Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

[BECKYFREEN] SỰ HOÀN HẢO

Lời đồn

Hôm nay, cô đến phim trường sớm mười phút - điều hiếm thấy ở cô
Cô không phải kiểu người đúng giờ, lại càng không phải người chủ động đến sớm nhưng hôm nay thì khác
Không phải vì cô quan tâm đến việc cộng tác với một tân binh mà là… vì cô tò mò
Tên người đó xuất hiện trong email thông báo lịch quay MV cách đây hai tuần: "Freen – nghệ sĩ mới ký hợp đồng với công ty, debut bằng một bản ballad, có sự góp mặt đặc biệt của cô"
Chỉ vậy thôi
Không ảnh, không hồ sơ đính kèm nhưng chỉ vài ngày sau, xung quanh cô đã đầy rẫy lời đồn
Staff
Staff
Người này không đơn giản đâu
Staff
Staff
Lớn hơn em tận bốn tuổi mà giờ mới vào nghề chắc có chỗ dựa
Staff
Staff
Lạnh lùng lắm, chẳng cười với ai
Staff
Staff
Biết đủ thứ – đàn, hát, nhảy đều ổn nhưng không thân thiết với ai cả
Cô không mấy bận tâm
Tin đồn thì cô nghe quá quen rồi – đến mức đôi khi chính cô cũng chẳng rõ đâu là thật, đâu là thứ người ta thêu dệt nào là hẹn hò trợ lý, bạn diễn, rồi cả stylist riêng
Chỉ cần chung một khung hình, một cái nhìn “có vẻ đặc biệt”, là dư luận đủ tạo nên một câu chuyện
Cô đã quen với cái mác “nguy hiểm” người ta gán cho mình và dường như, người cô sắp gặp hôm nay cũng là một “kẻ bị gán mác” như thế
Thế thì… càng đáng để gặp
Cánh cửa trường quay mở ra
Cô đang nhấp ngụm cà phê thứ hai thì nghe vài tiếng xì xào từ ê-kíp
Staff
Staff
Freen đến rồi
Staff
Staff
Trông lạnh thật đấy… chắc khó gần lắm
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Cô)
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Cô)
*ngẩng đầu*
Khoảnh khắc đó, ánh mắt cô chạm ánh nhìn của người vừa bước vào
Nàng xuất hiện đơn giản: quần jeans tối màu, áo sơ mi xanh nhạt, tóc buộc gọn, trang điểm nhẹ nhưng đủ làm nổi bật những đường nét sắc sảo
Ở cô không có chút gì của một tân binh – ánh mắt vững vàng, bước đi không chút lúng túng
Một vẻ bình tĩnh đến mức… dễ khiến người khác thấy khó chịu
Nàng đến chào đạo diễn, gật đầu với vài người trong đoàn
Khi dừng lại trước mặt cô, nàng đứng thẳng lưng, không chìa tay, không nở nụ cười
Freen Sarocha Chankimha (Nàng)
Freen Sarocha Chankimha (Nàng)
Chào, tôi là Freen!
Giọng nàng trầm hơn cô tưởng, dứt khoát mà nhẹ tênh, như cơn gió đầu mùa
Cô đặt cốc cà phê xuống, đứng dậy với một nụ cười nghiêng nhẹ
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Cô)
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Cô)
Chào chị! Chị hơn tôi bốn tuổi, nhưng tôi đi hát trước sáu năm vậy… xưng hô sao cho tiện nhỉ?
Freen Sarocha Chankimha (Nàng)
Freen Sarocha Chankimha (Nàng)
*không cười* Tùy em, miễn là giữ được khoảng cách chuyên nghiệp
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Cô)
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Cô)
Chuyên nghiệp thì chắc chắn rồi *nói, mắt lướt nhanh qua gương mặt đối phương*
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Cô)
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Cô)
Nhưng… chị có vẻ không thích tôi từ cái nhìn đầu tiên thì phải?
Freen Sarocha Chankimha (Nàng)
Freen Sarocha Chankimha (Nàng)
Tôi không ghét em nhưng tôi biết em là ai!
Một câu khiến không khí lặng đi nửa giây
Cô bật cười, không lớn nhưng đủ để thấy cô đang rất có hứng thú với nàng
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Cô)
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Cô)
Tin đồn đúng là thứ kỳ diệu thật! Chưa gặp tôi, chưa nói chuyện mà chị đã nghĩ mình hiểu tôi?
Freen Sarocha Chankimha (Nàng)
Freen Sarocha Chankimha (Nàng)
Tôi không cần nghĩ *đáp, ánh nhìn không rời khỏi cô*
Freen Sarocha Chankimha (Nàng)
Freen Sarocha Chankimha (Nàng)
Chỉ cần nghe đủ nhiều
Cô khoanh tay, nghiêng đầu nhìn nàng như thể đang đối mặt với một câu đố thú vị
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Cô)
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Cô)
Vậy thì… tôi sẽ cố làm chị thất vọng
Trợ lý mang đến kịch bản
Cảnh quay đầu không có thoại – chỉ là khoảnh khắc hai người tình cờ lướt qua nhau trong hành lang, ánh mắt dừng lại chốc lát, tạo cảm giác mơ hồ giữa hai nhân vật
Một kiểu gặp gỡ không cần lời
John (Đạo diễn)
John (Đạo diễn)
Không cần nhìn nhau quá lâu chỉ cần ánh mắt có cảm giác ‘dính’ như thể hiểu nhau điều gì đó mà không cần nói
Nàng gật đầu còn cô không đáp chỉ nháy mắt với đạo diễn rồi lui về vị trí chuẩn bị
Trước khi máy chạy, cô khẽ tiến đến gần nàng, hạ giọng
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Cô)
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Cô)
Chị có sợ ánh mắt tôi nhìn quá lâu… sẽ khiến chị lỡ rơi vào không?
Nàng không trả lời nhưng lần đầu tiên, cô thấy khóe môi nàng khẽ giật
Không rõ là đang nhịn cười, hay chỉ vừa kìm lại một tiếng thở dài
Máy quay bắt đầu
Không gian hành lang được set ánh sáng mờ dịu, ánh đèn rọi vừa đủ để khuôn mặt cả hai nổi bật khi lướt ngang
Đạo diễn ra hiệu, tiếng đếm vang lên ngắn gọn
John (Đạo diễn)
John (Đạo diễn)
Ba… hai… một… diễn
Cô bước trước
Giày cao gót chạm nền tạo nên âm thanh sắc lạnh nhưng tiết chế, vai cô khẽ động khi ánh mắt bắt gặp nàng - người đang đi từ hướng ngược lại
Chỉ một thoáng, ánh nhìn họ chạm nhau
Không quá lâu, không quá ngắn
Vừa đủ để đạo diễn hài lòng vừa đủ để tạo cảm giác đã có gì đó xảy ra
Cô dừng bước nửa nhịp và nàng cũng thế
Không ai lên tiếng
Máy quay vẫn đang chạy và theo kịch bản, đây là lúc cả hai phải tiếp tục bước đi – ánh mắt tách rời, rời khỏi nhau như chưa từng có gì vướng lại
Nhưng cô không đi
Cô xoay người, bước chậm về phía nàng
Không phải bằng sự vồ vập mà là thứ sự tự tin mềm mại và cố tình… vượt khỏi kịch bản
Nàng không nhúc nhích, mắt nàng chỉ hơi mở lớn hơn một chút đủ để thấy bất ngờ, nhưng không lùi lại
Cô dừng trước mặt nàng, khoảng cách chỉ còn vài gang tay
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Cô)
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Cô)
Xin lỗi, đoạn này tôi quên mất phải đi tiếp *nói khẽ nhưng mắt vẫn không rời gương mặt kia*
Freen Sarocha Chankimha (Nàng)
Freen Sarocha Chankimha (Nàng)
Không sao *trả lời bình thản*
Và rồi cô nghiêng đầu rất nhẹ
Cô đưa tay lên, vòng ra sau lưng nàng - không gò bó, không chiếm hữu chỉ như một cái ôm thoáng qua của một kẻ biết rõ mình đang làm gì
Và trước khi nàng kịp phản ứng, cô nghiêng người đặt một nụ hôn nhẹ lên má nàng
Máy quay vẫn đang chạy
Đạo diễn không hô cắt
Cả trường quay nín lặng
Khi cô lùi ra, cô vẫn cười – không phải nụ cười diễn xuất mà là một tia gì đó gần như… khiêu khích
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Cô)
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Cô)
Chắc đạo diễn sẽ không phiền nếu thêm một chút chemistry *nói, đủ để nàng nghe*
Nàng vẫn đứng yên
Cơ thể không lùi lại nhưng ánh mắt thì sâu hơn một tầng
Có gì đó vừa dịch chuyển – một tia khó đoán giữa lạnh lùng và tò mò, giữa giằng co và chấp nhận
Freen Sarocha Chankimha (Nàng)
Freen Sarocha Chankimha (Nàng)
Nếu tôi cũng vượt khỏi kịch bản... *khẽ nói, giọng trầm nhưng ánh mắt không hề dịu đi*
Freen Sarocha Chankimha (Nàng)
Freen Sarocha Chankimha (Nàng)
...em đừng bất ngờ
Cô chưa kịp phản ứng
Chát!

Chị không diễn, đúng không?

Freen Sarocha Chankimha (Nàng)
Freen Sarocha Chankimha (Nàng)
Nếu chị cũng vượt khỏi kịch bản... *khẽ nói, giọng trầm nhưng ánh mắt không hề dịu đi*
Freen Sarocha Chankimha (Nàng)
Freen Sarocha Chankimha (Nàng)
...em đừng bất ngờ
Cô chưa kịp phản ứng
Chát!
Một âm thanh rõ ràng vang lên giữa không gian trường quay đang im phăng phắc
Bàn tay nàng vừa dứt khỏi má cô
Không mạnh đến mức làm cô ngã nhưng đủ để khuôn mặt cô nghiêng đi một chút và đủ để cả đoàn nín lặng
Má cô ửng lên, ánh nhìn chao đảo trong nửa giây
Cô không nói gì chỉ thở ra một tiếng bật cười khe khẽ – không tổn thương, không tức giận gần như là… ngạc nhiên pha lẫn thích thú
John (Đạo diễn)
John (Đạo diễn)
Cắt!
Đạo diễn rốt cuộc cũng lên tiếng
Ông đứng dậy khỏi ghế, bước tới vài bước, mắt vẫn dán vào hai diễn viên chính như thể đang nhìn một phát hiện ngoài dự tính nhưng lại… tuyệt vời
Staff
Staff
Cảnh đó… không có trong kịch bản, đúng không?
John (Đạo diễn)
John (Đạo diễn)
Không, nhưng nó quá tốt để bỏ qua *giọng không giấu được hứng khởi*
John (Đạo diễn)
John (Đạo diễn)
*quay sang trợ lý* Viết lại ngay! Cảnh đó sẽ thành khoảnh khắc nhân vật Freen bắt gặp Becky ôm một cô gái khác và tát Becky ngay tại chỗ
John (Đạo diễn)
John (Đạo diễn)
Chuyển luôn sang tập flashback, dồn drama vào cảnh này giữ nguyên cảm xúc vừa rồi
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Cô)
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Cô)
*cất giọng, lần đầu lên tiếng sau cái tát* Cảnh bắt gặp… thì người tôi ôm là ai?
John (Đạo diễn)
John (Đạo diễn)
Lania *nói ngay, gần như đã nghĩ sẵn từ lúc đứng dậy*
John (Đạo diễn)
John (Đạo diễn)
Cô ấy đang có lịch quay phụ, đúng không?
Staff
Staff
*gật đầu* Có, đang make-up trong phòng chờ
John (Đạo diễn)
John (Đạo diễn)
Gọi cô ấy qua đây, quay lại từ đầu và cảnh này có thể thành highlight
Cô vuốt nhẹ gò má bị tát, vẫn chưa thôi nụ cười mờ nhạt
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Cô)
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Cô)
Cú tát khá thật đấy! Nếu chị còn định vượt khỏi kịch bản nữa, báo trước tôi một câu
Freen Sarocha Chankimha (Nàng)
Freen Sarocha Chankimha (Nàng)
*đứng thẳng, đôi mắt không có chút hối lỗi* Đó không phải vượt khỏi kịch bản... đó là phản ứng thật!
Cả hai nhìn nhau một giây nữa rồi cùng quay đi – mỗi người về góc riêng không ai nói gì thêm
Vài phút sau, Lania bước vào phim trường
Tóc uốn nhẹ, mặc một chiếc váy trắng đơn giản
Vừa xuất hiện đã khiến không khí như dịu lại đôi chút – trái ngược hoàn toàn với dư âm căng như dây đàn còn sót lại từ cú tát ban nãy
Lania
Lania
Em ôm chị Becky, đúng không? *hỏi, mắt nhìn đạo diễn*
John (Đạo diễn)
John (Đạo diễn)
Ừm, đơn giản thôi! Một cái ôm từ phía sau, như đang thân mật nhưng nhớ để chừa không gian để Freen bước vào thấy rõ
Cô đứng dậy, chỉnh lại tóc
Lúc đi ngang qua Lania, cô thì thầm
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Cô)
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Cô)
Cứ ôm thật đi! Hôm nay ai cũng thích thật cả
Lania
Lania
*cười, nhẹ như gió thoảng* Đừng khiến em bị tát lây là được
Cảnh quay chuẩn bị lại
Máy quay được reset
Nàng đứng ở đầu hành lang, sẵn sàng bước vào như kịch bản mới: "một người yêu lặng lẽ tìm đến, rồi bắt gặp cảnh tượng không ai muốn thấy"
Máy quay bắt đầu
Cô đứng quay lưng lại với lối đi, Lania từ phía sau bước tới, vòng tay ôm cô một cách tự nhiên
Không lời thoại chỉ có cái chạm vai, nghiêng đầu và một ánh mắt đủ gần để khơi dậy cảm giác mờ ám
Một khung hình đẹp
Cho đến khi nàng xuất hiện ở cuối hành lang
Nàng dừng bước ngay khi bắt gặp cảnh tượng trước mắt cô trong vòng tay một cô gái khác
Một thoáng bất động nhưng ánh nhìn thì chuyển lạnh gần như ngay lập tức
Không nói, nàng tiến lại
Lania nhận ra nàng, hơi giật mình buông tay nhưng cô vẫn chưa xoay người lại
Nàng nắm lấy tay cô, kéo cô ra khỏi Lania, tách hai người ra không một lời giải thích chỉ một động tác dứt khoát, đủ khiến không khí khựng lại
Chát!
Cái tát rơi xuống nhanh như trời giáng
Má cô hằn đỏ ngay tức thì
Cô nghiêng đầu, cười, không phải nụ cười vui mà là cái cười… có phần thỏa mãn
Nàng quay lưng định bước đi nhưng cô giơ tay giữ lấy cổ tay nàng
Freen Sarocha Chankimha (Nàng)
Freen Sarocha Chankimha (Nàng)
Bỏ ra *giọng nàng lạnh*
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Cô)
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Cô)
Không buông... Có gì từ từ nói *giữ chặt*
Freen Sarocha Chankimha (Nàng)
Freen Sarocha Chankimha (Nàng)
*quay lại, nhíu mày*
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Cô)
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Cô)
Chị không diễn, đúng không? Ghen quá tự nhiên luôn *thì thầm*
Freen Sarocha Chankimha (Nàng)
Freen Sarocha Chankimha (Nàng)
Tôi không ghen *cố rút tay ra*
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Cô)
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Cô)
Ờ chị chỉ ‘đẩy người ta ra và tát như thể đang giữ chủ quyền’ thôi mà
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Cô)
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Cô)
*cười nửa miệng, bước sát vào nàng hơn* Yên tâm! Ngoài đời tôi không thuộc về ai cả nên chị không cần giữ
Nàng nhìn thẳng vào cô, ánh mắt cảnh giác
Freen Sarocha Chankimha (Nàng)
Freen Sarocha Chankimha (Nàng)
Tôi biết em đang chơi chiêu *giọng nàng thấp, căng*
Freen Sarocha Chankimha (Nàng)
Freen Sarocha Chankimha (Nàng)
Tôi không có thời gian để đùa kiểu này
Cô nhướng mày, ghé sát – gần đến mức môi gần như chạm má nàng
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Cô)
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Cô)
Chị giận thật à? Sao… mặt chị đỏ vậy?
Nàng siết nhẹ tay
Một nhịp
Hai nhịp
Mắt nàng dao động
Có gì đó đang vượt khỏi tầm kiểm soát – chính điều đó khiến nàng ghét
Và rồi không báo trước cô đưa tay giữ lấy cằm nàng và hôn lên má nàng
Không nhẹ, không vuốt ve cũng chẳng mềm mại
Là một nụ hôn… cố tình
Một nụ hôn trêu ngươi – để nói rằng: "Tôi không sợ gì và tôi biết chị sẽ không làm gì lại"
Freen Sarocha Chankimha (Nàng)
Freen Sarocha Chankimha (Nàng)
*sững người*
Mắt nàng mở lớn nửa giây rồi khẽ chớp lại, tay siết thành nắm đấm nhưng không phản ứng
Không lùi, không tát lại, không nói một lời
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Cô)
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Cô)
*rút lui một bước, nhếch môi, nhẹ giọng thì thầm* Chị diễn tốt đấy!
John (Đạo diễn)
John (Đạo diễn)
Cắt!
Tiếng đạo diễn vang lên gần như nghẹt thở
John (Đạo diễn)
John (Đạo diễn)
Quá tốt! Giữ nguyên! Cảm xúc căng như dây đàn! Cảnh này vào trailer!
Ê-kíp nín thở rồi nổ ra tiếng bàn tán nhưng cả hai nhân vật chính vẫn đứng im tại chỗ
Nàng chưa động đậy
Má vẫn còn dấu hôn mờ
Ánh mắt vẫn dính chặt vào cô như đang cố hiểu điều gì vừa xảy ra
Hay là… đang cố kiềm lại thứ gì đó đang nổi lên mà chính nàng không gọi tên được
Cô nhấc chân, xoay người bỏ đi không nhìn lại
Nàng vẫn đứng đó, không giận, không nói chỉ có thứ gì đó… lạ lẫm vừa nhen lên trong ngực nàng và nó không phải diễn
Hai ngày sau
Cảnh quay cuối trong lịch trình hôm đó vừa khép lại
Nắng chiều đổ qua lớp kính mờ cao phía trên hành lang, rơi xuống thành một vệt cam loang lổ, kéo dài đến tận chân tường – màu của sự mệt mỏi, của im lặng, của những điều sắp vượt ra khỏi khuôn khổ
Nàng chưa kịp tháo micro khỏi cổ áo, tay vừa đặt lên tay nắm cửa phòng thay đồ thì...
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Cô)
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Cô)
Đợi đã
Một giọng trầm quen thuộc vang lên từ phía sau, nhẹ như gió lướt qua gáy nhưng khiến nàng khựng lại như thể bị kéo giật
Và đúng như thế
Một lực kéo từ cổ tay, đủ mạnh để buộc nàng quay người lại
Là Becky
Không nói lời nào, cô nắm lấy tay nàng, lặng lẽ kéo đi
Hành lang trống trải, không một bóng người, và nơi cô dừng lại là phía sau tấm phông dựng cũ – góc tối không máy quay, không ánh sáng kỹ thuật, không cả âm thanh nào khác ngoài tiếng tim đập và hơi thở gấp
Vừa chạm lưng vào tường, nàng đã bị cô ép sát lại bằng cả cơ thể
Không đau nhưng quá gần
Gần đến mức không còn lối thoát
Freen Sarocha Chankimha (Nàng)
Freen Sarocha Chankimha (Nàng)
*giật mạnh cổ tay, gằn giọng* Em làm cái trò quái gì vậy?

Góc khuất phía sah hậu trường

Freen Sarocha Chankimha (Nàng)
Freen Sarocha Chankimha (Nàng)
*giật mạnh cổ tay, gằn giọng* Em làm cái trò quái gì vậy?
Cô không trả lời ngay, tay cô chống lên tường cạnh đầu nàng, tay còn lại trượt xuống, đặt lên phần eo trần lộ ra dưới lớp croptop mỏng
Ngón tay cô lướt qua làn da như lửa chạm nước, nhẹ nhàng nhưng khiến toàn bộ cơ thể nàng căng lên
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Cô)
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Cô)
*giọng cô trầm thấp, chậm rãi như đang nếm từng từ* Ban đầu tôi chỉ định trêu chị một chút…
Một nhịp thở dài
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Cô)
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Cô)
*cúi sát hơn, môi gần vành tai nàng, thì thầm* …nhưng lúc kéo chị lại, tự nhiên tôi muốn làm một việc khác hơn
Freen Sarocha Chankimha (Nàng)
Freen Sarocha Chankimha (Nàng)
*nghiến răng* Tránh ra
Cô cười khẽ, không nhúc nhích, thậm chí còn áp sát hơn, môi gần kề môi
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Cô)
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Cô)
Cả buổi quay, ánh mắt chị cứ nhìn tôi như muốn nói điều gì đó…
Freen Sarocha Chankimha (Nàng)
Freen Sarocha Chankimha (Nàng)
Em đang tự tưởng tượng
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Cô)
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Cô)
Ừm tôi cũng tưởng vậy cho đến khi ánh mắt đó cứ dừng lại… mãi trên môi tôi
Nàng nghiêng người toan lách qua, nhưng cô bất ngờ siết chặt eo, kéo nàng ép sát hẳn vào thân mình
Khoảng cách bây giờ gần đến mức hơi thở dội ngược lại, đến mức da thịt truyền nhiệt qua nhau
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Cô)
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Cô)
*nói như nhấn vào từng nhịp tim* Chị đang run
Freen Sarocha Chankimha (Nàng)
Freen Sarocha Chankimha (Nàng)
Em đang đi quá giới hạn
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Cô)
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Cô)
Vậy thì đẩy tôi ra đi
Nàng giơ tay nhưng dừng lại giữa không trung mà không đẩy
Và cô… không đợi thêm
Cô nghiêng đầu và hôn
Một nụ hôn táo bạo
Không báo trước
Không cho phép
Không có đường lùi
Môi cô đè lên môi nàng, sâu, gắt, tràn ngập chủ ý chiếm giữ
Tay cô luồn ra sau lưng nàng, siết chặt phần eo trần mềm mại, rồi trượt chậm lên sống lưng, cảm nhận từng nhịp run rẩy
Nàng mở to mắt, người giật mạnh – phản xạ chống cự nhưng môi cô nóng quá
Cô khẽ cắn lên môi dưới khiến nàng giật mình hé răng
Lưỡi cô tham lam luồn vào, nuốt trọn từng hơi thở rối loạn, từng tiếng khẽ bật ra từ cổ họng nàng
Freen Sarocha Chankimha (Nàng)
Freen Sarocha Chankimha (Nàng)
Haa...
Một tiếng rên bị nén lại, khẽ đến mức như mắc kẹt giữa cổ và tim
Cô hôn mạnh hơn, sâu hơn, ép sát nàng vào tường
Mỗi lần siết chặt là một lần lý trí nàng lùi lại thêm một bước
Tay nàng từ đẩy chuyển sang nắm rồi siết, bấu lấy cổ áo cô như bấu vào điều gì đó vừa nguy hiểm vừa… khó cưỡng
Freen Sarocha Chankimha (Nàng)
Freen Sarocha Chankimha (Nàng)
Ưm…
Một âm thanh thoát ra, nghẹn và ướt át và trong khoảnh khắc ấy…
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Cô)
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Cô)
*khựng lại*
Tai cô bắt được âm thanh quen thuộc là tiếng nhiễu sóng của micro chưa tắt
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Cô)
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Cô)
*chửi thầm* Chết tiệt…
Và ngay lập tức, vẫn giữ môi gần sát nàng, cô buông một tay ra khỏi eo, luồn lên cổ áo nàng
Tách
Mic bị ngắt
Ngay trước khi mọi âm thanh vừa rồi có thể truyền tới nơi khác
Phòng kỹ thuật
Staff
Staff
Khoan… mic Freen...
Staff
Staff
Mới vừa mất tín hiệu…
Staff
Staff
Nhưng… vừa rồi là tiếng gì...
Không ai nói tiếp nhưng ai cũng biết đó là gì
Góc tối
Hơi thở vẫn chưa ổn định không gian ngột ngạt bởi mùi da, mùi tóc, mùi của cảm xúc đang bị nhấn chìm
Nàng vẫn đứng dựa vào tường, môi đỏ, mắt mở lớn, cả người như vừa bị ai đó đánh bật khỏi thực tại
Cô vẫn đứng rất gần
Trán gần chạm trán
Mắt nhìn vào mắt
Tim đập vào tim
Một lúc sau
Cô khẽ cúi đầu, mắt liếc xuống môi nàng
Rồi khẽ cười, giọng trầm lại, có chút tiếc nuối nhưng vẫn mang nét châm chọc quen thuộc
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Cô)
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Cô)
…Môi chị ngọt thật đấy! Tôi cũng định hôn tiếp… nhưng cái mic chết tiệt đó làm tôi mất hứng rồi
Một nhịp ngừng
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Cô)
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Cô)
Để lần sau vậy
Nàng vẫn chưa nói gì
Môi nàng hơi hé, như vẫn còn đọng lại vị nóng bỏng từ nụ hôn vừa rồi, tay siết nhẹ vạt áo, tim đập như muốn chui ra khỏi lồng ngực
Trong đầu nàng, mọi tiếng nói đều hỗn loạn – trừ một điều rõ ràng: "Đây không phải diễn"
"Không phải một màn chơi khăm cũng không phải là lời thoại nào trong kịch bản"
"Nó là thật! Từng ánh mắt, từng hơi thở, từng cái vuốt dọc sống lưng… thật đến rợn người"
Cô dõi theo từng biểu cảm trên gương mặt nàng, khóe môi vẫn cong nhẹ như cười, nhưng mắt lại đầy điều gì đó không dễ định nghĩa – không hoàn toàn là giễu cợt, cũng chẳng hoàn toàn là dịu dàng
Freen Sarocha Chankimha (Nàng)
Freen Sarocha Chankimha (Nàng)
*gắt khẽ, giọng nhỏ như lời tự cảnh cáo* Em điên rồi...
Cô không đáp chỉ nghiêng đầu, môi lại tiến gần
Nàng lùi nửa bước, suýt đụng tường lần nữa, thì thầm gấp
Freen Sarocha Chankimha (Nàng)
Freen Sarocha Chankimha (Nàng)
Đừng có làm vậy thêm lần nào nữa!
Cô nhướng mày, bước sát lại, chặn toàn bộ khoảng trống giữa họ bằng chính cơ thể mình. Giọng cô vẫn thấp, đều, như đang nhấn từng chữ
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Cô)
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Cô)
Vậy tại sao chị chưa đẩy tôi ra?
Freen Sarocha Chankimha (Nàng)
Freen Sarocha Chankimha (Nàng)
*khựng lại*
Lần này, nàng thực sự… không có câu trả lời
Bởi chính nàng cũng không rõ
Tại sao tay nàng vẫn để yên khi cô đặt lên eo? Tại sao mắt nàng không nhìn đi chỗ khác? Tại sao môi nàng vừa rồi… không từ chối?
Một giây im lặng, dài như một mùa đông
Cô cười khẽ, lùi lại nửa bước, để lại khoảng trống vừa đủ để nàng thở nhưng không đủ để thở nhẹ
Cô rút tay khỏi eo nàng nhưng trước khi buông hẳn còn vuốt nhẹ một đường cuối cùng, chậm rãi, cố ý, để làn da kia vẫn còn ớn lạnh dù đã mất đi tiếp xúc
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Cô)
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Cô)
Chị không cần trả lời đâu vì cơ thể chị nói trước rồi
Freen Sarocha Chankimha (Nàng)
Freen Sarocha Chankimha (Nàng)
Becky! *ngẩng phắt đầu lên, mắt như tóe lửa*
Cô bật cười, giọng khẽ nhưng nghèn nghẹn như thể thứ cảm xúc vừa bùng lên vẫn còn vướng lại trong cổ họng
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Cô)
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Cô)
*lùi thêm bước nữa, giơ hai tay giả vờ đầu hàng* Được rồi, không chạm nữa tôi để chị yên… Ít nhất là hôm nay
Nói xong, cô quay lưng, thong thả bước đi. Lưng thẳng, bước chân bình thản như thể chưa từng có gì vượt ranh giới
Chỉ có nàng đứng đó, tay vẫn đặt lên tim mình, đập mạnh, loạn nhịp, không rõ vì tức giận hay… vì một điều gì khác mà nàng không dám gọi tên
Lát sau
Cả hai rời khỏi góc khuất
Không ai nói gì, không ai nhìn ai
Chỉ có tiếng giày nện nhẹ xuống nền sàn phủ nắng chiều và một bầu không khí dày đến mức ai cũng có thể cảm nhận được nó vừa bị cắt ra bằng thứ gì đó… không nằm trong kịch bản
Khi họ bước vào khu vực nghỉ ngơi của đoàn, mọi ánh mắt đều hướng về phía đó thoáng, lướt rồi vội vàng quay đi như thể chưa thấy gì
Nhưng nàng thấy
Và cô cũng thấy
Thấy rõ từng cái liếc mắt ngầm trao đổi
Thấy cả gương mặt trợ lý makeup vừa vờ cúi xuống vừa cố nén cười
Thấy luôn cả người quay phim chính đang gãi đầu không lý do bên quầy nước
Đặc biệt là khi một người trong số đó nhìn lướt qua môi nàng và khựng nhẹ lại
Chỗ đó… vẫn còn hơi sưng
Cụ thể hơn là vẫn còn hằn vết cắn mờ
Nàng vội cúi mặt, bước nhanh hơn nhưng cô đã nhận ra ngay
Cô liếc thấy ánh mắt mọi người bắt đầu chú ý nhiều hơn và ánh nắng chiếu từ bên trái vô tình càng làm rõ thêm cái khoé môi đỏ hồng ấy
Không chần chừ, cô bước tới vòng tay ôm nhẹ eo nàng, kéo sát lại – một động tác vừa đủ gần, vừa đủ công khai
Freen Sarocha Chankimha (Nàng)
Freen Sarocha Chankimha (Nàng)
*giật nhẹ người* Em...
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Cô)
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Cô)
Đừng nói gì đi mau thôi *cúi đầu, thì thầm sát tai nàng, giọng đủ nhỏ để không ai nghe*
Cánh tay cô siết nhẹ eo nàng, ép nàng bước cùng nhịp
Không ai dám cản, không ai dám hỏi
Đoàn phim đông là thế nhưng không khí xung quanh họ như đông cứng lại trong vài giây ngắn ngủi
Nàng không phản ứng, không đẩy ra
Chỉ… để yên cho cô dẫn đi, mắt nhìn thẳng về phía trước và môi thì mím lại như đang muốn lờ đi rất nhiều câu hỏi đang lướt qua trong đầu
Bên ngoài, cả hai trông như một cặp diễn viên vừa kết thúc cảnh quay nặng cảm xúc
Nhưng bên trong, từng bước chân họ như đang dẫm trên những mảnh vụn cảm giác mà chính họ cũng chưa định nghĩa nổi
Cánh cửa phòng nghỉ khép lại sau lưng
Rầm!
Freen Sarocha Chankimha (Nàng)
Freen Sarocha Chankimha (Nàng)
*lập tức đẩy cô ra* Em điên à?

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play