[Tokyo Revengers] Tội Ác Nằm Sau Ánh Mắt
Chương 1
[Cảnh sát đã bắt giữ một người đàn ông khoảng 40 tuổi vì tội bắt cóc và giam cầm một trẻ em.]
[Đáng kinh ngạc là cô bé đã bị giam tại một nhà kho đổ nát trong vòng 12 năm.]
[Cảnh sát đã giam giữ ông S vì tội bắt cóc, giam cầm và vi phạm luật lao động.]
Rất nhiều, rất nhiều bản tin liên quan đến vụ việc được đưa lên truyền thông.
Những phóng viên ồ ạt lao đến khi cảnh sát áp giải người đàn ông ấy lên xe, họ chỉ mong có được một tin sốt dẻo, càng giật gân thì càng tốt.
Nvp
1: Thủ phạm có quen biết nạn nhân trước khi bắt cóc không ?
Nvp
Bảo vệ: Xin hãy tránh đường giúp !
Nvp
2: Người báo cáo ban đầu là ai ?
Nvp
Bảo vệ: Xin hãy lùi lại !
[Cô bé M bị khiếm thính và khiếm ngôn, có nghi ngờ rằng kẻ gây án đã biết điều này từ trước và lên kế hoạch phạm tội dựa vào đó.]
[Vào thời điểm cảnh sát phá khoá giải cứu, nơi giam giữ cô bé là một nhà kho được chất rất nhiều sách.]
Iruwashi Kaito
📞: Đội trưởng…
Iruwashi Kaito
📞: Chúng tôi tìm được cô bé rồi !
[Dựa trên thương tích đáng kể trên người cô bé, người ta tin rằng cô đã bị ngược đãi trong một thời gian dài.]
[M đã được chuyển đến bệnh viện và hiện đang nghỉ ngơi…]
[Sau đây là bản tin tiếp theo…]
Nvp
Nhân viên: Tôi đã nói là phóng viên không được vào đây rồi mà !
Nvp
5: Chúng tôi đến đây vì cũng bị thương mà !
Nvp
Y tá: Hirasaka Mie, 18 tuổi.
Nvp
Y tá: Bị mất cân bằng dinh dưỡng và viêm nhiễm ở các vết thương ngoài da…
Nvp
Bác sĩ: “Đúng là một đứa trẻ xinh xắn..”
Nvp
Bác sĩ: “Bị ép giam giữ và làm việc tận 12 năm sao ?”
Nvp
Y tá:…Và, em ấy bị khiếm thính.
Cô ấy nhấc bút lên rồi viết gì đó vào cuốn sổ, sau đó đưa lên cho Mie xem.
|Em nói được thành tiếng chứ ?
Em nhớ được tên mình là gì không ?|
Hirasaka Mie
Tôi là một con khốn.
Dường như vì quá sốc với câu trả lời của Mie mà bác sĩ đã đánh rơi cuốn sổ trên tay.
Tâm trí Mie lạc về khoảng thời gian còn bị giam cầm.
Gã đàn ông trung niên vứt xuống cho Mie cái bát với mấy miếng cơm trộn canh mà gã ăn còn thừa.
Và cô bé được ban “ân huệ” đó thì lại vội lượm lấy mà nhét chúng vào mồm ăn lấy ăn để.
Masahiro Sota
Chậc…con khốn này…
Masahiro Sota
Ăn như lợn vậy !
Đêm xuống thì trời trở lạnh, phòng kho có nhiều sách nhưng chúng không thể làm ấm Mie được dù nó có cố gắng phủ lên như thế nào.
Bụng của nó thì trống rỗng…và ngay lúc này nếu có con gián hay bất cứ gì có thể bỏ vào mồm thì Mie sẽ ăn ngay lập tức.
Nvp
Bác sĩ: “Tự gọi mình là con khốn…con bé đã phải chịu đựng bao nhiêu lần tẩy não vậy…”
Nvp
Bác sĩ: “Và cả vô số vết sẹo trên người con bé nữa…”
Nvp
Bác sĩ: “Thằng chó đó, hắn nên bị tử hình đi !”
Nvp
Y tá: Nhưng vẫn may mắn, kết quả chẩn đoán không tệ như chúng ta nghĩ.
Người bác sĩ đặt tay lên vai Mie nhẹ nhàng rồi vỗ về nó.
Nvp
Bác sĩ: Không sao rồi, bây giờ em muốn ngủ bao nhiêu cũng được.
Nvp
Bác sĩ: Ở đây em được an toàn mà !
Nvp
Bác sĩ: Chị sẽ quay lại ngay, nhé ?
Nvp
Y tá: Cần tôi làm hộ không ?
Nvp
Bác sĩ: Không cần đâu, tôi muốn tự mình làm.
Nvp
1: Bác sĩ, chỉ một chút thôi !
Nvp
6: Tôi là phóng viên từ nhà báo XX.
Hàng loạt phóng viên đã chực chờ sẵn trước cửa phòng lao vào như hổ đói.
May mắn là có bảo vệ ngăn đám đông trước khi họ làm gì quá khích.
Nvp
2: Tình trạng của bệnh nhân như thế nào rồi ?
Nvp
3: Cô đã tìm được gia đình của bệnh nhân chưa ?
Nvp
6: Có đúng là cô bé ấy bị khuyết tật không ?
Nvp
9: Có vấn đề gì với việc giao tiếp không ?
Nvp
Bác sĩ: MẤY NGƯỜI ĐANG LÀM GÌ TRƯỚC PHÒNG BỆNH VẬY !
Nvp
Bác sĩ: BẤT HẠNH CỦA NGƯỜI KHÁC LÀ NIỀM VUI CỦA MẤY NGƯỜI À ?
Nvp
Bác sĩ: MẤY NGƯỜI NÊN BIẾT ĐIỀU HƠN CHỨ !
Nói xong cô liền quay sang hỏi người bảo vệ bên cạnh.
Nvp
Bác sĩ: Sao bọn họ lại vào được đây vậy ?!
Nvp
Bác sĩ: Anh có kiểm tra thẻ ID của họ không thế ?!
Nvp
Bác sĩ: Tôi sẽ tố cáo luôn mấy người vì tội xâm phạm và cản trở nghĩa vụ bây giờ !
Nvp
1: Có vẻ chúng ta tới sai chỗ rồi, qua hiện trường thôi…! /Nhún vai/
Chương 2
Mie không sao ngủ được mà nằm lăn qua lăn lại trên giường bệnh.
Nó nhổm người dậy rồi quan sát người đàn ông nằm đối diện với giường nó.
Có vẻ vì cảm thấy có người đang nhìn mình nên ông ấy cũng ngẩng đầu lên nhìn nó.
Nvp
Cô bé là người đang được đưa tin là bị bắt cóc à ?
Nvp
Có vẻ là cũng không nghe thấy rõ nữa.
Nvp
Cuộc đời cô đúng là xui xẻo thật đấy.
Mie không đáp lời chỉ nhìn vào cái bảng được gắn vào giường của ông ta.
|Tên: Kimamoto Neiro
Tuổi: 57
Nhóm máu: B
Chẩn đoán: Gãy xương hở ở xương đùi.|
Mie không ngừng quan sát người đàn ông đang dùng điện thoại nhắn tin đó, hàng loạt thông tin đổ vào đầu khi mắt nó liếc qua.
Hirasaka Mie
“Chiều cao khoảng 1m67, cân nặng tầm 60kg.”
Hirasaka Mie
“Thuận tay trái, bàn tay thô ráp và khô. Bằng chứng cho việc mất nước thường xuyên.”
Hirasaka Mie
“Không có vết đeo đồng hồ và nhẫn, suy ra…”
Hirasaka Mie
“Ông ấy không quan tâm đến phụ kiện, làm lao động chân tay và không có vợ.”
Hirasaka Mie
“Tổng kết lại…”
Hirasaka Mie
“Ngã từ mái thấp khi đang trát vữa.”
Hirasaka Mie
“Bộ não của Kimamoto Neiro thuận tay trái, biết là mình ngã theo bản năng khiến chân trái chạm đất trước.”
Hirasaka Mie
“Xương đùi không chịu được tác động do trọng lực tạo ra nên đã bị gãy và nhô ra ngoài.”
Nó như chứng kiến được khung cảnh ông Neiro xảy ra tai nạn khi đó và chìm đắm vào quan sát.
Hirasaka Mie
“Sơ cứu thích hợp nhất trong tình huống này là—”
Nvp
Bác sĩ: Em ngủ ngon không ?
Là người bác sĩ ban nãy, cô ấy cầm theo một khay đồ ăn trên tay tiến về phía Mie.
Nvp
Bác sĩ: Em đói chưa ? Ăn thôi nào.
Nvp
Bác sĩ: Thìa đây ! Chị nghĩ Mie cầm cái nãy sẽ dễ hơn.
Hirasaka Mie
“Khoé mắt có nếp nhăn chân chim.”
Hirasaka Mie
“Cơ má căng ra và nhô lên.”
Hirasaka Mie
“Cả hai bên khoé miệng đều hướng lên.”
Hirasaka Mie
“Một nụ cười thật lòng ủng hộ mình.”
Hirasaka Mie
“Bằng chứng cho thấy cô ấy không phải mối đe dọa.”
Nvp
Bác sĩ: Bây giờ em có thể thoải mái ăn uống rồi, không ai nói gì đâu.
Mie nhìn chăm chú vào khay cơm còn nóng trước mặt, tay bắt đầu động đậy.
Nvp
Bác sĩ: Đồ ăn ở bệnh viện có lẽ không được ngon lắm nhưng ăn nhiều và—
Chưa kịp để cô ấy nói xong Mie đã xúc vội một thìa cơm bỏ vào miệng, tay bên kia thì cầm hẳn miếng thịt lên mà nhai.
Mọi người trong phòng bệnh đều sững sờ trước cảnh tượng này.
Nvp
Bác sĩ: Từ từ thôi…! Em bị khó tiêu bây giờ…!!
Mie không quan tâm, dù có bị sặc nó vẫn cố chấp ăn tiếp.
Nvp
Bác sĩ: Em đã phải sống như thế nào vậy…
Có lẽ không chịu được cảnh tượng này, cô ấy đã xoay người đứng dậy, tay thì ấn ấn vào khoé mắt mình.
Nvp
📞: Bác sĩ, gia đình của Hirasaka Mie đến rồi.
Nvp
Bác sĩ: 📞: Thật sao ? Tôi ra ngay đây !
Cúp máy xong, cô ấy liền quay lại nói với Mie còn đang vét từng hạt cơm rằng
Nvp
Bác sĩ: Mie, bố mẹ em đang ở đây đấy !
Dựa vào khẩu hình miệng mà người trước mặt thì Mie biết được cô ấy đang nói gì.
Nvp
Bác sĩ: Chị sẽ sớm đưa họ vào thôi, em đợi một chút nhé !
Nó liếc mắt lên cái đồng hồ đang được treo trên tường âm thầm tính toán thời gian.
Hirasaka Mie
“Thời gian để bố mẹ đến chỗ mình là…”
Hirasaka Mie
“…1 phút 17 giây…”
Hirasaka Mie
“1 phút 22 giây—”
Đột nhiên có một giọng nói cắt ngang suy nghĩ của Mie, kì lạ là giọng nói đó…giống hệt nó.
*Mie à~ Ngay bây giờ…tao sẽ cho mày nghe thấy.*
Nó nghe được cuộc trò chuyện bên ngoài phòng.
Ông Hirasaka
Nếu Mie bị giật mình…
Nvp
Bác sĩ: Sự ổn định của bệnh nhân là ưu tiên hàng đầu của chúng tôi.
Bà Hirasaka
Vâng…vâng…bác sĩ.
Hirasaka Mie
/Chớp chớp mắt/
Bà Hirasaka
Vậy…chúng tôi vào đây.
Phản chiếu trong đôi mắt của Mie là hình bóng của hai người.
Cả hai lao vào ôm lấy Mie vào lòng như để bù đắp lại nỗi nhớ suốt 12 năm xa con.
Nvp
Bác sĩ: Thưa bà, xin hãy chờ chút !
Nvp
Bác sĩ: Mie có thể bị giật mình đấy ạ…!!
Bà Hirasaka
Hức, đúng là con bé rồi…đúng là Mie của chúng ta rồi.
Ông Hirasaka
Mie…! Bố xin lỗi.
Ông Hirasaka
Bố thật sự xin lỗi !
Ông Hirasaka
Vì bố mà Mie…
Bà Hirasaka
Cảm ơn trời đất vì con đã quay về lại được !
Bà Hirasaka
Hức…! Mie, con gái mẹ…
Một lượng lớn âm thanh đổ dồn vào tai Mie, chúng lớn dần lớn dần làm đầu óc nó choáng váng.
Về cơ bản đây là ngưỡng âm thanh mà người bình thường nghe nhưng có vẻ Mie mới “nghe lại” nên nó chưa thích nghi được.
Bà Hirasaka
M-Mie !? Sao thế…?
Ông Hirasaka
Con có sao không, Mie…?
Chương 3
Hirasaka Koichi
📞: Vâng, mẹ.
Hirasaka Koichi
📞: Đón luôn rồi á ?
Hirasaka Koichi
📞: Vâng, con dọn nhà rồi.
Hirasaka Koichi
📞: Con biết rồi…
Hirasaka Koichi
“Chị hai của mình đang về nhà…”
Hirasaka Koichi
“Lần trước đi thăm cách nói chuyện và hành vi của chị ấy cảm giác rất kì lạ…”
Hirasaka Koichi
“Mình không có chút kí ức nào về chị hai lúc mình còn bé.”
Đôi mắt của Koichi phản chiếu lại màn hình điện thoại của cậu, nó đang hiện bản tin về Mie.
[Đây là nhà kho nơi M được giải cứu..]
Hirasaka Koichi
“Ừ thì…tất nhiên rồi, chị ấy bị nhốt tận 12 năm mà.”
Hirasaka Koichi
“Nếu là mình, mình cũng như chị ấy rồi…”
Hirasaka Koichi
Nhưng nhẹ nhõm thật đấy…có vẻ là do yếu tố tâm lí chứ không phải khiếm thính.
Hirasaka Koichi
/Giật mình/
Bà Hirasaka
Koichi ! Bố mẹ đón chị hai về rồi này.
Hirasaka Koichi
Ừm…bố mẹ về rồi ạ…
Bà Hirasaka
Chắc con đói lắm nhỉ ? Mẹ làm bữa tối luôn đây !
Ông Hirasaka
Mie, vào đi con.
Khi đặt chân vào nhà, Mie ngơ ngác nhìn xung quanh căn nhà.
Hirasaka Koichi
Chị hai về rồi ạ ? Chào mừng chị…
Mie vẫn giữ sự im lặng, nó nhìn từng bức ảnh từ nhỏ đến lớn của em trai nó được trưng bày trong nhà.
Không gian thật sự rất ấm áp…
Ông Hirasaka
Mie chắc thấy lạ vì lâu rồi mới về nhà nhỉ.
Ông Hirasaka
Kia là phòng con đấy Mie, con có nhớ không ?
Ông Hirasaka
Con có muốn xem qua phòng và chơi với Koichi không ?
Hirasaka Koichi
C-Con á ?!
Bà Hirasaka
Đưa chị con đi xem phòng rồi làm thân với chị đi.
Hirasaka Koichi
Không, mẹ ! Để con phụ mẹ dọn bữa tối !
Bà Hirasaka
Chơi với chị con là đã phụ mẹ rồi.
Bà Hirasaka
Nhé Koichi, cố lên ! /Đẩy vào/
Hirasaka Koichi
Ư mẹ !? Khoan đã !
Hirasaka Koichi
“Ngại hơn mình nghĩ luôn…!?”
Hirasaka Mie
“Đây là…phòng của mình…”
Hirasaka Koichi
Ừm…chị hai.
Hirasaka Mie
/Nghiêng đầu/ Hửm ?
Hirasaka Koichi
Để em dạy chị cách dùng điện thoại nhé !
Nói rồi Koichi lấy cái điện thoại đang ở trên bàn Mie, đây là chiếc điện thoại mà bố mẹ nó đã mua ngay khi vừa về sau ngày gặp nó trên bệnh viện.
Hirasaka Koichi
Đây là trạng thái tắt nguồn.
Hirasaka Koichi
Nếu chị ấn như này…nó sẽ bật lên…
Hirasaka Koichi
Số này là của mẹ, còn đây là của bố.
Hirasaka Koichi
Và đây là số của em.
Hirasaka Koichi
Bây giờ em sẽ xoá số của mình đi, chị thử lưu lại lần nữa nhé ?
Hirasaka Mie
Chị biết rồi ạ.
Hirasaka Koichi
“Chị ấy vừa nói gì vậy…?!”
Hirasaka Koichi
“Chị biết rồi ạ sao…?”
Mie thì vẫn khó hiểu xoè hai tay chờ Koichi đưa điện thoại cho.
Hirasaka Koichi
Chị không cần phải dùng kính ngữ với em, em là em trai của chị mà.
Hirasaka Mie
Ừ, chị biết rồi.
Hirasaka Koichi
…./Đưa điện thoại/
Hirasaka Koichi
Đây, tắt nguồn rồi đấy nên bây giờ chị phải bật lên trước đã.
Mie nhận điện thoại từ tay Koichi, nó ấn nút nguồn rồi màn hình sáng lên. Mie thầm cảm thấy cái thứ hình chữ nhật này kì diệu thật.
Hirasaka Koichi
Em sẽ đọc số của mình, chị bấm theo nhé.
Hirasaka Koichi
“…?! Đây là lần đầu chị ấy dùng điện thoại thật sao ?”
Hirasaka Koichi
“Chị ấy gõ chữ còn nhanh hơn cả mình…?”
Hirasaka Mie
Chị làm tốt không ?
Hirasaka Mie
Chị có nên thử lại không ?
Hirasaka Koichi
Không cần đâu, chị có vẻ rất thông minh ha.
Hirasaka Koichi
“Chị học nhanh thật đấy…!”
Hirasaka Koichi
Lần này em sẽ dạy chị cách tìm kiếm trên mạng.
Hirasaka Koichi
Chị sẽ gõ thứ chị muốn biết hoặc là tò mò cũng được, xong rồi chạm vào icon kính lúp này.
Hirasaka Koichi
Chị muốn thử không ?
Thứ đầu tiên Mie tìm ngay lập tức là: Gia Đình.
Nó nhấn vào hình ảnh và quan sát những thứ đó, tất cả đều trông có vẻ hạnh phúc.
Sau đó Mie quay sang nhìn thẳng vào mắt Koichi- đứa em trai nhỏ của mình.
Hirasaka Mie
Koichi là em trai chị.
Hirasaka Mie
Gia đình…đúng chứ ?
Hirasaka Koichi
…Đúng vậy.
Hirasaka Koichi
Chúng ta là gia đình.
Đột nhiên Mie khịt khịt mũi vài cái rồi nhìn về phía phòng bếp.
Hirasaka Mie
“Thơm quá…mùi hương này chẳng lẽ là nước hoa ?”
Hirasaka Mie
“Nguồn gốc của nước hoa có từ khoảng 5000 năm trước. Ban đầu là đốt các nhánh cây có hương thơm để xem như một phương tiện giao tiếp giữa thần linh và con người.”
Hirasaka Mie
“Còn bây giờ nước hoa là sự pha trộn của nhiều loại hương liệu và dung môi nhằm thu hút người khác hoặc tạo dựng hình ảnh bản thân.”
Hirasaka Mie
Mùi thơm, nước hoa…
Hirasaka Koichi
Hử ? Chị nói gì thế ?
Hirasaka Koichi
Chị hai…?!
Hirasaka Koichi
Chị đi đâu vậy ?!
Mie như bị hút mất hồn mà lê bước ra khỏi phòng đi ra phòng bếp. Trước mắt nó là cả một bàn đồ ăn do mẹ nó chuẩn bị.
Hirasaka Mie
“Không phải nước hoa mà là từ đồ ăn ư ?”
Hirasaka Mie
“Đồ ăn cũng có thể…thơm thế này sao ?”
Bà Hirasaka
Mie của chúng ta ra đúng lúc quá.
Bà Hirasaka
Con đói rồi phải không ? Ngồi xuống đi.
Bà Hirasaka
Koichi, con cũng ngồi xuống đi.
Ông Hirasaka
Bố có làm karaage này.
Ông Hirasaka
Đảm bảo ngon đến chết luôn cho xem.
Hirasaka Mie
Thế con có được ăn không ạ ?
Ông Hirasaka
Ừ, ừ, ăn đi, chỉ là nói quá vì nó ngon đến thế thôi.
Bà Hirasaka
Mie, thử cái này trước đi.
Ông Hirasaka
Đây, cái này nữa.
Nvp
Cảnh sát: Gia đình của anh chết từ 5 năm trước.
Nvp
Cảnh sát: Mỗi người mất một năm.
Nvp
Cảnh sát: Anh không có gì để nói về việc này à ?
Nvp
Cảnh sát: Đầu tiên là vợ anh.
Nvp
Cảnh sát: Sau đến mẹ anh.
Nvp
Cảnh sát: Chị dâu cũng chết vì ăn phải cây độc.
Nvp
Cảnh sát: Ngay cả hai hàng xóm thân thiết với anh cũng đã qua đời.
Masahiro Sota
Tôi đã bảo không phải tôi rồi mà.
Nvp
Cảnh sát: ĐÃ CÓ LIÊN TIẾP MẤY VỤ CHẾT NGƯỜI XUNG QUANH ANH !
Nvp
Cảnh sát: LÀ ANH LÀM, ĐÚNG KHÔNG ?
Masahiro Sota
Thật sự không phải tôi…!
Nvp
Cảnh sát: Nếu anh cứ không hợp tác như thế này…!!
Masahiro Sota
Anh cảnh sát…có lẽ con khốn đó đã giết bọn họ…
Nvp
Cảnh sát: Con khốn đó ?
Nvp
Cảnh sát: Anh đang nói gì vậy ?
Masahiro Sota
CHÍNH LÀ CON KHỐN TÔI ĐÃ CHO ĂN VÀ NUÔI DƯỠNG SUỐT 12 NĂM !!
Masahiro Sota
NÓ ĐÃ GIẾT TẤT CẢ MỌI NGƯỜI !!
Nvp
Cảnh sát: ..!! Đó là đứa trẻ mà chính anh bắt cóc đấy !
Iruwashi Kaito
Này ! Ngồi xuống đi.
Masahiro Sota
ANH KHÔNG BIẾT CON NHỎ ĐÓ NHƯ THẾ NÀO ĐÂU…!!
Masahiro Sota
MỌI CHUYỆN !! ĐỀU LÀ DO NÓ LÀM HẾT…!!!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play