Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

[LânLong][Tbtn] Đã Từng Có Một Người

Gặp Gỡ

Tg cute
Tg cute
Hihi
Tg cute
Tg cute
Mê otp này lâu rồi
Tg cute
Tg cute
Mà không có ideal
Tg cute
Tg cute
Giờ có ròi nè😈
Tg cute
Tg cute
Viết luông cho nóng🔥
Tg xin phép không trả lời các bình luận kém duyên hoặc là tg không biết trả lời ạ💝
______________
Duy Lân – Alpha, cao lớn, lạnh lùng, là kiểu học sinh nổi bật dù chẳng cần cố. Tính cách phũ, ít nói, không thích bị làm phiền, luôn giữ khoảng cách. Bị đồn là đang thích hoa khôi lớp bên.
Phi Long – Omega ngụy Beta, trầm tính, kiên nhẫn. Cán bộ lớp, học giỏi, hay giúp đỡ người khác. Là kiểu "có vẻ bình thường nhưng lại khiến người ta nhớ lâu".
Mùi pheromone của Lân: Gỗ tuyết tùng (cedarwood) pha chút hổ phách và mùi mưa đêm đầu mùa • Ấm, trầm, sạch và đầy áp lực vô hình. • Khi tức giận hay căng thẳng, mùi gỗ đậm lên, hơi khô và lạnh, khiến người xung quanh cảm thấy nặng ngực như đang đứng trước cơn bão. • Khi dịu dàng hoặc quan tâm, mùi hổ phách ấm tỏa nhẹ, gợi cảm giác an toàn và khiến Omega dễ ngẩn ngơ. • Với Long, pheromone của Lân là một thứ nghiện ngầm – mỗi lần áp sát, dù chỉ thoáng qua, Long đều cảm thấy tim mình loạn nhịp, mùi ấy như thấm cả vào ký ức. "Pheromone của cậu... như mùi trời sắp mưa, vừa lạnh vừa ấm. Làm tớ không dám lại gần, mà cũng không dám bước đi."
Mùi pheromone của Long (bị ức chế): Hoa nhài trắng pha với trà xanh lạnh, nền xạ nhẹ • Khi thuốc còn tác dụng, mùi của Long rất nhẹ, gần như không cảm nhận được, chỉ lướt qua như hương sách mới mở. • Nhưng trong những khoảnh khắc xúc động mạnh, hoặc lúc thuốc sắp hết tác dụng, mùi hoa nhài thanh khiết bắt đầu thoát ra, xen chút xạ hương mềm và vị đắng nhẹ của trà xanh. • Hương của Long có gì đó rất buồn và rất dịu – giống như ký ức của một cơn mưa tuổi 17.
__________
Chương 1. Gặp Gỡ
Buổi sáng đầu tiên của năm học mới.
Trường mới. Người mới. Cảm giác như... lạc trong một thế giới không có chỗ cho mình.
Phi Long bước chậm theo hành lang tầng hai, tay cầm tờ sơ đồ lớp đã gấp góc. Học sinh chen nhau, tiếng loa trường rè rè vang lên mấy lần nhắc học sinh tìm về lớp đúng thời gian.
Phi Long
Phi Long
10A4... cuối dãy B...
Long lẩm bẩm, mắt đảo quanh các bảng tên lớp.
Cậu nhỏ hơn bạn bè đồng trang lứa một chút. Nét mặt yên tĩnh, có phần rụt rè. Dù là người sống khá ngăn nắp, hôm nay Long lại để lạc mất phương hướng giữa mê cung hành lang dày đặc những ánh mắt xa lạ.
Trong lúc đang cúi đầu xem lại sơ đồ, cậu không để ý có người vừa rẽ góc, và...
Bộp!
Vai va vào một ai đó. Cú chạm không mạnh, nhưng đủ làm Long loạng choạng lùi lại một bước, tờ giấy cũng rơi xuống nền gạch trắng.
Phi Long
Phi Long
Tớ xin l...
Long ngẩng lên, định nói xin lỗi.
Và... ngẩn người.
Đứng trước mặt cậu là một cậu bạn học sinh cũng mặc đồng phục giống mình, có lẽ cũng lớp 10, nhưng cao hơn hẳn một cái đầu, áo sơ mi trắng chưa kịp sơ vin, tóc hơi rối như mới gội xong chưa chải.
Cậu ấy đứng thẳng lưng, vai đeo ba lô chéo, ánh mắt đen thẫm liếc xuống Long, không lạnh cũng không ấm, chỉ là một cái nhìn thờ ơ nhưng sâu hoắm
Duy Lân
Duy Lân
Đi đứng nhìn đường
Người kia nói, giọng trầm thấp, không buồn cao giọng
Long cứng người. Đỏ mặt.
Phi Long
Phi Long
Tớ... tớ xin lỗi...
Cậu cúi xuống lượm tờ giấy, nhưng tay kia đã nhặt trước. Người bạn lạ đưa lại, không nói thêm, chỉ liếc sơ tờ sơ đồ lớp rồi nói
Duy Lân
Duy Lân
10A4? Cái lớp cuối dãy này. Đi thẳng, rẽ trái.
Duy Lân
Duy Lân
Không phải tầng này.
Long gật đầu, lí nhí
Phi Long
Phi Long
Cảm ơn cậu...
Cậu bạn không đáp, chỉ nhét tay vào túi quần rồi rảo bước.
Còn Long thì cứ đứng nguyên tại chỗ vài giây nữa, tay vẫn giữ tờ giấy, má vẫn nóng, tim đập như vừa chạy bền.
Phi Long
Phi Long
Cậu ấy cũng mới vô mà... bằng tuổi mình...
Phi Long
Phi Long
Sao lại lạnh lùng vậy trời...
Nhưng cậu vẫn quay đầu nhìn theo bóng lưng kia một chút, cái bóng cao gầy, sải bước chậm rãi giữa hành lang đông người, như thể không hề bận tâm ai cả
Và từ khoảnh khắc đó, trong lòng Phi Long có một người không tên, ở yên trong đó mãi.
________
Tg cute
Tg cute
Tới đây thoi nhenn
Tg cute
Tg cute
NovelToon
Tg cute
Tg cute
Tấm này cute vclllll

Nhớ mặt

_______
Chap 2: Nhớ mặt
Một lúc sau...
Phi Long cuối cùng cũng tìm được lớp 10A4
Cậu bước vào phòng khi hầu hết học sinh đã ngồi ổn định. Một vài người ngẩng lên nhìn cậu, vài ánh mắt lạ lẫm, vài tiếng xì xào khe khẽ. Long cúi đầu chào nhẹ rồi nhanh chóng chọn đại một bàn trống gần cửa sổ.
Tay cậu vẫn còn giữ chặt tờ sơ đồ lớp, hơi nhăn.
Phi Long
Phi Long
Mình vụng về thật...
Long nghĩ, thở ra.
Còn đang dọn lại tập vở thì... có tiếng bàn ghế xê dịch phía sau
Tiếng bước chân quen quen. Long không dám quay lại, vì trong lòng tự dưng có linh cảm rất kỳ lạ.
Và rồi...
"Né qua đi"
"Lối vô trong đó, đừng chắn"
Giọng nói đó.
Chính là giọng hồi nãy, ngay góc hành lang tầng hai.
Long cứng người. Rồi từ từ ngẩng lên.
Ngay lúc đó, cậu ấy bước ngang qua, ba lô vắt hờ trên vai, và ngồi xuống chiếc bàn thứ ba từ trên đếm xuống, sát dãy giữa.
Là... cậu bạn đó.
Người lạnh lùng nhìn Long, nhặt tờ giấy lên, nói đúng ba câu rồi bỏ đi.
Trái tim Long như bị ai bóp khẽ. Không đau, nhưng thót.
Phi Long
Phi Long
Không phải khác lớp... là học chung lớp...
Cậu bỗng thấy mình ngốc.
Ngốc vì hồi nãy còn nghĩ có khi không bao giờ gặp lại.
Suốt cả tiết sinh hoạt đầu tiên, Long không tập trung nổi
Cô giáo đang phát biểu gì đó về nội quy, về bảng phân công, nhưng tai cậu cứ ù đi
Cứ mỗi lần lén nhìn sang dãy bàn giữa, nơi cậu bạn kia đang tựa cằm nhìn ra cửa sổ, Long lại đỏ mặt
Cậu ấy không nhìn ai. Không cười. Không nói chuyện. Nhưng ánh mắt ấy... vẫn không thay đổi.
Vẫn là ánh mắt khiến Phi Long, một Omega đang cố gắng sống như một Beta, bắt đầu thấy lồng ngực mình chật hơn bình thường.
Sân trường
Giờ ra chơi, Sân trường râm mát, tán cây đổ bóng
Phi Long không thường ra sân.
Cậu hay ngồi lại trong lớp, đọc sách hoặc viết nốt mấy bài ghi chú chưa xong. Nhưng hôm nay, giáo viên chủ nhiệm nhờ đem một xấp giấy xuống phòng giám thị, nên cậu đành ra ngoài
Nắng nhẹ, trời xanh trong. Sân trường rộn ràng tiếng nói cười, nhóm học sinh tụ thành từng cụm nhỏ.
Long bước qua vườn hoa nhỏ, định đi vòng xuống cầu thang bên kia thì... một chiếc bóng cao cao đứng quay lưng phía ghế đá cạnh gốc bàng.
Là cậu ấy.
Duy Lân.
Đang ngồi gác chân, chống khuỷu lên đầu gối, nhìn điện thoại trong tay.
Ánh nắng xuyên qua kẽ lá, in lên vai áo trắng, và làm sợi tóc cậu ấy ánh nhẹ như sợi khói đen mỏng.
Long định quay đi, nhưng đúng lúc đó, Lân ngẩng lên.
Hai ánh mắt chạm nhau.
Một giây.
Hai giây.
Lân không né tránh. Cũng không nhíu mày như hôm đầu.
Chỉ nhìn. Nhìn như thể nhận ra Long là người quen giữa một thế giới xa lạ, nhưng không nói gì cả.
Tim Long đập mạnh. Vô thức gật đầu chào nhẹ.
Lân hơi nhướng mày, rồi gật lại, rất khẽ, nhưng có.
Long đi tiếp. Tay vẫn ôm xấp giấy, nhưng mắt thì không tập trung.
Một cái chạm mắt... nhỏ thôi. Nhưng trong lòng thì dậy sóng như ai vừa chạm nhẹ vào một nỗi thích còn non chưa kịp lớn
Phi Long
Phi Long
Mình nghĩ cậu ấy không nhớ mặt mình. Nhưng... chắc là mình sai rồi.
________
Tg cute
Tg cute
Tới đây thui
Tg cute
Tg cute
Bái bai nhá

Ngồi chung

_________
Chap 2: Ngồi chung
Tuần học đầu tiên của lớp Mười.
Mọi thứ vẫn còn mới.
Mới đến mức bảng tên trên lớp còn chưa thuộc, mặt người còn chưa nhớ hết… nhưng đôi mắt ấy, gương mặt ấy, thì Long lại chẳng thể quên
Cái người đã vô tình va vào Long trong sân trường hôm khai giảng, người có ánh nhìn lạnh nhạt mà khiến tim cậu đập trật nhịp, người đó lại ngồi ngay góc cuối dãy bên trái, cạnh cửa sổ, trong lớp học của chính mình.
Long sững người giây lát khi bước vào lớp, bàn tay khựng lại trên quai cặp. Cậu không nghĩ người đó… lại học chung. Thậm chí, ngồi khá gần
Ánh mắt hai người lướt qua nhau một giây
Một giây… mà như dài hơn hẳn
_________
Giờ ra chơi đầu tiên.
Long ngồi yên một lúc, rồi đứng dậy, tay nhét vào túi áo khoác đồng phục, đi xuống sân trường. Cậu không rõ vì sao, chỉ là thấy bức bối, tim lỡ đập hơi nhanh, cần chút gió để hít thở.
Lúc Long băng qua dãy hành lang nối ra sân, cậu không biết rằng người kia cũng đang đứng ở đó
Một lần nữa, như thể được sắp đặt.
Ánh mắt Long vô thức dừng lại, Duy Lân.
Cậu ta đang đứng tựa nhẹ vào lan can, tay cầm chai nước, mắt không nhìn ai. Nhưng khi nghe tiếng bước chân đến gần, ánh mắt Lân đảo sang.
Chạm nhau
Long hơi giật mình. Lúng túng khẽ cúi đầu
Phi Long
Phi Long
Chào cậu…
Giọng Long nhỏ, nghe như sợ bị gió cuốn đi.
Duy Lân khựng lại một giây. Rồi khẽ gật đầu.
Duy Lân
Duy Lân
…Ừ.
Chỉ vậy.
Không lời nào thêm
Long đi tiếp, lòng chộn rộn một cách kỳ lạ
Phía sau lưng, Lân vẫn đứng đó, mắt dõi theo, nhưng không gọi lại.
Chưa thân.
Chưa đủ lý do.
Nhưng rõ ràng… đã bắt đầu có gì đó gợn lên
__________
Hôm sau
Buổi chiều trời âm u, lớp học lặng hơn thường ngày.
Nắng hiếm hoi rọi qua khung cửa sổ, chiếu vào bụi phấn còn sót trên bảng.
Cô giáo bộ môn vừa bước vào đã nhìn quanh một lượt rồi cười nhạt
Đa nhân vật
Đa nhân vật
Bạn nào ngồi cuối dãy nhìn bảng khó không? Mình đổi chỗ xíu cho dễ quan sát ha
Long đang cúi đầu ghi chép, nghe vậy thì ngẩng lên.
Ánh mắt cậu vô thức lướt qua các dãy bàn. Tim vẫn bình thường… cho tới khi nghe cô gọi
Đa nhân vật
Đa nhân vật
Duy Lân, em chuyển lên ngồi bàn thứ ba dãy giữa đi. Bàn của Phi Long còn trống ghế đúng không?
Cây bút trong tay Long… khựng lại.
Duy Lân bên dưới nhét vở vào cặp, đứng dậy.
Không vội, nhưng cũng không chậm
Long thì không dám quay đầu. Tai cậu nóng lên, tim bắt đầu đập… hơi nhanh. Mắt vẫn dán vào cuốn vở, nhưng chẳng còn đọc được chữ nào.
Tiếng kéo ghế sát bên vang lên, nhẹ thôi, nhưng rõ ràng đến mức lòng Long run rẩy.
Lân đặt cặp xuống, ngồi xuống ghế mới, ghế bên cạnh Long
Cả hai im lặng.
Không ai mở lời.
Gió thổi nhẹ qua cửa lớp, lật mấy tờ giấy trong vở Long. Cậu đưa tay giữ lại, rồi khẽ nhích người sang bên phải một chút.
Chỉ một chút.
Vừa đủ để giữ khoảng cách. Vừa đủ để người ngồi bên biết… rằng mình đang ngại
__________
Tg cute
Tg cute
Xin mời tới chao típ theooo

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play