Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

[All X MaiQuinn] [EXSH] Love Me Like A Secrect

1.1. [Lyhan x MaiQuinn] Trò Chơi Thuần Hoá

Cô gặp em vào một buổi chiều có mùi cỏ non
Trời thì mưa, mà nắng lại xuyên khe lá rọi thẳng lên mái tóc em cái mái tóc dài, ẩm nhẹ vì sương, và xoăn nhẹ như thể được uốn sẵn từ gió núi
Thảo Linh nhìn thấy em lần đầu tiên khi đang phơi thuốc sau hiên. Em đứng ở cổng gỗ, áo mưa lửng, mặt mũi lấm lem vì bùn đất, nhưng vẫn cười rạng rỡ như thể cả cái thế giới ẩm ướt này là một trò đùa
Nguyễn Hiền Mai-MaiQuinn
Nguyễn Hiền Mai-MaiQuinn
Chào cô…đây là nhà Thảo Linh đúng không ạ?
Cô chưa từng thấy ai lạ đến vùng này vào mùa mưa. Càng không phải là một cô gái trẻ, nhỏ nhắn, gương mặt đẹp như bước ra từ tranh thủy mặc
Trần Thảo Linh-Lyhan
Trần Thảo Linh-Lyhan
Tôi là Linh
Trần Thảo Linh-Lyhan
Trần Thảo Linh-Lyhan
Em là...?
Nguyễn Hiền Mai-MaiQuinn
Nguyễn Hiền Mai-MaiQuinn
Em là Hiền Mai
Nguyễn Hiền Mai-MaiQuinn
Nguyễn Hiền Mai-MaiQuinn
Em tới ở trọ ạ
Giấy tờ gửi qua mạng. Thảo Linh vốn không định nhận người, nhưng em nhắn tin rất lễ phép, lại nói cần chỗ tĩnh lặng để hoàn thành luận văn. Cô không nghĩ sẽ tới. Nhưng em đến
Thảo Linh không biết, đó là lúc cô bước vào một cái bẫy được giăng bằng nụ cười
---
Hiền Mai rất ngoan
Em gấp chăn ngay ngắn mỗi sáng, luôn hỏi xin phép trước khi mượn bếp, không bao giờ đi lại ồn ào, và luôn cảm ơn sau mỗi bữa ăn Thảo Linh nấu dù chỉ là cơm muối mè
Những người quá ngoan khiến người khác cảnh giác. Nhưng ở em, có một kiểu ngoan khiến người khác muốn dịu dàng
Nguyễn Hiền Mai-MaiQuinn
Nguyễn Hiền Mai-MaiQuinn
Cô Linh nấu ăn ngon thật đó
Nguyễn Hiền Mai-MaiQuinn
Nguyễn Hiền Mai-MaiQuinn
Có bán công thức không ạ?
Nguyễn Hiền Mai-MaiQuinn
Nguyễn Hiền Mai-MaiQuinn
Em trả bằng cách phụ cô rửa chén nha?
Trần Thảo Linh-Lyhan
Trần Thảo Linh-Lyhan
Lấy đâu ra giá đó
---
Mưa miền núi rả rích gần như cả tháng. Căn nhà gỗ nằm tách biệt giữa rừng, chỉ có hai người
Hiền Mai đọc sách rất chăm, nhưng cũng nói chuyện rất khéo. Em biết khi nào nên im lặng, khi nào nên hỏi, và khi nào chỉ cần mỉm cười
Những lúc Thảo Linh tưởng em đang lơ đãng nhìn ra vườn, thì lại bị bắt gặp ánh mắt em dõi theo mình
Trần Thảo Linh-Lyhan
Trần Thảo Linh-Lyhan
Em nhìn gì?
Nguyễn Hiền Mai-MaiQuinn
Nguyễn Hiền Mai-MaiQuinn
Nhìn cô
Trần Thảo Linh-Lyhan
Trần Thảo Linh-Lyhan
Cô có gì đâu để nhìn?
Nguyễn Hiền Mai-MaiQuinn
Nguyễn Hiền Mai-MaiQuinn
Nhưng cô lạ lắm
Trần Thảo Linh-Lyhan
Trần Thảo Linh-Lyhan
Lạ thế nào?
Nguyễn Hiền Mai-MaiQuinn
Nguyễn Hiền Mai-MaiQuinn
Cô lạnh nhưng lại rất ấm
Trần Thảo Linh-Lyhan
Trần Thảo Linh-Lyhan
Em làm tôi khó hiểu đấy
---
Có một lần, Hiền Mai bị cảm
Cô không nói, nhưng Thảo Linh biết. Em uống nước nóng nhiều hơn, ôm gối nằm ở sàn phòng khách, thỉnh thoảng lại hắt hơi
Trần Thảo Linh-Lyhan
Trần Thảo Linh-Lyhan
Em bị sốt
Trần Thảo Linh-Lyhan
Trần Thảo Linh-Lyhan
Sao không nói?
Nguyễn Hiền Mai-MaiQuinn
Nguyễn Hiền Mai-MaiQuinn
Em không muốn phiền cô
Trần Thảo Linh-Lyhan
Trần Thảo Linh-Lyhan
Ở đây chỉ có hai người
Trần Thảo Linh-Lyhan
Trần Thảo Linh-Lyhan
Em bệnh, cô không biết thì ai biết?
Cô pha trà gừng, đắp khăn lạnh, ngồi canh em ngủ. Em mở mắt giữa chừng, thấy cô đang cài lại mép chăn
Nguyễn Hiền Mai-MaiQuinn
Nguyễn Hiền Mai-MaiQuinn
Cô dịu dàng quá, em sợ mình quen mất
---
Một tuần sau, em khỏi bệnh. Nhưng dường như Thảo Linh là người"lây bệnh
Cô bắt đầu để ý mùi hương trên tóc em
Bắt đầu nhận ra em hay ra hiên đứng vào lúc 5 giờ chiều, chỉ để ngắm mưa rơi qua giàn hoa giấy
Bắt đầu nghe tiếng em cười trong đầu mỗi khi cô đọc sách
Bắt đầu chạm vào chỗ em từng ngồi, khi em không có ở đó
Và rồi nó tới như một vết dao chậm, một đêm trăng, một cái chạm tay, một câu nói thoảng nhẹ trong làn gió núi
Nguyễn Hiền Mai-MaiQuinn
Nguyễn Hiền Mai-MaiQuinn
Cô Linh
Nguyễn Hiền Mai-MaiQuinn
Nguyễn Hiền Mai-MaiQuinn
Cô có từng thích ai chưa?
Trần Thảo Linh-Lyhan
Trần Thảo Linh-Lyhan
...
Nguyễn Hiền Mai-MaiQuinn
Nguyễn Hiền Mai-MaiQuinn
Nếu em nói...em thích cô thì sao?
Nguyễn Hiền Mai-MaiQuinn
Nguyễn Hiền Mai-MaiQuinn
Cô không cần phải trả lời
Nguyễn Hiền Mai-MaiQuinn
Nguyễn Hiền Mai-MaiQuinn
Em chỉ muốn cô biết thôi
________________
END

1.2

Hiền Mai không nhắc lại chuyện đêm trăng hôm đó
Không hỏi “cô nghĩ sao”, không lặp lại câu “em thích cô”, không hề dùng ánh mắt mong đợi nào
Gấp chăn ngay ngắn
Gõ cửa phòng bếp trước khi bước vào
Cười tủm tỉm khi nhìn thấy cô luống cuống vì quên bữa ăn
Em vẫn như cũ
Chính điều đó làm Thảo Linh bất an
Không có gì thay đổi… nhưng mọi thứ đã khác
Vì giờ cô là người không ngủ được, không tập trung được, không chịu nổi những lần em đến gần mà chẳng làm gì cả
Một buổi chiều, Hiền Mai ra vườn hái quýt
Trở vào, tay em lạnh, mùi nhựa cây và gió núi bám trên ống tay áo. Em dúi trái quýt nhỏ vào tay Thảo Linh
Nguyễn Hiền Mai-MaiQuinn
Nguyễn Hiền Mai-MaiQuinn
Quýt ngọt lắm
Nguyễn Hiền Mai-MaiQuinn
Nguyễn Hiền Mai-MaiQuinn
Cô ăn thử nha?
Em cười. Đơn giản. Trong veo
Tay cô run nhẹ
Cô không hiểu tại sao lại run. Có thể vì tay em chạm tay cô. Có thể vì ánh mắt em quá gần
Cũng có thể vì cô không biết nên gọi cảm xúc này là gì, mê muội, sợ hãi, hay… cam chịu
Tối đó, trời mưa dày. Gió lùa vào khe cửa, đập lên vách gỗ như có ai đó đang gọi
Thảo Linh thức giấc vì cơn lạnh bất chợt. Cô bước ra khỏi phòng, định xuống bếp tìm thêm mền. Nhưng vừa tới cửa phòng khách, cô khựng lại
Hiền Mai lén đem chăn qua phòng khách, nằm ngủ ngay dưới sàn chỗ cửa sổ
Em cuộn mình trong chiếc chăn mỏng, tay vẫn ôm một cái gối ôm hình con cá bị sứt chỉ. Mái tóc dài rối nhẹ vì gió luồn qua khe
Trần Thảo Linh-Lyhan
Trần Thảo Linh-Lyhan
Sao em không ngủ trong phòng?
Nguyễn Hiền Mai-MaiQuinn
Nguyễn Hiền Mai-MaiQuinn
Phòng em dột. Nhưng em không muốn phiền cô…
Thảo Linh nhìn sàn gỗ ẩm, nhìn chăn em mỏng tang, lại nhìn gò má đỏ bừng vì lạnh
Một cảm giác nghèn nghẹn dâng lên. Vừa thương, vừa giận, vừa bất lực
Trần Thảo Linh-Lyhan
Trần Thảo Linh-Lyhan
Mai... em đang làm gì với tôi vậy?
Nguyễn Hiền Mai-MaiQuinn
Nguyễn Hiền Mai-MaiQuinn
Gì đâu... Em chỉ đang thích cô.
Em chỉ đang thích cô... như cách người ta nuôi một con mèo hoang ấy
Từng chút, từng chút một. Không ép nó ở lại, cũng không để nó đói
Thảo Linh mang chăn về, nhưng không ngủ tiếp được
Trong đầu toàn là hình ảnh Hiền Mai nằm dưới sàn, mi mắt cụp xuống, hơi thở đều đều
Sáng hôm sau, cô đi làm. Nhưng lúc ngồi họp, ánh đèn trắng nhạt nhòa dội lên bàn giấy, cô chỉ nghĩ đến cái dáng bé nhỏ co lại trong nhà
Cả ngày hôm đó, cô không nói chuyện với em. Nhưng về tới nhà, vừa thấy đôi dép nhỏ ngoài hiên, cô đã thấy tim mình đập lệch một nhịp
Một tuần sau đó, Thảo Linh chính thức gục
Gục trong một buổi chiều không mưa, nhưng lòng rối như trời dông
Trần Thảo Linh-Lyhan
Trần Thảo Linh-Lyhan
Em lại gần đây
Hiền Mai ngoan ngoãn đứng trước mặt cô, mắt nghiêng nghiêng nhìn, như một con mèo con biết rõ chủ nó đang sắp làm gì
Trần Thảo Linh-Lyhan
Trần Thảo Linh-Lyhan
Em không sợ à?
Nguyễn Hiền Mai-MaiQuinn
Nguyễn Hiền Mai-MaiQuinn
Sợ gì?
Trần Thảo Linh-Lyhan
Trần Thảo Linh-Lyhan
Sợ tôi không thích em
Nguyễn Hiền Mai-MaiQuinn
Nguyễn Hiền Mai-MaiQuinn
Cô không thích em…thì sao?
Nguyễn Hiền Mai-MaiQuinn
Nguyễn Hiền Mai-MaiQuinn
Em đâu cần cô thích em ngay
Nguyễn Hiền Mai-MaiQuinn
Nguyễn Hiền Mai-MaiQuinn
Em chỉ cần ở cạnh thôi… cho tới lúc cô tự nhận ra mình cần em
Thảo Linh, lúc đó, tan chảy. Không phải vì lời tỏ tình. Mà vì cảm giác bị nhìn thấu, bị thuần hóa đến tận tim
---
Sau hôm đó, Hiền Mai không còn nằm dưới sàn nữa
Thảo Linh không bảo, nhưng tự dọn giường ra. Cô cũng chẳng nắm tay em trước, nhưng tối nào tay họ cũng tìm đến nhau
Người ngoài nhìn vào cứ nghĩ hai người họ là cặp đôi bình thường
Bình thường đến mức…không ai thấy được, mỗi tối khi em xoay lưng đi ngủ, Thảo Linh đều lén nhìn sống lưng ấy mà thở dài
Vì cô vẫn không hiểu mình đang ở đâu trong cuộc chơi này
Người chủ động là em… nhưng người bước tới là cô
Người nói yêu là em… nhưng người sợ mất là cô
________________
END
Làm biếng quá nên viết tới đó thoi

2. [Mỹ Mỹ x MaiQuinn] Gọi Em Là Bí Mật

Trung tâm phục hồi chức năng tọa lạc giữa rừng thông Đà Lạt, nơi sương mù mỗi sáng phủ trắng con dốc đá dẫn vào cổng
Hiền Mai đến đây vào một ngày mưa nhẹ
Em mặc áo khoác len màu be, tay cầm ô, bước đi cẩn trọng như sợ đánh rơi mất thứ gì
Đây là kỳ thực tập cuối cùng trước khi em tốt nghiệp ngành Tâm lý học
Trường cho lựa chọn: bệnh viện tâm thần hoặc trung tâm phục hồi. Mai chọn nơi này. Vì yên tĩnh. Và vì người ta nói… ở đây có một bệnh nhân đặc biệt
Ngân Mỹ
Nữ, 23 tuổi
Từng là sinh viên Y năm tư, trước khi đột ngột ngừng học và được đưa vào trung tâm
Hồ sơ ghi đơn giản: “Rối loạn phản ứng sau sang chấn. Mất khả năng ngôn ngữ.”
Không nói. Không viết. Không phản ứng
Mỗi ngày, chỉ ngồi một chỗ, nhìn ra cửa sổ
Cô gái ấy sống như một bóng ma dịu dàng
Ngày đầu tiên gặp
Nguyễn Hiền Mai-MaiQuinn
Nguyễn Hiền Mai-MaiQuinn
Chào bạn. Mình là Mai, thực tập sinh mới. Mình sẽ chăm sóc bạn thời gian tới
Không tiếng đáp
Chỉ có đôi mắt đen, sâu và lặng, nhìn em một lần rồi quay đi
Hôm sau, em đem theo một chiếc hộp nhỏ đựng những mảnh giấy màu
Nguyễn Hiền Mai-MaiQuinn
Nguyễn Hiền Mai-MaiQuinn
Từ giờ, nếu bạn muốn nói điều gì, bạn có thể viết ra
Nguyễn Hiền Mai-MaiQuinn
Nguyễn Hiền Mai-MaiQuinn
Hoặc… đưa mình chọn màu nào bạn thích, được không?
Ngân Mỹ không nhúc nhích. Nhưng ngày hôm sau, khi Mai mở hộp ra kiểm tra, mảnh giấy màu tím đã biến mất
Ba ngày sau, Mai nhận được một chữ viết đầu tiên từ Mỹ. Nét bút cứng. Mực xanh
“Không cần nói chuyện với tôi.”
Nguyễn Hiền Mai-MaiQuinn
Nguyễn Hiền Mai-MaiQuinn
Nhưng mình thích nói chuyện với bạn
Nguyễn Hiền Mai-MaiQuinn
Nguyễn Hiền Mai-MaiQuinn
Dù bạn không trả lời
---
Tuần thứ ba, Mỹ bắt đầu đưa tay ra khi Mai đến. Không nắm tay, không chạm. Chỉ đơn giản là để em giúp xoa thuốc chống muỗi, hay lau tay bằng khăn ướt
Mai nhận ra, Mỹ không ghét sự tiếp xúc
Em chỉ không biết… nên bắt đầu từ đâu
Một buổi chiều lạnh, Mỹ bất ngờ đưa em một cuốn sổ nhỏ
Không nói gì, chỉ đặt lên tay em rồi bỏ đi
“Tôi không quên cách viết. Chỉ là không còn gì để viết nữa.”
Từ hôm đó, họ dùng cuốn sổ làm nơi trò chuyện
Mai viết câu hỏi
Mỹ trả lời bằng chữ, hoặc đôi khi chỉ là một dấu chấm, hoặc nét gạch ngang như lời từ chối
Cô không thích kẹo
Cô sợ giấc mơ
Cô không nhớ mình đã từng vui vẻ ra sao
Nguyễn Hiền Mai-MaiQuinn
Nguyễn Hiền Mai-MaiQuinn
Vậy bạn có ghét mình không?
Vũ Thị Ngân Mỹ-Mỹ Mỹ
Vũ Thị Ngân Mỹ-Mỹ Mỹ
Không
Mai bắt đầu kể nhiều hơn
Về ngôi nhà em từng sống
Về mẹ em, người hay làm bánh nhưng chưa từng ăn một cái nào vì sợ béo
Về đêm Giáng Sinh năm tám tuổi, em ngồi chờ quà cả đêm nhưng ông già Noel quên mất địa chỉ
Mỹ nghe, không cười
Nhưng bàn tay cô, vốn luôn lạnh, lần đầu tiên… đặt lên tay Mai như một cách im lặng
Ba tháng trôi qua như một cái chớp mắt
Ngày thực tập kết thúc, Mai nhận được email từ trường, đề nghị quay lại Sài Gòn
Cô gái mà em đã dành 90 ngày để lặng lẽ bước vào… vẫn không nói một lời
Nhưng ngày cuối, khi Mai dọn dẹp đồ đạc, Mỹ bước vào phòng em. Không gõ cửa. Không nhìn xung quanh
Chỉ đi đến cạnh bàn, cầm bút, và viết lên một mảnh giấy nhỏ
“Đừng chào tạm biệt”
---
Một năm sau, Hiền Mai trở thành nhà tâm lý trẻ tuổi nhất được mời cộng tác tại bệnh viện trung ương
Người ta nói em có khả năng lắng nghe đặc biệt
Em chẳng bao giờ chen vào câu chuyện của bệnh nhân
Một buổi tối mùa đông, khi dọn lại túi cũ, Mai tìm thấy mảnh giấy tím đầu tiên năm xưa
Mảnh giấy không có chữ. Chỉ là màu tím
Ngoài cửa sổ, mưa rơi
Giống hệt cái ngày em gặp Mỹ lần đầu
________________
END

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play