
Ông Hoàng /vỗ vai An/: Từ giờ đây là nhà của con
All
Ông Hoàng: Ở đây, ta sẽ dạy con cách dùng đôi mắt đó đúng chỗ. Biết không?
Đặng Thành An
/cúi đầu nhỏ giọng/ Vâng…
Bước vào, cậu như lạc vào một thế giới khác – mùi nhang khói đặc quánh, âm thanh chuông gõ đều đặn, ánh đèn vàng lập lòe soi những tượng Phật, bùa chú dán khắp nơi
Căn phòng dành cho cậu ở tầng áp mái – nhỏ, ẩm và tối. Không có cửa sổ và ổ khóa phía trong
Ngày đầu tiên, ông Hoàng đưa cậu vào một căn phòng có người phụ nữ đang khóc
All
Ông Hoàng /dịu giọng/: Chị yên tâm
All
Ông Hoàng: Thằng bé này… trời sinh có âm dương nhãn
All
Ông Hoàng: Chỉ cần nhìn là biết nhà chị có gì
All
Người phụ nữ /hoang mang/: Có thật… nó thấy được hồn chồng tôi không?
All
Người phụ nữ: Anh ấy chết bất ngờ… tôi không yên tâm…
All
Ông Hoàng /rít khẽ/: Nói đi. Muốn ăn thì nói
Đặng Thành An
/run rẩy, liếc xung quanh/ Con… con thấy… một người đàn ông đứng góc kia
Đặng Thành An
Tay… vẫn đeo nhẫn cưới…
Cậu không dám nói rằng thứ cậu thấy… không hề giống người chồng. Nó chỉ mang hình dáng thôi
Còn ánh mắt – là của kẻ đã chết từ lâu lắm rồi
All
Ông Hoàng /vỗ tay/: Thấy chưa! Thiệt mà!
Sau khi người phụ nữ đi, để lại một xấp tiền dày, ông Hoàng quay lại, mỉm cười
All
Ông Hoàng /vuốt tóc An/: Giỏi lắm. Cứ như vậy mà phát huy
Từ đó, An trở thành "pháp sư nhí" nổi tiếng
Người ta kéo đến ngày càng đông. Người có người thân mới mất, người bị bóng đè, người muốn trấn yểm đất đai…
Ai cũng mang theo một câu hỏi và một xấp tiền
An ngồi sau tấm màn đỏ, đầu đội khăn, mặt dán bùa, tay cầm chuỗi hạt. Mỗi lần muốn nói gì, phải nhìn ông Hoàng gật đầu trước
Đặng Thành An
/đọc theo kịch bản/ Nhà chị có âm khí nặng
Đặng Thành An
Phải mua gương bát quái, hũ trấn trạch, bùa ngũ sắc, tổng cộng là… 5 triệu
Tiền trao tay. Hồn vía không biết có yên không, nhưng ông Hoàng thì rất yên… vì ví ngày càng đầy
Nhưng không phải lúc nào An cũng nghe lời
Có những lần, cậu nhìn thấy một con bé đang bám sau lưng khách hàng, gào khóc vì oan ức
Nhưng ông Hoàng không cho cậu nói. Chỉ bắt đọc theo bài cúng “tiễn vong”
Đặng Thành An
/ngập ngừng/ Nhưng… con bé không chịu đi…
All
Ông Hoàng /gằn giọng/: Nó không chịu đi là việc của nó
All
Ông Hoàng: Mày đọc cái gì tao dạy! Hiểu chưa?!
Đặng Thành An
/bật lại/ Nhưng nó cần được giúp—
Cậu bị tát ngã lăn xuống sàn. Mùi máu tanh trong miệng lan ra
All
Ông Hoàng /nắm tóc An kéo dậy/: Tao nuôi mày để kiếm tiền, chứ không phải để mày làm thánh!
Tối hôm đó, cậu bị nhốt trong phòng, không cơm, không nước. Ma vất vưởng lởn vởn quanh phòng, tiếng gõ cửa vang lên từng hồi
Đặng Thành An
/khóc nấc/ Xin lỗi… đừng làm gì con… xin lỗi…
Ngày qua ngày, vết bầm chưa tan đã bị vết mới đè lên. Mỗi lần trái ý, là lại bị đánh
Có lần, ông Hoàng còn dọa
All
Ông Hoàng /ghì tay An xuống sàn/: Mày nghĩ mày là pháp sư thật hả?
All
Ông Hoàng: Không có tao, mày chỉ là con quái vật bị nhốt trong chuồng thôi!
Năm An 17 tuổi, ông Hoàng bắt đầu cho cậu uống "nước trấn hồn", thứ chất lỏng đắng nghét, pha từ bùa ngải và rễ cây lạ
Nói là để giữ cho cậu “an toàn khi giao tiếp với linh giới”. Nhưng thật ra là để khiến cậu mất ý thức, dễ kiểm soát
Cậu bắt đầu mơ thấy những thứ không có thật. Không phân biệt được đâu là người sống, đâu là người chết
Đặng Thành An
/lẩm bẩm trong đêm/ Mẹ ơi… mẹ có thật không…?
Giọng một người đàn bà vọng về
Cậu vùng dậy, nhưng phòng trống không. Đèn mờ hắt lên vách, in một cái bóng… đang mỉm cười
#3
Cậu sống như vậy đến năm 23 tuổi – một con rối trong vở kịch tâm linh
Nhưng rồi, trong một buổi xem bói cho một cô gái trẻ bị mất cha, An nhìn thấy rõ ràng một vong nam đứng sau lưng ông Hoàng
Gương mặt dữ tợn, răng cắn chặt, tay siết cổ ông
Ông Hoàng vẫn cười giả tạo, rao giá vật trấn trạch
Đặng Thành An
/đột ngột đứng dậy/ Dừng lại! Người đàn ông đó… bị lừa
Đặng Thành An
Chính ông là người dẫn hồn đi sai lối
Ông Hoàng vung tay, nhưng cô gái đã bật khóc
All
Cô gái /run rẩy/: Phải… cha tôi chết sau khi đưa ông hơn 30 triệu…
Ông Hoàng bối rối, tức giận, lôi An vào phòng trong, đóng sầm cửa
All
Ông Hoàng /gào lên/: Mày dám nói bậy bạ trước khách hả?!!
All
Ông Hoàng: Mày muốn chết phải không?!
Đặng Thành An
/gằn giọng, ánh mắt đỏ hoe/ Tôi không muốn lừa người nữa
All
Ông Hoàng /cười gằn/: Đi? Mày nghĩ mày còn đường đi à?
Đêm đó, An bị đánh đến bất tỉnh
Sau khi tỉnh dậy, đói và mệt đến mức không nhấc nổi tay. Nhưng cậu đã quyết định rồi
Nếu không trốn đi, cậu sẽ chết ở đây như một công cụ
Cậu chờ đến lúc ông Hoàng ngủ say, lẻn vào phòng làm việc, trộm toàn bộ số tiền ông ta cất trong ngăn bí mật – thứ mà cậu đã dòm ngó suốt 3 tháng
Mặc áo trùm, đội nón, giấu mình trong dòng người đông đúc, An bắt xe tới đồn công an ở thành phố khác
Thành phố sáng đèn. Xe khách dừng lại trước bến, tiếng động cơ rồ lên rồi lăn bánh bỏ đi, để lại An đứng trơ trọi dưới tấm biển “Bến xe miền Bắc – Khu B”
Đặng Thành An
/tay run rẩy siết chặt quai balô cũ kỹ đã sờn vải/
Trong đó chỉ có vài bộ quần áo, túi tiền được gói kỹ trong lớp vải lót – tiền ông Hoàng lừa người khác, và một tờ giấy ghi địa chỉ đồn công an gần nhất mà cậu tra vội trước khi rời thị trấn
Đặng Thành An
Bắt đầu lại... ở đây, không ai biết mình là ai... mình sẽ an toàn, đúng không?
Đặng Thành An
/kéo áo khoác lại sát người/
Gió đêm ở thành phố lớn không lạnh hơn quê, nhưng lại khiến người ta thấy cô độc gấp bội
Đồn công an phường nằm lọt thỏm giữa hai tòa nhà lớn. Cậu đẩy cửa kính bước vào, ánh đèn trắng rọi xuống mái tóc bết mồ hôi
Người trực ban ngẩng đầu, nhìn cậu từ đầu đến chân rồi mới hỏi
Đặng Thành An
/giọng nhỏ/ Em muốn... trình báo một vụ lừa đảo và bạo hành
Đặng Thành An
Nạn nhân là em. Và cũng không chỉ mình em
Sau đó, An kể từng chút một không giấu giếm. Từ việc bị ba mẹ bán, bị lợi dụng năng lực để lừa đảo, đến chuyện bị đánh đập và trốn đi
Cậu giao lại hết số tiền lấy từ ông Hoàng – số tiền vốn thuộc về những người cả tin đã bị lừa
All
Công an /ghi chép/: Em nói là... không có giấy tờ tùy thân?
Đặng Thành An
/gật đầu/ Họ giữ hết rồi. Em trốn đi, không kịp mang gì theo
Họ tiếp nhận đơn, hỏi thêm vài câu. Và hứa sẽ liên hệ với công an địa phương nơi An từng sống để xác minh
All
Công an: Tạm thời, em không thể lưu trú ở đây
All
Công an: Phải tự lo ăn ở trước đã. Có số điện thoại không?
Đặng Thành An
/lắc đầu/ Không... em không có điện thoại
Cuộc nói chuyện kết thúc ở đó. Không ai sai, cũng chẳng ai cứu
Cậu bước ra khỏi đồn công an khi trời đã khuya
Download MangaToon APP on App Store and Google Play