[RhyCap] Tình Lụy,Thân Tàn
Chap 1 – Cú Rơi Không Gọi Tên
“Gặp nhau không vì duyên, mà vì cả hai đều chẳng còn ai để nắm tay.”
Một người từng đứng trên đỉnh.
Một người chưa từng mơ tới bầu trời.
Tình cảm sinh ra giữa tan nát… chẳng có gì ngoài đau đớn
Thành phố. 3 giờ sáng. Mưa như dội
Quang Anh ngồi gục trước cổng khu căn hộ cao cấp – áo vest nửa ướt nửa rách, cà vạt lỏng, tóc rũ xuống trán. Trông hắn không khác gì một kẻ vừa rơi từ tầng cao nhất của thế giới xuống tận đáy. Còn sót lại duy nhất là... một gương mặt đẹp như tạc và đôi mắt vô hồn.
Đức Duy – stylist tự do, mới vừa tan job chụp ảnh đêm. Áo thun, quần đen, túi vải chéo bên vai. Gương mặt nhỏ, nước da trắng mịn ướt vì mưa. Xinh, nhưng không yếu. Nhỏ người, nhưng không dễ bị xem thường.
Cậu thấy hắn. Người đàn ông ngồi dưới mưa, mặt tím tái, môi khô, nhưng vẫn mang vẻ gì đó... đau đến lạnh
Hoàng Đức Duy
Anh ơi...?/gọi thử/
Em nhìn quanh – không ai, không camera, không bảo vệ. Cậu không định xen vào chuyện người lạ. Nhưng đôi mắt vừa ngước nhìn lên kia – đỏ hoe, buốt như thủy tinh vỡ – khiến cậu không bước nổi
Quang Anh tỉnh dậy trong căn hộ nhỏ của người lạ. Tường trắng, rèm be, sofa đơn, bàn làm việc bừa bộn sketch thời trang. Mùi café nhẹ, tiếng mưa vẫn lộp độp ngoài cửa kính
Hắn cựa người. Đau đầu. Khó chịu. Và… lạ lẫm
Một giọng nam trầm vừa đủ ấm cất lên
Hoàng Đức Duy
Tỉnh rồi hả?
Hắn quay đầu. Đức Duy đang đứng ở cửa bếp, áo rộng, tay cầm ly sữa nóng, tóc còn ướt chưa lau khô
Nguyễn Quang Anh
Cậu là ai?
Hoàng Đức Duy
Đức Duy. Căn nhà này là của tôi
Hoàng Đức Duy
Hôm qua thấy anh bất tỉnh ngoài đường nên-
Nguyễn Quang Anh
Tôi có tiền/Cắt lời, giọng trầm thấp/
Hoàng Đức Duy
Tốt!/đáp một cách tỉnh bơ, đặt ly lên bàn/
Hoàng Đức Duy
Nhưng tôi không cứu anh vì tiền
Quang Anh nhìn kỹ cậu lần nữa. Một người con trai xinh xắn, ánh mắt dửng dưng nhưng không vô tâm. Có gì đó rất... tĩnh. Lặng. Lạ
Nguyễn Quang Anh
Vì sao lại giúp tôi?
Hoàng Đức Duy
Vì lúc đó trời mưa. Và anh nhìn như thể sắp chết/nhún vai/
Một tuần sau, Quang Anh vẫn chưa rời đi
Không phải vì anh không có nơi để về. Mà là... về đâu cũng chẳng khác gì địa ngục. Công ty bị thao túng, bạn bè phản bội, người yêu cũ quay lưng, truyền thông giết anh bằng tin đồn từng ngày
Và giờ...
Chỉ có điếu thuốc. Và bóng lưng một cậu trai xa lạ
Quang Anh đứng ngoài ban công hút thuốc. Căn hộ của Đức Duy chỉ ở tầng 6, không cao, nhưng đủ nhìn thấy những dãy nhà lấp lánh phía xa – thứ ánh sáng như trêu ngươi, như nhắc anh nhớ… mình từng ở trên
Chỉ có căn phòng nhỏ này – nơi có một người lạ không hỏi, không thương hại, cũng không cố tỏ ra tử tế – là còn cho anh thấy mình chưa hoàn toàn biến mất
Không quan tâm, nhưng lại âm thầm chăm sóc.
Không dịu dàng, nhưng khiến người khác không nỡ rời đi.
Bên trong, Đức Duy đang gập gọn chiếc khăn tắm. Cậu không nói chuyện nhiều với Quang Anh. Không hỏi anh đến từ đâu, không ép kể lý do nằm ngoài đường. Nhưng mỗi sáng đều đun nước, bỏ thuốc trị đau dạ dày lên bàn, thay ga giường sạch mỗi hai hôm một lần.
Một hồi lâu,anh cất tiếng
Nguyễn Quang Anh
Cậu… không tò mò sao?
Hoàng Đức Duy
Về chuyện gì?
Nguyễn Quang Anh
Tôi là ai. Tôi đã làm gì. Tôi rơi xuống từ đâu
Hoàng Đức Duy
Thấy anh rơi xuống rồi, tôi không cần biết trước đó anh bay cao tới mức nào/Ngồi xuống cạnh anh, giọng bình thản/
Câu nói đơn giản mà như dội thẳng vào lồng ngực. Quang Anh siết nhẹ điếu thuốc đã tắt từ lâu, quay sang nhìn Duy. Lần đầu tiên, anh nhìn người này như đang tồn tại thật sự trong đời mình
Nguyễn Quang Anh
…Cậu tốt với tôi làm gì?
Hoàng Đức Duy
Chỉ là không nỡ/mắt nhìn thẳng vào anh/
Đêm hôm đó, lần đầu tiên kể từ khi mọi thứ sụp đổ, Quang Anh ngủ một giấc dài. Không ác mộng. Không giật mình.
Sáng hôm sau, khi mở mắt, thứ đầu tiên anh thấy...
Là cốc cà phê nóng còn bốc khói, với mảnh giấy ghi bằng bút mực đen:
“Không có gì đâu. Chỉ là hôm nay trời bớt mưa.”
Nhỏ t.g
Ờ thì ko có gì đâu
Chap 2 – Đừng Gọi Em Là Người Tốt Nữa
Căn phòng hôm nay bừa bộn hơn mọi ngày.Quang Anh đang tìm hồ sơ, giấy tờ cho một sự kiện gấp
Cốc cà phê nguội lạnh trên bàn. Điện thoại reo liên tục
Đức Duy lặng lẽ dọn lại đống sách anh vừa lục tung, tay gạt mấy tờ giấy rơi lả tả xuống sàn
Rồi cậu khựng lại. Một cái hộp gỗ nhỏ — món đồ cậu cất kỹ nhất, quý nhất — giờ nằm lệch lạc, nắp bật mở, chiếc vòng tay gỗ duy nhất bên trong... vỡ vụn
Chiếc vòng ấy... là đồ của ba cậu để lại.Ba mất sớm, ông để lại cho cậu một nửa.Nó là thứ cậu mang theo suốt thời gian lớn lên, thậm chí đã định sẽ truyền lại cho người cậu tin là “mãi mãi”.
Lặng lẽ như cách Duy nuốt tiếng thở dài vào tim.
Hoàng Đức Duy
Cái này... sao lại...
Cậu không hỏi hết câu, giọng đã nghẹn
Quang Anh ngẩng lên, lơ đãng
Nguyễn Quang Anh
À. Cái hộp đó anh vô ý làm rơi lúc lục đồ.Anh tưởng đồ cũ em vứt rồi
Hoàng Đức Duy
Tưởng đồ cũ vứt rồi?
Nguyễn Quang Anh
Thì cũ thật
Hoàng Đức Duy
Ờ. Cũ rồi mà
Cậu gom lại mảnh vòng, cho vào túi áo khoác. Không trách. Không nói gì thêm
Quang Anh vẫn tiếp tục công việc.Chỉ đến khi đi ngủ, anh mới thấy lạ: Duy không nhắc gì, không để ly nước bên đầu giường, không bật đèn ngủ như mọi hôm
Nửa đêm, anh tỉnh vì khát.
Ra khỏi phòng, anh bắt gặp ánh sáng mờ từ nhà tắm
Duy ngồi co người nơi góc tường, tay ôm túi vải cũ, bên trong là mảnh vỡ của vòng tay.Cậu không khóc
Chỉ nhìn từng mảnh, cố ghép lại.Nhưng... không mảnh nào khớp với nhau
Giống như cảm giác Quang Anh dành cho cậu – đã vỡ, và không ai còn đủ kiên nhẫn để vá lại
Sáng hôm sau, căn bếp không có mùi cà phê
Không có bữa sáng.
Không có giọng ai đó nói: “Nhớ mang áo khoác, trời hôm nay lạnh.”
Trên bàn chỉ còn lại một mảnh giấy nhỏ, chữ viết gọn gàng
Em từng nghĩ, chỉ cần em tốt – là giữ được anh
Nhưng hình như... người tốt thì dễ thay thế lắm
Chỉ là… từ giờ em không muốn là người tốt nữa
"Có những tổn thương không cần máu chảy, không cần tiếng la"
"Chỉ cần một thứ vỡ trong im lặng… là cũng đủ khiến người ta rút tay khỏi nhau mãi mãi"
Chap 3 – Lặng Đến Mức Không Ai Còn Ở Lại
Quang Anh trở về sớm, cơn mưa lất phất phủ lên vai áo còn mùi thuốc sát trùng từ bệnh viện. Anh không biết mình muốn về để làm gì, chỉ cảm thấy lòng bức bối, như thể trong nhà có thứ gì đó sắp tuột khỏi tay mình
Cánh cửa mở ra.
Đèn không bật. Không tiếng bước chân. Không mùi cà phê.
Chỉ có một khoảng im lặng rất dài… và rất quen
Anh bước vào phòng ngủ.Cái hộp gỗ đặt trên bàn vỡ toang. Những mảnh vòng gỗ văng ra, rơi tản mác như vết nứt trên kí ức
Nguyễn Quang Anh
Cái vòng này… là thứ Duy giữ kỹ nhất
Nguyễn Quang Anh
Chết tiệt
Anh cúi xuống nhặt mảnh vụn. Một mảnh cấn vào tay, rướm máu. Anh không thấy đau
Giọng cậu vang lên phía sau lưng, nhẹ tênh
Hoàng Đức Duy
Đừng nhặt nữa. Nó gãy rồi
Quang Anh quay lại. Duy đứng đó, đôi mắt đen thẳm, lặng như nước chết
Nguyễn Quang Anh
Anh xin lỗi. Lúc đó vội. Không để ý
Lời xin lỗi rơi xuống sàn, vỡ tan như chiếc vòng
Hoàng Đức Duy
Em không cần xin lỗi
Hoàng Đức Duy
Em chỉ muốn biết… anh có từng thấy nó quan trọng không
Duy bước tới, đôi tay buông thõng, ánh mắt nhìn anh như người lạ
Hoàng Đức Duy
Anh biết không, vòng này ba em để lại.Khi ông mất, em mười tuổi
Hoàng Đức Duy
Mẹ thì chẳng còn gì cho em ngoài nước mắt
Hoàng Đức Duy
Chỉ có cái vòng. Em giữ nó như giữ lại chút máu thịt cuối cùng
Hoàng Đức Duy
Mà anh… làm vỡ như thể nó chẳng là gì
Anh mở miệng, nhưng lại chẳng biết phải nói gì để chạm được vào nỗi đau ấy
Nguyễn Quang Anh
Anh không cố ý
Hoàng Đức Duy
Đúng rồi. Anh chưa từng cố gì cả kể cả cố hiểu em
Quang Anh lùi một bước. Cảm giác có thứ gì đó đang rời đi, nhưng không giữ lại được bằng tay
Duy đi về phía tủ. Kéo vali từ dưới ra. Không gấp gáp. Không hấp tấp
Chỉ là đang thu dọn những gì thuộc về mình. Và cả những gì chưa từng thuộc về anh
Nguyễn Quang Anh
Em đi đâu?
Hoàng Đức Duy
Tạm sang nhà bạn. Đừng lo. Em không mất tích đâu
Hoàng Đức Duy
Chỉ là… ở đây không còn gì để em ở lại
Nguyễn Quang Anh
Còn anh thì sao?
Duy khựng lại một nhịp, rồi vẫn gập tiếp
Hoàng Đức Duy
Anh thì ở lại với những thứ anh không bao giờ trân trọng… cho đến khi mất
Hoàng Đức Duy
Em từng nghĩ, chỉ cần ở bên anh đủ lâu, anh sẽ đổi khác
Hoàng Đức Duy
Nhưng giờ em mới hiểu
Hoàng Đức Duy
Có những người không cần cố thay đổi
Hoàng Đức Duy
Vì họ chẳng sợ mất gì cả
Anh muốn nói gì đó. Một câu thôi. Chỉ một câu đủ để giữ cậu lại
Nguyễn Quang Anh
Anh biết em từng chờ tin nhắn mỗi đêm
Nguyễn Quang Anh
Em từng lén để thuốc trong túi áo anh, từng pha nước chanh mỗi khi anh thức khuya
Nguyễn Quang Anh
Anh biết chứ
Hoàng Đức Duy
Vậy mà chưa một lần… anh hỏi em mệt không.
Hoàng Đức Duy
Chưa một lần… anh hỏi em có cần được ôm lại không
Hoàng Đức Duy
Không ai rời bỏ ai cả, Quang Anh à
Hoàng Đức Duy
Chỉ là có người ở lại quá lâu trong im lặng.Rồi đến một ngày, họ mỏi
Cửa đóng lại.
Không tiếng khóc.
Không gào thét.
Chỉ có một người đứng lặng trong phòng – nơi mọi thứ vẫn còn, trừ hơi ấm của một người từng yêu mình nhất
Có những người không ra đi trong giận dữ.
Họ đi trong im lặng.
Để người ở lại hiểu được rằng… mất mát thật sự là khi chẳng ai còn muốn lên tiếng
Download MangaToon APP on App Store and Google Play