Ngày 7 Tháng 12
Giang Thành rơi trận tuyết đầu tiên trong năm.
Thành phố này đã lập đông vào hơn một tháng trước, thế nhưng đến tận hôm nay tuyết mới rơi phủ trắng, gió đông lạnh gầm rú kéo đến như cắt da xẻ thịt.
Ở căn nhà cổ của gia đình họ Lục,
Đây vốn dĩ là một căn biệt thự đơn lập yên tĩnh và cổ kính nằm trên nửa ngọn núi. Những bức tường cũng đã mang theo nhiều dấu ấn của cuộc sống cùng những vết loang lổ theo thời gian.
Trên mặt đất cạnh bàn trà có những chiếc bình và tách trà vỡ.
Là kết quả của sự tức giận đến từ Lục Nghị.
Lục Sơ Ảnh đang quỳ giữa phòng khách, âm thanh từ cây thước gỗ mỏng khoé đập vào da thịt tạo ra một âm thanh trầm đục chói tai, kèm theo tiếng rên rỉ đau đớn nhỏ bị kìm nén.
Diệp Linh dùng cây thước gỗ đánh mạnh vào lưng Lục Sơ Ảnh mấy cái. Lưng bà còng xuống, vai khom khom, sắc mặt tái nhợt.
Đã hơn bảy mươi tuổi rồi, trừ những lúc tức giận thì sức khoẻ của bà nội Lục Sơ Ảnh vẫn rất bình ổn. Hôm nay bà vừa giận vừa tức đến như chết nghẹn, cho nên không còn đủ sức mà tiếp tục đánh cô.
Mùa đông đến, bà cũng không chịu được lạnh nên hệ thống sưởi trong nhà phải bật ở mức rất cao. Lục Ảnh Sơ cảm thấy hơi nóng bức, nên khi nãy vừa bước vào nhà cô đã cởi bỏ lớp áo khoác dày cộm, hiện tại cô chỉ mặc mỗi một chiếc áo len mỏng manh, cho nên khi bị đánh cơn đau dễ dàng kéo đến thấu tận gân cốt.
Diệp Linh đánh thêm một cái nữa, sau đó dùng ngữ khí đầy giận dữ mà khỏi Lục Sơ Ảnh:
“Lục Sơ Ảnh, ta hỏi con có biết sai chưa?”
Lục Sơ Ảnh cắn răng chịu đựng cơn đau, nhớ đến lúc nhỏ cô chưa từng bị đánh đến như thế này.
Nhưng mà kể từ khi mẹ và anh trai cô mất, cha cô tái hôn cùng mẹ kế Quan Hoà Thư thì mọi thứ đều thay đổi.
Kể từ khi bà ta và hai đứa con của bà ta xuất hiện, Lục Sơ Ảnh chính thức trở thành một kẻ thừa thãi ở căn nhà này. Số lần bị đánh, bị mắng, và bị phạt cũng bắt đầu tăng dần theo số tuổi của cô.
Lúc trước hay khóc, là nũng nịu là đáng yêu. Dù có vô cớ như thế nào cũng được cưng chiều dỗ dành.
Cha cô không nỡ mắng cô, anh trai cô bảo vệ cô, mẹ của cô cưng chiều cô. Mọi thứ đều là của cô.
Sau này...
Khóc lóc chính là làm càng vô cớ, không hiểu chuyện, cố ý gây sự, tranh giành với hai em.
Lúc trước không thích thì được phép không làm.
Sau này không thích…cũng nhất định phải làm.
Lục Sơ Ảnh năm nay hai mươi tư tuổi, vừa tốt nghiệp thạc sĩ chuyên ngành hội hoạ và phê bình nghệ thuật về nước được 4 tháng. Tính cách của cô hiện tại trong mắt kẻ khác chính là vô cùng ương bướng, nóng nảy, thích làm càng theo ý mình và không nghe theo bất kỳ ai.
Với họ mà nói cô chính là một đại công chúa được nuôi nấng trong nhung lụa đầy ngang ngược, ngoài khuôn mặt xinh đẹp ra thì không có gì nữa.
Nhưng mà không quan trọng, có xấu tính như thế nào thì cô cũng là một là một vật phẩm có giá trị với nhà họ Lục.
Vì cô sinh ra đã có hôn ước với Cố Hạc Khanh, cô sẽ phải gả vào nhà họ Cố.
Địa vị của nhà họ Cố là gì?
Là vị trí mà người thường không thể leo lên được. Cả Giang Thành này số người có thể sánh hơn địa vị của Cố Hạc Khanh chỉ có anh em nhà họ Chu.
Anh em nhà họ Chu?
Đúng, nhưng mà hiện tại thì không quan trọng. Bởi vì nhà họ Lục không thân thiết với nhà họ Chu, thứ họ cần chỉ là liên hôn với Cố gia, có thêm Cố gia hậu thuẫn đã là một chỗ dựa vững chắc với họ rồi.
Nhà họ Lục dân số đông,
Bà nội Diệp Linh, cũng người đứng đầu Lục gia hiện tại, bà sinh được hai người con cho ông nội của Lục Sơ Ảnh. Một là cha ruột của cô Lục Nghị, một là Cô ruột của cô Lục Vận .
Ừ, nếu chỉ tính như vậy thì chưa thể gọi là nhiều được.
Nhưng!
Ông nội của cô là người phong lưu đa tình, bên ngoài nuôi không ít nhân tình, chính vì vậy mà ông còn có thêm bốn người con riêng khác.
Toàn bộ đều là con trai !!!
Nghĩ đến đây, cô thật sự rất nể phục sức chịu đựng của bà nội mình.
Khoan dung độ lượng, lòng dạ nhân từ, khí chất thanh cao, thấu hiểu lòng người đến mức dang rộng vòng tay chào đón cả bốn người con riêng của chồng.
Ha!
Đó là những gì bà muốn người ngoài nhìn thấy mà thôi. Thực tế thì, bà cũng đã làm ầm ĩ lên cả tháng trời với ông nội của cô, năm đó tuy cô còn nhỏ nhưng vẫn nhớ được chiến tích hùng hồn đến mức gần như lật tung trời đất của bà.
Chỉ là, cuối cùng vẫn không thắng được người chồng có đầy uy, quyền, tiền và hai chữ tình nghĩa.
Ông nội cô đã khiến bà phải lần lượt chấp nhận toàn bộ tàn cuộc của ông từ bên ngoài mang về.
Sau khi ông nội cô mất, toàn bộ tài sản được chia theo di chúc.
Lục thị do bà nội cô quản lý, cha cô điều hành, cổ phần thì do hai người nắm phần lớn.
Số còn lại bao gồm bất động sản và số lẻ từ cổ phần của Lục thị chia đều cho bốn người bác và người cô ruột kia của cô.
Nói ngắn gọn, Lục gia do bà nội Diệp Linh làm chủ. Không ai dám cãi lại lời bà.
Vì vậy mà hôm nay Lục Sơ Ảnh bị đánh, không ngoài dự tính.
Vậy thì tại sao cô lại bị đánh đến như vậy?
Chuyện này phải nhắc đến hôn ước của cô và Cố Hạc Khanh.
Ông nội Lục Thời Quân của cô và Ông nội của Cố Hạc Khanh là bạn thân chí cốt, hôn sự này là được sắp đặt từ khi cô còn chưa thấy bình minh ánh sáng là gì.
Cũng được đi, những gia đình hào môn, danh gia vọng tộc đều như vậy.
Vô cùng thích những kiểu cưỡng chế sắp đặt con cái như thế này để giúp bản thân duy trì mối quan hệ hữu nghị tốt đẹp với gia tộc khác.
Lục Sơ Ảnh hiểu.
Cô sinh ra là đích trưởng nữ đời thứ N nhà họ Lục, bản thân mang trọng trách cao cả, lúc còn nhỏ không biết gì thì cô không ý kiến.
Nhưng càng lớn cô lại càng không thể chấp nhận được nữa.
Họ yêu cô không?
Không!
Họ có nghĩ cho cô không?
Không!
Họ biết tên Cố Hạc Khanh có là người thế nào không?
Biết!
Hoa hoa công tử, lãng tử muôn đời rất khó quay đầu.
Hơn hết là họ biết cô không có một chút tình cảm nào với anh ta.
Rõ mười mươi như ban ngày, nhưng vẫn bắt cô phải gả cho hắn chỉ vì lợi ích.
Được.
Họ không nghĩ cho cô, vậy thì cô đành tự nghĩ cho mình.
Tốt nghiệp trung học xong cô đã đi thẳng sang Birmingham du học.
Vốn nghĩ khi cô đi xa rồi, không về nữa, bọn họ sẽ chuyển hôn sự này của cô sang cho em gái Lục Ân Hy cùng cha khác mẹ của cô.
Dù gì nó cũng thích thầm Cố Hạc Khanh, còn anh ta thì cưới ai cũng không quan trọng.
Như vậy chẳng phải là thành toàn cho cả đôi bên rồi sao?
Tại sao lại sai người sang tận Birmingham bắt một kẻ bỏ chạy như cô về đây cho bằng được?
Bằng Thạc Sĩ còn chưa kịp nhận, cô còn chưa có cơ hội chào tạm biệt bạn học của mình.
Hơn hết là cô không có dự định sẽ về.
Cô còn có dự định là sẽ học lên đến tiến sĩ, sau đó là giáo sư… rồi trở thành luôn một nhà bác học lẫy lừng.
Nói chung là sẽ học, học cả đời này, sau đó chết luôn ở đó, không muốn quay về nơi đầy ghê tởm này.
Tiếc là đến cuối cùng cô cũng trốn không thoát,
Được đi.
Vậy thì về vậy,
Là bọn họ lựa chọn.
Là bọn họ ép cô.
Nếu các người không muốn tự huỷ bỏ hôn ước, vậy thì để cô đây tự mình ra tay.
Thứ mà cả Lục gia và Cố gia coi trọng nhất là quyền lực và thể diện.
Vậy là cô đã làm cho cả hai nhà không còn một chút mặt mũi nào.
Tự tay phá tan hôn lễ của mình.
Sảng khoái!!!
Cô chẳng những không thấy có chút tội lỗi sai trái nào, mà chỉ thấy vô cùng sảng khoái.
Lục Sơ Ảnh cô chỉ muốn yên ổn, nhưng nếu các người cứ muốn chọc vào, vậy thì khỏi cần thể diện nữa luôn đi.
Lúc họ sắp đặt hôn ước có từng hỏi qua ý kiến của cô chưa?
Bây giờ cô tự mình huỷ bỏ thì lại muốn trách cô sao?
Ha!
Chung quy thì Lục Sơ Ảnh này có làm gì các người cũng đều không hài lòng.
Được! nếu đã hỏi thì cô trả lời.
Lục Sơ Ảnh hiên ngang, thẳng lưng, ngẩng đầu nhìn thẳng Diệp Linh.
Không khóc lóc hay làm ầm ĩ, chỉ có sự im lặng tuyệt đối.
Rất bất thường.
Nếu là trước kia, Lục Sơ Ảnh đã bắt đầu chửi thề rồi.
Dù gì cái cây thước gỗ mang danh gia pháp này của Diệp Linh từ lúc được tạo ra chỉ dành để đánh mỗi mình cô, sợ gì chứ?
Sau đó Lục Sơ Ảnh bỗng nhiên cười lên một cách đầy khiêu khích, rồi cô thản nhiên nói:
“Nếu con làm sai thì bà hãy nói cho con biết con sai ở đâu? Còn nếu con làm đúng, vậy thì tại sao bà lại đánh con?”
Diệp Linh: “...”
Mọi người: “...”
Bà nội Diệp Linh là người tôn sùng phật pháp.
Nói đúng hơn là cả gia tộc này đều theo tư duy phật pháp. Một tháng nhà họ Lục ăn chạy định kỳ vào mỗi giữa và cuối tháng. Kinh kệ bà nội đều niệm làu làu, không bỏ sót một chữ. Trên tay lúc này cũng mang theo một xâu chuỗi hạt to đùng.
Vậy mà một đích trưởng nữ như Lục Sơ Ảnh lại chạy tận trời tây để du học, chẳng những vậy cô còn đi ngược lại với gia tộc, cô không đi chùa, mà chạy đến nhà thờ, cầu nguyện cùng thượng đế, cô còn đọc kinh thánh, mỗi lần đi xưng tội xong đều chụp một tấm ảnh bản thân, rồi đăng công khai trên Wechat, sáu năm như một, chỉ cùng một nội dung:
[Lương tri sạch sẽ, không cần siêu thoát tái sinh, cần được lên thiên đàng.]
Lục Sơ Ảnh thực ra chỉ là muốn chọc tức những người nhà kia của mình, cho nên mỗi năm cô chỉ đăng một lần, còn đặc biệt gắn tên từng thành viên trong gia đình, nói rằng sẽ cầu nguyện cho họ.
Nhưng cô cũng không phải là người hành xử thiếu lễ phép với đấng tối cao, với thần linh cô luôn biết chừng mực. Thành tâm cầu nguyện.
Câu nói kia của Lục Sơ Ảnh, là cô mượn lời từ một câu nói trong kinh thánh.
Những lần trước khi cô bị bà nội Diệp Linh giáo huấn cũng đã từng mang quyển kinh thánh chỉ dòng chữ đó ra trước mặt bà, đọc lớn cho bà nghe, khiến bà suýt vỡ tim một lần.
Bây giờ lại tiếp tục.
Cô dứt câu bọn họ đều nghe ra ý tứ của câu nói này.
Vậy là, cô đã triệt để chọc cho bà nội Diệp Linh tức giận gần như lên máu, hai tay run run, đôi mắt đầy oán hận nhìn lấy cô.
Khi Bà Nội Diệp Linh giơ cây gậy lên lần nữa, Quan Hoà Thư vội vàng chạy tới, quỳ xuống đất ra vẻ như một bà mẹ nhân từ bảo vệ con gái.
"Mẹ, đủ rồi... Con cầu xin mẹ, hãy tha cho Sơ Ảnh đi, làm ơn… con bé còn nhỏ, suy nghĩ chưa chín chắn, đều là lỗi của con, con không biết cách làm một người mẹ tốt, để con bé ngỗ ngược như vậy, hành xử bốc đồng, mẹ… muốn đánh vậy thì hãy đánh con đi, còn chịu thay Sơ Ảnh"
Ôi chao! Ôi Chao!
Mẫu tử tình thâm, không nói người ta còn nghĩ Quan Hoà Thư thật sự là mẹ ruột của Lục Sơ Ảnh mất.
Đáng tiếc, màn kịch này bà ta diễn quá nhiều lần rồi, diễn nhiều đến mức nghiện, đến vai là diễn, còn hay hơn cả siêu sao hạng A, chưa bao giờ bị lỗi một phân cảnh nào.
Lục Sơ Ảnh chỉ thấy vô cùng buồn nôn.
Ánh mắt cô đầy chán ghét đẩy mạnh lấy Quan Hoà Thư, khiến bà ta té ngã sang một bên, sau đó giật lấy cây thước trên tay Diệp Linh, thẳng tay bẻ gãy trước mặt bà. Còn trừng mắt lớn giọng lên phản bác:
“Tôi sai ở đâu? Tôi không thấy mình làm gì sai cả, đến cả các người còn không nói ra được tôi sai ở đâu thì có quyền gì mà nói…..”
Bốp—
Một tiếng tát giòn tan vang lên trong phòng khách.
Lục Nghị hôm nay đích thực là rất tức giận.
Ông vốn dĩ quá quen thuộc với tính cách ngang bướng của đứa con gái lớn này của mình. Cái tát này của ông cũng không có gì là quá bất ngờ. Nhưng ông chưa từng nặng tay như vậy. Dù có đánh có mắng, nhưng vẫn rất nương tay, thấy cô bị đánh ông cũng xót.
Nhưng bây giờ ông không kìm chế được sự nóng nảy của bản thân, tát cô xong ông còn mắng:
“Không ra thể thống, gây sự vô cớ, ngang ngược, hống hách, thể diện của Lục gia đều bị mày làm hỏng hết rồi, bây giờ lại còn hành xử vô phép vô thiên, Lục Sơ Ảnh ta nghĩ là mày thiếu đòn, thiếu giáo dục rồi đúng không?”
Lục Sơ Ảnh bật cười một cách đầy ngang ngược, giọng cười vang vọng đến đáng sợ:
“Lão Lục, tôi thiếu giáo dục thì ông không thể trách tôi được, trên dưới Lục gia không phải đều tự nhận mình là người học thức cao rộng sao? Tôi vô học vậy thì muốn trách muốn chửi thì phải tìm đến người làm cha như ông chứ? Dạy không nổi tôi bây giờ lại đứng đây tức giận à? Dùng thói lưu manh mà dạy dỗ tôi, kẻ vô học mới là…”
Bốp—
Cái tát thứ hai giáng xuống.
Lục Sơ Ảnh lại bị Lục Nghị tát thêm một cái, hai bên mặt trái phải trở nên cân xứng, đỏ ứng đến đáng thương.
Lục Nghị trước năm Lục Sơ Ảnh chín tuổi, chưa từng ra tay đánh cô.
Lục Nghị sau khi có thêm hai người con riêng, đã bắt đầu thiên vị.
Lục Sơ Ảnh ngang ngược, nhưng Lục Ân Hy và Lục Ân Hoài ngoan ngoãn. Cô ta cứ như một phiên bản bị đánh mất từ lâu của Lục Sơ Ảnh, còn Lục Ân Hoài nỗ lực để được như Lục Sơ Ngôn. Bất kể khi nào chị em cô ta bị Lục Sơ Ảnh doạ sợ đến phát khóc vẫn luôn có Lục Nghị chống lưng, che chở. Chị em bọn họ muốn thay thế vị trí của anh em cô trong căn nhà này.
Đối với Lục Sơ Ảnh mà nói, khi cô lên mười tuổi đã không còn gia đình rồi.
“Lục Sơ Ảnh, mày có biết hôn ước của mày và Cố Hạc Khanh có ý nghĩa như thế nào đối với nhà học Lục không?”
Biết chứ!
Cô sớm đã biết mình sinh ra chỉ là con tốt thế mạng rồi.
Ông nội cô và ông nội của Cố Hạc Khanh có hẹn ước, bằng mọi giá hai nhà kẻ kết thông gia, nhà họ cố sinh cháu trai thì nhà họ Lục sẽ sinh cho bằng được cháu gái, ngược lại cho đến khi nào có thể kết được thông gia thì mới thôi.
Nhà họ Lục ban đầu lại chỉ có mỗi một đứa cháu trai là Lục Sơ Ngôn, sau này Vương Thi Kỳ lại mang thai và sinh ra Lục Sơ Ảnh, vậy là hôn ước được lập ra cho Cố Hạc Khanh và cô.
Khi Lục Sơ Ngôn và Vương Thi Kỳ qua đời vì tai nạn, hôn sự này càng được nhà họ Lục coi trọng.
Lục gia gia thế vốn dĩ rất lớn, nhưng lại là một gia tộc rất phức tạp, nội bộ tranh chấp không ít. Lúc trước từng đứng đầu ở Giang Thành, thế nhưng sau khi ông nội của Lục Sơ Ảnh qua đời, kinh doanh không ổn định, còn bị rất nhiều gia tộc khác vượt mặt vô cùng thảm hại, bên ngoài tụt dốc, bên trong nội bộ đấu đá, những người bác kia của Lục Sơ Ảnh cũng âm thầm tranh giành địa vị, quyền hạn vốn dĩ đang được phân chia lại.
Cũng may là nhờ có Cố gia hậu thuẫn nên Lục Nghị mới có thể trụ nổi đến ngày hôm nay.
Dù gì cũng sắp trở thành thông gia, và vì lời hẹn ước từ hai ông cụ, nhà họ Cố không thể bỏ mặc Lục gia được.
Chỉ cần đợi Lục Sơ Ảnh gả sang đó, hai nhà xem như là một, Lục gia sau này không cần lo nghĩ quá nhiều.
Tiếc là Lục Sơ Ảnh đã phá huỷ tất cả, cô chẳng những khiến cho Lục gia xấu mặt, mà đến mối quan hệ với Cố gia cũng đang bị đe doạ.
Lục Sơ Ảnh lười biếng hừ một tiếng, không thèm trả lời Lục Nghị, vậy là ông lại tức giận chỉ ngón tay trỏ run rẩy vì giận dữ của mình vào mặt cô nói:
“Sinh ra ở Lục gia, thì chết đi cũng sẽ là người của Lục gia, mày đã sinh ra là trưởng nữ gia tộc này, thì đừng nghĩ tới chuyện huỷ hôn, lễ cưới hôm nay bị huỷ, thì khôn hồn đi sang đó dập đầu tạ lỗi, xin Cố Hạc Khanh tha thứ, xin Cố Thịnh và Vãn Hà bỏ qua cho mày, sau đó thì thông báo với báo chí, nói tất cả chỉ là hiểu lầm, cuối cùng là an phận mà gả vào Cố gia.”
“Lục Sở Ảnh, mày kiêu ngạo, hống hách, ngang ngược. Ngoại trừ Cố Hạc Khanh ra, còn có gia tộc nào tốt hơn dám cưới mày nữa?”
"Trên đời này làm gì có đàn ông trong sạch, làm gì có người đàn ông nào mà không ăn vụng bên ngoài, quan trọng là địa vị, Cố Hạc Khanh đã nói rồi, đó chỉ là chơi bời, không nghiêm túc, đã cắt đứt với ả ta từ lâu rồi, mày còn muốn làm gì nữa? Những thứ đó quan trọng sao? Còn thứ gì quan trọng hơn vị trí thiếu phu nhân nhà họ Cố nữa?”
Lục Nghị tức giận đến mức nói năng không suy nghĩ, đột nhiên nhắc đến chuyện mà Lục Sơ Ảnh vô cùng gớm ghiếc.
Chính là...
Ăn vụng? Tự nói chính mình sao?
Quên mất chuyện tốt bản thân làm luôn rồi ?
Còn địa vị? Bà đây cóc thèm !
Phòng khách chìm vào im lặng đến rợn người.
Sau khi Quan Hoà Thư kịp phản ứng, định kéo tay Lục Nghị nhưng đã quá muộn.
Bùm!
Lục Sơ Ảnh cầm lấy tách trà gừng trên bàn đập mạnh xuống đất, nước và mảnh vỡ hoà vào nhau rơi xuống rồi lại văng lên tung toé, lại thêm một âm thanh chói tai vang vọng.
Đêm nay, Lục gia đừng mong được bình yên.
Cục cảnh sát Giang Thành,
9 giờ đêm.
Chu Tế Xuyên một mình ngồi trong phòng làm việc, ánh đèn trần trong phòng bật sáng, ánh sáng nghiêng nghiêng chiếu lên người người đàn ông, tựa như phủ lên một tầng ánh sáng dát vàng.
Ngũ quan ẩn hiện trong ánh sáng mờ, nhưng vẫn có thể nhận ra những đường nét tuấn tú rõ ràng, sống mũi cao thẳng, đường viền hàm góc cạnh ưu tú, ngay cả yết hầu cũng toát lên vẻ quyến rũ. Chỉ cần ngồi yên ở đó thôi, luồng khí lạnh lẽo và cao quý của anh cũng đủ khiến người ta cảm thấy ngột ngạt.
Chỉ là tâm trạng hiện tại lại không yên, đôi mắt nhìn hướng ra cửa sổ, dáng vẻ như mong đợi điều gì đó.
Ngay lúc không gian đang bị nhấn chìm trong sự yên lặng, từ bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa. Sau đó cấp dưới đẩy cửa bước vào với giọng cung kính:
“Cục trưởng, hôm nay không phải là ngày nghỉ của anh sao? Tôi nghe nói anh đi dự lễ cưới mà, sao bây giờ lại còn ở đây? Muộn rồi anh về nghỉ ngơi đi.”
Chu Tế Xuyên, xoay ghế lại, ánh mắt đen đầy tâm tư nhìn lại đối phương, giọng nói đầy uy lực không trả lời mà hỏi lại cậu ta một câu:
“Vẫn chưa có cuộc gọi nào từ Lục gia sao?”
Lâm Thành hiểu Chu Tế Xuyên muốn hỏi đến điều gì.
Chuyện chấn động hôm nay đã lan truyền khắp các mặt báo rồi, hôn lễ giữa đích trưởng nữ nhà họ Lục và người thừa kế nhà họ Cố giữa chừng đã bị huỷ bỏ vì chú rể bị cô dùng hoa cưới đánh đến mức nhập viện.
Cũng là lễ cưới mà đích thân cục trưởng của bọn họ làm phụ rể.
Nguyên nhân?
Không biết là ai đã phát đoạn phim anh ta yêu đương từ trên xe đến trên giường với không chỉ một mà nhiều cô gái khác nhau lên màn hình LED ngay giữa lễ đường, khiến cho Lục Sơ Ảnh sốc đến mức vừa khóc vừa đánh Cố Hạc Khanh không thương tiếc. Từ một hôn lễ trong sáng ngọt ngào thu hút toàn bộ mọi kênh truyền thông ở Giang Thành đã biến thành một trò hề trong vài phút ngắn ngủi.
Nhưng mà chuyện này đã được xử lý sạch sẽ rồi, không cần đến nhà họ Lục, Cố gia đã nhanh tay dọn dẹp tàn cuộc. Chỉ là dọn thì đã dọn rồi, nhưng khắp Giang Thành đều biết được “chuyện tốt” mà Cố Hạc Khanh làm ra sau lưng vị hôn thê của mình.
Nếu nói ai là người đáng thương nhất lúc này, thì chính là đại tiểu thư nhà họ Lục.
Vậy nên theo lý mà nói, cả Lục gia phải đang xúm lại dỗ dành an ủi cô ấy mới đúng.
Đêm khuya thanh vắng, họ cần gọi đến Cục cảnh sát giờ này mà làm gì?
Trên dưới Lục gia, người dám nhấc điện thoại lên làm phiền đến tận cục cảnh sát cũng chỉ có một mình Lục Sơ Ảnh.
Trước đây cục cảnh sát đã đau đầu không biết bao nhiêu lần vì mỗi ngày đều nhận được cuộc gọi tố cáo từ vị đại tiểu thư này, không tố cáo bị bạo lực thì là giam giữ người bất hợp pháp, suốt một năm trời cục cảnh sát gần như phải cử người túc trực ở gần nhà họ Lục, chỉ cần có động tĩnh là trực tiếp đi đến giải quyết, dù cho họ rõ biết tất cả chỉ là chiêu trò của đại tiểu thư, vì giận dỗi muốn gây náo loạn mà thành.
Biết sao đây, lệnh của cục trưởng, bọn họ chỉ biết làm theo.
Gần sáu năm rồi, cục cảnh sát mới được yên ổn, không còn nghe thấy những cuộc gọi như vậy nữa.
Chính xác là từ khi Lục Sơ Ảnh đi du học bọn họ mới được yên thân mà có thể thở lại bình thường.
4 tháng nay, Lục Sơ Ảnh tuy đã về nước, nhưng lại án binh bất động, bọn họ nghĩ rằng tính nết của cô ấy đã thay đổi rồi, đại tiểu thư đã trưởng thành biết suy nghĩ không còn gây sự nữa. Nhất là hình ảnh hôm nay, dáng vẻ mỏng manh vô cùng đáng thương trên lễ đường khi biết bị hôn phu phản bội, không ai là không đồng cảm thay cho cô.
Lâm Thành cảm thấy câu hỏi này của Cục trưởng quá là dư thừa rồi, trong tình thế này ai lại còn có tâm trạng gọi điện đến Cục cảnh sát làm gì chứ?
Cậu ta định nói là không có, thế nhưng lời chỉ vừa đến cổ họng, còn chưa kịp phát ra thì phía bên ngoài lại thêm một đồng chí cảnh sát trẻ nữa chạy đến, là Tô Dực.
Cậu ta vừa hốt hoảng vừa báo tin:
“Gọi rồi! Cục trưởng, gọi rồi, Lục tiểu thư vừa gọi đến, báo là Lục gia gặp chuyện, cô ấy còn bị bạo hành, trên người bị thường còn có máu, rất nghiêm trọng muốn chúng ta đến….”
Lời còn chưa dứt, Chu Tế Xuyên như đã chờ đợi tin tức này rất lâu mà ngay tức khắc đứng hẳn dậy, vẻ mặt khó đoán vô cùng lạnh lùng, anh cầm lấy áo khoác và chìa khoá xe vội vã đi thẳng ra ngoài, nhưng mà chân chỉ vừa đến cửa đã quay lại gọi cả hai theo.
“Hai cậu lái xe công vụ đi trước dẹp đường, tôi tự mình lái xe theo sau.”
“...”
Lần này cục trưởng còn là tự mình đi luôn sao?
Thật sự là nghiêm trọng đến như vậy?
Kỳ thực là trước đây Lục Sơ Ảnh đã náo loạn rất nhiều lần đến tận cục cảnh sát, nhiều nhất là khi cô bắt đầu lên cấp ba.
Cô gây rối là bởi vì muốn ép bà nội Diệp Linh và Lục Nghị tống cổ cô ra nước ngoài để đổi lấy sự yên ổn.
Lục Sơ Ảnh biết, với tính cách của bọn họ, chắc chắn sẽ không dễ gì chịu để cô đến một đất nước có tư tưởng khác biệt hoàn toàn với gia tộc mà học hành. Hơn hết cô còn phải kết hôn với Cố Hạc Khanh, tốt nghiệp xong là phải gả cho anh ta. Cho nên cô đã cố ý gây sự trước đó một năm.
Càng lúc càng điên rồ, loại nào cô cũng dám làm, hết tự trói mình trong phòng, thì là đe doạ nhảy lầu, treo cổ, rồi còn tuyệt thực, dàn dựng xong sẽ gọi điện đến cục cảnh sát, tố cáo hành vi bạo hành trẻ vị thành niên.
Hết lần này đến lần khác, tần suất càng lúc càng nhiều.
Gây không ít phiền phức cho Lục Nghị.
Cảnh sát liên tục đến nhà như vậy, lời ra tiếng vào, với một người luôn để ý đến thể diện mặt mũi như Diệp Linh và Lục Nghị thì quả thực là không hay một chút nào.
Cuối cùng Lục Sơ Ảnh đã thành công,
Sau khi bắt cô đính hôn với Cố Hạc Khanh xong, Lục Nghị sai người hộ tống cô đến Birmingham canh chừng cô, để cô ở đó ngoan ngoãn học hết bốn năm đại học. Vốn định chờ cô kết thúc sẽ lập tức mang cô về thực hiện hôn ước với Cố gia, thế nhưng cô lại nằm im giả bệnh, còn nhờ đến giáo sư tìm cách bao che giúp cô.
Vậy là cô cũng ở lại đó được thêm hai năm.
Tiếc là đến cuối vẫn bị bắt về đây.
Lão già Lục Nghị đã sớm nhận ra được chiêu trò của cô.
Ông không nương tay nữa, trực tiếp sai người đưa cô lên máy bay về nước, rồi nhốt ở Lục gia suốt 4 tháng nay, chờ ngày lành tháng tốt là cử hành hôn lễ với Cố Hạc Khanh.
Thời gian này cô an phận ở yên trong nhà, không gây sự, không làm càng, không nổi nóng, hay là chọc giận bất kỳ ai, Lục Nghị còn nghĩ con gái đi xa học được điều hay lẽ phải, cuối cùng cũng hiểu chuyện hành xử ra dáng tiểu thư đài cát rồi. Ông cuối cùng cũng có thể yên lòng được một chút.
Kết quả—
Ngày cử hành hôn lễ chỉ vì một đoạn phim được sắp đặt sẵn mà con gái ông đánh chồng sắp cưới đến mức ngất xỉu, thương tích đầy mình.
Bấm tay thôi cũng đủ biết.
Toàn bộ đều là một tay Lục Sơ Ảnh dựng lên.
Tất cả đều là do Lục Sơ Ảnh thuê người làm ra, mục đích chính là muốn tự phá huỷ đám cưới của chính mình.
Download MangaToon APP on App Store and Google Play