Dạ Khúc Báo Thù [AllQuang Hùng] [ AllHung]
CHƯƠNG 1
Tại trụ sở chính của Tập đoàn LQH, một tòa nhà chọc trời vươn mình kiêu hãnh giữa trung tâm thành phố, không khí hôm nay căng thẳng hơn bao giờ hết.
Đồn về việc tuyển thư ký riêng cho cả bảy vị chủ tịch đã lan truyền khắp giới kinh doanh, và cũng không ít người biết về sự khắc nghiệt của quá trình tuyển chọn.
Hàng trăm hồ sơ bị loại, vô số ứng viên bị "đá" ra khỏi vòng phỏng vấn chỉ trong chớp mắt.
Hôm nay, Trần Đăng Dương – vị chủ tịch thứ hai của nhà họ Trần, đồng thời là một trong những người sáng lập LQH – trực tiếp ngồi ghế phỏng vấn.
Gương mặt anh tuấn lạnh lùng, đôi mắt sắc bén lướt qua từng hồ sơ. Liên tục phải đối mặt với những gương mặt căng thẳng, những câu trả lời lúng túng hoặc năng lực không đạt yêu cầu, sự kiên nhẫn của Dương đang dần cạn kiệt. Anh gõ nhẹ ngón tay lên mặt bàn, tiếng gõ đều đều như nhịp đếm của sự khó chịu.
Trong phòng chờ, một chàng trai ngồi lặng lẽ, tách biệt khỏi sự ồn ào và lo lắng của những người xung quanh. Lê Quang Hùng – đó là tên của anh.
Dáng người thanh mảnh, xương quai xanh lộ rõ dưới lớp áo sơ mi màu xanh bầu trời nhẹ nhàng, chiếc quần tây ống rộng màu trắng tôn lên vòng eo thon và vòng mông căng tròn đầy mê hoặc. Làn da trắng sứ, mịn màng hơn cả con gái, cùng những đường nét thanh tú, sắc sảo trên gương mặt khiến anh trở thành tâm điểm của mọi ánh nhìn, dù anh không cố ý. Một mùi hương hoa nhài thoang thoảng, tinh tế bao quanh, mang đến cảm giác dễ chịu và bình yên lạ thường. Giọng nói của anh, theo lời đồn, còn mê đắm lòng người hơn cả ngoại hình.
Một nữ nhân viên hành chính cất tiếng, phá vỡ sự tĩnh lặng.
Hùng khẽ "dạ" một tiếng, nhẹ nhàng đứng dậy, cầm lấy tập hồ sơ đã chuẩn bị kỹ càng. Bước chân anh vững vàng, nhưng trong lòng lại là một sự căng thẳng tột độ. Anh mở cửa phòng phỏng vấn, bước vào.
Trần Đăng Dương đang ngồi quay lưng lại, hướng mặt ra ngoài cửa sổ lớn, nhìn ngắm thành phố từ trên cao.
Anh không quay lại, chỉ lạnh lùng cất giọng.
Trần Đăng Dương
//lạnh lùng//
Trần Đăng Dương
Ngồi xuống.
Hùng nhẹ nhàng kéo ghế, từ tốn ngồi xuống, tim đập thình thịch.
Một tiếng "roạt" khẽ vang lên khi Dương xoay ghế lại. Ánh mắt anh vừa chạm vào gương mặt của Hùng, đôi đồng tử anh bỗng co rút lại, mở to hết cỡ. Toàn bộ sự lạnh lùng và khó chịu ban nãy hoàn toàn biến mất, thay vào đó là sự kinh ngạc tột độ, xen lẫn niềm vui sướng và nỗi đau đớn khó tả.
Cái tên ấy bật ra từ môi Dương, nhẹ như một tiếng thở dài, nhưng lại mang theo tất cả nỗi mong nhớ suốt sáu năm trời.
Về phần Hùng, khi ánh mắt chạm vào Dương, cơ thể cậu cứng đờ. Khuôn mặt thanh tú thoáng hiện vẻ hoảng loạn tột độ. Không một lời nói, không một suy nghĩ, bản năng mách bảo cậu phải chạy.
Lê Quang Hùng
// bật dậy, quay người định bỏ chạy//
Dương phản ứng nhanh như chớp. Nhanh hơn cả suy nghĩ, anh lao tới, bàn tay lớn vươn ra tóm lấy cổ tay thanh mảnh của Hùng, kéo mạnh cậu vào lòng. Hơi thở của Dương gấp gáp, anh ôm chặt cậu như thể sợ cậu sẽ tan biến bất cứ lúc nào, sợ cậu sẽ rời xa anh thêm một lần nữa.
Hùng vùng vẫy dữ dội trong vòng tay Dương, nước mắt giàn giụa.
Lê Quang Hùng
//khóc, vùng vẫy//
Lê Quang Hùng
Làm ơn... bỏ tôi ra!
Lê Quang Hùng
Tôi xin anh!
Lê Quang Hùng
Tôi không dám nữa...
Lê Quang Hùng
Không muốn nữa đâu!
Cậu gào lên, những câu chữ rời rạc, đầy nỗi sợ hãi và ám ảnh. Cậu không muốn quay lại quá khứ đó, không muốn lại bị nhấn chìm vào địa ngục một lần nữa. Mắt cậu đỏ hoe, liên tục đẩy mạnh vào lồng ngực rắn chắc của Dương, nhưng vòng tay anh vẫn siết chặt.
Trần Đăng Dương
Không, anh sẽ không buông em ra nữa đâu, Hùng!
Trần Đăng Dương
Tuyệt đối không!
Dương siết chặt hơn, giọng nói khàn đặc, xen lẫn tiếng thở dốc.
Anh cảm nhận được sự run rẩy kịch liệt của cơ thể Hùng trong vòng tay mình. Nỗi sợ hãi tột độ của Hùng khiến trái tim anh như bị xé nát. Anh không hiểu những lời Hùng vừa nói, nhưng anh biết, Hùng đang phải chịu đựng điều gì đó khủng khiếp.
Thấy Hùng càng khóc lớn, liên tục giãy giụa, Dương như mất đi lý trí.
Lê Quang Hùng
//trợn trừng mắt//
Anh cúi xuống, không chút do dự, chiếm lấy đôi môi mềm mại, run rẩy của Hùng. Một nụ hôn sâu, cuồng nhiệt và đầy chiếm hữu. Anh dùng lưỡi khuấy đảo trong khoang miệng Hùng, không ngừng tìm kiếm và hút lấy mật ngọt trong đó, như muốn nuốt trọn cậu vào trong mình. Hùng bị tấn công bất ngờ, cơ thể mềm nhũn, đôi mắt mở to ngấn lệ. Cậu bắt đầu khó thở, hai tay yếu ớt đập nhẹ lên lồng ngực Dương.
Lê Quang Hùng
//khó thở, hai tay đập nhẹ//
Trần Đăng Dương
//buông môi ra//
Mãi cho đến khi cảm thấy Hùng sắp kiệt sức, lồng ngực cậu phập phồng vì thiếu khí, Dương mới lưu luyến buông ra, nhưng ánh mắt vẫn dán chặt vào đôi môi sưng mọng, ướt át của Hùng.
Hùng nhìn Dương, khuôn mặt mếu máo, nước mắt vẫn không ngừng tuôn rơi. Cậu thực sự sợ hãi, sợ hãi cái quá khứ đau thương ập đến, sợ hãi cảnh bị xa rời những người mình yêu thêm một lần nữa.
Dương đưa tay lên, nhẹ nhàng lau đi dòng nước mắt nóng hổi trên má Hùng. Giọng anh trầm ấm, dịu dàng đến lạ lùng, hoàn toàn khác với vẻ lạnh lùng thường ngày.
Trần Đăng Dương
//lau nước mắt, giọng dịu dàng//
Trần Đăng Dương
Đừng sợ, Hùng.
Trần Đăng Dương
Ngoan, đừng sợ.
Trần Đăng Dương
Có anh ở đây rồi.
Trần Đăng Dương
Sẽ thương em được nữa.
Nói rồi, Dương bế bổng Hùng lên một cách dễ dàng, bế cậu đến bộ ghế sofa sang trọng đặt gần bàn làm việc. Anh ngồi xuống, đặt Hùng ngồi gọn trong lòng mình, vòng tay vẫn ôm chặt lấy cậu, như thể một giây buông lỏng cũng sẽ khiến cậu biến mất. Hùng vẫn nức nở, cơ thể vẫn còn run nhẹ. Dương không ngừng dỗ dành, thì thầm những lời ngọt ngào nhất vào tai cậu, nhẹ nhàng xoa lưng, vỗ về.
Mãi đến khi những tiếng nức nở của Hùng dần lắng xuống, hơi thở đều hơn, Dương mới cất tiếng hỏi, giọng anh đầy xót xa.
Trần Đăng Dương
Hùng... sáu năm qua em ở đâu?
Trần Đăng Dương
Anh đã đi tìm em khắp nơi...
Nghe đến đó, Hùng khẽ bấu chặt hai bàn tay vào nhau, móng tay hằn sâu vào da thịt. Đôi mắt đỏ hoe, cậu khẽ ngước lên nhìn Dương.
Lê Quang Hùng
//giọng run rẩy//
Lê Quang Hùng
Em... em bị bán... bị bán sang Nga...
Dương nắm chặt lấy bàn tay Hùng, trái tim anh đau nhói.
Trần Đăng Dương
//nắm chặt tay Hùng//
Trần Đăng Dương
Bán sang Nga?
Trần Đăng Dương
Em đã phải sống thế nào?
Trần Đăng Dương
Kẻ nào đã làm chuyện này?
Anh chất vấn, giọng nói dần trở nên lạnh lẽo và đầy sát khí.
Lê Quang Hùng
//cuối mặt, cơ thể đầy run rẩy//
Lê Quang Hùng
Họ... họ bắt em đi...
Lê Quang Hùng
Nói rằng vì em đã cướp đi tình yêu của người khác... nên đó là hình phạt...
Lê Quang Hùng
//nước mắt trào ra, lăn dài trên má//
Lê Quang Hùng
Em... em sống không bằng chết ở đó...
Lê Quang Hùng
Mỗi ngày... chỉ có một ít bánh mì là may mắn lắm rồi...
Lê Quang Hùng
Em bị đánh... bị chà đạp...
Lê Quang Hùng
Em không muốn nhớ nữa...
Giọng cậu nghẹn ngào, chỉ muốn quên đi những tháng ngày đen tối đó.
Lê Quang Hùng
//giọng nghẹn ngào//
Lê Quang Hùng
Lúc đó... em chỉ muốn chết đi cho xong...
Nghe từng lời Hùng kể, tim Dương như bị ai bóp nghẹn, đau đến không thở nổi. Hai hàm anh nghiến chặt, gân xanh nổi rõ trên thái dương.
Anh không thể tưởng tượng được người mình yêu thương đã phải chịu đựng những gì, bị đối xử tàn nhẫn đến mức nào. Nỗi đau của Hùng như hòa vào anh, biến thành ngọn lửa căm hờn.
Anh lại ôm chặt Hùng hơn nữa, vòng tay như muốn bao bọc lấy tất cả những tổn thương của cậu.
Trần Đăng Dương
//ôm chặt//
Trần Đăng Dương
Hùng à... người thương của anh...
Trần Đăng Dương
Em đã chịu quá nhiều rồi...
//vùi mặt vào tóc Hùng, hít//
Trần Đăng Dương
Anh xin lỗi...
Trần Đăng Dương
Là anh đã để em phải chịu khổ...
Trần Đăng Dương
Anh sẽ bù đắp lại tất cả cho em.
Trần Đăng Dương
Và kẻ đã làm hại em...
Trần Đăng Dương
Anh thề... anh sẽ tìm ra chúng...
Trần Đăng Dương
Sẽ khiến chúng phải trả giá, từng chút một... từng chút một!
Giọng Dương ẩn chứa sự tàn nhẫn và quyết tâm đến rợn người.
Dựa vào lòng Dương, cảm nhận được vòng tay ấm áp và hơi thở gấp gáp của anh, Lê Quang Hùng khẽ nhếch môi, một nụ cười chiến thắng lặng lẽ nở trên môi cậu.
Lê Quang Hùng
"Bước đầu tiên thành công".
Lê Quang Hùng
"Tốt lắm anh cứ yêu thương em nhiều lên".
Lê Quang Hùng
"Con cờ mạnh của em".
tg
Chương đầu thoại ít mà chữ dài quá
tg
Hứa mấy chương sau ráng chữ dài hơn.
CHƯƠNG 2
Sau khoảnh khắc hội ngộ đầy cảm xúc, Trần Đăng Dương vẫn ôm chặt Lê Quang Hùng trong lòng, cảm nhận từng hơi thở và nhịp đập của cậu.
Trần Đăng Dương
//xoa đầu, giọng trầm ấm//
Trần Đăng Dương
Em gầy đi nhiều quá... ốm hơn rất nhiều rồi.
Hùng khẽ gật đầu, vùi mặt vào ngực Dương, hít thở mùi hương quen thuộc đã vắng bóng suốt sáu năm.
Lê Quang Hùng
//ngẩng đầu, mắt long lanh//
Lê Quang Hùng
Dương... anh và các anh ấy... sống tốt không?
Giọng nói của cậu vẫn còn vương vấn sự run rẩy, nhưng đã mang theo một chút tò mò.
Trần Đăng Dương
//thở dài, ôm chặt//
Trần Đăng Dương
Làm sao có thể tốt được khi không có em bên cạnh chứ?
Trần Đăng Dương
Ngày em biến mất... cả thế giới của bọn anh dường như sụp đổ.
Trần Đăng Dương
//xoa nhẹ lưng//
Trần Đăng Dương
Bọn anh lúc nào cũng nhớ về em, mong ngóng em từng ngày, từng giờ.
Trần Đăng Dương
Mỗi suy nghĩ, mỗi hành động, đều có hình bóng của em, Hùng ạ.
Trần Đăng Dương
Mọi thứ đều gợi nhớ về em...
Lê Quang Hùng
//mím chặt môi, tim nhói lên//
Cậu cảm nhận được sự chân thành trong từng lời nói của Dương, nhưng đồng thời, một nỗi đau nhói cũng len lỏi.
Lê Quang Hùng
//nhỏ giọng, trách móc nhẹ//
Lê Quang Hùng
Chẳng phải... các anh đã có Hoài Thương rồi sao?
Trần Đăng Dương
//sững người//
Anh cảm thấy người trong lòng mình bỗng trở nên lạc lõng và chất chứa nỗi đau khôn tả.
Trần Đăng Dương
//xoa nhẹ đầu, trấn an//
Trần Đăng Dương
Hùng ngốc...
Trần Đăng Dương
Em đang nghĩ gì vậy?
Trần Đăng Dương
Bọn anh cưới Phương... chỉ là do bà nội ép buộc thôi.
Trần Đăng Dương
//nâng cằm lên//
Trần Đăng Dương
Trái tim bọn anh... vẫn mãi mãi thuộc về Lê Quang Hùng.
Trần Đăng Dương
Vẫn luôn là em, chưa từng thay đổi, dù chỉ là một khoảnh khắc.
Lê Quang Hùng
//ngạc nhiên, có chút hoài nghi//
Lê Quang Hùng
Nhưng... Phương là bạn thân của em mà.
Lê Quang Hùng
Nếu làm vậy với cậu ấy... thì tội cho cậu ấy quá...
Trần Đăng Dương
//cau mày//
Trần Đăng Dương
Tội cho cô ta ư?
Trần Đăng Dương
Vậy ai sẽ tội cho bé cưng của bọn anh đây?
Trần Đăng Dương
Ai sẽ tội cho người đã phải chịu đựng những thứ kinh khủng kia vì bị vu oan?
Trần Đăng Dương
//vuốt nhẹ gò má//
Trần Đăng Dương
Trái tim của bọn anh chỉ có Hùng, làm sao mà thay đổi được chứ?
Trần Đăng Dương
Em còn nghi ngờ bọn anh sao?
Lê Quang Hùng
//khẽ gật đầu, cười nhẹ//
Hùng khẽ gật cái đầu nhỏ, ánh mắt đã vơi bớt đi sự nghi ngờ, thay vào đó là một nụ cười nhẹ nhàng, yếu ớt nở trên môi.
Nhìn thấy nụ cười mà anh đã khao khát suốt sáu năm qua, Dương cảm thấy một niềm vui sướng ngập tràn, vượt xa mọi cảm xúc anh từng có
Trần Đăng Dương
//hôn nhẹ lên trán, bế Hùng bằng 1 tay//
Lê Quang Hùng
//giật mình ôm chặt cổ Dương//
Trần Đăng Dương
//đi tới lấy điện thoại trên bàn làm việc, bấm nút gọi//
Trần Đăng Dương
//giọng uy nghiêm//
Trần Đăng Dương
📞:Không cần tuyển thư ký nữa.
Trần Đăng Dương
📞:Đã tìm được người phù hợp rồi.
Trần Đăng Dương
📞:Hủy tất cả các cuộc phỏng vấn còn lại.
Nói rồi, Dương cúp máy, không để cho đầu dây bên kia kịp hỏi thêm câu nào.
Trần Đăng Dương
//cuối xuống hôn môi//
Trần Đăng Dương
Đói chưa, bảo bối?
Trần Đăng Dương
Đã mười giờ trưa rồi đấy.
Lê Quang Hùng
//ngại che mặt//
Trần Đăng Dương
//bật cười, bế Hùng đi//
Lê Quang Hùng
Anh Dương... anh cho em xuống được không?
Lê Quang Hùng
Em tự đi được mà.
Trần Đăng Dương
Nhưng mà anh muốn bế em.
Trần Đăng Dương
Em không có quyền từ chối đâu bé yêu.
Lê Quang Hùng
Vậy anh Dương...
Lê Quang Hùng
Anh có khẩu trang không?
Lê Quang Hùng
Em không muốn bị lộ mặt...
Trần Đăng Dương
//gật đầu nhẹ//
Anh bế Hùng đến tủ đồ cá nhân, lấy ra một chiếc khẩu trang đen và một chiếc kính đen thời trang, trông có vẻ rất đắt tiền. Anh nhẹ nhàng đeo lên cho Hùng, chỉnh lại cho vừa vặn. Xong xuôi, anh lại tiếp tục bế Hùng ra ngoài, bước qua hàng loạt ánh mắt ngạc nhiên của các nhân viên.
Các nhân viên không khỏi trầm trồ, xì xào bàn tán.
NVP
1: Tôi đang thấy cái gì vậy trời!
NVP
1: Trần tổng mà đi bế người khác đó hả?!
NVP
2: Đây có phải Trần tổng lạnh lùng khó gần không vậy?
NVP
6: Phu nhân còn bị xa lánh, chẳng thể hiện tình cảm gì cả.
NVP
5: Vậy mà cái cậu trai đó lại được Trần tổng bế mới hay.
NVP
7: Lại còn ánh mắt dịu dàng nữa chứ!
NVP
12: Nhưng mà cậu ta đẹp quá!
NVP
4: Dáng người còn đẹp hơn cả con gái nữa!
NVP
8: Phải tui là tui còn mê nói chi Trần tổng.
NVP
2: Ghen tị với cậu ấy quá đi!
NVP
1: Nhưng mà tui tò mò về mặt cậu ấy hơn.
NVP
1,2,4,6: Ừm ừm tui cũng nghĩ vậy.
Dương nhẹ nhàng đặt Hùng vào chiếc Rolls-Royce Droptail sang trọng của mình. Anh không quên cẩn thận thắt dây an toàn cho cậu, đóng cửa xe phía cậu rồi mới vòng qua tự mình lên ghế lái. Chiếc xe lăn bánh êm ru, lướt đi trên đường phố.
Dương đưa Hùng tới một nhà hàng sang trọng bậc nhất thành phố. Anh đã đặt trước một phòng riêng để cả hai có không gian thoải mái, tránh sự chú ý. Đến nơi, Dương mở cửa xe định bế Hùng ra như trước, nhưng Hùng có vẻ ngại ngùng không chịu.
Trần Đăng Dương
//chìa tay ra, tay còn lại che phía trên đầu xe//
Lê Quang Hùng
//đặt tay lên tay Dương//
Vào đến phòng riêng, Dương gọi tất cả những món Hùng thích và những món đắt tiền nhất trong thực đơn. Đặc biệt, vì Hùng thích cua, nên các món cua được ưu tiên hàng đầu. Người phục vụ ghi chép cẩn thận, cuối đầu chào rồi nhẹ nhàng rời đi, trả lại không gian riêng tư cho cả hai.
Lê Quang Hùng
//cởi khẩu trang, mắt kính ra//
Lê Quang Hùng
//hoảng nhẹ//
Lê Quang Hùng
Anh Dương... sao anh lại gọi nhiều đến vậy?
Trần Đăng Dương
//cười nhẹ//
Trần Đăng Dương
Anh chỉ muốn bồi bổ cho bảo bối của mình thôi mà.
Trần Đăng Dương
Em gầy quá rồi.
Lê Quang Hùng
//ngượng ngùng//
Lê Quang Hùng
Nhưng... nhưng mà...
Trần Đăng Dương
//nhìn Hùng, ánh mắt dò xét//
Trần Đăng Dương
Hùng à... Anh có nên gọi cho những người khác biết em đã trở về không?
Lê Quang Hùng
//trầm ngâm//
Lê Quang Hùng
Dạ... chắc có lẽ thôi ạ.
Lê Quang Hùng
Vì mai họ cũng biết mà.
Trần Đăng Dương
// bĩu môi, hơi khó chịu//
Trần Đăng Dương
Anh chẳng muốn họ biết chút nào.
Trần Đăng Dương
Họ sẽ giành Hùng của anh mất.
Lê Quang Hùng
// khẽ cười nhẹ//
Lê Quang Hùng
Em đâu phải là của các anh.
Trần Đăng Dương
//sững người, vẻ mặt nghiêm túc//
Anh không nói gì, chỉ đứng dậy, bế Hùng lên rồi ngồi xuống lại ghế, đặt Hùng ngồi đối diện trên đùi mình.
Trần Đăng Dương
//nhìn thẳng vào mắt Hùng, giọng trầm ấm nhưng kiên định//
Trần Đăng Dương
Hùng... Em có yêu bọn anh không?
Lê Quang Hùng
//ánh mắt dao động, cuối mặt xuống//
Thấy biểu hiện đó, Dương biết rằng Hùng vẫn còn yêu bọn anh rất nhiều, chỉ là đang cố kìm nén.
Trần Đăng Dương
//nói nhỏ vào tai//
Trần Đăng Dương
Nếu Hùng muốn... thì Hoài Thương cũng sẽ phải trả lại vị trí phu nhân của tập đoàn LQH cho em.
Trần Đăng Dương
Tất cả đều là của em, Hùng à.
Trần Đăng Dương
Bọn anh rất yêu em.
Lê Quang Hùng
//giật mình, ngước mặt nhìn Dương, đôi mắt sửng sờ//
Trần Đăng Dương
//hôn lên vành tai Hùng//
Trần Đăng Dương
//Từ từ qua trán, mắt, má, môi, cổ//
Trần Đăng Dương
//xoa nắn mông Hùng//
Lê Quang Hùng
//cố gắng đẩy ra//
Lê Quang Hùng
Không được... ưm~
Lê Quang Hùng
Dương... không được...
Trần Đăng Dương
//cắn mạnh xương vai xanh//
Lê Quang Hùng
//nước mắt tuôn rơi//
Nghe tiếng khóc của Hùng, Dương lập tức dừng lại mọi hành động.
Trần Đăng Dương
//ôm chặt, dỗ dành//
Trần Đăng Dương
Xin lỗi em...
Trần Đăng Dương
Anh xin lỗi...
Trần Đăng Dương
Là anh hấp tấp quá...
Anh tự trách bản thân đã quá vội vàng, làm Hùng sợ hãi.
Trần Đăng Dương
//dùng tay nhẹ nhàng lau nước mắt//
Trần Đăng Dương
Hùng... em... có yêu bọn anh không?
Lê Quang Hùng
//gật đầu nhẹ//
Trần Đăng Dương
//vui sướng//
Một cái gật đầu nhỏ xíu, nhưng lại mang theo tất cả sự đồng ý và tình cảm sâu kín nhất của cậu.
Thấy được cái gật đầu ấy, Dương vui lắm. Nỗi vui sướng lan tỏa khắp lòng ngực. Bây giờ anh có thể ở bên cạnh người anh thương nhớ bấy lâu, và người anh thương vẫn còn yêu bọn anh rất nhiều.
Lê Quang Hùng
//dựa vào lòng Dương//
Lê Quang Hùng
//thầm nghĩ//
Lê Quang Hùng
Những người chồng hiện tại của Ngô Hoài Phương luôn có mình ở trong lòng.
Lê Quang Hùng
Mình luôn là sự ưu tiên và hàng đầu trong trái tim và tâm trí của họ.
Lê Quang Hùng
Ngô Hoài Phương... mày sẽ phải trả giá đắt cho tất cả những gì mày đã lấy của tao!
Lê Quang Hùng
Những gì mà mày cùng bà già đó đã gieo cho tao suốt 5 năm địa ngục đó!
CHƯƠNG 3
tg
Sửa một chút nhé, đây là "nghĩ thầm, suy nghĩ".
Sau bữa trưa thịnh soạn tại nhà hàng sang trọng, Dương ngỏ ý muốn đưa Hùng về.
Trần Đăng Dương
Hùng này, anh đưa em về nhé.
Lê Quang Hùng
Nhưng mà... nhà em xa công ty lắm.
Trần Đăng Dương
Xa thì anh phải càng đưa em về.
Trần Đăng Dương
Sao anh để em đi một mình được!
Trần Đăng Dương
Không nhưng nhị gì hết.
Trần Đăng Dương
Em mà nói nhưng nữa anh hôn em đấy.
Lê Quang Hùng
// đỏ mặt, gật nhẹ đầu//
Trần Đăng Dương
//cười, đeo khẩu trang, kính cho em//
Trần Đăng Dương
Mình về thôi.
Trần Đăng Dương
//nắm tay em//
Trên đường đi, hai người trò chuyện không ngớt.
Trần Đăng Dương
Cuộc sống em hiện tại ổn không?
Lê Quang Hùng
Dạ cũng ổn ạ.
Lê Quang Hùng
Còn anh và các anh ấy thì sao?
Lê Quang Hùng
Em thấy mọi người phát triển công ty này lớn thật, chắc cuộc sống tốt lắm ha.
Trần Đăng Dương
Cũng bình thường thôi em.
Trần Đăng Dương
Không em thì đời tụi anh thật vô vị.
Trần Đăng Dương
Nhưng mà giờ thì đã có em rồi.
Trần Đăng Dương
//cười nhẹ, liếc nhìn em//
Trần Đăng Dương
Hạnh phúc của bọn anh đã trở về.
Lê Quang Hùng
//ngại, cuối mặt//
Trần Đăng Dương
//quan sát xung quanh, nhíu mày//
Trần Đăng Dương
"Nhà em ấy đã xa công ty mà còn ở một khu dân cư phức tạp, nhiều tệ nạn."
Trần Đăng Dương
"Tch, ổn của em đây sao Hùng."
Cuối cùng, chiếc Rolls-Royce Droptail sang trọng dừng lại trước một con hẻm nhỏ. Trước mắt Dương là một dãy phòng trọ cũ kỹ, tường tróc sơn, rêu phong bám đầy. Xung quanh phòng trọ của Hùng, vài người đàn ông đang ngồi vắt vẻo trên ghế nhựa, tay cầm điếu thuốc lá, mùi khói thuốc hòa lẫn mùi bia rượu nồng nặc. Ánh mắt họ lướt qua Dương và chiếc xe sang trọng với vẻ không mấy thiện ý.
Trần Đăng Dương
// nhíu mày, khó chịu//
Trần Đăng Dương
Nơi này mà em cũng sống được sao, Hùng?
Lê Quang Hùng
//nhìn phòng trọ, bình thản//
Lê Quang Hùng
Nó đỡ hơn nhiều so với việc phải ở trong hẻm ẩm ướt hay ngủ dưới gầm cầu, anh Dương ạ
Trần Đăng Dương
//tim đau nhói//
Trần Đăng Dương
"Em đã phải trải qua những gì vậy, Hùng."
Đúng lúc đó, từ trong một căn phòng trọ khác, hai vợ chồng trung niên, có vẻ là chủ trọ, bước ra. Khuôn mặt họ khá hung tợn, đi thẳng đến chỗ Hùng.
NVP
Bà chủ trọ:Này cậu kia!
NVP
Bà chủ trọ:Cậu ở đây một tuần rồi đấy, phải cọc tiền ba tháng chứ!
NVP
Bà chủ trọ: Giấy tờ đã ghi rõ rồi!
Lê Quang Hùng
//lùi một bước, sợ sệt//
Lê Quang Hùng
Dạ... cháu... cháu mới được nhận việc... chưa có tiền ạ...
NVP
Bà chủ trọ:Ấy dà, thế thì khó rồi nhỉ?
NVP
Bà chủ trọ: Thôi được, cô chú cũng dễ tính.
NVP
Bà chủ trọ:Chỗ này có hai triệu rưỡi một tháng thôi, nếu cậu chưa có tiền thì trả lãi từ từ cũng được.
NVP
Bà chủ trọ:Chỉ cần thêm 10% thôi là được rồi.
NVP
Ông chủ trọ: Chỉ 10% mỗi tháng thôi, không lẽ không trả được đúng không.
Trần Đăng Dương
//kéo em ra sau lưng//
Trần Đăng Dương
Các người đang ép người quá đáng đấy!
NVP
Ông chủ trọ:Mày là ai mà xen vào chuyện của tụi tao?
Trần Đăng Dương
//hừ lạnh, mắt sắt bén//
Trần Đăng Dương
Các người cũng chẳng cần biết.
Ánh mắt anh sắc lạnh, khiến ông bà chủ có chút chùn bước. Tuy nhiên, nhìn thấy chiếc xe sang trọng và vẻ ngoài của Dương, lòng tham của họ trỗi dậy.
NVP
Bà chủ trọ:Mày ngon thì cứ xen vào đi!
NVP
Bà chủ trọ: //quay qua đám đàn em//
NVP
Bà chủ trọ:Chúng mày còn ngồi đó làm gì?
NVP
Bà chủ trọ:Dạy cho cái thằng ranh con này một bài học đi!
Hóa ra, mấy người đó là "tay chân" của hai ông bà chủ.
Mấy thanh niên kia lập tức đứng dậy, vẻ mặt dữ tợn tiến về phía Dương.
Lê Quang Hùng
//sợ hãi, hai tay bấu chặt cánh tay Dương//
Lê Quang Hùng
Anh Dương... đừng mà...
Lê Quang Hùng
Em trả được mà... không sao đâu...
Dương không bận tâm đến đám người đang lao đến, anh vẫn giữ vẻ mặt lạnh như băng.
Trần Đăng Dương
Các người... chỉ cần tiền thôi chứ gì?
NVP
Bà chủ trọ: //cười khẩy//
NVP
Bà chủ trọ: Đúng rồi! Có tiền thì đưa đây!
Dương rút ví tiền ra, lôi ra một cọc tiền năm trăm nghìn, dày cộm, rồi quăng thẳng vào người hai vợ chồng chủ trọ. Tiền bay tán loạn, rơi vãi khắp mặt đất.
Trần Đăng Dương
Từ giờ trở đi.
Trần Đăng Dương
Lê Quang Hùng sẽ không còn ở cái nơi rách nát này nữa.
Trần Đăng Dương
//nắm tay em dắt đi//
Lê Quang Hùng
//đưa tay ra đằng sau dơ like//
Khi chiếc xe của Dương khuất dạng, ông bà chủ và đám thanh niên kia mới thở phào nhẹ nhõm, xả vai diễn.
NVP
Bà chủ trọ://xoa thái dương//
NVP
Bà chủ trọ:Ở hiền mà đóng vai ác mệt thật đấy!
NVP
Bà chủ trọ: May mà cậu Hùng diễn tốt ghê.
NVP
Ông chủ trọ: //nhặt tiền, xoa xoa//
NVP
Ông chủ trọ:Cậu Hùng nói đúng thật.
NVP
Ông chủ trọ: Diễn tí mà nhiều tiền ghê!
NVP
Ông chủ trọ: Chắc cũng phải ba mươi triệu ấy chứ
NVP
Đám thanh niên: Thật không ngờ đóng vai côn đồ lại được nhiều tiền thế này!
NVP
2: //gãi gãi cánh tay//
NVP
2:Trời ạ, cái hình xăm giả này ngứa quá đi mất!
NVP
Ông chủ trọ: Thôi thôi, vào trong mà xóa sạch mấy cái hình xăm giả đi.
NVP
Ông chủ trọ:Rồi vào đây cô chú chia tiền cho.
Cả bọn vui vẻ chạy ùa vào trong phòng trọ.
Trên xe, Dương vẫn thấy Hùng còn co rúm người lại, vẻ mặt vẫn còn chút lo lắng, sợ hãi.
Trần Đăng Dương
//xoa đầu em//
Trần Đăng Dương
Hùng đừng sợ nữa.
Trần Đăng Dương
Mọi chuyện cứ để anh lo cho em.
Trần Đăng Dương
Anh sẽ không để em phải sống khổ sở thêm một giây nào nữa.
Lê Quang Hùng
//thở dài, nhỏ giọng//
Lê Quang Hùng
Nhưng... đồ đạc của em vẫn còn ở đó...
Trần Đăng Dương
//khẽ cười//
Trần Đăng Dương
Mấy thứ đó có đáng gì đâu.
Lê Quang Hùng
Nhưng mà... tốn tiền lắm... em không có nhiều tiền...
Lê Quang Hùng
//mắt cụp xuống//
Trần Đăng Dương
Tiền của anh cũng là của Hùng.
Trần Đăng Dương
Em cứ thoải mái mà tiêu đi.
Trần Đăng Dương
Bọn anh kiếm tiền là để Hùng tiêu mà.
Trần Đăng Dương
Đừng nhưng mà nữa bé con.
Trần Đăng Dương
Em không có quyền từ chối những thứ bọn anh cho em.
Trần Đăng Dương
Vì ngay từ đầu nó là của em.
Lê Quang Hùng
//ngại, quay mặt nhìn ra cửa//
Trần Đăng Dương
// nhìn em, cười nhẹ//
Lê Quang Hùng
"Thì ngay từ đầu nó là của em mà."
Lê Quang Hùng
"Nhưng mà vẫn chưa đủ."
Lê Quang Hùng
"Còn nhiều thứ em phải lấy lại, từng thứ một, không sót một cái."
Dương đưa Hùng đến một trung tâm mua sắm lớn nhất thành phố. Anh mua sắm không chút do dự, gần như mua hết tất cả những thứ Hùng cần: quần áo, giày dép, phụ kiện, đồ dùng cá nhân... Thậm chí, những món đồ Hùng chỉ vô tình chạm vào, hay nhìn lâu một chút, cũng đều được Dương cho người gói lại. Đặc biệt, tất cả những thứ có hình gấu trúc, dù là quần áo, móc khóa, hay vật trang trí, đều được anh mua hết, vì anh nhớ Hùng rất thích gấu trúc.
Lê Quang Hùng
//say sưa lựa đồ//
Trần Đăng Dương
//nhìn em, lấy điện thoại ra nhắn tin//
Trần Đăng Dương
💬:Tối nay sẽ có bất ngờ ở nhà chung của chúng ta.
Nguyễn Thái Sơn
💬: Bất ngờ gì?
Nguyễn Quang Anh
💬: Sao lại ở nhà chung?
Đặng Trần Nhậm
💬: Bày trò gì nữa à?
Đặng Thành An
💬: Ủa alo nói rõ hơn đi chứ!
Hoàng Đức Duy
💬: Anh Dương đang ở đâu?
Trần Minh Hiếu
💬: Thằng này đâu mất tiêu rồi?
Đặng Thành An
💬:@Bongkho hiện hồn lên đây ông kia!
Nguyễn Thái Sơn
💬: Thằng này chảnh, seen không rep.
Hoàng Đức Duy
💬: Làm vậy nó không có hip hop đâu anh Dương.
Trần Đăng Dương
//nhìn nhóm chat//
Trần Đăng Dương
"Thua con vịt mỗi cái lông."
Trần Đăng Dương
//cất điện thoại, nhìn qua Hùng//
Trần Đăng Dương
"Em ấy vẫn tỉ mỉ lựa chọn như ngày nào."
Lê Quang Hùng
//cầm hai bộ lên//
Lê Quang Hùng
Bộ này với bộ này cái nào đẹp hơn.
Trần Đăng Dương
Em mặc gì cũng đẹp.
Trần Đăng Dương
Nên lấy hết đi.
Lê Quang Hùng
Không được đâu.
Lê Quang Hùng
Hay em đi thử đồ nha!
Trần Đăng Dương
Ừm, bé đi đi.
Lê Quang Hùng
//đi thử đồ//
Hùng thử hết hai bộ, bộ nào cũng đẹp đã thế còn được người đẹp mặc càng đẹp hơn. Mỗi bộ đều mang cho cậu một vẻ đẹp riêng nhưng điểm chung là tôn dáng người của cậu.
NVP
nhân viên 1: Trời ơi sao mà đẹp trai thế này!
NVP
nhân viên 2: Tao muốn thi đẻ với Âu Cơ quá!
NVP
nhân viên 3: chụp lẹ đi mấy bà nội, chụp lẹ không ảnh đi về!
NVP
nhân viên 1,2: Đang chụp nè má!
Lê Quang Hùng
//nhìn mấy chị nhân viên, cười//
Lê Quang Hùng
Các chị đừng đăng nhé.
Lê Quang Hùng
//nháy mắt//
NVP
nhân viên 1,2,3: // trúng tiến sét ái tình//
NVP
nhân viên 1: Á! đã quá bây ơi!
NVP
nhân viên 3: Chồng ơi con khóc!
NVP
Nhân viên 2: Xê ra! Chồng của chụy!
Trần Đăng Dương
//mặt chù ụ//
Trần Đăng Dương
"Chắc tôi trói em lại quá."
Dương thấy vậy thì không vui vẻ chút nào. Anh nhanh chóng gọi nhân viên, chốt tất cả những bộ đồ Hùng đã chọn và cả những bộ Hùng chỉ chạm vào.
Trần Đăng Dương
//nhìn thấy một bộ đồ sexy//
Trần Đăng Dương
"Chắc nên mua vài bộ thủ sẵn."
Trần Đăng Dương
//đi lại lấy vài bộ size em, lén lúc thanh toán//
Trần Đăng Dương
"Hạ hạ, bữa nào rũ em chơi cùng."
Download MangaToon APP on App Store and Google Play