“ Đứa trẻ này không thông minh bằng chị nó, cứ đặt là Vãn Chi đi”
Hứa Vãn Chi từ bé đã sống trong cái bóng của Hứa Hàm Chi.
Cô biết đi chậm hơn, biết nói lâu hơn. Cô vụng về trong các bữa tiệc, ngượng ngùng trước đám đông. Điểm số không có gì nổi bật, năng khiếu cũng không rõ ràng.
Trong khi đó, Hàm Chi là đứa con sinh ra để tỏa sáng. Một đứa trẻ với ánh nhìn thông minh, phản xạ nhanh nhạy, luôn khiến người lớn hài lòng.
Vãn là muộn, Chi là một nhành cây. Một nhành non mọc sau, chậm chạp, khuất sau bóng tán của kẻ đi trước.
Bởi vì đứa con gái chậm chạp này, Hứa gia xem cô như một món đồ, tuỳ ý đem vứt đi, tuỳ ý nhặt lại. Cô từng có một đám cưới thế kỷ với vị hôn phu Lâm Duy Thần. Nhưng rồi lại ly hôn chỉ sau đó vài năm.
Đám cưới ấy là đỉnh cao mà Hứa gia từng nâng cô lên, để rồi khi rơi xuống, lại chẳng ai buồn giơ tay đỡ.
Đằng sau mọi lời hứa hẹn và ánh đèn sân khấu rực rỡ, là sự lạnh lùng của một gia tộc xem cô như quân cờ. Còn người đàn ông đứng bên cô trong hôn lễ ấy, hóa ra chỉ là người tạm trú trong cuộc đời cô, không hơn không kém.
Sau ly hôn, cô rời đi. Không mang theo gì ngoài một cái tên và chút tàn tích của lòng tự trọng. Ở Bordeaux, cô bắt đầu lại từ con số không, dùng chính đôi tay này để dựng nên thương hiệu thời trang mang tên mình.
Ở nơi đất khách, cô sống một mình. Ăn những bữa tối muộn, ngủ khi trời gần sáng, vùi mình vào phác thảo và những thước vải. Cô học cách sống chậm, cách làm chủ mọi thứ từ từng đường may cho đến cuộc đời mình.
Chỉ là… cô không ngờ, cuộc đời ấy rồi sẽ lại bị kéo về điểm bắt đầu. Một lần nữa, Hứa gia gõ cửa.
Lần này, với một cuộc hôn nhân khác.
Phòng thử váy được dựng riêng tại tầng hai của biệt thự Hứa gia, ánh đèn pha lê chiếu xuống từ trần cao hơn bốn mét, lấp lánh trên nền đá cẩm thạch nhập khẩu màu champagne. Những chiếc váy cưới couture được treo thẳng hàng trong tủ kính áp tường, mỗi bộ là một tác phẩm nghệ thuật đến từ các nhà mốt cao cấp mà chỉ giới tài phiệt mới có thể chạm tới.
Chiếc gương lớn đặt giữa phòng phản chiếu bóng dáng người phụ nữ đứng giữa căn phòng trắng muốt. Hứa Vãn Chi mặc thử chiếc váy thứ ba trong ngày. Lụa Ý ôm trọn vòng eo mảnh mai, đuôi váy đính pha lê trải dài gần ba mét, mỗi bước đi là một làn sóng lấp lánh.
Cô nhìn bản thân trong gương. Mọi thứ đều hoàn hảo, từ đường may, phom dáng, cho đến ánh sáng.
Chỉ là… chú rể thì vẫn chưa từng xuất hiện.
“Trình Khang bận ở nước ngoài, sẽ về trước lễ cưới vài ngày.” quản gia giải thích khi cô hỏi.
“Cậu ấy đã phê duyệt toàn bộ danh sách thiết kế. Vẫn giữ nguyên theo phong cách cổ điển như cô thích.”
Thật nực cười.
Cô chưa từng gặp mặt người đó, thậm chí không biết giọng anh ta ra sao, vậy mà váy cưới đã phải mặc, lễ cưới đã phải tổ chức, truyền thông đã đặt lịch đưa tin từ ba tuần trước. Mọi thứ đâu vào đấy chỉ thiếu tình cảm, và cả sự đồng thuận của cô.
Hứa Vãn Chi tháo vòng cổ, chậm rãi bước xuống bục gỗ giữa phòng. Cô không nói gì, chỉ ngồi xuống sofa nhung kem, nhấc ly trà thảo mộc đã nguội lạnh. Những tấm vải ren, lụa, lông vũ cao cấp vây quanh cô như một màn sân khấu mà cô buộc phải diễn cho tròn vai diễn của một cô dâu lý tưởng.
Bà Hứa bước vào từ hành lang, giọng dịu dàng:
“Vãn Chi, con chỉ cần mặc đẹp. Những chuyện khác… để ba mẹ lo.”
Cô ngước nhìn mẹ mình, mắt khô khốc.
Đẹp thì sao? Váy đẹp thì sao?
Cuộc đời đâu phải một bộ sưu tập để ai khác định hình và trình diễn hộ mình.
“ Chọn cái này đi, con không thử nữa đâu” Vãn Chi nói
Cô lạnh lùng bỏ ra ngoài, Hứa Vãn Chi chỉ muốn hít thở chút không khí trong lành. Căn nhà này thật sự quá ngột ngạt rồi, như cái lồng son giam cầm cô vậy.
Gió đêm nhẹ lướt qua ban công tầng ba, mang theo mùi cỏ non vừa được cắt vào buổi chiều và thoảng chút hương hoa nhài từ vườn sau. Hứa Vãn Chi khoác hờ một chiếc khăn lụa, tay cầm ly nước lọc, bước ra ngoài sau gần ba tiếng đồng hồ bị ép đứng trước gương, thay liên tục ba bộ váy cưới.
Đêm Thịnh Thành trong trẻo, bầu trời không trăng nhưng sao rải lấp lánh như kim sa. Từ nơi cô đứng có thể nhìn thấy hồ bơi đằng xa, nước xanh phản chiếu ánh đèn cảnh quan, yên ả đến mức gần như giả tạo.
Cô hít một hơi thật sâu.
Yên tĩnh.
Cuối cùng cũng yên tĩnh.
“Không nghĩ em vẫn về.”
Cô quay lại, bắt gặp ánh mắt Hứa Hàm Chi đang đứng trong bóng tối. Chị ta vẫn đẹp như mọi khi, bộ váy lụa Dior đơn giản, gương mặt trang điểm nhẹ nhàng, mái tóc đen uốn sóng thả bên vai. Vừa xuất hiện đã thu hút ánh nhìn như một ngôi sao.
Hứa Vãn Chi không đáp, quay đầu lại nhìn hồ bơi.
Hàm Chi đi đến cạnh cô, cũng tựa vào lan can, cười nhạt:
“ Hết ngày mai lại bước vào lễ đường rồi, có vui không?”
Hứa Vãn Chi chẳng thèm quay sang, mắt vẫn nhìn ánh đèn xa xa trên tầng mây.
“Vui con khỉ.”
Hàm Chi bật cười, giọng cười trong trẻo nhưng lại mang theo chút ngạo mạn như đã thấm vào máu.
“Em vẫn nói chuyện dễ thương như hồi bé nhỉ.”
Vãn Chi liếc mắt nhìn chị mình một cái.
“Chị vẫn giả vờ thân thiết giỏi như hồi bé nhỉ.”
Không khí thoáng chùng xuống.
“Dù sao thì…” Hàm Chi mím môi, xoay xoay chiếc nhẫn Cartier trên ngón tay
“Chúc mừng. Cưới được Trình Khang cũng không phải chuyện tệ. Anh ta giàu, có thế lực, lại không phải loại háo sắc.”
“Chị quen anh ta à?” Vãn Chi hỏi.
“Không.” Hàm Chi đáp, mắt vẫn hướng về hồ bơi bên dưới.
“Nhưng anh ta từng từ chối hợp tác với nhà chồng chị. Vậy nên em đoán xem… có bao nhiêu người đang dòm ngó cuộc hôn nhân này?”
Vãn Chi im lặng. Tay cô đặt trên thành lan can. Cô không muốn biết nữa. Không muốn biết ai đang tính toán, ai đang cười thầm, ai đang chờ xem cô lại ngã một lần nữa.
Hàm Chi hơi nghiêng đầu, ngắm em gái vài giây.
“Nhưng thôi, nếu em thích làm vợ nhà tài phiệt thì cố mà làm cho giống. Đừng lại ly hôn chớp nhoáng như lần trước, mất mặt lắm.”
Cô chưa kịp đáp, Hàm Chi đã bỏ đi, bước chân không vướng một nhịp chần chừ nào. Gió đêm chợt lùa mạnh, cuốn một nhành phong nhỏ rơi xuống trước mặt cô. Vãn Chi ngửa mặt nhìn trời. Không mưa. Nhưng trong lòng, lại có cái gì đó vừa rạn ra một đường nứt rất mảnh.
Tại Bar N°42 nằm trên tầng cao nhất của một khách sạn năm sao, nơi giới chaebol thường lui tới để tránh xa ống kính phóng viên và những lời đồn không mong muốn. Ánh đèn vàng hắt xuống mặt bàn đá cẩm thạch xám, phản chiếu ly whiskey sóng sánh trong tay Trình Khang.
Anh ngồi ở khu vực VIP tách biệt, phía sau tấm rèm nhung đen. Đêm nay trời mưa, giọt nước lăn dài trên ô kính khổng lồ sau lưng anh, phía xa là đường chân trời Thịnh Thành mờ ảo ánh đèn.
“Nghe nói ba cậu sắp gả cậu cho con gái nhà họ Hứa?”
Dương Lục Ngạn, bạn thân kiêm luật sư riêng của Trình Khang, lật nhẹ tờ thực đơn cocktail, cười khẩy:
“Cái trò liên hôn vì làm ăn này… cậu mà cũng chịu à?”
Trình Khang không đáp.
Anh tựa người vào thành ghế bọc da, vắt chéo chân, bàn tay lười nhác xoay nhẹ ly whiskey trong ánh đèn ấm.
Âm nhạc trong bar nhẹ nhàng, bản jazz cổ điển chảy trôi giữa không gian được cách âm tuyệt đối. Mùi gỗ đàn hương hòa với hương rượu thượng hạng, vẽ nên một khung cảnh chẳng khác nào phim điện ảnh đắt tiền.
Dương Lục Ngạn nheo mắt, chậm rãi nhấp một ngụm rượu:
“Cô ta tên gì nhỉ… Hứa Vãn Chi? Cái tên nghe quen lắm. Mấy hôm trước vừa thấy hình cô ta ở một buổi triển lãm thời trang tại Paris.”
Trình Khang chậm rãi nhướng mày, như chỉ vừa nghe tới tên đó lần đầu. Anh lặng lẽ gõ ngón tay lên mặt bàn đá, ánh mắt lướt ra phía ô kính.
“Cũng xem ảnh rồi. Rất đẹp.”
“Đẹp thì có gì lạ” Dương Lục Ngạn bật cười
“Từ bé đến lớn có cô nào bên cạnh cậu mà không đẹp? Cô Hứa tiểu thư đó lại còn là…gái một đời chồng. Ván cược này cậu lỗ chứ không lời.”
Trình Khang lấy bao thuốc lá trong túi áo khoác ra, rút một điếu, thẳng thừng đứng lên mà không nói thêm lời nào. Dương Lục Ngạn chỉ nhướn mày nhìn theo bóng lưng anh.
Anh đẩy cánh cửa kính lớn dẫn ra ban công riêng của khu VIP. Không khí đêm lạnh len lỏi qua lớp áo sơ mi lụa đen, thấm vào làn da. Tầng cao nhất của khách sạn nhìn xuống toàn bộ thành phố Thịnh Thành, những mảng sáng vàng, đỏ, trắng lấp loáng phản chiếu qua màn mưa mỏng, như một bức tranh ướt ánh đèn.
Trình Khang tựa lưng vào lan can đá, đầu hơi ngửa lên trời. Điếu thuốc cháy lập lòe giữa hai ngón tay, khói bay mờ ảo quanh gương mặt. Trong khoảnh khắc ngắn ngủi, anh nhắm mắt lại.
Không biết từ đâu trong đầu anh thoáng hiện hình ảnh một cô gái ngồi bên khung cửa sổ kính, đầu hơi nghiêng, mái tóc dài rủ xuống bờ vai, phía sau là ánh nắng bạc phếch của một sáng mùa thu.
Cô đang cầm một cây đàn violin, dáng người mảnh khảnh nghiêng nhẹ theo từng nhịp vĩ kéo. Âm thanh trong tưởng tượng không rõ là bản nhạc gì, chỉ biết man mác buồn, như thể gió đầu mùa đang lướt qua một hàng cây đã rụng gần hết lá.
Chớp mắt. Cảnh vật tan đi như khói thuốc.
Trình Khang nhíu mày. Không rõ vì gió lạnh hay vì ký ức không thể chạm vào được nữa. Anh dập thuốc vào khay đặt trên lan can, nhìn một lần nữa về phía chân trời Thịnh Thành rực rỡ ánh đèn.
Một cuộc gặp gỡ thoáng qua, nhưng có lẽ chỉ có mình anh là ghi nhớ ánh mắt ấy.
Lúc đó, anh là kẻ đi ngang qua. Cô gái kia vẫn mải mê kéo đàn, không biết rằng phía sau lớp kính, có một người đàn ông dừng bước. Dừng chỉ vài giây. Nhưng đủ để cảnh tượng ấy in dấu mãi trong tâm trí anh, lâu đến mức tưởng là giấc mơ đã phai.
Anh chưa từng hỏi tên cô, cũng chưa từng gặp lại. Nhưng không hiểu vì sao, đến tận bây giờ, ánh mắt ấy vẫn khiến lòng anh rung lên một nhịp dịu dàng.
...----------------...
Hứa Hàm Chi biết rõ cuộc hôn nhân trước của em gái mình và Lâm Duy Thần tại sao lại tan vỡ.
Chiếc Maybach sẫm màu lướt đi giữa dòng xe hỗn loạn của Thịnh Thành, đèn đường phản chiếu mờ mịt trên lớp kính chống đạn. Hứa Hàm Chi ngồi ở hàng ghế sau, tay đặt hờ lên túi xách, mắt dán vào màn hình điện thoại.
Có một người mẫu hạng trung, dạo này thường xuyên bám dính lấy chồng cô. Trùng hợp là cô ta cũng là người khiến hôn nhân của em gái cô tan vỡ. Cũng may là chồng Hứa Hàm Chi là người ngay thẳng. Nhưng mà…cô không thể tha cho loại người đó.
Ngón tay cô lướt qua ảnh chụp màn hình trên điện thoại, một bài đăng nửa ẩn nửa hiện của người mẫu tên Diêu Tư Kỳ, có hình nền là đồng hồ nam giới rất quen thuộc, kèm một caption mập mờ:
“Tình yêu không cần công khai, chỉ cần thật lòng.”
Thật lòng? Hứa Hàm Chi bật cười.
Tuy rất muốn tìm đến tận nơi, đấm cho cô ta một phát nhưng Hứa Hàm Chi không muốn. Cô không muốn làm bẩn tay mình.
Cô ngước nhìn qua cửa kính, ánh đèn đỏ loang trên mặt đường. Trong giới này, những kẻ như Diêu Tư Kỳ không hiếm, dựa vào vài mối quan hệ nhập nhằng, nửa nổi nửa chìm, dùng “tình cảm” để leo lên, rồi chà đạp người khác như thể đó là điều đương nhiên.
Cô từng không quan tâm, từng mặc kệ vì cho rằng ai cũng phải học cách trưởng thành bằng va chạm. Nhưng khi người bị tổn thương là em gái mình thì mọi chuyện lại khác.Trên đời này chỉ có mình Hứa Hàm Chi được bắt nạt Hứa Vãn Chi mà thôi.
Lâm Duy Thần không yêu Vãn Chi đủ để chống lại cám dỗ. Đó là lỗi của anh ta. Nhưng người rắp tâm chen chân, cười đùa sau lưng, reo rắc hiểu lầm và tổn thương… là Diêu Tư Kỳ.
Cô nghiêng đầu, nói một câu với trợ lý ngồi ghế trước:
“Đặt lịch hủy show cho Diêu Tư Kỳ. Từ giờ không một nhãn hàng nào dưới hệ thống Hứa thị được phép dùng tên cô ta. Ai vi phạm, tự cắt hợp đồng.”
Trợ lý hơi sững lại.
“ Có cần thông qua chủ tịch không ạ?”
“ Không.”
“ Vâng!”
Trời đã khuya.
Hứa Vãn Chi nằm dài trên chiếc ghế lười trong thư phòng, ánh đèn vàng rọi xuống những bản vẽ còn dang dở. Giấy nháp vương vãi dưới sàn, vài đường cắt thô còn chưa kịp gọt lại, mảnh ren lụa quý nằm lệch một bên. Cô chẳng buồn chỉnh sửa nữa.
Cảm giác bức bối dâng lên trong lồng ngực.
Cô không phải kiểu người sống quá nguyên tắc, nhưng bị kéo về nước vào thời điểm sát nút hai buổi trình diễn, một ở Milan, một ở Paris là điều cô chưa bao giờ nghĩ gia đình mình lại dám làm. Hứa gia có thể không ủng hộ con đường cô chọn, nhưng cũng chưa từng can thiệp thô bạo như lần này.
Vậy mà chỉ vì một cuộc hôn nhân sắp đặt, họ ngang nhiên gửi người sang tận Bordeaux, ép cô thu xếp hành lý, thậm chí hoãn cả show diễn đã quảng bá rầm rộ.
Cô cười khẩy, đầu ngả ra sau.
“Gả một lần chưa đủ thất bại à?”
Vết thương cũ chưa kịp lành, người nhà đã vội vàng ép cô bước vào vết xe đổ thứ hai. Hôn nhân lần này tuy danh chính ngôn thuận, thậm chí còn được khoác lên lớp hào quang “liên minh thương nghiệp giữa hai gia tộc”, nhưng với cô, nó không khác gì một ván cờ cô không có quyền chọn quân.
Vãn Chi kéo chiếc áo choàng ngủ lên vai.
Cô đã cố gắng rất lâu để đứng trên đôi chân mình. Dựng nên thương hiệu riêng, không dựa vào Hứa gia. Từng bước, từng bước rời xa cái bóng của chị gái, thoát khỏi những ánh mắt thương hại hay so sánh.
Vậy mà cuối cùng, vẫn là quay về đúng điểm khởi đầu. Cô khẽ thở dài, vừa định với lấy tập phác thảo để cố vùi đầu vào công việc thì cái tên “Trình Khang” lại hiện lên.
Hứa Vãn Chi tức quá bé gãy luôn cây bút chì trên tay.
“ Ais! Có đẹp trai không mà bắt cưới?!”
Nói rồi cô ném cả phần bút còn lại lên bàn. Chỉ nghe cạch một tiếng, đầu gãy văng xuống sàn, lăn đến tận chân ghế.
Cô nhìn theo, cảm thấy nực cười.
Sau cùng vì quá khát nước, cô đành đi xuống nhà tìm cái gì đó để uống. Hứa Vãn Chi bước rón rén xuống cầu thang, tay lần theo lan can gỗ đã quen thuộc từ nhỏ. Căn biệt thự rộng lớn chìm trong bóng tối, chỉ có ánh trăng hắt qua cửa sổ kính cao sát trần, trải một lớp sáng nhàn nhạt lên sàn gỗ.
Cô không bật đèn. Một phần vì không muốn đánh thức ai, phần khác là… sợ. Dù gì thì cũng là căn nhà từng khiến cô nghẹt thở suốt nửa tuổi thơ.
Cô lục lọi trong tủ lạnh, lấy một chai nước suối, vặn nắp cạch một cái. Vừa áp miệng chai lên môi thì bất ngờ nghe tiếng gõ nhẹ phía cửa sau.
Cô giật mình.
Một bóng người bước vào.
Trong ánh sáng lờ mờ, mái tóc đen rối bời và chiếc balo khoác hờ trên vai trông thật quen.
“Chị vẫn không bỏ được cái thói uống nước lạnh lúc khuya nhỉ?”
Nghe câu ấy suýt nữa thì cô phun ngụm nước vừa uống ra. Hứa Vãn Chi nhíu mày, mất vài giây để nhận ra người trước mặt.
“…Hứa…Tùng Lâm…?!”
“Là em nè, chị ba.”
Hứa Tùng Lâm, đứa em trai út trong nhà vốn đang học năm cuối tại Thụy Sĩ, bình thường có gọi điện về cũng toàn giọng ngái ngủ hoặc càm ràm bài vở. Thế mà giờ lại lù lù xuất hiện giữa đêm như hồn ma thế này.
“Em về nước lúc nào vậy?” Cô ngạc nhiên, vẫn chưa hết bàng hoàng.
“Vừa xuống sân bay được ba tiếng, về đây ăn ké đám cưới chị đó”
Hứa Tùng Lâm vừa nói vừa mở tủ lạnh, rút ra một lon nước ngọt.
“Nghe bảo chị sắp lên thớt… à nhầm, lên xe hoa, em không về thì có lỗi quá.”
Hứa Vãn Chi liếc xéo.
“Câm.”
“Vui mà. Lấy chồng lần hai, chắc chắn có kinh nghiệm hơn lần một.”
Cô suýt nghẹn nước, phải cố nuốt xuống rồi đưa chân đá nhẹ vào ống đồng em trai.
“Lắm lời nữa là tao nhét mày vô vali gửi về Thụy Sĩ đấy.”
Hứa Tùng Lâm cười cười, né người, rồi mở lon nước kêu xì một cái giòn tan.
Trong tiếng ga sủi lách tách, Hứa Vãn Chi dựa hờ vào quầy bếp, im lặng uống phần nước còn lại trong chai. Cô không nói gì, nhưng trong ánh mắt thấp thoáng nét dịu lại, thứ dịu dàng chỉ dành cho rất ít người.
Trong những năm tháng cô bỏ nhà đi sau ly hôn, không gọi về, không nhắn tin, người duy nhất có thể liên lạc được với cô… chính là Hứa Tùng Lâm.
Cậu em trai này chưa từng hỏi gì nhiều, chỉ đều đặn gửi email, chuyển những món đồ cô từng thích, và thỉnh thoảng là vài câu “chị còn sống không?” nghe vô duyên mà đáng yêu.
Cậu là người chứng kiến mọi thay đổi trong cô từ một Hứa Vãn Chi lặng lẽ, dè dặt, đến một Vãn Chi ngang tàng, thẳng thắn và chẳng còn quan tâm đến việc người ta nghĩ gì.
Vậy nên, khi chị gái mình trở về, ăn nói sắc sảo hơn, ánh mắt lạnh lùng hơn, thái độ cũng gai góc hơn, Hứa Tùng Lâm không bất ngờ. Thậm chí… còn thấy nhẹ lòng.
Cậu nhấp một ngụm nước ngọt, nghiêng đầu nhìn chị:
“Dù hơi cọc, hơi khó chịu nhưng… vậy mới tốt.”
Hứa Vãn Chi nhướng mày:
“Mắng chị à?”
“Đâu có”
Dù có hơi cọc cằn, hơi khó chịu nhưng vậy mới tốt. Người ta sẽ không nói chị gái của cậu là người chậm chạp nữa.
Với cả…hôm nay cậu về nhà là để chuẩn bị. Chuẩn bị để tẩn cho anh rể mới một trận nếu dám làm chị gái cậu buồn.
...----------------...
Bầu trời Thịnh Thành sáng sớm hôm ấy không mây, nắng chiếu nghiêng qua khung cửa sổ phòng cô dâu, rọi lên tà váy trắng đang được treo ngay ngắn cạnh rèm lụa. Một chiếc váy cưới theo kiểu Pháp, lưng khoét sâu, phần eo ôm sát, được thêu tay từng chi tiết, là bản thiết kế đặc biệt của chính Hứa Vãn Chi cho… một cô dâu nào đó. Không phải cô.
Chẳng ai nghĩ có ngày Hứa Vãn Chi lại mặc váy cưới lần nữa.
Càng chẳng ai nghĩ… cô lại cưới theo kiểu bị ép.
“Ngẩng mặt lên chút, để chị dặm phấn lại.”
Cô chuyên viên trang điểm thì thầm, không dám thở mạnh. Dù đã nghe nhiều lời đồn về nhị tiểu thư Hứa gia, nhưng ngồi gần thế này mới cảm nhận rõ được vẻ đẹp trong trẻo này.
Hứa Vãn Chi im lặng, ánh mắt vô cảm nhìn bản thân trong gương. Hàng lông mày cô được kẻ gọn gàng. Mọi chi tiết đều hoàn hảo, theo đúng chuẩn một cô dâu xinh đẹp, trang nhã, dịu dàng.
Nếu không nhìn vào ánh mắt.
Nếu không thấy được sự tĩnh lặng lạ lùng đến mức… lạnh lẽo trong đôi mắt ấy.
“Chị có muốn uống ngụm nước không ạ?”Người thợ trang điểm lấy hết can đảm hỏi.
Hứa Vãn Chi không trả lời ngay. Cô chỉ hơi nghiêng đầu, ngón tay chạm vào quai váy, chỉnh lại một chút.
“Tôi muốn uống rượu.”
“Dạ… rượu ạ?”
“Ừ. Có không?”
“… Không ạ.”
“Vậy khỏi.”
Người thợ ngượng ngùng cười trừ, không dám nói gì thêm. Cô bước lùi về sau, chỉnh lại ánh sáng trong phòng. Lúc đó, cửa khẽ mở. Hứa Tùng Lâm ló đầu vào. Trên tay là một ly rượu vang và một miếng bánh macaron.
“Chị thích vị nào hơn? Nho đen hay raspberry?”
Hứa Vãn Chi không quay lại, chỉ nói khẽ:
“Để cả hai.”
“Chị cưới chồng, không phải đi đánh trận. Đừng căng.”
Cô vẫn không quay đầu, nhưng ánh mắt nheo lại trong gương.
“Không căng. Bình thường.”
“Phải rồi. Rất bình thường.”
Cậu em trai bước vào, đặt ly rượu lên bàn trang điểm, nhìn chị gái trong gương một lúc.
“Chị biết không, mọi người ở dưới đang cá cược chị sẽ bỏ trốn lúc nào.”
“Vậy em cược gì?”
“Em cược… chị cưới thiệt.”
“…”
“Nhưng mà nửa năm sau sẽ bỏ chồng.”
“Cút.”
Hứa Tùng Lâm cười khẽ, đưa tay làm động tác khóa miệng, rồi lui ra ngoài như một bóng ma biết điều.
Còn lại một mình, Hứa Vãn Chi cầm ly rượu, ngửa đầu uống một ngụm nhỏ. Rượu đỏ sóng sánh trong ánh nắng, ánh lên chút gì đó như máu. Một tiếng thở dài thoát ra rất nhẹ, gần như không ai nghe thấy.
Chỉ có mình cô biết, bản thiết kế này vốn có tên:
“La Liberté” – Tự do.
Hài hước thật.
Một làn gió nhẹ thoảng qua, mang theo mùi hương hoa nhài, hoa mẫu đơn, và tiếng váy lụa sột soạt trong im lặng.
Cô khoác tay ông Hứa, đứng trước cảnh cửa lớn của trung tâm tiệc cưới. Từ lúc cô về nước đến giờ, cả hai chẳng nói được với nhau câu nào cho tử tế.
“ Lần này đừng ly hôn nữa” ông nói
“ Con cứ thích ly hôn đấy.”
Ông Hứa cau mày, nhưng chưa kịp đáp lại thì cánh cửa đôi đồ sộ phía trước đã bật mở. Ánh sáng từ hàng trăm ngọn đèn chùm pha lê hắt ra ngoài, rọi xuống tấm thảm trắng trải dài dẫn vào lễ đường, lấp lánh như băng tuyết. Bên trong, khách khứa đứng dậy đồng loạt, quay đầu nhìn ra cửa.
Âm nhạc vang lên, bản giao hưởng nhẹ nhàng, không lãng mạn quá mức nhưng cũng không lạnh lùng. Vãn Chi không mỉm cười, cũng chẳng cúi đầu chào ai.
Cô khoác tay cha mình, ngẩng cao đầu, từng bước từng bước bước vào lễ đường, bước giữa những cái nhìn tò mò, dè chừng và cả ghen tỵ.
Lễ cưới của cô không phải là cổ tích. Chỉ là một buổi biểu diễn đẹp đẽ được dựng lên bởi lợi ích và ép buộc. Và khi ánh mắt cô chạm tới người đàn ông đang đứng đợi ở phía cuối lối đi, đôi chân mày cô phải cau lại ngay lập tức. Anh ta đang cười, Trình Khang đang cười rất tươi?!
Trong đầu Hứa Vãn Chi giờ chỉ còn những lời mắng nhiếc:
“ Cười cái gì?”
“ Thân chưa mà cười?”
Cô dừng lại khi chỉ còn vài bước. Bên cạnh là ông Hứa. Phía trước là Trình Khang đang đưa tay ra, sẵn sàng đón lấy cô dâu của mình.
Hứa Vãn Chi không đưa tay ngay. Cô nhìn thẳng vào mắt anh, khẽ nghiêng đầu, giọng nhỏ vừa đủ để người đứng gần nghe thấy:
“Cười xong rồi thì làm ơn… nghiêm túc đi.”
Trình Khang vẫn cười, mắt ánh lên vẻ vui đến mức đáng ghét.
“Khỏi nói”
Vãn Chi siết nhẹ bó hoa cưới trong tay. Nếu không có hàng trăm con mắt phía sau… cô đã đập thẳng nó vào mặt anh rồi.
Tiệc cưới giữa lòng Thịnh Thành diễn ra theo đúng kế hoạch.
Dàn nhạc giao hưởng chơi một bản jazz nhẹ, khách mời nhấp ly champagne, dàn đèn crystal đổ bóng lung linh lên nền sảnh màu ngọc trai. Cô dâu chú rể mời rượu từng bàn, nhận lời chúc mừng như thể đây là cuộc hôn nhân của tình yêu, không phải của những bản hợp đồng sau cánh gà.
Hứa Vãn Chi mặc chiếc váy trắng lộng lẫy đến từng đường kim mũi chỉ, nhưng ánh mắt cô thì lạnh. Càng về sau, nụ cười của cô càng mỏi mệt.
Khi đang cầm ly rượu, một nhân viên phục vụ tiến tới, khẽ cúi người, hạ giọng nói bên tai:
“Thưa cô, có người tên Hạ Mai đang tìm cô. Ở hành lang phía sau.”
Vãn Chi cau mày. Hạ Mai là bạn thân của cô, là một người mẫu hạng A, hiện tại cô ấy đáng lẽ phải ở Pháp giúp cô xử lý hãng thời trang chứ? Đến đây tìm cô làm gì?
“ Buông ra dùm, có người đi tìm tôi”
Trình Khang vẫn đang trò chuyện cùng một nhóm khách ngoại quốc. Anh quay sang liếc nhìn cô, nhíu mày:
“Muốn anh đi cùng không?”
“Không cần.”
Cô bước ra khỏi đại sảnh, tiếng nhạc cùng lời chúc tụng nhạt dần sau lưng. Chỉ còn tiếng bước chân trên nền đá hoa cương vang nhẹ, cùng ánh đèn vàng dịu hắt xuống từ trần cao.
Và rồi… khi cánh cửa hành lang mở ra, thứ đón chào cô không phải Hạ Mai.
Mà là Lâm Duy Thần.
Anh ta đứng đó, tựa lưng vào bức tường cẩm thạch, tay đút túi quần, bộ vest xám không quá trịnh trọng. Ánh sáng chiếu nghiêng qua sống mũi cao, gương mặt ấy… từng là một phần trong ký ức cô, giờ chỉ còn là một vết sẹo cũ.
Cô khựng lại ngay tức khắc.
Không ngạc nhiên. Chỉ là… khó chịu.
“Anh đến đây làm gì?”
Lâm Duy Thần không trả lời ngay. Anh nhìn cô thật lâu, từ chiếc váy cưới tinh xảo, đến đôi mắt đã không còn ánh sáng dịu dàng của năm xưa.
“Anh chỉ muốn biết… em có thật sự hạnh phúc không.”
Hứa Vãn Chi khẽ cười, môi cong lên mỉa mai.
“Hạnh phúc?” Cô lặp lại, rồi nhẹ nhàng bước về phía trước, dừng lại cách anh vài mét.
“Hạnh phúc là thứ mà anh đã chà đạp bằng hai tay mình. Giờ muốn nhìn thấy nó à? Xin lỗi, anh đến muộn vài năm rồi.”
Không khí lặng đi vài giây. Hành lang này quá yên tĩnh, đến mức nghe rõ tiếng đồng hồ treo tường tích tắc từng nhịp.
Lâm Duy Thần vẫn đứng đó, đôi mắt có điều gì đó nhói lên, nhưng anh không nói gì.
“Anh đã sai…” Lâm Duy Thần rốt cuộc lên tiếng, từng chữ nặng trĩu.
“Và anh biết, có thể suốt đời này sẽ không sửa được. Nhưng hôm nay… nhìn thấy em như thế này, anh không thể giả vờ không quan tâm.”
Cô im lặng vài giây, rồi lùi lại một bước, ánh mắt lạnh như băng.
“Im dùm!”
“Vãn Chi…”
“Gọi tên tôi lần nữa, tôi sẽ gọi bảo vệ.”
Dứt lời, cô xoay người bước đi, váy cưới lướt nhẹ qua sàn. Nhưng…Một lực bất ngờ giữ cô lại.
Lâm Duy Thần đã bước tới, siết lấy cổ tay cô, không mạnh, nhưng cũng không nhẹ.
“Vãn Chi, xin em…”
Cô quay lại ngay tức khắc. Đôi môi được tô son đỏ lạnh mím chặt, rồi mở ra:
“Bỏ ra.”
Anh ta không buông. Trong đôi mắt ấy là vô số điều muốn nói, vô số năm tháng chưa kịp gọi tên.
“Chỉ một câu thôi, cho anh—”
“Tôi nói BỎ RA!” Cô gằn từng chữ, không kiêng nể, rồi dùng lực hất mạnh tay mình ra khỏi tay anh.
Tiếng “bốp” vang lên giữa không gian yên tĩnh.
Lâm Duy Thần không bước tới nữa. Anh đứng đó, bàn tay vừa buông thõng xuống. Hứa Vãn Chi lùi lại nửa bước, giữ khoảng cách. Gương mặt không còn tức giận, chỉ còn sự dửng dưng.
“ Lâm gia dạy ra được một đứa con trai như anh đúng là có phúc!”
Nói rồi cô bỏ đi, cô không lau nước mắt vì cô đâu có khóc. Hứa Vãn Chi không quên tìm một góc gọi điện thoại cho Hạ Mai.
“ Cái gì? Cái thằng đó ngứa người đúng không? Cậu đợi đó, tôi về nước liền.”
“Cậu ở Pháp. Cậu bay về bằng phản lực à?”
“Tôi thuê!”
“Thôi đi. Lỡ rồi thì tặng phong bì cưới cho lớn vào. Bù cho vụ cũ.”
Ở đầu dây bên kia, Hạ Mai không nói gì thêm, chỉ thở dài một tiếng. Rồi cô nói, lần này chậm rãi hơn:
“Chi Chi này. Đừng để những kẻ không xứng đáng làm nhăn váy cưới của cậu.”
Hứa Vãn Chi im lặng một nhịp.
“Tôi biết rồi. Lèm bèm mãi.”
Hứa Vãn Chi không biết rằng ở một góc khác của sảnh tiệc, nơi ánh đèn vàng dịu chưa chạm tới, Trình Khang cũng đang ở một mình.
Anh châm điếu thuốc, nhưng chưa hút. Chỉ để nó cháy hờ trong tay, khói mỏng tan vào không khí giữa những tiếng cười nói ồn ào phía xa.
Ánh mắt anh nhìn vào khoảng không phía trước. Có vẻ anh đang suy nghĩ điều gì đó. Có vẻ… anh đã thấy Hứa Vãn Chi rời đi.
Anh luôn để mắt đến cô, từ lúc cô bước vào lễ đường, đến từng cái chau mày, từng cái nhếch môi, đến cả khi cô vừa biến mất khỏi sảnh chính vài phút trước.
Anh đã bám theo cô, đã nghe hết cuộc trò chuyện giữa cô và Lâm Duy Thần từ đầu đến cuối.
Anh đưa điếu thuốc lên môi, rồi lại hạ xuống, không hút. Cuối cùng, anh dụi tắt nó vào cạnh khay thủy tinh gần đó, bỏ lại lời thì thầm nhỏ nhỏ:
“ Em mà khóc vì người khác trong ngày cưới, tôi sẽ giận đấy.”
Không ai nghe thấy, trừ chính anh.
Vài giây sau, Trình Khang bước ra khỏi góc tối. Anh đi qua những bàn tiệc, lặng lẽ theo lối hành lang nơi cô vừa đi khỏi.
Và đúng như vậy.
Khi anh đến khúc giao bên hành lang, anh thấy cô đang đứng đó, lưng quay về phía anh, chiếc váy cưới trải dài theo từng bước đi, như một vệt sáng nổi bật giữa nền gạch màu trầm.
Anh không gọi. Chỉ đứng nhìn một chút, rồi mới khẽ nói:
“Nếu em định bỏ trốn khỏi lễ cưới… thì ít ra cũng nên rủ chú rể đi cùng chứ?”
Hứa Vãn Chi giật mình quay lại. Trình Khang tiến lại gần, đứng trước mặt cô, không hỏi gì. Và rồi, anh chìa tay ra, lòng bàn tay mở ra trước mặt cô.
“Đi thôi, biến mất lâu quá thì cũng không hay”
Hứa Vãn Chi nhếch môi đanh đá.
“ Không có bị què.”
Nói rồi cô xách váy bỏ đi, để lại Trình Khang nhìn theo bóng lưng ấy. Anh nhìn cô với ánh mắt “ biết cười”. Từ bao giờ cô lại trở nên đanh đá như vậy nhỉ? Cô gái anh gặp lúc trước không phải như thế. Nhưng mà…đanh đá như thế này đáng yêu thật!
...----------------...
Download MangaToon APP on App Store and Google Play