Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

[ Azuretime/ Forsaken ] Please Come Back To Me...

#1. Cánh đồng Nightshade...

Two Time và Azure từng là bạn thân — thân đến mức mọi người trong giáo phái Spawn đều nghĩ họ là một phần của nhau. Họ lớn lên cùng nhau giữa những giáo điều nghiêm khắc, những nghi lễ kỳ lạ, và niềm tin vào mạng sống thứ hai — một cuộc đời mới, nơi linh hồn được gột rửa và tái sinh trong ánh sáng của “Ngài Spawn vĩ đại”.
Trong thế giới của họ, cái chết không đáng sợ. Thứ đáng sợ là không trung thành với giáo phái, là phản bội đức tin. Bởi ai rời bỏ niềm tin ấy sẽ bị trừng phạt không chỉ trong đời này… mà cả đời sau.
Two Time và Azure chưa từng sợ điều đó, vì họ có nhau.
Một ngày nọ, giữa cánh đồng hoa nightshade — nơi đầy những cánh hoa tím mọc san sát như sóng, nơi gió thổi qua luôn mang theo mùi hương ngọt ngào xen lẫn chút độc tố mơ hồ — Azure đã ngỏ lời yêu em.
Azure
Azure
Anh không biết đó là tình yêu từ khi nào..
Hắn nói, mắt lấp lánh.
Azure
Azure
Nhưng em là người duy nhất anh thấy bình yên khi ở cạnh..
Two Time đã mỉm cười, gật đầu, bàn tay run rẩy vì hạnh phúc nắm lấy tay hắn. Trái tim em, từng bị giáo lý trói buộc, nay đập rộn ràng lần đầu tiên vì điều gì đó không thuộc về giáo phái.
Em đã nghĩ… có lẽ tình yêu cũng là một dạng cứu rỗi.
Nhưng chỉ vài tuần sau, người cố vấn của em gọi em đến.
Phòng của ông ta âm u và nặng mùi hương trầm, những cây nến cắm dọc theo tường nhỏ từng giọt sáp lên sàn đá lạnh. Ông ta nhìn em bằng ánh mắt đầy thương cảm nhưng giọng thì sắc như dao
Amarah ( Người cố vấn )
Amarah ( Người cố vấn )
Two Time, con đã được chọn. Ngài Spawn có lời truyền: Azure là kẻ nguy hiểm, hắn sẽ phản lại giáo phái. Con phải giết hắn.
Hai tai em ong lên
Twotime ( Timey )
Twotime ( Timey )
Con… không thể. Ngài sai rồi. Azure không-
Amarah ( Người cố vấn )
Amarah ( Người cố vấn )
Im lặng. Đây không phải là chuyện để con phán xét. Nếu con không làm, cái chết sẽ đến với con trước bình minh. Nhưng nếu con nghe lời, ta sẽ xin Ngài cho con một mạng sống thứ hai trọn vẹn… Ta biết hai đứa yêu nhau. Nhưng Azure sẽ hiểu… nó yêu con nhiều mà.
Two Time đứng đó, như một cái bóng. Cổ họng nghẹn cứng, trái tim co thắt. Em rời khỏi phòng trong câm lặng, bàn tay siết chặt như cố giữ lấy chút can đảm mong manh.
Mùa xuân năm ấy, cánh đồng nightshade lại nở rộ.
Two Time và Azure ngồi cạnh nhau như mọi lần. Bầu trời trong xanh một cách kỳ lạ, khiến mọi thứ xung quanh như giăng đầy dự cảm. Azure kể về một giấc mơ mà hắn thấy đêm trước: hai người sống ở một nơi khác, xa khỏi giáo phái, trồng rau, nuôi thú cưng, sống cuộc đời tự do không ai ép buộc.
Azure
Azure
Nếu có một thế giới như vậy, em có muốn đến cùng anh không?
Em chỉ cười. Không ai nói gì nữa. Chỉ còn tiếng gió thổi qua những cánh hoa.
Một lúc lâu sau, Two Time quay sang, giọng run lên
Twotime ( Timey )
Twotime ( Timey )
Nếu… nếu em giết anh… anh có ghét em không?
Azure quay lại nhìn em. Trong đôi mắt ấy không có sợ hãi, chỉ có tình yêu không đổi và một chút gì đó… như thể hắn đã biết.
Azure
Azure
Không. Nếu điều đó tốt cho em… thì anh bằng lòng.
Hắn cúi xuống, khẽ đặt một nụ hôn lên môi em.
Và ngay sau đó — một tiếng “phập” khô khốc xé nát khoảnh khắc. Con dao nhỏ trên tay em đâm thẳng vào ngực hắn. Cảm giác khi lưỡi dao xuyên qua da thịt… là thứ em sẽ mang theo suốt đời.
Azure khụy xuống, đôi tay chạm lên vết thương, máu ướt đẫm áo hắn.
Azure
Azure
Two Time…?
Em đánh rơi con dao, nhìn đôi bàn tay mình run rẩy, đỏ loang.
Twotime ( Timey )
Twotime ( Timey )
Em xin lỗi… em không còn lựa chọn nào khác…
Azure nhìn em. Trong đôi mắt ấy, giờ đây có thất vọng — không phải vì em đã giết hắn… mà vì em đã để mình bị nỗi sợ điều khiển.
Hắn ngã xuống, lưng nằm trên những bông hoa nightshade tím thẫm. Máu hắn hòa vào hoa, nhuộm tím thành đỏ. Những bông hoa bị đè gãy nát, như tình yêu hai người, bị chôn vùi bởi định kiến và mệnh lệnh.
Sau cái chết của Azure, giáo phái tổ chức một nghi lễ long trọng. Two Time được gọi là “người trung thành,” nhưng em không còn nói gì, cũng không cúi đầu.
Từ ngày ấy, em không nói một lời. Em rời khỏi giáo phái không lâu sau đó — không ai cản, vì chẳng ai cần một người vỡ vụn như em nữa.
Em trở lại cánh đồng nightshade mỗi năm một lần, vào đúng ngày hôm đó. Cánh hoa vẫn nở tím biếc, nhưng nơi Azure từng ngã xuống giờ chỉ còn là đất trống. Hoa không mọc ở đó nữa.
Người ta nói đó là lời nguyền. Em biết đó là dấu vết của tội lỗi.
Em sống trong một căn lều nhỏ gần đó, không đi đâu, không nói chuyện với ai. Thỉnh thoảng, em mơ thấy hắn — Azure, với đôi mắt dịu dàng, nắm tay em chạy qua cánh đồng không bao giờ tàn.
Trong mơ, hắn không trách em. Nhưng khi tỉnh dậy, tim em vẫn nhói đau như lần đầu tiên lưỡi dao ấy đâm vào người hắn.
Có lẽ tình yêu thật sự… không phải thứ mà giáo lý có thể đo lường. Cũng không phải thứ có thể giết chết.
Nhưng em đã giết nó — bằng chính tay mình.
Cánh đồng nightshade năm nào vẫn còn đó. Nhưng trái tim của Two Time… đã chết theo cùng một mùa xuân.

#2. Gặp lại.

Cứ thế, bốn năm trôi qua.
Two Time đã từ cậu bé 16 tuổi ngày nào trở thành chàng trai hai mươi lặng lẽ. Mỗi ngày, em sống như một chiếc bóng, tồn tại chứ không thật sự sống. Người ngoài nhìn vào chỉ thấy một thanh niên ít nói, nhã nhặn, có phần xa cách — không ai biết cậu từng là “kẻ trung thành” của một giáo phái, từng giết người mình yêu bằng chính tay mình, từng đứng giữa hoa nightshade mà đánh mất cả trái tim mình.
Ký ức ấy… vẫn theo em như vết thương âm ỉ. Mỗi lần mưa đổ, mỗi lần ngửi thấy hương hoa dại, là em lại thấy hình ảnh Azure ngã xuống, ánh mắt đó, máu đó… như mới hôm qua.
Chiều nay, trời đầy mây
Em vừa tan ca ở tiệm sách, rẽ vào con ngõ nhỏ quen thuộc để về nhà — con đường hẹp, lát đá, hai bên là tường gạch cao rêu phủ, luôn vắng người.
Chân bước chậm. Một tay em lùa vào túi áo, tay kia vuốt nhẹ sợi dây chuyền bạc cũ kỹ đeo quanh cổ — thứ duy nhất còn sót lại từ Azure
Gió chợt thổi ngược.
Một mùi gì đó xộc lên — hăng, tanh, và… không thuộc về thế giới này.
Em khựng lại.
Rồi, mặt đất dưới chân rung nhẹ.
Trong tích tắc, từ những khe nứt bất ngờ giữa lớp gạch, những xúc tua màu tím đen trồi lên. Chúng mảnh như rễ cây lúc đầu, rồi to dần, trơn nhớp và lạnh buốt, phát ra âm thanh rít rít như tiếng thì thầm từ vực sâu.
Em chưa kịp phản ứng thì một xúc tua đã quấn lấy cổ chân, kéo mạnh khiến em ngã sấp xuống.
Twotime ( Timey )
Twotime ( Timey )
Kh—khoan đã!!
Em hét lên, nhưng không ai nghe.
Xúc tua trườn lên như đàn rắn đói, siết chặt quanh thân em — tay, chân, ngực, cổ. Chúng không làm em đau ngay, nhưng thứ lạnh lẽo từ da thịt chúng dường như rút hết nhiệt ra khỏi người em, khiến em run rẩy.
Mặt đất bắt đầu há miệng
Một lỗ đen sâu hoắm mở ra dưới người em — không đáy, không ánh sáng, chỉ có sự trống rỗng vô tận.
Twotime ( Timey )
Twotime ( Timey )
Không… không… đừng mà…!
Em vùng vẫy, bàn tay cố bấu vào mép đá, nhưng trơn trượt. Một tiếng “rắc” vang lên — móng tay em bật máu, da trầy toạc, và rồi… xúc tua kéo em rơi xuống.
Không âm thanh.
Không ánh sáng.
Chỉ là bóng tối. Thứ bóng tối đặc quánh, bám dính lên da thịt, chui cả vào trong cổ họng và mắt em.
Và trong bóng tối ấy… giọng nói của Azure vang lên — không rõ ràng, không gần cũng chẳng xa:
“Em nghĩ em có thể trốn khỏi tội lỗi sao?”
“Cái chết… chỉ là khởi đầu.”
“Xuống đây, Two Time. Nơi này vẫn đang đợi em.”
Em hét lên, nhưng không còn miệng để hét. Em muốn thở, nhưng không còn phổi để thở. Ý thức tan dần như tro bụi rơi giữa vực sâu.
Cơ thể Two Time bị kéo xuống tận đáy vực.
Nhưng em không chết.
Em rơi vào một nơi không có tên — nơi trời không có sao, đất không có màu, chỉ có một cánh đồng nightshade úa tàn, nơi mỗi cánh hoa đều phủ đầy bụi than và tan chảy như lệ đen.
Những xúc tua quấn chặt lấy thân thể em, treo lơ lửng giữa không trung như một con rối vô lực. Và ở đó, Azure đang đứng đợi.
Gã không tiến lại, cũng không gọi. Chỉ đứng dưới một gốc cây khô cong — đội chiếc mũ phù thủy cũ kỹ, mái tóc rối che nửa khuôn mặt, những cánh hoa nightshade khô héo mắc kẹt giữa từng sợi tóc. Sau lưng hắn, hàng chục xúc tua tím đen bò trườn khắp đất, quẫy nhẹ như những sinh vật sống.
Ánh mắt hắn đen tuyền, sâu hoắm, không còn phản chiếu lấy một tia sáng nào nữa. Không có nhân tính. Không có tình yêu. Chỉ có im lặng và bóng tối.
Two Time run rẩy.
Twotime ( Timey )
Twotime ( Timey )
Azure… là anh thật sao…?
Hắn không trả lời.
Cậu nghẹn ngào, giọng vỡ ra như một đứa trẻ bị bỏ lại giữa cơn mơ dở dang.
Twotime ( Timey )
Twotime ( Timey )
Em… em xin lỗi…
Twotime ( Timey )
Twotime ( Timey )
Em chưa từng ngừng yêu anh.
Twotime ( Timey )
Twotime ( Timey )
Dù khi em đâm anh, dù khi anh ngã xuống… em chưa từng… không yêu.
Hơi thở cậu dồn dập. Cậu cố vùng khỏi những xúc tua nhưng chẳng có chút sức lực nào. Nước mắt lăn dài trên má, rơi xuống cánh hoa nightshade đã úa mục.
Twotime ( Timey )
Twotime ( Timey )
Tha thứ cho em được không…? Một lần thôi… chỉ một lần…
Azure nhích đến.
Bóng hắn trườn theo từng bước chân, dài ngoằng, chập chờn như sương đêm. Xúc tua của hắn quấn lấy cổ cậu, nhưng không siết — mà như vuốt ve một cách độc ác.
Azure
Azure
Em muốn được tha thứ?
Giọng hắn vang lên, khàn và đục, như vọng từ hang sâu.
Azure
Azure
Sau khi em giết anh bằng chính tay mình?
Azure
Azure
Sau khi em bỏ anh lại giữa cánh đồng hoa đó, để anh chết một mình?
Two Time bật khóc nức nở.
Twotime ( Timey )
Twotime ( Timey )
Em không có lựa chọn nào khác… Em đã tin họ… Em sợ… Em ngốc… Nhưng nếu anh còn là Azure, nếu còn chút gì của người em yêu ngày ấy—
Twotime ( Timey )
Twotime ( Timey )
Em chưa bao giờ ngừng yêu anh...
Một nụ cười méo mó, như thể đang cười nhạo chính ký ức cũ. Nhưng trong thoáng chốc, mắt hắn dao động.
Azure cười
Azure
Azure
Vấn đề là…
Hắn cúi xuống, mặt kề sát cậu, đôi mắt đen phát ra chút ánh sáng tím đối diện ánh nhìn đầy đau đớn của cậu
Azure
Azure
Anh… không còn là Azure nữa.
Một xúc tua khác chầm chậm trườn lên ngực cậu, chạm vào nơi con dao năm xưa đã từng đâm vào tim hắn. Hắn nhìn nó. Hắn nhìn cậu. Hắn thì thầm
Azure
Azure
Tình yêu không cứu được ai cả. Nhưng có thể giết chết.
Azure
Azure
Giờ… đến lượt em cảm nhận điều đó.
Xúc tua bắt đầu siết lại — nhưng chậm rãi, không vội vã. Như thể hắn muốn cậu phải nhớ từng vết đau, từng giây trôi qua trong ân hận.
Xúc tua bắt đầu siết lại — nhưng chậm rãi, không vội vã. Như thể hắn muốn cậu phải nhớ từng vết đau, từng giây trôi qua trong ân hận
Two Time khóc, nhưng không vùng vẫy.
Twotime ( Timey )
Twotime ( Timey )
Nếu cái chết có thể trả lại anh… thì em chấp nhận.
Twotime ( Timey )
Twotime ( Timey )
Nhưng nếu còn một phần rất nhỏ trong anh vẫn là Azure… xin đừng giết em với thù hận…
Twotime ( Timey )
Twotime ( Timey )
Hãy giết em như người mà anh từng yêu…
Im lặng.
Gió trong cánh đồng nightshade ngừng thổi. Những xúc tua đứng yên.
Và rồi… hắn chạm nhẹ vào má cậu — như khi xưa. Một động tác dịu dàng đến rợn người. Bàn tay đen đúa, làn da lạnh như băng địa ngục. Nhưng cậu nghiêng mặt vào đó, như thể tìm lại chút hơi ấm cuối cùng từ tình yêu đã chết.
Họ vẫn im lặng.
Lâu đến mức chỉ còn nghe thấy tiếng máu đập trong lồng ngực.
Rồi… những xúc tua rút lại.
Từng vòng một, từng lớp một, buông khỏi cổ, ngực, tay chân cậu. Không vội vã. Như thể Azure đang cân nhắc… hay như thể việc tha mạng cũng là một hình thức trừng phạt.
Two Time ngã xuống đất, đầu gối va mạnh vào lớp đá phủ đầy bụi nightshade, nhưng cậu không kêu. Cậu chỉ ngẩng đầu lên — nhìn theo bóng Azure.
Gã đứng đó một lúc lâu, không nhìn cậu, cũng không nói lời nào. Mặt gã khuất sau vành mũ phù thủy rộng, tóc dài phủ xuống vai, vài cánh hoa tím úa mắc lại trong những lọn tóc như ký ức không chịu rơi đi.
Rồi gã quay lưng, bước đi giữa cánh đồng đen.
Không nói gì.
Không ngoái lại.
Two Time ngồi bất động.
Một phần trong em muốn ở lại, muốn chấp nhận rằng mọi thứ đã qua rồi, rằng gã không còn là Azure của em nữa.
Nhưng trái tim em — dù rách nát, dù chai sạn, vẫn đập theo nhịp chân gã.
Và em bật dậy.
Không hô gọi tên gã.
Không than van, không khóc nữa.
Chỉ cắm đầu chạy theo, băng qua cánh đồng nightshade tối tăm, mặc kệ chân rướm máu, mặc kệ từng cánh hoa sắc nhọn cứa vào da. Bàn tay cậu vươn ra, cố bắt kịp lấy bóng dáng quen thuộc ấy.
Không phải để xin tha thứ nữa.
Mà chỉ để đi cùng gã, bất chấp hình hài gã đã trở thành gì.

#3. Phòng tối.

Azure không quay đầu.
Nhưng bước chân gã khựng lại khi nghe tiếng cỏ đen sột soạt phía sau — âm thanh của người đang bước theo mình.
Gã không nói gì trong vài giây.
Chỉ đứng đó, lưng vẫn quay lại, và rồi khẽ cất giọng — trầm, lạnh như bóng đêm dưới lòng đất
Azure
Azure
Em không nên đi theo.
Azure
Azure
Thế giới này… không dành cho người còn có trái tim.
Azure
Azure
Tình yêu không cứu được em đâu.
Những lời ấy như lưỡi dao găm vào ngực Two Time.
Nhưng cậu không đáp.
Không thanh minh, không hứa hẹn, không van xin.
Chỉ lặng lẽ bước tiếp, từng bước, từng bước… đến khi bóng cậu gần kề bóng gã, như cái bóng từng thuộc về ngày cũ.
Cả hai im lặng.
Gió không còn thổi nữa. Hoa không còn rơi nữa. Chỉ có sự im lặng nặng trĩu giữa hai linh hồn từng yêu, từng giết, và từng đánh mất tất cả.
Azure quay mặt đi, như thể không muốn cậu nhìn thấy đôi mắt mình lúc này.
Không ngăn cản.
Không chấp nhận.
Chỉ đơn giản — mặc kệ em đi đến chỗ không đường quay lại.
Họ cứ thế đi qua cánh đồng nightshade chết.
Cho đến khi một cánh cửa hiện ra giữa hư vô — không tường, không khung, chỉ là cánh cửa gỗ cũ kỹ mọc ra từ đất như một vết sẹo nhô lên giữa làn da tối tăm.
Azure mở cửa, bước qua trước. Không ngoái nhìn.
Two Time dừng lại trước ngưỡng cửa.
Trong thoáng chốc, cậu thấy chính mình trong phản chiếu gỗ sẫm: bùn đất vấy máu, mắt thâm quầng, lòng tan nát.
Nhưng rồi cậu bước qua.
Khung cảnh hiện ra phía bên kia cánh cửa…
Là căn nhà gỗ nhỏ, lưng tựa vào rừng, mái nhà phủ đầy rêu xanh, cửa sổ mở hé, gió đung đưa tấm rèm vải lanh mỏng. Bàn gỗ cũ, ghế bập bênh, chiếc cốc sứ trắng Azure từng dùng mỗi sáng. Căn bếp nhỏ còn mùi gỗ mục.
Mọi thứ y như xưa.
Y như giấc mơ Azure từng kể, y như mảnh ký ức cậu từng cố giấu: nơi hai người sống cùng nhau, dù chỉ vài tuần ngắn ngủi trước khi bi kịch ập đến.
Tim Two Time thắt lại.
Azure đang đứng giữa căn phòng, đưa tay lướt nhẹ qua một chiếc ghế — nơi cậu từng ngủ gật trên vai hắn trong chiều mưa.
Gã không nói gì.
Không hỏi vì sao cậu bước theo.
Không hỏi vì sao cậu vẫn còn yêu.
Bởi có lẽ, câu trả lời đã nằm trong sự im lặng ấy
Và cũng có lẽ, gã vẫn còn nhớ.
Dù chỉ một chút thôi.
Gã chậm rãi mở cửa một căn phòng trong căn nhà gỗ — nơi từng là phòng ngủ của cả hai.
Gã đẩy Two Time vào trong, nhẹ nhàng, gần như dịu dàng — nhưng cánh cửa sau đó đóng sập lại như một nhát chém, giam cậu vào bóng tối quen thuộc.
Không khóa. Nhưng cậu biết — mình không thể rời đi..
Gã đứng bên ngoài, lưng tựa vào tường, cười khẽ
Azure
Azure
Nếu tôi giết em… thì em có giận tôi không?
Câu hỏi ấy.
Câu hỏi cũ mòn từng thì thầm vào tai cậu vào những đêm ấm áp xa xưa, khi cả hai còn nằm bên nhau dưới ánh đèn mờ.
Giờ đây, nó lạnh lùng như một trò đùa tàn nhẫn
Two Time không trả lời.
Cậu siết chặt tấm chăn cũ kỹ, ngồi gọn trong góc phòng như một đứa trẻ bị lạc, ánh mắt trống rỗng.
Azure vẫn đứng ngoài cửa, giọng đều đều như rót từng giọt axit vào tim cậu
Azure
Azure
Đôi cánh trên đầu em — tệ thật đấy.
Azure
Azure
Giống như một thiên thần rơi xuống vũng bùn mà còn cố giả vờ cao quý.
Azure
Azure
Và mấy vết sẹo trên tay em nữa… Chúng thật xấu xí.
Azure
Azure
Có lẽ vì thế mà em phản bội anh — vì em chưa bao giờ chịu nổi bản thân mình.
Azure
Azure
Em đúng là một thứ vô dụng và phiền phức mà
Azure
Azure
Lúc đó anh có ngu mới yêu em.
Azure
Azure
Cùng em tin tưởng cái giáo hội chết tiệt đó.
Mỗi lời nói là một nhát dao
Two Time cúi gằm mặt, nước mắt không còn rơi nữa. Cậu đã quen rồi.
Quen với việc bị lột trần từng lớp, từng ký ức, từng lỗi lầm — cho đến khi không còn gì ngoài một linh hồn rách nát.
Azure im lặng một lúc.
Rồi cười nhẹ đầy vẻ khinh miệt
Azure
Azure
Tôi ghê tởm em.
Azure
Azure
Nhưng tôi cũng ghê tởm chính mình — vì từng yêu một thứ như em.
Gã bỏ đi sau câu nói đó, để lại căn phòng trống rỗng, cùng với ánh sáng chập chờn ngoài cửa sổ
Two Time nằm đó, run rẩy. Trong lòng cậu chỉ còn một câu lặp lại như tiếng vọng
Nếu tôi giết em, thì em có giận tôi không…?
Cậu không biết nữa.
Có lẽ… không.
Bởi dù đau đớn, dù tủi nhục đến đâu, thì được ở bên Azure — dù chỉ là cái bóng của hắn — vẫn là điều duy nhất cậu còn lại.
Azure giam Two Time trong căn phòng tối suốt một ngày — không ánh sáng, không thức ăn, không lời giải thích.
Chỉ có tiếng gió rít qua khung cửa mục nát và mùi ẩm mốc ngấm vào da thịt.
Nhưng khi cánh cửa mở ra, cậu không chạy trốn. Không hỏi tại sao. Cậu chỉ ngước mắt nhìn gã, gương mặt vẫn còn vương bụi than từ cánh đồng nightshade.
Và rồi… bước theo như một con thú nhỏ quen bị xích.
Cậu chẳng giận. Chẳng trách. Chỉ bám lấy gã, lặng lẽ như một chiếc bóng mòn mỏi
Azure dừng lại trong phòng khách.
Cậu cũng dừng lại sau lưng.
Và chính khoảnh khắc ấy, một tiếng “chát” sắc lạnh vang lên.
Má Two Time hằn đỏ một dấu tay.
Azure vừa tát cậu.
Không mạnh đến mức làm cậu ngã, nhưng đủ để cả không gian lặng đi trong một nhịp thở nghẹn.
Two Time sững lại.
Không khóc.
Không kêu la.
Chỉ khẽ đưa tay lên chạm vào má mình, ánh mắt mở lớn — không phải vì đau, mà là vì kinh ngạc… rằng cậu vẫn còn cảm nhận được hơi ấm từ cái tát của gã.
Azure nhìn cậu, cau mày
Azure
Azure
Phiền phức
Chỉ hai từ đó, nhưng lạnh đến tận xương.
Gã quay đi, bước tới bên cửa sổ, mở toang nó ra để cơn gió lạnh tràn vào — như muốn cuốn đi sự hiện diện ngột ngạt của cậu.
Nhưng Two Time vẫn không rời
Cậu bước đến, đứng sau lưng gã, giọng nhỏ như thì thầm vào khoảng trống
Twotime ( Timey )
Twotime ( Timey )
Dù anh ghét em… cũng đừng rời xa em…
Twotime ( Timey )
Twotime ( Timey )
Em không còn nơi nào để đi nữa.
Twotime ( Timey )
Twotime ( Timey )
Nếu sự tồn tại của em khiến anh khó chịu… thì hãy cứ đánh em, mắng em, nhốt em…
Twotime ( Timey )
Twotime ( Timey )
Chỉ xin anh… đừng biến mất lần nữa.
Lời nói rơi xuống, tan vào gió. Không ai đáp lại.
Azure im lặng rất lâu, rồi cuối cùng quay đầu nhìn cậu — ánh mắt trống rỗng như vực thẳm.
Gã không nói gì.
Nhưng trong thoáng chốc, giữa lớp sương lạnh phủ kín tâm trí, Two Time ngỡ như thấy một vết nứt nhỏ trên gương mặt đó — không rõ là tàn dư của đau khổ, hay chỉ là sự ghê tởm dành cho chính mình.

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play