Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

[Yoshiki X Hikaru | YoshiKaru] Người Pha Ánh Sáng

Cửa tiệm nơi con hẻm quên giờ

công thức: Yoshiki top x Hikaru bot (Đen x Trắng)
chú thích: //ABC//: suy nghĩ. *ABC*: hành động. “ABC”: tin nhắn, chữ viết, dòng chữ hoặc là lời nói trong quá khứ. ‘ABC’: nhấn mạnh.
Bộ truyện này cốt truyện sẽ khác hoàn toàn tác phẩm gốc ‘Mùa Hè Hikaru Chết’ và sẽ không bao gồm các nhân vật, các tình tiết khác trong tác phẩm gốc.
LƯU Ý: - Sẽ có oc (các nhân vật tui tự tạo và thêm vào). - Đôi khi sẽ ooc, không giống hoàn toàn trong tác phẩm gốc 100%. - Sở thích của Yoshiki và Hikaru trong truyện này sẽ khác trong tác phẩm gốc. - Cấm đục thuyền.
Cảm ơn mọi người đã quan tâm, chúc mọi người ngày lành và đọc truyện vui nhé!
Sự ủng hộ của mọi người là niềm hạnh phúc của tui.
.
Tokyo vào tháng Sáu không quá lạnh, cũng chẳng thật sự nóng, nhưng cái oi ẩm len lỏi trong từng nhịp thở khiến bước chân Yoshiki trở nên chậm chạp hơn thường ngày.
Một ngày họp liên miên, ba cuộc điện thoại bất thành với cổ đông Singapore, và cuối cùng là một lời chỉ trích nặng nề từ ban giám đốc khiến anh thấy mình giống như đang kéo lê một cái xác.
Anh không định rẽ vào con hẻm ấy. Thật sự là không. Nhưng khi đèn đỏ ở ngã tư vừa chuyển sang xanh, đôi chân anh như có chủ ý riêng, mang anh rẽ trái, rồi đi sâu vào một lối nhỏ nơi ánh đèn đường bị vòm cây che khuất.
Và anh thấy nó - một cửa tiệm cà phê nhỏ, bảng hiệu gỗ sơn đã phai màu, chỉ còn đọc được lờ mờ dòng chữ: ‘Licht Kaffee’.
Một nơi… cũ kỹ, im lặng, và không có gì gọi là nổi bật.
Yoshiki nhìn đồng hồ. Sáu giờ rưỡi tối. Anh còn hai cuộc gọi Zoom đang chờ.
Nhưng cuối cùng anh lại đẩy cửa bước vào.
Tiếng chuông gió ngân khẽ.
Không gian bên trong như một thế giới khác. Ánh đèn vàng dịu nhẹ hắt lên những kệ gỗ xếp đầy sách, vài bức ảnh phim chụp phong cảnh, và một quầy pha chế nhỏ nằm khiêm tốn ở góc trái.
Sau quầy là một chàng trai trẻ đang lau tách. Khoảnh khắc nhìn thấy Yoshiki, cậu ấy ngẩng đầu, mỉm cười.
Indou Hikaru
Indou Hikaru
Chào anh.
Giọng cậu trầm và mềm, như mùi cà phê vừa mới pha.
Indou Hikaru
Indou Hikaru
Anh ngồi đâu cũng được. Em sẽ đến ngay.
Yoshiki ngồi xuống chiếc ghế cạnh cửa sổ. Qua lớp kính hơi mờ, anh thấy hàng cây đang rung nhẹ. Tiếng nhạc jazz nhẹ nhàng vang lên từ chiếc loa cũ.
Mọi thứ dịu dàng đến mức khiến anh thấy như mình vừa rơi khỏi guồng quay Tokyo.
Indou Hikaru
Indou Hikaru
Anh muốn uống gì?
Giọng người phục vụ vang lên gần bên. Cậu ấy đứng đó, không cầm menu, chỉ nhìn anh với ánh mắt sáng và bình tĩnh.
Yoshiki ngẩng lên, hơi bất ngờ bởi khoảng cách gần.
Tsujinaka Yoshiki
Tsujinaka Yoshiki
Cho tôi espresso.
Indou Hikaru
Indou Hikaru
Vâng. *mỉm cười*
Indou Hikaru
Indou Hikaru
Em pha hơi đậm một chút. Mong anh không phiền.
Anh gật đầu, không nói thêm gì.
Nhưng khi người ấy quay lưng đi, Yoshiki mới nhận ra cậu ta không giống những barista trong các chuỗi cà phê anh từng vào.
Không có đồng phục. Không cười kiểu lịch sự. Cậu ta như thật sự sống ở đây, hòa vào nơi này.
Khoảng năm phút sau, một ly espresso được đặt trước mặt anh.
Không kèm đường, không kèm nước lọc. Chỉ một ly gốm nâu trơn, hơi nóng vẫn còn tỏa nhẹ.
Indou Hikaru
Indou Hikaru
Cẩn thận nóng, anh nhé.
Cậu nói, rồi lui về quầy. Không thêm một lời giới thiệu nào.
Yoshiki đưa ly lên môi. Đậm. Đắng. Nhưng… không gắt.
Có một chút vị chua nhẹ, như vỏ chanh chín, và sau đó là dư vị ngọt thoáng qua nơi đầu lưỡi.
Lạ lùng thay, nó làm anh tỉnh táo hơn mọi cuộc họp trong tháng này cộng lại.
Anh uống hết ly trong im lặng.
Khi đứng dậy định rời đi, cậu thanh niên đã đứng đó từ lúc nào, cúi đầu nhẹ.
Indou Hikaru
Indou Hikaru
Cảm ơn anh đã ghé.
Tsujinaka Yoshiki
Tsujinaka Yoshiki
Ừm… Em là chủ quán à?
Yoshiki hỏi, chỉ tay ra ngoài.
Tsujinaka Yoshiki
Tsujinaka Yoshiki
Tôi thấy bảng hiệu cũ lắm rồi.
Indou Hikaru
Indou Hikaru
Vâng. Em mở chỗ này hai năm rồi.
Cậu ấy đáp, nụ cười vẫn giữ nguyên.
Indou Hikaru
Indou Hikaru
Tên em là Hikaru.
Yoshiki gật đầu, không giới thiệu tên mình.
Nhưng trong một khoảnh khắc rất ngắn, ánh mắt hai người giao nhau.
Và anh thấy trong mắt Hikaru có một điều gì đó không giống người trẻ - một sự trầm tĩnh, như thể cậu ấy đã sống qua rất nhiều mất mát.
Yoshiki hỏi khi tay đã đặt lên tay nắm cửa.
Tsujinaka Yoshiki
Tsujinaka Yoshiki
Ngày mai mở cửa lúc mấy giờ?
Indou Hikaru
Indou Hikaru
Tám giờ sáng.
Hikaru đáp, hơi nghiêng đầu.
Indou Hikaru
Indou Hikaru
Anh sẽ quay lại à?
Tsujinaka Yoshiki
Tsujinaka Yoshiki
Tôi chưa biết.
Yoshiki nói, rồi bước ra ngoài.
Nhưng đêm đó, khi ngồi trước màn hình máy tính với hàng tá email chưa trả lời, Yoshiki lại nhớ đến ly espresso ấy. Và cả ánh mắt của người thanh niên sau quầy.
Ngày hôm sau, anh đến thật.
Và ngày hôm sau nữa.
Lần thứ ba anh quay lại, Hikaru hỏi:
Indou Hikaru
Indou Hikaru
Cà phê đen nữa à, anh?
Tsujinaka Yoshiki
Tsujinaka Yoshiki
Ừ.
Yoshiki gật đầu, ngồi vào chỗ cũ.
Indou Hikaru
Indou Hikaru
Anh có vẻ mệt.
Hikaru nói sau khi đặt ly xuống.
Indou Hikaru
Indou Hikaru
Cà phê hôm nay em pha nhẹ hơn một chút. Có thêm chút quế.
Tsujinaka Yoshiki
Tsujinaka Yoshiki
*nhướn mày* Em cho quế vào espresso?
Indou Hikaru
Indou Hikaru
Không hẳn. Em pha kiểu đặc biệt. *cười*
Indou Hikaru
Indou Hikaru
Nếu không hợp, em làm ly khác.
Yoshiki thử ngụm đầu tiên. Quả nhiên khác. Mùi quế ấm làm vị đắng bớt gắt.
Có chút gì đó khiến anh liên tưởng đến mùa đông cũ - một điều mà từ lâu anh đã quên.
Tsujinaka Yoshiki
Tsujinaka Yoshiki
Không tệ.
Indou Hikaru
Indou Hikaru
Cảm ơn anh.
Thế là thành thói quen. Sau giờ làm, Yoshiki ghé Licht Kaffee, không cần gọi món.
Hikaru luôn có sẵn một ly cà phê cho anh - mỗi ngày là một vị khác nhau.
Có hôm là caramel muối, hôm thì vanilla lạnh, có khi là cold brew đựng trong bình thủy tinh kèm một lát cam nhỏ.
Chẳng món nào quá cầu kỳ, nhưng có sự để tâm.
Và Yoshiki… bắt đầu kể chuyện.
Không phải những điều công việc. Mà là mẩu ký ức thời nhỏ, chuyện cha mẹ ly hôn năm anh mười lăm tuổi, hay lần anh từng đứng ngẩn người suốt một tiếng trong ga Shibuya chỉ vì không biết nên rẽ trái hay phải.
Hikaru không ngắt lời. Không chen vào. Chỉ lắng nghe, gật nhẹ, và thỉnh thoảng thở dài rất khẽ.
Có lần, Yoshiki hỏi:
Tsujinaka Yoshiki
Tsujinaka Yoshiki
Tại sao em mở tiệm cà phê ở giữa Tokyo, mà lại chọn cái ngõ hẹp thế này?
Hikaru trả lời, mắt nhìn ra cửa sổ:
Indou Hikaru
Indou Hikaru
Vì em không giỏi sống giữa đám đông, anh à. Em chỉ muốn ai đi lạc mới tìm thấy mình.
Tối hôm ấy, khi rời khỏi Licht Kaffee, Yoshiki chợt nhận ra trời bắt đầu mưa. Không lớn. Chỉ là vài giọt lặng lẽ.
Nhưng trong ngực anh, có một điều gì đó bắt đầu lay động.
Không phải vị cà phê. Không phải ánh đèn. Mà là một câu nói.
Indou Hikaru
Indou Hikaru
“Em chỉ muốn ai đi lạc mới tìm thấy mình.”
Anh lẩm nhẩm lại trong đầu.
Rồi bất giác bật cười.
Hóa ra… chính mình là người đi lạc.
Và có lẽ, cuối cùng, anh đã tìm thấy một nơi để dừng chân.

Em có thói quen nhìn trời mưa không?

.
Buổi sáng Tokyo mờ mịt sương. Trời không mưa, nhưng cũng chẳng nắng.
Yoshiki ngồi trong phòng họp tầng 20, nghe tiếng bấm bút liên tục của trợ lý bên cạnh, trong khi biểu đồ dòng tiền hiện lên liên tục trên màn hình.
Mọi người đang tranh luận. Về tăng trưởng. Về chiến lược. Về việc anh cần bay sang Fukuoka đầu tuần tới để thương lượng lại với một đối tác cũ.
Anh nghe. Nhưng đầu óc cứ trôi về nơi khác.
Cụ thể hơn là: một ly cappuccino có rắc bột cacao mỏng, bọt sữa vừa đủ, đặt lên bàn gỗ trong một quán cà phê nằm lọt thỏm trong con hẻm vắng.
Hôm qua Hikaru nói rằng hôm nay quán mở trễ vì có việc riêng.
Yoshiki nhớ rõ câu đó. Nhưng không hiểu sao, ngay giữa cuộc họp, anh lại thấy lòng bồn chồn.
Có thể… là vì dạo này anh ngủ ngon hơn sau khi ghé quán. Hoặc là do hôm qua, lần đầu tiên Hikaru hỏi ngược lại:
Indou Hikaru
Indou Hikaru
“Còn anh thì sao? Trước khi thành giám đốc, anh từng muốn làm gì?”
Trưa hôm đó, Yoshiki rời văn phòng sớm hơn bình thường.
Anh đến con hẻm quen thuộc, tay vẫn cầm điện thoại định bụng trả lời email khi đứng chờ ngoài quán. Nhưng Licht Kaffee đã mở cửa.
Khung cửa vẫn khẽ khàng như mọi lần, nhưng lần này không có tiếng nhạc. Không có mùi cà phê.
Chỉ có Hikaru đang ngồi trên bậc thềm trước cửa, tay ôm một cái chăn mỏng, mắt nhắm nghiền.
Yoshiki thoáng khựng lại.
Anh hỏi, bước đến gần.
Tsujinaka Yoshiki
Tsujinaka Yoshiki
Em mệt à?
Hikaru mở mắt, ngẩng lên chậm rãi. Gương mặt cậu không nhợt nhạt, nhưng đôi mắt có vẻ thiếu ngủ.
Indou Hikaru
Indou Hikaru
Em chỉ hơi đau đầu thôi. Xin lỗi vì không vào đón anh.
Tsujinaka Yoshiki
Tsujinaka Yoshiki
Không cần đón.
Tsujinaka Yoshiki
Tsujinaka Yoshiki
*cau mày* Nhưng em không nên ngồi ngoài gió thế này.
Hikaru cười nhẹ, như để trấn an.
Indou Hikaru
Indou Hikaru
Em quen rồi. Ngồi đây dễ thở hơn.
Yoshiki nhìn quanh. Trời vẫn không mưa, nhưng mây đen đã lặng lẽ kéo qua những nóc nhà cao tầng.
Anh thở ra, không nói thêm. Bước vào quán, rồi quay lại với hai ly nước ấm - một cho cậu, một cho mình.
Tsujinaka Yoshiki
Tsujinaka Yoshiki
Không cần pha cà phê hôm nay đâu.
Anh đặt ly xuống cạnh Hikaru.
Tsujinaka Yoshiki
Tsujinaka Yoshiki
Chỉ ngồi một lát thôi.
Hikaru có vẻ hơi bất ngờ. Nhưng cậu không hỏi vì sao. Chỉ khẽ gật đầu và nhích sang bên, để Yoshiki có chỗ ngồi cạnh.
Khoảng lặng kéo dài. Không khó chịu. Không gượng gạo.
Chỉ là… yên.
Yoshiki nhìn bàn tay Hikaru đang ôm chăn. Dài, gầy, các khớp ngón nổi nhẹ.
Bàn tay của người pha cà phê nhiều năm, cũng có thể là bàn tay từng run lên vì một chuyện cũ nào đó mà anh chưa biết.
Tsujinaka Yoshiki
Tsujinaka Yoshiki
Trước đây em làm nghề gì?
Anh đột ngột hỏi, mắt vẫn nhìn ra ngoài đường.
Hikaru im lặng một chút. Rồi chậm rãi trả lời:
Indou Hikaru
Indou Hikaru
Em từng học y.
Yoshiki quay sang, hơi bất ngờ.
Tsujinaka Yoshiki
Tsujinaka Yoshiki
Bác sĩ?
Indou Hikaru
Indou Hikaru
Chưa kịp thành. *cười nhạt*
Indou Hikaru
Indou Hikaru
Em bỏ giữa chừng.
Tsujinaka Yoshiki
Tsujinaka Yoshiki
Vì sao?
Cậu không trả lời ngay. Chỉ mím môi, ánh nhìn chùng xuống.
Indou Hikaru
Indou Hikaru
Vì em không cứu được người em thương nhất.
Lời đó rơi ra, nhẹ như hơi thở. Nhưng trong khoảnh khắc ấy, Yoshiki cảm giác không khí trước mặt mình lặng hẳn đi.
Hikaru tiếp tục, rất chậm:
Indou Hikaru
Indou Hikaru
Mẹ em. Bị tai nạn xe. Lúc đó em đang thực tập tại một bệnh viện khác. Em không đến kịp. Cũng chẳng ai kịp làm gì.
Yoshiki siết nhẹ ly nước trong tay. Có một cảm giác gì đó không phải là thương hại, mà là… gần gũi.
Vì anh cũng đã từng bất lực. Trước sự mất mát. Trước điều không thể làm lại.
Tsujinaka Yoshiki
Tsujinaka Yoshiki
Tôi xin lỗi…
Indou Hikaru
Indou Hikaru
Không cần.
Hikaru nghiêng đầu, mỉm cười.
Indou Hikaru
Indou Hikaru
Em đã học cách pha cà phê từ sau đó. Không để cứu ai. Chỉ để giữ bản thân mình không trôi đi đâu mất.
Yoshiki nhìn cậu rất lâu. Không phải vì lời kể đó, mà vì cái cách Hikaru có thể cười dịu dàng khi nhắc về một điều tan nát.
Một người như thế… sống thế nào suốt hai năm trong quán nhỏ này?
Trời bắt đầu mưa khi đồng hồ chỉ ba giờ chiều.
Hạt mưa đầu tiên chạm xuống vỉa hè như một tiếng gõ nhẹ vào lòng bàn tay.
Rồi dần dày hơn, đều hơn. Không cuồng loạn.
Chỉ là một trận mưa đột ngột của mùa hè, nơi thành phố không kịp bật dù.
Tsujinaka Yoshiki
Tsujinaka Yoshiki
Em có thói quen nhìn trời mưa không?
Yoshiki hỏi, mắt vẫn hướng ra ngoài.
Indou Hikaru
Indou Hikaru
Có chứ.
Indou Hikaru
Indou Hikaru
Em hay nghĩ… nếu trời không mưa, chắc người ta sẽ không bao giờ dừng lại giữa đường.
Indou Hikaru
Indou Hikaru
Không trú, không ngước lên. Không nhớ ra rằng mình đang sống.
Yoshiki bất giác cười. Một nụ cười nhỏ, không thành tiếng.
Tsujinaka Yoshiki
Tsujinaka Yoshiki
Câu nói của em, đôi khi nghe như triết lý của mấy ông già bảy mươi.
Indou Hikaru
Indou Hikaru
Còn anh thì như người sắp viết hồi ký.
Hikaru đáp ngay, nghiêng đầu trêu.
Indou Hikaru
Indou Hikaru
Ngồi đây, im lặng, nhìn mưa và cà phê nguội.
Tsujinaka Yoshiki
Tsujinaka Yoshiki
Tôi vẫn chưa già.
Yoshiki cãi nhẹ.
Tsujinaka Yoshiki
Tsujinaka Yoshiki
Chỉ là… tôi quên cách sống chậm từ lâu.
Hikaru quay mặt đi, nhưng ánh mắt vẫn phản chiếu một điều gì đó rất yên. Một kiểu cảm thông không cần nói ra.
Chiều hôm đó, Yoshiki không quay lại công ty.
Anh ngồi đến khi mưa tạnh, và Hikaru ngủ thiếp đi trong quầy sau, với cái chăn mỏng cuộn ngang người.
Anh đặt ly nước mới cạnh cậu, kéo rèm cửa lại để ánh nắng chiều không rọi vào mắt, rồi lặng lẽ rời khỏi tiệm.
Trên đường về, lần đầu tiên sau nhiều năm, Yoshiki bỏ tai nghe ra khỏi tai, không nghe podcast, không bật nhạc.
Chỉ là tiếng xe, tiếng người, và tiếng mưa còn đọng lại đâu đó trên mái hiên.

Ly cà phê sai vị và ngày không thể quay lại

.
Sáng thứ Sáu, Tokyo hiếm khi dịu như hôm nay. Trời trong, nắng vừa đủ vàng, và gió mát. Nhưng Yoshiki thì không dịu chút nào.
Anh bước vào Licht Kaffee sớm hơn thường lệ, cởi áo vest để lộ chiếc sơ mi trắng xắn tay.
Ánh nhìn anh như thường, đi thẳng đến quầy, không cần hỏi han.
Hikaru vừa thấy anh đã bật cười, tay vẫn đang cầm bình đong sữa.
Indou Hikaru
Indou Hikaru
Anh đến sớm hơn mọi ngày.
Tsujinaka Yoshiki
Tsujinaka Yoshiki
Công ty đổi lịch họp. Muốn tranh thủ cà phê tử tế trước khi bị giết bằng bảng Excel.
Yoshiki ngồi xuống ghế gỗ quen thuộc, nới nhẹ cà vạt.
Tsujinaka Yoshiki
Tsujinaka Yoshiki
Làm gì đó tỉnh lên một chút.
Hikaru gật đầu, quay người lại quầy.
Khoảng năm phút sau, cậu mang ra một ly latte art hình con mèo, bọt sữa mịn, thơm dịu mùi vanilla. Đặt xuống bàn, cậu nở nụ cười ấm áp như mọi khi.
Indou Hikaru
Indou Hikaru
Của anh đây.
Yoshiki nhíu mày nhìn ly.
Tsujinaka Yoshiki
Tsujinaka Yoshiki
…Cái này không phải espresso.
Indou Hikaru
Indou Hikaru
Không phải.
Hikaru vẫn cười.
Indou Hikaru
Indou Hikaru
Sáng nay em pha nhẹ cho anh một chút. Latte vanilla. Em nghĩ hôm nay anh cần đường hơn là caffeine.
Yoshiki im một nhịp.
Tsujinaka Yoshiki
Tsujinaka Yoshiki
Nhưng tôi gọi espresso mà.
Indou Hikaru
Indou Hikaru
Anh chưa nói gì cả.
Hikaru nghiêng đầu, có chút nghịch ngợm trong giọng.
Indou Hikaru
Indou Hikaru
Anh chỉ bảo ‘làm gì đó tỉnh lên’. Em chọn cách dịu trước, gắt sau.
Tsujinaka Yoshiki
Tsujinaka Yoshiki
Tỉnh bằng vanilla?
Yoshiki nhướn mày, nhìn ly cà phê như thể đó là một sinh vật ngoài hành tinh.
Indou Hikaru
Indou Hikaru
Anh thử đi đã.
Hikaru chống tay lên quầy, cằm đặt lên mu bàn tay.
Indou Hikaru
Indou Hikaru
Biết đâu anh sẽ thích?
Yoshiki ngồi yên thêm ba giây nữa, rồi thở ra một tiếng dài, như thể vừa đầu hàng trước một trận đấu không tuyên bố.
Anh đưa ly lên môi.
Ngụm đầu tiên - mềm, mượt, thơm nhẹ mùi sữa. Đúng là ngọt. Đúng là dễ chịu.
Tsujinaka Yoshiki
Tsujinaka Yoshiki
…Giống sữa hơn là cà phê.
Indou Hikaru
Indou Hikaru
Nhưng ngon đúng không? *chớp mắt*
Tsujinaka Yoshiki
Tsujinaka Yoshiki
Tôi không đến đây để uống cái thứ ngọt lịm này vào sáng sớm.
Yoshiki để ly xuống, môi nhếch khẽ.
Tsujinaka Yoshiki
Tsujinaka Yoshiki
Em định huấn luyện vị giác tôi thành học sinh tiểu học à?
Indou Hikaru
Indou Hikaru
Có sao đâu. Học sinh tiểu học vui vẻ mà.
Hikaru cười, rất bình thản.
Indou Hikaru
Indou Hikaru
Anh uống espresso mãi rồi, thay đổi một chút cũng tốt cho tim mạch.
Tsujinaka Yoshiki
Tsujinaka Yoshiki
Đây là cà phê của tôi, không phải chế độ dinh dưỡng do em đề ra.
Indou Hikaru
Indou Hikaru
Nhưng em là người pha.
Hikaru đáp, mắt ánh lên tinh nghịch.
Indou Hikaru
Indou Hikaru
Người pha chế có quyền sáng tạo.
Tsujinaka Yoshiki
Tsujinaka Yoshiki
Người trả tiền có quyền từ chối.
Họ im một chút. Rồi cả hai bật cười.
Hikaru đứng dậy, đưa tay ra đón lại ly.
Indou Hikaru
Indou Hikaru
Vậy để em pha espresso đúng vị cho anh. Một ly, không đường, không sữa, đậm như ngày đầu.
Yoshiki gật đầu, rồi như nhớ ra gì đó, nói thêm:
Tsujinaka Yoshiki
Tsujinaka Yoshiki
Nhưng giữ lại hình con mèo. Trông cũng không tệ.
Indou Hikaru
Indou Hikaru
*nhướn mày* Thật không? Anh bắt đầu có gu dễ thương từ khi nào vậy?
Tsujinaka Yoshiki
Tsujinaka Yoshiki
Không phải gu.
Yoshiki đáp, mắt vẫn dán vào màn hình điện thoại.
Tsujinaka Yoshiki
Tsujinaka Yoshiki
Chỉ là… có vẻ hợp với em.
Hikaru đứng yên một chút, rồi bật cười khẽ.
Indou Hikaru
Indou Hikaru
Em mà là mèo thì chắc là mèo gãi anh mỗi sáng.
Yoshiki không trả lời. Nhưng anh có cảm giác rằng buổi sáng hôm đó… bỗng nhẹ đi một chút. Như vị vanilla còn vương trong miệng.
Chiều Chủ Nhật.
Yoshiki ngồi trong phòng làm việc tại nhà, nhìn màn hình mà không thấy chữ.
Anh vừa nhận được thông báo: phải bay đi Osaka ba ngày.
Lịch họp dày đặc. Không thể ghé Licht Kaffee như thường lệ.
Tsujinaka Yoshiki
Tsujinaka Yoshiki
Chỉ ba ngày thôi.
Anh nói thành tiếng với chính mình.
Tsujinaka Yoshiki
Tsujinaka Yoshiki
Chẳng có gì đặc biệt.
Nhưng cái cảm giác thiếu một phần gì đó trong ngày khiến anh không yên.
Đã thành thói quen rồi - đúng 5 giờ chiều, anh bước vào quán, Hikaru nhìn thấy và gật đầu nhẹ, như thể ngày nào cũng vậy, như thể thế giới luôn chờ anh quay lại một chỗ.
Mỗi ngày một ly khác nhau.
Mỗi ngày một mùi khác nhau.
Và một người không hỏi anh về công ty, không hỏi vì sao mặt anh nhăn, chỉ im lặng đưa ly cà phê và đôi khi là một câu đùa không đầu không cuối.
Giờ nghĩ lại, anh đã chẳng kịp nói gì trước khi rời khỏi Tokyo.
Không có tin nhắn. Không lời hẹn.
Chỉ là… anh biến mất.
Sáng thứ Hai ở Osaka. Lịch họp bắt đầu từ tám giờ. Nhưng lúc bảy rưỡi, Yoshiki vẫn đang đứng trước máy pha cà phê của khách sạn. Anh chọn espresso.
Uống thử.
Không dở. Nhưng… không phải vị của Licht Kaffee.
Không phải vị của Hikaru.
Không có lớp bọt sữa mềm như mây. Không có lát chanh nhỏ trong cold brew. Không có hình mèo vô duyên cười trên mặt ly.
Yoshiki đặt ly xuống bàn, thở dài.
Tối hôm đó, lần đầu tiên anh mở khung chat trên điện thoại.
Anh không lưu số Hikaru. Nhưng Hikaru từng nhắn:
“Gửi anh hóa đơn cà phê tuần trước” từ máy tính quán vẫn còn lưu trên ứng dụng.
Anh gõ một dòng:
Tsujinaka Yoshiki
Tsujinaka Yoshiki
“Tôi đang ở Osaka. Ba ngày nữa mới về. Nếu quán có món gì mới, nhớ để phần cho tôi.”
Anh xóa dòng đó.
Viết lại:
Tsujinaka Yoshiki
Tsujinaka Yoshiki
“Em có bán cà phê gói đem đi không?”
Lại xoá.
Cuối cùng, anh chỉ gửi một câu:
Tsujinaka Yoshiki
Tsujinaka Yoshiki
“Trời Osaka hôm nay mưa giống hôm em nói.”
Tin nhắn được gửi đi. Không thấy ‘đã xem’.
Yoshiki đặt điện thoại úp xuống, dựa lưng vào giường khách sạn. Anh nhắm mắt. Trong đầu hiện ra hình ảnh Hikaru cúi người, đặt ly lên bàn, rồi cười:
Indou Hikaru
Indou Hikaru
“Em pha hơi đậm một chút. Mong anh không phiền.”
Cuối buổi sáng thứ Ba, một tin nhắn đến:
Indou Hikaru
Indou Hikaru
“Trời Tokyo cũng mưa, anh ạ. Em pha thử latte vị hoa oải hương hôm nay. Không có anh thử nên hơi buồn.”
Yoshiki nhìn dòng chữ. Tim anh chậm đi nửa nhịp.
Anh gõ lại:
Tsujinaka Yoshiki
Tsujinaka Yoshiki
“Để tôi về thử.”
Và lần này, anh không xóa.

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play